Chương : 5
– Trúng 500 vạn?
Đào hoa nha. . . . . . Rốt cuộc đã bao lâu nó không đến thăm, hắn độc thân đã gần hai năm! Gần hai năm! Đây là cái kỷ lục gì đây!
Lô Du và Từ Văn Quân mới vừa trở lại tầng 3, liền nhìn thấy An Dật đang cười đến mức vẻ mặt sung sướng.
“Gọi cậu ta tới phòng làm việc của tôi!” Lô Du vứt lại một câu cho Từ Văn Quân, sau đó trở về văn phòng của mình.
Từ Văn Quân đi tới chỗ An Dật, sắc mặt không được tốt nói: “Tổ trưởng gọi câu tới văn phòng của hắn.”
An Dật nghi hoặc hỏi một câu: “Tìm tôi?”
Từ Văn Quân gật gật đầu, hoàn toàn không có khí thế: “Đúng, là tìm cậu.”
“Bị sao vậy? Tổ phó. Có phải táo bón không? Chỗ tôi có mật ong loại tốt, bảo đảm ăn một lần sẽ thấy hiệu quả! Hơn nữa không có tác dụng phụ, ăn một lần, mãi mãi không táo bón.” An Dật giả ân cần.
Từ Văn Quân rất muốn bóp chết hắn: “. . . . . .”
Dưới ánh mắt như muốn giết người của gã, An Dật tâm không cam tình không nguyện đến văn phòng Lô Du.
“An Dật.” Lô Du nhìn An Dật mang vẻ mặt khó chịu đi vào, cũng không để ý, “Ở đây có phần Case muốn giao cho cậu làm.”
An Dật vừa nghe xong còn tưởng mình nghe lầm: “A? Tổ trưởng anh khi nãy nói gì?”
Lô Du nhẫn nại nói lại lần nữa: “Có phần Case muốn giao cho cậu làm.”
An Dật trợn tròn mắt: “Tổ trưởng, làm phiền anh nói lại lần nữa có được không?”
Lô Du: “. . . . . .”
An Dật ngây ngốc cười ha ha hai tiếng: “Tổ trưởng, tự nhiên anh trọng dụng tôi, nên tôi thật sự rất khó tin.”
Lô Du nhìn hắn: “Vì vậy cậu đừng làm tôi thất vọng, đánh mất mặt mũi tổ D. Phần Case này là giám đốc thiết kế đích thân chỉ tên cậu phải làm.”
An Dật kinh hãi: “A? ! Giám đốc thiết kế? ! Là Trần giám đốc sao? !”
Lô Du: “Ngành chúng ta còn có giám đốc thiết kế khác sao?”
An Dật: “Được rồi. . . . . . Là do tôi nhiều lời.”
Lô Du có cảm giác mình nói chuyện với An Dật vô cùng tốn thời gian, vì vậy không muốn nói thêm câu nào nữa, đem một xấp văn kiện đặt trước mặt An Dật: “Nội dung tỉ mỉ đều nằm trong tập văn kiện này, hơn nữa trong cuộc họp giám đốc đã tự mình đem yêu cầu cụ thể của khách hàng gửi tới eMail cậu, nhớ kiểm tra hộp thư.”
An Dật tiếp nhận cặp văn kiện, gật gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Lô Du: “Thật không biết cái tên cà lơ phất phơ cậu sao lại gặp may như vậy, được giám đốc đánh giá cao. Lần này nhớ thể hiện cho tốt, tổ D này có vươn lên được hay không đều trông cậy vào cậu.”
An Dật: “Lô. . . . . . Tổ trưởng! Anh cứ yên tâm giao cho tôi! Tôi sẽ cố gắng phấn đấu mang lại vinh dự cho toàn bộ tổ ta, tuyệt đối không để tổ trưởng bị bôi nhọ. Nhất định cúc cung tận tụy tới chết mới thôi!”
Lô Du: “. . . . . .”
An Dật: “Còn nữa, tổ trưởng. Thật ra tôi không cà lơ phất phơ dù chỉ một chút, thật đó! Tại tính tình tôi hiền lành chất phác thôi, là hiền lành ngar!”
Lô Du chịu không nổi trợn tròn mắt, thật không hiểu cái tên tiểu lưu manh khua môi múa mép này làm cách nào mà lại có thể chui vào được công ty.
Ra khỏi văn phòng Lô Du, An Dật vẻ mặt đắc chí cười.
Không phải do vinh dự của toàn tổ, mà tiền mới là thứ chính yếu.
An Dật dường như nhìn thấy tiền giấy đang bay bay trước mặt hắn. . . . . .
Xem ra vị Trần giám đốc kia coi như không quá thối rữa, chí ít ánh mắt không tệ, biết An thiếu gia hắn là một thiên tài ẩn trốn trong dân thường! Ha ha ha ha. . . . . .
“An Dật, cậu trúng số 500 vạn hay sao mà cười quyến rũ quá vậy.” Hạ Vũ tò mò hỏi.
“Cút, anh không mua vé số, nên không trúng đặc biệt 500 vạn!” An Dật mới vừa nói xong, lại nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Bất quá hôm nay có lẽ nên đi mua xổ số thôi, anh sống đến từng này, lần đầu tiên mới có vận may chủ động đưa tới cửa.”
“Vận cái gì may?”
“Tôi cuối cùng cũng được nhận một cái Case thuộc về mình!” An Dật đắc ý tuyên bố.
“Gì chứ? ! Thiệt hay giả? Cậu mới đến công ty làm chưa tới một năm, vậy mà lại có cái vận may cứt chó như thế? !” Hạ Vũ vô cùng kinh ngạc.
An Dật dương dương tự đắc hoan hỉ cười: “Đúng đúng! Cuối cùng tôi cũng đổi đời rồi!”
Hạ Vũ hâm mộ ghen tị oán hận: “Không ngờ cá Pecca vậy mà lại coi trọng năng lực của cậu?”
An Dật: “Chó má, Pecca kia mắt mù sao lại có thể nhìn ra tài năng tiềm tàng bên trong tôi cơ chứ?”
Hạ Vũ: “Vậy ai là người có mắt nhìn ra được năng lực của cậu?”
An Dật: “. . . . . . Là Trần giám đốc của cậu.”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
.
Mở trang chủ của công ty lên, An Dật vô cùng lưu loát đăng nhập tài khoản của mình, sau đó mở mail chuyên dụng của nội bộ công ty, bên trên đúng là có một bức thư chưa đọc.
Sau khi click mở thư, tên Trần Trăn thật sự có ở trong.
“Tốc độ thật nhanh.” An Dật nhỏ giọng nói thầm.
Lúc đầu An Dật vốn mang theo thần tình đắc ý đọc thư, nhưng mà càng xem, mặt hắn càng xấu đi.
Đọc tới cuối thư, hắn lại nổi điên đứng bật dậy: “Em gái nó! Đây rõ ràng là lừa bịp anh! Kháo!”
Giọng hắn dẫn tới sự chú ý của cả văn phòng, Hạ Vũ vội vàng hướng mọi người giải thích: “Ngại quá, An Tiểu Dật chúng ta đến thời kỳ mãn kinh rồi, mong mọi người thông cảm.”
“Mãn kinh em gái cậu, cậu mới tới thời kỳ mãn kinh.” An Dật tức giận phản bác.
Hạ Vũ: “. . . . . . Vậy cậu kích động cái gì.”
An Dật ngồi trở lại ghế, vẻ mặt ai oán: “Tôi đột nhiên thấy hối hận vì đã nhận cái Case này.”
Hạ Vũ nghi hoặc: “Sao chứ?”
An Dật: “Trần giám đốc của cậu kia yêu cầu. . . . . . Yêu cầu tôi sau khi nhận Case này xong, thì chuyển địa điểm làm việc từ tầng 3 lên tầng 9. . . . . .”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
Sau đó An Dật nhìn Hạ Vũ, Hạ Vũ nhìn An Dật.
Sau đó nữa hai người bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ.
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ: “Này, cậu đủ chưa.”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ: “Cậu đừng có đột nhiên biến thành hoàng tử u buồn như vậy được không.”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ: “Coi chừng tôi yêu cậu bây giờ.”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ: “Tôi nói, việc đó không phải tốt lắm sao? Nhiều người chúng ta ở nơi này đều mong được đến tầng 9 làm việc đó.”
An Dật ngay lập tức nắm lấy hai vai Hạ Vũ, làm bộ rất xúc động nói: “A Vũ, tôi cảm thấy tôi cực kỳ không nỡ rời khỏi cậu!”
Hạ Vũ liếc mắt nhìn hắn: “Vậy cậu với tôi yêu nhau đi.”
An Dật: “. . . . . . Không, tình yêu mà không lấy kết hôn làm mục đích thì đều là đùa bỡn lừa gạt.”
Hạ Vũ: “Thôi đi, ngày nào mà cậu không đùa bỡn lừa gạt.”
An Dật: “. . . . . .”
Thấy bộ dạng An Dật thật sự không muốn tới tầng 9, Hạ Vũ dò hỏi: “Sao thế? Cậu thật sự không muốn tới tầng 9?”
An Dật gật gật đầu.
Hạ Vũ: “Không phải cậu đã tới tầng 9 hai lần sao, thế nào? Chỗ đó khủng bố lắm à?”
An Dật: “Không phải. . . . . .” Không phải nơi đó khủng bố, mà là Trần giám đốc khủng bố.
Hạ Vũ: “Vậy rốt cuộc cậu để bụng chuyện gì? Đây chính là cơ hội tốt để thể hiện, không phải cậu luôn muốn tăng lương sao? Lần này làm Case tốt, cậu đòi giám đốc tăng lương cho cậu, nhất định sẽ không thành vấn đề.”
Nói đến tăng lương, An Dật dao động.
Người chết vì tiền chim chết vì ăn, An Dật chính là nhân vật tiêu biểu điển hình.
“Được rồi, vì tiền của tôi. Tôi chỉ có thể đến cậy nhờ giám đốc Trần.” An Dật vẻ mặt khổ qua.
“Ừh, vì để chúc mừng cậu nắm được phần Case đầu tiên, tối nay chúng ta đến K hát.” Hạ Vũ cười nói.
“Tôi sợ nhất là hát hò, ai nghe cũng muốn nhảy lầu.” An Dật bĩu môi, từ khi có biệt danh “Tẩu Âm Vương Tử”, sau này mỗi lần cầm microphastory hắn luôn cảm thấy nó khá nặng nề.
“Đang cần hiệu quả này, gần đây quá uể oải, cần tiếng ca của cậu kích thích năng động.”
“. . . . . .” An Dật muốn hộc máu.