Chương : 8
"Con trai, con tự giải thích với mẹ con nha, mẹ phải về đây." Sau khi đỗ xe trước cửa nhà Thiên Thiên, Băng Tâm cười dịu dàng xoa đầu Chính Thần.
"Mẹ, hay là con qua nhà mẹ ngủ." Chính Thần cười nịnh nọt, giờ mà về không bị mẹ yêu cho một trận mới là lạ.
"Mẹ rất thông cảm với con, nhưng mà đã là đàn ông thì phải chịu trách nhiệm về việc mình làm con ạ." Băng Tâm nghiêm túc giáo huấn con trai
"Mẹ à con vẫn là đứa trẻ 5 tuổi." Đôi mắt trẻ con long lanh nhìn vào Tâm như đang cầu cứu vậy
"Mẹ biết là con có cách mà." Tâm xem thường ánh mắt kia tươi cười mà nói, với sự thông minh của Chính Thần mà không có cách mới lạ.
"Hay mẹ vào cùng con." Trong mắt Chính Thần lộ ra tia giảo hoạt
"Con yêu tự bảo trọng đi, mẹ còn phải làm việc cho người ta nữa, vừa rồi con cũng thấy mà." Băng Tâm nhún vai, tuy Chính Thần là tiểu thiên tài nhưng cũng không thể đấu lại cô được
"Thôi được rồi, con sẽ vì nghĩa diệt thân. Nếu con mà có mệnh hệ nào mẹ nhớ phải tự bảo trọng đấy nhé." Khuôn mặt nhỏ bé của tiểu Chính Thần tràn đầy bi thương bước xuống xe.
"Ha ha ha, tên nhóc con này đúng là nhiều trò mẹ con thương con như vậy chắc chắn con sẽ bình an thôi." Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cháu trai đi vào nhà, Băng Tâm cười đến vui vẻ. Không biết đã bao lâu rồi cô mới cười thật tâm như vậy.
"Bây giờ phải đi đòi nợ thôi." Cười xong Băng Tâm ủê oải phóng xe rời đi
... ...... .......
Trong một căn phòng trống không, Ảnh bị treo trên tường tất cả tay chân đều bị gim vào tường. Máu trên người cô ta vẫn lách tách rơi xuống từng giọt một, khuôn mặt lúc này cũng đã trở nên tái nhợt, gần như không còn sức sống
"Cảm giác thế nào?" Tâm mở cửa vào phòng dựa vào một chiếc bàn đối diện cười vui vẻ, hai tay khoanh trước ngực nhìn cô ta
"Không tệ, rốt cuộc mày muốn gì." Khuôn mặt Ảnh tái nhợt tràn đầy phẫn nộ, cảnh giác nhìn người con gái trước mặt.
"Không sao tao sẽ từ từ chơi với mày." Băng Tâm nở nụ cười rét lạnh tiến đến đạp thẳng vào bụng cô ta một cái.
"Á á á, đừng như vậy xin cô tha cho con tôi." Cảm giác đau đớn từ bụng truyền đến khiến Ảnh phải kêu ra tiếng. Cô ta vô lực cầu khẩn Tâm tha cho, là một người mẹ cô không thể để đứa bé trong bụng xảy ra chuyện gì được.
"1 năm trước tôi và chị tôi cũng đã cầu xin cô nhưng cô có tha cho chúng tôi không?" Tâm dùng tay nâng cằm Ảnh lên ép cô ta phải nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của mình, trên môi nhếch lên nụ cười ác quỷ
"Tôi biết lúc đó tôi sai rồi, xin cô tha cho đứa con trong bụng tôi nó không có tội gì mà." Nhìn ánh mắt Tâm, Ảnh khẩn khoản cầu xin cho dù là biết sẽ không có hi vọng.
"Cô biết sai thì cháu tôi cũng đã chết rồi, cô nghĩ tôi có thể để đứa trẻ này sống sót sao? Đúng thật là ngây thơ." Băng Tâm lạnh lùng dùng đầu gối đạp thẳng vào bụng cô ta.
"Á á, cô..giết...chết tôi đi." Ảnh thở không ra hơi nói, cơn đau từ bụng truyền đến ngày càng tăng, máu đã chảy dọc theo chân cô ta xuống nền nhà trắng tinh
"Muốn chết, đâu có dễ dàng như vậy. Tôi sẽ khiến cho cô nếm trải mùi vị muốn sống không được muốn chết không xong." Tâm cười lạnh, tay lại đấm một phát nữa vào bụng cô ta.
"Á...á...á." Khắp phòng vang vọng tiếng kêu thê lương của Ảnh
"Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô chết đâu." Nhìn thấy Ảnh đau đến sắp ngất đi, máu lại không ngừng chảy xuống chân. Tâm cũng chỉ nhàn nhạt nói
"Vào đi." Băng Tâm nhìn ra ngoài cửa
"Chủ nhân có gì phân phó." Một người đàn ông mặc đồ đen bước vào cung kính nhìn Tâm
"Lấy đứa bé trong bụng cô ta ra, cắt lưỡi, chặt hết tay chân đi. Mà nhất định phải để cô ta sống sót." Tâm lạnh lùng lên tiếng
"Dạ." Nghe xong lời cô nói, cả thân thể người áo đen run lên, chủ nhân cũng ác độc quá đi.
"Sau khi cô ta tỉnh thì cho người đến thông báo với tôi, chỉ cần bấm chuông cửa ba lần là được rồi
"Dạ, nhưng tại sao phải để cô ta sống ạ?" Người đàn ông mạnh dạn lên tiếng hỏi
"Chuyện này cậu không cần biết, đứa bé trong bụng cô ta thì hãy đem đi chôn đi." Tâm nói rồi bỏ đi
Người áo đen bắt đầu làm theo sự phân phó của Lãnh Băng Tâm, cậu ta cũng không muốn mình là người tiếp theo sẽ có kết cục như vậy nên phải hết sức cẩn trọng.
... .........
Ra khỏi căn phòng đó, Lãnh Băng Tâm đi thẳng về phía một căn phòng ở cuối hành lang.
Vừa vào phòng cô đã lôi máy tính ra, đôi tay không ngừng gõ trên bàn phím một lúc lâu. Cuối cùng chỉ nghe "tạch" một tiếng cô gõ phím enter sau đó bấm vào hoa tai một cái.
"Chị đã giải mã xong rồi chú vào thử xem."
"Được rồi chị ạ." Ở đầu bên kia sau khi thấy đã có thể vào được máy tính, Hàn Long tươi cười nói
"Ừ thế là được rồi, chị đi ngủ đây bye."
"Chúc chị ngủ ngon." Hàn Long hí hửng nói
Tắt máy tính đi, Tâm bóp trán đi đến giường và nằm thẳng lên đó, đôi mắt lim dim bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Đây là phòng nghỉ của cô cạnh nơi tra tấn nên không ai có thể vào, cũng không ai giám vào nên cô mới có thể bình tĩnh nhắm mắt mà ngủ.
"Mẹ, hay là con qua nhà mẹ ngủ." Chính Thần cười nịnh nọt, giờ mà về không bị mẹ yêu cho một trận mới là lạ.
"Mẹ rất thông cảm với con, nhưng mà đã là đàn ông thì phải chịu trách nhiệm về việc mình làm con ạ." Băng Tâm nghiêm túc giáo huấn con trai
"Mẹ à con vẫn là đứa trẻ 5 tuổi." Đôi mắt trẻ con long lanh nhìn vào Tâm như đang cầu cứu vậy
"Mẹ biết là con có cách mà." Tâm xem thường ánh mắt kia tươi cười mà nói, với sự thông minh của Chính Thần mà không có cách mới lạ.
"Hay mẹ vào cùng con." Trong mắt Chính Thần lộ ra tia giảo hoạt
"Con yêu tự bảo trọng đi, mẹ còn phải làm việc cho người ta nữa, vừa rồi con cũng thấy mà." Băng Tâm nhún vai, tuy Chính Thần là tiểu thiên tài nhưng cũng không thể đấu lại cô được
"Thôi được rồi, con sẽ vì nghĩa diệt thân. Nếu con mà có mệnh hệ nào mẹ nhớ phải tự bảo trọng đấy nhé." Khuôn mặt nhỏ bé của tiểu Chính Thần tràn đầy bi thương bước xuống xe.
"Ha ha ha, tên nhóc con này đúng là nhiều trò mẹ con thương con như vậy chắc chắn con sẽ bình an thôi." Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cháu trai đi vào nhà, Băng Tâm cười đến vui vẻ. Không biết đã bao lâu rồi cô mới cười thật tâm như vậy.
"Bây giờ phải đi đòi nợ thôi." Cười xong Băng Tâm ủê oải phóng xe rời đi
... ...... .......
Trong một căn phòng trống không, Ảnh bị treo trên tường tất cả tay chân đều bị gim vào tường. Máu trên người cô ta vẫn lách tách rơi xuống từng giọt một, khuôn mặt lúc này cũng đã trở nên tái nhợt, gần như không còn sức sống
"Cảm giác thế nào?" Tâm mở cửa vào phòng dựa vào một chiếc bàn đối diện cười vui vẻ, hai tay khoanh trước ngực nhìn cô ta
"Không tệ, rốt cuộc mày muốn gì." Khuôn mặt Ảnh tái nhợt tràn đầy phẫn nộ, cảnh giác nhìn người con gái trước mặt.
"Không sao tao sẽ từ từ chơi với mày." Băng Tâm nở nụ cười rét lạnh tiến đến đạp thẳng vào bụng cô ta một cái.
"Á á á, đừng như vậy xin cô tha cho con tôi." Cảm giác đau đớn từ bụng truyền đến khiến Ảnh phải kêu ra tiếng. Cô ta vô lực cầu khẩn Tâm tha cho, là một người mẹ cô không thể để đứa bé trong bụng xảy ra chuyện gì được.
"1 năm trước tôi và chị tôi cũng đã cầu xin cô nhưng cô có tha cho chúng tôi không?" Tâm dùng tay nâng cằm Ảnh lên ép cô ta phải nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của mình, trên môi nhếch lên nụ cười ác quỷ
"Tôi biết lúc đó tôi sai rồi, xin cô tha cho đứa con trong bụng tôi nó không có tội gì mà." Nhìn ánh mắt Tâm, Ảnh khẩn khoản cầu xin cho dù là biết sẽ không có hi vọng.
"Cô biết sai thì cháu tôi cũng đã chết rồi, cô nghĩ tôi có thể để đứa trẻ này sống sót sao? Đúng thật là ngây thơ." Băng Tâm lạnh lùng dùng đầu gối đạp thẳng vào bụng cô ta.
"Á á, cô..giết...chết tôi đi." Ảnh thở không ra hơi nói, cơn đau từ bụng truyền đến ngày càng tăng, máu đã chảy dọc theo chân cô ta xuống nền nhà trắng tinh
"Muốn chết, đâu có dễ dàng như vậy. Tôi sẽ khiến cho cô nếm trải mùi vị muốn sống không được muốn chết không xong." Tâm cười lạnh, tay lại đấm một phát nữa vào bụng cô ta.
"Á...á...á." Khắp phòng vang vọng tiếng kêu thê lương của Ảnh
"Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô chết đâu." Nhìn thấy Ảnh đau đến sắp ngất đi, máu lại không ngừng chảy xuống chân. Tâm cũng chỉ nhàn nhạt nói
"Vào đi." Băng Tâm nhìn ra ngoài cửa
"Chủ nhân có gì phân phó." Một người đàn ông mặc đồ đen bước vào cung kính nhìn Tâm
"Lấy đứa bé trong bụng cô ta ra, cắt lưỡi, chặt hết tay chân đi. Mà nhất định phải để cô ta sống sót." Tâm lạnh lùng lên tiếng
"Dạ." Nghe xong lời cô nói, cả thân thể người áo đen run lên, chủ nhân cũng ác độc quá đi.
"Sau khi cô ta tỉnh thì cho người đến thông báo với tôi, chỉ cần bấm chuông cửa ba lần là được rồi
"Dạ, nhưng tại sao phải để cô ta sống ạ?" Người đàn ông mạnh dạn lên tiếng hỏi
"Chuyện này cậu không cần biết, đứa bé trong bụng cô ta thì hãy đem đi chôn đi." Tâm nói rồi bỏ đi
Người áo đen bắt đầu làm theo sự phân phó của Lãnh Băng Tâm, cậu ta cũng không muốn mình là người tiếp theo sẽ có kết cục như vậy nên phải hết sức cẩn trọng.
... .........
Ra khỏi căn phòng đó, Lãnh Băng Tâm đi thẳng về phía một căn phòng ở cuối hành lang.
Vừa vào phòng cô đã lôi máy tính ra, đôi tay không ngừng gõ trên bàn phím một lúc lâu. Cuối cùng chỉ nghe "tạch" một tiếng cô gõ phím enter sau đó bấm vào hoa tai một cái.
"Chị đã giải mã xong rồi chú vào thử xem."
"Được rồi chị ạ." Ở đầu bên kia sau khi thấy đã có thể vào được máy tính, Hàn Long tươi cười nói
"Ừ thế là được rồi, chị đi ngủ đây bye."
"Chúc chị ngủ ngon." Hàn Long hí hửng nói
Tắt máy tính đi, Tâm bóp trán đi đến giường và nằm thẳng lên đó, đôi mắt lim dim bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Đây là phòng nghỉ của cô cạnh nơi tra tấn nên không ai có thể vào, cũng không ai giám vào nên cô mới có thể bình tĩnh nhắm mắt mà ngủ.