Chương 4: Công chúa này lạ lắm (3)
Nhưng khi Katherine đến Điện Thái Dương thì đã nhìn thấy kỵ sĩ thân cận của Hassan, chính là Frederik. Vậy có nghĩa là Thái tử cũng đã đến đây rồi? Nếu như vậy thì cô có nên vào hay không nhỉ?
Tới đây rồi thì Katherine lại nhìn vào bên trong điện, thôi thì cũng đã lỡ đến rồi lẽ nào lại quay về, cuối cùng thì cô cũng đi vào bên trong. Ban đầu thì cô còn không biết phải chào hỏi như thế nào, nhưng ngay khi cô xuất hiện thì Đức Vua - Lion Edward đã nhanh chóng bước đến, còn nhiệt tình kéo cô đến bàn ngồi, không chỉ thế mà còn hạ lệnh cho thân cận Magnus của mình lấy trà cho cô uống.
Nhìn dáng vẻ này thì Katherine cũng biết tại sao Công chúa lại đanh đá, coi trời bằng vung rồi. Tuy nhiên, trái lại với sự yêu chiều công khai từ Vua cha thì Hoàng Hậu Eleanor Edward lại cực kỳ điềm tĩnh, bà ấy đưa mắt nhìn Katherine, nói:
- Rine à, ta nghe nói hôm nay con đến tìm kỵ sĩ họ Griffith?
- Vâng ạ.
- Còn đưa bánh cho cậu ta? Lẽ nào con muốn hạ độc sao?
Katherine liền lập tức lắc đầu, cô cũng chỉ là có lòng tốt đưa bánh cho anh thôi mà, sao quanh đi quẩn lại vẫn bị nghi ngờ có mưu đồ bất chính vậy chứ? Đến ngay cả mẹ mình cũng nghi ngờ mình thì chắc Ricardo và đám bạn của anh hẳn cũng vậy... Xem ra kế hoạch hòa giải vẫn chưa hoàn toàn được giải quyết xong rồi đây.
Hoàng hậu lúc này liền quan sát sắc mặt của cô, nhưng bà ấy cũng không biết là cô con gái này của mình sai ở đâu nữa. Sau một lúc thì Đức Vua lại nhỏ giọng, nói:
- Rine Rine à, nếu con không thích cậu ta thì cứ nói với cha, cha sẽ xử lý giúp con. Tiểu công chúa của cha không cần phải động tay động chân đâu.
Nhưng nhận lại chỉ là một nụ cười của Katherine, xem ra không phải là Công chúa có bản tính ác từ trong trứng, mà nói đúng hơn là bị chiều cho tới hư hỏng rồi... Xem ra cô vẫn có thể thay đổi được cách nhìn của mọi người, nhưng trước mắt thì phải thay đổi suy nghĩ của gia đình mình đã.
- Cha... Con không có ghét anh ta. Cũng không có hạ độc anh ta... Chỉ là con đột nhiên nghĩ thông rồi, con muốn làm một Công chúa tốt, con không muốn cha và mẹ bị người ta nói ra nói vào nữa.
Đức Vua và Hoàng Hậu cũng khá bất ngờ, đến Thái tử Hassan cũng trợn mắt nhìn cô. Đứa con gái này của bình thường không có như thế này, lẽ nào có chuyện gì xảy ra rồi hay sao? Đúng lúc này thì Hassan liền bước đến, nắm lấy tay của cô, nhỏ giọng, nói:
- Rine à, em đừng có buồn bã như vậy, nếu như em không thích thì anh sẽ bảo Frederik đi dạy dỗ tên đó. Được không?
- Không! Không được! Em thích... Em thích mà!
Vốn dĩ ý nghĩa của câu này là Katherine muốn bảo vệ Ricardo, nhưng sau khi qua tai của ba người bọn họ thì lại thành ra là "Katherine thích Ricardo" mà thích theo kiểu nam nữ cơ.
- Rine... Em thích Ricardo Griffith?
Katherine vẫn chưa hiểu tại sao mọi người lại kinh ngạc như vậy nhưng cô vẫn gật đầu, đến lúc này Hassan mới nhìn về phía của cha mình, nhưng ông ấy vẫn còn đang rất sốc... Đứa con gái bé bỏng của ông ấy vừa nói thích tên kỵ sĩ nào đó... Thật là sốc quá mà.
- Mọi người sao vậy?
Tuy rằng cô không biết tại sao bọn họ lại ngạc nhiên như thế, nhưng cô cũng không quá quan tâm, chắc hẳn là từ trước đến nay bọn họ chỉ thấy ác nữ Katherine giết người không gớm tay, cho nên khi nghe thấy cô nói thích một người thì họ mới kinh ngạc như thế. Chắc là vậy rồi.
[...]
Sau khi nói chuyện xong với cha mẹ thì Katherine cũng xin phép về cung điện của mình trước, tuy nhiên thì trên đường quay về cung điện thì cô đã đi dạo một vòng quanh nơi này.
Vốn dĩ con người của cô rất thích tìm hiểu về kiến trúc, mà ở đây, theo như miêu tả của quyển tiểu thuyết này thì bối cảnh là ở Châu Âu, mà kể đến Châu Âu thì phải nói đến lối kiến trúc xinh đẹp này, đúng thật là khiến cô thấy cảm thán.
Đi một lúc thì cũng không biết đã lạc đi đến đâu, Matilda cũng có cảm giác kì lạ nên đã có ý muốn kéo cô quay về, nhưng Katherine lại muốn khám phá thêm một lúc nữa, nên vẫn mặc kệ mà tiếp tục đi. Đến lúc này Matilda cảm thấy Công chúa sắp đi đến vùng cấm liền bước ra ngăn cản, nhưng Katherine lại nhíu mày, nói:
- Matilda à, em làm gì vậy?
- Công chúa, nếu như tiếp tục đi thì chúng ta sẽ lạc vào rừng Mơ Màng mất. Nơi đó không có vòng bảo vệ của đất nước, ma thú sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào đó!
Đột nhiên lúc này Katherine lại nhớ đến một chuyện, hình như trước kia cô đọc thì có nhìn thấy một đoạn miêu tả rằng trước khi Công chúa Katherine Edward bị quái thú cấp cao chiếm đoạt cơ thể thì cô ấy đã từng lạc đến một khu rừng, mà mọi người hay gọi là "Khu rừng Mơ Màng". Lúc đó cô còn không hiểu tại sao Katherine Edward lại có thể lạc đến đó, bây giờ mới vỡ lẽ, hóa ra là ở ngay Hoàng cung lại có một lối đến đó à? Nhưng một nơi nguy hiểm như vậy thì tại sao không có ai canh gác?
Đúng là kì lạ thật đấy.
Matilda thấy Công chúa có vẻ vẫn muốn đi tiếp liền nhanh chóng kéo cô quay ngược trở lại, dù rằng Katherine không nguyện ý nhưng cô cũng ngoan ngoãn đi theo.
Tuy nhiên, cô chỉ mới đi được vài ba bước thì đã nghe thấy một âm thanh như ai oán ở ngay phía sau lưng mình. Bất chợt cả Katherine và Matilda liền quay người lại, thì có một con ma thú đang chạy bổ đến chỗ cô. Không biết tại sao nhưng cô không thể nào la lên được, còn Matilda thì liền hét toáng lên!
- Aaaaaa!!!
#Yu~
Tới đây rồi thì Katherine lại nhìn vào bên trong điện, thôi thì cũng đã lỡ đến rồi lẽ nào lại quay về, cuối cùng thì cô cũng đi vào bên trong. Ban đầu thì cô còn không biết phải chào hỏi như thế nào, nhưng ngay khi cô xuất hiện thì Đức Vua - Lion Edward đã nhanh chóng bước đến, còn nhiệt tình kéo cô đến bàn ngồi, không chỉ thế mà còn hạ lệnh cho thân cận Magnus của mình lấy trà cho cô uống.
Nhìn dáng vẻ này thì Katherine cũng biết tại sao Công chúa lại đanh đá, coi trời bằng vung rồi. Tuy nhiên, trái lại với sự yêu chiều công khai từ Vua cha thì Hoàng Hậu Eleanor Edward lại cực kỳ điềm tĩnh, bà ấy đưa mắt nhìn Katherine, nói:
- Rine à, ta nghe nói hôm nay con đến tìm kỵ sĩ họ Griffith?
- Vâng ạ.
- Còn đưa bánh cho cậu ta? Lẽ nào con muốn hạ độc sao?
Katherine liền lập tức lắc đầu, cô cũng chỉ là có lòng tốt đưa bánh cho anh thôi mà, sao quanh đi quẩn lại vẫn bị nghi ngờ có mưu đồ bất chính vậy chứ? Đến ngay cả mẹ mình cũng nghi ngờ mình thì chắc Ricardo và đám bạn của anh hẳn cũng vậy... Xem ra kế hoạch hòa giải vẫn chưa hoàn toàn được giải quyết xong rồi đây.
Hoàng hậu lúc này liền quan sát sắc mặt của cô, nhưng bà ấy cũng không biết là cô con gái này của mình sai ở đâu nữa. Sau một lúc thì Đức Vua lại nhỏ giọng, nói:
- Rine Rine à, nếu con không thích cậu ta thì cứ nói với cha, cha sẽ xử lý giúp con. Tiểu công chúa của cha không cần phải động tay động chân đâu.
Nhưng nhận lại chỉ là một nụ cười của Katherine, xem ra không phải là Công chúa có bản tính ác từ trong trứng, mà nói đúng hơn là bị chiều cho tới hư hỏng rồi... Xem ra cô vẫn có thể thay đổi được cách nhìn của mọi người, nhưng trước mắt thì phải thay đổi suy nghĩ của gia đình mình đã.
- Cha... Con không có ghét anh ta. Cũng không có hạ độc anh ta... Chỉ là con đột nhiên nghĩ thông rồi, con muốn làm một Công chúa tốt, con không muốn cha và mẹ bị người ta nói ra nói vào nữa.
Đức Vua và Hoàng Hậu cũng khá bất ngờ, đến Thái tử Hassan cũng trợn mắt nhìn cô. Đứa con gái này của bình thường không có như thế này, lẽ nào có chuyện gì xảy ra rồi hay sao? Đúng lúc này thì Hassan liền bước đến, nắm lấy tay của cô, nhỏ giọng, nói:
- Rine à, em đừng có buồn bã như vậy, nếu như em không thích thì anh sẽ bảo Frederik đi dạy dỗ tên đó. Được không?
- Không! Không được! Em thích... Em thích mà!
Vốn dĩ ý nghĩa của câu này là Katherine muốn bảo vệ Ricardo, nhưng sau khi qua tai của ba người bọn họ thì lại thành ra là "Katherine thích Ricardo" mà thích theo kiểu nam nữ cơ.
- Rine... Em thích Ricardo Griffith?
Katherine vẫn chưa hiểu tại sao mọi người lại kinh ngạc như vậy nhưng cô vẫn gật đầu, đến lúc này Hassan mới nhìn về phía của cha mình, nhưng ông ấy vẫn còn đang rất sốc... Đứa con gái bé bỏng của ông ấy vừa nói thích tên kỵ sĩ nào đó... Thật là sốc quá mà.
- Mọi người sao vậy?
Tuy rằng cô không biết tại sao bọn họ lại ngạc nhiên như thế, nhưng cô cũng không quá quan tâm, chắc hẳn là từ trước đến nay bọn họ chỉ thấy ác nữ Katherine giết người không gớm tay, cho nên khi nghe thấy cô nói thích một người thì họ mới kinh ngạc như thế. Chắc là vậy rồi.
[...]
Sau khi nói chuyện xong với cha mẹ thì Katherine cũng xin phép về cung điện của mình trước, tuy nhiên thì trên đường quay về cung điện thì cô đã đi dạo một vòng quanh nơi này.
Vốn dĩ con người của cô rất thích tìm hiểu về kiến trúc, mà ở đây, theo như miêu tả của quyển tiểu thuyết này thì bối cảnh là ở Châu Âu, mà kể đến Châu Âu thì phải nói đến lối kiến trúc xinh đẹp này, đúng thật là khiến cô thấy cảm thán.
Đi một lúc thì cũng không biết đã lạc đi đến đâu, Matilda cũng có cảm giác kì lạ nên đã có ý muốn kéo cô quay về, nhưng Katherine lại muốn khám phá thêm một lúc nữa, nên vẫn mặc kệ mà tiếp tục đi. Đến lúc này Matilda cảm thấy Công chúa sắp đi đến vùng cấm liền bước ra ngăn cản, nhưng Katherine lại nhíu mày, nói:
- Matilda à, em làm gì vậy?
- Công chúa, nếu như tiếp tục đi thì chúng ta sẽ lạc vào rừng Mơ Màng mất. Nơi đó không có vòng bảo vệ của đất nước, ma thú sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào đó!
Đột nhiên lúc này Katherine lại nhớ đến một chuyện, hình như trước kia cô đọc thì có nhìn thấy một đoạn miêu tả rằng trước khi Công chúa Katherine Edward bị quái thú cấp cao chiếm đoạt cơ thể thì cô ấy đã từng lạc đến một khu rừng, mà mọi người hay gọi là "Khu rừng Mơ Màng". Lúc đó cô còn không hiểu tại sao Katherine Edward lại có thể lạc đến đó, bây giờ mới vỡ lẽ, hóa ra là ở ngay Hoàng cung lại có một lối đến đó à? Nhưng một nơi nguy hiểm như vậy thì tại sao không có ai canh gác?
Đúng là kì lạ thật đấy.
Matilda thấy Công chúa có vẻ vẫn muốn đi tiếp liền nhanh chóng kéo cô quay ngược trở lại, dù rằng Katherine không nguyện ý nhưng cô cũng ngoan ngoãn đi theo.
Tuy nhiên, cô chỉ mới đi được vài ba bước thì đã nghe thấy một âm thanh như ai oán ở ngay phía sau lưng mình. Bất chợt cả Katherine và Matilda liền quay người lại, thì có một con ma thú đang chạy bổ đến chỗ cô. Không biết tại sao nhưng cô không thể nào la lên được, còn Matilda thì liền hét toáng lên!
- Aaaaaa!!!
#Yu~