Chương : 57
"Vương gia!"
Vương phi cưỡi ngựa đuổi kịp Trấn Bắc Vương, nàng vui vẻ không thôi.
"Bên kia có một con tử điêu*, Vương gia, người giúp ta bắn nó đi!"
*tử điêu: còn gọi là chồn đen
Trấn Bắc Vương nhìn theo hướng Vương phi chỉ, quả nhiên thấy một con tử điêu đang chạy nhảy qua lại trên cây.
Tử điêu có lớp lông da bóng loáng, hiếm gặp hơn bạch điêu, lông da của chúng ở những nơi sầm uất bán rất đắt, có khi thậm chí có tiền cũng khó mà mua được. Vốn hiếm gặp, cộng thêm tử điêu bản tính cẩn thận nhát gan, lại có tốc độ rất nhanh, rất khó để bắt được.
"Cũng không có nhiều thịt, ngươi muốn bắt nó làm gì?"
Trấn Bắc Vương chẳng muốn vì một con thú nhỏ mà phải động đến cung tên.
"Nhưng là người ta muốn mà...ta muốn làm một đôi găng tay, dùng da lông của tử điêu là tốt nhất! Chúng ta ở Bắc Vực mùa đông lạnh lẽo kéo dài, người nhìn xem tay ta bị lạnh muốn nứt nẻ hết rồi"
Vương phi không ngừng khẩn cầu, "Trình độ bắn cung của ta không đủ để bắn hạ nó, Vương gia người chỉ cần giúp ta một chút thôi, van cầu người, còn không mau động thủ nó sẽ chạy xa mất!"
"Đại Nhu, sao muội không nhờ trẫm tới giúp?"
Tiêu Hề Diệp nóng lòng muốn thử, hắn đã sớm nghe nói tử điêu rất khó để săn bắn, đây chính là thời điểm tốt để thi triển kỹ thuật bắn cung.
"Hoàng huynh, không phải muội đã nói rồi sao, nơi này ngoài Trấn Bắc Vương ra, sợ rằng không còn một ai có thể giúp muội bắn hạ con tử điêu đó."
Vương phi vẻ mặt sùng bái nhìn Trấn Bắc Vương.
"Muội nha, chỉ biết ăn cây táo rào cây sung, rõ là muội muội ruột của ta, cũng không biết giúp hoàng huynh thổi phồng oai phong."
Nói như là trách cứ, nhưng giọng Tiêu Hề Diệp nói ra tất cả đều là cưng chiều.
"Không tin, huynh có thể so tài bắn cung với Vương gia một chút?"
"So thì so! Trẫm không tin là mình không làm được!" Tiêu Hề Diệp nhìn về phía Trấn Bắc Vương, "Huyền Kiêu, ngươi có dám hay không?"
Trấn Bắc Vương khẽ cười, cất giọng nói "Được!"
Hai người rất ăn ý đồng thời cùng nhau rút cung tên ra, cầm cung lên, lắp cung tên giương lên nhắm, mũi tên của Tiêu Hề Diệp bắn ra trước, Trấn Bắc Vương theo sát phía sau.
Tử điêu vốn ở cành cây linh hoạt chạy nhảy, nếu không phải mấy cành cây tuyết đọng rơi mất, thì khó có thể nhìn thấy được bóng dáng của nó.
Hai mũi tên bắn ra một trước một sau, phương hướng của hai mũi tên cũng có chút khác biệt, Tiêu Hề Diệp mắt nhìn thấy con tử điêu lẩn tránh quá nhanh, trong lòng thầm kêu không ổn, một mũi tên này của mình chắc chắn sẽ bắn vào khoảng không, hắn lúc đó cũng đồng thời nhìn theo hướng mũi tên của Trấn Bắc Vương, giương cung hết cỡ, sau đó bắn đi, chỉ là hướng bắn của hắn so với mình thiên về bên phải nhiều hơn.
"Cũng không có bắn trúng, coi như là ngang cơ nhau." Tiêu Hề Diệp trong đầu thầm nghĩ.
Điều khiến hắn không thể lường trước được chính là, ở trên không trung bỗng nhiên hai mũi tên đụng vào nhau! Mũi tên của Trấn Bắc Vương khí thế mạnh mẽ tiến tới trực tiếp bắn rơi tên của hắn, còn vừa vặn bắn vào đầu tử điêu!
Tiêu Hề Diệp kinh ngạc há to miệng, mũi tên này quả là khí thế hung hãn! Bá đạo lại xảo quyệt, liền một mạch!
Nói thì có vẻ phức tạp, thực chất nó chỉ xảy ra nhanh như một cái chớp mắt, người ngoài chỉ nghe được âm thanh vang lên của hai mũi tên đụng nhau, sau đó nhìn thấy một mũi tên bắn trúng con tử điêu.
Tiêu Hề Diệp vẻ mặt luôn ung dung hòa nhã giờ cứng cả lại.
Nếu Trấn Bắc Vương chỉ là bắn trúng bình thường, Tiêu Hề Diệp bắn vào khoảng không, hắn ngược lại sẽ cảm thấy không bị mất mặt cho lắm, dù gì Trấn Bắc Vương cũng là người bách chiến bách thắng, mà Tiêu Hề Diệp hắn cũng đã ở trong cung thượng triều nhiều năm như vậy, tài bắn cung cũng đã sớm bị mai một, thua hợp tình hợp lý.
Dựa vào phong thái của Tiêu Hề Diệp, nhất định sẽ mỉm cười bái phục cùng chúc mừng.
Tiêu Hề Diệp tính tình cho dù có tốt hơn nữa, cũng là một thiên tử tranh cường háo thắng cao ngạo, Trấn Bắc Vương lại trực tiếp bắn rơi cung tên của hắn, quả thật một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho hắn, trần trụi làm nhục!
Tiêu Hề Diệp khóe miệng cứng ngắc cố gắng gượng cười, xem ra Trấn Bắc Vương đối với chuyện xảy ra đêm hôm đó không nói tiếng nào, nhưng trong lòng đã âm thầm ghi thù hắn, việc này khiến Tiêu Hề Diệp phải đánh giá lại vị trí của Thẩm Ngọc trong lòng Trấn Bắc Vương.
"Lẽ nào Thẩm Ngọc so với những nữ thiếp tiểu quan trước kia không giống nhau, thật sự khiến cho Huyền Kiêu coi trọng đến như vậy sao?"
Vương phi cưỡi ngựa đuổi kịp Trấn Bắc Vương, nàng vui vẻ không thôi.
"Bên kia có một con tử điêu*, Vương gia, người giúp ta bắn nó đi!"
*tử điêu: còn gọi là chồn đen
Trấn Bắc Vương nhìn theo hướng Vương phi chỉ, quả nhiên thấy một con tử điêu đang chạy nhảy qua lại trên cây.
Tử điêu có lớp lông da bóng loáng, hiếm gặp hơn bạch điêu, lông da của chúng ở những nơi sầm uất bán rất đắt, có khi thậm chí có tiền cũng khó mà mua được. Vốn hiếm gặp, cộng thêm tử điêu bản tính cẩn thận nhát gan, lại có tốc độ rất nhanh, rất khó để bắt được.
"Cũng không có nhiều thịt, ngươi muốn bắt nó làm gì?"
Trấn Bắc Vương chẳng muốn vì một con thú nhỏ mà phải động đến cung tên.
"Nhưng là người ta muốn mà...ta muốn làm một đôi găng tay, dùng da lông của tử điêu là tốt nhất! Chúng ta ở Bắc Vực mùa đông lạnh lẽo kéo dài, người nhìn xem tay ta bị lạnh muốn nứt nẻ hết rồi"
Vương phi không ngừng khẩn cầu, "Trình độ bắn cung của ta không đủ để bắn hạ nó, Vương gia người chỉ cần giúp ta một chút thôi, van cầu người, còn không mau động thủ nó sẽ chạy xa mất!"
"Đại Nhu, sao muội không nhờ trẫm tới giúp?"
Tiêu Hề Diệp nóng lòng muốn thử, hắn đã sớm nghe nói tử điêu rất khó để săn bắn, đây chính là thời điểm tốt để thi triển kỹ thuật bắn cung.
"Hoàng huynh, không phải muội đã nói rồi sao, nơi này ngoài Trấn Bắc Vương ra, sợ rằng không còn một ai có thể giúp muội bắn hạ con tử điêu đó."
Vương phi vẻ mặt sùng bái nhìn Trấn Bắc Vương.
"Muội nha, chỉ biết ăn cây táo rào cây sung, rõ là muội muội ruột của ta, cũng không biết giúp hoàng huynh thổi phồng oai phong."
Nói như là trách cứ, nhưng giọng Tiêu Hề Diệp nói ra tất cả đều là cưng chiều.
"Không tin, huynh có thể so tài bắn cung với Vương gia một chút?"
"So thì so! Trẫm không tin là mình không làm được!" Tiêu Hề Diệp nhìn về phía Trấn Bắc Vương, "Huyền Kiêu, ngươi có dám hay không?"
Trấn Bắc Vương khẽ cười, cất giọng nói "Được!"
Hai người rất ăn ý đồng thời cùng nhau rút cung tên ra, cầm cung lên, lắp cung tên giương lên nhắm, mũi tên của Tiêu Hề Diệp bắn ra trước, Trấn Bắc Vương theo sát phía sau.
Tử điêu vốn ở cành cây linh hoạt chạy nhảy, nếu không phải mấy cành cây tuyết đọng rơi mất, thì khó có thể nhìn thấy được bóng dáng của nó.
Hai mũi tên bắn ra một trước một sau, phương hướng của hai mũi tên cũng có chút khác biệt, Tiêu Hề Diệp mắt nhìn thấy con tử điêu lẩn tránh quá nhanh, trong lòng thầm kêu không ổn, một mũi tên này của mình chắc chắn sẽ bắn vào khoảng không, hắn lúc đó cũng đồng thời nhìn theo hướng mũi tên của Trấn Bắc Vương, giương cung hết cỡ, sau đó bắn đi, chỉ là hướng bắn của hắn so với mình thiên về bên phải nhiều hơn.
"Cũng không có bắn trúng, coi như là ngang cơ nhau." Tiêu Hề Diệp trong đầu thầm nghĩ.
Điều khiến hắn không thể lường trước được chính là, ở trên không trung bỗng nhiên hai mũi tên đụng vào nhau! Mũi tên của Trấn Bắc Vương khí thế mạnh mẽ tiến tới trực tiếp bắn rơi tên của hắn, còn vừa vặn bắn vào đầu tử điêu!
Tiêu Hề Diệp kinh ngạc há to miệng, mũi tên này quả là khí thế hung hãn! Bá đạo lại xảo quyệt, liền một mạch!
Nói thì có vẻ phức tạp, thực chất nó chỉ xảy ra nhanh như một cái chớp mắt, người ngoài chỉ nghe được âm thanh vang lên của hai mũi tên đụng nhau, sau đó nhìn thấy một mũi tên bắn trúng con tử điêu.
Tiêu Hề Diệp vẻ mặt luôn ung dung hòa nhã giờ cứng cả lại.
Nếu Trấn Bắc Vương chỉ là bắn trúng bình thường, Tiêu Hề Diệp bắn vào khoảng không, hắn ngược lại sẽ cảm thấy không bị mất mặt cho lắm, dù gì Trấn Bắc Vương cũng là người bách chiến bách thắng, mà Tiêu Hề Diệp hắn cũng đã ở trong cung thượng triều nhiều năm như vậy, tài bắn cung cũng đã sớm bị mai một, thua hợp tình hợp lý.
Dựa vào phong thái của Tiêu Hề Diệp, nhất định sẽ mỉm cười bái phục cùng chúc mừng.
Tiêu Hề Diệp tính tình cho dù có tốt hơn nữa, cũng là một thiên tử tranh cường háo thắng cao ngạo, Trấn Bắc Vương lại trực tiếp bắn rơi cung tên của hắn, quả thật một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho hắn, trần trụi làm nhục!
Tiêu Hề Diệp khóe miệng cứng ngắc cố gắng gượng cười, xem ra Trấn Bắc Vương đối với chuyện xảy ra đêm hôm đó không nói tiếng nào, nhưng trong lòng đã âm thầm ghi thù hắn, việc này khiến Tiêu Hề Diệp phải đánh giá lại vị trí của Thẩm Ngọc trong lòng Trấn Bắc Vương.
"Lẽ nào Thẩm Ngọc so với những nữ thiếp tiểu quan trước kia không giống nhau, thật sự khiến cho Huyền Kiêu coi trọng đến như vậy sao?"