Chương 2: Nghịch Tiểu Nhi 10 Tuổi Tròn
Tháng ngày trước không có ai bên cạnh bắt được chú cáo con về lòng Nghịch Nhi như được an ủi phần lớn. Bên cạnh cô gần một năm rưỡi đến ngày sinh nhật cô chú ta biến mất! Cả nhà không hề hay biết về sự tồn tại của nó và nỗi buồn trống rỗng này một mình cô tự vùi lấp xuống đáy lòng, chỉ hận một chuyện.
"Nuôi ngươi lên tận năm cân ngươi lại bỏ ta đi cái một, đồ vô ơn, để ta bắt được chắc chắn ta sẽ lột lông ngươi cho vào nồi, đồ cáo gian manh!".
Nghịch Tiểu Nhi lên tiểu học bị bạn bè ức hiếp, cô không kiềm tính nỗi đánh trả lại rốt cuộc lại bị đuổi học thẳng thừng, ba mẹ hay tin mắng cô một trận, cấm túc một tháng trong phòng, trước đó còn bắt cô phải đi xin lỗi từng đứa một.
"Nghịch Tiểu Nhi, mau xin lỗi bạn!".
"Con sẽ xin lỗi nếu bạn ấy xin lỗi con trước!".
Phập... Roi mây quất thẳng vào người Nghịch Nhi bé nhỏ, đau đến không còn cảm giác nhưng một giọt nước mắt cũng không được rơi. Buổi tối cô vừa ngồi thoa thuốc vào vết thương vừa cắn chặt răng, oan ức quá mà.
Mỗi tối mẹ hoặc cha sẽ gọi cho Nghịch Nhi trước khi đi ngủ, cô đem hết tất cả chuyện kể hết cho họ nghe, đổi lại tiếng cười rôm rả...
"Ở trường con quen được rất nhiều bạn...!"
"Con đã nghe lời cha dạy đánh lại thằng mập đã đánh con đó ạ! Nó về mách mẹ nó nhưng dì đã đứng ra bảo vệ con! Con gái mẹ giỏi lắm đúng không?...".
"Uhm, con của mẹ rất giỏi! Đừng làm phiền chú với dì quá nha con, chú với dì cũng rất bận! Hè này cha mẹ sẽ sắp xếp về thăm con!".
"Dạ, con sẽ ngoan mà!...".
Con sẽ không làm phiền bất kì ai hết, cả khả năng phản kháng tự vệ họ cũng không cho con bộc phát, chẳng khác gì một con người sống thực vật chỉ biết đi.
Từ sau trận đòn roi lần đó, lưng cô đã không thể lành hẳn các vết thương, trong lúc vết thương còn chưa khép miệng Nghịch Nhi đã lỡ ăn trúng đồ hải sản khiến nó không thể lành hoàn toàn, cũng chỉ là một trong số đó, vì trên bàn ăn không còn món nào khác ngoài hải sản.
Kì nghỉ lần đó cha mẹ lớn đã đưa Diệp Chi Chi đi dã ngoại từ lúc sáng sớm, Nghịch Nhi ngồi một mình ngoài ban công nhìn xuống chiếc xe đang từ từ rời khỏi cổng, thật vô vị.
Nghịch Tiểu Nhi: 10 tuổi tròn.
Hàng dâu cô trồng ngoài ban công cũng rôm rả ra trái, từng trái một rủ xuống dưới, căng mọng, đỏ tươi nhưng chua kinh khủng.
Pịch... Độ cao từ ban công phòng cô xuống dưới đất thật ra không cao như cô nghĩ, biết sớm thế đã từ lâu trốn ra ngoài chơi rồi! Cái nhà này thật ngột ngạt, tù túng vô cùng.
"Nè Tiểu Nhi, con nhỏ này hôm trước là mày dám đánh em tao đúng không? Sao mày dám đánh nó hả?".
Nghịch Tiểu Nhi nhìn đám con trai bốn đứa chặn đường trước mặt, sự khiêu khích của bọn chúng từ bao giờ lại có thể tác động tinh thần cô nhanh đến như vậy.
"Tôi không thể chuyển trường được nữa! Đừng làm phiền tôi, tôi sẽ chẳng thèm động vào em cậu nếu nó không vô cớ cầm gậy đánh tôi! Cậu nên cảm ơn tôi vì tôi còn đánh lại nó, ngược lại nếu tôi không đánh thì với đầu óc ngu si của một đứa con trai không được dạy dỗ thì cha mẹ nó đã phải bồi thường tiền mai táng cho tôi rồi!".
"Gì chứ? Mai táng là gì?".
"Về mà hỏi mẹ cậu đi!".
Cô quay người rời đi thì bọn con trai lại chạy lên chắn đường cô, "Không được đi!".
Sức chịu đựng con người có giới hạn, cô tức giận đẩy cậu ta ngã xuống đất, mặt cô còn chưa lành thẹo đánh đấm loạng xạ ngu xuẩn của bọn này sẽ khiến cô lại bị thương.
"Lời cảnh cáo cuối cùng, cút đi!".
"Cút con khỉ, mau theo tao đi xin lỗi em tao nhanh!".
Vừa nói cậu ta vừa chạy lên nắm tay cô lại, nắm đấm trực chờ sẵn từ nảy đến giờ cuối cùng cũng thổi lửa đập mạnh vào mặt cậu ta phụt cả máu mũi, "Hừ, muốn ăn đòn? Nếu sớm muộn gì cũng nghỉ học thì tôi chẳng còn gì để mất nữa! Tôi sẽ thay mặt cha mẹ các cậu dạy dỗ bốn tên tiểu tử thích làm anh hùng rơm này cho ra trò".
"Gì? Gì chứ? Đừng.... đừng mà....".
Sau trận la liệt đó Nghịch Nhi chạy ra bìa rừng nguyên sinh ở và tối đó cô không về nhà. Cô mệt đến mức không còn sức để suy nghĩ hậu quả ngày mai mà lăn ra đất thiếp đi, cây cỏ um tùm xung quanh không tránh được bị sâu, bọ, côn trùng làm phiền, một con rắn lục bò ra từ phía rừng nguyên sinh chui qua khỏi hàng rào lưới, nó đột nhiên trở nên cao lớn, hình hài một chàng trai từ từ xuất hiện đi đến ôm Tiểu Nhi lên tay đưa về nhà.
"Ngươi nhắm từ đây đến khi ngươi tu xong cô bé này còn cầm cự nổi không?".
"Nhanh thôi, nếu ngươi nể mặt ta thì từ nay giúp ta canh chừng cô ấy!".
"Xùy, con cáo phiền phức!".
"Nuôi ngươi lên tận năm cân ngươi lại bỏ ta đi cái một, đồ vô ơn, để ta bắt được chắc chắn ta sẽ lột lông ngươi cho vào nồi, đồ cáo gian manh!".
Nghịch Tiểu Nhi lên tiểu học bị bạn bè ức hiếp, cô không kiềm tính nỗi đánh trả lại rốt cuộc lại bị đuổi học thẳng thừng, ba mẹ hay tin mắng cô một trận, cấm túc một tháng trong phòng, trước đó còn bắt cô phải đi xin lỗi từng đứa một.
"Nghịch Tiểu Nhi, mau xin lỗi bạn!".
"Con sẽ xin lỗi nếu bạn ấy xin lỗi con trước!".
Phập... Roi mây quất thẳng vào người Nghịch Nhi bé nhỏ, đau đến không còn cảm giác nhưng một giọt nước mắt cũng không được rơi. Buổi tối cô vừa ngồi thoa thuốc vào vết thương vừa cắn chặt răng, oan ức quá mà.
Mỗi tối mẹ hoặc cha sẽ gọi cho Nghịch Nhi trước khi đi ngủ, cô đem hết tất cả chuyện kể hết cho họ nghe, đổi lại tiếng cười rôm rả...
"Ở trường con quen được rất nhiều bạn...!"
"Con đã nghe lời cha dạy đánh lại thằng mập đã đánh con đó ạ! Nó về mách mẹ nó nhưng dì đã đứng ra bảo vệ con! Con gái mẹ giỏi lắm đúng không?...".
"Uhm, con của mẹ rất giỏi! Đừng làm phiền chú với dì quá nha con, chú với dì cũng rất bận! Hè này cha mẹ sẽ sắp xếp về thăm con!".
"Dạ, con sẽ ngoan mà!...".
Con sẽ không làm phiền bất kì ai hết, cả khả năng phản kháng tự vệ họ cũng không cho con bộc phát, chẳng khác gì một con người sống thực vật chỉ biết đi.
Từ sau trận đòn roi lần đó, lưng cô đã không thể lành hẳn các vết thương, trong lúc vết thương còn chưa khép miệng Nghịch Nhi đã lỡ ăn trúng đồ hải sản khiến nó không thể lành hoàn toàn, cũng chỉ là một trong số đó, vì trên bàn ăn không còn món nào khác ngoài hải sản.
Kì nghỉ lần đó cha mẹ lớn đã đưa Diệp Chi Chi đi dã ngoại từ lúc sáng sớm, Nghịch Nhi ngồi một mình ngoài ban công nhìn xuống chiếc xe đang từ từ rời khỏi cổng, thật vô vị.
Nghịch Tiểu Nhi: 10 tuổi tròn.
Hàng dâu cô trồng ngoài ban công cũng rôm rả ra trái, từng trái một rủ xuống dưới, căng mọng, đỏ tươi nhưng chua kinh khủng.
Pịch... Độ cao từ ban công phòng cô xuống dưới đất thật ra không cao như cô nghĩ, biết sớm thế đã từ lâu trốn ra ngoài chơi rồi! Cái nhà này thật ngột ngạt, tù túng vô cùng.
"Nè Tiểu Nhi, con nhỏ này hôm trước là mày dám đánh em tao đúng không? Sao mày dám đánh nó hả?".
Nghịch Tiểu Nhi nhìn đám con trai bốn đứa chặn đường trước mặt, sự khiêu khích của bọn chúng từ bao giờ lại có thể tác động tinh thần cô nhanh đến như vậy.
"Tôi không thể chuyển trường được nữa! Đừng làm phiền tôi, tôi sẽ chẳng thèm động vào em cậu nếu nó không vô cớ cầm gậy đánh tôi! Cậu nên cảm ơn tôi vì tôi còn đánh lại nó, ngược lại nếu tôi không đánh thì với đầu óc ngu si của một đứa con trai không được dạy dỗ thì cha mẹ nó đã phải bồi thường tiền mai táng cho tôi rồi!".
"Gì chứ? Mai táng là gì?".
"Về mà hỏi mẹ cậu đi!".
Cô quay người rời đi thì bọn con trai lại chạy lên chắn đường cô, "Không được đi!".
Sức chịu đựng con người có giới hạn, cô tức giận đẩy cậu ta ngã xuống đất, mặt cô còn chưa lành thẹo đánh đấm loạng xạ ngu xuẩn của bọn này sẽ khiến cô lại bị thương.
"Lời cảnh cáo cuối cùng, cút đi!".
"Cút con khỉ, mau theo tao đi xin lỗi em tao nhanh!".
Vừa nói cậu ta vừa chạy lên nắm tay cô lại, nắm đấm trực chờ sẵn từ nảy đến giờ cuối cùng cũng thổi lửa đập mạnh vào mặt cậu ta phụt cả máu mũi, "Hừ, muốn ăn đòn? Nếu sớm muộn gì cũng nghỉ học thì tôi chẳng còn gì để mất nữa! Tôi sẽ thay mặt cha mẹ các cậu dạy dỗ bốn tên tiểu tử thích làm anh hùng rơm này cho ra trò".
"Gì? Gì chứ? Đừng.... đừng mà....".
Sau trận la liệt đó Nghịch Nhi chạy ra bìa rừng nguyên sinh ở và tối đó cô không về nhà. Cô mệt đến mức không còn sức để suy nghĩ hậu quả ngày mai mà lăn ra đất thiếp đi, cây cỏ um tùm xung quanh không tránh được bị sâu, bọ, côn trùng làm phiền, một con rắn lục bò ra từ phía rừng nguyên sinh chui qua khỏi hàng rào lưới, nó đột nhiên trở nên cao lớn, hình hài một chàng trai từ từ xuất hiện đi đến ôm Tiểu Nhi lên tay đưa về nhà.
"Ngươi nhắm từ đây đến khi ngươi tu xong cô bé này còn cầm cự nổi không?".
"Nhanh thôi, nếu ngươi nể mặt ta thì từ nay giúp ta canh chừng cô ấy!".
"Xùy, con cáo phiền phức!".