Chương : 21
Sáng sớm hôm sau, bốn người Lưu Ly, Hàn Long, Tường Vy, Bạch Long thức dậy đều đau khắp mình nhưng vẫn phải cố lê bước ra khỏi giường để chuẩn bị làm việc.
"Sao giờ này không thấy lão đại đâu nhỉ?" Vừa tìm một vòng quanh các phòng ngủ mà không thấy Lăng Kiệt, Hàn Long cau mày nhìn Bạch Long bên cạnh.
"Chắc là về tổng bộ rồi, lão đại không có thói quen ngủ ở ngoài mà." Sau một lúc trầm mặc Bạch Long lên tiếng.
"Sao hai người còn ở đây?" Tường Vy nhíu mày nhìn hai người đàn ông trước mặt, đã ngủ nhờ ở đây một đêm rồi phải biết tự động mà ra về chứ.
"Mau đi gọi chị hai đi nếu không chúng ta sẽ rất thê thảm đó." Lưu Ly vội vàng chạy từ trong phòng ra nhìn dáng vẻ rất gấp gáp.
Tường Vy chợt nhớ ra việc cần làm nên vội vàng chạy theo Lưu Ly bỏ mặc hai người đứng sau như thể họ là không khí. Thấy mình bị xem nhẹ Bạch Long và Hàn Long rất tức giận nhưng nhìn dáng vẻ gấp rút của hai cô gái thì vội vàng chạy theo. Trong lòng họ chỉ sợ Băng Tâm lại tức giận thêm lần nữa thì rất có khả năng sẽ xảy ra án mạng.
Vậy là là cả bốn người cùng chạy thật nhanh về phía phòng ngủ của tâm, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt khiến cả bốn người đều hóa thành tượng đá. Họ cứng người đứng yên tại chỗ, mắt đều trợn tròn, miệng há hốc không nói được lời nào.
Trong đầu Tường Vy, Lưu Ly cùng một suy nghĩ: Chẳng phải từ trước đến nay chị hai bị mất ngủ sa? Tại sao giờ này vẫn còn ngủ say? Hơn nữa không phải chị ấy gét nhất là bị người ta chạm sao? Sao giờ lại nằm trong lòng một người xa lạ mà ngủ say không hề cảnh giác? Mà vậy cũng thôi đi, tại sao vị Lăng lão đại kia cũng thoải mái mà ôm chị hai ngủ một cách tự nhiên?Không phải Lăng Kiệt gét nhất là đụng chạm hơi người khác đặc biệt là phụ nữ sao?
Trong những đầu Hàn Long và Bạch Long cũng có cùng một suy nghĩ: Có phải hôm qua bị đánh nhiều quá lên sinh ra ảo giác không? Lão đại từ trước tới giờ chưa bao giờ ngủ được ở chỗ lạ mà giờ lại đang ngủ ngon lành? Không phải anh ấy rất cảnh giác sao? Bọn họ xông vào ầm ĩ như vậy mà cũng có thể ngủ yên mà không tỉnh sao? Hơn nữa lão đại rất gét phụ nữ, tại sao lại ôm con gái nhà người ta mà ngủ cơ chứ? Mà tại sao Lãnh Băng Tâm cũng ngoan ngoãn rúc trong lòng lão đại ngủ chứ?
Mặt của bốn người tràn ngập khó hiểu mà nhìn nhau sau đó không nói lời nào mà tự động ra khỏi phòng. Cả hai lão đại đều ngủ yên như vậy họ tốt hơn hết là nên ra ngoài thôi, tránh hai người lúc tỉnh dậy thấy họ biết chuyện này lại giận cá chém thớt thì khổ rồi.
Cả bốn người đều vào phòng ăn tự động ăn uống và trò chuyện để giết thời gian, dù sao thì cũng đã lâu rồi mới có ngày nhàn rỗi như vậy.
Không biết đã ngủ bao lâu Tâm bắt đầu tỉnh dậy muộn cựa mình ngồi dậy nhưng lại cảm thấy có cái gì đó nằng nặng đè lên hông mình. Cảm giác kỳ lạ khiến cô khó chịu mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng đang ở ngay sát mặt mình khiến cô giật mình.
Cô vội vàng gỡ cánh tay trên hông ra vừa ngồi dậy đã bị người ta kéo xuống giường, cả người bị ôm trọn vào một vòng tay rắn chắc.
"Ngủ thêm một lát nữa đi." Giọng nói ngái ngủ vang lên bên tai hơi ấm nhẹ thổi qua vành tai khiến Băng Tâm cứng người, đây là tình huống gì vậy?
Lăng Kiệt đang ôm thân thể mềm mại trong ngực mãi mà không muốn buông tay, thực ra anh đã tỉnh từ lâu rồi chẳng qua chỉ là giả vờ ngủ thôi. Đã nhiều năm rồi anh mới có giấc ngủ ngon như vậy, hơn nữa người trong ngực làm anh có cảm giác không muốn buông tay.
Vừa rồi khi cô gỡ tay mình ra ngồi dậy khiến anh cảm thấy mất mát nên mới hành động theo bản năng mà ôm Tâm lại không muốn để cô rời đi.
"Lăng lão đại, anh buông ra." Sau khi phục hồi tinh thần Tâm vừa giãy giụa vừa muốn thoát khỏi lòng Lăng Kiệt vừa nghiến răng nghiến lợi nói. Đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông ôm như vậy, cảm giác rất rối loạn.
"Không buông." Lăng Kiệt lạnh lùng phun ra một câu, tại sao vừa tỉnh dậy đã muốn rời xa anh chứ? Trong lòng Kiệt dâng lên một cỗ cảm giác vô cùng khó chịu, khiến bản thân tăng thêm lực ôm khiến người trong ngực không thoát ra được.
"Vậy thì đừng trách tôi." Tâm cảm thấy rất bực bội, lạnh lùng mà nói, đây là người đầu tiên giám thách thức sự kiên nhẫn của cô.
Hai người cùng lạnh khiến nhiệt độ trong phòng không ngừng hạ xuống, dường như muốn đóng băng cả một căn phòng. Ngay cả bốn người đang trò chuyện bên ngoài cũng đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
"Sao giờ này không thấy lão đại đâu nhỉ?" Vừa tìm một vòng quanh các phòng ngủ mà không thấy Lăng Kiệt, Hàn Long cau mày nhìn Bạch Long bên cạnh.
"Chắc là về tổng bộ rồi, lão đại không có thói quen ngủ ở ngoài mà." Sau một lúc trầm mặc Bạch Long lên tiếng.
"Sao hai người còn ở đây?" Tường Vy nhíu mày nhìn hai người đàn ông trước mặt, đã ngủ nhờ ở đây một đêm rồi phải biết tự động mà ra về chứ.
"Mau đi gọi chị hai đi nếu không chúng ta sẽ rất thê thảm đó." Lưu Ly vội vàng chạy từ trong phòng ra nhìn dáng vẻ rất gấp gáp.
Tường Vy chợt nhớ ra việc cần làm nên vội vàng chạy theo Lưu Ly bỏ mặc hai người đứng sau như thể họ là không khí. Thấy mình bị xem nhẹ Bạch Long và Hàn Long rất tức giận nhưng nhìn dáng vẻ gấp rút của hai cô gái thì vội vàng chạy theo. Trong lòng họ chỉ sợ Băng Tâm lại tức giận thêm lần nữa thì rất có khả năng sẽ xảy ra án mạng.
Vậy là là cả bốn người cùng chạy thật nhanh về phía phòng ngủ của tâm, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt khiến cả bốn người đều hóa thành tượng đá. Họ cứng người đứng yên tại chỗ, mắt đều trợn tròn, miệng há hốc không nói được lời nào.
Trong đầu Tường Vy, Lưu Ly cùng một suy nghĩ: Chẳng phải từ trước đến nay chị hai bị mất ngủ sa? Tại sao giờ này vẫn còn ngủ say? Hơn nữa không phải chị ấy gét nhất là bị người ta chạm sao? Sao giờ lại nằm trong lòng một người xa lạ mà ngủ say không hề cảnh giác? Mà vậy cũng thôi đi, tại sao vị Lăng lão đại kia cũng thoải mái mà ôm chị hai ngủ một cách tự nhiên?Không phải Lăng Kiệt gét nhất là đụng chạm hơi người khác đặc biệt là phụ nữ sao?
Trong những đầu Hàn Long và Bạch Long cũng có cùng một suy nghĩ: Có phải hôm qua bị đánh nhiều quá lên sinh ra ảo giác không? Lão đại từ trước tới giờ chưa bao giờ ngủ được ở chỗ lạ mà giờ lại đang ngủ ngon lành? Không phải anh ấy rất cảnh giác sao? Bọn họ xông vào ầm ĩ như vậy mà cũng có thể ngủ yên mà không tỉnh sao? Hơn nữa lão đại rất gét phụ nữ, tại sao lại ôm con gái nhà người ta mà ngủ cơ chứ? Mà tại sao Lãnh Băng Tâm cũng ngoan ngoãn rúc trong lòng lão đại ngủ chứ?
Mặt của bốn người tràn ngập khó hiểu mà nhìn nhau sau đó không nói lời nào mà tự động ra khỏi phòng. Cả hai lão đại đều ngủ yên như vậy họ tốt hơn hết là nên ra ngoài thôi, tránh hai người lúc tỉnh dậy thấy họ biết chuyện này lại giận cá chém thớt thì khổ rồi.
Cả bốn người đều vào phòng ăn tự động ăn uống và trò chuyện để giết thời gian, dù sao thì cũng đã lâu rồi mới có ngày nhàn rỗi như vậy.
Không biết đã ngủ bao lâu Tâm bắt đầu tỉnh dậy muộn cựa mình ngồi dậy nhưng lại cảm thấy có cái gì đó nằng nặng đè lên hông mình. Cảm giác kỳ lạ khiến cô khó chịu mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng đang ở ngay sát mặt mình khiến cô giật mình.
Cô vội vàng gỡ cánh tay trên hông ra vừa ngồi dậy đã bị người ta kéo xuống giường, cả người bị ôm trọn vào một vòng tay rắn chắc.
"Ngủ thêm một lát nữa đi." Giọng nói ngái ngủ vang lên bên tai hơi ấm nhẹ thổi qua vành tai khiến Băng Tâm cứng người, đây là tình huống gì vậy?
Lăng Kiệt đang ôm thân thể mềm mại trong ngực mãi mà không muốn buông tay, thực ra anh đã tỉnh từ lâu rồi chẳng qua chỉ là giả vờ ngủ thôi. Đã nhiều năm rồi anh mới có giấc ngủ ngon như vậy, hơn nữa người trong ngực làm anh có cảm giác không muốn buông tay.
Vừa rồi khi cô gỡ tay mình ra ngồi dậy khiến anh cảm thấy mất mát nên mới hành động theo bản năng mà ôm Tâm lại không muốn để cô rời đi.
"Lăng lão đại, anh buông ra." Sau khi phục hồi tinh thần Tâm vừa giãy giụa vừa muốn thoát khỏi lòng Lăng Kiệt vừa nghiến răng nghiến lợi nói. Đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông ôm như vậy, cảm giác rất rối loạn.
"Không buông." Lăng Kiệt lạnh lùng phun ra một câu, tại sao vừa tỉnh dậy đã muốn rời xa anh chứ? Trong lòng Kiệt dâng lên một cỗ cảm giác vô cùng khó chịu, khiến bản thân tăng thêm lực ôm khiến người trong ngực không thoát ra được.
"Vậy thì đừng trách tôi." Tâm cảm thấy rất bực bội, lạnh lùng mà nói, đây là người đầu tiên giám thách thức sự kiên nhẫn của cô.
Hai người cùng lạnh khiến nhiệt độ trong phòng không ngừng hạ xuống, dường như muốn đóng băng cả một căn phòng. Ngay cả bốn người đang trò chuyện bên ngoài cũng đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.