Chương : 14
Edit: Hiên Vũ
Lúc Trương Úc Giai thần trí rõ ràng thì phát hiện mình đã đi trên con đường đá xanh rồi, bầu trời vẫn rất tối như cũ, nhưng lại làm nổi bật lên sắc hoa đỏ tươi hai bên đường, ánh đỏ từng trận tản ra, mơ hồ từ dưới chân đi thẳng đến điểm cuối làm cho người ta cảm thấy đây là một con đường dài đi không tới tận cùng.
Trương Úc Giai từng thấy qua đóa hoa như vậy, nó tên là hoa mạn châu sa, cũng chính là hoa bỉ ngạn hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau, đỏ như lửa, tươi đẹp như sa ( chu sa), truyền thuyết nói nở bên cạnh hoàng tuyền lộ và bờ sông Vong Xuyên, vì luôn gắn liền với âm ty và địa ngục cho nên mỗi lần nhắc tới tên của nó đều khiến người ta nổi lên cảm giác đau thương.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu? ” Trương Úc Giai vẫn vô lực như cũ, toàn thân không ngừng co rút, tuy nói dùng hai chân của cậu đi đường này, nhưng cậu từ đầu đến cuối dựa vào ngực Trương Úc Lê, gần như hơn nửa thân thể đều được hắn đỡ, giờ phút này Trương Úc Giai đang ở ngang ***g ngực của hắn, cảm giác mập mờ nói không ra lời.
Trương Úc Lê cũng không trả lời vấn đề của Trương Úc Giai, chỉ xiết chặt của cậu hết sức chuyên chú nhìn về con đường phía trước, nghiêm túc mà trang trọng, giống như lúc này mới coi như thật sự đi trên thảm đỏ.
Trương Úc Giai thấy hắn không đáp, liền không nói lời nào, sau đó nâng đầu đến ngang ngực của hắn, nhắm mắt lại, lẳng lặng để hắn cứ như vậy nâng cậu đi, giống như giao cả đời ho hắn.
Một lúc lâu, Trương Úc Giai nghe thấy tiếng tí tách từ bên cạnh truyền đến, giống như tiếng gió, hoặc như có người đang nói chuyện, liền không tự chủ mở mắt, cho nên một hình ảnh giống như ảnh 3D sống động xuất hiện trước mắt của cậu, nhân vật trên hình y như thật, nếu không phải bối cảnh kia quá mức cũ kỹ, cậu cũng có thể tin là thật.
Đây là một phụ nữ có thai chờ sinh, giờ phút này cô đang ngồi trên ghế mây trong sân đan một chiếc áo ba lỗ nhỏ màu hồng, rõ ràng là cô chuẩn bị cho đứa nhỏ trong bụng.
Bộ dạng người phụ nữ rất dễ nhìn, mặt mày thanh tú, môi hồng răng trắng, cho dù là bối cảnh thời đại mười năm, mặc một cái áo sơmi trắng kẻ ô đen, cũng có vẻ rất phát triển rồi.
Trương Úc Giai đang nhìn rất chăm chú, hình ảnh lại cắt đến cửa một cửa hàng hai tầng treo biển máy giặt thiên nga nhỏ, sau đó một người đàn ông có vẻ ngoài khá giống Trương Úc Giai đi ra, trong tay người đàn ông mang theo hai bao đồ lớn, trên mặt treo nụ cười hạnh phúc thỏa mãn thu hút người qua đường gần sát ông ta.
Một lát sau, ông ta dừng lại bên cạnh một chiếc xe santana kiểu cũ, xe này giống như mới mua, bởi vì trên kính sau xe treo nhãn hiệu trắng hồng còn mới tinh, người đàn ông khá cẩn thận, lúc đặt đồ vật tại vali dự bị lại nhìn một lượt hóa đơn trên đồ vật, khi nhìn đến đôi giầy trẻ sơ sinh hồng nhạt thì nụ cười trên mặt rõ ràng sâu hơn, mãi đến lúc cuối cùng, ông lại từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ nhỏ hình trái tim bọc nhung, lúc mở ra bên trong là một chiếc nhẫn vàng hình hoa hồng kiểu cũ, người đàn ông lặng lẽ nhìn chiếc nhẫn kia, giống như đang tưởng tượng dáng vẻ của vợ khi nhìn thấy nó, quả thực hạnh phúc đến cực điểm.
Nhưng một khắc sau, liền nghe thấy tiếng thắng xe chói tai, đợi khi toàn bộ tro bụi trên hình ảnh kia rơi xuống, chỉ thấy xe đã lật trên đường cát đá, người đàn ông đã chết trong xe,cầm trong tay chính là chiếc giày nhỏ màu hồng, mà rơi cách đó không xa chính là cái hộp nhỏ màu đỏ hình trái tim kia…
Đợi lúc Trương Úc Giai kịp phản ứng, chỉ nghe một tiếng kêu gào đau thương thảm thiết, tăng cường chính là tiếng trẻ sơ sinh khóc chói tai trong phòng phẫu thuật, cuối cùng thấy một tờ thông báo tử vong và giấy chứng sinh cùng lúc đưa tới trong bàn tay trắng như ngọc, trên thông báo tử vong người phụ nữ tên Vưu Giai, nguyên nhân tử vong là xuất huyết trung khu thần kinh não, mà trên tờ giấy chứng sinh ghi họ tên đứa nhỏ là Trương Úc Giai, cha là Trương Minh Hoa, ghi chú đã qua đời, mẹ là Vưu Giai, ghi chú đã qua đời.
Xem xong hình ảnh này, Trương Úc Giai đã lệ rơi đầy mặt, cậu đã sớm biết, cha mẹ không phải là cố ý vứt bỏ cậu, bọn họ thương cậu, thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng bọn họ.
Lúc đó, Trương Úc Lê lần nữa nắm thật chặt tay của cậu, giống như an ủi im lặng, sau đó lại chỉ chỉ hình ảnh vừa rồi kia, đứa nhỏ trên hình ảnh từ bi bô tập nói đến bước đi ăn cơm, cũng là do Trương Ngọc ở hết lòng mang theo, không khó nhìn ra những điều này là do Trương Úc Lê có lòng an bài, bởi vì khi đứa nhỏ xuất hiện trên hình ảnh, bên cạnh nó luôn không thể thiếu con sâu nhỏ có đôi mắt màu lam đi theo, cũng hoặc là nói bảo vệ.
Sau đó, đứa nhỏ lên tiểu học, trung học, đại học, yêu đương, thất tình, hình ảnh đều tương đối nhanh, nhưng cho dù là cảnh tượng chợt lóe lên, Trương Úc Giai cũng khá lúng túng, bởi vì mấy lần đều dừng lại ở hình ảnh cậu vì cô bé mình thầm mến mà muốn chết không muốn sống, thế cho nên cậu cũng cảm thấy Trương Úc Lê chính là cố ý, nhưng nhìn mặt hắn thì không có thay đổi gì.
Hình ảnh sau đó càng nhanh hơn, từ lúc Trương Úc Giai tốt nghiệp, thực tập, bắt đầu phẫu thuật, đi thảm đỏ, cuối cùng là hình ảnh Trương Úc Giai mặc đồ ngủ đại bạch thỏ ngây ngốc đứng ở lễ đường đeo nhẫn, hình ảnh ngắt đột ngột, kết thúc.
Khi cậu cho là cả cuộc đời của mình gần như đã chiếu hết, đột nhiên hình ảnh lại chuyển động, kèm theo một tiếng ca thu hút tâm phách người khác, lặng lẽ nở rộ, tựa như bọn họ đi qua là con đường nhân sinh, năm tháng hoàng kim, nhìn luân thường thế gian muôn vàn thay đổi.
Mặc dù từng cảnh tượng kia chứ như thế lướt qua, nhân vật và địa điểm trên hình đều không giống nhau, nhưng là Trương Úc Giai vẫn có thể nhìn ra đại ý đây là câu chuyện một người đàn ông không ngừng theo đuổi một người đàn ông khác, bọn họ quen biết, mến nhau, hiểu nhau, bên nhau, chia cách, lại bên nhau, nhưng cuối cùng vẫn là kết cục bi kịch âm dương đôi ngả, cho nên thật vất vả từ trong tâm hỏi: “Những điều này đều là gì?”
“Đó là kiếp trước của ta và em! ” Trương Úc Lê nói rất bình tĩnh, tựa như hắn là từ kiếp trước tới.
Trương Úc Giai khó hiểu nhìn chằm chằm người trên hình ảnh, mặc dù mặt của bọn họ không ngừng biến hóa, nhưng cậu vẫn luôn có thể nhận ra chính xác người có đôi mắt màu lam kia, không ngờ tới, hai người bọn họ đã quen biết ngàn năm, lần lượt trải qua quen biết, thân thiết nhưng trước sau không ở cùng nhau, hai người dường như không ngừng khiêu chiến vận mệnh, nhưng là vận mệnh vĩnh viễn cho cùng một đáp án.
“Anh có nghĩ tới hay không, câu chuyện cũng sớm đã kết thúc, chẳng qua anh không muốn rời khỏi vị trí của anh. ” Trương Úc Giai không biết mình vì sao có thể nói ra nói như vậy, chỉ cảm thấy mỗi một lần quen biết mến nhau đều là không chịu buông tay, nếu như hắn có thể buông tay, có lẽ hai người sẽ có một kết cục khác.
Nhưng hắn tương đối kiên định trả lời: “Không được bên nhau, thì không tính là kết cục.”
Một câu kết thúc tức thì, Trương Úc Giai đành phải tiếp tục tựa tại bờ vai của hắn, nhìn bi kịch một đời lại một đời, sau đó kèm theo tiếng ca trong bóng tối lẳng lặng suy ngẫm.
Không biết qua bao lâu, bọn họ dừng lại trước một cánh cửa cổ xưa, đinh vuông và vòng đập cửa đầu sư tử cho thấy rõ lịch sử lâu đời của cánh cửa này, nhưng nơi này chỉ có một cánh, phía trước cửa vẫn là con đường dài không điểm cuối, đã đầy rẫy hoa mạn châu sa.
“Chúng ta đi vòng qua sao! ” Trương Úc Giai nhắc nhở Trương Úc Lê đang đứng ở trước cửa, nhưng hắn lại hơi cau lông mày lắc đầu, dường như nhất định phảiđi qua từ cửa này, Trương Úc Giai không lay chuyển được hắn, cũng chỉ có thể tùy hắn tiếp tục đứng, chỉ vì lúc tên quỷ này không nói chuyện nhất định có đạo lý của hắn.
Cứ như vậy đại khái qua một khắc đồng hồ, Trương Úc Lê cuối cùng cũng vươn tay ra, nắm vòng cửa đầu sư tử kia đập đập, vòng cửa đập lên cửa phát ra âm thanh trầm đục khiến người ta có loại ảo giác trở lại thời xưa, Trương Úc Giai có chút không hiểu được, tro bụi trên cửa này rõ ràng cho thấy khoảng thời gian cánh cửa này đóng kín, nhưng vẻ mặt Trương Úc Lê vẫn chấp nhất như cũ, cùng với lạnh lẽo lần thứ hai truyền đến trong tay cậu khiến cậu cảm giác được tầm quan trọng của chuyện này.
Cho nên, cậu đứng dậy từ trong ngực của hắn, dùng tâm tình giống như hắn đợi kỳ tích cánh cửa này mở ra, nhưng rất lâu, vẫn không có đáp lại, nhưng Trương Úc Lê giống như là quyết tâm phải đợi nó mở ra, cho nên Trương Úc Giai cứ như vậy chờ cùng hắn, mỗi khi hắn tuyệt vọng hết sức, hắn luôn là nắm thật chặt tay của cậu, một lần nữa dấy lên hy vọng.
Rốt cục…
Cửa lớn ầm một tiếng nặng nề mở ra, mà chỉ khi nó mở ra hết cỡ, Trương Úc Giai mới thở ra một hơi, cảm thấy không chờ đợi vô ích.
Mà Trương Úc Lê lại nở nụ cười rạng rỡ như nhìn thấy ánh bình minh, ngay cả khi hắn đứng trên thảm đỏ ở hôn lễ cũng không lộ ra biểu cảm như vậy.
Sau đó, hai người nắm tay song song bước vào cửa.
Mà chỉ đợi sau khi vào cửa, Trương Úc Giai mới biết được tại sao hắn muốn đợi cánh cửa này, bởi vì bên trong cửa là một gian phòng còn xa hoa hơn ‘phòng tổng thống’ , chẳng những có phòng ăn phòng bếp, còn có một sân thượng lớn chiếm một nửa diện tích, trên sân thượng còn có hồ bơi…
Trương Úc Giai kích động vô cùng, cảm thấy đợi chờ vô vọng cũng đáng giá, thế là bổ nhào tới chiếc sofa màu trắng chật ních gối ôm kia, sau đó ở phía trên giống như con gà bới đất bới ra một chỗ dung thân, lúc này chui vào, cuối cùng đem những gối ôm kia lấp lên mình, đang chơi hăng say như thế, chỉ nghe trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Chúng ta đi tắm đi!”
Những lời này làm thế giới của Trương Úc Giai trở nên tối tăm, tắm biểu hiện sạch sẽ, sau khi sạch sẽ thì có thể ăn…
Cho nên cậu giống như dưa leo muối che lấp chính mình, không ngờ lại bị một đôi tay nhổ tận gốc, đợi tinh thần dao động, cậu đã rơi vào trong ngực người nào đó, sau đó tùy ý hắn ôm mình vào phòng tắm, sau đó cởi quần áo, xối nước, chà lưng, sau đó không cẩn thận cậu đã nằm dưới thân thể của hắn, sau đó tùy hắn chà đạp…
Sau một đêm triền miên, cả phòng lớn đã là một mảnh lộn xộn, gạt ra khoảng ba mươi ôm gối trên ghế sofa chỉ còn lại hai thân thể trần trụi, giờ phút này Trương Úc Giai toàn thân mệt mỏi nằm trên ngực Trương Úc Lê, sau đó trong tay cầm vật cứng vẫn còn muốn quấy phá kia, nói: “Này của anh chẳng lẽ là xương sao? Tại sao cọ sát còn không yên.”
“Là khối thịt. ” Trương Úc Lê híp mắt nói.
“A, chẳng trách được nơi này sưng lên. ” Trương Úc Giai nắm viên tròn xoe hơi lạnh ẩm ướt mềm mại kia, nói.
“Ừ.”
“nếu không rút nó ra?”
“Em thử xem?”
Lúc Trương Úc Giai thần trí rõ ràng thì phát hiện mình đã đi trên con đường đá xanh rồi, bầu trời vẫn rất tối như cũ, nhưng lại làm nổi bật lên sắc hoa đỏ tươi hai bên đường, ánh đỏ từng trận tản ra, mơ hồ từ dưới chân đi thẳng đến điểm cuối làm cho người ta cảm thấy đây là một con đường dài đi không tới tận cùng.
Trương Úc Giai từng thấy qua đóa hoa như vậy, nó tên là hoa mạn châu sa, cũng chính là hoa bỉ ngạn hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau, đỏ như lửa, tươi đẹp như sa ( chu sa), truyền thuyết nói nở bên cạnh hoàng tuyền lộ và bờ sông Vong Xuyên, vì luôn gắn liền với âm ty và địa ngục cho nên mỗi lần nhắc tới tên của nó đều khiến người ta nổi lên cảm giác đau thương.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu? ” Trương Úc Giai vẫn vô lực như cũ, toàn thân không ngừng co rút, tuy nói dùng hai chân của cậu đi đường này, nhưng cậu từ đầu đến cuối dựa vào ngực Trương Úc Lê, gần như hơn nửa thân thể đều được hắn đỡ, giờ phút này Trương Úc Giai đang ở ngang ***g ngực của hắn, cảm giác mập mờ nói không ra lời.
Trương Úc Lê cũng không trả lời vấn đề của Trương Úc Giai, chỉ xiết chặt của cậu hết sức chuyên chú nhìn về con đường phía trước, nghiêm túc mà trang trọng, giống như lúc này mới coi như thật sự đi trên thảm đỏ.
Trương Úc Giai thấy hắn không đáp, liền không nói lời nào, sau đó nâng đầu đến ngang ngực của hắn, nhắm mắt lại, lẳng lặng để hắn cứ như vậy nâng cậu đi, giống như giao cả đời ho hắn.
Một lúc lâu, Trương Úc Giai nghe thấy tiếng tí tách từ bên cạnh truyền đến, giống như tiếng gió, hoặc như có người đang nói chuyện, liền không tự chủ mở mắt, cho nên một hình ảnh giống như ảnh 3D sống động xuất hiện trước mắt của cậu, nhân vật trên hình y như thật, nếu không phải bối cảnh kia quá mức cũ kỹ, cậu cũng có thể tin là thật.
Đây là một phụ nữ có thai chờ sinh, giờ phút này cô đang ngồi trên ghế mây trong sân đan một chiếc áo ba lỗ nhỏ màu hồng, rõ ràng là cô chuẩn bị cho đứa nhỏ trong bụng.
Bộ dạng người phụ nữ rất dễ nhìn, mặt mày thanh tú, môi hồng răng trắng, cho dù là bối cảnh thời đại mười năm, mặc một cái áo sơmi trắng kẻ ô đen, cũng có vẻ rất phát triển rồi.
Trương Úc Giai đang nhìn rất chăm chú, hình ảnh lại cắt đến cửa một cửa hàng hai tầng treo biển máy giặt thiên nga nhỏ, sau đó một người đàn ông có vẻ ngoài khá giống Trương Úc Giai đi ra, trong tay người đàn ông mang theo hai bao đồ lớn, trên mặt treo nụ cười hạnh phúc thỏa mãn thu hút người qua đường gần sát ông ta.
Một lát sau, ông ta dừng lại bên cạnh một chiếc xe santana kiểu cũ, xe này giống như mới mua, bởi vì trên kính sau xe treo nhãn hiệu trắng hồng còn mới tinh, người đàn ông khá cẩn thận, lúc đặt đồ vật tại vali dự bị lại nhìn một lượt hóa đơn trên đồ vật, khi nhìn đến đôi giầy trẻ sơ sinh hồng nhạt thì nụ cười trên mặt rõ ràng sâu hơn, mãi đến lúc cuối cùng, ông lại từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ nhỏ hình trái tim bọc nhung, lúc mở ra bên trong là một chiếc nhẫn vàng hình hoa hồng kiểu cũ, người đàn ông lặng lẽ nhìn chiếc nhẫn kia, giống như đang tưởng tượng dáng vẻ của vợ khi nhìn thấy nó, quả thực hạnh phúc đến cực điểm.
Nhưng một khắc sau, liền nghe thấy tiếng thắng xe chói tai, đợi khi toàn bộ tro bụi trên hình ảnh kia rơi xuống, chỉ thấy xe đã lật trên đường cát đá, người đàn ông đã chết trong xe,cầm trong tay chính là chiếc giày nhỏ màu hồng, mà rơi cách đó không xa chính là cái hộp nhỏ màu đỏ hình trái tim kia…
Đợi lúc Trương Úc Giai kịp phản ứng, chỉ nghe một tiếng kêu gào đau thương thảm thiết, tăng cường chính là tiếng trẻ sơ sinh khóc chói tai trong phòng phẫu thuật, cuối cùng thấy một tờ thông báo tử vong và giấy chứng sinh cùng lúc đưa tới trong bàn tay trắng như ngọc, trên thông báo tử vong người phụ nữ tên Vưu Giai, nguyên nhân tử vong là xuất huyết trung khu thần kinh não, mà trên tờ giấy chứng sinh ghi họ tên đứa nhỏ là Trương Úc Giai, cha là Trương Minh Hoa, ghi chú đã qua đời, mẹ là Vưu Giai, ghi chú đã qua đời.
Xem xong hình ảnh này, Trương Úc Giai đã lệ rơi đầy mặt, cậu đã sớm biết, cha mẹ không phải là cố ý vứt bỏ cậu, bọn họ thương cậu, thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng bọn họ.
Lúc đó, Trương Úc Lê lần nữa nắm thật chặt tay của cậu, giống như an ủi im lặng, sau đó lại chỉ chỉ hình ảnh vừa rồi kia, đứa nhỏ trên hình ảnh từ bi bô tập nói đến bước đi ăn cơm, cũng là do Trương Ngọc ở hết lòng mang theo, không khó nhìn ra những điều này là do Trương Úc Lê có lòng an bài, bởi vì khi đứa nhỏ xuất hiện trên hình ảnh, bên cạnh nó luôn không thể thiếu con sâu nhỏ có đôi mắt màu lam đi theo, cũng hoặc là nói bảo vệ.
Sau đó, đứa nhỏ lên tiểu học, trung học, đại học, yêu đương, thất tình, hình ảnh đều tương đối nhanh, nhưng cho dù là cảnh tượng chợt lóe lên, Trương Úc Giai cũng khá lúng túng, bởi vì mấy lần đều dừng lại ở hình ảnh cậu vì cô bé mình thầm mến mà muốn chết không muốn sống, thế cho nên cậu cũng cảm thấy Trương Úc Lê chính là cố ý, nhưng nhìn mặt hắn thì không có thay đổi gì.
Hình ảnh sau đó càng nhanh hơn, từ lúc Trương Úc Giai tốt nghiệp, thực tập, bắt đầu phẫu thuật, đi thảm đỏ, cuối cùng là hình ảnh Trương Úc Giai mặc đồ ngủ đại bạch thỏ ngây ngốc đứng ở lễ đường đeo nhẫn, hình ảnh ngắt đột ngột, kết thúc.
Khi cậu cho là cả cuộc đời của mình gần như đã chiếu hết, đột nhiên hình ảnh lại chuyển động, kèm theo một tiếng ca thu hút tâm phách người khác, lặng lẽ nở rộ, tựa như bọn họ đi qua là con đường nhân sinh, năm tháng hoàng kim, nhìn luân thường thế gian muôn vàn thay đổi.
Mặc dù từng cảnh tượng kia chứ như thế lướt qua, nhân vật và địa điểm trên hình đều không giống nhau, nhưng là Trương Úc Giai vẫn có thể nhìn ra đại ý đây là câu chuyện một người đàn ông không ngừng theo đuổi một người đàn ông khác, bọn họ quen biết, mến nhau, hiểu nhau, bên nhau, chia cách, lại bên nhau, nhưng cuối cùng vẫn là kết cục bi kịch âm dương đôi ngả, cho nên thật vất vả từ trong tâm hỏi: “Những điều này đều là gì?”
“Đó là kiếp trước của ta và em! ” Trương Úc Lê nói rất bình tĩnh, tựa như hắn là từ kiếp trước tới.
Trương Úc Giai khó hiểu nhìn chằm chằm người trên hình ảnh, mặc dù mặt của bọn họ không ngừng biến hóa, nhưng cậu vẫn luôn có thể nhận ra chính xác người có đôi mắt màu lam kia, không ngờ tới, hai người bọn họ đã quen biết ngàn năm, lần lượt trải qua quen biết, thân thiết nhưng trước sau không ở cùng nhau, hai người dường như không ngừng khiêu chiến vận mệnh, nhưng là vận mệnh vĩnh viễn cho cùng một đáp án.
“Anh có nghĩ tới hay không, câu chuyện cũng sớm đã kết thúc, chẳng qua anh không muốn rời khỏi vị trí của anh. ” Trương Úc Giai không biết mình vì sao có thể nói ra nói như vậy, chỉ cảm thấy mỗi một lần quen biết mến nhau đều là không chịu buông tay, nếu như hắn có thể buông tay, có lẽ hai người sẽ có một kết cục khác.
Nhưng hắn tương đối kiên định trả lời: “Không được bên nhau, thì không tính là kết cục.”
Một câu kết thúc tức thì, Trương Úc Giai đành phải tiếp tục tựa tại bờ vai của hắn, nhìn bi kịch một đời lại một đời, sau đó kèm theo tiếng ca trong bóng tối lẳng lặng suy ngẫm.
Không biết qua bao lâu, bọn họ dừng lại trước một cánh cửa cổ xưa, đinh vuông và vòng đập cửa đầu sư tử cho thấy rõ lịch sử lâu đời của cánh cửa này, nhưng nơi này chỉ có một cánh, phía trước cửa vẫn là con đường dài không điểm cuối, đã đầy rẫy hoa mạn châu sa.
“Chúng ta đi vòng qua sao! ” Trương Úc Giai nhắc nhở Trương Úc Lê đang đứng ở trước cửa, nhưng hắn lại hơi cau lông mày lắc đầu, dường như nhất định phảiđi qua từ cửa này, Trương Úc Giai không lay chuyển được hắn, cũng chỉ có thể tùy hắn tiếp tục đứng, chỉ vì lúc tên quỷ này không nói chuyện nhất định có đạo lý của hắn.
Cứ như vậy đại khái qua một khắc đồng hồ, Trương Úc Lê cuối cùng cũng vươn tay ra, nắm vòng cửa đầu sư tử kia đập đập, vòng cửa đập lên cửa phát ra âm thanh trầm đục khiến người ta có loại ảo giác trở lại thời xưa, Trương Úc Giai có chút không hiểu được, tro bụi trên cửa này rõ ràng cho thấy khoảng thời gian cánh cửa này đóng kín, nhưng vẻ mặt Trương Úc Lê vẫn chấp nhất như cũ, cùng với lạnh lẽo lần thứ hai truyền đến trong tay cậu khiến cậu cảm giác được tầm quan trọng của chuyện này.
Cho nên, cậu đứng dậy từ trong ngực của hắn, dùng tâm tình giống như hắn đợi kỳ tích cánh cửa này mở ra, nhưng rất lâu, vẫn không có đáp lại, nhưng Trương Úc Lê giống như là quyết tâm phải đợi nó mở ra, cho nên Trương Úc Giai cứ như vậy chờ cùng hắn, mỗi khi hắn tuyệt vọng hết sức, hắn luôn là nắm thật chặt tay của cậu, một lần nữa dấy lên hy vọng.
Rốt cục…
Cửa lớn ầm một tiếng nặng nề mở ra, mà chỉ khi nó mở ra hết cỡ, Trương Úc Giai mới thở ra một hơi, cảm thấy không chờ đợi vô ích.
Mà Trương Úc Lê lại nở nụ cười rạng rỡ như nhìn thấy ánh bình minh, ngay cả khi hắn đứng trên thảm đỏ ở hôn lễ cũng không lộ ra biểu cảm như vậy.
Sau đó, hai người nắm tay song song bước vào cửa.
Mà chỉ đợi sau khi vào cửa, Trương Úc Giai mới biết được tại sao hắn muốn đợi cánh cửa này, bởi vì bên trong cửa là một gian phòng còn xa hoa hơn ‘phòng tổng thống’ , chẳng những có phòng ăn phòng bếp, còn có một sân thượng lớn chiếm một nửa diện tích, trên sân thượng còn có hồ bơi…
Trương Úc Giai kích động vô cùng, cảm thấy đợi chờ vô vọng cũng đáng giá, thế là bổ nhào tới chiếc sofa màu trắng chật ních gối ôm kia, sau đó ở phía trên giống như con gà bới đất bới ra một chỗ dung thân, lúc này chui vào, cuối cùng đem những gối ôm kia lấp lên mình, đang chơi hăng say như thế, chỉ nghe trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Chúng ta đi tắm đi!”
Những lời này làm thế giới của Trương Úc Giai trở nên tối tăm, tắm biểu hiện sạch sẽ, sau khi sạch sẽ thì có thể ăn…
Cho nên cậu giống như dưa leo muối che lấp chính mình, không ngờ lại bị một đôi tay nhổ tận gốc, đợi tinh thần dao động, cậu đã rơi vào trong ngực người nào đó, sau đó tùy ý hắn ôm mình vào phòng tắm, sau đó cởi quần áo, xối nước, chà lưng, sau đó không cẩn thận cậu đã nằm dưới thân thể của hắn, sau đó tùy hắn chà đạp…
Sau một đêm triền miên, cả phòng lớn đã là một mảnh lộn xộn, gạt ra khoảng ba mươi ôm gối trên ghế sofa chỉ còn lại hai thân thể trần trụi, giờ phút này Trương Úc Giai toàn thân mệt mỏi nằm trên ngực Trương Úc Lê, sau đó trong tay cầm vật cứng vẫn còn muốn quấy phá kia, nói: “Này của anh chẳng lẽ là xương sao? Tại sao cọ sát còn không yên.”
“Là khối thịt. ” Trương Úc Lê híp mắt nói.
“A, chẳng trách được nơi này sưng lên. ” Trương Úc Giai nắm viên tròn xoe hơi lạnh ẩm ướt mềm mại kia, nói.
“Ừ.”
“nếu không rút nó ra?”
“Em thử xem?”