Chương 4: Lại gặp quốc sư
Tại Túy Mãn Phường, phường hát nổi tiếng nhất kinh thành, phòng chữ Thiên.
Lúc Phong Chi Danh đẩy cửa bước vào, tiếng tỳ bà phía sau tấm bình phong tứ quý đã gảy đến đoạn giữa của bài Hán Cung Thu Nguyệt, giai điệu u oán, ca từ não nề miêu tả về thân phận của người phi tử bị giam kín nơi lồng son. Túc vương Tiêu Nhan Dĩnh và Bạc vương Tiêu Trường Lân, hai người con trai nhỏ tuổi nhất của hoàng đế, đồng thời cùng một mẹ sinh ra thì ngồi ở bàn rượu đối diện tấm bình phong khá xa chìm đắm vào làn điệu bi thương. Vừa trông thấy Phong Chi Danh, Tiêu Nhan Dĩnh liền phe phẩy cây quạt giấy trong tay cười hỏi: "Hiền huynh hôm nay sao đến muộn thế?"
Phong Chi Danh đi lại bàn ngồi xuống: "Khi nãy về thăm nghĩa phụ một chút, bị giữ lại giáo huấn vài câu."
Tiêu Trường Lân đoán ngay: "Chắc là về chuyện hôn sự rồi. Tây Định Hầu lần này tiền trảm hậu tấu, xem thử huynh còn giở được trò gì? Muốn từ hôn cũng không có cửa đâu."
"Ai bảo ta muốn từ hôn?" Phong Chi Danh hỏi lại.
Tiêu Nhan Dĩnh rót rượu mời y rồi hỏi: "Lẽ nào huynh đổi tính ngoan ngoãn chịu thành thân?"
Phong Chi Danh nhấp môi một ngụm rượu, đặt xuống nói: "Dù sao phần quà mừng này các ngươi không thể thiếu. Tặng thứ nào cho ra hồn đấy, quà không đắt giá ta liền xem như các ngươi không có thành ý."
Tiêu Nhan Dĩnh và Tiêu Trường Lân cười khổ não nhìn nhau, đồng loạt nói: "Hiền huynh dạy bảo rất phải."
Phong Chi Danh lại nói: "Thật ra ta cũng không muốn thành thân sớm vậy, nhưng nghĩ lại vụ thảm án liên tiếp này bên Đại Lý Tự điều tra chẳng ra gì, sợ các ngươi chết sớm thì ta lại mất đi hai phần quà mừng. Thôi cứ nhân lúc các ngươi còn sống mà thành thân để không lỗ."
Tiêu Nhan Dĩnh: "..."
Tiêu Trường Lân cố chống chế: "Nếu có bảng xếp hạng những công tử độc miệng nhất kinh thành thì ta chắc chắn sẽ dốc toàn bộ gia sản ra bầu cử hiền huynh đứng nhất. Nhưng quả thật đã hơn hai tháng rồi mà Lương tự khanh vẫn chưa bắt được người, phụ hoàng đã đánh tiếng mấy lần, tức giận cũng không ít."
Tiêu Nhan Dĩnh xen vào: "Chỉ sợ lần này không phải người làm mà là yêu quái làm, vậy thì có mười Lương tự khanh cũng không bắt nổi. Những nạn nhân bị móc tim đều là nam tử dưới hai mươi, tư chất không tệ, có người còn đang làm văn quan trong triều."
Phong Chi Danh khẳng định: "Ta đã xem qua mấy cái xác đó, đều do người làm, không phải yêu."
"Nếu là người, vậy sao lại móc tim làm gì? Ta tưởng chỉ có xà tinh hồ ly tinh gì đó mới ăn tim người." Tiêu Nhan Dĩnh nghi hoặc hỏi.
Phong Chi Danh cười: "Thế thì ngươi không biết rồi. Trái tim là thứ đen tối nhất trong cơ thể con người."
Tiêu Trường Lân phỏng đoán: "Ý của hiền huynh nạn nhân là những kẻ từng phụ bạc tình cảm của người khác sao? Hiền huynh khiến ta nhớ lại một chuyện. Mùa Đông năm ngoái ta từng gặp qua một trong số các nạn nhân, Triệu Bội Thiên. Hắn được tam ca mời làm mưu sĩ. Người này ấy à, tuy có chút thông minh nhưng phẩm hạnh thấp kém. Nghe nói để làm thân với tam ca, hắn đã hiến vợ của mình là Lưu thị. Đáng tiếc hắn không biết tam ca dù háo sắc nhưng lại sợ nhất là sư tử Hà Đông nhà huynh ấy. Tam tẩu vừa nhìn một cái, Lưu thị kia liền bị ném thẳng khỏi cửa, nói gì đến nạp làm thiếp?"
Tiêu Nhan Dĩnh cười: "Cái tính thích hóng chuyện thiên hạ của thập nhất đệ vẫn là giỏi nhất. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì phú quý vinh hoa mà bán cả thê tử thì loại nam nhân đó không đáng được sống nữa."
Phong Chi Danh chỉ nghe mà không nói gì, lại lẳng lặng uống thêm một ngụm rượu. Tiêu Trường Lân thấy y bắt đầu chán rồi nên bày chuyện để nói: "Thế thì thập ca sai rồi. Không chỉ chuyện thiên hạ, chuyện về tẩu tẩu tương lai ta cũng biết một chút đấy."
Phong Chi Danh nhướn mày: "Nói nghe xem."
Tiêu Trường Lân cười lớn một cái nói: "Tẩu tẩu cùng với học sĩ Mạnh Tông Nguyên ở Hàn Lâm Viện là thanh mai trúc mã, hiền huynh nhất định phải đề phòng tình địch đấy."
Tiêu Nhan Dĩnh phản bác: "Sao ta nghe nói Mạnh Tông Nguyên này là một đôi với nhị thiếu Bắc Đường Vũ, còn sắp ở rể Bắc Đường gia rồi?"
"Tin của đệ không sai vào đâu được. Mấy người trong Hàn Lâm Viện nói Bắc Đường Vũ này cướp người yêu của đệ đệ mình, chẳng qua vì là con vợ cả nên không ai dám bới móc gì thôi. Dù sao Bắc Đường gia nhất môn đại hộ, con cháu rất đông, cũng chẳng thiếu mấy kẻ vô sỉ mưu lợi. À dĩ nhiên là ngoại trừ hiền tẩu tương lai. Theo đệ biết, tẩu tẩu ở Bắc Đường gia là nhân vật nhỏ bé, không thích giao du, quan trọng nhất là cũng không có lời đồn xấu nào."
Đột nhiên, ở ngoài hành lang truyền đến một trận ầm ĩ náo loạn cả lên. Phong Chi Danh vẫn ngồi yên nghe hát nhưng hai vị vương gia thì sốt ruột đứng lên chạy ra ngoài xem. Lát sau, khi mọi âm thanh hỗn tạp lắng xuống, bọn họ cùng lúc quay lại, vừa ngồi vào bàn thì Tiêu Nhan Dĩnh đã nhanh nhảu kể lại: "Là con trai Phùng tiết độ sứ Phùng Mão uống say gây chuyện, đập phá hết bàn ghế trong phòng. Phụ thân hắn là người nghiêm minh kỷ luật, không ngờ sinh ra đứa con lại tệ hại đến vậy."
Sau vài tuần rượu, ba người tạm biệt ở cổng của Túy Mãn Phường. Phong Chi Danh đang định lên xe ngựa hồi phủ, chợt thấy Bắc Đường Du đeo một túi vải đứng từ xa nhìn về phía y. Ánh mắt đó kiên định và trong trẻo, chỉ nhìn về một hướng, lại nhìn nhập tâm như thể cả thế giới chỉ còn lại một mình y đang ngự trị trong mắt hắn, thật khiến lòng người rối loạn.
Phong Chi Danh lên xe ngựa trước, bảo người đánh xe đi gọi Bắc Đường Du tới. Sau khi Bắc Đường Du vào xe ngồi ở ghế đối diện, cỗ xe ngựa vẫn đứng yên như trước không dịch chuyển. Phong Chi Danh cất tiếng hỏi: "Ngươi theo dõi ta?"
Bắc Đường Du mỉm cười: "Quốc sư đánh giá ta quá cao rồi. Nhằm lúc vừa ra khỏi tiệm rèn tình cờ trông thấy quốc sư đi vào Túy Mãn Phường, thế nên ta đứng đợi bên ngoài cho tới giờ."
"Đợi ta làm gì?"
"Không biết, chỉ là đã gặp rồi thì không thể nào quay đi như chưa từng gặp. Ta nghĩ vẫn nên chào hỏi ngài một câu."
Phong Chi Danh cạn lời, nhìn đến túi vải của hắn. Hắn vừa ra khỏi tiệm rèn, vậy túi kia có lẽ đang đựng một món vũ khí nào đó: "Túi của ngươi..."
Bắc Đường Du đọc được hướng ánh mắt của Phong Chi Danh, chẳng đợi y hỏi xong đã đáp: "Ám khí mà ta dặn thợ chế ra. Ta không hề biết võ, cũng không thể luôn trông mong vào vận may sẽ có người tốt bụng tới cứu ta hoài. Khi xảy ra chuyện, chí ít nên có thứ gì đó phòng thân."
"Ngay cả bản lĩnh phòng thân cũng không có, còn muốn tính kế với chính gia tộc mình. Ta xem ngươi hẳn là kẻ điên."
Bắc Đường Du biết Phong Chi Danh muốn chế nhạo hắn, nhưng hắn không hề trách y. Nên biết Bắc Đường gia là cội rễ vững chắc của bản triều, nhiều đời làm võ tướng, không phải ai thích lật đổ thì liền lật được. Gia gia hắn Bắc Đường Phủ từng làm trấn Bắc đại tướng quân của tiên đế, nay đã từ quan nhưng chức vị này lại được phụ thân hắn kế thừa. Đại bá hắn Bắc Đường Lẫm không thích võ chỉ theo văn, lúc niên thiếu còn từng là thầy dạy học cho mấy vị hoàng tử. Đường ca hắn Bắc Đường Phi làm thống lĩnh cấm vệ quân. Cuối cùng người có vai vế nhất chính là cô cô hắn Bắc Đường Dung, sủng phi của hoàng đế. Thường nói lời bên gối còn mạnh hơn trăm đao ngàn kiếm. Thực vậy, khi Bắc Đường Ngạo và Tây Định Hầu xảy ra hiềm khích, hoàng đế nghe theo lời Bắc Đường Dung có ý thiên vị Bắc Đường Ngạo, cố tình để chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không. Tính mạng của những binh sĩ đi theo Tây Định Hầu có là gì, chung quy sao sánh bằng giai nhân ở trong tay? Hoàng đế sớm đã quên sạch chuyện cũ. Thiên hạ cũng chẳng thèm nhớ. Chỉ có một mình Tây Định Hầu vẫn ghi lòng tạc dạ không sao xóa đi. Ông lập một ngôi mộ chung cho tất cả binh sĩ đã mất trên núi Thiên Ước, hằng năm vẫn đều đặn cùng Trương Hưng đến thăm viếng. Về phần tình cảm này, Bắc Đường Du thật sự rất khâm phục.
Bắc Đường Du lấy lễ của người đáp trả người: "Thiên hạ cũng nói quốc sư là kẻ điên, vừa hay chúng ta khéo đẹp đôi."
Phong Chi Danh cười lạnh. Không ngờ người ở trước mặt miệng lưỡi cũng thật sắc bén. Y không thích những kẻ ngu ngốc, nhưng quá thông minh thì y cũng chưa chắc thích.
"Ta ra ngoài cũng đã lâu, nên hồi phủ rồi." Bắc Đường Du vén màn xe ngựa trở xuống. Phong Chi Danh chỉ nhìn theo mà không nói gì.
Bắc Đường Du vừa đi, Sài Thất đã lù lù trèo lên xe ngựa ôm theo rất nhiều túi bánh ăn vặt. Phong Chi Danh bảo người đánh xe hồi phủ rồi hỏi Sài Thất: "Nãy giờ ngươi đi đâu vậy?"
Sài Thất như cún con vẫy đuôi trước y: "Ta đi mua đồ ăn. Mùa Xuân vừa đến, bên ngoài liền nhộn nhịp hẳn lên, bánh ngon cũng nhiều hơn trước. Huống hồ, ta thấy quốc sư bận trò chuyện với phu nhân cho nên không đến làm phiền."
"Phu nhân? Ngươi gọi cũng suông miệng thật."
Sài Thất cười cười: "Bắc Đường công tử cũng sắp vào phủ chúng ta rồi, từ này hẳn là không gọi sai."
Phong Chi Danh hờ hững nói: "Đêm nay ta rời thành, vài ngày tới mới về."
Sài Thất đang vui vẻ ăn bánh liền bị nghẹn lại: "Quốc sư, ngài nói đùa thôi phải không? Ngày mốt là hôn lễ của ngài rồi."
"Ta có hẹn, cái hẹn này đã có từ trước nên không thể không đi."
Sài Thất giãy nảy lên: "Vậy chuyện hôn lễ tính sao? Ngài không thể kháng chỉ đâu."
"Không kháng chỉ. Ta cắt giấy biến thành hình nhân thay ta bái đường là được. Bắc Đường Du là người hiểu chuyện, cho dù phát hiện hôn lễ có vấn đề thì hắn cũng không làm ầm lên đâu."
Sài Thất gặm bánh cũng không còn tâm tình, lo đến phát hoảng lên: "Nhưng còn lúc động phòng này nọ thì sao? Quốc sư, ngài không thể vắng mặt lúc này đâu. Thế này chẳng khác gì chưa đánh đã chạy?"
Phong Chi Danh vươn tay vỗ lên đầu Sài Thất cười: "Ta chỉ là đi vắng vài ngày, sẽ có họa gì được? Yên tâm."
"..."
Sài Thất mắng thầm trong bụng. Đệch! Y yên tâm được mới lạ.
Lúc Phong Chi Danh đẩy cửa bước vào, tiếng tỳ bà phía sau tấm bình phong tứ quý đã gảy đến đoạn giữa của bài Hán Cung Thu Nguyệt, giai điệu u oán, ca từ não nề miêu tả về thân phận của người phi tử bị giam kín nơi lồng son. Túc vương Tiêu Nhan Dĩnh và Bạc vương Tiêu Trường Lân, hai người con trai nhỏ tuổi nhất của hoàng đế, đồng thời cùng một mẹ sinh ra thì ngồi ở bàn rượu đối diện tấm bình phong khá xa chìm đắm vào làn điệu bi thương. Vừa trông thấy Phong Chi Danh, Tiêu Nhan Dĩnh liền phe phẩy cây quạt giấy trong tay cười hỏi: "Hiền huynh hôm nay sao đến muộn thế?"
Phong Chi Danh đi lại bàn ngồi xuống: "Khi nãy về thăm nghĩa phụ một chút, bị giữ lại giáo huấn vài câu."
Tiêu Trường Lân đoán ngay: "Chắc là về chuyện hôn sự rồi. Tây Định Hầu lần này tiền trảm hậu tấu, xem thử huynh còn giở được trò gì? Muốn từ hôn cũng không có cửa đâu."
"Ai bảo ta muốn từ hôn?" Phong Chi Danh hỏi lại.
Tiêu Nhan Dĩnh rót rượu mời y rồi hỏi: "Lẽ nào huynh đổi tính ngoan ngoãn chịu thành thân?"
Phong Chi Danh nhấp môi một ngụm rượu, đặt xuống nói: "Dù sao phần quà mừng này các ngươi không thể thiếu. Tặng thứ nào cho ra hồn đấy, quà không đắt giá ta liền xem như các ngươi không có thành ý."
Tiêu Nhan Dĩnh và Tiêu Trường Lân cười khổ não nhìn nhau, đồng loạt nói: "Hiền huynh dạy bảo rất phải."
Phong Chi Danh lại nói: "Thật ra ta cũng không muốn thành thân sớm vậy, nhưng nghĩ lại vụ thảm án liên tiếp này bên Đại Lý Tự điều tra chẳng ra gì, sợ các ngươi chết sớm thì ta lại mất đi hai phần quà mừng. Thôi cứ nhân lúc các ngươi còn sống mà thành thân để không lỗ."
Tiêu Nhan Dĩnh: "..."
Tiêu Trường Lân cố chống chế: "Nếu có bảng xếp hạng những công tử độc miệng nhất kinh thành thì ta chắc chắn sẽ dốc toàn bộ gia sản ra bầu cử hiền huynh đứng nhất. Nhưng quả thật đã hơn hai tháng rồi mà Lương tự khanh vẫn chưa bắt được người, phụ hoàng đã đánh tiếng mấy lần, tức giận cũng không ít."
Tiêu Nhan Dĩnh xen vào: "Chỉ sợ lần này không phải người làm mà là yêu quái làm, vậy thì có mười Lương tự khanh cũng không bắt nổi. Những nạn nhân bị móc tim đều là nam tử dưới hai mươi, tư chất không tệ, có người còn đang làm văn quan trong triều."
Phong Chi Danh khẳng định: "Ta đã xem qua mấy cái xác đó, đều do người làm, không phải yêu."
"Nếu là người, vậy sao lại móc tim làm gì? Ta tưởng chỉ có xà tinh hồ ly tinh gì đó mới ăn tim người." Tiêu Nhan Dĩnh nghi hoặc hỏi.
Phong Chi Danh cười: "Thế thì ngươi không biết rồi. Trái tim là thứ đen tối nhất trong cơ thể con người."
Tiêu Trường Lân phỏng đoán: "Ý của hiền huynh nạn nhân là những kẻ từng phụ bạc tình cảm của người khác sao? Hiền huynh khiến ta nhớ lại một chuyện. Mùa Đông năm ngoái ta từng gặp qua một trong số các nạn nhân, Triệu Bội Thiên. Hắn được tam ca mời làm mưu sĩ. Người này ấy à, tuy có chút thông minh nhưng phẩm hạnh thấp kém. Nghe nói để làm thân với tam ca, hắn đã hiến vợ của mình là Lưu thị. Đáng tiếc hắn không biết tam ca dù háo sắc nhưng lại sợ nhất là sư tử Hà Đông nhà huynh ấy. Tam tẩu vừa nhìn một cái, Lưu thị kia liền bị ném thẳng khỏi cửa, nói gì đến nạp làm thiếp?"
Tiêu Nhan Dĩnh cười: "Cái tính thích hóng chuyện thiên hạ của thập nhất đệ vẫn là giỏi nhất. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vì phú quý vinh hoa mà bán cả thê tử thì loại nam nhân đó không đáng được sống nữa."
Phong Chi Danh chỉ nghe mà không nói gì, lại lẳng lặng uống thêm một ngụm rượu. Tiêu Trường Lân thấy y bắt đầu chán rồi nên bày chuyện để nói: "Thế thì thập ca sai rồi. Không chỉ chuyện thiên hạ, chuyện về tẩu tẩu tương lai ta cũng biết một chút đấy."
Phong Chi Danh nhướn mày: "Nói nghe xem."
Tiêu Trường Lân cười lớn một cái nói: "Tẩu tẩu cùng với học sĩ Mạnh Tông Nguyên ở Hàn Lâm Viện là thanh mai trúc mã, hiền huynh nhất định phải đề phòng tình địch đấy."
Tiêu Nhan Dĩnh phản bác: "Sao ta nghe nói Mạnh Tông Nguyên này là một đôi với nhị thiếu Bắc Đường Vũ, còn sắp ở rể Bắc Đường gia rồi?"
"Tin của đệ không sai vào đâu được. Mấy người trong Hàn Lâm Viện nói Bắc Đường Vũ này cướp người yêu của đệ đệ mình, chẳng qua vì là con vợ cả nên không ai dám bới móc gì thôi. Dù sao Bắc Đường gia nhất môn đại hộ, con cháu rất đông, cũng chẳng thiếu mấy kẻ vô sỉ mưu lợi. À dĩ nhiên là ngoại trừ hiền tẩu tương lai. Theo đệ biết, tẩu tẩu ở Bắc Đường gia là nhân vật nhỏ bé, không thích giao du, quan trọng nhất là cũng không có lời đồn xấu nào."
Đột nhiên, ở ngoài hành lang truyền đến một trận ầm ĩ náo loạn cả lên. Phong Chi Danh vẫn ngồi yên nghe hát nhưng hai vị vương gia thì sốt ruột đứng lên chạy ra ngoài xem. Lát sau, khi mọi âm thanh hỗn tạp lắng xuống, bọn họ cùng lúc quay lại, vừa ngồi vào bàn thì Tiêu Nhan Dĩnh đã nhanh nhảu kể lại: "Là con trai Phùng tiết độ sứ Phùng Mão uống say gây chuyện, đập phá hết bàn ghế trong phòng. Phụ thân hắn là người nghiêm minh kỷ luật, không ngờ sinh ra đứa con lại tệ hại đến vậy."
Sau vài tuần rượu, ba người tạm biệt ở cổng của Túy Mãn Phường. Phong Chi Danh đang định lên xe ngựa hồi phủ, chợt thấy Bắc Đường Du đeo một túi vải đứng từ xa nhìn về phía y. Ánh mắt đó kiên định và trong trẻo, chỉ nhìn về một hướng, lại nhìn nhập tâm như thể cả thế giới chỉ còn lại một mình y đang ngự trị trong mắt hắn, thật khiến lòng người rối loạn.
Phong Chi Danh lên xe ngựa trước, bảo người đánh xe đi gọi Bắc Đường Du tới. Sau khi Bắc Đường Du vào xe ngồi ở ghế đối diện, cỗ xe ngựa vẫn đứng yên như trước không dịch chuyển. Phong Chi Danh cất tiếng hỏi: "Ngươi theo dõi ta?"
Bắc Đường Du mỉm cười: "Quốc sư đánh giá ta quá cao rồi. Nhằm lúc vừa ra khỏi tiệm rèn tình cờ trông thấy quốc sư đi vào Túy Mãn Phường, thế nên ta đứng đợi bên ngoài cho tới giờ."
"Đợi ta làm gì?"
"Không biết, chỉ là đã gặp rồi thì không thể nào quay đi như chưa từng gặp. Ta nghĩ vẫn nên chào hỏi ngài một câu."
Phong Chi Danh cạn lời, nhìn đến túi vải của hắn. Hắn vừa ra khỏi tiệm rèn, vậy túi kia có lẽ đang đựng một món vũ khí nào đó: "Túi của ngươi..."
Bắc Đường Du đọc được hướng ánh mắt của Phong Chi Danh, chẳng đợi y hỏi xong đã đáp: "Ám khí mà ta dặn thợ chế ra. Ta không hề biết võ, cũng không thể luôn trông mong vào vận may sẽ có người tốt bụng tới cứu ta hoài. Khi xảy ra chuyện, chí ít nên có thứ gì đó phòng thân."
"Ngay cả bản lĩnh phòng thân cũng không có, còn muốn tính kế với chính gia tộc mình. Ta xem ngươi hẳn là kẻ điên."
Bắc Đường Du biết Phong Chi Danh muốn chế nhạo hắn, nhưng hắn không hề trách y. Nên biết Bắc Đường gia là cội rễ vững chắc của bản triều, nhiều đời làm võ tướng, không phải ai thích lật đổ thì liền lật được. Gia gia hắn Bắc Đường Phủ từng làm trấn Bắc đại tướng quân của tiên đế, nay đã từ quan nhưng chức vị này lại được phụ thân hắn kế thừa. Đại bá hắn Bắc Đường Lẫm không thích võ chỉ theo văn, lúc niên thiếu còn từng là thầy dạy học cho mấy vị hoàng tử. Đường ca hắn Bắc Đường Phi làm thống lĩnh cấm vệ quân. Cuối cùng người có vai vế nhất chính là cô cô hắn Bắc Đường Dung, sủng phi của hoàng đế. Thường nói lời bên gối còn mạnh hơn trăm đao ngàn kiếm. Thực vậy, khi Bắc Đường Ngạo và Tây Định Hầu xảy ra hiềm khích, hoàng đế nghe theo lời Bắc Đường Dung có ý thiên vị Bắc Đường Ngạo, cố tình để chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không. Tính mạng của những binh sĩ đi theo Tây Định Hầu có là gì, chung quy sao sánh bằng giai nhân ở trong tay? Hoàng đế sớm đã quên sạch chuyện cũ. Thiên hạ cũng chẳng thèm nhớ. Chỉ có một mình Tây Định Hầu vẫn ghi lòng tạc dạ không sao xóa đi. Ông lập một ngôi mộ chung cho tất cả binh sĩ đã mất trên núi Thiên Ước, hằng năm vẫn đều đặn cùng Trương Hưng đến thăm viếng. Về phần tình cảm này, Bắc Đường Du thật sự rất khâm phục.
Bắc Đường Du lấy lễ của người đáp trả người: "Thiên hạ cũng nói quốc sư là kẻ điên, vừa hay chúng ta khéo đẹp đôi."
Phong Chi Danh cười lạnh. Không ngờ người ở trước mặt miệng lưỡi cũng thật sắc bén. Y không thích những kẻ ngu ngốc, nhưng quá thông minh thì y cũng chưa chắc thích.
"Ta ra ngoài cũng đã lâu, nên hồi phủ rồi." Bắc Đường Du vén màn xe ngựa trở xuống. Phong Chi Danh chỉ nhìn theo mà không nói gì.
Bắc Đường Du vừa đi, Sài Thất đã lù lù trèo lên xe ngựa ôm theo rất nhiều túi bánh ăn vặt. Phong Chi Danh bảo người đánh xe hồi phủ rồi hỏi Sài Thất: "Nãy giờ ngươi đi đâu vậy?"
Sài Thất như cún con vẫy đuôi trước y: "Ta đi mua đồ ăn. Mùa Xuân vừa đến, bên ngoài liền nhộn nhịp hẳn lên, bánh ngon cũng nhiều hơn trước. Huống hồ, ta thấy quốc sư bận trò chuyện với phu nhân cho nên không đến làm phiền."
"Phu nhân? Ngươi gọi cũng suông miệng thật."
Sài Thất cười cười: "Bắc Đường công tử cũng sắp vào phủ chúng ta rồi, từ này hẳn là không gọi sai."
Phong Chi Danh hờ hững nói: "Đêm nay ta rời thành, vài ngày tới mới về."
Sài Thất đang vui vẻ ăn bánh liền bị nghẹn lại: "Quốc sư, ngài nói đùa thôi phải không? Ngày mốt là hôn lễ của ngài rồi."
"Ta có hẹn, cái hẹn này đã có từ trước nên không thể không đi."
Sài Thất giãy nảy lên: "Vậy chuyện hôn lễ tính sao? Ngài không thể kháng chỉ đâu."
"Không kháng chỉ. Ta cắt giấy biến thành hình nhân thay ta bái đường là được. Bắc Đường Du là người hiểu chuyện, cho dù phát hiện hôn lễ có vấn đề thì hắn cũng không làm ầm lên đâu."
Sài Thất gặm bánh cũng không còn tâm tình, lo đến phát hoảng lên: "Nhưng còn lúc động phòng này nọ thì sao? Quốc sư, ngài không thể vắng mặt lúc này đâu. Thế này chẳng khác gì chưa đánh đã chạy?"
Phong Chi Danh vươn tay vỗ lên đầu Sài Thất cười: "Ta chỉ là đi vắng vài ngày, sẽ có họa gì được? Yên tâm."
"..."
Sài Thất mắng thầm trong bụng. Đệch! Y yên tâm được mới lạ.