Chương : 209
Nếu để anh quay trở lại chuyến du lịch, gặp lại Mộng Ba, có lẽ anh sẽ nói cho cô ấy! Nhưng anh không hối hận! Cô ấy có quyền lựa chọn hạnh phúc của mình!
Hoặc là, trong lòng anh vẫn còn đang khủng hoảng! Anh sợ, sợ lại mất đi một lần nữa!
"Cậu không muốn nói gì sao?" Hoa Bá nhìn Khang Huy thần trí đang ở đâu đâu…
"Tôi cũng không phải là chuyên gia tình yêu!" Khang Huy nói qua loa, "Cô ấy đối với cậu thế nào?"
"Không rõ ràng! Không nắm rõ được!" Hoa Bá chán nản hai tay ôm mặt, gục hẳn xuống!
"Cậu cảm thấy cậu có chắc chắn để cô ấy ly hôn không? Hay là cậu muốn cùng cô ấy quan hệ lén lút?"
"Tôi cái gì cũng không biết! Tôi chỉ biết tôi mẹ kiếp sắp bị cô ấy dày vò đến phát điên rồi!"
Hoa Bá như tê liệt ngồi trên ghế.
"Buông tay đi! Người anh em! Có đôi khi buông tay có lẽ đối với cậu và cô ấy đều là chuyện tốt! Chân trời góc bể chỗ nào chả có cỏ thơm, hà tất phải yêu đơn phương một cành hoa!"
Khang Huy đứng dậy, vắt khăn mặt lên cổ, đi về phía mấy nam nữ đang tập thể hình.
"Này! Khang Huy! Huấn luyện viên Khang Huy!" Anh vừa gọi một tiếng đã gọi được Khang Huy đứng lại, "Cậu nói gì vậy?! Chúng ta chẳng phải vẫn là bạn bè sao?! Cậu làm huấn luyện viên kiểu gì vậy?! Cậu chẳng phải là nên nói "kiên trì đến cùng nhất định sẽ thắng lợi"
sao?"
Khang Huy cười nhạo một hồi, quay đầu ném lại một câu: "Tôi là huấn luyện viên thể hình, không phải bác sỹ tâm lý. Bệnh này của cậu, đi tìm người họ Thời đi, không chừng sẽ giới thiệu cho cậu một tiêu chuẩn quốc tế đấy!"
Nói xong, quay đầu ung dung rời đi!
"Này! Khang Huy? Khang Huy! SHIT!" Hoa Bá tức đến xì khói! Tiểu tử chết tiệt này! Hôm nào để hắn ta cũng thất tình một lần, xem hắn còn dám kiêu ngạo nữa không!
"Haiz! Buông tay? Buông tay?" Hoa Bá lắc lắc đầu, lại thẫn thờ ở đó, phiền muộn vô cùng!
Vốn là tới đây để điều chỉnh tâm trạng, không ngờ càng điều chỉnh càng loạn!
Lãnh Tử Tình đóng máy tính lại, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn! Hợp đồng hôn nhân mà Hoa Bá nói là thế nào? Chẳng lẽ giữa cô và Lôi Tuấn Vũ đều là giả sao? Giữa bọn họ còn có giao ước gì sao?
Hắn tốt với mình như vậy, đều là giả sao?! Trong đầu phút chốc thoáng hiện lên một bản hợp đồng hôn nhân--Lôi Tuấn Vũ và cô ngồi đối diện nhau. Lôi Tuấn Vũ lấy ra một bản hợp đồng hôn nhân, cô đang ghi ghi chép chép trên đó! Hai người không có sự ngọt ngào của tân hôn, mà giống như đang đàm phán!
"Á!" Đầu Lãnh Tử Tình vô cùng đau đớn, lập tức liền hiện ra hình ảnh Lôi Tuấn Vũ triền miên cùng phụ nữ. Người phụ nữ đó không phải cô! Đúng, nhất định không phải cô! Dáng người cô không đẹp như vậy!
--"Ô, ưm… Vũ, nữa đi…" Thâm âm kiều mị dường như muốn xuyên thủng màng nhĩ của Lãnh Tử Tình! Cô kêu to một tiếng "Á". Con chuột bị cô đẩy mạnh rơi xuống đất.
Trời ạ! Người phụ nữ này là ai?! Từng hình ảnh xen kẽ nhau xuất hiện trong đầu cô.
-- Cô tận mắt nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ lên giường với những phụ nữ khác nhau, không để ý đến sự tồn tại của cô! Đúng rồi, căn phòng kia! Căn phòng kia hình như có một cánh cửa!
Lãnh Tử Tình nghiêng ngả lảo đảo chạy về phòng ngủ, cô tìm kiếm xung quanh, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì. Bỗng nhiên cô nhìn lớp giấy dán tường mới tinh, thở một hơi, xé rách hết giấy dán tường xuống! Trời ạ! Một cánh cửa đã bị khóa, quả nhiên, quả nhiên là đúng!
Trời ạ! Sao lại có thể như vậy?! Sao lại có thể như vậy?!
Lãnh Tử Tình suy sụp dựa vào cánh cửa từ từ ngồi xuống đất. Trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh hai người triền miên ở Quảng Tây, ở Vịnh Hạ Long và hình ảnh Lôi Tuấn Vũ tốt với mình mấy ngày này! Rốt cuộc cái nào mới thực sự là hắn?! Rốt cuộc hắn là người như thế nào?!
--"Hắn thích mỹ nữ ngực lớn!" Hắn chẳng qua chỉ là đùa giỡn với tình cảm của mày mà thôi!"
"Hắn là vì công ty của hắn mới cùng mày kết hôn!" "Hắn vì thực hiện lời hẹn ước của ba mẹ mới kết hôn với mày!" "Hai người ai muốn làm gì thì làm, không nợ nần gì nhau". Trong đầu Lãnh Tử Tình bỗng nhiên xuất hiện vô số lời nói lảm nhảm, dường như muốn làm cô sụp đổ!
Cô muốn ngăn cản những lời nói này, nhưng lại không thể thoát ra được!
Đột nhiên, trước mặt cô xuất hiện hình ảnh Lôi Tuấn Vũ, thân thể cường tráng còn đè lên người cô…
-- "Trong đầu toàn là ý nghĩ về tình dục?! Một ngày không kiếm phụ nữ sẽ giống như con nghiện thiếu thuốc?! Người đàn ông giống như con chó phát dục là làm bất kể tình huống địa điểm?! Bây giờ tôi sẽ cho cô hiểu biết một chút!" Lôi Tuấn Vũ không chút thương tiếc đè lên người cô, điên cuồng gào thét.
Lãnh Tử Tình nhìn thấy chính cô đang sợ hãi! Cô ra sức giãy giụa, cúc áo trên người đều bị
bung ra hết! Bộ dạng thảm thương vô cùng!
--"Á"--Tuấn Vũ! Anh buông tay! Anh làm gì vậy?!" Lãnh Tử Tình ra sức kêu gào.
--Lôi Tuấn Vũ lại giống như con sư tử nổi giận, căn bản là không nghe thấy kiếng kêu của cô, hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người cô, nắm chặt hai tay của cô, đưa ra sau lưng, trong đôi mắt tà ác bắn ra tia nhìn trừng phạt, tràn đầy châm chọc.
--"Anh--khốn kiếp! Anh không thể đối với tôi như vậy! Lôi Tuấn Vũ! Anh nhìn kỹ đi, tôi là Lãnh Tử Tình! Chúng ta có thỏa thuận!" "Anh buông tôi ra! Lôi Tuấn Vũ!
Buông tôi ra!" Thanh âm Lãnh Tử Tình có chút điên cuồng, cô ra sức đá chân, muốn đá văng người đàn ông đang ở trên người mình xuống.
--Lôi Tuấn Vũ căn bản là không để ý đến sự giãy giụa của cô, lật người cô lại, ép xuống sô pha, dễ dàng dùng một tay giữ chặt hai tay cô. Cười gian ác, hắn dùng tay kia nhanh chóng cởi thắt lưng của mình, tiện tay trói tay cô lại.
--"Lôi Tuấn Vũ! Anh điên rồi! Sao anh có thể vi phạm hợp đồng chứ! Anh là tên ngụy quân tử! Anh là cái đồ cuồng sắc! Anh là tên khốn kiếp!"
…
Lãnh Tử Tình suy sụp ngồi dưới đất, trời ạ! Đừng mà! Đừng để cô nhớ lại! Cô lại bị hắn cường bạo! Hắn lại cường bạo cô! Không có tình cảm vì sao lại làm tổn thương cô! Vì sao?!
Khuôn mặt đẫm nước mắt! Lãnh Tử Tình không biết hình ảnh kinh hãi này còn kéo dài bao lâu. Trong đầu giống như một cái máy quay đĩa đã khởi động, dừng cũng không dừng lại được.
--Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nheo mắt, nghiến răng phun ra lời nói: "Cô nói lại lần nữa xem!
Không phải đàn ông? Chết tiệt! Là ai hại hả?! Tôi bây giờ thành cái dạng này là ai hại hả?!
Người đàn bà chết tiệt!"
Lãnh Tử Tình nhìn thấy mình vừa la hét vừa thất tha thất thểu từ trên sô pha bò dậy, bỏ chạy về hướng cửa.
--Lôi Tuấn Vũ từ phía sau ôm lấy cô đang chạy trốn, hung tợn quát: "Tiện nhân! Cô phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình!"
--"Người đàn bà chết tiệt! Tôi muốn cho cô biết tôi bị cô hại thê thảm đến mức nào!" Lôi Tuấn Vũ hung tợn xé rách quần lót của cô, trong tiếng kêu khàn đặc của cô, mạnh mẽ tiến vào…
Lãnh Tử Tình giống như con búp bê vải bị xé rách, ánh mắt trống rỗng ngồi ngẩn dưới đất, mắt hoa lên, hai tai chỉ thấy tiếng ù ù. Thật lâu sau, cô nhìn thấy cửa mở ra, một người đàn ông tiến vào! Là hắn! Lôi Tuấn Vũ!
Lãnh Tử Tình phẫn uất trừng mắt nhìn hắn, trong mắt là ngọn lửa hừng hực!
"Tử Tình? Em… Em làm sao vậy?" Người đàn ông nhanh chóng bước tới.
"Á--" Lãnh Tử Tình như phát điên xông tới, dùng hết sức lực lao vào Lôi Tuấn Vũ, tiện tay nắm lấy bình hoa, "choang" một tiếng liền nện vào đầu hắn.
Giây phút máu tươi chảy xuống, Lãnh Tử Tình cũng tê liệt ngã xuống mặt đất…