Chương 15: "Giáng sinh công ty tổ chức team building. LẦN NÀY GỬI MAIL CHO CÁC THỰC TẬP NHÉ."
Tác giả: Tích Vũ - Edit + Beta: Nkyl_0111.
_______________
“Đó là Đoạn tổng, mấy ngày trước tôi có nghe hắn diễn thuyết!” Khi Đoạn Việt Chinh đi xa, Trác Thần giật giật ống tay áo của Đồng Miên, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cậu sao có thể không biết? Lưu lại cho người ta ấn tượng xấu."
Đồng Miên ngượng ngùng nói: "Tôi không nhớ rõ mặt người."
Lương Tâm Khiết an ủi nói: “Không sao đâu, ông chủ lớn sẽ không thoải mái vì chuyện nhỏ nhặt như vậy.” Cô ra hiệu cho mọi người ăn tiếp, đừng vì chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến tâm trạng. Đồng Miên ngoan ngoãn nhấp một ngụm canh, dùng thìa xúc khoai tây nghiền, ngước mắt lên, nhận thấy Trác Thần vẫn đang quay đầu nhìn về một phương hướng nào đó.
Cậu nhìn theo ánh mắt đó và phát hiện ra rằng Trác Thần đang thầm để ý đến Đoạn Việt Chinh.
Bản thân ông chủ lớn cũng đang ăn cơm trong nhà ăn, đi tới bên cửa sổ gọi vài món, chậm rãi tìm một chỗ có đĩa. Trên thực tế, có rất nhiều vị trí tuyển dụng, nhưng hắn chỉ đang đi theo hướng của riêng mình. Trên đường đi mọi người liên tục chào hỏi hắn, hắn tỏ ra khá tự đắc, nhưng Đồng Miên khẳng định hắn hẳn là... Không có ý tốt.
Trả thù mình vì không muốn tiết lộ mối quan hệ của bọn họ trong công ty.
Đoạn Việt Chinh bưng đĩa đi tới bên cạnh Lương Tâm Khiết, cười hỏi: "Học muội, tôi có thể ngồi bên cạnh em được không?"
Lương Tâm Khiết lần này là thật thụ sủng nhược kinh, cô không ngờ rằng ông chủ lớn lại nhớ rằng một trong những tiền bối của cô là bạn học. Cô vội vàng nói được, Đoạn Việt Chinh ngồi xuống ghế trống bên cạnh cô rất tự nhiên, đối diện là Đồng Miên đang cúi đầu chiến đấu cùng khoai tây nghiền.
Lương Tâm Khiết thực ra hơi dè dặt không biết nên nói chuyện gì với sếp lớn, nhưng sếp lớn đã vui lòng đề cập đến dự án mà cô đang xem xét, có liên quan đến pin nguồn. Lương Tâm Khiết không ngờ rằng ông chủ lớn thậm chí còn biết về dự án của chính mình, vì vậy coi ngay lập tức nắm bắt cơ hội hỏi ý kiến của Đoạn Việt Chinh, vài câu nói chuyện phiếm được ích lợi không nhỏ.
Trác Thần nhìn thấy cơ hội để bày tỏ ý kiến và quan điểm của mình về ngành này, đề cập đến các báo cáo liên quan mà anh ta đã viết trước đây, điều này thu hút sự ngưỡng mộ của Lương Tâm Khiết: "Tiểu Trác, cậu vẫn còn nghiên cứu về lĩnh vực này ư?"
Trác Thần lúng túng: "Ý kiến của em khá nông cạn. Em muốn xin lời khuyên của chị... và cả sếp lớn."
Đoạn Việt Chinh cười khen ngợi một hai câu, đột nhiên hỏi Đồng Miên: "Sao nãy giờ bạn học Đồng Miên không nói gì? Tính cách phải chăng có chút hướng nội."
Đồng Miên ngẩng đầu mở to hai mắt, vẻ mặt có chút chật vật: "Chuyện này tôi cũng không biết nhiều lắm, nghe mọi người tán gẫu mà học hỏi."
Đoạn Việt Chinh gật đầu, dáng vẻ khẩn trương lo lắng lộ ra trên mặt cậu thật đáng yêu, đang định tiếp tục trêu chọc thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó chạm vào bắp chân mình.
Đó là ngón chân của Đồng Miên. Xuyên qua quần của bộ đồ mỏng, cọ vào bắp chân của hắn.
Đồng Miên ở trước mặt vẫn đang cười lo lắng, nghe Trác Thần và Lương Tâm Khiết nói xong, thậm chí quên cả ăn, giống như đang rất nghiêm túc.
Dưới gầm bàn, ngón chân một đường đi lên trên, giống tán tỉnh hoặc như yêu đương vụng trộm, nhẹ nhàng đá vào đùi của Đoạn Việt Chinh, rất mềm mại. Đi từ bên ngoài của đùi vào bên trong, sau đó thăm dò sâu hơn một chút. Đoạn Việt Chinh không kìm được vẻ mặt, đột nhiên gọi cậu: "Đồng Miên."
Đồng Miên ngẩng đầu, ngẩng đầu, ánh mắt vô tội, ướt sũng giống cẩu cẩu hoặc là miêu miêu.
Đoạn Việt Chinh nghiêm túc nói: "Chăm chỉ học tập."
Đồng Miên cười ngượng ngùng: "Lãnh đạo, tôi biết rồi. Tôi sẽ chăm chỉ học tập."
Đồng Miên cuối cùng cũng dừng lại, tiếp tục ăn với vẻ mặt nghiêm túc.
Đoạn Việt Chinh chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể bị người vợ kém mình tám tuổi biến thành bộ dạng này, không dám đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lỗ tai thậm chí còn đỏ bừng. Quần tây quá mỏng manh, cứng lên cũng quá rõ ràng.
Lương Tâm Khiết đã ăn xong, Trác Thần nhanh chóng đặt đũa xuống. Đồng Miên nhìn theo bọn họ, nhẹ nhàng lau miệng. Lương Tâm Khiết có chút không biết làm sao, không biết có nên đợi ông chủ lớn ăn xong rồi cùng nhau rời đi hay không, nhưng Đoạn Việt Chinh thấy vậy liền nói: "Bọn em về trước nghỉ trưa đi."
Lương Tâm Khiết ra về cùng hai vị học đệ.
Đoạn Việt Chinh ngẩng đầu, nhìn thấy Đồng Miên một tay sau lưng khẽ động, đem hắn so, quay đầu lại chớp chớp mắt, tốt lắm, ỷ được sủng mà sinh kiêu.
Đoạn Việt Chinh đều bị cậu chơi choáng
Đoạn Việt Chinh xuất thân trong một gia đình nề nếp, ngoại hình ưa nhìn, thậm chí tin tức tố thuộc loại top đầu, học giỏi, thành tích xuất sắc trong công việc. Loại hình B hay O, thậm chí còn chưa thấy A bao giờ, thậm chí A Chưa thấy qua, chưa từng nghĩ tới mình có một ngày, mình vậy mà lại giống 《Tom và Jerry》như con mèo Tom đần độn bị tiểu thư mèo trắng chơi đùa đến xoay vòng vòng.
Không cần biết trước kia Đoạn Việt Chinh như thế nào, nhưng hiện tại Đoạn Việt Chinh hắn quả thực là bị Đồng Miên chơi đùa ở trong lòng bàn tay.
Hắn chống cằm, đột nhiên không nhịn được cười.
Đồng Miên... Thật sự là.
Buổi chiều, Đồng Miên nhận một ít công việc do Lương Tâm Khiết sắp xếp, tất cả đều tương đối đơn giản, tương tự như hiệu đính bản thảo, quét dữ liệu, thay đổi phông chữ PPT, cái gọi là công việc bẩn thỉu trong ngành. Cho dù công ty có tốt đến đâu, các sinh viên thực tập thường bẩn thỉu mệt mỏi, họ không cần bất kỳ công việc trí óc nào. Đồng Miên rất nhanh đã trở lại, báo cáo với Lương Tâm Khiết để tìm một số nghiên cứu điển hình về pin điện.
Khi đang đọc báo cáo, điện thoại đột nhiên rung lên.
Cậu vừa thay đổi ghi chú của Đoạn Việt Chinh từ "Học trưởng" thành "Lãnh đạo".
Lãnh đạo nói:
【Đến văn phòng của tôi, Đồng Miên.】
Đồng Miên cố ý hỏi:
【Đến làm gì a, lãnh đạo. 】
Lãnh đạo thu hồi một tin nhắn.
Đồng Miên thực sự nhìn thấy Đoạn Việt Chinh đã gửi "Làm em". Nhưng câu này quá thô tục, không phù hợp với phong thái nhã nhặn mà các nhà lãnh đạo vẫn luôn thể hiện, có điểm OOC. Đoạn Việt Chinh nhanh chóng hỏi thêm:
【Nếu lãnh đạo muốn em đến, em có thể đến, đã có sắp xếp công việc cho em. 】
Đồng Miên chậm rãi gõ: "Ồ."
Đoạn Việt Chinh có chút bất mãn:
【Không tôn trọng lãnh đạo chút nào, đây là thái độ làm việc của em sao? 】
Đồng Miên trượt quỳ thật nhanh:
【Tôi xin lỗi ông chủ, tôi sẽ đến ngay. 】
Cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Trác Thần từ phía sau lập tức nói: "Đồng Miên, cậu định làm gì?"
Đồng Miên cảm thấy kỳ quái, tại sao anh ta dường như lúc nào cũng để ý đến mình? Đồng Miên thản nhiên nói: "Tôi đi vệ sinh."
Trác Thần nói: "Chúng ta cùng nhau đi!"
Đồng Miên kinh ngạc: "Đừng... Tôi không quen với người khác. Tôi đi trước."
Tại sao có người đi vệ sinh cũng muốn đi theo? Quan hệ chúng ta tốt như vậy sao?
Cậu kỳ thật loáng thoáng có cảm giác, trong tiềm thức Trác Thần đem mình biến thành kẻ thù, tưởng tượng thành đối thủ cạnh tranh trực tiếp. Khi cậu vừa ăn xong, Trác Thần không để lại dấu vết xa lánh mình không để cậu xen vào đề tài. Khi làm việc, cũng cũng thời thời khắc khắc chú ý đến động thái bên này. Cần gì phải làm vậy?
Bất quá chỉ là một kỳ thực tập mà thôi.
Đồng Miên ra khỏi thang máy, lên tầng cao nhất, nhìn xuống điện thoại của mình, Đoạn Việt Chinh cho rằng phòng làm việc của anh ở trong cùng.
Cách bố trí của tầng trên cùng khác với các tầng khác, rất sang trọng.
Đồng Miên bước trên tấm thảm dài đến tầng trong cùng nhìn thấy tấm biển, văn phòng chủ tịch. Đối diện với văn phòng này là văn phòng tổng thống được làm bằng kính trong suốt, bên trong có thể nhìn thấy một số thư ký đang làm việc.
Đồng Miên bình tĩnh gõ cửa, nghe thấy tiếng của Đoạn Việt Chinh, thờ ơ: "Mời vào."
Đồng Miên đẩy cửa đi vào, ngoan ngoãn đứng ở cửa, nghiêng đầu cười hỏi: “Lãnh đạo, ngài tìm tôi có chuyện gì?” Đoạn Việt Chinh từ sau bàn làm việc ngẩng đầu nhìn cậu, gật đầu. Hếch cằm: "Lại đây..."
Đồng Miên đột nhiên căng thẳng, âm thầm hưng phấn.
Tới rồi sao?
Kịch bản quỷ súc lão bản cùng vô tội cấp dưới?
Đồng Miên đi tới bàn của Đoạn Việt Chinh mà đứng, cắn môi, vẻ mặt rất chật vật, lắp bắp hỏi: “Lãnh đạo, anh muốn tôi làm gì?” Đoạn Việt Chinh nói, “Không phải anh vừa nói trong rồi sao? ” Hắn tạm ngừng, đứng dậy, đột nhiên nắm lấy eo Đồng Miên, nhấc bổng cậu lên, đặt ở trên bàn làm việc. Đồng Miên giãy dụa một hồi, xoay người đẩy hắn, rụt rè nói: "Học trưởng, em không hiểu ý của anh."
Đoạn Việt Chinh nói ngắn gọn, "Làm em."
Đồng Miên: "..."
Văn phòng rộng rãi, sáng sủa, cửa kính trong suốt có thể nhìn ra thế giới bên ngoài, phong cảnh không bị cản trở. Đây không phải là ở nhà, không phải trong phòng ngủ hay trong một căn phòng tiện ích tối tăm, mà là trong một văn phòng, nơi có thể có người gõ cửa bất cứ lúc nào, Đồng Miên có chút sợ hãi, lại hối hận lúc ăn cơm trưa mình không nên quá phận như vậy.
Cậu nhanh chóng xoay người ôm eo Đoạn Việt Chinh, vùi đầu lo lắng nói: "Lãnh đạo, đừng làm chuyện này. Quấy rối tình dục ở nơi làm việc."
Đoạn Việt Chinh ngẩng mặt nhéo nhéo cằm của cậu: "Ồ? Vừa rồi em trêu chọc anh, không phải là quấy rối tình dục sao?"
Đồng Miên nói: "Ông chủ của quỹ tiếng Trung quấy rối sinh viên thực tập, em sẽ đăng trên SU để vạch trần anh."
Đoạn Việt Chinh bị cậu chọc cười, cúi đầu, hôn môi cậu, thanh âm mập mờ giữa răng môi, nhẹ nhàng ma sát: “Làm đi. Anh sẽ cung cấp camera cho em.” Tư thế của Đồng Miên có chút khó chịu. Cậu đang ngồi ở phía ngoài bàn làm việc, sau đó quay người lại cùng Đoạn Việt Chinh ở bên trong hỗ động. Tay Đoạn Việt Chinh trượt xuống, đặt ở trên eo cậu rồi nhéo nhéo, Đồng Miên thấy nhột nhột nên vội vàng tránh ra, nhân tiện cũng tránh đi nụ hôn của Đoạn Việt Chinh. Đoạn Việt Chinh không muốn nhẹ nhàng tha thứ cho cậu, đem cậu kéo lại, chậm rãi vuốt ve gáy, tự phi tự tiếu nói: "Nhớ lại, vừa rồi lúc ăn trưa em làm cái gì?"
Lỗ tai Đồng Miên đỏ lên. Cậu cũng không hiểu mình làm sao đột nhiên to gan như vậy, da đầu bị chạm vào có chút tê dại, vội vàng giãy dụa muốn nhảy ra khỏi bàn, nhanh chóng cầu xin khoan dung: Lãnh đạo, nếu không có chuyện gì…. Em muốn xuống dưới làm việc. "
Đoạn Việt Chinh nhìn cậu, hắn thở dài, đột nhiên nói: "Anh phát hiện anh sai rồi."
"Cái gì?"
"Anh nên chuyển em đến văn phòng chủ tịch."
Đồng Miên chống tay sau lưng, nhanh chóng lắc đầu, bờ môi đỏ mọng, hai mắt sáng ngời: "Em không muốn. Em mới không muốn."
Đoạn Việt Chinh hướng cậu vẫy gọi: “Lại đây, để anh hôn chút nữa.” Đồng Miên từ chối hắn rồi lùi lại: “Em đi đây, tạm biệt.”
Đoạn Việt Chinh nói: "Hiện tại đừng đi, ở cùng anh một lát. Về sau em có thể làm việc của mình, đừng lo lắng."
Đồng Miên chắp tay sau lưng, dự tính đi hai bước về phía Đoạn Việt Chinh. Không có bị bắt lấy, mới buông lỏng cảnh giác.
Đoạn Việt Chinh đi pha một tách cà phê đưa cho cậu, cậu cầm lấy, ngồi xuống nghế sô pha, chậm rãi uống, đột nhiên hỏi Đoạn Việt Chinh: "Cuộc sống của thực tập sinh có giống nhau không?"
“Cảm thấy rất nhàm chán sao?” Đoạn Việt Chinh nói: “Mặc dù rất nhàm chán, nhưng nếu chăm chỉ học tập, cũng có thể học được vài thứ bổ ích. Tỉ như hội nghị kỷ yếu, quan sát người phát ngôn lời nói trước sau không nhất trí, em có thể nắm bắt nhiều tin tức hơn so với người khác, học được cách nhạy bén phán đoán một công ty đến tột cùng trạng thái khác như thế nào với những gì nó xuất hiện trên giấy tờ. "
Đồng Miên mở to hai mắt hỏi: " Đoạn Việt Chinh, anh cũng đã từng là thực tập sinh sao?"
"Anh từng làm."
Đoạn Việt Chinh chắc chắn đã từng làm.
Chưa kể ở quê nhà, cuộc sống thực tập khi hấn đi du học thực sự rất mệt mỏi.
Hắn bắt đầu với bằng tiến sĩ tại Purim với tư cách là một thực tập sinh tại Renaissance. Đó là một quỹ đầu cơ hàng đầu, làm một số thủ tục giấy tờ với tư cách là một sinh viên thực tập ở dưới cùng, tẻ nhạt, lặp đi lặp lại. Sau đó, hắn đã đến các quỹ đầu cơ khác để làm điều đó. Không qua bao lâu, nhưng hắn thật sự đã trải qua rất nhiều, nhìn thấy không ít yêu ma quỷ quái, cho dù là Đoạn Việt Chinh hiện tại, hắn vẫn cho rằng tiền thật sự rất khó kiếm, thật sự là rất khó ăn.
Đồng Miên hỏi: "Anh có cảm thấy chán không?"
Đoạn Việt Chinh nói: "Có một số chuyện không thể nào tránh khỏi."
Đồng Miên như có điều suy nghĩ.
Đồng Miên uống xong một tách cà phê và một đĩa bánh nhỏ, đứng dậy chào tạm biệt Đoạn Việt Chinh. Dù rất muốn ở trong phòng làm việc không làm gì, nằm lăn ra ngủ nhưng nhân công chính là muốn chịu khổ, còn phải xuống dưới làm việc.
Cậu bước đến cửa định mở thì đột nhiên dừng lại.
Đoạn Việt Chinh ngồi ở sau bàn làm việc ngẩng đầu: "Sao vậy?"
Đồng Miên suy nghĩ một chút, sau đó sờ sờ túi: “Hình như em còn làm rơi thứ gì đó.” Cậu bước tới, lật xem hộp đựng găng tay nhỏ trên bàn Đoạn Việt Chinh, nghĩ đó là chìa khóa của cậu hay những thứ nhỏ nhặt khác mà thôi. Đã biến mất. Cậu không cẩn thận đánh rơi.
Đoạn Việt Chinh nghiêng người hỏi: "Làm sao vậy? Anh giúp em tìm."
Đột nhiên bị Đồng Miên bất ngờ tiến đến hôn lên má, nhanh như chớp.
Đồng Miên lập tức lui về phía sau, nở nụ cười: "Tìm được rồi. Ném đi nụ hôn."
Đoạn Việt Chinh còn chưa kịp phản ứng, Tống Miên đã lui ra cửa, mở ra, xoay người với vẻ mặt bình tĩnh: "Lãnh đạo, em đi đây."
Đoạn Việt Chinh sững sờ tại chỗ, sờ sờ địa phương được hôn.
Là thật, bị chơi choáng, bị đùa bỡn tại ở trong lòng bàn tay.
Một lúc sau, hắn gọi điện nội bộ và gọi cho thư ký trưởng. Hắn suy nghĩ một hồi rồi cười nói: "Giáng sinh công ty tổ chức team building. Lần này gửi mail cho các thực tập nhé."
Thư kí Chu nhanh chóng trả lời: "Được, Đoạn tổng, không thành vấn đề."
_______________
“Đó là Đoạn tổng, mấy ngày trước tôi có nghe hắn diễn thuyết!” Khi Đoạn Việt Chinh đi xa, Trác Thần giật giật ống tay áo của Đồng Miên, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cậu sao có thể không biết? Lưu lại cho người ta ấn tượng xấu."
Đồng Miên ngượng ngùng nói: "Tôi không nhớ rõ mặt người."
Lương Tâm Khiết an ủi nói: “Không sao đâu, ông chủ lớn sẽ không thoải mái vì chuyện nhỏ nhặt như vậy.” Cô ra hiệu cho mọi người ăn tiếp, đừng vì chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến tâm trạng. Đồng Miên ngoan ngoãn nhấp một ngụm canh, dùng thìa xúc khoai tây nghiền, ngước mắt lên, nhận thấy Trác Thần vẫn đang quay đầu nhìn về một phương hướng nào đó.
Cậu nhìn theo ánh mắt đó và phát hiện ra rằng Trác Thần đang thầm để ý đến Đoạn Việt Chinh.
Bản thân ông chủ lớn cũng đang ăn cơm trong nhà ăn, đi tới bên cửa sổ gọi vài món, chậm rãi tìm một chỗ có đĩa. Trên thực tế, có rất nhiều vị trí tuyển dụng, nhưng hắn chỉ đang đi theo hướng của riêng mình. Trên đường đi mọi người liên tục chào hỏi hắn, hắn tỏ ra khá tự đắc, nhưng Đồng Miên khẳng định hắn hẳn là... Không có ý tốt.
Trả thù mình vì không muốn tiết lộ mối quan hệ của bọn họ trong công ty.
Đoạn Việt Chinh bưng đĩa đi tới bên cạnh Lương Tâm Khiết, cười hỏi: "Học muội, tôi có thể ngồi bên cạnh em được không?"
Lương Tâm Khiết lần này là thật thụ sủng nhược kinh, cô không ngờ rằng ông chủ lớn lại nhớ rằng một trong những tiền bối của cô là bạn học. Cô vội vàng nói được, Đoạn Việt Chinh ngồi xuống ghế trống bên cạnh cô rất tự nhiên, đối diện là Đồng Miên đang cúi đầu chiến đấu cùng khoai tây nghiền.
Lương Tâm Khiết thực ra hơi dè dặt không biết nên nói chuyện gì với sếp lớn, nhưng sếp lớn đã vui lòng đề cập đến dự án mà cô đang xem xét, có liên quan đến pin nguồn. Lương Tâm Khiết không ngờ rằng ông chủ lớn thậm chí còn biết về dự án của chính mình, vì vậy coi ngay lập tức nắm bắt cơ hội hỏi ý kiến của Đoạn Việt Chinh, vài câu nói chuyện phiếm được ích lợi không nhỏ.
Trác Thần nhìn thấy cơ hội để bày tỏ ý kiến và quan điểm của mình về ngành này, đề cập đến các báo cáo liên quan mà anh ta đã viết trước đây, điều này thu hút sự ngưỡng mộ của Lương Tâm Khiết: "Tiểu Trác, cậu vẫn còn nghiên cứu về lĩnh vực này ư?"
Trác Thần lúng túng: "Ý kiến của em khá nông cạn. Em muốn xin lời khuyên của chị... và cả sếp lớn."
Đoạn Việt Chinh cười khen ngợi một hai câu, đột nhiên hỏi Đồng Miên: "Sao nãy giờ bạn học Đồng Miên không nói gì? Tính cách phải chăng có chút hướng nội."
Đồng Miên ngẩng đầu mở to hai mắt, vẻ mặt có chút chật vật: "Chuyện này tôi cũng không biết nhiều lắm, nghe mọi người tán gẫu mà học hỏi."
Đoạn Việt Chinh gật đầu, dáng vẻ khẩn trương lo lắng lộ ra trên mặt cậu thật đáng yêu, đang định tiếp tục trêu chọc thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó chạm vào bắp chân mình.
Đó là ngón chân của Đồng Miên. Xuyên qua quần của bộ đồ mỏng, cọ vào bắp chân của hắn.
Đồng Miên ở trước mặt vẫn đang cười lo lắng, nghe Trác Thần và Lương Tâm Khiết nói xong, thậm chí quên cả ăn, giống như đang rất nghiêm túc.
Dưới gầm bàn, ngón chân một đường đi lên trên, giống tán tỉnh hoặc như yêu đương vụng trộm, nhẹ nhàng đá vào đùi của Đoạn Việt Chinh, rất mềm mại. Đi từ bên ngoài của đùi vào bên trong, sau đó thăm dò sâu hơn một chút. Đoạn Việt Chinh không kìm được vẻ mặt, đột nhiên gọi cậu: "Đồng Miên."
Đồng Miên ngẩng đầu, ngẩng đầu, ánh mắt vô tội, ướt sũng giống cẩu cẩu hoặc là miêu miêu.
Đoạn Việt Chinh nghiêm túc nói: "Chăm chỉ học tập."
Đồng Miên cười ngượng ngùng: "Lãnh đạo, tôi biết rồi. Tôi sẽ chăm chỉ học tập."
Đồng Miên cuối cùng cũng dừng lại, tiếp tục ăn với vẻ mặt nghiêm túc.
Đoạn Việt Chinh chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể bị người vợ kém mình tám tuổi biến thành bộ dạng này, không dám đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lỗ tai thậm chí còn đỏ bừng. Quần tây quá mỏng manh, cứng lên cũng quá rõ ràng.
Lương Tâm Khiết đã ăn xong, Trác Thần nhanh chóng đặt đũa xuống. Đồng Miên nhìn theo bọn họ, nhẹ nhàng lau miệng. Lương Tâm Khiết có chút không biết làm sao, không biết có nên đợi ông chủ lớn ăn xong rồi cùng nhau rời đi hay không, nhưng Đoạn Việt Chinh thấy vậy liền nói: "Bọn em về trước nghỉ trưa đi."
Lương Tâm Khiết ra về cùng hai vị học đệ.
Đoạn Việt Chinh ngẩng đầu, nhìn thấy Đồng Miên một tay sau lưng khẽ động, đem hắn so, quay đầu lại chớp chớp mắt, tốt lắm, ỷ được sủng mà sinh kiêu.
Đoạn Việt Chinh đều bị cậu chơi choáng
Đoạn Việt Chinh xuất thân trong một gia đình nề nếp, ngoại hình ưa nhìn, thậm chí tin tức tố thuộc loại top đầu, học giỏi, thành tích xuất sắc trong công việc. Loại hình B hay O, thậm chí còn chưa thấy A bao giờ, thậm chí A Chưa thấy qua, chưa từng nghĩ tới mình có một ngày, mình vậy mà lại giống 《Tom và Jerry》như con mèo Tom đần độn bị tiểu thư mèo trắng chơi đùa đến xoay vòng vòng.
Không cần biết trước kia Đoạn Việt Chinh như thế nào, nhưng hiện tại Đoạn Việt Chinh hắn quả thực là bị Đồng Miên chơi đùa ở trong lòng bàn tay.
Hắn chống cằm, đột nhiên không nhịn được cười.
Đồng Miên... Thật sự là.
Buổi chiều, Đồng Miên nhận một ít công việc do Lương Tâm Khiết sắp xếp, tất cả đều tương đối đơn giản, tương tự như hiệu đính bản thảo, quét dữ liệu, thay đổi phông chữ PPT, cái gọi là công việc bẩn thỉu trong ngành. Cho dù công ty có tốt đến đâu, các sinh viên thực tập thường bẩn thỉu mệt mỏi, họ không cần bất kỳ công việc trí óc nào. Đồng Miên rất nhanh đã trở lại, báo cáo với Lương Tâm Khiết để tìm một số nghiên cứu điển hình về pin điện.
Khi đang đọc báo cáo, điện thoại đột nhiên rung lên.
Cậu vừa thay đổi ghi chú của Đoạn Việt Chinh từ "Học trưởng" thành "Lãnh đạo".
Lãnh đạo nói:
【Đến văn phòng của tôi, Đồng Miên.】
Đồng Miên cố ý hỏi:
【Đến làm gì a, lãnh đạo. 】
Lãnh đạo thu hồi một tin nhắn.
Đồng Miên thực sự nhìn thấy Đoạn Việt Chinh đã gửi "Làm em". Nhưng câu này quá thô tục, không phù hợp với phong thái nhã nhặn mà các nhà lãnh đạo vẫn luôn thể hiện, có điểm OOC. Đoạn Việt Chinh nhanh chóng hỏi thêm:
【Nếu lãnh đạo muốn em đến, em có thể đến, đã có sắp xếp công việc cho em. 】
Đồng Miên chậm rãi gõ: "Ồ."
Đoạn Việt Chinh có chút bất mãn:
【Không tôn trọng lãnh đạo chút nào, đây là thái độ làm việc của em sao? 】
Đồng Miên trượt quỳ thật nhanh:
【Tôi xin lỗi ông chủ, tôi sẽ đến ngay. 】
Cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Trác Thần từ phía sau lập tức nói: "Đồng Miên, cậu định làm gì?"
Đồng Miên cảm thấy kỳ quái, tại sao anh ta dường như lúc nào cũng để ý đến mình? Đồng Miên thản nhiên nói: "Tôi đi vệ sinh."
Trác Thần nói: "Chúng ta cùng nhau đi!"
Đồng Miên kinh ngạc: "Đừng... Tôi không quen với người khác. Tôi đi trước."
Tại sao có người đi vệ sinh cũng muốn đi theo? Quan hệ chúng ta tốt như vậy sao?
Cậu kỳ thật loáng thoáng có cảm giác, trong tiềm thức Trác Thần đem mình biến thành kẻ thù, tưởng tượng thành đối thủ cạnh tranh trực tiếp. Khi cậu vừa ăn xong, Trác Thần không để lại dấu vết xa lánh mình không để cậu xen vào đề tài. Khi làm việc, cũng cũng thời thời khắc khắc chú ý đến động thái bên này. Cần gì phải làm vậy?
Bất quá chỉ là một kỳ thực tập mà thôi.
Đồng Miên ra khỏi thang máy, lên tầng cao nhất, nhìn xuống điện thoại của mình, Đoạn Việt Chinh cho rằng phòng làm việc của anh ở trong cùng.
Cách bố trí của tầng trên cùng khác với các tầng khác, rất sang trọng.
Đồng Miên bước trên tấm thảm dài đến tầng trong cùng nhìn thấy tấm biển, văn phòng chủ tịch. Đối diện với văn phòng này là văn phòng tổng thống được làm bằng kính trong suốt, bên trong có thể nhìn thấy một số thư ký đang làm việc.
Đồng Miên bình tĩnh gõ cửa, nghe thấy tiếng của Đoạn Việt Chinh, thờ ơ: "Mời vào."
Đồng Miên đẩy cửa đi vào, ngoan ngoãn đứng ở cửa, nghiêng đầu cười hỏi: “Lãnh đạo, ngài tìm tôi có chuyện gì?” Đoạn Việt Chinh từ sau bàn làm việc ngẩng đầu nhìn cậu, gật đầu. Hếch cằm: "Lại đây..."
Đồng Miên đột nhiên căng thẳng, âm thầm hưng phấn.
Tới rồi sao?
Kịch bản quỷ súc lão bản cùng vô tội cấp dưới?
Đồng Miên đi tới bàn của Đoạn Việt Chinh mà đứng, cắn môi, vẻ mặt rất chật vật, lắp bắp hỏi: “Lãnh đạo, anh muốn tôi làm gì?” Đoạn Việt Chinh nói, “Không phải anh vừa nói trong rồi sao? ” Hắn tạm ngừng, đứng dậy, đột nhiên nắm lấy eo Đồng Miên, nhấc bổng cậu lên, đặt ở trên bàn làm việc. Đồng Miên giãy dụa một hồi, xoay người đẩy hắn, rụt rè nói: "Học trưởng, em không hiểu ý của anh."
Đoạn Việt Chinh nói ngắn gọn, "Làm em."
Đồng Miên: "..."
Văn phòng rộng rãi, sáng sủa, cửa kính trong suốt có thể nhìn ra thế giới bên ngoài, phong cảnh không bị cản trở. Đây không phải là ở nhà, không phải trong phòng ngủ hay trong một căn phòng tiện ích tối tăm, mà là trong một văn phòng, nơi có thể có người gõ cửa bất cứ lúc nào, Đồng Miên có chút sợ hãi, lại hối hận lúc ăn cơm trưa mình không nên quá phận như vậy.
Cậu nhanh chóng xoay người ôm eo Đoạn Việt Chinh, vùi đầu lo lắng nói: "Lãnh đạo, đừng làm chuyện này. Quấy rối tình dục ở nơi làm việc."
Đoạn Việt Chinh ngẩng mặt nhéo nhéo cằm của cậu: "Ồ? Vừa rồi em trêu chọc anh, không phải là quấy rối tình dục sao?"
Đồng Miên nói: "Ông chủ của quỹ tiếng Trung quấy rối sinh viên thực tập, em sẽ đăng trên SU để vạch trần anh."
Đoạn Việt Chinh bị cậu chọc cười, cúi đầu, hôn môi cậu, thanh âm mập mờ giữa răng môi, nhẹ nhàng ma sát: “Làm đi. Anh sẽ cung cấp camera cho em.” Tư thế của Đồng Miên có chút khó chịu. Cậu đang ngồi ở phía ngoài bàn làm việc, sau đó quay người lại cùng Đoạn Việt Chinh ở bên trong hỗ động. Tay Đoạn Việt Chinh trượt xuống, đặt ở trên eo cậu rồi nhéo nhéo, Đồng Miên thấy nhột nhột nên vội vàng tránh ra, nhân tiện cũng tránh đi nụ hôn của Đoạn Việt Chinh. Đoạn Việt Chinh không muốn nhẹ nhàng tha thứ cho cậu, đem cậu kéo lại, chậm rãi vuốt ve gáy, tự phi tự tiếu nói: "Nhớ lại, vừa rồi lúc ăn trưa em làm cái gì?"
Lỗ tai Đồng Miên đỏ lên. Cậu cũng không hiểu mình làm sao đột nhiên to gan như vậy, da đầu bị chạm vào có chút tê dại, vội vàng giãy dụa muốn nhảy ra khỏi bàn, nhanh chóng cầu xin khoan dung: Lãnh đạo, nếu không có chuyện gì…. Em muốn xuống dưới làm việc. "
Đoạn Việt Chinh nhìn cậu, hắn thở dài, đột nhiên nói: "Anh phát hiện anh sai rồi."
"Cái gì?"
"Anh nên chuyển em đến văn phòng chủ tịch."
Đồng Miên chống tay sau lưng, nhanh chóng lắc đầu, bờ môi đỏ mọng, hai mắt sáng ngời: "Em không muốn. Em mới không muốn."
Đoạn Việt Chinh hướng cậu vẫy gọi: “Lại đây, để anh hôn chút nữa.” Đồng Miên từ chối hắn rồi lùi lại: “Em đi đây, tạm biệt.”
Đoạn Việt Chinh nói: "Hiện tại đừng đi, ở cùng anh một lát. Về sau em có thể làm việc của mình, đừng lo lắng."
Đồng Miên chắp tay sau lưng, dự tính đi hai bước về phía Đoạn Việt Chinh. Không có bị bắt lấy, mới buông lỏng cảnh giác.
Đoạn Việt Chinh đi pha một tách cà phê đưa cho cậu, cậu cầm lấy, ngồi xuống nghế sô pha, chậm rãi uống, đột nhiên hỏi Đoạn Việt Chinh: "Cuộc sống của thực tập sinh có giống nhau không?"
“Cảm thấy rất nhàm chán sao?” Đoạn Việt Chinh nói: “Mặc dù rất nhàm chán, nhưng nếu chăm chỉ học tập, cũng có thể học được vài thứ bổ ích. Tỉ như hội nghị kỷ yếu, quan sát người phát ngôn lời nói trước sau không nhất trí, em có thể nắm bắt nhiều tin tức hơn so với người khác, học được cách nhạy bén phán đoán một công ty đến tột cùng trạng thái khác như thế nào với những gì nó xuất hiện trên giấy tờ. "
Đồng Miên mở to hai mắt hỏi: " Đoạn Việt Chinh, anh cũng đã từng là thực tập sinh sao?"
"Anh từng làm."
Đoạn Việt Chinh chắc chắn đã từng làm.
Chưa kể ở quê nhà, cuộc sống thực tập khi hấn đi du học thực sự rất mệt mỏi.
Hắn bắt đầu với bằng tiến sĩ tại Purim với tư cách là một thực tập sinh tại Renaissance. Đó là một quỹ đầu cơ hàng đầu, làm một số thủ tục giấy tờ với tư cách là một sinh viên thực tập ở dưới cùng, tẻ nhạt, lặp đi lặp lại. Sau đó, hắn đã đến các quỹ đầu cơ khác để làm điều đó. Không qua bao lâu, nhưng hắn thật sự đã trải qua rất nhiều, nhìn thấy không ít yêu ma quỷ quái, cho dù là Đoạn Việt Chinh hiện tại, hắn vẫn cho rằng tiền thật sự rất khó kiếm, thật sự là rất khó ăn.
Đồng Miên hỏi: "Anh có cảm thấy chán không?"
Đoạn Việt Chinh nói: "Có một số chuyện không thể nào tránh khỏi."
Đồng Miên như có điều suy nghĩ.
Đồng Miên uống xong một tách cà phê và một đĩa bánh nhỏ, đứng dậy chào tạm biệt Đoạn Việt Chinh. Dù rất muốn ở trong phòng làm việc không làm gì, nằm lăn ra ngủ nhưng nhân công chính là muốn chịu khổ, còn phải xuống dưới làm việc.
Cậu bước đến cửa định mở thì đột nhiên dừng lại.
Đoạn Việt Chinh ngồi ở sau bàn làm việc ngẩng đầu: "Sao vậy?"
Đồng Miên suy nghĩ một chút, sau đó sờ sờ túi: “Hình như em còn làm rơi thứ gì đó.” Cậu bước tới, lật xem hộp đựng găng tay nhỏ trên bàn Đoạn Việt Chinh, nghĩ đó là chìa khóa của cậu hay những thứ nhỏ nhặt khác mà thôi. Đã biến mất. Cậu không cẩn thận đánh rơi.
Đoạn Việt Chinh nghiêng người hỏi: "Làm sao vậy? Anh giúp em tìm."
Đột nhiên bị Đồng Miên bất ngờ tiến đến hôn lên má, nhanh như chớp.
Đồng Miên lập tức lui về phía sau, nở nụ cười: "Tìm được rồi. Ném đi nụ hôn."
Đoạn Việt Chinh còn chưa kịp phản ứng, Tống Miên đã lui ra cửa, mở ra, xoay người với vẻ mặt bình tĩnh: "Lãnh đạo, em đi đây."
Đoạn Việt Chinh sững sờ tại chỗ, sờ sờ địa phương được hôn.
Là thật, bị chơi choáng, bị đùa bỡn tại ở trong lòng bàn tay.
Một lúc sau, hắn gọi điện nội bộ và gọi cho thư ký trưởng. Hắn suy nghĩ một hồi rồi cười nói: "Giáng sinh công ty tổ chức team building. Lần này gửi mail cho các thực tập nhé."
Thư kí Chu nhanh chóng trả lời: "Được, Đoạn tổng, không thành vấn đề."