Chương : 1
Đã lâu lắm rồi Lâm Thanh không có lại xấu xí như vậy.
Cô đã từng rất xấu. Khoảng nửa năm sau khi được sinh ra, cô bị ba mẹ gửi nuôi ở nhà bà ngoại ở quê, khi lớn hơn một chút thì chơi bời lêu lổng với lũ trẻ trong thôn, người gầy gò đen nhẻm, hành vi cử chỉ không hề giống một đứa con gái một chút nào. Cho đến khi cô đến tuổi vào tiểu học, bị bà ngoại vừa khuyên vừa ép đưa vào trường học, cô giáo chủ nhiệm trắng nõn sạch sẽ cau mày nhìn mái tóc ngắn ngủn của cô, hỏi: “Em là con trai hay con gái?”
Tất nhiên là Lâm Thanh không hề muốn nhớ lại cái quá khứ khó chịu này của mình. Nhưng thỉnh thoảng, ba mẹ cô lại lấy đó ra làm trò đùa để nói với người thân và bạn bè, những lúc như vậy cô đều sẽ yên lặng trốn vào trong phòng. Nếu như có thể, cô thật sự muốn xóa hết ký ức của mình trước năm mười hai tuổi.
Sau này Lâm Thanh trở nên rất xinh đẹp, tất nhiên, đó không phải là do cô đi phẫu thuật thẩm mỹ. Khoảng thời gian chuẩn bị bước vào trường cấp hai, cô luôn đạt được điểm rất cao, kết quả thi đậu vào trường cấp hai trọng điểm của tỉnh. Cuối cùng ba mẹ cô cũng đưa cô về nhà ở thành phố. Cuối cùng thì ba mẹ cô, cô và em trai kém cô một tuổi cũng được đoàn tụ.
Lâm Thanh ở thành phố, tạm biệt bà ngoại và nắng nóng trên cánh đồng, tạm biệt những con đường lầy lội ngày mưa, dưới lớp áo đồng phục học sinh sơ mi trắng và váy đen, dần dần trở nên trắng nõn, trở nên xinh đẹp.
Đợi đến lúc cô tốt nghiệp ở trường đại học trọng điểm, làm việc trong một công ty nổi tiếng của Đức, từng bước được cất nhắc lên vị trí trưởng phòng marketing, khoảng cách giữa cô và cái từ xấu xí này ngày càng thêm xa.
Hàng ngàn, thậm chí là hàng chục ngàn bộ đồ thời trang, những đôi giày cao gót mũi nhọn, mái tóc dài uốn xoăn được nhuộm hoàn hảo và những chai nước hoa hàng hiệu được lựa chọn cẩn thận, những yếu tố xa xỉ ở thành phố này kết hợp lại với nhau, biến cô thành một nữ doanh nhân thời thượng xinh đẹp.
Nhưng bây giờ Lâm Thanh cảm thấy mình xấu xí đến nỗi bản thân muốn phát điên lên. Cô đi chuyến tàu hôi hám hơn 30 tiếng, rồi bắt thêm chuyến xe khách đường dài nặng mùi hơn bảy tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng bắt một chiếc xe ba bánh nhỏ bé rách nát bên đường. Trong suốt cuộc hành trình dài và khủng khiếp này, cô chưa được tắm, thậm chí cũng không thể đánh răng, cô quên luôn cả nước súc miệng, chỉ nha khoa,… từng là những thứ không thể thiếu trong đống hành trang ít ỏi chất đống dưới chân này.
Vốn dĩ cô cho rằng mình rất đáng thương, nhưng nghĩ lại thì 20 năm trước cô cũng giống như bây giờ, chật vật rời khỏi nhà bà ngoại về đoàn tụ gia đình với ba mẹ, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Hai mươi năm trước cô có thể, vậy thì sao bây giờ lại không?
Lâm Thanh ngồi ở bên vệ đường thở hổn hển, chiếc xe ba bánh nhỏ xíu rách nát kia đã hy sinh vẻ vang trên đường lên sườn đồi. Người chủ đã tính cho cô 30 nhân dân tệ và chật vật đẩy xe đi, phớt lờ lời đề nghị của cô rằng, cô cần anh ta giúp cô chuyển hành lý đến tận nơi với số tiền thêm 100 nhân dân tệ.
Đến nhà bà ngoại còn phải đi bộ ít nhất một tiếng nữa. Lâm Thanh cảm thấy mình hoàn toàn không có đủ thể lực và nghị lực để hoàn thành chuyến hành trình khủng khiếp này. Cô nhìn quanh bốn phía, không hề tìm được bất kỳ chỗ nào có thể ngồi nghỉ cả. Nơi đây, ngoại trừ con đường đất giờ đã chuyển sang đường nhựa, bên đường có thêm biển báo Vườn sinh thái XX, thật ra cũng không có nhiều thay đổi so với 20 năm trước, vẫn ít người, ít xe, là loại yên tĩnh đặc trưng của vùng nông thôn.
Cô mệt mỏi đến mức, hầu như không chút do dự, không hề cố kỵ mà ngồi luôn xuống bên vệ đường, chờ thần may mắn đến – cho dù là một chiếc xe buýt hỏng hóc hay thậm chí là một chiếc máy kéo cũng đều được hết.
Thỉnh thoảng có một hai người đi bộ ngang qua, họ đều nhìn cô một cách tò mò. Lâm Thanh kéo vành nón che nắng xuống, tóc bê bết dầu, ngay cả cô cũng không thể nào tiếp nhận được nữa.
————
Cô đã từng rất xấu. Khoảng nửa năm sau khi được sinh ra, cô bị ba mẹ gửi nuôi ở nhà bà ngoại ở quê, khi lớn hơn một chút thì chơi bời lêu lổng với lũ trẻ trong thôn, người gầy gò đen nhẻm, hành vi cử chỉ không hề giống một đứa con gái một chút nào. Cho đến khi cô đến tuổi vào tiểu học, bị bà ngoại vừa khuyên vừa ép đưa vào trường học, cô giáo chủ nhiệm trắng nõn sạch sẽ cau mày nhìn mái tóc ngắn ngủn của cô, hỏi: “Em là con trai hay con gái?”
Tất nhiên là Lâm Thanh không hề muốn nhớ lại cái quá khứ khó chịu này của mình. Nhưng thỉnh thoảng, ba mẹ cô lại lấy đó ra làm trò đùa để nói với người thân và bạn bè, những lúc như vậy cô đều sẽ yên lặng trốn vào trong phòng. Nếu như có thể, cô thật sự muốn xóa hết ký ức của mình trước năm mười hai tuổi.
Sau này Lâm Thanh trở nên rất xinh đẹp, tất nhiên, đó không phải là do cô đi phẫu thuật thẩm mỹ. Khoảng thời gian chuẩn bị bước vào trường cấp hai, cô luôn đạt được điểm rất cao, kết quả thi đậu vào trường cấp hai trọng điểm của tỉnh. Cuối cùng ba mẹ cô cũng đưa cô về nhà ở thành phố. Cuối cùng thì ba mẹ cô, cô và em trai kém cô một tuổi cũng được đoàn tụ.
Lâm Thanh ở thành phố, tạm biệt bà ngoại và nắng nóng trên cánh đồng, tạm biệt những con đường lầy lội ngày mưa, dưới lớp áo đồng phục học sinh sơ mi trắng và váy đen, dần dần trở nên trắng nõn, trở nên xinh đẹp.
Đợi đến lúc cô tốt nghiệp ở trường đại học trọng điểm, làm việc trong một công ty nổi tiếng của Đức, từng bước được cất nhắc lên vị trí trưởng phòng marketing, khoảng cách giữa cô và cái từ xấu xí này ngày càng thêm xa.
Hàng ngàn, thậm chí là hàng chục ngàn bộ đồ thời trang, những đôi giày cao gót mũi nhọn, mái tóc dài uốn xoăn được nhuộm hoàn hảo và những chai nước hoa hàng hiệu được lựa chọn cẩn thận, những yếu tố xa xỉ ở thành phố này kết hợp lại với nhau, biến cô thành một nữ doanh nhân thời thượng xinh đẹp.
Nhưng bây giờ Lâm Thanh cảm thấy mình xấu xí đến nỗi bản thân muốn phát điên lên. Cô đi chuyến tàu hôi hám hơn 30 tiếng, rồi bắt thêm chuyến xe khách đường dài nặng mùi hơn bảy tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng bắt một chiếc xe ba bánh nhỏ bé rách nát bên đường. Trong suốt cuộc hành trình dài và khủng khiếp này, cô chưa được tắm, thậm chí cũng không thể đánh răng, cô quên luôn cả nước súc miệng, chỉ nha khoa,… từng là những thứ không thể thiếu trong đống hành trang ít ỏi chất đống dưới chân này.
Vốn dĩ cô cho rằng mình rất đáng thương, nhưng nghĩ lại thì 20 năm trước cô cũng giống như bây giờ, chật vật rời khỏi nhà bà ngoại về đoàn tụ gia đình với ba mẹ, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Hai mươi năm trước cô có thể, vậy thì sao bây giờ lại không?
Lâm Thanh ngồi ở bên vệ đường thở hổn hển, chiếc xe ba bánh nhỏ xíu rách nát kia đã hy sinh vẻ vang trên đường lên sườn đồi. Người chủ đã tính cho cô 30 nhân dân tệ và chật vật đẩy xe đi, phớt lờ lời đề nghị của cô rằng, cô cần anh ta giúp cô chuyển hành lý đến tận nơi với số tiền thêm 100 nhân dân tệ.
Đến nhà bà ngoại còn phải đi bộ ít nhất một tiếng nữa. Lâm Thanh cảm thấy mình hoàn toàn không có đủ thể lực và nghị lực để hoàn thành chuyến hành trình khủng khiếp này. Cô nhìn quanh bốn phía, không hề tìm được bất kỳ chỗ nào có thể ngồi nghỉ cả. Nơi đây, ngoại trừ con đường đất giờ đã chuyển sang đường nhựa, bên đường có thêm biển báo Vườn sinh thái XX, thật ra cũng không có nhiều thay đổi so với 20 năm trước, vẫn ít người, ít xe, là loại yên tĩnh đặc trưng của vùng nông thôn.
Cô mệt mỏi đến mức, hầu như không chút do dự, không hề cố kỵ mà ngồi luôn xuống bên vệ đường, chờ thần may mắn đến – cho dù là một chiếc xe buýt hỏng hóc hay thậm chí là một chiếc máy kéo cũng đều được hết.
Thỉnh thoảng có một hai người đi bộ ngang qua, họ đều nhìn cô một cách tò mò. Lâm Thanh kéo vành nón che nắng xuống, tóc bê bết dầu, ngay cả cô cũng không thể nào tiếp nhận được nữa.
————