Chương : 195
"Này! Vợ yêu, nó thật sự rất đau mà!" Tiếng cười ha ha ha làm cho Lãnh Tử Tình chỉ biết bịt tai, càng trốn nhanh hơn. . .
Thật là xấu xa! Người đàn ông này thật đáng ghét! Những lời đen tối như vậy mà cũng có thể nói ra miệng, không sợ người ta nghe được.
Len lén nhìn xung quanh, cũng may chạy xa chư vậy vẫn không nhìn thấy ai! Ai da! Lãnh Tử Tình dừng lại vỗ vỗ mặt mình, nóng thật!
Xuống núi trước hắn một bước, Lãnh Tử Tình tức giận ngồi ở băng ghế. Đưa mắt nhìn bờ cát trải dọc bờ biển, nước biển xanh màu ngọc bích, mấy ngọn núi mọc lên giữa làn nước trước mặt, tâm tình cũng trở nên thư thái.
Lại nhìn dưới nước, bãi biển có vẻ nông, đám đàn ông Hồ đẹp trai, Khang Huy đều đã mặc quần bơi, hưởng thụ cảm giác ngâm mình trong nước. Xung quanh không có ai, Lãnh Tử Tình liền len lén bắt đầu thưởng thức dáng người của mấy người đàn ông này.
Lén thè lưỡi, Lãnh Tử Tình lấy kính râm ra đeo. Vẫn là không muốn để người khác thấy cô là một người mê trai! Ha ha, trong lòng có một giọng nói vang lên: Đây là bãi biển mà! Sợ nhìn thì đừng có xuống nước! Hà hà.
Hồ đẹp trai là một người đàn ông gầy quá mức. Lúc mặc quần áo thì còn có vẻ thời thượng!
Nhưng vừa cởi quần áo, lập tức liền lộ ra cơ thể nhỏ bé khô quắt. Có thể đếm được từng cái xương sườn trên người.
Nhưng hắn ta lại là người hoạt bát nhất trên bãi cát. Một chốc thì chạy trên bờ bốc cát, ném ra biển; một chốc lại nhảy xuống nước, kéo chân người này, đá đùi người kia. Nhưng kết quả cuối cùng đều là bị người ta kéo xuống nước, hoặc là bị dìm xuống nước, trông thật khổ sở, nhưng hắn ta lại vui không biết mệt.
Nhìn bọn họ vui đùa ầm ĩ, Lãnh Tử Tình cũng bất tri bất giác mà bật cười khanh khách.
Dáng người Khang Huy thật tuyệt, dù sao cũng là huấn luyện viên thể hình, cơ bắp rất chuẩn, không có một chút mỡ thừa. Xem ra anh ta rất thích bơi lội, xuống nước không lâu liền bơi ra tận ngọn núi ở giữa biển! Chỉ chốc lát sau liền chỉ còn lại một chấm nhỏ đen đen, không nhìn thấy bóng dáng.
Dáng người đẹp phải kể đến Thời Kính Nhiên! Giây phút nhìn thấy cơ thể anh ta, Lãnh Tử Tình quả thực kinh ngạc đến ngây người! Trời ạ! Anh ta quá là. . . đầy đặn! Cơ thể thật rắn chắc, cảm giác toàn là thịt, rất mạnh mẽ. Nhất là. . . bộ ngực! Ông trời ơi! Nếu cứng hơn nữa, cao hơn một chút, thì còn vượt qua cả số đo của cô nữa! Mặt liền đỏ bừng! Thật là không nhìn thì không biết, dáng người của đàn ông cũng thật là không giống nhau!
"Đang nhìn gì vậy? !" Giọng Lôi Tuấn Vũ vang lên phía sau cô.
Sợ tới mức Lãnh Tử Tình nhảy dựng lên.
"Sao vậy? Vụng trộm hả? Ơ, chỗ này không nắng, em đeo kính làm gì vậy?" Lôi Tuấn Vũ ra vẻ suy tư xoa xoa cằm mình. Theo tầm mắt của cô, Lôi Tuấn Vũ nhìn về phía bãi biển, hay thật! Không ngờ cô gái nhỏ thanh thuần này lại cũng thích nhìn lực sĩ!
"Á! Đâu có! Không phải như anh nghĩ đâu! Em là sợ ánh mặt trời chói mắt mà thôi!" Lãnh Tử Tình lúc này giải thích càng giấu đầu lòi đuôi.
"Anh nghĩ như thế nào?" Lôi Tuấn Vũ cười xấu xa.
"Anh! Không thèm để ý đến anh nữa! Hứ!" Lãnh Tử Tình biết mình ở trước mặt hắn không tranh cãi được! Hừ! Cứ xem! Mình cứ xem!
Lãnh Tử Tình liền tháo kính ra, quang minh chính đại mà hướng ánh mắt ra bờ biển, thưởng thức dáng người đầy hào quang sáng chói của đám đàn ông! Còn thi thoảng lộ ra ánh mắt háo sắc, xuýt xoa: "Oa! Dáng người thật là đẹp!"
Cố ý liếc mắt sang Lôi Tuấn Vũ, quả nhiên hài lòng nhìn thấy người đàn ông kia đã thu lại nụ cười, xị mặt xuống.
Lãnh Tử Tình càng thêm đắc ý, còn cố ý nuốt nước bọt, khoa trương nói: "Ông trời ơi! Dáng người bác sỹ Thời thật là đẹp nha!"
"Dáng người hắn rất đẹp sao?" Lôi Tuấn Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
"Không đẹp sao?" Lãnh Tử Tình dường như hiểu được mình đang đùa với lửa.
Chỉ thấy Lôi Tuấn Vũ phanh áo sơ mi, cởi ra hai khuy, rất rõ ràng hắn đã bị chọc giận rồi!
Lãnh Tử Tình vẫn là rùng mình một cái, không biết hắn muốn làm gì, liệu có chạy tới bóp chết mình hay không đây!
Chỉ chốc lát sau, Lôi Tuấn Vũ liền cởi hết chỉ còn lại quần trong. Hắn không mang theo quần bơi, cô biết mà!
"Á!" Lãnh Tử Tình vội vàng bịt kín mắt, hắn sao lại mặc mỗi quần trong mà đứng ở đó, thật là mất mặt!
"Sao vậy? Nhìn đàn ông khác không e lệ? Nhìn ông xã của mình mà lại phải bịt mắt sao? !"
Trong lời nói của Lôi Tuấn Vũ tràn đầy vị dấm, chua đến hết mức.
"Anh làm gì vậy? ! Quá xấu! Mau mặc vào! Sao anh lại mặc quần trong mà đứng ở đây? !"
Lãnh Tử Tình vừa kêu vừa xua tay.
Thân thể ấm nóng dựa vào cô, Lãnh Tử Tình vội mở mắt, cơ thể cường tráng của Lôi Tuấn Vũ ở ngay trước mặt mình, cô quả thực lại bị nấu chín rồi!
Đôi môi gợi cảm phun ra một câu, làm cho Lãnh Tử Tình càng run rẩy hơn: "Nếu em còn muốn nhìn, anh có thể không mặc."
"Anh!" Không đợi Lãnh Tử Tình ngăn cản, Lôi Tuấn Vũ cứ như vậy sải bước về phía bờ biển.
"Ồ!" Đám Tô thon thả tụ tập dưới mái che nắng phía xa bắt đầu la lớn.
Lôi Tuấn Vũ ung dung vẫy vẫy tay với bọn họ, lại nhận lấy tiếng thét chói tai ở mức càng cao hơn!
Lãnh Tử Tình đã giận đến xanh mặt rồi! Hắn làm gì vậy? ! Phát cuồng rồi hay là sao!
Ánh mặt trời vàng óng chiếu lên làn da màu đồng của hắn, sáng bóng lấp lánh. Bóng dáng hắn vô cùng mạnh mẽ, dáng người hình tam giác ngược, cặp mông quyến rũ. Ăn mặc thiếu vải như vậy, lại giống như đang đi trên sàn catwalk. Chiếc quần tam giác bó chặt lấy phần nam tính của hắn, hai đùi rắn rỏi với đám lông chân rậm rạp, quanh co khúc khuỷu như tô điểm thêm.
"Ừm!" Lãnh Tử Tình không khỏi giật mình một cái! Thật là! Cô còn nhớ tối qua hai đùi cô không ngừng vuốt ve đùi hắn, tiếp nhận cảm giác ngưa ngứa đó, lúc này lại dường như thể nghiệm được niềm ham muốn đó, tim không khỏi run rẩy.
Lúc này, Lôi Tuấn Vũ đã đi tới bờ biển, hắn thử thử nước biển, vốc nước biển lên người mình.
Trong mắt Lãnh Tử Tình lập tức nhìn thấy người đàn ông giống như thần biển này, đang chơi đùa trong biển nước tung bọt trắng xóa. Nhất thời nhìn không chớp mắt.
Lôi Tuấn Vũ xoay người, nhất thời bãi biển hình như toàn là tiếng huýt gió của phụ nữ. Cơ thể hắn vô cùng cường tráng, so với Khang Huy, không được rắn rỏi như vậy, nhưng lại nam tính hơn vài phần. So với Thời Kính Nhiên không được đầy đặn như vậy, nhưng lại khỏe đẹp hơn vài phần. Đặc biệt là nước da màu đồng trời sinh của hắn càng khiến cho Lãnh Tử Tình rung động.
Vào buổi tối, dưới ánh đèn sao cô lại không phát hiện ra dáng người hắn đẹp như vậy chứ?
Có phải là chính mình vẫn ngại ngùng không dám ngắm nhìn cơ thể hắn chăng!
Lãnh Tử Tình còn phát hiện Lôi Tuấn Vũ có lông ngực! Ông trời ơi! Cô hôm qua căn bản là không biết, chỉ cảm thấy trước ngực hắn chạm vào cô thấy ngưa ngứa! Hóa ra là lông ngực!
Nếu là trước kia, cô sẽ cảm thấy như vậy thật là ghê tởm! Nhưng lúc này cô như đang nhìn thấy thần chiến tranh, Lãnh Tử Tình quả thực muốn phủ phục xuống mà vái lạy dưới chân hắn! Đám lông ngực kia của hắn, không nghiêng không thẳng, không nhiều không ít, làm tăng thêm sức hấp dẫn nam tính của hắn, khí chất rắn rỏi, càng thêm gợi cảm!
Tí tách, tay Lãnh Tử Tình ướt rồi! Trời ạ! Đây là cái gì? Cô lại còn chảy nước miếng. . .