Chương 6: Nghe ngóng Trương phủ
Bắc Đường Du vén một góc nhỏ màn xe ngựa ra nhìn về cổng Trương phủ từ xa. Sài Thất xác nhận A Cát quả thật bị gia gia hắn đem tặng cho vị Trương công này, không phải chỉ là lời bịa đặt một phía của Bắc Đường Lĩnh. Y còn giúp hắn điều tra được Trương công trước kia là tướng lĩnh dưới trướng gia gia hắn, dù không lập ra công trạng gì lớn lao nhưng đã từng vì gia gia hắn đỡ lấy một đao. Sau này ông ta tham ô, bị tước bỏ chức quan, gia cảnh sa sút. Vì nể tình xưa, gia gia hắn vẫn thường xuyên chiếu cố. Trương công ỷ vào Bắc Đường gia chống đỡ, mặc sức phóng túng, hễ vừa mắt con gái nhà ai liền ngang nhiên chiếm lấy. Ông ta đã bị đưa lên quan phủ mấy lần, lần nào quan phủ cũng vì nể sợ Bắc Đường gia mà cố ý xử thiên vị, mới khiến ông ta càng lúc càng hoành hành hơn.
Tuy nhiên, Trương công có thể trốn được quan phủ, lại trốn không qua mắt trời. Mặc dù ông ta ăn chơi rất nhiều nhưng không có nổi một đứa con, lúc về già mới hiếm hoi có được quý tử nên cưng chiều như trứng. Đáng tiếc vừa tháng trước, quý tử này trở thành nạn nhân của án mạng móc tim liên hoàn đến nay vẫn chưa có lời giải. Trương công vốn là người thô lỗ không tin tà ma, sau việc này lại sợ đến mức tin sái cổ, ra lệnh cho hạ nhân dán đầy bùa chú khắp phủ để chống yêu quái.
Bắc Đường Du rút túi bạc trong người, moi ra vài lượng đưa cho Sài Thất ở ngoài xe và căn dặn: "Đi tìm giúp ta một thầy tướng số, chọn người nào biết ăn nói một chút đem đến đây."
Sài Thất nhận lệnh chạy đi, lát sau mang về cho hắn một người trung niên mặc đạo bào xanh trắng, tay trái cầm la bàn, tay phải cầm cây cờ trắng đề một câu chào hàng: "Thần nhãn nhìn thấu thiên cơ, tỏ tường thiên mệnh." Bắc Đường Du cảm thấy thuật sĩ bói dạo này cũng rất có bài bản, bèn gọi lại gần căn dặn: "Ngươi đến Trương phủ đằng kia nói rằng nhà họ đang có hạn vận đeo bám, nhất định phải nói trước mặt lão gia nhà họ, bảo ông ta tránh xa những cô nương chưa thành niên, ngay cả giữ trong nhà cũng không được, bằng không chắc chắn gặp họa, nhẹ thì đổ máu, nặng thì mất mạng. Nếu ngươi khiến họ tin hoàn toàn vào những lời này thì ta sẽ trả thêm gấp đôi số tiền khi nãy."
Thầy tướng số nghe có thêm bạc thì hai mắt sáng rỡ, liền đi làm ngay.
Bắc Đường Du và Sài Thất ngồi chờ ngoài xe ngựa. Chờ tầm nửa nén hương, Sài Thất hơi thấy chán, hỏi vọng vào trong màn xe: "Phu nhân, người nói muốn cứu A Cát ra, làm vậy thì có ích lợi gì?"
Bắc Đường Du không muốn làm cao, bèn ân cần vén màn xe đáp: "May thay gần đây Trương gia lục đục không yên, Trương công lại bị chuyện tà ma ám ảnh tinh thần, nghe nói có người đem tới tai họa thì lẽ nào không sớm đuổi đi ngay?"
"Vậy ông ta có khi nào đem A Cát trả lại Bắc Đường gia không?"
Bắc Đường Du lắc đầu: "Hạ nhân ở Bắc Đường phủ rất nhiều, không ai quan tâm tới một kẻ đã được tặng đi. Trương công lại chẳng phải hạng tử tế gì, khẳng định sẽ không thả A Cát được tự do. Ông ta có lẽ sẽ bán A Cát đi để kiếm thêm chút tiền. Khi đó, chúng ta tìm cách mua lại là được. Dù phải trả bao nhiêu tiền, ta cũng quyết cứu được A Cát mới thôi."
Bắc Đường Du rút mặt ngọc bội hình kỳ lân đang đeo trên cổ ra. Đây là kỷ vật duy nhất mà mẫu thân để lại cho hắn, nghe nói là vật truyền đời trong dòng tộc Cố thị của bà. Hắn vừa gả vào phủ quốc sư, không có tư cách xài tiền trong phủ. Của hồi môn Bắc Đường gia cho thì hắn lại không thể bán, nếu bán sẽ bị người khác nhận ra, sau đó thêu dệt rằng phủ quốc sư túng thiếu tới mức hắn phải đi cầm cố cả đồ bên nhà mẹ. Vậy thì chỉ còn cách duy nhất là bán đi kỷ vật của mẫu thân, ngày sau từ từ tìm đủ tiền chuộc lại. Mẫu thân trên trời có linh, nếu biết hắn làm mọi chuyện vì cứu A Cát thì nhất định không trách cứ hắn.
Sài Thất khâm phục nói: "Phu nhân đối với nha hoàn tùy thân thật tốt."
Bắc Đường Du mỉm cười: "A Cát không phải nha hoàn của ta. Đó là tiểu muội tử đã lớn lên bên cạnh ta. Tiểu Thất, ngươi đi theo quốc sư lâu chưa?"
Sài Thất ngẫm lại: "Từ lúc ta bắt đầu hiểu chuyện thì đã đi theo quốc sư rồi. Nhà ta nghèo khổ lại rất đông huynh đệ, khi còn nhỏ xíu thì phụ mẫu đã không nuôi nổi, buộc phải bán ta đi. Chuyện cũng lâu lắm rồi, ta chẳng còn nhớ được dáng dấp của họ nữa. Ta chỉ nhớ mình bị bán vào thần đàn của một đám dị giáo, suýt bị bọn họ đem đi tế sống. Lúc đó quốc sư đi thanh trừng dị giáo đã cứu ta ra, cho ta nơi ăn chốn ở, dạy ta đọc sách luyện võ. Quốc sư chính là phụ mẫu tái sinh của ta. Ngoại trừ tính tình cổ quái đáng sợ ra thì quốc sư điểm nào cũng tốt. Không phải ta nịnh nọt chủ nhân nhà mình, nhưng phu nhân được gả cho quốc sư chính là người hạnh phúc nhất thế gian này."
Bắc Đường Du không biết hắn có tư cách trở thành người hạnh phúc nhất thế gian mà Sài Thất nói hay không, nhưng hắn hiểu rõ một điều, hôn sự này do hắn cam tâm tình nguyện. Nếu còn sống ở Bắc Đường gia, sẽ có ngày hắn bị đem đi làm công cụ tùy ý người khác sắp đặt, vậy chi bằng hắn chủ động hơn, tự chọn người mà bản thân muốn kết tóc se tơ cả đời. Hắn có thể tính toán với cả thiên hạ này cũng chẳng sao, nhưng chí ít người bên gối phải là một ai đó mà hắn tin tưởng được, không sợ cảnh nửa đêm đang ngủ bị kề dao vào cổ.
"Ta cũng cảm thấy được gả cho quốc sư là một điều hạnh phúc, chỉ là..." Mỗi lần nghĩ đến con rắn màu vàng tự do uốn lượn quanh thân Phong Chi Danh, hắn liền sợ đến tái mặt. Mọi ý nghĩ tiếp cận Phong Chi Danh đều bị đóng băng. "Chỉ là...ta sợ rắn."
Sài Thất mở to cặp mắt đầy thấu hiểu như gặp phải tri âm: "Ta cũng sợ, không giấu gì phu nhân lúc nhỏ ta sợ đến tè cả ra quần, nhưng mà lớn lên bên cạnh quốc sư thì có sợ hơn nữa cũng vô dụng, phải tập nhìn quen thôi. Nhìn nhiều lần liền thấy bọn chúng không thật sự đáng sợ như vậy, ngược lại còn có khuynh hướng sợ con người. Quốc sư nói mỗi lần rắn ở trong tư thế phòng thủ là vì chúng cảm thấy con người rất nguy hiểm. Ta cho rằng cũng có đạo lý."
Bắc Đường Du cười nhỏ, cách giáo dục trẻ con của Phong Chi Danh đúng là độc đáo.
"Vậy ý của quốc sư là vì chúng sợ chúng ta nên chúng ta không cần sợ chúng sao?"
"Chính là ý đó." Sài Thất gật gù thừa nhận.
"Nhưng làm sao đây...trước khi chúng sợ ta thì ta đã sợ chúng mất rồi? Nghe nói quốc sư còn có cả hầm rắn độc."
Sài Thất cười khanh khách: "Cái đó là do ta đồn đấy. Có một dạo các khuê nữ kinh thành dẫm nát bục cửa của phủ để xin gặp quốc sư. Quốc sư bảo ta nghĩ cách. Ta thì nghĩ được cách gì chứ? Bèn dọa bọn họ quốc sư có một hầm rắn độc, hễ không vừa mắt ai trong phủ liền ném xuống hầm nuôi đám rắn no nê. Từ đấy không còn ai dám viếng thăm phủ quốc sư nữa."
Bắc Đường Du đơ mặt: "Quốc sư không nói gì sao?"
"Có. Quốc sư khen ta làm rất tốt."
"..."
"Mà thật ra ta cũng chẳng nói khoác đâu."
Bắc Đường Du cắn răng cầm cập: "Ý ngươi là quốc sư thật sự ném người xuống nuôi rắn?"
Sài Thất vội vàng lắc đầu: "Phu nhân hiểu lầm rồi. Ý ta là quốc sư thật sự nuôi rất nhiều rắn, nếu gom hết chúng lại với nhau có khi đầy cả một hầm thật. Nhưng mà phu nhân yên tâm, số rắn đó đều được nhốt trong lồng kiếng tránh gây hại tới người khác. Quốc sư hay lấy mật của chúng để luyện dược, ngoại trừ hai con Linh Tê và Linh Chiếu thì luôn ở trên người quốc sư. Linh Tê có màu vàng kim, thân nhỏ dài, thích quấn ngang eo quốc sư. Linh Chiếu màu trắng sữa, bé tí tẹo, còn chưa bằng một phần mười của Linh Tê, thích quấn ngang cổ tay quốc sư. Bọn chúng kịch độc vô cùng, bất quá đều rất nghe lời quốc sư, trừ khi là quốc sư ra chỉ thị bằng không sẽ ngoan ngoãn chui rúc vào người ngài ấy không để cho ai thấy."
"À...thì ra có tới hai con." Nghe Sài Thất nói đến đây, Bắc Đường Du không biết nên cảm khái thế nào, nhưng nhờ vậy mà hắn hiểu ra một chuyện. Vào ngày hắn đến phủ quốc sư bái kiến, Phong Chi Danh cố tình lôi Linh Tê ra nhát hắn. Hên mà hắn còn kiểm soát tốt, nếu không đã bị đá ra khỏi phủ, hôn sự gì cũng khỏi cần bàn.
Sài Thất còn đang định huyên thuyên tiếp nhưng thấy thầy tướng số quay lại nên thôi. Bắc Đường Du nghĩ thầm hắn vừa đến phủ, có nhiều chuyện chưa biết, sau này vẫn nên học hỏi nhiều ở chỗ Sài Thất. Nghĩ xong, liền quay sang thầy tướng số hỏi: "Mọi việc thế nào rồi?"
"Công tử yên tâm, ta dùng ba tấc lưỡi khiến lão gia kia và vợ cả của ông ta hết mực tin tưởng. Bọn họ sợ đến mức trắng bệch cả mặt mày. Phần tiền thưởng còn lại thì thế nào?"
Bắc Đường Du móc túi bạc đưa chỗ còn lại như đã hứa, nhưng chợt cảm thấy có gì đó kỳ quái nên hỏi lại thầy tướng số: "Ngươi bảo sắc mặt bọn họ trắng bệch sao?"
Thầy tướng số gật đầu chắc nịch. Đợi ông ta đi rồi, Sài Thất khó hiểu nhìn Bắc Đường Du hỏi: "Phu nhân, xảy ra chuyện gì sao? Người dặn lão tướng số nói như thế, bọn họ sợ hãi cũng là chuyện bình thường thôi mà."
"Biểu cảm đó không đúng. Đó không phải sợ hãi, mà là kinh hãi. Những lời tiên tri bói toán cho dù có tin tưởng thế nào thì cũng không đến mức khiến người ta kinh hãi. Tiểu Thất, ta có một dự cảm bất an. Ngươi cho người ở lại canh chừng bọn họ ngày đêm, nhất cử nhất động đều phải theo sát."
Bắc Đường Du nói xong thì nhảy xuống xe ngựa nói thêm: "Ngươi đi phân phó đi, ta đến phủ Tây Định Hầu có chút chuyện."
Sài Thất lo lắng nói: "Phu nhân đi một mình lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"
Bắc Đường Du moi một ống đồng hình trụ dài tầm gang tay từ thắt lưng ra nói: "Yên tâm đi, ta có vũ khí hộ thân rồi. Ngươi đừng thấy nó nhỏ, một lần có thể bắn được ba mươi ám khí."
Sài Thất thật tình nói: "Phu nhân à, thứ này mà gặp cao thủ thì người chưa bắn được phát nào đã bị bắt rồi, cùng lắm chỉ đối phó nổi hạng võ phu tầm thường thôi."
"Có còn hơn không. Ngươi là hộ vệ của quốc sư chứ không phải của ta, sao có thể kề sát bên ta hoài được?"
Sài Thất cực kỳ tủi thân nói: "Quốc sư bảo ta đi theo bảo vệ phu nhân mà. Ta tuy mang tiếng hộ vệ nhưng võ của ta là do quốc sư dạy nên quốc sư làm gì cần đến ta bảo vệ? Công việc hằng ngày của ta chỉ toàn lên rừng bắt rắn, xuống hang bắt bò cạp thôi."
"Vậy cùng đi cũng được." Bắc Đường Du trở lại trong xe ngựa ngồi. Vốn dĩ hắn định đi một mình để tránh tai tiếng, nhưng nghĩ lại giờ hắn đã rời khỏi Bắc Đường gia rồi nên không cần kiêng kị gì nữa. Huống hồ, hắn vừa gả cho Phong Chi Danh, công khai đến thăm cha chồng cũng là điều rất bình thường.
Sài Thất đánh xe, ghé ngang qua phủ quốc sư dặn dò người đi canh chừng Trương phủ rồi mới đưa Bắc Đường Du đến chỗ Tây Định Hầu.
Tuy nhiên, Trương công có thể trốn được quan phủ, lại trốn không qua mắt trời. Mặc dù ông ta ăn chơi rất nhiều nhưng không có nổi một đứa con, lúc về già mới hiếm hoi có được quý tử nên cưng chiều như trứng. Đáng tiếc vừa tháng trước, quý tử này trở thành nạn nhân của án mạng móc tim liên hoàn đến nay vẫn chưa có lời giải. Trương công vốn là người thô lỗ không tin tà ma, sau việc này lại sợ đến mức tin sái cổ, ra lệnh cho hạ nhân dán đầy bùa chú khắp phủ để chống yêu quái.
Bắc Đường Du rút túi bạc trong người, moi ra vài lượng đưa cho Sài Thất ở ngoài xe và căn dặn: "Đi tìm giúp ta một thầy tướng số, chọn người nào biết ăn nói một chút đem đến đây."
Sài Thất nhận lệnh chạy đi, lát sau mang về cho hắn một người trung niên mặc đạo bào xanh trắng, tay trái cầm la bàn, tay phải cầm cây cờ trắng đề một câu chào hàng: "Thần nhãn nhìn thấu thiên cơ, tỏ tường thiên mệnh." Bắc Đường Du cảm thấy thuật sĩ bói dạo này cũng rất có bài bản, bèn gọi lại gần căn dặn: "Ngươi đến Trương phủ đằng kia nói rằng nhà họ đang có hạn vận đeo bám, nhất định phải nói trước mặt lão gia nhà họ, bảo ông ta tránh xa những cô nương chưa thành niên, ngay cả giữ trong nhà cũng không được, bằng không chắc chắn gặp họa, nhẹ thì đổ máu, nặng thì mất mạng. Nếu ngươi khiến họ tin hoàn toàn vào những lời này thì ta sẽ trả thêm gấp đôi số tiền khi nãy."
Thầy tướng số nghe có thêm bạc thì hai mắt sáng rỡ, liền đi làm ngay.
Bắc Đường Du và Sài Thất ngồi chờ ngoài xe ngựa. Chờ tầm nửa nén hương, Sài Thất hơi thấy chán, hỏi vọng vào trong màn xe: "Phu nhân, người nói muốn cứu A Cát ra, làm vậy thì có ích lợi gì?"
Bắc Đường Du không muốn làm cao, bèn ân cần vén màn xe đáp: "May thay gần đây Trương gia lục đục không yên, Trương công lại bị chuyện tà ma ám ảnh tinh thần, nghe nói có người đem tới tai họa thì lẽ nào không sớm đuổi đi ngay?"
"Vậy ông ta có khi nào đem A Cát trả lại Bắc Đường gia không?"
Bắc Đường Du lắc đầu: "Hạ nhân ở Bắc Đường phủ rất nhiều, không ai quan tâm tới một kẻ đã được tặng đi. Trương công lại chẳng phải hạng tử tế gì, khẳng định sẽ không thả A Cát được tự do. Ông ta có lẽ sẽ bán A Cát đi để kiếm thêm chút tiền. Khi đó, chúng ta tìm cách mua lại là được. Dù phải trả bao nhiêu tiền, ta cũng quyết cứu được A Cát mới thôi."
Bắc Đường Du rút mặt ngọc bội hình kỳ lân đang đeo trên cổ ra. Đây là kỷ vật duy nhất mà mẫu thân để lại cho hắn, nghe nói là vật truyền đời trong dòng tộc Cố thị của bà. Hắn vừa gả vào phủ quốc sư, không có tư cách xài tiền trong phủ. Của hồi môn Bắc Đường gia cho thì hắn lại không thể bán, nếu bán sẽ bị người khác nhận ra, sau đó thêu dệt rằng phủ quốc sư túng thiếu tới mức hắn phải đi cầm cố cả đồ bên nhà mẹ. Vậy thì chỉ còn cách duy nhất là bán đi kỷ vật của mẫu thân, ngày sau từ từ tìm đủ tiền chuộc lại. Mẫu thân trên trời có linh, nếu biết hắn làm mọi chuyện vì cứu A Cát thì nhất định không trách cứ hắn.
Sài Thất khâm phục nói: "Phu nhân đối với nha hoàn tùy thân thật tốt."
Bắc Đường Du mỉm cười: "A Cát không phải nha hoàn của ta. Đó là tiểu muội tử đã lớn lên bên cạnh ta. Tiểu Thất, ngươi đi theo quốc sư lâu chưa?"
Sài Thất ngẫm lại: "Từ lúc ta bắt đầu hiểu chuyện thì đã đi theo quốc sư rồi. Nhà ta nghèo khổ lại rất đông huynh đệ, khi còn nhỏ xíu thì phụ mẫu đã không nuôi nổi, buộc phải bán ta đi. Chuyện cũng lâu lắm rồi, ta chẳng còn nhớ được dáng dấp của họ nữa. Ta chỉ nhớ mình bị bán vào thần đàn của một đám dị giáo, suýt bị bọn họ đem đi tế sống. Lúc đó quốc sư đi thanh trừng dị giáo đã cứu ta ra, cho ta nơi ăn chốn ở, dạy ta đọc sách luyện võ. Quốc sư chính là phụ mẫu tái sinh của ta. Ngoại trừ tính tình cổ quái đáng sợ ra thì quốc sư điểm nào cũng tốt. Không phải ta nịnh nọt chủ nhân nhà mình, nhưng phu nhân được gả cho quốc sư chính là người hạnh phúc nhất thế gian này."
Bắc Đường Du không biết hắn có tư cách trở thành người hạnh phúc nhất thế gian mà Sài Thất nói hay không, nhưng hắn hiểu rõ một điều, hôn sự này do hắn cam tâm tình nguyện. Nếu còn sống ở Bắc Đường gia, sẽ có ngày hắn bị đem đi làm công cụ tùy ý người khác sắp đặt, vậy chi bằng hắn chủ động hơn, tự chọn người mà bản thân muốn kết tóc se tơ cả đời. Hắn có thể tính toán với cả thiên hạ này cũng chẳng sao, nhưng chí ít người bên gối phải là một ai đó mà hắn tin tưởng được, không sợ cảnh nửa đêm đang ngủ bị kề dao vào cổ.
"Ta cũng cảm thấy được gả cho quốc sư là một điều hạnh phúc, chỉ là..." Mỗi lần nghĩ đến con rắn màu vàng tự do uốn lượn quanh thân Phong Chi Danh, hắn liền sợ đến tái mặt. Mọi ý nghĩ tiếp cận Phong Chi Danh đều bị đóng băng. "Chỉ là...ta sợ rắn."
Sài Thất mở to cặp mắt đầy thấu hiểu như gặp phải tri âm: "Ta cũng sợ, không giấu gì phu nhân lúc nhỏ ta sợ đến tè cả ra quần, nhưng mà lớn lên bên cạnh quốc sư thì có sợ hơn nữa cũng vô dụng, phải tập nhìn quen thôi. Nhìn nhiều lần liền thấy bọn chúng không thật sự đáng sợ như vậy, ngược lại còn có khuynh hướng sợ con người. Quốc sư nói mỗi lần rắn ở trong tư thế phòng thủ là vì chúng cảm thấy con người rất nguy hiểm. Ta cho rằng cũng có đạo lý."
Bắc Đường Du cười nhỏ, cách giáo dục trẻ con của Phong Chi Danh đúng là độc đáo.
"Vậy ý của quốc sư là vì chúng sợ chúng ta nên chúng ta không cần sợ chúng sao?"
"Chính là ý đó." Sài Thất gật gù thừa nhận.
"Nhưng làm sao đây...trước khi chúng sợ ta thì ta đã sợ chúng mất rồi? Nghe nói quốc sư còn có cả hầm rắn độc."
Sài Thất cười khanh khách: "Cái đó là do ta đồn đấy. Có một dạo các khuê nữ kinh thành dẫm nát bục cửa của phủ để xin gặp quốc sư. Quốc sư bảo ta nghĩ cách. Ta thì nghĩ được cách gì chứ? Bèn dọa bọn họ quốc sư có một hầm rắn độc, hễ không vừa mắt ai trong phủ liền ném xuống hầm nuôi đám rắn no nê. Từ đấy không còn ai dám viếng thăm phủ quốc sư nữa."
Bắc Đường Du đơ mặt: "Quốc sư không nói gì sao?"
"Có. Quốc sư khen ta làm rất tốt."
"..."
"Mà thật ra ta cũng chẳng nói khoác đâu."
Bắc Đường Du cắn răng cầm cập: "Ý ngươi là quốc sư thật sự ném người xuống nuôi rắn?"
Sài Thất vội vàng lắc đầu: "Phu nhân hiểu lầm rồi. Ý ta là quốc sư thật sự nuôi rất nhiều rắn, nếu gom hết chúng lại với nhau có khi đầy cả một hầm thật. Nhưng mà phu nhân yên tâm, số rắn đó đều được nhốt trong lồng kiếng tránh gây hại tới người khác. Quốc sư hay lấy mật của chúng để luyện dược, ngoại trừ hai con Linh Tê và Linh Chiếu thì luôn ở trên người quốc sư. Linh Tê có màu vàng kim, thân nhỏ dài, thích quấn ngang eo quốc sư. Linh Chiếu màu trắng sữa, bé tí tẹo, còn chưa bằng một phần mười của Linh Tê, thích quấn ngang cổ tay quốc sư. Bọn chúng kịch độc vô cùng, bất quá đều rất nghe lời quốc sư, trừ khi là quốc sư ra chỉ thị bằng không sẽ ngoan ngoãn chui rúc vào người ngài ấy không để cho ai thấy."
"À...thì ra có tới hai con." Nghe Sài Thất nói đến đây, Bắc Đường Du không biết nên cảm khái thế nào, nhưng nhờ vậy mà hắn hiểu ra một chuyện. Vào ngày hắn đến phủ quốc sư bái kiến, Phong Chi Danh cố tình lôi Linh Tê ra nhát hắn. Hên mà hắn còn kiểm soát tốt, nếu không đã bị đá ra khỏi phủ, hôn sự gì cũng khỏi cần bàn.
Sài Thất còn đang định huyên thuyên tiếp nhưng thấy thầy tướng số quay lại nên thôi. Bắc Đường Du nghĩ thầm hắn vừa đến phủ, có nhiều chuyện chưa biết, sau này vẫn nên học hỏi nhiều ở chỗ Sài Thất. Nghĩ xong, liền quay sang thầy tướng số hỏi: "Mọi việc thế nào rồi?"
"Công tử yên tâm, ta dùng ba tấc lưỡi khiến lão gia kia và vợ cả của ông ta hết mực tin tưởng. Bọn họ sợ đến mức trắng bệch cả mặt mày. Phần tiền thưởng còn lại thì thế nào?"
Bắc Đường Du móc túi bạc đưa chỗ còn lại như đã hứa, nhưng chợt cảm thấy có gì đó kỳ quái nên hỏi lại thầy tướng số: "Ngươi bảo sắc mặt bọn họ trắng bệch sao?"
Thầy tướng số gật đầu chắc nịch. Đợi ông ta đi rồi, Sài Thất khó hiểu nhìn Bắc Đường Du hỏi: "Phu nhân, xảy ra chuyện gì sao? Người dặn lão tướng số nói như thế, bọn họ sợ hãi cũng là chuyện bình thường thôi mà."
"Biểu cảm đó không đúng. Đó không phải sợ hãi, mà là kinh hãi. Những lời tiên tri bói toán cho dù có tin tưởng thế nào thì cũng không đến mức khiến người ta kinh hãi. Tiểu Thất, ta có một dự cảm bất an. Ngươi cho người ở lại canh chừng bọn họ ngày đêm, nhất cử nhất động đều phải theo sát."
Bắc Đường Du nói xong thì nhảy xuống xe ngựa nói thêm: "Ngươi đi phân phó đi, ta đến phủ Tây Định Hầu có chút chuyện."
Sài Thất lo lắng nói: "Phu nhân đi một mình lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"
Bắc Đường Du moi một ống đồng hình trụ dài tầm gang tay từ thắt lưng ra nói: "Yên tâm đi, ta có vũ khí hộ thân rồi. Ngươi đừng thấy nó nhỏ, một lần có thể bắn được ba mươi ám khí."
Sài Thất thật tình nói: "Phu nhân à, thứ này mà gặp cao thủ thì người chưa bắn được phát nào đã bị bắt rồi, cùng lắm chỉ đối phó nổi hạng võ phu tầm thường thôi."
"Có còn hơn không. Ngươi là hộ vệ của quốc sư chứ không phải của ta, sao có thể kề sát bên ta hoài được?"
Sài Thất cực kỳ tủi thân nói: "Quốc sư bảo ta đi theo bảo vệ phu nhân mà. Ta tuy mang tiếng hộ vệ nhưng võ của ta là do quốc sư dạy nên quốc sư làm gì cần đến ta bảo vệ? Công việc hằng ngày của ta chỉ toàn lên rừng bắt rắn, xuống hang bắt bò cạp thôi."
"Vậy cùng đi cũng được." Bắc Đường Du trở lại trong xe ngựa ngồi. Vốn dĩ hắn định đi một mình để tránh tai tiếng, nhưng nghĩ lại giờ hắn đã rời khỏi Bắc Đường gia rồi nên không cần kiêng kị gì nữa. Huống hồ, hắn vừa gả cho Phong Chi Danh, công khai đến thăm cha chồng cũng là điều rất bình thường.
Sài Thất đánh xe, ghé ngang qua phủ quốc sư dặn dò người đi canh chừng Trương phủ rồi mới đưa Bắc Đường Du đến chỗ Tây Định Hầu.