Chương : 7
Edit + Beta: Vĩnh Nhi
Trấn Bắc Vương tinh lực dồi dào, ban ngày cưỡi ngựa luyện binh, buổi tối lại qua đêm ở viện của Thẩm Ngọc.
Hắn giống như là khám phá ra một thứ đồ chơi mới lạ, đối với Thẩm Ngọc càng quan tâm hứng thú không thôi.
"Người câm...trên thế gian này thực không có cái gì hoàn hảo sao?"
Ngón tay Trấn Bắc Vương vuốt tới vuốt lui trên gương mặt của Thẩm Ngọc, thưởng thức người hắn độc chiếm.
Thẩm Ngọc từ nhỏ vì không thể nói chuyện mà trở nên tự ti, nhút nhát, Trấn Bắc Vương không vì thế mà chán ghét y chứ?
"Có điều ngươi không giống như bọn họ...là thượng đế cảm thấy ngươi bạch ngọc không chút tì vết, ghen tị ngươi, cho nên mới khiến ngươi không thể nói chuyện."
Trấn Bắc Vương thanh âm thuần hậu, đây cũng chính là lời tâm tình êm tai nhất mà Thẩm Ngọc từng được nghe.
Ngón tay hắn khẽ lướt qua bờ môi Thẩm Ngọc, sau đó thăm dò đi vào, cảm giác ẩm ướt trơn nhẵn, khiến cho Trấn Bắc Vương thoải mái đến híp mắt lại.
Ma ma đã chỉ bảo Thẩm Ngọc, Trấn Bắc Vương như sói như hổ, khẩu vị đặc biệt, ở trên giường cũng rất tàn bạo.
Thẩm Ngọc dựa theo những gì ma ma dạy, chủ động ngậm lại ngón tay của Trấn Bắc Vương, dùng đầu lưỡi mềm mại dịu dàng liếm.
"Phong tình lại không có tầm thường, ngươi thật đúng là một tiểu yêu tinh."
Trấn Bắc Vương hài lòng, càng thêm tùy úy khuấy đảo miệng Thẩm Ngọc, hắn như một tiểu hài tử thô bạo, vừa mới tìm được đồ chơi mới, hận không thể mở Thẩm Ngọc ra, tìm tòi khám phá.
Ngón tay Trấn Bắc Vương để ở cổ họng Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc bị kích thích gần như muốn nôn mửa, mũi đau xót, nước mắt ứa ra.
Y rất không thoải mái, thế nhưng y không thể biểu hiện ra được, ma ma từng nói, nam nhân không thích nữ nhân mặt mày ủ dột, bọn họ thích nhìn thấy nữ nhân cười, cười càng phóng đãng, càng có thể bắt được lòng nam nhân.
"Hửm? Không ngờ còn cười được, xem ra ngươi rất hưởng thụ nha." Trấn Bắc Vương càng dùng thêm sức: "Người câm rốt cuộc làm sao có thể cười thành tiếng được chứ, Bổn vương rất muốn biết đấy."
Thẩm Ngọc không phát ra được bất cứ âm thanh nào, nước mắt của y không khống chế được chảy qua gò má, vương ở trên cằm tinh xảo, vẫn còn duy trì nụ cười trên mặt.
...
Thẩm Ngọc ngủ thiếp đi.
Lại một ngày sức cùng, lực kiệt, đầu Thẩm Ngọc có chút đau, thật ra trên người y không chỗ nào là không đau cả, chỉ là y cố gắng chịu đựng thành thói quen mà thôi.
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Ngọc như cũ, buổi tối bị Vương gia hành hạ ở trên giường, sáng ra thì bị Vương phi gọi tới tìm mọi cách gây khó dễ, ngày này qua ngày khác cứ thế lặp đi lặp lại.
Thẩm Ngọc càng ngày càng trở nên yếu ớt, trên mặt vốn vẫn còn chút thịt, còn có chút đỏ thắm, không tới nửa tháng, Thẩm Ngọc gầy đến nỗi tùy ý cũng có thể sờ đến xương, mặc dù ánh mắt vẫn vậy sáng ngời, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, y biết, mình sống cũng không được lâu nữa.
Tống Thanh được Trấn Bắc Vương cho ở lại, để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của y.
Trấn Bắc Vương chưa từng bỏ đói, bỏ khát y, thậm chí còn ra sức hậu đãi, hạ lệnh Thẩm Ngọc miễn phải ngày ngày tới chỗ Vương phi thỉnh an, còn an bài nhà bếp làm thức ăn riêng cho y.
Nói thẳng ra Thẩm Ngọc trước kia là một gia nô, đồ ăn kia của y làm sao có thể so được với đồ ăn của Vương phủ? Sâm nghìn năm, cháo tổ yến, toàn là những đồ trân phẩm hiếm thấy, Trấn Bắc Vương ban thưởng ngay cả mí mắt cũng không động một cái.
Mặc dù tinh thần và thể lực của Thẩm Ngọc đã bị ép khô, nhưng những thứ đại bổ này coi như kéo về cho y một cái mạng, tạm thời sẽ không chết được.
Mỗi lúc Thẩm Ngọc từ trên giường tỉnh dậy, Trấn Bắc Vương cũng ban thưởng cho y vàng bạc châu báu, mỗi một thứ đều có giá trị liên thành*, Thẩm Ngọc nhìn cũng không hứng thú gì, chỉ để cho Tống Thanh cất giữ ở trong một cái hộp.
*giá trị liên thành: tức là vô giá
Một người sắp chết như y, cần những thứ này để làm gì? Mang vào quan tài sao?
Chuyện giường chiếu, Thẩm Ngọc ngược lại càng ngày càng thành thục, Trấn Bắc Vương ngoắc ngoắc ngón tay, Thẩm Ngọc cũng biết phải làm sao để hầu hạ, Trấn Bắc Vương vỗ vỗ mông y, Thẩm Ngọc cũng biết nên đổi một tư thế khác.
Trấn Bắc Vương tinh lực dồi dào, ban ngày cưỡi ngựa luyện binh, buổi tối lại qua đêm ở viện của Thẩm Ngọc.
Hắn giống như là khám phá ra một thứ đồ chơi mới lạ, đối với Thẩm Ngọc càng quan tâm hứng thú không thôi.
"Người câm...trên thế gian này thực không có cái gì hoàn hảo sao?"
Ngón tay Trấn Bắc Vương vuốt tới vuốt lui trên gương mặt của Thẩm Ngọc, thưởng thức người hắn độc chiếm.
Thẩm Ngọc từ nhỏ vì không thể nói chuyện mà trở nên tự ti, nhút nhát, Trấn Bắc Vương không vì thế mà chán ghét y chứ?
"Có điều ngươi không giống như bọn họ...là thượng đế cảm thấy ngươi bạch ngọc không chút tì vết, ghen tị ngươi, cho nên mới khiến ngươi không thể nói chuyện."
Trấn Bắc Vương thanh âm thuần hậu, đây cũng chính là lời tâm tình êm tai nhất mà Thẩm Ngọc từng được nghe.
Ngón tay hắn khẽ lướt qua bờ môi Thẩm Ngọc, sau đó thăm dò đi vào, cảm giác ẩm ướt trơn nhẵn, khiến cho Trấn Bắc Vương thoải mái đến híp mắt lại.
Ma ma đã chỉ bảo Thẩm Ngọc, Trấn Bắc Vương như sói như hổ, khẩu vị đặc biệt, ở trên giường cũng rất tàn bạo.
Thẩm Ngọc dựa theo những gì ma ma dạy, chủ động ngậm lại ngón tay của Trấn Bắc Vương, dùng đầu lưỡi mềm mại dịu dàng liếm.
"Phong tình lại không có tầm thường, ngươi thật đúng là một tiểu yêu tinh."
Trấn Bắc Vương hài lòng, càng thêm tùy úy khuấy đảo miệng Thẩm Ngọc, hắn như một tiểu hài tử thô bạo, vừa mới tìm được đồ chơi mới, hận không thể mở Thẩm Ngọc ra, tìm tòi khám phá.
Ngón tay Trấn Bắc Vương để ở cổ họng Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc bị kích thích gần như muốn nôn mửa, mũi đau xót, nước mắt ứa ra.
Y rất không thoải mái, thế nhưng y không thể biểu hiện ra được, ma ma từng nói, nam nhân không thích nữ nhân mặt mày ủ dột, bọn họ thích nhìn thấy nữ nhân cười, cười càng phóng đãng, càng có thể bắt được lòng nam nhân.
"Hửm? Không ngờ còn cười được, xem ra ngươi rất hưởng thụ nha." Trấn Bắc Vương càng dùng thêm sức: "Người câm rốt cuộc làm sao có thể cười thành tiếng được chứ, Bổn vương rất muốn biết đấy."
Thẩm Ngọc không phát ra được bất cứ âm thanh nào, nước mắt của y không khống chế được chảy qua gò má, vương ở trên cằm tinh xảo, vẫn còn duy trì nụ cười trên mặt.
...
Thẩm Ngọc ngủ thiếp đi.
Lại một ngày sức cùng, lực kiệt, đầu Thẩm Ngọc có chút đau, thật ra trên người y không chỗ nào là không đau cả, chỉ là y cố gắng chịu đựng thành thói quen mà thôi.
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Ngọc như cũ, buổi tối bị Vương gia hành hạ ở trên giường, sáng ra thì bị Vương phi gọi tới tìm mọi cách gây khó dễ, ngày này qua ngày khác cứ thế lặp đi lặp lại.
Thẩm Ngọc càng ngày càng trở nên yếu ớt, trên mặt vốn vẫn còn chút thịt, còn có chút đỏ thắm, không tới nửa tháng, Thẩm Ngọc gầy đến nỗi tùy ý cũng có thể sờ đến xương, mặc dù ánh mắt vẫn vậy sáng ngời, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, y biết, mình sống cũng không được lâu nữa.
Tống Thanh được Trấn Bắc Vương cho ở lại, để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của y.
Trấn Bắc Vương chưa từng bỏ đói, bỏ khát y, thậm chí còn ra sức hậu đãi, hạ lệnh Thẩm Ngọc miễn phải ngày ngày tới chỗ Vương phi thỉnh an, còn an bài nhà bếp làm thức ăn riêng cho y.
Nói thẳng ra Thẩm Ngọc trước kia là một gia nô, đồ ăn kia của y làm sao có thể so được với đồ ăn của Vương phủ? Sâm nghìn năm, cháo tổ yến, toàn là những đồ trân phẩm hiếm thấy, Trấn Bắc Vương ban thưởng ngay cả mí mắt cũng không động một cái.
Mặc dù tinh thần và thể lực của Thẩm Ngọc đã bị ép khô, nhưng những thứ đại bổ này coi như kéo về cho y một cái mạng, tạm thời sẽ không chết được.
Mỗi lúc Thẩm Ngọc từ trên giường tỉnh dậy, Trấn Bắc Vương cũng ban thưởng cho y vàng bạc châu báu, mỗi một thứ đều có giá trị liên thành*, Thẩm Ngọc nhìn cũng không hứng thú gì, chỉ để cho Tống Thanh cất giữ ở trong một cái hộp.
*giá trị liên thành: tức là vô giá
Một người sắp chết như y, cần những thứ này để làm gì? Mang vào quan tài sao?
Chuyện giường chiếu, Thẩm Ngọc ngược lại càng ngày càng thành thục, Trấn Bắc Vương ngoắc ngoắc ngón tay, Thẩm Ngọc cũng biết phải làm sao để hầu hạ, Trấn Bắc Vương vỗ vỗ mông y, Thẩm Ngọc cũng biết nên đổi một tư thế khác.