Chương : 184
Ngày hôm sau, du ngoạn núi Mũi Voi, đảo tình yêu của Quế Lâm, tại công viên Thất Tinh, Lãnh Tử Tình mặc một bộ quần áo dân tộc chụp ảnh, cũng chụp một kiểu rất ra dáng trước bục đá diễn thuyết Clinton.
Nhưng, tâm tình cô lại không vui. Không vì chuyện gì khác. Đương nhiên là không thoát khỏi liên quan đến Mộng Ba!
Ngẫu nhiên, tầm mắt hướng đến Mộng Ba và Khang Huy, phát hiện hai người đường ai nấy đi, chẳng ai nhìn ai. Thậm chí còn cố ý né tránh nhau.
Đêm hôm qua, cô cho rằng Mộng Ba sẽ giống như đêm hôm trước, cùng cô nói chút chuyện gì đó, nhưng cái gì cũng không có. Sau khi trở về, Mộng Ba chỉ lẳng lặng tắm rửa rồi lên giường. Cả tấm chăn lớn bị cô trùm kín đầu.
Ban đêm đột nhiên yên tĩnh lại, khiến cho cô cũng có chút rối loạn không yên. Cô nghĩ đến Lôi Tuấn Vũ, nghĩ đến tình hình của chính mình. Đột nhiên cũng thấy bất an theo.
Buổi chiều, bọn họ đáp một chuyến máy bay nhỏ, bay đến Nam Ninh. Nghe nói từ Nam Ninh sẽ đến thẳng Vịnh Hạ Long.
Đường từ Nam Ninh đến Vịnh Hạ Long rất xa, ngồi trong xe, ngoài nhóm Hồ đẹp trai đang đùa giỡn, còn lại phần lớn mọi người đều đang ngủ.
Vừa khéo, sau khi qua một trạm phục vụ, Lâm Địch Phi ngồi bên cạnh Lãnh Tử Tình.
"Thế nào? Chơi có vui không?" Lâm Địch Phi cười cười hỏi.
"Vâng, rất vui." Lãnh Tử Tình lịch sự cười.
"Ồ?" Ngữ điệu Lâm Địch Phi đột nhiên thay đổi, như là rất không chấp nhận sự hời hợt của cô. "Sao không cùng mọi người chụp ảnh chung?"
"Ơ. . ." Hóa ra Lâm Địch Phi là vì chuyện này, ha ha, anh ta thật xứng đáng là một trưởng đoàn. Có thể chú ý đến tâm tình của từng người.
"Không phải cố ý, chỉ là lúc đó đột nhiên có chút buồn bực, nên không muốn mình giữ lại nhiều hồi ức đẹp đẽ như vậy. Đôi khi, lúc ở ngoài cuộc lại càng vui vẻ hơn." Lãnh Tử Tình cũng không biết luận điệu của mình là gì, nhưng quả thực lúc đó trong lòng cô đã nghĩ như vậy.
"Là nhớ. . . một ai đó chăng?" Lâm Địch Phi đột nhiên hỏi một cách bí hiểm.
"Hả? Ha ha, không có!" Vội vàng phủ nhận lại càng tỏ ra không hiệu quả, như là giấu đầu hở đuôi vậy.
"Ha ha, trong nhà Văn tổng xảy ra chút chuyện, cô biết rồi đấy. Có điều, tôi hình như có cách để liên lạc với một ai đó, cô có muốn thử liên lạc không?" Lâm Địch Phi nghịch nghịch di động của mình, giống như là đang nắm giữ một tài liệu cơ mật vô cùng quan trọng, cười đến có chút hài hước.
"Ồ, vậy. . . vẫn là không cần đâu! Anh ta nếu rảnh, sẽ liên lạc với tôi." Lãnh Tử Tình đột nhiên có chút lo lắng, tay đút trong túi nắm chặt di động. Một thanh âm từ đáy lòng đang nói, đồ ngốc! Mày chẳng phải là rất muốn biết hắn ta lúc này đang nghĩ gì sao! Tại sao lại không cần số điện thoại của hắn chứ? ! Giả vờ cái gì chứ? !
"Thật không?" Lâm Địch Phi nheo mắt, có chút kinh ngạc với câu trả lời của Lãnh Tử Tình.
Nhìn cô mấy giây, sau đó, anh ta cười, nói: "Số điện thoại di động của cô!"
"Hả?"
"Cho tôi số điện thoại di động của cô!"
"Ờ, 139. . ." Lãnh Tử Tình có chút ngơ ngác.
Lâm Địch Phi bấm phím di động của mình, sau đó liền nghe thấy tiếng chuông di động của Tử Tình vang lên, hẳn là một tin nhắn. Lãnh Tử Tình chợt hiểu ra. Nhất định là Lâm Địch Phi nhắn tin số điện thoại di động của Lôi Tuấn Vũ vào máy của cô.
Lòng bỗng nhiên nóng lên, Lãnh Tử Tình có chút ngượng ngùng nói: "Cám ơn anh, giám đốc Lâm!"
"Ha ha, không cần khách sáo như vậy! Được rồi, vui vẻ lên đi! Đêm nay chúng ta sẽ xuất cảnh, tới Vịnh Hạ Long. Đó là một nơi được đấy. Hy vọng có thể nhìn thấy nụ cười của cô."
Lâm Địch Phi nói thật chân thành.
"Vâng!" Lãnh Tử Tình có chút xúc động gật gật đầu. Cô biết Lâm Địch Phi nhất định biết điều gì đó, nhưng anh ta rất biết ý không có hỏi cô, khiến cô rất cảm kích! Điều này thực sự nếu muốn cô nói, cô cũng không nói rõ được cái gì.
"Ha ha, tốt lắm, nghỉ ngơi đi! Đến biên giới còn một quãng thời gian nữa!" Nói xong, Lâm Địch Phi đứng dậy, giao cho Hồ đẹp trai đang đùa giỡn ở phía trước phân phát hoa quả, đồ ăn cho mọi người. Cũng nhân cơ hội rời khỏi Lãnh Tử Tình.
Nếu Lâm Địch Phi lúc này không động viên cô, cô chỉ sợ ngay cả tâm trạng quay về cũng đã có rồi! Suốt chặng đường cô vẫn hoài nghi chính mình vì sao lại cùng bọn họ đi du lịch chứ?
Chẳng lẽ cô không biết mình là người đã mất đi quá khứ rồi sao?
Trong quá trình cưỡi ngựa xem hoa ở đây, chẳng lẽ cô không muốn được gặp người nhà của mình hay sao? Chẳng lẽ cô không muốn biết mọi chuyện trong quá khứ của mình hay sao?
Muốn chứ, cô hẳn là rất muốn rất muốn mới phải! Nhưng, cô lại ở đây du sơn ngoạn thủy dưới một thân phận khác? ! Một chuyện thật là buồn cười! Giống như cái thế giới này vì cô mà thời gian ngừng lại, chờ đợi cô thức tỉnh vậy.
Đều nói di động xuất cảnh sẽ không có tín hiệu. Lãnh Tử Tình càng không ngừng xoay xoay di động trong tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi tiết lộ tâm trạng của chính mình.
Hắn hiện tại đang làm gì? Có cần gọi điện thoại cho hắn không? Nói. . . gì nhỉ? Nhịp tim gấp gáp khiến cho suy nghĩ của cô cũng có chút hỗn loạn.
Chỗ ngồi bên cạnh đột nhiên lún xuống, Lãnh Tử Tình ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt dịu dàng, là Thời Kính Nhiên.
Theo bản năng thu lại di động, giống như nó là một báu vật không muốn nói cho người khác biết vậy.
"Đang chơi cái gì đó? Chuyên tâm như vậy?" Thanh âm của Thời Kính Nhiên rất rõ ràng, cũng rất nhẹ nhàng.
"Ồ, không có gì!" Lãnh Tử Tình đáp lấy lệ.
"Hôm nay tâm trạng em không được tốt lắm thì phải?" Thời Kính Nhiên thăm dò. Trên đường đi anh ta rất chú ý đến Lãnh Tử Tình. Hình như là đối với việc gì cũng không được hứng thú lắm. Nụ cười thường xuyên xuất hiện trước kia đã không còn bóng dáng trên mặt cô.
"Thật hả? Có lẽ là đêm qua ngủ không ngon!" Lãnh Tử Tình tìm một cái cớ rất hợp lý.
"Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt đi. Đoạn đường này còn phải đi một quãng thời gian rất dài nữa."
Thời Kính Nhiên săn sóc nói. Nói xong, hai tay anh ta khoanh trước ngực, nhắm mắt lại.
Lãnh Tử Tình nhân cơ hội quan sát sườn mặt của anh ta, mặt anh ta rất trắng trẻo. Cái trán rộng, sống mũi cao, môi hơi dày. . . So ra không được đẹp trai như Lôi Tuấn Vũ, nhưng cũng rất có sức hấp dẫn! Là một mẫu đàn ông thư sinh điển hình!
"Vẫn vừa lòng chứ?" Thời Kính Nhiên đột nhiên mở mắt nói.
Lãnh Tử Tình đỏ bừng mặt, anh ta đang nói gì vậy? ! Trời ạ! Thật ngượng mặt! Chính mình vừa nãy có phải là đang si mê nhìn anh ta không? Đừng có hiểu lầm nhé! Cô chẳng qua chỉ là nhàm chán mà so sánh một chút mà thôi!
Đột nhiên, Thời Kính Nhiên nở nụ cười. Cười đến rất đắc ý. Anh ta bá đạo vươn tay về phía Lãnh Tử Tình, nói: "Đưa di động đây!"
Lãnh Tử Tình ngẩn ra, nhưng dưới ánh mắt thúc giục của anh ta, ngơ ngác đưa di động cho anh ta.
Chỉ thấy Thời Kính Nhiên nhanh chóng nhập một dãy số vào di động của cô, sau đó gật gật đầu, hài lòng nói: "Đây là số di động của tôi, lúc nào cũng chào đón em gọi tới!"
"Hả? Tôi không. . ." chữ cần còn chưa kịp nói ra, lại nghe Thời Kính Nhiên "suỵt" một tiếng, nói: "Tôi cần! Tôi không phải là người muốn miễn cưỡng người khác! Tôi chỉ hy vọng khi em gặp phải vấn đề không giải quyết được, có thể nhớ đến còn có một người là tôi quan tâm đến em! Hai mươi bốn tiếng mở máy vì em, chờ đợi em sai bảo! Chỉ có vậy thôi!" @Câu này được, xứng đáng được 1
Nghe xong những lời này, Lãnh Tử Tình nhất thời cấm khẩu không nói được lời nào. Trời ạ!
Một Lôi Tuấn Vũ đã khiến cô không chống đỡ nổi rồi, lại thêm một Thời Kính Nhiên, còn dùng cách thức này để đấu với cô! Ai da! Chuyến du lịch này e là thật sự không nên đi nha!