Chương : 1
Hạ, một cô gái thông minh xinh đẹp, cô hiện tại đang làm rất nhiều việc để kiếm sống. Cô khác với người bình thường là không hề có ký ức, mẹ cô nói là do một năm trước Hạ bị tai nạn giao thông nên không nhớ được gì.
Kể từ khi cô có trí nhớ đến nay đã là một năm sau vụ tai nạn ấy, Hạ vừa vào tới trước cửa nhà đã nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng đổ vỡ. Sợ trong nhà có chuyện xảy ra, Hạ vội mở cửa vào. Khi vào tới nhà, cảnh đầu tiên đập vào mắt cô là mẹ mình thì nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, còn người cha kính yêu thì đang ôm một người đàn bà khác mà đứng nhìn.
"Mẹ có sao không?" Hạ chạy đến xô ngã hai người kia sau đó đỡ mẹ dậy, vừa phải đỡ vừa nhìn hai người kia bằng ánh mắt vô cùng tức giận.
"Mẹ không sao." Mẹ cô trả lời, trên khuôn mặt mang theo nụ cười thê lương, mắt đã ngấn lệ.
"Bây giờ ông hãy đưa người đàn bà này ra khỏi nhà tôi ngay lập tức." Mẹ Hạ nhìn về hướng hai người đang đứng trước mặt, tay chỉ ra hướng cửa.
"Được, tôi sẽ đi ngày mai luật sư của tôi sẽ tới đây làm thủ tục ly hôn với bà." Người đàn ông được gọi là bố cô một tay ôm eo người đàn bà kia, khuôn mặt lạnh lùng nhìn vào hai mẹ con cô. Sau khi nói xong, ông ta đi thẳng ra cửa không hề quay đầu nhìn lại dù chỉ là một lần
"Con đỡ mẹ vào phòng ngủ đi." Mẹ Hạ vỗ vỗ tay cô, nghe mẹ nói vậy Hạ ngoan ngoãn dìu bà vào phòng sau đó đi nấu cơm.
... ...... ...... ...... .........
"Mẹ ra ăn cơm, mẹ mau mở cửa ra đi, mẹ...mẹ...mẹ...." Sau khi nấu cơm xong, Hạ định gọi mẹ ra ăn cơm nhưng lại thấy cửa phòng bị khóa ở bên trong không cách nào mở ra được. Đang đập cửa chợt Hạ nhớ tới chùm chìa khóa dự phòng, cô vội vàng đi lấy để mở cửa trong lòng tràn ngập một nỗi lo sợ không tên.
Khi mở cửa phòng đập vào mắt cô là hình ảnh mẹ mình cắt cổ tay tự tử, trên sàn toàn là máu. Chợt Hạ thấy có rất nhiều ký ức tuôn ra trong đầu, cô nhắm mắt lại để nhớ ra chúng.
Một đêm mưa gió, sấm chớp ngập trời trong căn phòng nhỏ cô thấy từng người, từng người thân của mình bị giết, khắp nơi đều tràn ngập màu máu đỏ tươi, mùi tanh xộc thẳng vào mũi. Hình ảnh cô cùng một người con gái ôm đứa bé trai 4 tuổi đứng bên vách núi dựng đứng, người phụ nữ bên cạnh còn mang thai rất lớn......
Khi cô mở mắt ra thì đôi mắt không còn trong trẻo như trước mà trở nên sắc lạnh, đầy màu chết chóc. Hóa ra mình là Lãnh Băng Tâm chứ không phải cô gái tên Hạ, bọn họ cũng thật là to gan, đôi môi khẽ câu lên một nụ cười lạnh lẽo.
... ...... ...... ........
Băng Tâm nhẹ nhàng bước đến trước xác người phụ nữ nằm trên vũng máu, nhìn bà ta với ánh mắt lạnh nhạt không mang theo một tia tình cảm.
"Nể tình 1 năm nay bà đã chăm sóc tốt tôi, tôi sẽ giúp bà đưa những kẻ xuống dưới làm bạn cho vui." Tâm một tay khoanh trước ngực, một tay vuốt ve mái tóc nhìn cái xác mà nói.
"Bà hãy yên nghỉ đi, kiếp sau nhớ là đừng bao giờ tin vào lời đàn ông nói." Nhìn cái xác một lần nữa, vô thở dài rồi quay người trở về phòng chuẩn bị trở lại nơi ở trước đây để lấy một số đồ dùng cần thiết.
... ...... ...... ...... ...... .....
Đi vào một căn biệt thự lớn, Tâm tiến thẳng lên lầu hai mở cửa phòng đầu tiên, bên trong có rất nhiều quần áo các loại, cô chọn một đôi giày,một chiếc quần và một chiếc áo cánh màu đen. Sau khi mặc xong thì bước vào căn phòng ngay bên cạnh.
Trong căn phòng này chứa đầy đủ các loại vũ khí, từ dao găm, kiếm đến súng các loại. Tùy tiện đến một cái giá lấy một khẩu súng mini lắp đạn vào rồi cầm thêm một con dao sắc nhọn.
Xuống dưới tầng hầm hơn hàng chục cái xe của các hãng nổi tiếng, Tâm chọn một chiếc xe thể thao màu đen. Khi lên xe lấy ra một chiếc máy tính, đôi tay lướt nhanh qua bàn phím, chưa tới hai phút trên màn hình hiện lên nơi ở của người được gọi là cha cô trong 1 năm qua và người đàn bà của ông ta.
Gập máy tính lại, Băng Tâm khởi động xe lái nhanh như bay biến mất khỏi ngôi biệt thự này.
... ...... ...... ...... ....
Tâm đi tới trước căn hộ, dùng một sợi thép nhỏ luồn vào khe khóa đôi tay xoay xoay vài lần "cạch" một tiếng, khóa cửa đã được mở ra. Cô tự nhiên đi vào giống như đây là nhà mình, nghe thấy có tiếng động cô nhẹ nhàng bước vào phòng ăn.
"Mày tới đây làm gì?" Cha nuôi Tâm nhìn thấy cô thì không khỏi lạnh nhạt hỏi, tay vẫn gắp thức ăn cho người đàn bà kia như thường mà không để ý đến người đang đứng ở cửa phòng ăn.
Băng Tâm cũng không nói gì chỉ rút ra khẩu súng bắn lượt vào tứ chi của ông ta, người đàn bà kia thấy vậy vừa quay đầu muốn bỏ chạy thì đã có bốn viên đạn bay tới gim vào tứ chi bà ta. Hai người cùng ngã xuống sàn nhà, trên mặt sàn trắng tinh được nhuộm màu máu đỏ tươi, các vật trong phòng bếp cũng bị dính không ít máu.
"Cô muốn làm gì?" Cha nuôi cảnh giác nhìn Tâm, trên mặt lộ rõ sự lo sợ, tớ chi của cả hai người đều không có cách nào để cử động.
"Muốn giết chết các người." Đôi môi đỏ mọng phun ra từng chữ khiến người khác rét run.
"Cô, cô đừng có làm càn." Cha nuôi Tâm người run rẩy, miệng lắp bắp nói.
"Trên đời này, chưa có gì là tôi không giám làm." Lãnh Băng Tâm nở nụ cười tươi rói, rút con dao từ trong túi ra.
"Nhưng mà ông yên tâm, tôi sẽ cho các người hưởng thụ trước khi chết." Tâm nhẹ nhàng dùng dao rạch ra rất nhiều đường trên cơ thể họ để cho máu từ từ chảy ra tứng chút, từng chút một.
"Xin cô hãy giết tôi đi." Hai người trên mặt đất cùng lên tiếng, trên người toàn vết dao rạch khiến họ đau đớn đến không chịu nổi.
"Con kiến cũng biết quý trọng sinh mạng, tại sao các người lại muốn chết như vậy chứ?" Miệng hỏi tay cô vẫn không ngừng rạch những vết dao trên người họ. Mỗi đường rạch là một tiếng kêu đau đớn vang lên, đường dao di chuyển nhẹ nhàng, sắc bén cứa ngọt lịm vào da thịt người ta.
"Các người có cảm thấy thích cảm giác này không?" Tâm cười ngọt ngào nhìn hai người, máu từ người họ chảy ra quả thật là rất đẹp. (ta thề là chưa thấy ai có thể hỏi người ta như thế. Đau bỏ xừ, thích thì có mà điên)
"Cô đúng là ác quỷ, sau này nhất định sẽ không được chết tử tế." Cha nuôi căm phẫn nhìn cô nghiến răng nghiến lợi mà nói.
"Sau này là việc của sau này, tôi không quan tâm." Băng Tâm nhún vai nói, bàn tay ngọc ngà đưa dao cạy miệng ông ta ra, đảo vài vòng lưỡi dao trong đó. Máu đỏ từ trong miệng cha nuôi cô cứ từ từ trào ra, nhiễm đỏ hai bên má.
Tiếp sau đó, con dao nhẹ nhàng di chuyển về phía mặt người phụ nữ kia gạch rất nhiều đường.
"Khuôn mặt này đúng thật là không nên để ai nhìn thấy nữa." Tâm tươi cười tiếp tục xẻ thịt trên hai người nằm trên sàn.
Mới vào mà đã như thế này liệu có bị khủng bố quá không mọi người, nhưng mà thật sự là làm đến đây ta cũng thấy chị này ác thật, giống quỷ.
Kể từ khi cô có trí nhớ đến nay đã là một năm sau vụ tai nạn ấy, Hạ vừa vào tới trước cửa nhà đã nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng đổ vỡ. Sợ trong nhà có chuyện xảy ra, Hạ vội mở cửa vào. Khi vào tới nhà, cảnh đầu tiên đập vào mắt cô là mẹ mình thì nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, còn người cha kính yêu thì đang ôm một người đàn bà khác mà đứng nhìn.
"Mẹ có sao không?" Hạ chạy đến xô ngã hai người kia sau đó đỡ mẹ dậy, vừa phải đỡ vừa nhìn hai người kia bằng ánh mắt vô cùng tức giận.
"Mẹ không sao." Mẹ cô trả lời, trên khuôn mặt mang theo nụ cười thê lương, mắt đã ngấn lệ.
"Bây giờ ông hãy đưa người đàn bà này ra khỏi nhà tôi ngay lập tức." Mẹ Hạ nhìn về hướng hai người đang đứng trước mặt, tay chỉ ra hướng cửa.
"Được, tôi sẽ đi ngày mai luật sư của tôi sẽ tới đây làm thủ tục ly hôn với bà." Người đàn ông được gọi là bố cô một tay ôm eo người đàn bà kia, khuôn mặt lạnh lùng nhìn vào hai mẹ con cô. Sau khi nói xong, ông ta đi thẳng ra cửa không hề quay đầu nhìn lại dù chỉ là một lần
"Con đỡ mẹ vào phòng ngủ đi." Mẹ Hạ vỗ vỗ tay cô, nghe mẹ nói vậy Hạ ngoan ngoãn dìu bà vào phòng sau đó đi nấu cơm.
... ...... ...... ...... .........
"Mẹ ra ăn cơm, mẹ mau mở cửa ra đi, mẹ...mẹ...mẹ...." Sau khi nấu cơm xong, Hạ định gọi mẹ ra ăn cơm nhưng lại thấy cửa phòng bị khóa ở bên trong không cách nào mở ra được. Đang đập cửa chợt Hạ nhớ tới chùm chìa khóa dự phòng, cô vội vàng đi lấy để mở cửa trong lòng tràn ngập một nỗi lo sợ không tên.
Khi mở cửa phòng đập vào mắt cô là hình ảnh mẹ mình cắt cổ tay tự tử, trên sàn toàn là máu. Chợt Hạ thấy có rất nhiều ký ức tuôn ra trong đầu, cô nhắm mắt lại để nhớ ra chúng.
Một đêm mưa gió, sấm chớp ngập trời trong căn phòng nhỏ cô thấy từng người, từng người thân của mình bị giết, khắp nơi đều tràn ngập màu máu đỏ tươi, mùi tanh xộc thẳng vào mũi. Hình ảnh cô cùng một người con gái ôm đứa bé trai 4 tuổi đứng bên vách núi dựng đứng, người phụ nữ bên cạnh còn mang thai rất lớn......
Khi cô mở mắt ra thì đôi mắt không còn trong trẻo như trước mà trở nên sắc lạnh, đầy màu chết chóc. Hóa ra mình là Lãnh Băng Tâm chứ không phải cô gái tên Hạ, bọn họ cũng thật là to gan, đôi môi khẽ câu lên một nụ cười lạnh lẽo.
... ...... ...... ........
Băng Tâm nhẹ nhàng bước đến trước xác người phụ nữ nằm trên vũng máu, nhìn bà ta với ánh mắt lạnh nhạt không mang theo một tia tình cảm.
"Nể tình 1 năm nay bà đã chăm sóc tốt tôi, tôi sẽ giúp bà đưa những kẻ xuống dưới làm bạn cho vui." Tâm một tay khoanh trước ngực, một tay vuốt ve mái tóc nhìn cái xác mà nói.
"Bà hãy yên nghỉ đi, kiếp sau nhớ là đừng bao giờ tin vào lời đàn ông nói." Nhìn cái xác một lần nữa, vô thở dài rồi quay người trở về phòng chuẩn bị trở lại nơi ở trước đây để lấy một số đồ dùng cần thiết.
... ...... ...... ...... ...... .....
Đi vào một căn biệt thự lớn, Tâm tiến thẳng lên lầu hai mở cửa phòng đầu tiên, bên trong có rất nhiều quần áo các loại, cô chọn một đôi giày,một chiếc quần và một chiếc áo cánh màu đen. Sau khi mặc xong thì bước vào căn phòng ngay bên cạnh.
Trong căn phòng này chứa đầy đủ các loại vũ khí, từ dao găm, kiếm đến súng các loại. Tùy tiện đến một cái giá lấy một khẩu súng mini lắp đạn vào rồi cầm thêm một con dao sắc nhọn.
Xuống dưới tầng hầm hơn hàng chục cái xe của các hãng nổi tiếng, Tâm chọn một chiếc xe thể thao màu đen. Khi lên xe lấy ra một chiếc máy tính, đôi tay lướt nhanh qua bàn phím, chưa tới hai phút trên màn hình hiện lên nơi ở của người được gọi là cha cô trong 1 năm qua và người đàn bà của ông ta.
Gập máy tính lại, Băng Tâm khởi động xe lái nhanh như bay biến mất khỏi ngôi biệt thự này.
... ...... ...... ...... ....
Tâm đi tới trước căn hộ, dùng một sợi thép nhỏ luồn vào khe khóa đôi tay xoay xoay vài lần "cạch" một tiếng, khóa cửa đã được mở ra. Cô tự nhiên đi vào giống như đây là nhà mình, nghe thấy có tiếng động cô nhẹ nhàng bước vào phòng ăn.
"Mày tới đây làm gì?" Cha nuôi Tâm nhìn thấy cô thì không khỏi lạnh nhạt hỏi, tay vẫn gắp thức ăn cho người đàn bà kia như thường mà không để ý đến người đang đứng ở cửa phòng ăn.
Băng Tâm cũng không nói gì chỉ rút ra khẩu súng bắn lượt vào tứ chi của ông ta, người đàn bà kia thấy vậy vừa quay đầu muốn bỏ chạy thì đã có bốn viên đạn bay tới gim vào tứ chi bà ta. Hai người cùng ngã xuống sàn nhà, trên mặt sàn trắng tinh được nhuộm màu máu đỏ tươi, các vật trong phòng bếp cũng bị dính không ít máu.
"Cô muốn làm gì?" Cha nuôi cảnh giác nhìn Tâm, trên mặt lộ rõ sự lo sợ, tớ chi của cả hai người đều không có cách nào để cử động.
"Muốn giết chết các người." Đôi môi đỏ mọng phun ra từng chữ khiến người khác rét run.
"Cô, cô đừng có làm càn." Cha nuôi Tâm người run rẩy, miệng lắp bắp nói.
"Trên đời này, chưa có gì là tôi không giám làm." Lãnh Băng Tâm nở nụ cười tươi rói, rút con dao từ trong túi ra.
"Nhưng mà ông yên tâm, tôi sẽ cho các người hưởng thụ trước khi chết." Tâm nhẹ nhàng dùng dao rạch ra rất nhiều đường trên cơ thể họ để cho máu từ từ chảy ra tứng chút, từng chút một.
"Xin cô hãy giết tôi đi." Hai người trên mặt đất cùng lên tiếng, trên người toàn vết dao rạch khiến họ đau đớn đến không chịu nổi.
"Con kiến cũng biết quý trọng sinh mạng, tại sao các người lại muốn chết như vậy chứ?" Miệng hỏi tay cô vẫn không ngừng rạch những vết dao trên người họ. Mỗi đường rạch là một tiếng kêu đau đớn vang lên, đường dao di chuyển nhẹ nhàng, sắc bén cứa ngọt lịm vào da thịt người ta.
"Các người có cảm thấy thích cảm giác này không?" Tâm cười ngọt ngào nhìn hai người, máu từ người họ chảy ra quả thật là rất đẹp. (ta thề là chưa thấy ai có thể hỏi người ta như thế. Đau bỏ xừ, thích thì có mà điên)
"Cô đúng là ác quỷ, sau này nhất định sẽ không được chết tử tế." Cha nuôi căm phẫn nhìn cô nghiến răng nghiến lợi mà nói.
"Sau này là việc của sau này, tôi không quan tâm." Băng Tâm nhún vai nói, bàn tay ngọc ngà đưa dao cạy miệng ông ta ra, đảo vài vòng lưỡi dao trong đó. Máu đỏ từ trong miệng cha nuôi cô cứ từ từ trào ra, nhiễm đỏ hai bên má.
Tiếp sau đó, con dao nhẹ nhàng di chuyển về phía mặt người phụ nữ kia gạch rất nhiều đường.
"Khuôn mặt này đúng thật là không nên để ai nhìn thấy nữa." Tâm tươi cười tiếp tục xẻ thịt trên hai người nằm trên sàn.
Mới vào mà đã như thế này liệu có bị khủng bố quá không mọi người, nhưng mà thật sự là làm đến đây ta cũng thấy chị này ác thật, giống quỷ.