Chương : 19
Từ sau khi chuyện đi vệ sinh không chùi đít xảy ra, bất cứ việc gì của Trương Úc Giai đều ẩn núp sự tham gia của Trang Minh Thần, cậu luôn cảm thấy người này chính là khắc tinh của mình, sống dở chết dở mỗi lần nhìn thấy gã đều xui xẻo, lần thứ nhất ăn bánh bị nghẹn, cậu còn chưa quên đâu.
May mà người này không phải kẻ lắm chuyện, nếu không cậu đã bị người cả tòa nhà cười chết.
Buổi tối sau khi tan ca, Trương Úc Giai theo dặn dò của Diêu Mạnh Đạt thuê xe đi tòa nhà cũ nát lần trước, lúc xuống xe tài xế kia ngay cả hai đồng tiền thừa cũng không đưa cho cậu đã chạy mất, cảm giác kia giống như là sợ hãi khi đến bãi tha ma.
TrươngÚc Giai không có phản ứng quá mức, mặc dù tòa nhà này bầu trời vẫn như cũ bao phủ một tầng sương mù dày đặc màu đen, nhưng nói thế nào thì cũng có đại sư lớn như Diêu Mạnh Đạt ở đây, cậu cảm thấy không có gì phải lo lắng.
Trương Úc Giai nhìn thấy Diêu lão đầu ở chỗ quẹo cầu thang, đi cùng còn có Dương Duẫn Trạch, tâm tình của gã tựa hồ rất kém, thấy gã chỉ nhếch nhếch khóe miệng rồi lại loay hoay với mấy cái đạo phù, cũng là Diêu Mạnh Đạt thấy cậu tới thì vô cùng hưng phấn, chẳng những hỏi han ần cần, mà còn rót cho cậu một chén trà, làm Trương Úc Giai cả người không được tự nhiên.
Sau một lúc lâu thấy trời sắp tối, mà Diêu lão đầu vẫn đông một câu tây một câu hỏi những việc không liên quan như vậy, cậu cũng có chút gấp gáp, cho nên trực tiếp vào vấn đề chính: “Hôm nay đại sư muốn vãn bối tới, rốt cuộc là vì chuyện gì a? !”
Diêu Mạnh Đạt thấy cậu hỏi như thế, cảm thấy nên đối mặt vẫn phải đối mặt, cho nên híp mắt nói: “Tôi chính là muốn nhờ cậu một việc, không biết cậu có thể đồng ý hay không!”
“Ngài nói. “Trương Úc Giai trả lời vô cùng dứt khoát.
Diêu Mạnh Đạt ra vẻ khó nói: “Nếu cậu không đồng ý, tôi còn nói để làm gì!”
Trương Úc Giai vừa nghe, đã biết là bị vào thòng lọng, lão rõ ràng biết mình sẽ không từ chối, còn làm bộ muốn nói lại thôi, ngược lại biến thành mình cầu xin lão, trong bụng thầm than đúng là gừng càng già càng cay a, cho nên dở khóc dở cười nói: “Vậy tôi đồng ý, ngài nói hết đi.”
Diêu Mạnh Đạt vừa nghe như thế lập tức tách lông mày sắp liền vào nhau, cười to thành tiếng, không ngờ ngay cả râu mép cũng vểnh theo, suy tư một hồi lâu mới kéo Trương Úc Giai đến bên cạnh nói: “Hôm nay tôi phải tróc một tiểu quỷ, cho nên muốn nhờ cậu làm mồi nhử, nhưng cậu đừng lo lắng, nhiệm vụ của cậu rất đơn giản, chỉ cần ngủ một giấc là được, yên tâm đi, sẽ không có bất kỳ lo lắng gì đến tính mạng đâu.”
“Vậy được, khi nào thì bắt đầu a? ! “Trương Úc Giai có chút khẩn trương, dù sao chuyện bắt quỷ như vậy cậu vẫn là lần đầu tiên thấy, nếu nói không sợ là nói dối, nhưng người chính là bỉ ổi, thứ gì càng kinh khủng thì càng có dục vọng tìm hiểu, giống như xem phim kinh dị, bao giờ trong hoảng sợ cũng mang theo kích thích.
Khoảng chừng đến 8h, toàn bộ công nhân viên của tòa nhà này đều đã đi rồi, cả tòa nhà lớn trừ đèn ở cửa an ninh và hành lang vẫn sáng, chỗ khác đều tối đen như mực, lộ ra chút yên ắng, thật ra thì bọn họ không đến…, tòa nhà này cũng không có chỗ nào sôi động.
Diêu Mạnh Đạt từ trong cái túi rách nát của lão lấy ra mấy gói mỳ ăn liền để Trương Úc Giai và Dương Duẫn Trạch qua loa giải quyết vấn đề cơm tối, lúc đầu Trương Úc Giai cảm thấy ăn mì gói cũng không có mất mặt, dù sao mì ăn liền là đồng bọn của người lười, chẳng qua không rõ, mì ăn liền này lại là mỳ tiểu hoán hùng *.
Trương Úc Giai dở khóc dở cười, cũng biết tiểu hoán hùng là mì khô, giá thị trường, năm hào, lão lấy ra ba gói, nói cách khác, lão mời hai người hỗ trợ tổng cộng mất một đồng tiền, mà bản thân lão lại từ trong túi lấy ra một cây hành tây, vừa ngâm mỳ vừa nhai hành, bộ dáng kia miễn bàn có nhiều thỏa mãn.
Tiểu hoán hùng và hành tây, tuyệt phối.
Trương Úc Giai khó hiểu nhìn thoáng qua tiểu hoán hùng bị ngâm nở nhừ trong bát của mình, lại nhìn Dương Duẫn Trạch hì hì ăn như lão, cuối cùng không nhịn được nói: “Đại sư, nghe nói ngài giúp người ta lập đàn tràng có thể kiếm được không ít tiền đi? !”
“Ừ! ” Diêu Mạnh Đạt vừa nhai hành tây, vừa nói: “Đặc biệt loại người thiếu lương tâm thiếu đức lại sợ chết, cho rất nhiều.”
“Thiếu lương tâm thiếu đức? Ý của ngài là nói người mời ngài làm phép là tự làm tự chịu? “Trương Úc Giai có chút khó hiểu.
Diêu Mạnh Đạt cười lạnh nói: “Nếu không cậu nghĩ rằng tên buôn bán bất động sản lớn nhất tỉnh chúng ta có thể chạy đến nơi cứt chim cũng không có này ?”
“Hắn giết người? ” Trương Úc Giai hạ thấp giọng hỏi, giống như sợ bị thứ gì nghe thấy.
Diêu Mạnh Đạt cười không nói, vẻ mặt kia là im lặng tỏ rõ.
Trương Úc Giai hít mạnh một hơi, một lúc sau hoàn hồn nói: “Vậy chưa bị tra được? Ông sẽ giúp hắn thu quỷ kia, không phải là che mờ lương tâm sao? Tiền này có thể kiếm sao?”
Diêu Mạnh Đạt cầm cọng hành chỉ còn lại lá chỉ chỉ cậu nói: “Tôi không chỉ làm việc vì hắn, mà chủ yếu là làm vì mình, huống chi, tôi chỉ thanh tẩy một phần, còn lại nên báo ứng hắn thì vẫn trả lại hắn, tôi chỉ không đắc tội trời là được .”
“Vậy là ông thay trời hành đạo?”
“Ai ai. ” Diêu Mạnh Đạt nhướng mày gõ đầu cậu nói: “Có phải cậu xem « bạch xà truyền » nhiều quá không, cho tôi là Pháp Hải hả? ! Nói tất cả là vì mình, tôi cũng muốn duy trì cuộc sống.”
Trương Úc Giai chán ghét nhìn thoáng qua sợi mỳ trong bát của mình đã bị ngâm thành cháo, như thế lại bị Diêu Mạnh Đạt bắt được trong mắt, sau khi nhai xong miếng hành lá cuối cùng nói: “Trên đời này, được và mất là như nhau, có được có mất mới là tu hành cả đời, một người muốn thấy rõ trong sinh mệnh của mình có gì, cái gọi là danh lợi không thể song thu, hùng và các không thể có cả, chính là thiên ý định ra, tôi được trời chiếu cố sống đến bây giờ, nơi nơi vui vẻ mọi sự hài lòng, chính là phải thức thời, nên bỏ vẫn phải bỏ.”
Trương Úc Giai nghe lão nói những lơi này cảm thấy rất sâu sắc, cậu biết lão nói thứ nên bỏ chính là giàu sang tiền tài, cho nên hứng thú hỏi một câu, “Vậy trên đời những người danh lợi song thu đều không được chết tử tế ?”
“Thế gian vạn vật, hỗ trợ lẫn nhau, như Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, tương sinh tương khắc, mà Ngũ Hành của mỗi người chính là tài phúc thọ mệnh vận, được tài không được phúc, có phúc không được thọ, được thọ không được mệnh, được mệnh không được vận, người sống luôn có chút toan tính, ngươi toan tính, chính là ngươi không chiếm được, nếu ngươi cả đời cũng là xuôi gió xuôi nước, còn sống làm cái gì? !”
Trương Úc Giai nghe lời này trầm mặc thật lâu, cậu cũng không muốn tránh né, nhưng càng nghĩ càng rối rắm, nhìn lại hai mươi năm mình đã trải qua, cậu cảm thấy mình sống vô dụng rồi, người khác ít nhất còn chiếm một hai thứ, thế nhưng cậu lại không chiếm được gì, từ nhỏ không cha không mẹ, lớn lên vẫn là một thân một mình, đi làm bị đồng nghiệp ức hiếp, tan ca bị quỷ bắt nạt, cậu thật đáng thương a thật đáng thương.
Diêu Mạnh Đạt nhìn bộ dạng ủ rũ của cậu, liền vỗ vỗ vai cậu nói lời thấm thía: “Có nhiều thứ, cậu không nhìn thấy không nhất định chưa có, chỉ là ngươi quen rồi thôi.”
Trương Úc Giai hờ hững gật đầu, liền quẹt quẹt ăn hai miếng, cảm thấy mùi vị cũng không phải quá kém.
Đến khoảng 11h, Trương Úc Giai theo Diêu Mạnh Đạt đến một phòng vệ sinh lâu năm không tu sửa, nói thật, loại phòng vệ sinh này mười năm trước Trương Úc Giai đã từng thấy, hai bên hai cái rãnh, ở giữa ngăn mấy bức tường, không có cửa, nước đỉnh đầu kéo một cái thẳng tuột tới đáy, nếu không tới đáy bị thứ gì chặn, vậy thì chờ chất thải dính vào mông đi.
Nhưng phòng vệ sinh này rất lớn, thế cho nên cần gạt nước lắp mười mấy, bởi vậy có thể thấy được phồn hoa của tòa nhà này năm đó.
Diêu Mạnh Đạt lập trận pháp ở cửa kéo nước thứ ba, mà trận pháp đại sư mở quả nhiên khác dạng mèo ba chân ( kém bản lĩnh), không phải đơn giản chỉ có hai chén gạo, còn có ngọc của người chết, tiền cổ, khiên hồn hương (hương dẫn hồn), đỉnh đồng, dương mộc trăm năm, âm mộc ngàn năm, quan tài tro, điện thờ, như ý bài vân vân.
Mà trận pháp lão bố trí cũng tương đối phiền phức, chỉ là vẽ bùa, những ký hiệu và đồ án kỳ quái kia đã vẽ gần nửa giờ, cuối cùng lại ghép thành một cái quái phù lớn, Trương Úc Giai nhìn ký hiệu đỏ thẫm trên giấy vàng phát ra ánh đỏ yểu ớt, liền có một loại cảm giác quái dị nói không ra lời
Đến tầm 11h50, trận pháp của Diêu lão đầu đã bố trí xong, cái trận này vừa lớn vừa phiền phức, thành một hình vô giác, đỉnh ngũ giác đặt điện thờ, còn lại trấn nhất phương, ở giữa để trống một khoảng thành hình dáng một người, Trương Úc Giai sáng tỏ, đây sẽ là chỗ mình nằm, may mà trên đất đều trải bùa, nằm cũng không đến nỗi quá bẩn
Một lát sau lúc Trương Úc Giai nằm trong hình người làm cho cậu, tình cờ phát giác trần nhà vốn có vết nứt đột nhiên bịt kín một tầng sương mù màu đen, hơn nữa càng lúc càng dày đặc, cho đến khi bao phủ toàn bộ trần nhà, đột nhiên vang lên tiếng chuông 12h đêm.
Thanh âm thâm trầm mà xa xưa từ không trung truyền đến, phân không rõ phương hướng, lại gõ đến mức làm lòng người run rẩy theo.
Trương Úc Giai đợi một lúc, trước sau không thấy có động tĩnh, hất cằm lên nhìn về phía đứng Diêu Mạnh Đạt và Dương Duẫn Trạch đứng ở đỉnh đầu cậu, hai người giờ phút này rất nghiêm túc, thỉnh thoảng nhìn khắp xung quanh, ngược lại không có một tia nôn nóng.
Vì vậy, Trương Úc Giai cũng an tâm, một lát sau truyền đến một trận lạnh lẽo, cậu thật sự có chút mệt nhọc, cho nên trong ánh nến lập lòe tiến vào mộng.
Nhưng hai mắt mới vừa díp lại, ám quang vốn chiếu vào mí mắt đột nhiên biến mất, tăng cường chính là một trận âm phong thực cốt ( gió lạnh đến tận xương cốt) giống như nước lạnh từ đỉnh đầu cậu rót thẳng đến chân, khiến cậu giật mình lập tức tỉnh lại.
Nhưng trong khoảnh khắc mở mắt ra, cậu đã kinh hãi kêu lên, một đứa bé đầu to đang ngồi bên đầu cậu, dùng hai con mắt không tròng nhìn chằm chằm cậu, hai cái răng nanh màu đỏ tươi vừa nhọn vừa dài, nó thấy cậu sợ hãi như thế, cũng kêu lên theo, mắt to chiếm nửa mặt kia nhất thời chứa đầy nước mắt đỏ tươi, đôi tay nhỏ bé đô đô không ngừng túm loạn thứ gì đó trên không trung, tựa như cũng kinh hoảng đến cực đỉnh.
“Cậu đừng kêu, đừng kêu. ” đây là tiếng của Diêu Mạnh Đạt , “Nó thích cậu, cậu không nên sợ.”
“A? ” Trương Úc Giai bi kịch rồi.
* Đây là mỳ tiểu hoán hùng ( mỳ gấu mèo) mà bạn Giai đã ăn.
May mà người này không phải kẻ lắm chuyện, nếu không cậu đã bị người cả tòa nhà cười chết.
Buổi tối sau khi tan ca, Trương Úc Giai theo dặn dò của Diêu Mạnh Đạt thuê xe đi tòa nhà cũ nát lần trước, lúc xuống xe tài xế kia ngay cả hai đồng tiền thừa cũng không đưa cho cậu đã chạy mất, cảm giác kia giống như là sợ hãi khi đến bãi tha ma.
TrươngÚc Giai không có phản ứng quá mức, mặc dù tòa nhà này bầu trời vẫn như cũ bao phủ một tầng sương mù dày đặc màu đen, nhưng nói thế nào thì cũng có đại sư lớn như Diêu Mạnh Đạt ở đây, cậu cảm thấy không có gì phải lo lắng.
Trương Úc Giai nhìn thấy Diêu lão đầu ở chỗ quẹo cầu thang, đi cùng còn có Dương Duẫn Trạch, tâm tình của gã tựa hồ rất kém, thấy gã chỉ nhếch nhếch khóe miệng rồi lại loay hoay với mấy cái đạo phù, cũng là Diêu Mạnh Đạt thấy cậu tới thì vô cùng hưng phấn, chẳng những hỏi han ần cần, mà còn rót cho cậu một chén trà, làm Trương Úc Giai cả người không được tự nhiên.
Sau một lúc lâu thấy trời sắp tối, mà Diêu lão đầu vẫn đông một câu tây một câu hỏi những việc không liên quan như vậy, cậu cũng có chút gấp gáp, cho nên trực tiếp vào vấn đề chính: “Hôm nay đại sư muốn vãn bối tới, rốt cuộc là vì chuyện gì a? !”
Diêu Mạnh Đạt thấy cậu hỏi như thế, cảm thấy nên đối mặt vẫn phải đối mặt, cho nên híp mắt nói: “Tôi chính là muốn nhờ cậu một việc, không biết cậu có thể đồng ý hay không!”
“Ngài nói. “Trương Úc Giai trả lời vô cùng dứt khoát.
Diêu Mạnh Đạt ra vẻ khó nói: “Nếu cậu không đồng ý, tôi còn nói để làm gì!”
Trương Úc Giai vừa nghe, đã biết là bị vào thòng lọng, lão rõ ràng biết mình sẽ không từ chối, còn làm bộ muốn nói lại thôi, ngược lại biến thành mình cầu xin lão, trong bụng thầm than đúng là gừng càng già càng cay a, cho nên dở khóc dở cười nói: “Vậy tôi đồng ý, ngài nói hết đi.”
Diêu Mạnh Đạt vừa nghe như thế lập tức tách lông mày sắp liền vào nhau, cười to thành tiếng, không ngờ ngay cả râu mép cũng vểnh theo, suy tư một hồi lâu mới kéo Trương Úc Giai đến bên cạnh nói: “Hôm nay tôi phải tróc một tiểu quỷ, cho nên muốn nhờ cậu làm mồi nhử, nhưng cậu đừng lo lắng, nhiệm vụ của cậu rất đơn giản, chỉ cần ngủ một giấc là được, yên tâm đi, sẽ không có bất kỳ lo lắng gì đến tính mạng đâu.”
“Vậy được, khi nào thì bắt đầu a? ! “Trương Úc Giai có chút khẩn trương, dù sao chuyện bắt quỷ như vậy cậu vẫn là lần đầu tiên thấy, nếu nói không sợ là nói dối, nhưng người chính là bỉ ổi, thứ gì càng kinh khủng thì càng có dục vọng tìm hiểu, giống như xem phim kinh dị, bao giờ trong hoảng sợ cũng mang theo kích thích.
Khoảng chừng đến 8h, toàn bộ công nhân viên của tòa nhà này đều đã đi rồi, cả tòa nhà lớn trừ đèn ở cửa an ninh và hành lang vẫn sáng, chỗ khác đều tối đen như mực, lộ ra chút yên ắng, thật ra thì bọn họ không đến…, tòa nhà này cũng không có chỗ nào sôi động.
Diêu Mạnh Đạt từ trong cái túi rách nát của lão lấy ra mấy gói mỳ ăn liền để Trương Úc Giai và Dương Duẫn Trạch qua loa giải quyết vấn đề cơm tối, lúc đầu Trương Úc Giai cảm thấy ăn mì gói cũng không có mất mặt, dù sao mì ăn liền là đồng bọn của người lười, chẳng qua không rõ, mì ăn liền này lại là mỳ tiểu hoán hùng *.
Trương Úc Giai dở khóc dở cười, cũng biết tiểu hoán hùng là mì khô, giá thị trường, năm hào, lão lấy ra ba gói, nói cách khác, lão mời hai người hỗ trợ tổng cộng mất một đồng tiền, mà bản thân lão lại từ trong túi lấy ra một cây hành tây, vừa ngâm mỳ vừa nhai hành, bộ dáng kia miễn bàn có nhiều thỏa mãn.
Tiểu hoán hùng và hành tây, tuyệt phối.
Trương Úc Giai khó hiểu nhìn thoáng qua tiểu hoán hùng bị ngâm nở nhừ trong bát của mình, lại nhìn Dương Duẫn Trạch hì hì ăn như lão, cuối cùng không nhịn được nói: “Đại sư, nghe nói ngài giúp người ta lập đàn tràng có thể kiếm được không ít tiền đi? !”
“Ừ! ” Diêu Mạnh Đạt vừa nhai hành tây, vừa nói: “Đặc biệt loại người thiếu lương tâm thiếu đức lại sợ chết, cho rất nhiều.”
“Thiếu lương tâm thiếu đức? Ý của ngài là nói người mời ngài làm phép là tự làm tự chịu? “Trương Úc Giai có chút khó hiểu.
Diêu Mạnh Đạt cười lạnh nói: “Nếu không cậu nghĩ rằng tên buôn bán bất động sản lớn nhất tỉnh chúng ta có thể chạy đến nơi cứt chim cũng không có này ?”
“Hắn giết người? ” Trương Úc Giai hạ thấp giọng hỏi, giống như sợ bị thứ gì nghe thấy.
Diêu Mạnh Đạt cười không nói, vẻ mặt kia là im lặng tỏ rõ.
Trương Úc Giai hít mạnh một hơi, một lúc sau hoàn hồn nói: “Vậy chưa bị tra được? Ông sẽ giúp hắn thu quỷ kia, không phải là che mờ lương tâm sao? Tiền này có thể kiếm sao?”
Diêu Mạnh Đạt cầm cọng hành chỉ còn lại lá chỉ chỉ cậu nói: “Tôi không chỉ làm việc vì hắn, mà chủ yếu là làm vì mình, huống chi, tôi chỉ thanh tẩy một phần, còn lại nên báo ứng hắn thì vẫn trả lại hắn, tôi chỉ không đắc tội trời là được .”
“Vậy là ông thay trời hành đạo?”
“Ai ai. ” Diêu Mạnh Đạt nhướng mày gõ đầu cậu nói: “Có phải cậu xem « bạch xà truyền » nhiều quá không, cho tôi là Pháp Hải hả? ! Nói tất cả là vì mình, tôi cũng muốn duy trì cuộc sống.”
Trương Úc Giai chán ghét nhìn thoáng qua sợi mỳ trong bát của mình đã bị ngâm thành cháo, như thế lại bị Diêu Mạnh Đạt bắt được trong mắt, sau khi nhai xong miếng hành lá cuối cùng nói: “Trên đời này, được và mất là như nhau, có được có mất mới là tu hành cả đời, một người muốn thấy rõ trong sinh mệnh của mình có gì, cái gọi là danh lợi không thể song thu, hùng và các không thể có cả, chính là thiên ý định ra, tôi được trời chiếu cố sống đến bây giờ, nơi nơi vui vẻ mọi sự hài lòng, chính là phải thức thời, nên bỏ vẫn phải bỏ.”
Trương Úc Giai nghe lão nói những lơi này cảm thấy rất sâu sắc, cậu biết lão nói thứ nên bỏ chính là giàu sang tiền tài, cho nên hứng thú hỏi một câu, “Vậy trên đời những người danh lợi song thu đều không được chết tử tế ?”
“Thế gian vạn vật, hỗ trợ lẫn nhau, như Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, tương sinh tương khắc, mà Ngũ Hành của mỗi người chính là tài phúc thọ mệnh vận, được tài không được phúc, có phúc không được thọ, được thọ không được mệnh, được mệnh không được vận, người sống luôn có chút toan tính, ngươi toan tính, chính là ngươi không chiếm được, nếu ngươi cả đời cũng là xuôi gió xuôi nước, còn sống làm cái gì? !”
Trương Úc Giai nghe lời này trầm mặc thật lâu, cậu cũng không muốn tránh né, nhưng càng nghĩ càng rối rắm, nhìn lại hai mươi năm mình đã trải qua, cậu cảm thấy mình sống vô dụng rồi, người khác ít nhất còn chiếm một hai thứ, thế nhưng cậu lại không chiếm được gì, từ nhỏ không cha không mẹ, lớn lên vẫn là một thân một mình, đi làm bị đồng nghiệp ức hiếp, tan ca bị quỷ bắt nạt, cậu thật đáng thương a thật đáng thương.
Diêu Mạnh Đạt nhìn bộ dạng ủ rũ của cậu, liền vỗ vỗ vai cậu nói lời thấm thía: “Có nhiều thứ, cậu không nhìn thấy không nhất định chưa có, chỉ là ngươi quen rồi thôi.”
Trương Úc Giai hờ hững gật đầu, liền quẹt quẹt ăn hai miếng, cảm thấy mùi vị cũng không phải quá kém.
Đến khoảng 11h, Trương Úc Giai theo Diêu Mạnh Đạt đến một phòng vệ sinh lâu năm không tu sửa, nói thật, loại phòng vệ sinh này mười năm trước Trương Úc Giai đã từng thấy, hai bên hai cái rãnh, ở giữa ngăn mấy bức tường, không có cửa, nước đỉnh đầu kéo một cái thẳng tuột tới đáy, nếu không tới đáy bị thứ gì chặn, vậy thì chờ chất thải dính vào mông đi.
Nhưng phòng vệ sinh này rất lớn, thế cho nên cần gạt nước lắp mười mấy, bởi vậy có thể thấy được phồn hoa của tòa nhà này năm đó.
Diêu Mạnh Đạt lập trận pháp ở cửa kéo nước thứ ba, mà trận pháp đại sư mở quả nhiên khác dạng mèo ba chân ( kém bản lĩnh), không phải đơn giản chỉ có hai chén gạo, còn có ngọc của người chết, tiền cổ, khiên hồn hương (hương dẫn hồn), đỉnh đồng, dương mộc trăm năm, âm mộc ngàn năm, quan tài tro, điện thờ, như ý bài vân vân.
Mà trận pháp lão bố trí cũng tương đối phiền phức, chỉ là vẽ bùa, những ký hiệu và đồ án kỳ quái kia đã vẽ gần nửa giờ, cuối cùng lại ghép thành một cái quái phù lớn, Trương Úc Giai nhìn ký hiệu đỏ thẫm trên giấy vàng phát ra ánh đỏ yểu ớt, liền có một loại cảm giác quái dị nói không ra lời
Đến tầm 11h50, trận pháp của Diêu lão đầu đã bố trí xong, cái trận này vừa lớn vừa phiền phức, thành một hình vô giác, đỉnh ngũ giác đặt điện thờ, còn lại trấn nhất phương, ở giữa để trống một khoảng thành hình dáng một người, Trương Úc Giai sáng tỏ, đây sẽ là chỗ mình nằm, may mà trên đất đều trải bùa, nằm cũng không đến nỗi quá bẩn
Một lát sau lúc Trương Úc Giai nằm trong hình người làm cho cậu, tình cờ phát giác trần nhà vốn có vết nứt đột nhiên bịt kín một tầng sương mù màu đen, hơn nữa càng lúc càng dày đặc, cho đến khi bao phủ toàn bộ trần nhà, đột nhiên vang lên tiếng chuông 12h đêm.
Thanh âm thâm trầm mà xa xưa từ không trung truyền đến, phân không rõ phương hướng, lại gõ đến mức làm lòng người run rẩy theo.
Trương Úc Giai đợi một lúc, trước sau không thấy có động tĩnh, hất cằm lên nhìn về phía đứng Diêu Mạnh Đạt và Dương Duẫn Trạch đứng ở đỉnh đầu cậu, hai người giờ phút này rất nghiêm túc, thỉnh thoảng nhìn khắp xung quanh, ngược lại không có một tia nôn nóng.
Vì vậy, Trương Úc Giai cũng an tâm, một lát sau truyền đến một trận lạnh lẽo, cậu thật sự có chút mệt nhọc, cho nên trong ánh nến lập lòe tiến vào mộng.
Nhưng hai mắt mới vừa díp lại, ám quang vốn chiếu vào mí mắt đột nhiên biến mất, tăng cường chính là một trận âm phong thực cốt ( gió lạnh đến tận xương cốt) giống như nước lạnh từ đỉnh đầu cậu rót thẳng đến chân, khiến cậu giật mình lập tức tỉnh lại.
Nhưng trong khoảnh khắc mở mắt ra, cậu đã kinh hãi kêu lên, một đứa bé đầu to đang ngồi bên đầu cậu, dùng hai con mắt không tròng nhìn chằm chằm cậu, hai cái răng nanh màu đỏ tươi vừa nhọn vừa dài, nó thấy cậu sợ hãi như thế, cũng kêu lên theo, mắt to chiếm nửa mặt kia nhất thời chứa đầy nước mắt đỏ tươi, đôi tay nhỏ bé đô đô không ngừng túm loạn thứ gì đó trên không trung, tựa như cũng kinh hoảng đến cực đỉnh.
“Cậu đừng kêu, đừng kêu. ” đây là tiếng của Diêu Mạnh Đạt , “Nó thích cậu, cậu không nên sợ.”
“A? ” Trương Úc Giai bi kịch rồi.
* Đây là mỳ tiểu hoán hùng ( mỳ gấu mèo) mà bạn Giai đã ăn.