Chương 35: Nguyên tắc
Trời mới tờ mờ sáng, Tiêu Nhan Dĩnh đã đến phủ tìm Phong Chi Danh khiến Bắc Đường Du cảm thấy rất lạ nhưng không tiện hỏi thẳng. Tiêu Nhan Dĩnh vừa về, ngoài cổng lại có người khác tới tìm.
Phong Chi Danh ngây ra một lúc mới cất giọng hỏi: "Về rồi sao?"
Người đến mặc áo choàng lông trắng, dáng vẻ thư sinh nho nhã, tuệ chất như lan như ngọc. Theo sau y có hai thuộc hạ ôm đao sáng bóng. Y tự hạ mũ trùm đầu xuống mỉm cười: "Cửu biệt trùng phùng, còn gì vui hơn?"
Phong Chi Danh gật đầu, đưa tay mời Tiêu Giản Mặc vào đại sảnh trò chuyện.
Bắc Đường Du cùng Sài Thất mang trà tới trông thấy hai người bọn họ đi ngang qua ở đằng xa. Trà này vốn muốn tiếp đãi Tiêu Nhan Dĩnh, không nghĩ đã đổi sang người khác. Sài Thất nhìn rõ là Tiêu Giản Mặc thì kinh hô: "Ngài ấy về thật sao?"
Bắc Đường Du hỏi: "Đó là ai vậy?"
Sài Thất giải thích ngay: "Hiền vương. Ta nghe trên phố đồn đại xôn xao ngài ấy sẽ về, nhưng nghĩ chỉ là tin thất thiệt không đáng để tâm."
Bắc Đường Du nhớ lại từng nghe Phong Chi Danh nhắc qua cái tên này. Y chính là đối thủ trên con đường tranh đoạt hoàng vị của Tiêu Nhan Dĩnh. Nếu Tiêu Giản Mặc đã hồi kinh, vậy thì hắn lập tức hiểu vì sao Tiêu Nhan Dĩnh lại đến tìm phu quân nhà hắn sớm như vậy. Quanh đi quẩn lại chắc hẳn không ngoài chuyện liên quan đến Tiêu Giản Mặc.
Bắc Đường Du cười ôn hòa: "Dù là ai đến thì cũng phải dâng trà thôi."
Sài Thất lưỡng lự: "Có lẽ Hiền vương cũng giống như Túc vương đến rồi sẽ đi liền, trà này không cần dâng đâu."
Bắc Đường Du nhìn sang Sài Thất hoài nghi hỏi: "Ngươi sợ ta đi làm phiền bọn họ sao? Lẽ nào vị Hiền vương kia cùng phu quân không đơn giản chỉ là huynh đệ họ hàng?"
Sài Thất đảo mắt sang hướng khác chối ngay: "Làm gì có? Phu nhân nghĩ nhiều rồi."
Nhìn thái độ của Sài Thất lấm la lấm lét rõ mồn một thế kia, Bắc Đường Du tin chắc bản thân hắn không hề nghĩ nhiều. Hắn giành lấy khay trà của Sài Thất: "Ngươi không dám dâng thì để ta dâng. Ngươi về trước đi."
Tại đại sảnh, Tiêu Giản Mặc bảo một trong hai thuộc hạ đặt chiếc lồng phủ kín vải đen xuống bàn rồi lui ra. Phong Chi Danh châm biếm tế nhị một câu: "Hôm nay phủ quốc sư đúng là có dịp đón tiếp thật nhiều khách quý."
Tiêu Giản Mặc hiểu ý cười: "Thật ra ta đến trước Nhan Dĩnh, nhưng vì sợ cùng vào sẽ khiến ngươi khó xử nên đành đợi ngoài xe ngựa. Khi Nhan Dĩnh đi thì ta mới vào."
"Hà cớ gì phải vậy? Đều là huynh đệ cả."
"Mười năm trước có lẽ đúng, nhưng bây giờ thì chưa hẳn. Tuy Nhan Dĩnh chưa bao giờ nói ra nhưng ta biết, trong lòng y luôn nghi kỵ ta hại chết Cận Dung, chỉ có ngươi và Trường Lân mới tin tưởng ta. Bất quá, dù là nghi kỵ hay tin tưởng, mười năm cách biệt, không còn đáng để nhắc nữa." Tiêu Giản Mặc nói rồi ho khan mấy tiếng.
Trông sắc mặt nhợt nhạt của Tiêu Giản Mặc, Phong Chi Danh không nhịn được hỏi: "Ngươi bị sao vậy? Lúc nãy ta đã chú ý đến. Ngươi trước đây ngay cả gió rét mùa đông còn chẳng sợ, đang là cuối xuân đầu hạ vì sao phải mặc áo choàng dày đến thế?"
"Định Châu heo hút giá lạnh, mười năm trôi qua, có thể mài mòn cả căn cốt vốn có của một người. Ta hiện tại quanh năm bị bệnh phổi hành hạ, thân thể yếu nhược, ngay cả chút gió lạnh thông thường cũng khó mà chịu được."
"Để ta bắt mạch cho ngươi."
Phong Chi Danh vươn tay ra nhưng bị Tiêu Giản Mặc khước từ: "Thôi đi, ta không muốn ngươi biết ta tệ hại thế nào đâu. Có những loại bệnh dù ngươi bắt ra được cũng không chữa khỏi được. Lần này hồi kinh chắc là ta ở cũng không lâu, chỉ vì hoàng thượng cứ giục về mãi, nếu không về một lần thì thành ra bất kính với người."
Phong Chi Danh tự giác thu tay lại. Nếu Tiêu Giản Mặc đã không muốn thì y cũng không cần phải gượng ép.
"Về là tốt rồi. Dù sao ngươi nói Định Châu không hợp với ngươi, vậy lưu lại kinh thành dài lâu cũng không phải là chủ ý tệ."
"Chuyện đó tính sau đi." Tiêu Giản Mặc cầm lấy lồng đen đưa cho Phong Chi Danh. "Cái này tặng cho ngươi."
Phong Chi Danh do dự nhưng rồi cũng nhận lấy, mở vải ra xem thì phát hiện bên trong chính là Ngọc Thỉ Hồ mà y luôn ao ước bắt được. Ngọc Thỉ Hồ cong đuôi nằm im, giương đôi mắt trong trẻo ngước nhìn y, còn y chỉ biết sững người ra như pho tượng, cho tới khi Bắc Đường Du mang trà vào mời Tiêu Giản Mặc thì y cũng không hề hay biết.
Phong Chi Danh phục hồi tinh thần nhìn về phía Tiêu Giản Mặc, bấy giờ mới phát hiện Bắc Đường Du đang cầm khay trà còn dư lại một tách sang chỗ y. Bắc Đường Du ngó vào chiếc lồng trên tay Phong Chi Danh. Một con hồ ly trắng muốt với bốn móng vuốt màu đỏ, vậy lẽ nào chính là Ngọc Thỉ Hồ hy vọng cuối cùng của bọn họ?
"Phu quân, đây là...?"
"Là Ngọc Thỉ Hồ." Phong Chi Danh đáp lại thắc mắc trong lòng hắn, sau đó nhân tiện giới thiệu với Tiêu Giản Mặc: "Đây là phu nhân của ta, Bắc Đường Du." Rồi nhìn đến Bắc Đường Du nói tiếp: "Còn đây là Hiền vương. Y và ta ngang tuổi, bình thường chỉ dùng tên để xưng hô, ngươi cũng có thể gọi y là Giản Mặc."
Tiêu Giản Mặc không buồn nhìn đến Bắc Đường Du, vốn ban đầu Tiêu Giản Mặc cứ tưởng hắn chỉ là một hạ nhân châm trà trong phủ. Bắc Đường Du cũng không thèm chấp với Tiêu Giản Mặc. Mọi tầm nhìn của hắn chỉ lưu lại trên người Ngọc Thỉ Hồ. Có được Ngọc Thỉ Hồ, hắn và Phong Chi Danh liền có thể nói đến chuyện tương lai xa xôi, nói đến một đời một kiếp ở bên nhau.
"Nghe nói ngươi thành thân rồi, không ngờ là thật. Chắc hẳn phải là người mà Tây Định Hầu ưng ý." Tiêu Giản Mặc nhàn nhạt nói, ý vị lạnh lùng từ trong câu chữ.
Phong Chi Danh không đáp, suy nghĩ hồi lâu rồi đặt chiếc lồng lên bàn trao trả lại Tiêu Giản Mặc: "Thứ này ta không nhận."
Tiêu Giản Mặc kinh ngạc, mà Bắc Đường Du càng kinh ngạc hơn cả y nên chen vào: "Không được, phu quân, thứ này..."
Phong Chi Danh cắt ngang lời hắn: "Du nhi, ta tự có định đoạt."
Bắc Đường Du nuối tiếc nhìn Ngọc Thỉ Hồ, mím môi thật chặt.
"Cứ xem như món quà từ một người bạn cũ. Ta không bắt buộc ngươi phải làm gì khác đổi lại nó." Tiêu Giản Mặc giải bày.
"Cách thức mà ngươi có được nó khiến ta không thể nhận được."
Tiêu Giản Mặc hít sâu im lặng, lát sau đứng dậy cầm lồng lên bỏ đi. Trước lúc đi y chỉ để lại một câu bất mãn: "Ngươi vẫn cứ không thức thời như vậy."
Đợi Tiêu Giản Mặc đi khuất rồi, Bắc Đường Du liền hỏi Phong Chi Danh: "Phu quân, đó là thứ ngươi muốn tìm thấy nhất, vì sao lại không nhận?"
"Ta từng nói với ngươi rồi, Ngọc Thỉ Hồ chạy nhảy vô cùng nhanh, thiên quân vạn mã bao vây cũng khó mà bắt được. Một người tinh thông kỳ môn dị thuật như ta còn không bắt được, vậy ngươi nghĩ vì sao Giản Mặc lại bắt được?"
"Cái này..." Bắc Đường Du do dự. Hắn quả thật không nghĩ tới điểm này.
"Chỉ có một cách duy nhất mà thôi. Y dùng trẻ con làm mồi dụ. Ngọc Thỉ Hồ không sát sinh, nhưng máu của trẻ con là thứ mà Ngọc Thỉ Hồ thích uống nhất. Đỉnh Lệ Sơn quanh năm băng tuyết bao phủ, chỉ cần bắt trẻ con trói lại, phía trên đặt lưới sắt rồi cắt cổ tay để cho máu của nó chảy tràn trên băng tuyết, Ngọc Thỉ Hồ sẽ bị dụ tới và sập bẫy. Thế nhưng, Lệ Sơn không phải đỉnh núi nhỏ, ngươi nghĩ chút ít máu của một đứa trẻ sẽ dễ dàng dụ được Ngọc Thỉ Hồ sao? Phải cần rất nhiều rất nhiều đứa trẻ để mùi máu lan tỏa một vùng mới có thể dụ được. Những đứa trẻ đó bị mất nhiều máu trong thời tiết giá lạnh sẽ còn sống nổi hay sao?"
Bắc Đường Du che miệng lại thảng thốt: "Dù vậy...nhưng mà..."
Phong Chi Danh giữ lấy hai bả vai Bắc Đường Du kiên định nói: "Du nhi, ta muốn sống, nhưng là sống như một người bình thường chứ không phải một quái vật. Trước đây Tuệ Viên từng hỏi ta liệu có tâm nguyện nào khiến bản thân trở nên ngu xuẩn? Ngươi biết ta trả lời nàng ta thế nào không? Ta đương nhiên là có, nhưng sẽ không hy sinh người khác vì tâm nguyện của mình. Ta có thể bỏ ra nhiều năm đi khắp chân trời góc biển tìm kiếm Tùng Lộ Hoa chỉ có qua lời đồn. Ta có thể dùng chính thân này thử trăm ngàn phương thuốc lạ, đến mức nôn mửa suốt ba ngày ba đêm. Ta có thể tự dùng xiềng xích trói mình khi phát bệnh tránh tổn hại đến người khác. Nhưng mà, Du nhi, ta không thể giết chết người khác để mình được sống. Ngươi hiểu không?"
Một giọt nước mắt không hiểu sao nặng nề buông xuống từ đáy mắt Bắc Đường Du. Hắn gục đầu vào người y, gật gật mấy cái: "Phu quân, ta xin lỗi. Là do ta quá ích kỷ. Không sao, không có Ngọc Thỉ Hồ chúng ta vẫn còn muôn ngàn cách khác. Nhất định sẽ tìm ra thôi."
Bắc Đường Du nói những lời này không chỉ để trấn an Phong Chi Danh, còn để tự khuyên nhủ chính bản thân mình. Vừa nãy hắn đã nghĩ, dù chỉ là trong giây phút rằng miễn là Phong Chi Danh được sống, những người khác có chết thì thế nào? Có điều, sau khi nghe Phong Chi Danh thổ lộ, hắn mới hiểu được sống cùng sự giày vò và áy náy đối với y còn đáng sợ hơn cả cái chết. Y có nguyên tắc của y, và nguyên tắc này thì ngay cả khi y cầu sống bao nhiêu cũng không thể phá vỡ nổi.
Ngoài cổng phủ quốc sư, Tiêu Giản Mặc bực mình bước vào xe ngựa rồi ra lệnh với người đánh xe quay về Hiền vương phủ. Trong xe, ở phía bên kia ghế ngồi đối diện có nam tử mặc y phục tím khoanh tay nhìn vào chiếc lồng của Tiêu Giản Mặc cười chế nhạo hỏi: "Hắn không nhận sao?"
Tiêu Giản Mặc mở lồng, đưa tay tóm lấy cổ họng của Ngọc Thỉ Hồ bóp chặt như muốn trút đi tất cả phẫn nộ của mình. Ngọc Thỉ Hồ vật lộn cào cấu một lúc rồi dần dần yếu sức trước lực tay của y và gục chết. Tiêu Giản Mặc thu hồi bàn tay bị cào đến chảy máu, mặt mày lạnh tanh le lưỡi liếm trên vết thương. Khang Dận chứng kiến cảnh này không khỏi rùng mình một cái: "Ngươi điên rồi. Lần khác lại mang tới biết đâu hắn sẽ nhận."
"Ta rành tính cách của Chi Danh. Một khi hắn đã quyết định chuyện gì rồi thì sẽ không thay đổi."
"Vậy cũng không cần phải giết nó? Ngươi tốn bao nhiêu tâm huyết mới bắt được nó cơ mà."
Tiêu Giản Mặc cười lạnh: "Tâm huyết không thể làm cảm động người khác thì giữ làm gì? Đừng nói chuyện này nữa. Lần này ta về kinh đã gây ra động tĩnh lớn, tạm thời phải giả ngây một chút quan sát xem tình hình thế nào rồi tính tiếp. Mấy người con khác của hoàng đế thì bỏ đi, nhưng Tiêu Nhan Dĩnh khá đáng sợ đấy. Hắn lại luôn ghim gút ta, tương lai khó tránh sẽ xảy ra xung đột."
Khang Dận gật đầu hỏi: "Cần ta giúp ngươi làm gì không?"
Tiêu Giản Mặc liếc Khang Dận đe dọa: "Đừng gây họa cho ta là đủ rồi. Còn lại, ta sớm đã có an bày."
"Vậy được, ta đi dạo chơi khắp nơi. Không dễ gì mới đến được cái nơi phồn hoa bậc nhất Đại Hành, không chơi cho đã thì thật uổng phí."
"Đừng sinh sự!"
Tiêu Giản Mặc chỉ nhắc thêm một câu rồi nhắm mắt không nói nữa. Khang Dận cười nhếch môi, nghĩ thầm Tiêu Giản Mặc thật phiền, cứ như là trưởng bối của y không bằng.
Phong Chi Danh ngây ra một lúc mới cất giọng hỏi: "Về rồi sao?"
Người đến mặc áo choàng lông trắng, dáng vẻ thư sinh nho nhã, tuệ chất như lan như ngọc. Theo sau y có hai thuộc hạ ôm đao sáng bóng. Y tự hạ mũ trùm đầu xuống mỉm cười: "Cửu biệt trùng phùng, còn gì vui hơn?"
Phong Chi Danh gật đầu, đưa tay mời Tiêu Giản Mặc vào đại sảnh trò chuyện.
Bắc Đường Du cùng Sài Thất mang trà tới trông thấy hai người bọn họ đi ngang qua ở đằng xa. Trà này vốn muốn tiếp đãi Tiêu Nhan Dĩnh, không nghĩ đã đổi sang người khác. Sài Thất nhìn rõ là Tiêu Giản Mặc thì kinh hô: "Ngài ấy về thật sao?"
Bắc Đường Du hỏi: "Đó là ai vậy?"
Sài Thất giải thích ngay: "Hiền vương. Ta nghe trên phố đồn đại xôn xao ngài ấy sẽ về, nhưng nghĩ chỉ là tin thất thiệt không đáng để tâm."
Bắc Đường Du nhớ lại từng nghe Phong Chi Danh nhắc qua cái tên này. Y chính là đối thủ trên con đường tranh đoạt hoàng vị của Tiêu Nhan Dĩnh. Nếu Tiêu Giản Mặc đã hồi kinh, vậy thì hắn lập tức hiểu vì sao Tiêu Nhan Dĩnh lại đến tìm phu quân nhà hắn sớm như vậy. Quanh đi quẩn lại chắc hẳn không ngoài chuyện liên quan đến Tiêu Giản Mặc.
Bắc Đường Du cười ôn hòa: "Dù là ai đến thì cũng phải dâng trà thôi."
Sài Thất lưỡng lự: "Có lẽ Hiền vương cũng giống như Túc vương đến rồi sẽ đi liền, trà này không cần dâng đâu."
Bắc Đường Du nhìn sang Sài Thất hoài nghi hỏi: "Ngươi sợ ta đi làm phiền bọn họ sao? Lẽ nào vị Hiền vương kia cùng phu quân không đơn giản chỉ là huynh đệ họ hàng?"
Sài Thất đảo mắt sang hướng khác chối ngay: "Làm gì có? Phu nhân nghĩ nhiều rồi."
Nhìn thái độ của Sài Thất lấm la lấm lét rõ mồn một thế kia, Bắc Đường Du tin chắc bản thân hắn không hề nghĩ nhiều. Hắn giành lấy khay trà của Sài Thất: "Ngươi không dám dâng thì để ta dâng. Ngươi về trước đi."
Tại đại sảnh, Tiêu Giản Mặc bảo một trong hai thuộc hạ đặt chiếc lồng phủ kín vải đen xuống bàn rồi lui ra. Phong Chi Danh châm biếm tế nhị một câu: "Hôm nay phủ quốc sư đúng là có dịp đón tiếp thật nhiều khách quý."
Tiêu Giản Mặc hiểu ý cười: "Thật ra ta đến trước Nhan Dĩnh, nhưng vì sợ cùng vào sẽ khiến ngươi khó xử nên đành đợi ngoài xe ngựa. Khi Nhan Dĩnh đi thì ta mới vào."
"Hà cớ gì phải vậy? Đều là huynh đệ cả."
"Mười năm trước có lẽ đúng, nhưng bây giờ thì chưa hẳn. Tuy Nhan Dĩnh chưa bao giờ nói ra nhưng ta biết, trong lòng y luôn nghi kỵ ta hại chết Cận Dung, chỉ có ngươi và Trường Lân mới tin tưởng ta. Bất quá, dù là nghi kỵ hay tin tưởng, mười năm cách biệt, không còn đáng để nhắc nữa." Tiêu Giản Mặc nói rồi ho khan mấy tiếng.
Trông sắc mặt nhợt nhạt của Tiêu Giản Mặc, Phong Chi Danh không nhịn được hỏi: "Ngươi bị sao vậy? Lúc nãy ta đã chú ý đến. Ngươi trước đây ngay cả gió rét mùa đông còn chẳng sợ, đang là cuối xuân đầu hạ vì sao phải mặc áo choàng dày đến thế?"
"Định Châu heo hút giá lạnh, mười năm trôi qua, có thể mài mòn cả căn cốt vốn có của một người. Ta hiện tại quanh năm bị bệnh phổi hành hạ, thân thể yếu nhược, ngay cả chút gió lạnh thông thường cũng khó mà chịu được."
"Để ta bắt mạch cho ngươi."
Phong Chi Danh vươn tay ra nhưng bị Tiêu Giản Mặc khước từ: "Thôi đi, ta không muốn ngươi biết ta tệ hại thế nào đâu. Có những loại bệnh dù ngươi bắt ra được cũng không chữa khỏi được. Lần này hồi kinh chắc là ta ở cũng không lâu, chỉ vì hoàng thượng cứ giục về mãi, nếu không về một lần thì thành ra bất kính với người."
Phong Chi Danh tự giác thu tay lại. Nếu Tiêu Giản Mặc đã không muốn thì y cũng không cần phải gượng ép.
"Về là tốt rồi. Dù sao ngươi nói Định Châu không hợp với ngươi, vậy lưu lại kinh thành dài lâu cũng không phải là chủ ý tệ."
"Chuyện đó tính sau đi." Tiêu Giản Mặc cầm lấy lồng đen đưa cho Phong Chi Danh. "Cái này tặng cho ngươi."
Phong Chi Danh do dự nhưng rồi cũng nhận lấy, mở vải ra xem thì phát hiện bên trong chính là Ngọc Thỉ Hồ mà y luôn ao ước bắt được. Ngọc Thỉ Hồ cong đuôi nằm im, giương đôi mắt trong trẻo ngước nhìn y, còn y chỉ biết sững người ra như pho tượng, cho tới khi Bắc Đường Du mang trà vào mời Tiêu Giản Mặc thì y cũng không hề hay biết.
Phong Chi Danh phục hồi tinh thần nhìn về phía Tiêu Giản Mặc, bấy giờ mới phát hiện Bắc Đường Du đang cầm khay trà còn dư lại một tách sang chỗ y. Bắc Đường Du ngó vào chiếc lồng trên tay Phong Chi Danh. Một con hồ ly trắng muốt với bốn móng vuốt màu đỏ, vậy lẽ nào chính là Ngọc Thỉ Hồ hy vọng cuối cùng của bọn họ?
"Phu quân, đây là...?"
"Là Ngọc Thỉ Hồ." Phong Chi Danh đáp lại thắc mắc trong lòng hắn, sau đó nhân tiện giới thiệu với Tiêu Giản Mặc: "Đây là phu nhân của ta, Bắc Đường Du." Rồi nhìn đến Bắc Đường Du nói tiếp: "Còn đây là Hiền vương. Y và ta ngang tuổi, bình thường chỉ dùng tên để xưng hô, ngươi cũng có thể gọi y là Giản Mặc."
Tiêu Giản Mặc không buồn nhìn đến Bắc Đường Du, vốn ban đầu Tiêu Giản Mặc cứ tưởng hắn chỉ là một hạ nhân châm trà trong phủ. Bắc Đường Du cũng không thèm chấp với Tiêu Giản Mặc. Mọi tầm nhìn của hắn chỉ lưu lại trên người Ngọc Thỉ Hồ. Có được Ngọc Thỉ Hồ, hắn và Phong Chi Danh liền có thể nói đến chuyện tương lai xa xôi, nói đến một đời một kiếp ở bên nhau.
"Nghe nói ngươi thành thân rồi, không ngờ là thật. Chắc hẳn phải là người mà Tây Định Hầu ưng ý." Tiêu Giản Mặc nhàn nhạt nói, ý vị lạnh lùng từ trong câu chữ.
Phong Chi Danh không đáp, suy nghĩ hồi lâu rồi đặt chiếc lồng lên bàn trao trả lại Tiêu Giản Mặc: "Thứ này ta không nhận."
Tiêu Giản Mặc kinh ngạc, mà Bắc Đường Du càng kinh ngạc hơn cả y nên chen vào: "Không được, phu quân, thứ này..."
Phong Chi Danh cắt ngang lời hắn: "Du nhi, ta tự có định đoạt."
Bắc Đường Du nuối tiếc nhìn Ngọc Thỉ Hồ, mím môi thật chặt.
"Cứ xem như món quà từ một người bạn cũ. Ta không bắt buộc ngươi phải làm gì khác đổi lại nó." Tiêu Giản Mặc giải bày.
"Cách thức mà ngươi có được nó khiến ta không thể nhận được."
Tiêu Giản Mặc hít sâu im lặng, lát sau đứng dậy cầm lồng lên bỏ đi. Trước lúc đi y chỉ để lại một câu bất mãn: "Ngươi vẫn cứ không thức thời như vậy."
Đợi Tiêu Giản Mặc đi khuất rồi, Bắc Đường Du liền hỏi Phong Chi Danh: "Phu quân, đó là thứ ngươi muốn tìm thấy nhất, vì sao lại không nhận?"
"Ta từng nói với ngươi rồi, Ngọc Thỉ Hồ chạy nhảy vô cùng nhanh, thiên quân vạn mã bao vây cũng khó mà bắt được. Một người tinh thông kỳ môn dị thuật như ta còn không bắt được, vậy ngươi nghĩ vì sao Giản Mặc lại bắt được?"
"Cái này..." Bắc Đường Du do dự. Hắn quả thật không nghĩ tới điểm này.
"Chỉ có một cách duy nhất mà thôi. Y dùng trẻ con làm mồi dụ. Ngọc Thỉ Hồ không sát sinh, nhưng máu của trẻ con là thứ mà Ngọc Thỉ Hồ thích uống nhất. Đỉnh Lệ Sơn quanh năm băng tuyết bao phủ, chỉ cần bắt trẻ con trói lại, phía trên đặt lưới sắt rồi cắt cổ tay để cho máu của nó chảy tràn trên băng tuyết, Ngọc Thỉ Hồ sẽ bị dụ tới và sập bẫy. Thế nhưng, Lệ Sơn không phải đỉnh núi nhỏ, ngươi nghĩ chút ít máu của một đứa trẻ sẽ dễ dàng dụ được Ngọc Thỉ Hồ sao? Phải cần rất nhiều rất nhiều đứa trẻ để mùi máu lan tỏa một vùng mới có thể dụ được. Những đứa trẻ đó bị mất nhiều máu trong thời tiết giá lạnh sẽ còn sống nổi hay sao?"
Bắc Đường Du che miệng lại thảng thốt: "Dù vậy...nhưng mà..."
Phong Chi Danh giữ lấy hai bả vai Bắc Đường Du kiên định nói: "Du nhi, ta muốn sống, nhưng là sống như một người bình thường chứ không phải một quái vật. Trước đây Tuệ Viên từng hỏi ta liệu có tâm nguyện nào khiến bản thân trở nên ngu xuẩn? Ngươi biết ta trả lời nàng ta thế nào không? Ta đương nhiên là có, nhưng sẽ không hy sinh người khác vì tâm nguyện của mình. Ta có thể bỏ ra nhiều năm đi khắp chân trời góc biển tìm kiếm Tùng Lộ Hoa chỉ có qua lời đồn. Ta có thể dùng chính thân này thử trăm ngàn phương thuốc lạ, đến mức nôn mửa suốt ba ngày ba đêm. Ta có thể tự dùng xiềng xích trói mình khi phát bệnh tránh tổn hại đến người khác. Nhưng mà, Du nhi, ta không thể giết chết người khác để mình được sống. Ngươi hiểu không?"
Một giọt nước mắt không hiểu sao nặng nề buông xuống từ đáy mắt Bắc Đường Du. Hắn gục đầu vào người y, gật gật mấy cái: "Phu quân, ta xin lỗi. Là do ta quá ích kỷ. Không sao, không có Ngọc Thỉ Hồ chúng ta vẫn còn muôn ngàn cách khác. Nhất định sẽ tìm ra thôi."
Bắc Đường Du nói những lời này không chỉ để trấn an Phong Chi Danh, còn để tự khuyên nhủ chính bản thân mình. Vừa nãy hắn đã nghĩ, dù chỉ là trong giây phút rằng miễn là Phong Chi Danh được sống, những người khác có chết thì thế nào? Có điều, sau khi nghe Phong Chi Danh thổ lộ, hắn mới hiểu được sống cùng sự giày vò và áy náy đối với y còn đáng sợ hơn cả cái chết. Y có nguyên tắc của y, và nguyên tắc này thì ngay cả khi y cầu sống bao nhiêu cũng không thể phá vỡ nổi.
Ngoài cổng phủ quốc sư, Tiêu Giản Mặc bực mình bước vào xe ngựa rồi ra lệnh với người đánh xe quay về Hiền vương phủ. Trong xe, ở phía bên kia ghế ngồi đối diện có nam tử mặc y phục tím khoanh tay nhìn vào chiếc lồng của Tiêu Giản Mặc cười chế nhạo hỏi: "Hắn không nhận sao?"
Tiêu Giản Mặc mở lồng, đưa tay tóm lấy cổ họng của Ngọc Thỉ Hồ bóp chặt như muốn trút đi tất cả phẫn nộ của mình. Ngọc Thỉ Hồ vật lộn cào cấu một lúc rồi dần dần yếu sức trước lực tay của y và gục chết. Tiêu Giản Mặc thu hồi bàn tay bị cào đến chảy máu, mặt mày lạnh tanh le lưỡi liếm trên vết thương. Khang Dận chứng kiến cảnh này không khỏi rùng mình một cái: "Ngươi điên rồi. Lần khác lại mang tới biết đâu hắn sẽ nhận."
"Ta rành tính cách của Chi Danh. Một khi hắn đã quyết định chuyện gì rồi thì sẽ không thay đổi."
"Vậy cũng không cần phải giết nó? Ngươi tốn bao nhiêu tâm huyết mới bắt được nó cơ mà."
Tiêu Giản Mặc cười lạnh: "Tâm huyết không thể làm cảm động người khác thì giữ làm gì? Đừng nói chuyện này nữa. Lần này ta về kinh đã gây ra động tĩnh lớn, tạm thời phải giả ngây một chút quan sát xem tình hình thế nào rồi tính tiếp. Mấy người con khác của hoàng đế thì bỏ đi, nhưng Tiêu Nhan Dĩnh khá đáng sợ đấy. Hắn lại luôn ghim gút ta, tương lai khó tránh sẽ xảy ra xung đột."
Khang Dận gật đầu hỏi: "Cần ta giúp ngươi làm gì không?"
Tiêu Giản Mặc liếc Khang Dận đe dọa: "Đừng gây họa cho ta là đủ rồi. Còn lại, ta sớm đã có an bày."
"Vậy được, ta đi dạo chơi khắp nơi. Không dễ gì mới đến được cái nơi phồn hoa bậc nhất Đại Hành, không chơi cho đã thì thật uổng phí."
"Đừng sinh sự!"
Tiêu Giản Mặc chỉ nhắc thêm một câu rồi nhắm mắt không nói nữa. Khang Dận cười nhếch môi, nghĩ thầm Tiêu Giản Mặc thật phiền, cứ như là trưởng bối của y không bằng.