Chương 20: Ngày hồi môn
Ngày hồi môn là ngày mà Bắc Đường Du không trông đợi nhất, nhưng tin chắc người người ở Bắc Đường gia lại khá trông ngóng ngày này. Có kẻ chờ đợi cười nhạo vào mặt hắn như Bắc Đường Vũ, cũng có kẻ tò mò về hôn sự giữa hắn và quốc sư ác ma trong truyền thuyết sẽ ra sao. Hắn ở trên xe ngựa nhìn chằm chằm vào Phong Chi Danh đầy lo ngại: "Quốc sư, ngươi có chắc là diễn kịch được không? Nếu không thì lát nữa ngươi đừng nói gì, để ta nói hết cho. Nếu ngươi làm lộ ra điều gì trước mặt họ, ta sẽ khổ lắm đó."
Phong Chi Danh hừ lạnh: "Ngươi liệu mà phối hợp cho tốt vào, đừng làm mất mặt ta thì có."
Phong Chi Danh moi lọ thuốc men xanh từ thắt lưng ra uống vào một viên rồi cất lại. Đóng kịch thôi mà, chẳng có gì làm khó nổi y?
Bắc Đường Du hiếu kỳ: "Đó là thuốc gì vậy?"
"Thuốc bổ."
Bắc Đường Du không phải kẻ ngu, đương nhiên thừa hiểu thuốc bổ ai lại uống vào lúc này, nhưng mà cổng của Bắc Đường phủ đã ở ngay trước mặt nên hắn không hỏi nữa.
Phong Chi Danh xuống xe trước, không quên xách theo một cái lồng lớn trùm vải đen và đưa tay về phía Bắc Đường Du. Bắc Đường Du mỉm cười cầm lấy tay y, được y ân cần dìu xuống. Hắn chỉ cười ngoài mặt nhưng trong lòng thầm mắng chửi ngàn vạn lần. Phải chi lúc nào Phong Chi Danh cũng ân cần như thế thì tốt biết bao. Bình thường toàn là mạnh ai nấy xuống.
Bắc Đường Lẫm dẫn theo Bắc Đường Hinh ra đón tiếp bọn họ cùng với đám hộ vệ khuân vác lễ vật. Ông nói rằng Bắc Đường Phủ đang chờ trong đại sảnh. Trên đường đi, Bắc Đường Du cố tình hỏi: "Đại bá, phụ thân con đâu rồi?"
Bắc Đường Lẫm cảm thấy mất hết thể diện nên không muốn nói. Bắc Đường Hinh đỡ lời thay cho ông: "Phụ thân và tam nương bị bệnh nhiều ngày rồi, đến nay vẫn chưa khỏi cho nên sẽ vắng mặt."
Bắc Đường Du cong nhẹ khóe môi lên, ánh mắt hạ thấp một cách gian ác. Vì Bắc Đường Lẫm và Bắc Đường Hinh đi ở phía trước dẫn đường nên không thể thấy nụ cười này của hắn, nhưng mà Phong Chi Danh lại thấy. Hắn vờ như thật quan tâm hỏi Bắc Đường Hinh: "Là bệnh gì? Có nặng lắm hay không?"
Bắc Đường Hinh miễn cưỡng: "Bệnh vặt, tịnh dưỡng nhiều là được. Nếu ngươi muốn có thể đợi chào hỏi các trưởng bối xong thì đi thăm họ sau."
"Thế thì không cần, tịnh dưỡng quan trọng, ta vẫn nên tránh làm phiền bọn họ."
Vào trong đại sảnh rồi, Bắc Đường Du đích thân giới thiệu qua một lượt mọi người có mặt. Phong Chi Danh căn dặn hộ vệ đi phân phát lễ vật đem tới cho đám con cháu của Bắc Đường gia, riêng Bắc Đường Phủ, Bắc Đường Lẫm cùng những trưởng bối thì tự tay y cầm lễ vật đến trao. Phần thể diện này không phải dành cho bọn họ, là dành riêng cho Bắc Đường Du. Nếu không nể mặt Bắc Đường Du, y còn lâu mới phải hạ mình như thế.
Tầm giờ Tỵ, Bắc Đường Phủ làm một bữa cơm canh thết đãi Bắc Đường Du và Phong Chi Danh, chỉ giữ lại một số người có địa vị ở lại. Phong Chi Danh đặt lồng vải đen dưới sàn, cầm đũa gắp thức ăn cho Bắc Đường Du nhưng không phải gắp đại cho có mà toàn là những món hắn thích. Hắn ngẩn ra, sau đó rất nhanh thu liễm nói: "Đa tạ phu quân."
Bắc Đường Du nghĩ hắn ăn ké ở phủ quốc sư lâu vậy rồi, nếu muốn biết sở thích của hắn thì Phong Chi Danh chỉ việc hỏi đầu bếp là rõ, cũng không phải điều gì khó khăn. Nhưng mà, Phong Chi Danh chịu bận tâm đến chút nhỏ nhặt này cho thấy y cũng có thành ý tìm hiểu hắn. Nghĩ vậy, trong lòng hắn liền vui vẻ lạ thường.
"Phu nhân khách sáo rồi!"
Bắc Đường Du vừa nhai nuốt một miếng thịt xuống, nghe Phong Chi Danh nói vậy thì mém sặc. May mà định lực hắn tốt, cổ họng cũng tốt, miễn cưỡng nuốt cái ực rồi uống ngụm rượu cho thông cổ. Bắc Đường Vũ nhìn hắn phát bực mà không nói gì, lại rất tò mò bên trong cái lồng Phong Chi Danh mang theo đựng thứ gì nên hỏi: "Quốc sư, vật người luôn mang bên cạnh là gì vậy?"
"Sủng vật." Phong Chi Danh đáp gọn.
Bắc Đường Du lúc đầu cũng không biết lồng đó đựng gì, nghe vậy liền hiểu ra, nhưng Bắc Đường Vũ lại ngây thơ phỏng đoán: "Sủng vật mà quốc sư nuôi chắc là rất khả ái, có thể cho ta xem không?"
"Lúc cần biết tất sẽ biết thôi." Phong Chi Danh hờ hững đáp.
Bắc Đường Vũ im lặng, vị quốc sư này thật khó tiếp chuyện.
Bắc Đường Phủ lên tiếng: "Quốc sư, nghe thiên hạ nói gần đây hoàng thượng có ý định xây lại Thiên Tuế Đài, không biết có thật không?"
Phong Chi Danh nể Bắc Đường Phủ là trưởng bối, không tiện ăn nói trống không nên thêm vào vài chữ: "Là thật hay giả thì còn phải trông chờ vào thánh ý định đoạt, ta cũng không biết nhiều hơn thiên hạ là bao."
Bắc Đường Lẫm nhắc nhở Bắc Đường Phủ: "Phụ thân, ngày vui như hôm nay không nên bàn chuyện triều chính."
Bắc Đường Du lập tức nhận ra không khí có phần khác thường. Sắc mặt của gia gia hắn không tốt, còn Phong Chi Danh thì không muốn nói nhiều.
Dùng bữa xong, Bắc Đường Du và Phong Chi Danh theo Bắc Đường Lẫm đến từ đường tế bái tổ tiên đã khuất. Sau đó, Bắc Đường Lẫm muốn dặn dò Bắc Đường Du vài câu nên Phong Chi Danh rời từ đường đi dạo trong hoa viên, tình cờ đụng mặt Bắc Đường Vũ đang ôm một bó hoa lớn đi tới. Bắc Đường Vũ hành lễ với Phong Chi rồi hỏi: "Quốc sư cũng thích hoa cỏ sao? Thế thì trùng hợp làm sao. Ta đây cũng hiểu biết một chút, quốc sư có muốn cùng ta uống chút trà hàn huyên không?"
"Không!" Phong Chi Danh từ chối thẳng.
Bắc Đường Vũ có hơi mất mặt, cười giả lả: "Quốc sư đúng là khó gần như thiên hạ đồn đại, nhưng ta chẳng phải yêu nghiệt hay tà ma gì mà quốc sư lại cứ kiêng kị như thế. Lục đệ trước khi thành thân khá thân thiết với ta, chủ yếu do bọn ta có cùng sở thích. Người mà đệ ấy thích ta thường sẽ thích, cho nên vừa gặp quốc sư liền thấy như thân quen đã lâu."
"Vậy sao?"
Phong Chi Danh hỏi lại, ánh mắt có gì đó u ám khiến cho Bắc Đường Vũ hoang mang. Có điều, Bắc Đường Vũ đã lỡ phóng lao thì chỉ biết đi theo lao nói tiếp: "Đương nhiên. Lục đệ không nhắc đến ta trước mặt quốc sư sao?"
"Người không quan trọng, ta không nhớ."
"..."
Bắc Đường Vũ thoáng thấy Bắc Đường Du từ xa đi tới sau lưng Phong Chi Danh. Bắc Đường Vũ thầm nghĩ Phong Chi Danh thật khó tiếp chuyện nhưng khiến cho Bắc Đường Du hiểu lầm một chút cũng tốt. Y vươn tay đến định chạm vào người Phong Chi Danh, không nghĩ tới ngón tay còn cách vạt áo Phong Chi Danh tầm một gang thì có con rắn màu vàng kim lú đầu ra nhe nanh dữ tợn. Bắc Đường Vũ sợ đến tái mét cả mặt mày ngã rạp ra đất hét lớn: "Rắn! Có rắn!"
Phong Chi Danh vỗ đầu Linh Tê trừng mắt như hung thần nói: "Ta nể mặt các trưởng bối phu nhân nhà mình nên vừa nãy chỉ nhắc nhở ngươi một chút. Nếu lần sau ngươi còn không an phận, hậu quả tự gánh lấy."
Hạ nhân nghe được tiếng hét của Bắc Đường Vũ vội vàng chạy tới, vừa đỡ Bắc Đường Vũ lên vừa hỏi rắn đâu. Bắc Đường Du kịp lúc tới xem kịch vui, bèn châm thêm dầu vào lửa: "Ôi nhị ca, không làm huynh sợ chứ? Phu quân nhà ta thích nuôi rắn như sủng vật, nhưng mà nó không tùy tiện cắn người đâu. Nó chỉ cắn mấy kẻ tiểu nhân đê hèn, người quân tử như huynh chắc chắn sẽ không sao."
"Bắc Đường Du ngươi được lắm! Rất được!"
Bắc Đường Vũ tức tối cùng hạ nhân bỏ đi. Bắc Đường Du nhìn Linh Tê vẫn đang nhe nanh thị uy nói với Phong Chi Danh: "Phu quân, cất vào được rồi đó, ngươi muốn dọa cả ta sao?"
Phong Chi Danh búng ngón tay, Linh Tê liền tự động chui vào tay áo y trốn tiếp. Y điềm đạm nói: "Linh Tê rất ngoan, có gì phải sợ?"
Bắc Đường Du xám mặt: "Nó chỉ ngoan với một mình ngươi thôi, nhưng nó đáng sợ với cả thiên hạ đấy."
"Nó chỉ cắn người mà ta ra lệnh cắn thôi, với ngươi thì hoàn toàn vô hại, không cần sợ."
Bắc Đường Du nghe ra lời này có gì đó mờ mờ ám ám đúng kiểu hắn thích: "Ý của phu quân là...phu quân sẽ không bao giờ tổn hại ta?"
"Thích hiểu sao thì tùy ngươi."
Bắc Đường Du cười rạng rỡ từ ánh mắt đến bờ môi, lần đầu tiên trong đời cảm thấy Phong Chi Danh cũng không khó hiểu lắm như đã nghĩ.
"Trời không còn sớm nữa, ta đưa phu quân về viện mà hồi đó mẫu thân và ta từng ở. Chúng ta qua đêm ở đó, sáng mai đi dâng trà cho gia gia nữa là có thể hồi phủ."
Phong Chi Danh đồng ý.
Nửa canh giờ sau, Bắc Đường Du trải xong chăn nệm trên giường thì nhìn sang chỗ Phong Chi Danh. Trong chiếc lồng kia quả nhiên nuôi trường xà như hắn nghĩ. Sủng vật mà Phong Chi Danh nói quanh đi quẩn lại chỉ có cương thi và mấy con độc vật thôi. Với kích cỡ của chiếc lồng, cương thi nhét vào thì không đủ độ cao, bọ cạp hay rết lại quá nhỏ, chỉ vừa với thân hình của con rắn lớn cỡ bắp tay người.
Bắc Đường Du sợ rắn nhưng cũng không muốn thể hiện quá đà, chỉ đành chui lên giường trước tránh xa cái lồng ra: "Phu quân mang theo thứ đó làm gì vậy?"
Phong Chi Danh thả trường xà ra khỏi lồng. Nó trườn cái thân đen tuyền về phía cửa lớn, lách gọn qua khe hở dưới chân cửa và mặt sàn đi ra ngoài, sau đó quấn thành hình vòng cung quanh cây cột chống hàng hiên bò lên mái nhà nằm thò đầu xuống canh chừng.
"Như thế này an tâm hơn. Nếu có người đến gần phạm vi căn phòng, Tiểu Hắc sẽ đuổi đi giùm chúng ta."
Tiểu Hắc? Nó to đùng thế kia, có thể quấn chết cả người mà gọi là tiểu sao? Nhưng mà Bắc Đường Du không phủ nhận Phong Chi Danh suy nghĩ rất chu toàn. Bất luận bọn họ nói gì trong căn phòng này đều sẽ không lo bị người khác nghe thấy.
"Hồi chiều Bắc Đường Lẫm có làm khó gì ngươi không?" Phong Chi Danh hỏi.
Bắc Đường Du lắc đầu: "Ông ta là người ôn nhu và thận trọng hơn phụ thân ta nhiều, nếu không cũng không nuôi dạy được người con trai làm thống lĩnh cấm vệ quân. Ông ta chỉ căn dặn ta ở phủ quốc sư không được làm ra điều gì mất mặt Bắc Đường gia mà thôi."
"Bắc Đường Phi cũng chẳng phải hạng đàng hoàng gì."
"Hắn đắc tội với ngươi sao?"
"Vậy thì chưa, nhưng mấy thái giám bên cạnh hoàng thượng rất ghét hắn ta. Hắn ta thường đem việc cơ thể họ bất toàn ra cười nhạo, thành ra đám cấm vệ quân dưới trướng cũng ngang nhiên học theo."
Bắc Đường Du bất bình: "Nếu không phải vì nhà nghèo thì ai lại bằng lòng bán mình vào cung làm thái giám để chịu nỗi khổ cơ thể bất toàn như vậy? Hắn có gì hơn người chứ? Chẳng qua là may mắn hơn người khác ở chỗ xuất thân danh gia vọng tộc liền có thể tùy tiện cười nhạo người ta như vậy sao? Đúng là quá đáng."
Phong Chi Danh đi đến giường cởi hài ra nói: "Nhưng mà về chức trách thì hắn rất tận tâm, cho đến nay chưa từng gây ra lỗi lầm gì ở trong cung. Hoàng thượng mỗi lần nhắc đến hắn còn rất tán thưởng."
"Bắc Đường gia không thiếu những con sói biết đội lốt người như thế."
Phong Chi Danh cười nằm xuống giường. Lời này cũng khéo thẳng thắn rồi.
Phong Chi Danh hừ lạnh: "Ngươi liệu mà phối hợp cho tốt vào, đừng làm mất mặt ta thì có."
Phong Chi Danh moi lọ thuốc men xanh từ thắt lưng ra uống vào một viên rồi cất lại. Đóng kịch thôi mà, chẳng có gì làm khó nổi y?
Bắc Đường Du hiếu kỳ: "Đó là thuốc gì vậy?"
"Thuốc bổ."
Bắc Đường Du không phải kẻ ngu, đương nhiên thừa hiểu thuốc bổ ai lại uống vào lúc này, nhưng mà cổng của Bắc Đường phủ đã ở ngay trước mặt nên hắn không hỏi nữa.
Phong Chi Danh xuống xe trước, không quên xách theo một cái lồng lớn trùm vải đen và đưa tay về phía Bắc Đường Du. Bắc Đường Du mỉm cười cầm lấy tay y, được y ân cần dìu xuống. Hắn chỉ cười ngoài mặt nhưng trong lòng thầm mắng chửi ngàn vạn lần. Phải chi lúc nào Phong Chi Danh cũng ân cần như thế thì tốt biết bao. Bình thường toàn là mạnh ai nấy xuống.
Bắc Đường Lẫm dẫn theo Bắc Đường Hinh ra đón tiếp bọn họ cùng với đám hộ vệ khuân vác lễ vật. Ông nói rằng Bắc Đường Phủ đang chờ trong đại sảnh. Trên đường đi, Bắc Đường Du cố tình hỏi: "Đại bá, phụ thân con đâu rồi?"
Bắc Đường Lẫm cảm thấy mất hết thể diện nên không muốn nói. Bắc Đường Hinh đỡ lời thay cho ông: "Phụ thân và tam nương bị bệnh nhiều ngày rồi, đến nay vẫn chưa khỏi cho nên sẽ vắng mặt."
Bắc Đường Du cong nhẹ khóe môi lên, ánh mắt hạ thấp một cách gian ác. Vì Bắc Đường Lẫm và Bắc Đường Hinh đi ở phía trước dẫn đường nên không thể thấy nụ cười này của hắn, nhưng mà Phong Chi Danh lại thấy. Hắn vờ như thật quan tâm hỏi Bắc Đường Hinh: "Là bệnh gì? Có nặng lắm hay không?"
Bắc Đường Hinh miễn cưỡng: "Bệnh vặt, tịnh dưỡng nhiều là được. Nếu ngươi muốn có thể đợi chào hỏi các trưởng bối xong thì đi thăm họ sau."
"Thế thì không cần, tịnh dưỡng quan trọng, ta vẫn nên tránh làm phiền bọn họ."
Vào trong đại sảnh rồi, Bắc Đường Du đích thân giới thiệu qua một lượt mọi người có mặt. Phong Chi Danh căn dặn hộ vệ đi phân phát lễ vật đem tới cho đám con cháu của Bắc Đường gia, riêng Bắc Đường Phủ, Bắc Đường Lẫm cùng những trưởng bối thì tự tay y cầm lễ vật đến trao. Phần thể diện này không phải dành cho bọn họ, là dành riêng cho Bắc Đường Du. Nếu không nể mặt Bắc Đường Du, y còn lâu mới phải hạ mình như thế.
Tầm giờ Tỵ, Bắc Đường Phủ làm một bữa cơm canh thết đãi Bắc Đường Du và Phong Chi Danh, chỉ giữ lại một số người có địa vị ở lại. Phong Chi Danh đặt lồng vải đen dưới sàn, cầm đũa gắp thức ăn cho Bắc Đường Du nhưng không phải gắp đại cho có mà toàn là những món hắn thích. Hắn ngẩn ra, sau đó rất nhanh thu liễm nói: "Đa tạ phu quân."
Bắc Đường Du nghĩ hắn ăn ké ở phủ quốc sư lâu vậy rồi, nếu muốn biết sở thích của hắn thì Phong Chi Danh chỉ việc hỏi đầu bếp là rõ, cũng không phải điều gì khó khăn. Nhưng mà, Phong Chi Danh chịu bận tâm đến chút nhỏ nhặt này cho thấy y cũng có thành ý tìm hiểu hắn. Nghĩ vậy, trong lòng hắn liền vui vẻ lạ thường.
"Phu nhân khách sáo rồi!"
Bắc Đường Du vừa nhai nuốt một miếng thịt xuống, nghe Phong Chi Danh nói vậy thì mém sặc. May mà định lực hắn tốt, cổ họng cũng tốt, miễn cưỡng nuốt cái ực rồi uống ngụm rượu cho thông cổ. Bắc Đường Vũ nhìn hắn phát bực mà không nói gì, lại rất tò mò bên trong cái lồng Phong Chi Danh mang theo đựng thứ gì nên hỏi: "Quốc sư, vật người luôn mang bên cạnh là gì vậy?"
"Sủng vật." Phong Chi Danh đáp gọn.
Bắc Đường Du lúc đầu cũng không biết lồng đó đựng gì, nghe vậy liền hiểu ra, nhưng Bắc Đường Vũ lại ngây thơ phỏng đoán: "Sủng vật mà quốc sư nuôi chắc là rất khả ái, có thể cho ta xem không?"
"Lúc cần biết tất sẽ biết thôi." Phong Chi Danh hờ hững đáp.
Bắc Đường Vũ im lặng, vị quốc sư này thật khó tiếp chuyện.
Bắc Đường Phủ lên tiếng: "Quốc sư, nghe thiên hạ nói gần đây hoàng thượng có ý định xây lại Thiên Tuế Đài, không biết có thật không?"
Phong Chi Danh nể Bắc Đường Phủ là trưởng bối, không tiện ăn nói trống không nên thêm vào vài chữ: "Là thật hay giả thì còn phải trông chờ vào thánh ý định đoạt, ta cũng không biết nhiều hơn thiên hạ là bao."
Bắc Đường Lẫm nhắc nhở Bắc Đường Phủ: "Phụ thân, ngày vui như hôm nay không nên bàn chuyện triều chính."
Bắc Đường Du lập tức nhận ra không khí có phần khác thường. Sắc mặt của gia gia hắn không tốt, còn Phong Chi Danh thì không muốn nói nhiều.
Dùng bữa xong, Bắc Đường Du và Phong Chi Danh theo Bắc Đường Lẫm đến từ đường tế bái tổ tiên đã khuất. Sau đó, Bắc Đường Lẫm muốn dặn dò Bắc Đường Du vài câu nên Phong Chi Danh rời từ đường đi dạo trong hoa viên, tình cờ đụng mặt Bắc Đường Vũ đang ôm một bó hoa lớn đi tới. Bắc Đường Vũ hành lễ với Phong Chi rồi hỏi: "Quốc sư cũng thích hoa cỏ sao? Thế thì trùng hợp làm sao. Ta đây cũng hiểu biết một chút, quốc sư có muốn cùng ta uống chút trà hàn huyên không?"
"Không!" Phong Chi Danh từ chối thẳng.
Bắc Đường Vũ có hơi mất mặt, cười giả lả: "Quốc sư đúng là khó gần như thiên hạ đồn đại, nhưng ta chẳng phải yêu nghiệt hay tà ma gì mà quốc sư lại cứ kiêng kị như thế. Lục đệ trước khi thành thân khá thân thiết với ta, chủ yếu do bọn ta có cùng sở thích. Người mà đệ ấy thích ta thường sẽ thích, cho nên vừa gặp quốc sư liền thấy như thân quen đã lâu."
"Vậy sao?"
Phong Chi Danh hỏi lại, ánh mắt có gì đó u ám khiến cho Bắc Đường Vũ hoang mang. Có điều, Bắc Đường Vũ đã lỡ phóng lao thì chỉ biết đi theo lao nói tiếp: "Đương nhiên. Lục đệ không nhắc đến ta trước mặt quốc sư sao?"
"Người không quan trọng, ta không nhớ."
"..."
Bắc Đường Vũ thoáng thấy Bắc Đường Du từ xa đi tới sau lưng Phong Chi Danh. Bắc Đường Vũ thầm nghĩ Phong Chi Danh thật khó tiếp chuyện nhưng khiến cho Bắc Đường Du hiểu lầm một chút cũng tốt. Y vươn tay đến định chạm vào người Phong Chi Danh, không nghĩ tới ngón tay còn cách vạt áo Phong Chi Danh tầm một gang thì có con rắn màu vàng kim lú đầu ra nhe nanh dữ tợn. Bắc Đường Vũ sợ đến tái mét cả mặt mày ngã rạp ra đất hét lớn: "Rắn! Có rắn!"
Phong Chi Danh vỗ đầu Linh Tê trừng mắt như hung thần nói: "Ta nể mặt các trưởng bối phu nhân nhà mình nên vừa nãy chỉ nhắc nhở ngươi một chút. Nếu lần sau ngươi còn không an phận, hậu quả tự gánh lấy."
Hạ nhân nghe được tiếng hét của Bắc Đường Vũ vội vàng chạy tới, vừa đỡ Bắc Đường Vũ lên vừa hỏi rắn đâu. Bắc Đường Du kịp lúc tới xem kịch vui, bèn châm thêm dầu vào lửa: "Ôi nhị ca, không làm huynh sợ chứ? Phu quân nhà ta thích nuôi rắn như sủng vật, nhưng mà nó không tùy tiện cắn người đâu. Nó chỉ cắn mấy kẻ tiểu nhân đê hèn, người quân tử như huynh chắc chắn sẽ không sao."
"Bắc Đường Du ngươi được lắm! Rất được!"
Bắc Đường Vũ tức tối cùng hạ nhân bỏ đi. Bắc Đường Du nhìn Linh Tê vẫn đang nhe nanh thị uy nói với Phong Chi Danh: "Phu quân, cất vào được rồi đó, ngươi muốn dọa cả ta sao?"
Phong Chi Danh búng ngón tay, Linh Tê liền tự động chui vào tay áo y trốn tiếp. Y điềm đạm nói: "Linh Tê rất ngoan, có gì phải sợ?"
Bắc Đường Du xám mặt: "Nó chỉ ngoan với một mình ngươi thôi, nhưng nó đáng sợ với cả thiên hạ đấy."
"Nó chỉ cắn người mà ta ra lệnh cắn thôi, với ngươi thì hoàn toàn vô hại, không cần sợ."
Bắc Đường Du nghe ra lời này có gì đó mờ mờ ám ám đúng kiểu hắn thích: "Ý của phu quân là...phu quân sẽ không bao giờ tổn hại ta?"
"Thích hiểu sao thì tùy ngươi."
Bắc Đường Du cười rạng rỡ từ ánh mắt đến bờ môi, lần đầu tiên trong đời cảm thấy Phong Chi Danh cũng không khó hiểu lắm như đã nghĩ.
"Trời không còn sớm nữa, ta đưa phu quân về viện mà hồi đó mẫu thân và ta từng ở. Chúng ta qua đêm ở đó, sáng mai đi dâng trà cho gia gia nữa là có thể hồi phủ."
Phong Chi Danh đồng ý.
Nửa canh giờ sau, Bắc Đường Du trải xong chăn nệm trên giường thì nhìn sang chỗ Phong Chi Danh. Trong chiếc lồng kia quả nhiên nuôi trường xà như hắn nghĩ. Sủng vật mà Phong Chi Danh nói quanh đi quẩn lại chỉ có cương thi và mấy con độc vật thôi. Với kích cỡ của chiếc lồng, cương thi nhét vào thì không đủ độ cao, bọ cạp hay rết lại quá nhỏ, chỉ vừa với thân hình của con rắn lớn cỡ bắp tay người.
Bắc Đường Du sợ rắn nhưng cũng không muốn thể hiện quá đà, chỉ đành chui lên giường trước tránh xa cái lồng ra: "Phu quân mang theo thứ đó làm gì vậy?"
Phong Chi Danh thả trường xà ra khỏi lồng. Nó trườn cái thân đen tuyền về phía cửa lớn, lách gọn qua khe hở dưới chân cửa và mặt sàn đi ra ngoài, sau đó quấn thành hình vòng cung quanh cây cột chống hàng hiên bò lên mái nhà nằm thò đầu xuống canh chừng.
"Như thế này an tâm hơn. Nếu có người đến gần phạm vi căn phòng, Tiểu Hắc sẽ đuổi đi giùm chúng ta."
Tiểu Hắc? Nó to đùng thế kia, có thể quấn chết cả người mà gọi là tiểu sao? Nhưng mà Bắc Đường Du không phủ nhận Phong Chi Danh suy nghĩ rất chu toàn. Bất luận bọn họ nói gì trong căn phòng này đều sẽ không lo bị người khác nghe thấy.
"Hồi chiều Bắc Đường Lẫm có làm khó gì ngươi không?" Phong Chi Danh hỏi.
Bắc Đường Du lắc đầu: "Ông ta là người ôn nhu và thận trọng hơn phụ thân ta nhiều, nếu không cũng không nuôi dạy được người con trai làm thống lĩnh cấm vệ quân. Ông ta chỉ căn dặn ta ở phủ quốc sư không được làm ra điều gì mất mặt Bắc Đường gia mà thôi."
"Bắc Đường Phi cũng chẳng phải hạng đàng hoàng gì."
"Hắn đắc tội với ngươi sao?"
"Vậy thì chưa, nhưng mấy thái giám bên cạnh hoàng thượng rất ghét hắn ta. Hắn ta thường đem việc cơ thể họ bất toàn ra cười nhạo, thành ra đám cấm vệ quân dưới trướng cũng ngang nhiên học theo."
Bắc Đường Du bất bình: "Nếu không phải vì nhà nghèo thì ai lại bằng lòng bán mình vào cung làm thái giám để chịu nỗi khổ cơ thể bất toàn như vậy? Hắn có gì hơn người chứ? Chẳng qua là may mắn hơn người khác ở chỗ xuất thân danh gia vọng tộc liền có thể tùy tiện cười nhạo người ta như vậy sao? Đúng là quá đáng."
Phong Chi Danh đi đến giường cởi hài ra nói: "Nhưng mà về chức trách thì hắn rất tận tâm, cho đến nay chưa từng gây ra lỗi lầm gì ở trong cung. Hoàng thượng mỗi lần nhắc đến hắn còn rất tán thưởng."
"Bắc Đường gia không thiếu những con sói biết đội lốt người như thế."
Phong Chi Danh cười nằm xuống giường. Lời này cũng khéo thẳng thắn rồi.