Chương 5
Đúng vậy, là một cục cưng
Lúc hai người từ căn tin đi ra, quả nhiên trời đã đổ mưa.
"Ôi... Mưa thật này," Khám Tụng Ninh đưa tay ra ngoài ngoài mái hiên xem xét, mưa rất lớn làm lòng bàn tay nhanh chóng thấm đầy nước mưa ướt lạnh, anh quay đầu hỏi Bùi Dữ Minh: "Bùi bé ngoan, cậu có mang theo dù không?"
"Đã nói đừng gọi như vậy rồi mà," Bùi Dữ Minh lẩm bẩm, "Tôi chạy về ký túc lấy dù, anh đứng đây chờ một lát nhé."
Ký túc xá cách nơi này khoảng vài chục mét, chạy qua chạy về một chuyến cũng không mất thời gian.
Thật ra ở quầy bán đồ ăn vặt tầng một chắc hẳn có bán dù tiện lợi, hoặc không được nữa thì có thể ghé nhờ nửa bên dù của ai đó đi cùng đường, nhưng không chờ Khám Tụng Ninh nhắc nhở, Bùi Dữ Minh đã nhanh nhẹn cởi áo khoác che lên đầu, lộ ra bộ đồng phục chơi bóng màu đỏ bên trong.
Màu đỏ là một màu sắc rực rỡ, rất hợp với cậu, Khám Tụng Ninh nghĩ.
Xưa nay Khám Tụng Ninh không hề có hứng thú với các môn vận động, bây giờ lại rất muốn được xem Bùi Dữ Minh chơi bóng, muốn ngắm dáng vẻ cậu mặc đồng phục màu đỏ chạy bộ, nhảy lên, úp rổ rồi trở thành tiêu điểm của toàn sân đấu.
Anh rất ít khi nghiêm túc thưởng thức người khác, đại đa số bạn giường đều chỉ cần một giây đồng hồ hợp mắt, mấy đêm hợp nhịp nhau là được. Anh luôn che giấu một loại kiêu ngạo trong tâm: Người anh thích nhất định phải là người xuất sắc nhất trong số những người xuất sắc, đến mức anh không thể với tới, ví dụ như người kia, lại ví dụ như bây giờ, Bùi Dữ Minh trong tưởng tượng của anh chắc chắn phải là ngôi sao sáng chói nhất trên sân bóng.
Khám Tụng Ninh túm góc áo Bùi Dữ Minh, "Hay là tôi đi với cậu đi, đỡ phải chạy tới chạy lui." Nói xong rất tự nhiên chui tọt vào dưới áo khoác cậu.
Cánh tay cậu nhóc rắn chắc nhưng không quá khoa trương, còn giữ lại một chút đường cong mềm mại của thiếu niên. Đồng phục có mùi mồ hôi nhàn nhạt nhưng không gây khó chịu, thời khắc cùng cậu lao vào màn mưa, mùi mồ hôi hòa quyện với hơi nước ẩm ướt ập vào mặt tạo thành một hỗn hợp mùi khá dễ ngửi.
Đương nhiên là vẫn bị ướt.
Khám Tụng Ninh trượt chân trước cửa ký túc xá, theo bản năng nắm chặt cánh tay Bùi Dữ Minh, cánh tay đã dính đầy nước mưa lạnh ngắt, anh không nắm vững nên suýt nữa ngã ngửa ra sau theo quán tính.
Cũng may Bùi Dữ Minh phản ứng nhanh nhẹn giữ eo Khám Tụng Ninh lại, gần như ôm anh kéo vào đứng dưới mái hiên, thuận tiện phủi bay mảnh lá cây dính trên vai, "Ngốc quá, phải cẩn thận vào chứ."
Phòng ký túc xá của Bùi Dữ Minh là kiểu ký túc xá nam sinh điển hình, bên trong rất yên tĩnh, chỉ có một cậu bạn cùng phòng đang ngủ, hai người khác chưa trở về. Bùi Dữ Minh cũng là một cậu trai qua loa sơ sài điển hình, bây giờ đang vò đầu bứt tai vì lục tung đồ đạc lên vẫn không tìm thấy dù của mình để ở đâu.
Khám Tụng Ninh không gấp gáp, anh ngồi xuống ghế của Bùi Dữ Minh, thấy trong góc bàn dán mấy tờ giấy note viết từ vựng tiếng Bồ Đào Nha xem không hiểu, từ dán trên cao nhất là "a resposta".
Khám Tụng Ninh nhìn từ vựng mở đầu bằng chữ A, lại vừa vặn viết trên dòng đầu tiên bèn thì thầm hỏi: "Bùi bé ngoan, từ này tương tự như từ 'abandon' trong tiếng Anh à?"
Bùi Dữ Minh ngồi xổm bên cạnh anh tiếp tục tìm dù trong ngăn tủ, ngẩng lên nhìn rồi lắc đầu: "Không phải."
"Thế nó nghĩa là gì, là 'em yêu anh' sao?" Hám Tụng Ninh thuận thế sờ sờ đầu cậu, "Cậu đọc tôi nghe thử một lần đi."
Đột nhiên Khám Tụng Ninh nhớ ra, anh còn chưa bao giờ nghe Bùi Dữ Minh nói tiếng Bồ Đào Nha. Trước kia anh từng hẹn qua đêm vài lần với một thầy giáo dạy tiếng Tây Ban Nha, sau mỗi lần quan hệ người nọ rất thích dạy cho anh mấy từ vựng ngoại ngữ, cũng hay lợi dụng anh nghe không hiểu mà lén nhét thêm vài câu tình tự âu yếm vào lừa anh đọc. Lúc đó anh khá phản cảm với thủ đoạn cố ý nịnh nọt này, nhưng bây giờ tình huống xoay thành Bùi Dữ Minh lại tìm được cho mình một lý do rất đường hoàng:
—— Người ta hay nói cách phát âm của những loại ngôn ngữ không phổ biến dễ khiến cho người nghe có một cảm giác mới mẻ độc đáo, sẽ cảm thấy êm tai một cách khó hiểu, cho nên anh mới muốn nghe Bùi Dữ Minh nói.
Bùi Dữ Minh đứng lên, trong tay cầm một chiếc dù, từ trên cao nhìn xuống, "Khám Tụng Ninh."
Khám Tụng Ninh còn ngồi trên ghế nên góc độ bỗng nhiên chuyển thành ngước nhìn, anh có chút không quen, còn chưa kịp nói gì đã bị người ta túm tay kéo ra ban công.
Cạch một tiếng, cửa bị khóa trái, Bùi Dữ Minh dựa lưng trên cửa, tóc và đồng phục ướt đẫm, một giọt nước mưa trượt xuống hàm dưới góc cạnh xinh đẹp.
Ngoại trừ lần lên giường kia, đây là lần đầu tiên Khám Tụng Ninh cảm nhận được khí chất áp bách từ nhóc con, nhưng anh không vì thế mà bớt thái độ phóng túng, ngược lại còn bị kiểu trêu chọc vô thức kia làm cho ngứa ngáy liền ghé sát vào Bùi Dữ Minh hơn, suýt nữa chạm vào khóe môi cậu.
"Anh đã nói sẽ nghiêm túc với tôi, nghiêm túc trăm phần trăm," Cậu nhóc nghiêng đầu né tránh, yết hầu trượt vài cái lại quay về, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Khám Tụng Ninh như yêu cầu anh giải thích, "Động một chút là muốn hôn, chưa chính thức yêu đương lại lừa tôi nói câu tỏ tình, cái đó không thể gọi là nghiêm túc."
Khám Tụng Ninh không đổi sắc mặt: "Nhưng tôi đang rất nghiêm túc muốn hôn cậu mà."
Bùi Dữ Minh nghẹn họng, khí thế lập tức xìu, "Anh... anh cố ý đảo lộn logic."
Khám Tụng Ninh nhón chân ôm cổ Bùi Dữ Minh, đôi mắt cong lên, "Sao nào, đẹp trai thế này mà không cho người ta nhớ thương à?"
"..." Ánh mắt Bùi Dữ Minh trốn tránh, một lần nữa cảm thấy không thể đối phó nổi những lời tán tỉnh trơn tru dẻo quẹo của Khám Tụng Ninh, lại càng xấu hổ buồn bực với sự vụng về trúc trắc của mình hơn, hai vành tai lập tức đỏ bừng.
Khám Tụng Ninh không tiếp tục nụ hôn bị né tránh vừa rồi nữa, buông Bùi Dữ Mình ra rồi rút dù che mưa trong tay cậu.
"Bùi bé ngoan, ngày mai chúng ta lại cùng nhau ăn cơm nhé."
Anh đơn giản chỉ cảm thấy nhóc con này ăn uống ngon miệng quá, bộ dạng dễ nuôi không kén ăn, tướng ăn cũng rất đẹp, nếu thường xuyên ăn cơm chung đại khái có thể cải thiện mức độ hạnh phúc.
Tối hôm đó văn phòng khoa mở họp, sau khi sinh viên giải tán hết, các thầy ngồi lại cùng thảo luận mấy vấn đề trong khoa.
Khám Tụng Ninh ngậm một viên kẹo cứng vị sữa bò, tay chống cằm nghe Tạ Thời Quân phổ biến nội dung công tác quý mới. Trước kia những chuyện này đều do giáo sư Cao sắp xếp, bây giờ thầy ngã bệnh chỉ có thể để Tạ Thời Quân bước lên gánh thay, Khám Tụng Ninh nghĩ đến cảnh thầy mình còn nằm trên giường bệnh mà trong lòng nôn nóng không yên.
Thời gian không còn sớm, các giáo sư khác họp xong lập tức lục tục ra về, Khám Tụng Ninh chậm chạp dọn đồ, trước khi đi không nhịn được lật đật đi đến bên bàn làm việc Tạ Thời Quân.
Tạ Thời Quân vừa chuẩn bị tắt máy tính, Khám Tụng Ninh nhìn thoáng qua wallpaper màn hình, vẫn là ảnh con gái anh ta năm một tuổi, dùng ba bốn năm rồi chưa đổi sang hình mới.
"Thầy Tạ ơi," Khám Tụng Ninh nghiêng đầu nhìn anh ta đầy ẩn ý, "Trưa hôm nay tôi thấy hết rồi nhé."
"Thấy cái gì cơ?" Tạ Thời Quân khó hiểu.
Khám Tụng Ninh hất cằm chỉ vào vật trang trí trong góc bàn, "Cá nhà táng của anh ý, trời mưa to còn lặn lội chạy tới đưa cơm, tri kỷ quá đi."
Tạ Thời Quân dừng một chút mới hiểu ra anh đang nhắc tới chuyện gì, sau đó bật cười hào phóng thừa nhận: "Ừm, đúng là của tôi." Nói rồi anh ta dùng ngón trỏ chạm nhẹ lên đầu con cá một cái, động tác cực kỳ tự nhiên như thể đã làm vô số lần.
Ngày mưa, 22:40, tầng năm tòa nhà văn phòng khoa.
Ở nơi này, phải tăng ca về muộn là chuyện rất bình thường, trời mưa càng khiến cho những con số chưa kịp thay đổi cụ thể hóa hơn nữa.
Dưới hàng hiên chen chúc đủ loại kiểu dáng dù che mưa, có vài chiếc bị tùy ý ném vào góc tường. Khám Tụng Ninh đứng trước cửa sổ cuối hành lang vươn vai, sau đó mở cửa sổ ra đón những hạt mưa bay vào, nhìn theo bóng dáng Tạ Thời Quân rời khỏi tòa nhà văn phòng.
Anh không biết mình có nên thấy may vì lúc này đang đeo mắt kính hay không, bởi vì anh có thể nhìn thấy rõ từng cử động của Tạ Thời Quân bên dưới.
Tạ Thời Quân đi đến bên cạnh một chiếc xe, gõ gõ lên cửa sổ, người bên trong có lẽ đã ngủ quên. Sau một lúc lâu, cửa xe mở ra, Tạ Thời Quân cúi người thò vào, tầm mắt Khám Tụng Ninh bị bản lưng anh ta che khuất nhưng vẫn đại khái đoán được bên trong xe đang âu yếm tình cảm cỡ nào. Tiếp đó Tạ Thời Quân cầm ô đưa người trong xe sang ghế phụ lái, toàn bộ quá trình luôn ôm chặt bả vai đối phương, cuối cùng mới vòng về ngồi vào vị trí lái xe.
Ánh đèn xe màu vàng nhanh chóng biến mất trong màn mưa, đi về nơi càng sáng rực hơn nữa.
Khám Tụng Ninh nhớ lại, ngày đầu tiên gặp Tạ Thời Quân trời cũng đổ mưa thế này.
Anh vừa bước xuống xe của trường đã bị cơn mưa to bất ngờ xối cho choáng váng, vì phải vội đi làm thủ tục nhận công tác nên đành liều đi nhờ dù một người qua đường, thậm chí còn quên hỏi xem người ta có tiện đường hay không đã nói thẳng: "Anh đẹp trai, cho tôi đi nhờ đến tòa nhà hành chính được không? Cảm ơn nhiều."
Khi đó anh cho rằng hai người chỉ chạm mặt một lần rồi thôi, không ngờ chỉ vài ngày sau đã gặp lại trong văn phòng khoa.
Anh nhớ rõ ánh mắt đầu tiên Tạ Thời Quân nhìn thấy anh đã bật cười; nhớ rõ bàn tay Tạ Thời Quân rất lớn, rất ấm áp; nhớ rõ Tạ Thời Quân nắm tay anh nói: "Chào anh, tôi là Tạ Thời Quân, hôm nay trời cũng mưa đấy, nhớ mang theo dù nhé."
Khám Tụng Ninh ghét nhất là dáng vẻ vờ cao thượng đạo đức giả của mình, nhưng đôi khi nhịn không được anh vẫn phá lệ cho phép mình ra vẻ một lát. Anh tháo mắt kính dựa vào khung cửa sổ tự giễu mà suy nghĩ, có lẽ Tạ Thời Quân sẽ nhắc nhở rất nhiều người nhớ mang dù, nhưng chỉ bung dù lên vì một người duy nhất mà thôi.
Kẻ trước chỉ có được chút dịu dàng theo phép lịch sự thường thức của Tạ Thời Quân, người sau lại sở hữu sự thiên vị quý giá, là ngoại lệ độc nhất mà anh không bao giờ dám mơ tưởng đến.
•
Khám Tụng Ninh thích mặc áo khoác theo mùa, anh thấy dùng áo khoác quấn thân thể kín mít là một hành động rất có cảm giác an toàn, giống như chuyện anh thích món thạch sương sáo full đường, thích thi thoảng ngậm một viên kẹo, tất cả đều là điều kiện cần để anh có thể chung sống hòa bình với thế giới này.
Nhưng anh hoài nghi Bùi Dữ Minh không thích.
Mỗi lần đi ăn cơm với Bùi Dữ Minh luôn thấy cậu ỷ mình còn trẻ mà chỉ mặc độc một chiếc áo hoodie, không lẽ lại cho rằng xuân ô thu đống* có cơ sở khoa học thật sao.
*Xuân ô thu đống - 春捂秋冻: tục ngữ kinh nghiệm dân gian Trung Quốc, nghĩa là mùa xuân thấy ấm chớ vội cởi áo giày, mùa thu thấy lạnh đừng nên mặc ấm quá nhanh, ý chỉ thời tiết buổi giao mùa dễ thay đổi nên cần duy trì nhiệt độ cơ thể đúng cách, nóng hoặc lạnh quá đột ngột sẽ khiến các chức năng sinh lý của cơ thể con người bị tổn hại.
Đến cuối tháng 10, vì mặc áo quá mỏng nên Bùi Dữ Minh vẻ vang bị cảm.
Khám Tụng Ninh từ từ tỉnh giấc, Bùi Dữ Minh ngồi bên cạnh đang lật sách làm bài tập môn phiên dịch, thi thoảng sụt sịt mấy cái, mở miệng ra là tràn ngập giọng mũi nghèn nghẹt, "Lần nào anh cũng ngủ trong phòng tự học, bộ nghiên cứu sinh không cần làm bài tập à?"
Khám Tụng Ninh nằm nhoài ra bàn lười nhác nói: "Phải làm chứ, nhưng tôi không ngoan như cậu, tôi là sinh viên cá biệt."
Anh lại hỏi: "Bùi bé ngoan, hồi còn ôn thi ở trường số 3 cậu cũng ngoan như thế này hở?"
Vừa rồi anh lại mơ thấy ngôi trường kia, mơ thấy phòng đựng dụng cụ thể dục vứt đi, nơi đó rất tối, anh che hai tai co người vào một góc nhưng vẫn nghe thấy rõ những tiếng cười khả ố đáng sợ. Lúc tỉnh lại toàn thân rét run suýt nữa thì tái phát bệnh cũ, trông thấy Bùi Dữ Minh nghiêm túc ngồi làm bài tập mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim từ từ hạ xuống.
Bùi Dữ Minh đáp: "Không phải, đến tối tôi cũng hay trèo tường ra ngoài."
"Cậu trèo tường ra ngoài làm gì?"
"Vào tiệm net chơi điện tử, chơi mệt thì ngủ, tỉnh ngủ sang McDonald ăn sáng, với lại... Những lúc tâm trạng không tốt sẽ thường xuyên đi uống rượu."
Bùi Dữ Minh trèo tường trốn ra khỏi trường thường là vì trong lòng quá loạn, càng tới gần kỳ thi đại học càng áp lực, sẽ nhịn không được mà tự vấn rốt cuộc mình cố gắng vì điều gì. Cậu thả cuốn sách cần học thuộc lòng xuống, lang thang dạo phố một lát hoặc vào tiệm net chơi đào vàng cả đêm sẽ cảm thấy dễ thở hơn một chút, còn câu "thường xuyên đi uống rượu" là hoàn toàn nói phét, cậu chỉ uống bia duy nhất một lần trong cửa hàng tiện lợi, chính là ngày gặp được Khám Tụng Ninh.
Làm sao Khám Tụng Ninh không nhìn ra hôm đó là lần đầu tiên Bùi Dữ Minh uống bia, anh nằm xuống bàn cười rung bả vai, cơn ác mộng khiến toàn thân lạnh lẽo nhanh chóng bị nhiệt lượng từ trận cười xua tan sạch sẽ.
Những khi áp lực công việc đạt đỉnh điểm Khám Tụng Ninh rất thích đi theo Bùi Dữ Minh tự học, nhóc con nghiêm túc học bài, anh gối đầu lên sách giáo khoa của nhóc con ngủ, đôi khi tỉnh dậy còn phát hiện trên người đang khoác áo của nhóc con, vài bận khác tỉnh rồi vẫn tiếp tục giả vờ ngủ để len lén nghe nhóc con lẩm nhẩm học từ vựng, bởi vì không hiểu nên càng cảm thấy êm tai hơn bình thường.
Hiện thực quá mệt mỏi, thi thoảng Khám Tụng Ninh muốn tạm thời chạy trốn vào phòng tự học, vờ như mình là một cậu sinh viên chưa quá chín chắn, cũng chưa kịp lõi đời.
Về phần những nhiệm vụ như không được phụ kỳ vọng của thầy, phải làm một giáo sư khiến sinh viên tin phục, phải kiên nhẫn làm việc để sớm bình xét chức danh... toàn bộ đều không nằm trong phạm vi suy xét, anh chỉ cần làm một sinh viên hư hỏng không đàng hoàng, vừa phung phí thời gian vào niềm vui sướng ngắn hạn vừa chậm rãi trưởng thành.
Để tránh giờ cao điểm, vừa qua 11 giờ hai người đã kéo nhau xuống căn tin.
Thật ra còn một nguyên nhân khác, dù lá gan Khám Tụng Ninh có lớn thế nào đi nữa thì vẫn sợ đi cùng Bùi Dữ Minh lại đụng mặt sinh viên quen biết mình. Chỉ cần bị người ta chào một tiếng "thầy" thôi là anh sẽ tịt đường giải thích, thế nên anh phải cố gắng tranh thủ thời gian tạm biệt Bùi Dữ Minh trước 11 giờ 50, là giờ quẹt thẻ nghỉ trưa của văn phòng khoa bọn họ.
Thế nhưng vẫn là chạy trời không khỏi nắng, 11 giờ 30 bọn họ cơm nước xong đi ra khỏi căn tin, chưa được mấy bước chân đã suýt chạm mặt một bầy nghiên cứu sinh trong văn phòng khoa.
Khám Tụng Ninh vừa suy nghĩ lý do vì sao đám nhóc kia về sớm thế vừa hoang mang không biết nên trốn vào đâu, mắt thấy đám học trò càng lúc càng tới gần, anh quá nóng vội bèn trực tiếp xoay người ôm lấy Bùi Dữ Minh.
Hôm nay nhóc con mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt, bên trong là sơ mi màu đen, không chỉ khiến cậu trông càng cao lớn mà khí chất còn khác hẳn những bộ đồ thể thao thường ngày. Khám Tụng Ninh chui vào vạt áo khoác mở rộng ôm chặt thắt lưng cậu, mặt cũng thuận thế vùi vào ngực để che chắn mình thật kỹ.
Bùi Dữ Minh thình lình bị ôm đến cứng người, cậu vốn dĩ cho rằng bản thân đã hoàn toàn miễn dịch với những lời tán tỉnh đầy ngả ngớn của Khám Tụng Ninh, nhưng mà... đây là lần đầu tiên Khám Tụng Ninh ôm cậu.
Tay cậu không biết nên đặt vào đâu, đành cứng còng buông thõng xuống hai bên người, "... Vì sao lại ôm tôi."
Đang cảm mạo nên giọng cậu nhóc nghe vừa trầm khàn vừa phiền muộn.
"Thì tôi thích cậu chứ sao," Ánh mắt Khám Tụng Ninh láo liên sợ bị học sinh nhận ra, anh quá luống cuống nên căn bản không biết mình đang ba hoa cái gì, "Ai kêu cậu đẹp trai như thế, ngoan như thế, khiến người ta thích như thế làm gì. Bùi bé ngoan ơi, tất cả là lỗi tại cậu."
Những sinh viên kia vừa cười nói vừa đi xa dần, hoàn toàn không chú ý đến hai người đang ôm nhau ven đường. Khám Tụng Ninh thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên khỏi ngực Bùi Dữ Minh.
"Chụt."
Bùi Dữ Minh cúi người hôn anh một cái vừa nhanh vừa nhẹ, lại còn là hôn má nhưng vẫn đỏ bừng mặt. Hành động này quá mức ngây thơ, quá mức trong sáng nhưng vẫn trở thành một nét gợi cảm độc hữu của Bùi Dữ Minh, Khám Tụng Ninh nhìn thôi cũng đủ mềm chân.
"Rõ ràng là lỗi của anh." Bùi Dữ Minh nhỏ giọng thì thầm.
Hành động vừa rồi thậm chí không thể gọi là một nụ hôn, nhưng nơi bị nhóc con chạm vào đúng là đang nóng lên. Khám Tụng Ninh nếm được một cảm giác vui vẻ thuần túy không trộn lẫn với bất cứ thứ gì khác, cũng vì quá vui vẻ nên nhịp tim càng gia tốc, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi.
Khám Tụng Ninh sinh hoạt phóng túng đã quen đồng thời rất giỏi trong việc dừng lại đúng lúc, bởi vì còn nhiều trách nhiệm khác đang chờ anh, anh nhất thiết phải dứt ra kịp thời. Chưa từng có giây phút nào anh khó kìm lòng nổi như hiện tại, đại khái là vui vẻ quá liều sẽ gây ra phản ứng dây chuyền nghiêm trọng, bao gồm khao khát muốn làm tình ập đến. Anh cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, không nhịn được bọc lấy ngón trỏ Bùi Dữ Minh, dùng ngón cái cào cào lòng bàn tay cậu.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ biết dùng một từ "đáng yêu" để miêu tả Bùi Dữ Minh.
Dường như Bùi Dữ Minh sở hữu một loại ma lực kỳ lạ, tuy vóc dáng cao to, từ gương mặt đến thân hình đều tràn ngập áp suất thấp nhưng thật ra chỉ là một cậu nhóc vụng về, trong mắt Khám Tụng Ninh, cậu luôn đáng yêu đến bất ngờ, cứ như một cục cưng mãi mãi không lớn lên, mà cũng không cần phải lớn lên.
Đúng vậy, là một cục cưng.
Đã đến giờ tan học nên rất nhiều sinh viên ra vào căn tin, không có ai chú ý đến góc khuất bên này. Khám Tụng Ninh hạ giọng, khẽ lay lay tay Bùi Dữ Minh, "Cục cưng, cục cưng ngoan ơi, chúng ta đi thuê phòng được không? Bây giờ đi luôn đi."
Bùi Dữ Minh chăm chú nhìn người trước mặt một lát, cực kỳ mờ mịt nói: "Chiều nay có tiết rồi," Cậu nuốt nước bọt theo bản năng, nắm ngược lại tay Khám Tụng Ninh, kẽ hở ngón tay đan chặt, "Nhưng tiết ba tiết bốn thì không có."
......
Khám Tụng Ninh bình tĩnh lại mới nhớ ra chiều nay mình cũng có một cuộc họp, anh dặn dò Bùi Dữ Minh tan học đi mua bao và bôi trơn trước, sau đó đặt phòng khách sạn chờ anh.
Sau cuộc họp đột nhiên có vài sinh viên chạy tới xin ý kiến về đề tài khóa luận tốt nghiệp, Khám Tụng Ninh vừa tháo mắt kính ra lại phải đeo vào, lần lượt đưa ra kiến nghị cho từng người một.
Cuối cùng mọi chuyện cũng giải quyết xong, Khám Tụng Ninh không ngừng đẩy nhanh tốc độ tan làm. Lúc đến được khách sạn trời đã tối mịt, anh bấm mật mã vào cửa, bên trong tối thui, bước vào đã thấy Bùi Dữ Minh nằm trên giường ngủ mất rồi.
Ngày thường Bùi Dữ Minh trông hung hăng nhờ khuôn mặt, lúc không biểu cảm gì còn có thêm vài phần khí chất lãnh cảm, bây giờ ngủ rồi liền hoàn toàn biến về bộ dạng trẻ con, đường nét anh khí giãn ra, môi không mím chặt trông đầy đặn hiếm thấy, nhìn qua vừa mềm vừa vô hại. Tóc cậu lại dài thêm một ít, không sắc bén như khi còn để đầu đinh một phân nhưng tất nhiên vẫn rất ưa nhìn, có điều Khám Tụng Ninh vẫn thương nhớ không thôi quả đầu thô ráp châm chích đâm tay của cậu nhóc.
Khám Tụng Ninh ngồi xổm bên mép giường, chọc chọc vào mặt Bùi Dữ Minh, "Bùi bé ngoan ơi."
"Ứm...?" Bùi Dữ Minh mơ màng mở mắt, thấy rõ người đến là ai, giọng nói còn vương chút ngái ngủ vẫn không nhịn được oán hờn: "Anh đến chậm quá."
"Xin lỗi, thầy tôi đột ngột gọi, tôi cũng không có cách nào," Khám Tụng Ninh mặt không đổi sắc đảo lộn trắng đen, lại xoa xoa đầu Bùi Dữ Minh trấn an, "Tôi đi tắm đây, cậu mệt thì ngủ tiếp một lát đi."
Khám Tụng Ninh đứng lên cởi áo khoác chuẩn bị đi vào phòng tắm, thình lình bị Bùi Dữ Minh nắm lấy cổ tay.
Bùi Dữ Minh dùng sức kéo anh ngã xuống giường, được nhiệt độ trong ổ chăn ấm áp bao phủ, hơi lạnh trên áo khoác Khám Tụng Ninh nhanh chóng biến mất. Bùi Dữ Minh tựa như chú cún to xác cọ cọ lên cổ, mái tóc hơi dài khiến anh bị nhột, bật cười đẩy cậu ra, "Đừng nghịch, tôi còn chưa tắm..."
Hành động này dường như là thói quen lúc vừa tỉnh của Bùi Dữ Minh, cậu ôm Khám Tụng Ninh cọ một lát rồi buông người ra, đột nhiên hờn tủi cất tiếng: "Đói bụng."
Khám Tụng Ninh gọi điện đặt pizza, tốc độ giao hàng của shipper rất nhanh, lúc anh tắm rửa xong đi ra đã thấy Bùi Dữ Minh ngậm một miếng pizza trong miệng, tay nhấc gói ketchup vất vả xé mở. Thấy Khám Tụng Ninh ra rồi, cậu quay sang nhìn theo bản năng, quai hàm căng phồng, bộ dạng như đang ra hiệu xin giúp đỡ.
Khám Tụng Ninh nén cười nhận gói tương cà, xé ra giúp cậu.
Có lẽ Bùi Dữ Minh đúng là rất đói, thói quen ăn ketchup giống hệt mấy đứa trẻ con, chớp mắt cậu lại cầm lên một miếng pizza khác, vừa định cắn xuống lại như nhớ ra chuyện gì, hỏi Khám Tụng Ninh: "Anh không ăn à?"
"Tôi không đói, cậu cứ ăn nhiều vào," Trên mặt Khám Tụng Ninh vẫn ửng hồng vì nước nóng, ánh mắt chậm rãi đổi sắc, bàn tay phủ lên hạ thân Bùi Dữ Minh xoa xoa bóp bóp, "Lát nữa còn phải dùng nhiều sức lực."
Bùi Dữ Minh ngẩn người như đột nhiên nhớ ra lý do mình bước vào nơi này, cậu sững sờ một lát, nuốt miếng pizza xuống rồi ngơ ngác gật đầu, "À... à, được."
Một tiếng đồng hồ sau.
"Cục cưng ơi, cậu mua bao không đúng kích cỡ rồi, cái này nhỏ quá..." Khám Tụng Ninh nhìn số size ghi trên hộp, cực kỳ bất đắc dĩ, "Hay là cậu chịu khó chật chội một chút?"
"Không cần nữa...!"
Bùi Dữ Minh giận rồi, hậu quả sau khi tức giận là ném thẳng hộp áo mưa vừa mua vào sọt rác, sau đó vùi trong chăn đưa lưng về phía Khám Tụng Ninh giận dỗi.
"Đừng giận mà cục cưng, để tôi giúp nhé?" Khám Tụng Ninh xốc chăn chui vào ôm Bùi Dữ Minh từ phía sau, thấy cậu không có ý muốn tránh mới thăm dò vào trong quần, dùng lòng bàn tay xoa nắn quy đầu ướt át, "Cho tôi hôn mấy cái là thoải mái ngay thôi, được không?"
Tuy Bùi Dữ Minh không chịu nói gì nhưng đã len lén ưỡn eo khẽ cọ vào lòng bàn tay anh, thấy thoải mái thật mới bằng lòng hạ giá cho chút mặt mũi: "... Ừm."
Khám Tụng Ninh lén cười một cái, rướn lên hôn gương mặt hậm hực của nhóc con, dỗ dành: "Quay sang đây nào, cứ như vậy tôi không với tới." Nói rồi lại chạm vào đôi môi mềm mại, đôi môi giống hệt tính nết nhóc con, chỗ nào cũng mềm như bông.
Anh vùi giữa hai chân Bùi Dữ Minh ngậm quy đầu to lớn loang loáng ánh nước, không biết là nước bọt hay tuyến dịch tràn ra vì kích thích.
Khám Tụng Ninh nâng mắt nhìn dáng vẻ Bùi Dữ Minh đè nặng tiếng thở dốc, hóp hai má mút mạnh, đầu lưỡi đảo quanh mã mắt, ngón tay tiếp tục an ủi những chỗ mình chưa kịp nuốt vào. Đến khi cổ họng căng chặt phải tạm thời nghỉ lấy hơi, anh dán gương mặt lên thân gậy thô to cọ loạn, rõ ràng đã bị hơi thở xâm lược của giống đực câu đến si mê khó nhịn nhưng vẫn cố ý giả vờ oán giận: "Ưm... của cục cưng lớn quá, tôi ăn không hết."
Bùi Dữ Minh chậm chạp không chịu phóng thích, Khám Tụng Ninh xóc mỏi cả tay, ngáp một cái bắt đầu làm biếng, miệng đình công, tay nắm hờ gậy th*t qua loa lên xuống hoặc chỉ xoa nắn vòng quanh quy đầu.
Bùi Dữ Minh bị kiểu khoái cảm nửa vời này chọc bực bội, mã mắt sưng to, muốn bắn lắm rồi nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Cậu kéo Khám Tụng Ninh rõ ràng đang đối phó cho có lệ lên ôm trước người, mặt mày đưa đám cọ cọ cổ anh, "Không thoải mái, bắn không ra..."
"Thế bây giờ phải làm sao," Hám Tụng Ninh vẫn đang vuốt ve dương v*t cậu lúc có lúc không, dần dần biến tướng thành một loại tra tấn. Anh liếm sạch chất lỏng của Bùi Dữ Minh giữa các kẽ ngón tay, hướng dẫn: "Muốn làm gì thì cứ nói thẳng ra, phải thật thà mới là bé ngoan."
Bùi Dữ Minh bĩu môi, dáng vẻ cực kỳ ấm ức.
"Em muốn... muốn ** anh."
Cậu gác đầu lên vai Khám Tụng Ninh, hàm hồ rên ư ử: "Mặc kệ anh, em phải, phải cắm lút cán vào người anh, phải bắn sạch vào trong."
Lúc hai người từ căn tin đi ra, quả nhiên trời đã đổ mưa.
"Ôi... Mưa thật này," Khám Tụng Ninh đưa tay ra ngoài ngoài mái hiên xem xét, mưa rất lớn làm lòng bàn tay nhanh chóng thấm đầy nước mưa ướt lạnh, anh quay đầu hỏi Bùi Dữ Minh: "Bùi bé ngoan, cậu có mang theo dù không?"
"Đã nói đừng gọi như vậy rồi mà," Bùi Dữ Minh lẩm bẩm, "Tôi chạy về ký túc lấy dù, anh đứng đây chờ một lát nhé."
Ký túc xá cách nơi này khoảng vài chục mét, chạy qua chạy về một chuyến cũng không mất thời gian.
Thật ra ở quầy bán đồ ăn vặt tầng một chắc hẳn có bán dù tiện lợi, hoặc không được nữa thì có thể ghé nhờ nửa bên dù của ai đó đi cùng đường, nhưng không chờ Khám Tụng Ninh nhắc nhở, Bùi Dữ Minh đã nhanh nhẹn cởi áo khoác che lên đầu, lộ ra bộ đồng phục chơi bóng màu đỏ bên trong.
Màu đỏ là một màu sắc rực rỡ, rất hợp với cậu, Khám Tụng Ninh nghĩ.
Xưa nay Khám Tụng Ninh không hề có hứng thú với các môn vận động, bây giờ lại rất muốn được xem Bùi Dữ Minh chơi bóng, muốn ngắm dáng vẻ cậu mặc đồng phục màu đỏ chạy bộ, nhảy lên, úp rổ rồi trở thành tiêu điểm của toàn sân đấu.
Anh rất ít khi nghiêm túc thưởng thức người khác, đại đa số bạn giường đều chỉ cần một giây đồng hồ hợp mắt, mấy đêm hợp nhịp nhau là được. Anh luôn che giấu một loại kiêu ngạo trong tâm: Người anh thích nhất định phải là người xuất sắc nhất trong số những người xuất sắc, đến mức anh không thể với tới, ví dụ như người kia, lại ví dụ như bây giờ, Bùi Dữ Minh trong tưởng tượng của anh chắc chắn phải là ngôi sao sáng chói nhất trên sân bóng.
Khám Tụng Ninh túm góc áo Bùi Dữ Minh, "Hay là tôi đi với cậu đi, đỡ phải chạy tới chạy lui." Nói xong rất tự nhiên chui tọt vào dưới áo khoác cậu.
Cánh tay cậu nhóc rắn chắc nhưng không quá khoa trương, còn giữ lại một chút đường cong mềm mại của thiếu niên. Đồng phục có mùi mồ hôi nhàn nhạt nhưng không gây khó chịu, thời khắc cùng cậu lao vào màn mưa, mùi mồ hôi hòa quyện với hơi nước ẩm ướt ập vào mặt tạo thành một hỗn hợp mùi khá dễ ngửi.
Đương nhiên là vẫn bị ướt.
Khám Tụng Ninh trượt chân trước cửa ký túc xá, theo bản năng nắm chặt cánh tay Bùi Dữ Minh, cánh tay đã dính đầy nước mưa lạnh ngắt, anh không nắm vững nên suýt nữa ngã ngửa ra sau theo quán tính.
Cũng may Bùi Dữ Minh phản ứng nhanh nhẹn giữ eo Khám Tụng Ninh lại, gần như ôm anh kéo vào đứng dưới mái hiên, thuận tiện phủi bay mảnh lá cây dính trên vai, "Ngốc quá, phải cẩn thận vào chứ."
Phòng ký túc xá của Bùi Dữ Minh là kiểu ký túc xá nam sinh điển hình, bên trong rất yên tĩnh, chỉ có một cậu bạn cùng phòng đang ngủ, hai người khác chưa trở về. Bùi Dữ Minh cũng là một cậu trai qua loa sơ sài điển hình, bây giờ đang vò đầu bứt tai vì lục tung đồ đạc lên vẫn không tìm thấy dù của mình để ở đâu.
Khám Tụng Ninh không gấp gáp, anh ngồi xuống ghế của Bùi Dữ Minh, thấy trong góc bàn dán mấy tờ giấy note viết từ vựng tiếng Bồ Đào Nha xem không hiểu, từ dán trên cao nhất là "a resposta".
Khám Tụng Ninh nhìn từ vựng mở đầu bằng chữ A, lại vừa vặn viết trên dòng đầu tiên bèn thì thầm hỏi: "Bùi bé ngoan, từ này tương tự như từ 'abandon' trong tiếng Anh à?"
Bùi Dữ Minh ngồi xổm bên cạnh anh tiếp tục tìm dù trong ngăn tủ, ngẩng lên nhìn rồi lắc đầu: "Không phải."
"Thế nó nghĩa là gì, là 'em yêu anh' sao?" Hám Tụng Ninh thuận thế sờ sờ đầu cậu, "Cậu đọc tôi nghe thử một lần đi."
Đột nhiên Khám Tụng Ninh nhớ ra, anh còn chưa bao giờ nghe Bùi Dữ Minh nói tiếng Bồ Đào Nha. Trước kia anh từng hẹn qua đêm vài lần với một thầy giáo dạy tiếng Tây Ban Nha, sau mỗi lần quan hệ người nọ rất thích dạy cho anh mấy từ vựng ngoại ngữ, cũng hay lợi dụng anh nghe không hiểu mà lén nhét thêm vài câu tình tự âu yếm vào lừa anh đọc. Lúc đó anh khá phản cảm với thủ đoạn cố ý nịnh nọt này, nhưng bây giờ tình huống xoay thành Bùi Dữ Minh lại tìm được cho mình một lý do rất đường hoàng:
—— Người ta hay nói cách phát âm của những loại ngôn ngữ không phổ biến dễ khiến cho người nghe có một cảm giác mới mẻ độc đáo, sẽ cảm thấy êm tai một cách khó hiểu, cho nên anh mới muốn nghe Bùi Dữ Minh nói.
Bùi Dữ Minh đứng lên, trong tay cầm một chiếc dù, từ trên cao nhìn xuống, "Khám Tụng Ninh."
Khám Tụng Ninh còn ngồi trên ghế nên góc độ bỗng nhiên chuyển thành ngước nhìn, anh có chút không quen, còn chưa kịp nói gì đã bị người ta túm tay kéo ra ban công.
Cạch một tiếng, cửa bị khóa trái, Bùi Dữ Minh dựa lưng trên cửa, tóc và đồng phục ướt đẫm, một giọt nước mưa trượt xuống hàm dưới góc cạnh xinh đẹp.
Ngoại trừ lần lên giường kia, đây là lần đầu tiên Khám Tụng Ninh cảm nhận được khí chất áp bách từ nhóc con, nhưng anh không vì thế mà bớt thái độ phóng túng, ngược lại còn bị kiểu trêu chọc vô thức kia làm cho ngứa ngáy liền ghé sát vào Bùi Dữ Minh hơn, suýt nữa chạm vào khóe môi cậu.
"Anh đã nói sẽ nghiêm túc với tôi, nghiêm túc trăm phần trăm," Cậu nhóc nghiêng đầu né tránh, yết hầu trượt vài cái lại quay về, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Khám Tụng Ninh như yêu cầu anh giải thích, "Động một chút là muốn hôn, chưa chính thức yêu đương lại lừa tôi nói câu tỏ tình, cái đó không thể gọi là nghiêm túc."
Khám Tụng Ninh không đổi sắc mặt: "Nhưng tôi đang rất nghiêm túc muốn hôn cậu mà."
Bùi Dữ Minh nghẹn họng, khí thế lập tức xìu, "Anh... anh cố ý đảo lộn logic."
Khám Tụng Ninh nhón chân ôm cổ Bùi Dữ Minh, đôi mắt cong lên, "Sao nào, đẹp trai thế này mà không cho người ta nhớ thương à?"
"..." Ánh mắt Bùi Dữ Minh trốn tránh, một lần nữa cảm thấy không thể đối phó nổi những lời tán tỉnh trơn tru dẻo quẹo của Khám Tụng Ninh, lại càng xấu hổ buồn bực với sự vụng về trúc trắc của mình hơn, hai vành tai lập tức đỏ bừng.
Khám Tụng Ninh không tiếp tục nụ hôn bị né tránh vừa rồi nữa, buông Bùi Dữ Mình ra rồi rút dù che mưa trong tay cậu.
"Bùi bé ngoan, ngày mai chúng ta lại cùng nhau ăn cơm nhé."
Anh đơn giản chỉ cảm thấy nhóc con này ăn uống ngon miệng quá, bộ dạng dễ nuôi không kén ăn, tướng ăn cũng rất đẹp, nếu thường xuyên ăn cơm chung đại khái có thể cải thiện mức độ hạnh phúc.
Tối hôm đó văn phòng khoa mở họp, sau khi sinh viên giải tán hết, các thầy ngồi lại cùng thảo luận mấy vấn đề trong khoa.
Khám Tụng Ninh ngậm một viên kẹo cứng vị sữa bò, tay chống cằm nghe Tạ Thời Quân phổ biến nội dung công tác quý mới. Trước kia những chuyện này đều do giáo sư Cao sắp xếp, bây giờ thầy ngã bệnh chỉ có thể để Tạ Thời Quân bước lên gánh thay, Khám Tụng Ninh nghĩ đến cảnh thầy mình còn nằm trên giường bệnh mà trong lòng nôn nóng không yên.
Thời gian không còn sớm, các giáo sư khác họp xong lập tức lục tục ra về, Khám Tụng Ninh chậm chạp dọn đồ, trước khi đi không nhịn được lật đật đi đến bên bàn làm việc Tạ Thời Quân.
Tạ Thời Quân vừa chuẩn bị tắt máy tính, Khám Tụng Ninh nhìn thoáng qua wallpaper màn hình, vẫn là ảnh con gái anh ta năm một tuổi, dùng ba bốn năm rồi chưa đổi sang hình mới.
"Thầy Tạ ơi," Khám Tụng Ninh nghiêng đầu nhìn anh ta đầy ẩn ý, "Trưa hôm nay tôi thấy hết rồi nhé."
"Thấy cái gì cơ?" Tạ Thời Quân khó hiểu.
Khám Tụng Ninh hất cằm chỉ vào vật trang trí trong góc bàn, "Cá nhà táng của anh ý, trời mưa to còn lặn lội chạy tới đưa cơm, tri kỷ quá đi."
Tạ Thời Quân dừng một chút mới hiểu ra anh đang nhắc tới chuyện gì, sau đó bật cười hào phóng thừa nhận: "Ừm, đúng là của tôi." Nói rồi anh ta dùng ngón trỏ chạm nhẹ lên đầu con cá một cái, động tác cực kỳ tự nhiên như thể đã làm vô số lần.
Ngày mưa, 22:40, tầng năm tòa nhà văn phòng khoa.
Ở nơi này, phải tăng ca về muộn là chuyện rất bình thường, trời mưa càng khiến cho những con số chưa kịp thay đổi cụ thể hóa hơn nữa.
Dưới hàng hiên chen chúc đủ loại kiểu dáng dù che mưa, có vài chiếc bị tùy ý ném vào góc tường. Khám Tụng Ninh đứng trước cửa sổ cuối hành lang vươn vai, sau đó mở cửa sổ ra đón những hạt mưa bay vào, nhìn theo bóng dáng Tạ Thời Quân rời khỏi tòa nhà văn phòng.
Anh không biết mình có nên thấy may vì lúc này đang đeo mắt kính hay không, bởi vì anh có thể nhìn thấy rõ từng cử động của Tạ Thời Quân bên dưới.
Tạ Thời Quân đi đến bên cạnh một chiếc xe, gõ gõ lên cửa sổ, người bên trong có lẽ đã ngủ quên. Sau một lúc lâu, cửa xe mở ra, Tạ Thời Quân cúi người thò vào, tầm mắt Khám Tụng Ninh bị bản lưng anh ta che khuất nhưng vẫn đại khái đoán được bên trong xe đang âu yếm tình cảm cỡ nào. Tiếp đó Tạ Thời Quân cầm ô đưa người trong xe sang ghế phụ lái, toàn bộ quá trình luôn ôm chặt bả vai đối phương, cuối cùng mới vòng về ngồi vào vị trí lái xe.
Ánh đèn xe màu vàng nhanh chóng biến mất trong màn mưa, đi về nơi càng sáng rực hơn nữa.
Khám Tụng Ninh nhớ lại, ngày đầu tiên gặp Tạ Thời Quân trời cũng đổ mưa thế này.
Anh vừa bước xuống xe của trường đã bị cơn mưa to bất ngờ xối cho choáng váng, vì phải vội đi làm thủ tục nhận công tác nên đành liều đi nhờ dù một người qua đường, thậm chí còn quên hỏi xem người ta có tiện đường hay không đã nói thẳng: "Anh đẹp trai, cho tôi đi nhờ đến tòa nhà hành chính được không? Cảm ơn nhiều."
Khi đó anh cho rằng hai người chỉ chạm mặt một lần rồi thôi, không ngờ chỉ vài ngày sau đã gặp lại trong văn phòng khoa.
Anh nhớ rõ ánh mắt đầu tiên Tạ Thời Quân nhìn thấy anh đã bật cười; nhớ rõ bàn tay Tạ Thời Quân rất lớn, rất ấm áp; nhớ rõ Tạ Thời Quân nắm tay anh nói: "Chào anh, tôi là Tạ Thời Quân, hôm nay trời cũng mưa đấy, nhớ mang theo dù nhé."
Khám Tụng Ninh ghét nhất là dáng vẻ vờ cao thượng đạo đức giả của mình, nhưng đôi khi nhịn không được anh vẫn phá lệ cho phép mình ra vẻ một lát. Anh tháo mắt kính dựa vào khung cửa sổ tự giễu mà suy nghĩ, có lẽ Tạ Thời Quân sẽ nhắc nhở rất nhiều người nhớ mang dù, nhưng chỉ bung dù lên vì một người duy nhất mà thôi.
Kẻ trước chỉ có được chút dịu dàng theo phép lịch sự thường thức của Tạ Thời Quân, người sau lại sở hữu sự thiên vị quý giá, là ngoại lệ độc nhất mà anh không bao giờ dám mơ tưởng đến.
•
Khám Tụng Ninh thích mặc áo khoác theo mùa, anh thấy dùng áo khoác quấn thân thể kín mít là một hành động rất có cảm giác an toàn, giống như chuyện anh thích món thạch sương sáo full đường, thích thi thoảng ngậm một viên kẹo, tất cả đều là điều kiện cần để anh có thể chung sống hòa bình với thế giới này.
Nhưng anh hoài nghi Bùi Dữ Minh không thích.
Mỗi lần đi ăn cơm với Bùi Dữ Minh luôn thấy cậu ỷ mình còn trẻ mà chỉ mặc độc một chiếc áo hoodie, không lẽ lại cho rằng xuân ô thu đống* có cơ sở khoa học thật sao.
*Xuân ô thu đống - 春捂秋冻: tục ngữ kinh nghiệm dân gian Trung Quốc, nghĩa là mùa xuân thấy ấm chớ vội cởi áo giày, mùa thu thấy lạnh đừng nên mặc ấm quá nhanh, ý chỉ thời tiết buổi giao mùa dễ thay đổi nên cần duy trì nhiệt độ cơ thể đúng cách, nóng hoặc lạnh quá đột ngột sẽ khiến các chức năng sinh lý của cơ thể con người bị tổn hại.
Đến cuối tháng 10, vì mặc áo quá mỏng nên Bùi Dữ Minh vẻ vang bị cảm.
Khám Tụng Ninh từ từ tỉnh giấc, Bùi Dữ Minh ngồi bên cạnh đang lật sách làm bài tập môn phiên dịch, thi thoảng sụt sịt mấy cái, mở miệng ra là tràn ngập giọng mũi nghèn nghẹt, "Lần nào anh cũng ngủ trong phòng tự học, bộ nghiên cứu sinh không cần làm bài tập à?"
Khám Tụng Ninh nằm nhoài ra bàn lười nhác nói: "Phải làm chứ, nhưng tôi không ngoan như cậu, tôi là sinh viên cá biệt."
Anh lại hỏi: "Bùi bé ngoan, hồi còn ôn thi ở trường số 3 cậu cũng ngoan như thế này hở?"
Vừa rồi anh lại mơ thấy ngôi trường kia, mơ thấy phòng đựng dụng cụ thể dục vứt đi, nơi đó rất tối, anh che hai tai co người vào một góc nhưng vẫn nghe thấy rõ những tiếng cười khả ố đáng sợ. Lúc tỉnh lại toàn thân rét run suýt nữa thì tái phát bệnh cũ, trông thấy Bùi Dữ Minh nghiêm túc ngồi làm bài tập mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim từ từ hạ xuống.
Bùi Dữ Minh đáp: "Không phải, đến tối tôi cũng hay trèo tường ra ngoài."
"Cậu trèo tường ra ngoài làm gì?"
"Vào tiệm net chơi điện tử, chơi mệt thì ngủ, tỉnh ngủ sang McDonald ăn sáng, với lại... Những lúc tâm trạng không tốt sẽ thường xuyên đi uống rượu."
Bùi Dữ Minh trèo tường trốn ra khỏi trường thường là vì trong lòng quá loạn, càng tới gần kỳ thi đại học càng áp lực, sẽ nhịn không được mà tự vấn rốt cuộc mình cố gắng vì điều gì. Cậu thả cuốn sách cần học thuộc lòng xuống, lang thang dạo phố một lát hoặc vào tiệm net chơi đào vàng cả đêm sẽ cảm thấy dễ thở hơn một chút, còn câu "thường xuyên đi uống rượu" là hoàn toàn nói phét, cậu chỉ uống bia duy nhất một lần trong cửa hàng tiện lợi, chính là ngày gặp được Khám Tụng Ninh.
Làm sao Khám Tụng Ninh không nhìn ra hôm đó là lần đầu tiên Bùi Dữ Minh uống bia, anh nằm xuống bàn cười rung bả vai, cơn ác mộng khiến toàn thân lạnh lẽo nhanh chóng bị nhiệt lượng từ trận cười xua tan sạch sẽ.
Những khi áp lực công việc đạt đỉnh điểm Khám Tụng Ninh rất thích đi theo Bùi Dữ Minh tự học, nhóc con nghiêm túc học bài, anh gối đầu lên sách giáo khoa của nhóc con ngủ, đôi khi tỉnh dậy còn phát hiện trên người đang khoác áo của nhóc con, vài bận khác tỉnh rồi vẫn tiếp tục giả vờ ngủ để len lén nghe nhóc con lẩm nhẩm học từ vựng, bởi vì không hiểu nên càng cảm thấy êm tai hơn bình thường.
Hiện thực quá mệt mỏi, thi thoảng Khám Tụng Ninh muốn tạm thời chạy trốn vào phòng tự học, vờ như mình là một cậu sinh viên chưa quá chín chắn, cũng chưa kịp lõi đời.
Về phần những nhiệm vụ như không được phụ kỳ vọng của thầy, phải làm một giáo sư khiến sinh viên tin phục, phải kiên nhẫn làm việc để sớm bình xét chức danh... toàn bộ đều không nằm trong phạm vi suy xét, anh chỉ cần làm một sinh viên hư hỏng không đàng hoàng, vừa phung phí thời gian vào niềm vui sướng ngắn hạn vừa chậm rãi trưởng thành.
Để tránh giờ cao điểm, vừa qua 11 giờ hai người đã kéo nhau xuống căn tin.
Thật ra còn một nguyên nhân khác, dù lá gan Khám Tụng Ninh có lớn thế nào đi nữa thì vẫn sợ đi cùng Bùi Dữ Minh lại đụng mặt sinh viên quen biết mình. Chỉ cần bị người ta chào một tiếng "thầy" thôi là anh sẽ tịt đường giải thích, thế nên anh phải cố gắng tranh thủ thời gian tạm biệt Bùi Dữ Minh trước 11 giờ 50, là giờ quẹt thẻ nghỉ trưa của văn phòng khoa bọn họ.
Thế nhưng vẫn là chạy trời không khỏi nắng, 11 giờ 30 bọn họ cơm nước xong đi ra khỏi căn tin, chưa được mấy bước chân đã suýt chạm mặt một bầy nghiên cứu sinh trong văn phòng khoa.
Khám Tụng Ninh vừa suy nghĩ lý do vì sao đám nhóc kia về sớm thế vừa hoang mang không biết nên trốn vào đâu, mắt thấy đám học trò càng lúc càng tới gần, anh quá nóng vội bèn trực tiếp xoay người ôm lấy Bùi Dữ Minh.
Hôm nay nhóc con mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt, bên trong là sơ mi màu đen, không chỉ khiến cậu trông càng cao lớn mà khí chất còn khác hẳn những bộ đồ thể thao thường ngày. Khám Tụng Ninh chui vào vạt áo khoác mở rộng ôm chặt thắt lưng cậu, mặt cũng thuận thế vùi vào ngực để che chắn mình thật kỹ.
Bùi Dữ Minh thình lình bị ôm đến cứng người, cậu vốn dĩ cho rằng bản thân đã hoàn toàn miễn dịch với những lời tán tỉnh đầy ngả ngớn của Khám Tụng Ninh, nhưng mà... đây là lần đầu tiên Khám Tụng Ninh ôm cậu.
Tay cậu không biết nên đặt vào đâu, đành cứng còng buông thõng xuống hai bên người, "... Vì sao lại ôm tôi."
Đang cảm mạo nên giọng cậu nhóc nghe vừa trầm khàn vừa phiền muộn.
"Thì tôi thích cậu chứ sao," Ánh mắt Khám Tụng Ninh láo liên sợ bị học sinh nhận ra, anh quá luống cuống nên căn bản không biết mình đang ba hoa cái gì, "Ai kêu cậu đẹp trai như thế, ngoan như thế, khiến người ta thích như thế làm gì. Bùi bé ngoan ơi, tất cả là lỗi tại cậu."
Những sinh viên kia vừa cười nói vừa đi xa dần, hoàn toàn không chú ý đến hai người đang ôm nhau ven đường. Khám Tụng Ninh thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên khỏi ngực Bùi Dữ Minh.
"Chụt."
Bùi Dữ Minh cúi người hôn anh một cái vừa nhanh vừa nhẹ, lại còn là hôn má nhưng vẫn đỏ bừng mặt. Hành động này quá mức ngây thơ, quá mức trong sáng nhưng vẫn trở thành một nét gợi cảm độc hữu của Bùi Dữ Minh, Khám Tụng Ninh nhìn thôi cũng đủ mềm chân.
"Rõ ràng là lỗi của anh." Bùi Dữ Minh nhỏ giọng thì thầm.
Hành động vừa rồi thậm chí không thể gọi là một nụ hôn, nhưng nơi bị nhóc con chạm vào đúng là đang nóng lên. Khám Tụng Ninh nếm được một cảm giác vui vẻ thuần túy không trộn lẫn với bất cứ thứ gì khác, cũng vì quá vui vẻ nên nhịp tim càng gia tốc, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi.
Khám Tụng Ninh sinh hoạt phóng túng đã quen đồng thời rất giỏi trong việc dừng lại đúng lúc, bởi vì còn nhiều trách nhiệm khác đang chờ anh, anh nhất thiết phải dứt ra kịp thời. Chưa từng có giây phút nào anh khó kìm lòng nổi như hiện tại, đại khái là vui vẻ quá liều sẽ gây ra phản ứng dây chuyền nghiêm trọng, bao gồm khao khát muốn làm tình ập đến. Anh cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, không nhịn được bọc lấy ngón trỏ Bùi Dữ Minh, dùng ngón cái cào cào lòng bàn tay cậu.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ biết dùng một từ "đáng yêu" để miêu tả Bùi Dữ Minh.
Dường như Bùi Dữ Minh sở hữu một loại ma lực kỳ lạ, tuy vóc dáng cao to, từ gương mặt đến thân hình đều tràn ngập áp suất thấp nhưng thật ra chỉ là một cậu nhóc vụng về, trong mắt Khám Tụng Ninh, cậu luôn đáng yêu đến bất ngờ, cứ như một cục cưng mãi mãi không lớn lên, mà cũng không cần phải lớn lên.
Đúng vậy, là một cục cưng.
Đã đến giờ tan học nên rất nhiều sinh viên ra vào căn tin, không có ai chú ý đến góc khuất bên này. Khám Tụng Ninh hạ giọng, khẽ lay lay tay Bùi Dữ Minh, "Cục cưng, cục cưng ngoan ơi, chúng ta đi thuê phòng được không? Bây giờ đi luôn đi."
Bùi Dữ Minh chăm chú nhìn người trước mặt một lát, cực kỳ mờ mịt nói: "Chiều nay có tiết rồi," Cậu nuốt nước bọt theo bản năng, nắm ngược lại tay Khám Tụng Ninh, kẽ hở ngón tay đan chặt, "Nhưng tiết ba tiết bốn thì không có."
......
Khám Tụng Ninh bình tĩnh lại mới nhớ ra chiều nay mình cũng có một cuộc họp, anh dặn dò Bùi Dữ Minh tan học đi mua bao và bôi trơn trước, sau đó đặt phòng khách sạn chờ anh.
Sau cuộc họp đột nhiên có vài sinh viên chạy tới xin ý kiến về đề tài khóa luận tốt nghiệp, Khám Tụng Ninh vừa tháo mắt kính ra lại phải đeo vào, lần lượt đưa ra kiến nghị cho từng người một.
Cuối cùng mọi chuyện cũng giải quyết xong, Khám Tụng Ninh không ngừng đẩy nhanh tốc độ tan làm. Lúc đến được khách sạn trời đã tối mịt, anh bấm mật mã vào cửa, bên trong tối thui, bước vào đã thấy Bùi Dữ Minh nằm trên giường ngủ mất rồi.
Ngày thường Bùi Dữ Minh trông hung hăng nhờ khuôn mặt, lúc không biểu cảm gì còn có thêm vài phần khí chất lãnh cảm, bây giờ ngủ rồi liền hoàn toàn biến về bộ dạng trẻ con, đường nét anh khí giãn ra, môi không mím chặt trông đầy đặn hiếm thấy, nhìn qua vừa mềm vừa vô hại. Tóc cậu lại dài thêm một ít, không sắc bén như khi còn để đầu đinh một phân nhưng tất nhiên vẫn rất ưa nhìn, có điều Khám Tụng Ninh vẫn thương nhớ không thôi quả đầu thô ráp châm chích đâm tay của cậu nhóc.
Khám Tụng Ninh ngồi xổm bên mép giường, chọc chọc vào mặt Bùi Dữ Minh, "Bùi bé ngoan ơi."
"Ứm...?" Bùi Dữ Minh mơ màng mở mắt, thấy rõ người đến là ai, giọng nói còn vương chút ngái ngủ vẫn không nhịn được oán hờn: "Anh đến chậm quá."
"Xin lỗi, thầy tôi đột ngột gọi, tôi cũng không có cách nào," Khám Tụng Ninh mặt không đổi sắc đảo lộn trắng đen, lại xoa xoa đầu Bùi Dữ Minh trấn an, "Tôi đi tắm đây, cậu mệt thì ngủ tiếp một lát đi."
Khám Tụng Ninh đứng lên cởi áo khoác chuẩn bị đi vào phòng tắm, thình lình bị Bùi Dữ Minh nắm lấy cổ tay.
Bùi Dữ Minh dùng sức kéo anh ngã xuống giường, được nhiệt độ trong ổ chăn ấm áp bao phủ, hơi lạnh trên áo khoác Khám Tụng Ninh nhanh chóng biến mất. Bùi Dữ Minh tựa như chú cún to xác cọ cọ lên cổ, mái tóc hơi dài khiến anh bị nhột, bật cười đẩy cậu ra, "Đừng nghịch, tôi còn chưa tắm..."
Hành động này dường như là thói quen lúc vừa tỉnh của Bùi Dữ Minh, cậu ôm Khám Tụng Ninh cọ một lát rồi buông người ra, đột nhiên hờn tủi cất tiếng: "Đói bụng."
Khám Tụng Ninh gọi điện đặt pizza, tốc độ giao hàng của shipper rất nhanh, lúc anh tắm rửa xong đi ra đã thấy Bùi Dữ Minh ngậm một miếng pizza trong miệng, tay nhấc gói ketchup vất vả xé mở. Thấy Khám Tụng Ninh ra rồi, cậu quay sang nhìn theo bản năng, quai hàm căng phồng, bộ dạng như đang ra hiệu xin giúp đỡ.
Khám Tụng Ninh nén cười nhận gói tương cà, xé ra giúp cậu.
Có lẽ Bùi Dữ Minh đúng là rất đói, thói quen ăn ketchup giống hệt mấy đứa trẻ con, chớp mắt cậu lại cầm lên một miếng pizza khác, vừa định cắn xuống lại như nhớ ra chuyện gì, hỏi Khám Tụng Ninh: "Anh không ăn à?"
"Tôi không đói, cậu cứ ăn nhiều vào," Trên mặt Khám Tụng Ninh vẫn ửng hồng vì nước nóng, ánh mắt chậm rãi đổi sắc, bàn tay phủ lên hạ thân Bùi Dữ Minh xoa xoa bóp bóp, "Lát nữa còn phải dùng nhiều sức lực."
Bùi Dữ Minh ngẩn người như đột nhiên nhớ ra lý do mình bước vào nơi này, cậu sững sờ một lát, nuốt miếng pizza xuống rồi ngơ ngác gật đầu, "À... à, được."
Một tiếng đồng hồ sau.
"Cục cưng ơi, cậu mua bao không đúng kích cỡ rồi, cái này nhỏ quá..." Khám Tụng Ninh nhìn số size ghi trên hộp, cực kỳ bất đắc dĩ, "Hay là cậu chịu khó chật chội một chút?"
"Không cần nữa...!"
Bùi Dữ Minh giận rồi, hậu quả sau khi tức giận là ném thẳng hộp áo mưa vừa mua vào sọt rác, sau đó vùi trong chăn đưa lưng về phía Khám Tụng Ninh giận dỗi.
"Đừng giận mà cục cưng, để tôi giúp nhé?" Khám Tụng Ninh xốc chăn chui vào ôm Bùi Dữ Minh từ phía sau, thấy cậu không có ý muốn tránh mới thăm dò vào trong quần, dùng lòng bàn tay xoa nắn quy đầu ướt át, "Cho tôi hôn mấy cái là thoải mái ngay thôi, được không?"
Tuy Bùi Dữ Minh không chịu nói gì nhưng đã len lén ưỡn eo khẽ cọ vào lòng bàn tay anh, thấy thoải mái thật mới bằng lòng hạ giá cho chút mặt mũi: "... Ừm."
Khám Tụng Ninh lén cười một cái, rướn lên hôn gương mặt hậm hực của nhóc con, dỗ dành: "Quay sang đây nào, cứ như vậy tôi không với tới." Nói rồi lại chạm vào đôi môi mềm mại, đôi môi giống hệt tính nết nhóc con, chỗ nào cũng mềm như bông.
Anh vùi giữa hai chân Bùi Dữ Minh ngậm quy đầu to lớn loang loáng ánh nước, không biết là nước bọt hay tuyến dịch tràn ra vì kích thích.
Khám Tụng Ninh nâng mắt nhìn dáng vẻ Bùi Dữ Minh đè nặng tiếng thở dốc, hóp hai má mút mạnh, đầu lưỡi đảo quanh mã mắt, ngón tay tiếp tục an ủi những chỗ mình chưa kịp nuốt vào. Đến khi cổ họng căng chặt phải tạm thời nghỉ lấy hơi, anh dán gương mặt lên thân gậy thô to cọ loạn, rõ ràng đã bị hơi thở xâm lược của giống đực câu đến si mê khó nhịn nhưng vẫn cố ý giả vờ oán giận: "Ưm... của cục cưng lớn quá, tôi ăn không hết."
Bùi Dữ Minh chậm chạp không chịu phóng thích, Khám Tụng Ninh xóc mỏi cả tay, ngáp một cái bắt đầu làm biếng, miệng đình công, tay nắm hờ gậy th*t qua loa lên xuống hoặc chỉ xoa nắn vòng quanh quy đầu.
Bùi Dữ Minh bị kiểu khoái cảm nửa vời này chọc bực bội, mã mắt sưng to, muốn bắn lắm rồi nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Cậu kéo Khám Tụng Ninh rõ ràng đang đối phó cho có lệ lên ôm trước người, mặt mày đưa đám cọ cọ cổ anh, "Không thoải mái, bắn không ra..."
"Thế bây giờ phải làm sao," Hám Tụng Ninh vẫn đang vuốt ve dương v*t cậu lúc có lúc không, dần dần biến tướng thành một loại tra tấn. Anh liếm sạch chất lỏng của Bùi Dữ Minh giữa các kẽ ngón tay, hướng dẫn: "Muốn làm gì thì cứ nói thẳng ra, phải thật thà mới là bé ngoan."
Bùi Dữ Minh bĩu môi, dáng vẻ cực kỳ ấm ức.
"Em muốn... muốn ** anh."
Cậu gác đầu lên vai Khám Tụng Ninh, hàm hồ rên ư ử: "Mặc kệ anh, em phải, phải cắm lút cán vào người anh, phải bắn sạch vào trong."