Chương : 60
"Cẩu nô tài, mồm miệng ngươi cũng khá lắm!"
Vương phi đã sớm không vừa mắt cái dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm không chút tôn kính này của Tống Thanh, vung roi ngựa trong tay lên hung hăng quất xuống.
Suy cho cùng cũng chỉ là một nữ nhân, lực đạo không đủ, Tống Thanh một thân võ nghệ, nhanh tay nhanh mắt bắt được roi ngựa.
"Thuộc hạ là tùy tùng của Vương gia, không phải nô tài của Vương phủ, chỉ nghe lệnh của Vương gia, nhận cũng là nhận bổng lộc trong quân, Vương phi muốn đánh muốn mắng để chút giận, chắc hẳn là đã tìm nhầm người rồi."
Tống Thanh đúng mực nói, buông lỏng roi ngựa.
Vương phi giận đến hoa quả mắt, nhưng không dám đánh lại một lần nữa, Tống Thanh là người trong quân, căn bản không phải nghe theo lệnh của nàng, cũng không cần tùy ý cho nàng đánh chửi, chỉ là thân phận Vương phi cao quý, cho nên mới cố gắng duy trì cung kính đến tận bây giờ.
"Ngươi dám chống đối lại ta sao? " Vương phi hét ầm lên, "Hoàng huynh, huynh nhìn thấy chưa? Đây chính là bản lãnh câu dẫn nam nhân của Thẩm Ngọc, huynh xem, ngay cả một tên nô tài cũng giúp y, không coi ta ra gì, hiện tại cũng may là có hoàng huynh người ở chỗ này, thời điểm không có huynh, hai người chủ tớ này cũng sắp trèo lên đầu ta ngồi!"
Tiêu Hề Diệp đối với phản ứng của Tống Thanh thoáng tỏ ra kinh ngạc, ánh mắt tán thưởng, đây mới chính là một binh sĩ có khí phách, không phải cúi đầu tâng bốc a dua nịnh hót một ai hết. Nhưng lại nghĩ đến, hắn là thuộc hạ của Trấn Bắc Vương, Tiêu Hề Diệp trong lòng tăng thêm một phần bất an cùng ghen tị.
"Hoàng huynh, hoàng huynh...." Vương phi nũng nịu yếu ớt nói, "Huynh phải thay ta làm chủ! Ta không thích tên nô tài trong mắt không coi ai ra gì này! Huynh hạ lệnh chém đầu hắn giúp ta!"
"Đại Nhu! Đừng càn quấy nữa!"
Tiêu Hề Diệp lạnh lùng ngăn lại, sau đó hướng Trấn Bắc Vương nói.
"Huyền Kiêu, Đại Nhu thời điểm ở trong cung, quả thực đã bị trẫm cùng mẫu hậu cưng chiều đến hư, ngươi đừng để ở trong lòng." Tiêu Hề Diệp lại chuyển chủ đề, "Đã là học cưỡi ngựa, nào có thể tránh không đụng chạm nhau? Hơn nữa cũng đều là nam nhân, thân mật một chút cũng không có gì, chẳng nhẽ trẫm vào phòng Thẩm Ngọc để tránh gió, hơ khô cái vớ, thì cũng bị coi là có gian tình sao? Đại Nhu, ngươi không phải muốn biến Huyền Kiêu thành một người bụng dạ hẹp hòi chứ."
Lời này nói ra rõ ràng hợp lý, hơn nữa còn có ý bênh vực Thẩm Ngọc, nhưng khi Thẩm Ngọc nghe xong lại cảm thấy có gì đó không được đúng lắm, giống như là miệng nam mô, bụng bồ dao găm.
"Ta cùng Tống Thanh..."
Thẩm Ngọc ý định ra dấu tay giải thích, nhưng lại chạm phải ánh mắt lạnh lùng như băng của Trấn Bắc Vương, ngữ điệu của Thẩm Ngọc cũng không được chuẩn xác cho lắm, hiện tại lại bị Trấn Bắc Vương làm cho kinh sợ, tâm hoảng ý loạn, tay cũng không nghe theo khống chế của bản thân nữa, vụng về đưa lên.
"Mất mặt xấu hổ."
Trấn Bắc Vương nhẹ nhàng nói ra bốn chữ, nhưng lại giống như cây búa đánh vào trong lòng Thẩm Ngọc.
Mất mặt xấu hổ sao? Là nói y cùng Tống Thanh lôi lôi kéo kéo, làm mất hết thể diện của Vương gia hắn, hay là muốn nói y ngu ngốc ngay cả nói cũng không biết nói, chỉ biết dùng tay ra hiệu, cái dáng vẻ đó mất mặt xấu hổ?
Đúng là trò hề, có người nào khi nói chuyện dáng vẻ lại thô tục nhe nanh múa vuốt giống như y không?
Thẩm Ngọc đột nhiên cả người mất hết sức lực, hai cánh tay y che giấu ở sau lưng, xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng lên.
Chẳng trách Trấn Bắc Vương để y chờ ở trong xe ngựa, bởi vì y là một người câm, dáng vẻ khi trò chuyện rất mất mặt, nhất là ở trước mặt người ngoài, đó là vũ nhục thân phận "Ẩn phi" này.
Nhưng tại sao hắn lại phong mình làm Trắc phi? Còn nói lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành mình vui vẻ?
Thẩm Ngọc biết, Ẩn phi Ẩn phi, muốn ẩn đi không cho ai thấy, y thế nào lại không nhận ra được, người Trấn Bắc Vương thích chính là y khi ở trong khuê phòng, nếu để lộ ra trước mặt người khác, chỉ khiến hắn "mất mặt xấu hổ" mà thôi.
"Trở lại xe ngựa đi!"
Trấn Bắc Vương để lại giọng ra lệnh lạnh lùng, thúc ngựa rời đi.
Thẩm Ngọc giống như chạy trốn trở lại xe ngựa, nước mắt rơi xuống mặn chát.
"Ta...ta cũng không muốn bị mất mặt xấu hổ, ta chẳng qua cho là, nếu học được cách cưỡi ngựa, là có thể tiến gần ngươi hơn một chút."
Vương phi đã sớm không vừa mắt cái dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm không chút tôn kính này của Tống Thanh, vung roi ngựa trong tay lên hung hăng quất xuống.
Suy cho cùng cũng chỉ là một nữ nhân, lực đạo không đủ, Tống Thanh một thân võ nghệ, nhanh tay nhanh mắt bắt được roi ngựa.
"Thuộc hạ là tùy tùng của Vương gia, không phải nô tài của Vương phủ, chỉ nghe lệnh của Vương gia, nhận cũng là nhận bổng lộc trong quân, Vương phi muốn đánh muốn mắng để chút giận, chắc hẳn là đã tìm nhầm người rồi."
Tống Thanh đúng mực nói, buông lỏng roi ngựa.
Vương phi giận đến hoa quả mắt, nhưng không dám đánh lại một lần nữa, Tống Thanh là người trong quân, căn bản không phải nghe theo lệnh của nàng, cũng không cần tùy ý cho nàng đánh chửi, chỉ là thân phận Vương phi cao quý, cho nên mới cố gắng duy trì cung kính đến tận bây giờ.
"Ngươi dám chống đối lại ta sao? " Vương phi hét ầm lên, "Hoàng huynh, huynh nhìn thấy chưa? Đây chính là bản lãnh câu dẫn nam nhân của Thẩm Ngọc, huynh xem, ngay cả một tên nô tài cũng giúp y, không coi ta ra gì, hiện tại cũng may là có hoàng huynh người ở chỗ này, thời điểm không có huynh, hai người chủ tớ này cũng sắp trèo lên đầu ta ngồi!"
Tiêu Hề Diệp đối với phản ứng của Tống Thanh thoáng tỏ ra kinh ngạc, ánh mắt tán thưởng, đây mới chính là một binh sĩ có khí phách, không phải cúi đầu tâng bốc a dua nịnh hót một ai hết. Nhưng lại nghĩ đến, hắn là thuộc hạ của Trấn Bắc Vương, Tiêu Hề Diệp trong lòng tăng thêm một phần bất an cùng ghen tị.
"Hoàng huynh, hoàng huynh...." Vương phi nũng nịu yếu ớt nói, "Huynh phải thay ta làm chủ! Ta không thích tên nô tài trong mắt không coi ai ra gì này! Huynh hạ lệnh chém đầu hắn giúp ta!"
"Đại Nhu! Đừng càn quấy nữa!"
Tiêu Hề Diệp lạnh lùng ngăn lại, sau đó hướng Trấn Bắc Vương nói.
"Huyền Kiêu, Đại Nhu thời điểm ở trong cung, quả thực đã bị trẫm cùng mẫu hậu cưng chiều đến hư, ngươi đừng để ở trong lòng." Tiêu Hề Diệp lại chuyển chủ đề, "Đã là học cưỡi ngựa, nào có thể tránh không đụng chạm nhau? Hơn nữa cũng đều là nam nhân, thân mật một chút cũng không có gì, chẳng nhẽ trẫm vào phòng Thẩm Ngọc để tránh gió, hơ khô cái vớ, thì cũng bị coi là có gian tình sao? Đại Nhu, ngươi không phải muốn biến Huyền Kiêu thành một người bụng dạ hẹp hòi chứ."
Lời này nói ra rõ ràng hợp lý, hơn nữa còn có ý bênh vực Thẩm Ngọc, nhưng khi Thẩm Ngọc nghe xong lại cảm thấy có gì đó không được đúng lắm, giống như là miệng nam mô, bụng bồ dao găm.
"Ta cùng Tống Thanh..."
Thẩm Ngọc ý định ra dấu tay giải thích, nhưng lại chạm phải ánh mắt lạnh lùng như băng của Trấn Bắc Vương, ngữ điệu của Thẩm Ngọc cũng không được chuẩn xác cho lắm, hiện tại lại bị Trấn Bắc Vương làm cho kinh sợ, tâm hoảng ý loạn, tay cũng không nghe theo khống chế của bản thân nữa, vụng về đưa lên.
"Mất mặt xấu hổ."
Trấn Bắc Vương nhẹ nhàng nói ra bốn chữ, nhưng lại giống như cây búa đánh vào trong lòng Thẩm Ngọc.
Mất mặt xấu hổ sao? Là nói y cùng Tống Thanh lôi lôi kéo kéo, làm mất hết thể diện của Vương gia hắn, hay là muốn nói y ngu ngốc ngay cả nói cũng không biết nói, chỉ biết dùng tay ra hiệu, cái dáng vẻ đó mất mặt xấu hổ?
Đúng là trò hề, có người nào khi nói chuyện dáng vẻ lại thô tục nhe nanh múa vuốt giống như y không?
Thẩm Ngọc đột nhiên cả người mất hết sức lực, hai cánh tay y che giấu ở sau lưng, xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng lên.
Chẳng trách Trấn Bắc Vương để y chờ ở trong xe ngựa, bởi vì y là một người câm, dáng vẻ khi trò chuyện rất mất mặt, nhất là ở trước mặt người ngoài, đó là vũ nhục thân phận "Ẩn phi" này.
Nhưng tại sao hắn lại phong mình làm Trắc phi? Còn nói lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành mình vui vẻ?
Thẩm Ngọc biết, Ẩn phi Ẩn phi, muốn ẩn đi không cho ai thấy, y thế nào lại không nhận ra được, người Trấn Bắc Vương thích chính là y khi ở trong khuê phòng, nếu để lộ ra trước mặt người khác, chỉ khiến hắn "mất mặt xấu hổ" mà thôi.
"Trở lại xe ngựa đi!"
Trấn Bắc Vương để lại giọng ra lệnh lạnh lùng, thúc ngựa rời đi.
Thẩm Ngọc giống như chạy trốn trở lại xe ngựa, nước mắt rơi xuống mặn chát.
"Ta...ta cũng không muốn bị mất mặt xấu hổ, ta chẳng qua cho là, nếu học được cách cưỡi ngựa, là có thể tiến gần ngươi hơn một chút."