Chương : 186
"Người phụ nữ của tôi, không cần người đàn ông khác chăm sóc!" Thanh âm của Lôi Tuấn Vũ đè nén tức giận, toàn bộ âm thanh vang vọng khắp đại sảnh.
Thời Kính Nhiên vẻ mặt cứng ngắc, đồng thời cứng ngắc còn có cả đoàn người kia. . .
Lôi Tuấn Vũ ánh mắt lẫm liệt, hắn ôm chặt Lãnh Tử Tình, đối với biểu hiện quan tâm của Thời Kính Nhiên cảm thấy rất bực bội! Nếu là trước đây, hắn e là sẽ nhếch miệng lên thầm châm chọc trong lòng: Người phụ nữ bình thường như vậy còn có người cố ý đến gần sao? !
Nhưng lúc này, trong lòng hắn tràn đầy lửa giận. Nhìn thấy động tác của Thời Kính Nhiên, hai ngày hắn không có ở đây, cô và gã kia đã tiến đến rất gần sao? !
"Lôi tổng! Xin anh ăn nói chú ý chừng mực! Lãnh tiểu thư là người đứng đắn! Chẳng lẽ anh không biết cô ấy đã kết hôn rồi sao? ! Anh nói như vậy, có nghĩ đến cảm giác của cô ấy không!" Thời Kính Nhiên trừng mắt nhìn đôi tay đang ôm chặt Lãnh Tử Tình. Nếu không phải là anh ta đã rèn luyện phong độ từ trước đến nay, anh ta có lẽ sẽ không thể kiềm chế mà cùng Lôi Tuấn Vũ so găng! Anh ta rõ ràng nhìn thấy lông mày Lãnh Tử Tình nhíu chặt lại, nhất định là người đàn ông bá đạo kia dùng lực quá mạnh rồi!
Mọi người đều đang xếp hàng, hắn cứ như vậy đột ngột xông lại đây, nói những lời không chịu trách nhiệm như vậy, quả thực khiến cho người ta không thể nói lý! Thời Kính Nhiên lo lắng nhìn Lãnh Tử Tình đang có chút rối loạn trong lòng hắn.
Lôi Tuấn Vũ chợt nhíu mi, à! Đây là anh hùng từ đâu nhảy ra, muốn cứu mỹ nhân sao? ! Hắn hừ lạnh một tiếng, châm chọc: "Những lời này e là tôi nên hỏi anh, anh đã biết cô ấy đã kết hôn, còn không biết tốt xấu gì như vậy!" Đột nhiên có một cảm giác bất an, thật giống như lần đầu ở nhà hàng nhìn thấy Lãnh Tử Tình và cái tên Hoa quả cùng nhau nói chuyện vậy.
Sao mà ở đâu cũng có người dòm ngó miếng thịt trong bát của hắn vậy!
Sắc mặt của Thời Kính Nhiên lúc xanh lúc trắng, không e dè nói thẳng: "Lôi tổng! Xin chú ý lời nói của anh! Chồng của Lãnh tiểu thư không ở bên cạnh, tôi làm đàn ông chăm sóc nữ đồng nghiệp đi cùng có chỗ nào là quá đáng? ! Vừa nãy, Lãnh tiểu thư suýt bị ngã, nếu không phải là tôi. . .
"Đủ rồi! Lâm Địch Phi! Quản lý cho tốt người của anh đi!" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên lớn tiếng quát, khuôn mặt đã trở nên xám xịt. Nếu không phải là Lãnh Tử Tình đang ra sức lôi kéo hắn, e là hắn sẽ làm cho gã đàn ông da trắng đến mức quá đáng này răng rơi đầy đất rồi!
Hắn đưa tay lôi Lãnh Tử Tình, kéo cô đến chỗ trên cùng.
Lâm Địch Phi hớt hơ hớt hải, bất đắc dĩ đến bên cạnh Thời Kính Nhiên ngăn anh ta còn đang muốn nói lý lẽ, nhỏ giọng thì thầm: "Đừng có chọc vào anh ta, nếu không anh sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu!"
Thời Kính Nhiên không khỏi trừng mắt liếc Lâm Địch Phi một cái, càng thêm tức giận! Anh ta hiên ngang nói: "Giám đốc Lâm! Anh nói câu này là có ý gì? ! Chẳng lẽ anh cứ như vậy mà nhìn nhân viên của mình bị người khác bắt nạt sao? !"
Ánh mắt khinh bỉ của anh ta khiến cho Lâm Địch Phi quả thực phải trợn tròn mắt! Anh ta thật là có thể làm loạn lên! Ôn tồn khuyên giải: "Kính Nhiên, có một số việc anh không thể tham gia vào! Đừng vượt quá vị trí của mình! Được rồi, có thời gian tôi cùng anh nói chuyện. Hiện giờ chúng ta phải qua cửa khẩu, đừng có cãi cọ ở lãnh địa của người nước ngoài, như vậy chúng ta thật là mất phong độ đi!"
Thời Kính Nhiên còn muốn nói gì đó, nhưng cũng chỉ có thể cố nhẫn nhịn, đè nén tức giận đạp về phía Lôi Tuấn Vũ ở ngay đầu tiên, ánh mắt đó e là muốn thiêu sống hắn.
Còn những người đang xếp hàng thì sao, ở rất gần! Mọi người đều cấm khẩu, không nói câu nào. Nhìn một màn trò hay này! Rõ ràng là hai người đàn ông tranh giành một người phụ nữ đã kết hôn!
Tô thon thả len lén trề môi, như vậy là sao? ! Nhiều đại mỹ nhân như vậy, không ai nhìn thấy sao? Con mắt của mấy người đàn ông này có phải là đã bị rỉ đến không chuyển động được nữa rồi không? ! Bao nhiêu là cam quýt tươi ngon rực rỡ như vậy, lại cứ nhằm vào quả cam đắng kia chứ! ? Thật là đáng chết!
Vẫn là An Lạc Nhi hiểu cô ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô ta, an ủi: "Ở đây chẳng phải là ra nước ngoài sao, nhập gia tùy tục! Hương vị của cô như vậy ở Âu Mỹ khá được ưa chuộng đấy!"
"Biến đi!"
Cười gian "hì hì hì" .
Mộng Ba tốt bụng muốn chạy đến cạnh Thời Kính Nhiên, nói rõ với anh ta. Ít ra, đừng để anh ta tiếp tục dùng ánh mắt giết người kia để nhìn Lôi tổng nữa! Người ta là vợ chồng đó!
Vừa quay đầu lại, đúng lúc gặp ánh mắt của Khang Huy, lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng xoay người lại. Sao lại trùng hợp như vậy, bao nhiêu người như vậy, anh ta lại xếp hàng ngay sau cô!
Khang Huy nhìn bộ dáng cô vội vội vàng vàng quay lại, khóe miệng khẽ động, cũng không nói năng gì.
Nhưng Mộng Ba lại đứng vô cùng mất tự nhiên. Cứ cảm thấy sau cổ có một luồng khí đang chuyển động, nhiệt độ nóng ẩm phun vào bên tai mình, ngưa ngứa. Chết tiệt! Mộng Ba tự mắng mình. Sao lại lo lắng như vậy! Dù sao thì sau chuyến đi này cũng chẳng gặp mặt nhau nữa! Mọi chuyện đã qua rồi, coi như nó chưa từng xảy ra có phải là xong không! Người ta chẳng qua chỉ là chơi đùa, cô lại để ý như vậy? ! Chẳng phải chứng tỏ mình quá ngây thơ sao? ! Mộng Ba cô lăn lộn "giang hồ" bao nhiêu năm qua, từ khi nào lại cầm lên được mà không buông xuống được như vậy? !
Hít một hơi thật sâu, Mộng Ba quyết định dũng cảm mà đối mặt! Cô xoay nhanh người lại, liền dọa Khang Huy giật mình. Anh ta cũng không kịp che giấu phản ứng của mình, chỉ lẳng lặng nhìn Mộng Ba.
Cố nặn ra một nụ cười, Mộng Ba nói: "Phiền anh nhường đường một chút, tôi muốn đến phía sau."
Khang Huy không hề động đậy, vóc dáng khỏe khoắn đứng chắn ở đó, ánh mắt nhìn Mộng Ba không chớp.
Mộng Ba giương mắt, nhìn mặt anh ta, lại nói: "Phiền anh nhường đường một chút. . ."
"Sắp phải qua cửa khẩu rồi, em muốn đi đâu?" Khang Huy bình thản nói.
"Việc này không cần báo cáo với anh chứ?" Mộng Ba đột nhiên giọng nói có phần gay gắt.
Có lẽ, trong lòng cô vẫn là còn có ủy khuất.
"Nếu là muốn xen vào chuyện của người khác, vậy thì đừng có đi!" Khang Huy chặn hai tay ở hai bên lan can, vây Mộng Ba ở trước mặt. Hoàn toàn là dáng vẻ một người chắn cửa vạn người chớ qua!
"Anh. . ." Mộng Ba tức giận không nói nên lời! Anh ta. . . anh ta dựa vào cái gì? ! Mộng Ba dậm mạnh chân xoay người không để ý tới anh ta! Anh ta quả thật là không thể nói lý!
Lãnh Tử Tình bị Lôi Tuấn Vũ mạnh mẽ ôm trong ngực, cực kỳ mất tự nhiên. Cô đang suy nghĩ lát nữa phải giải thích như thế nào với mọi người.
"Hai ngày này em thực thanh nhàn nhỉ? !" Trong lời nói của Lôi Tuấn Vũ có sự bất mãn rất rõ ràng.
"Hả? Không. . . phải đâu!" Thông minh như cô, làm sao lại không biết Lôi Tuấn Vũ nói là có ý tứ gì.
"Anh muốn biết đây có phải là hành động đơn phương của anh ta không?" Lôi Tuấn Vũ
giống như một kẻ vừa đánh đổ chai dấm, nhìn thẳng vào Lãnh Tử Tình. Lúc này, trong lòng hắn vô cùng bất an! Đối với quá khứ của Lãnh Tử Tình, hắn không thể rõ ràng hơn được nữa. Cái tên Hoa quả đó đã là cái gai trong mắt hắn rồi! Tuy rằng cô hiện giờ đã mất trí nhớ, nhưng hắn ở trong lòng cô rốt cuộc có vị trí gì, hắn có thể không lo sợ sao?
"Anh. . . có ý gì?" Lãnh Tử Tình hơi tức giận. Cô không khỏi trừng mắt nhìn hắn, nhưng lại bị
vây hãm trong ánh mắt sâu thăm thẳm của hắn. Trong mắt hắn có quá nhiều tình cảm, như nước sông cuồn cuộn, trong nháy mắt bao trùm lên cô. Một cảm giác được coi trọng, được che chở, khiến cho trái tim cô như nổi lên từng trận sóng.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi môi sắp sửa chạm vào nhau. . .