Chương : 48
Triệu Cẩm Tân xoay qua nhìn Lê Sóc, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lóe ra từng tia lạnh lẽo
Lê Sóc thất thần vài giây, kinh ngạc hỏi: "Phi Diệp, sao anh lại..."
Sắc mặt Hàn Phi Diệp tái nhợt mà âm trầm, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ và đối địch trừng thẳng về phía Triệu Cẩm Tân.
Lê Sóc nhanh chóng thắt lại dây lưng áo khoác, ngại ngùng nói với Triệu Cẩm Tân: "Cẩm Tân, đi thay quần áo đi."
Triệu Cẩm Tân thản nhiên nói: "Đều là nam, có cái gì phải thay."
Hàn Phi Diệp nhìn về phía Lê Sóc, dường như đang kiềm nén cái gì, giọng nói có chút phát run: "Tiểu Sóc, chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?"
"Tôi..."
"Không được." Triệu Cẩm Tân dựa vào cạnh cửa, "Tôi là bạn trai anh ấy, với quan hệ trước đây giữa hai người, kêu tôi đi chỗ khác rồi nói chuyện thì rất không thích hợp đi."
Hàn Phi Diệp dùng ánh mắt muốn xác thực nhìn về phía Lê Sóc.
Nhìn thấy ánh mắt đó, Lê Sóc có chút không đành lòng mở miệng, nhưng cũng không có cách nào lảng tránh, chỉ có thể gật gật đầu.
Hàn Phi Diệp nhắm hai mắt lại, dường như như mọi âm thanh đột nhiên tĩnh lặng, y vốn đã đơn bạc tái nhợt, lúc này có vẻ càng thêm đáng thương, trong lòng Lê Sóc cũng khó chịu lên.
Triệu Cẩm Tân lạnh lùng nhìn Hàn Phi Diệp, không có phản ứng gì.
Lê Sóc nhẹ giọng nói: "Cẩm Tân, cậu vào phòng đi." Giọng điệu như cũ mang theo mệnh lệnh. Anh không ngốc, Hàn Phi Diệp không hề báo trước mà trực tiếp xuất hiện trước cửa nhà anh như vậy, chuyện này nhất định là có ẩn tình, chỉ sợ chuyện đã xảy ra và chuyện anh nghĩ trước giờ là không giống nhau, mà người có khả năng tạo nên hiểu lầm này, nhất định là Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân nhún nhún vai, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
"Cẩm Tân!"
"Không cần, chỉ có vài lời muốn nói, cậu ta cũng cần nghe một chút." Hàn Phi Diệp mở mắt, đôi con ngươi bình tĩnh lạ thường, "Tiểu Sóc, cho dù cậu có quen bạn trai mới, cũng không đến mức ngay cả điện thoại của tôi cũng không tiếp chứ."
Lê Sóc khiếp sợ nói: "Anh nói cái gì?!"
Hàn Phi Diệp cười khổ một tiếng: "Quả nhiên, cậu không biết tôi gọi điện thoại cho cậu không được, phải không?"
Lê Sóc có cảm giác trên mặt bị tạt một thùng nước lạnh, đầu ốc đang nóng lên mấy ngày nay đột nhiên tỉnh táo. Anh chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân trên mặt không có biểu hiện gì, giống như chuyện này không có liên quan gì đến hắn.
"Tôi cũng không gọi được điện thoại cho anh." Lê Sóc nói. Hàn Phi Diệp cũng là người thông minh, hai người đối chất một chút, anh đã hiểu ra tất cả.
Giọng nói Hàn Phi Diệp trầm thấp, tiếp tục nói: "Ban đầu, Triệu Cẩm Tân lấy chuyện công ty uy hiếp tôi, nhưng tôi không phải là con nít, không đến mức bị dọa hoảng sợ, tôi nghĩ ứng phó trước với cậu ta một chút. Lúc đó tôi cũng nghĩ trước tiên khoan liên lạc với cậu, giải quyết rắc rối cho xong, sau đó lại đi tìm cậu thương lượng, tôi tin tưởng cậu có thể hiểu."
Lê Sóc nắm chặt nắm đấm: "Anh nói tiếp."
"Sau đó tôi lại liên lạc cho cậu không được, tôi đã gọi điện thoại cho cậu, cũng gửi tin nhắn cho cậu, nhưng đều không nhận được hồi âm, tôi lại nghĩ cậu giận tôi, nên muốn để cho cậu bình tĩnh vài ngày lại nói."
"Tôi cũng vẫn liên lạc với anh, thế nhưng căn bản gọi không được, tôi nghĩ anh..."
"Cậu nghĩ rằng tôi vì công ty, lại một lần nữa buông tay cậu phải không." Hàn Phi Diệp cười khổ một tiếng, "Tôi cũng cho rằng cậu sẽ nghĩ như vậy, tinh thần tôi sa sút vài ngày, tự hỏi nên làm cái gì bây giờ, sau đó, Trình Thịnh tới tìm tôi."
"Vậy chắc anh cũng biết tôi vẫn liên tục liên lạc với anh."
"Đúng, lúc đó tôi mới biết, con đường liên lạc giữa hai chúng ta nhất định là có vấn đề gì đó." Hàn Phi Diệp nhìn về phía Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân khẽ nhếch cằm nhìn y, không có một chút khẩn trương hay hổ thẹn.
"Tôi cũng định dùng điện thoại của người khác gọi cho cậu, nhưng cuối cùng tôi quyết định sẽ tự mình tới tìm cậu, cho nên tôi hỏi Trình Thịnh địa chỉ của cậu." Hàn Phi Diệp hơi mím môi, nhỏ giọng nói: "Tôi đến chậm rồi, phải không?"
Lồng ngực Lê Sóc kịch liệt phập phồng, anh cắn răng nói: "Cẩm Tân, cậu không giải thích một chút sao? Điện thoại của chúng tôi, có phải cậu đã động tay động chân gì hay không?"
Triệu Cẩm Tân thoải mái nói: "Đúng vậy."
"Cậu làm cái gì vậy!" Lê Sóc gầm nhẹ nói, "Sao cậu lại có thể làm ra chuyện thế này!"
"Người này là tình địch của tôi, tôi đối phó tình địch có cái gì sai sao?" Biểu tình của Triệu Cẩm Tân trông thực vô tội.
"Cậu quả thực già mồm át lẽ phải!" Lê Sóc tức giận đến tim đập gia tốc. Anh cùng Hàn Phi Diệp đều nghĩ là đối phương không tiếp điện thoại, chính là không muốn liên lạc với mình, lại không nghĩ tới việc liên lạc với nhau thông qua con đường khác, kết quả liền bị kỹ xảo của Triệu Cẩm Tân lừa gạt.
Hàn Phi Diệp nói giọng khàn khàn: "Tiểu Sóc, tôi vẫn hi vọng cậu có được hạnh phúc, bất kể có ở bên cạnh tôi hay không, thế nhưng người này, tôi không cảm thấy cậu ta thật lòng."
Triệu Cẩm Tân nhướn mi mắt, lạnh giọng nói: "Tôi có thật lòng hay không sao anh biết?"
Hàn Phi Diệp hung hăng trừng hắn: "Cậu đối đãi như thế nào với người ngủ chung giường với mình, so với tôi cậu hiểu rõ hơn mà."
"Đó là do hắn chơi không nổi." Triệu Cẩm Tân đùa cợt cười, "Đã chơi không nổi, tại sao lại đồng ý chơi, đây không phải là hắn tự tìm khổ sao."
"Như thế gọi là không thật lòng!" Hàn Phi Diệp lạnh lùng nói, "Loại người như cậu sẽ đối đãi với Tiểu Sóc như thế nào."
"Tiểu Sóc... gọi thân thiết như vậy sao."
"Đủ rồi!" Lê Sóc cả giận nói, "Triệu Cẩm Tân, cậu nhận lỗi với Phi Diệp đi!"
Triệu Cẩm Tân quay đầu nhìn Lê Sóc, ánh mắt có chút tổn thương.
Lê Sóc cứng rắn nói: "Nhận lỗi!" Kỳ thật anh cũng không chắc Triệu Cẩm Tân sẽ xin lỗi, suy cho cùng hắn không có bất cứ áy náy và chột dạ nào, nhưng anh không thể chịu đựng được người bên gối mình lại đi hãm hại người khác như vậy, ly gián quan hệ bạn bè của mình như vậy, anh thật vất vả mới tín nhiệm lại hắn, nhưng mới qua có chút thời gian, lại bị đánh trở về ban đầu.
Triệu Cẩm Tân ho nhẹ một tiếng, đứng thẳng thân thể, đột nhiên hướng Hàn Phi Diệp thâm thâm khom người cúi nhẹ: "Phi Diệp ca, xin lỗi."
Hành động này khiến hai người đều ngây ngẩn cả người, bởi không ai nghĩ tới Triệu Cẩm Tân thật sự sẽ dứt khoát xin lỗi như vậy.
Triệu Cẩm Tân đứng thẳng lên, vẻ mặt khiến người khác không nhìn ra sơ hở: "Phi Diệp ca, tôi đã sử dụng chút thủ đoạn hèn hạ với anh, bởi vì tôi không thể nhường người mình thích cho kẻ khác, xin lỗi, xin lỗi."
Hàn Phi Diệp bị tức đến mức cả người phát run. Chuyện đã đến mức này y còn có thể nói cái gì? Nhận lời xin lỗi của hắn, không có khả năng, tiếp tục trách cứ hắn, như thế khác nào mình nhỏ mọn.
Lê Sóc nhất thời cũng hiểu được tâm trạng y, đầu anh nhức đến muốn nổ tung, anh mệt mỏi nói: "Cẩm Tân, cậu vào phòng đi, tôi muốn cùng Phi Diệp nói chuyện riêng, ngay bây giờ, lập tức, đi vào."
Triệu Cẩm Tân lúc này rất nghe lời, xoay người liền đi vào phòng ngủ.
Để lại hai người, đứng cách nhau chỉ một bậc cửa... mà gian nan đối diện.
Lê Sóc nhỏ giọng nói: "Phi Diệp, anh vào nhà ngồi đi."
Hàn Phi do dự một chút, bước vào nhà.
Lê Sóc rót hai tách trà, nhẹ nhàng đặt trước mặt Hàn Phi Diệp, trầm ngâm một lát, mới nói: "Phi Diệp, xin lỗi."
Hàn Phi Diệp cười khổ một tiếng: "Tiểu Sóc, tôi chỉ là thực không cam lòng."
"Tôi..."
"Tôi không nghĩ tới cậu sẽ thực sự cùng cậu ấy bên nhau." Hàn Phi Diệp thở dài, "Là tôi quá ngây thơ, suy cho cùng đã qua nhiều năm như vậy mà tôi còn hy vọng xa vời là hai ta có thể trở lại như xưa."
Trong lòng Lê Sóc rối rắm không biết nên làm thế nào cho phải, anh một mặt thì đối với Triệu Cẩm Tân phẫn nộ không thôi, mặt khác lại cảm thấy không biết làm sao. Chung quy những chuyện qua rồi chính là qua rồi, anh có tức giận cũng không thay đổi không được gì, anh xoa xoa huyệt thái dương: "Phi Diệp, tôi thật sự không ngờ Cẩm Tân có thể làm ra chuyện như vậy, tôi quả thực... quả thực không biết nên nói cái gì."
"Cậu không cần vì cậu ta xin lỗi, tóm lại yêu đương cần nói đến duyên phận, chúng ta chính là đã hết duyên." Hàn Phi Diệp lộ ra một nụ cười ảm đạm, "Vốn lần này trở về, định cố gắng một lần cuối cùng nữa...Tiểu Sóc, mặc kệ Triệu Cẩm Tân là người như thế nào, tôi đều hi vọng cậu hạnh phúc, cậu là người tốt như vậy nhất định có thể thuần phục cậu ta."
"... Cám ơn." Lê Sóc buông xuống mi mắt, trong lòng tràn đầy áy náy, chuyện xấu tuy rằng không phải anh làm, nhưng vì anh mà ra, Triệu Cẩm Tân khi thì thành thục siêu việt khi thì càng quấy như trẻ con, người như vậy, anh thật sự có thể "thuần phục" sao?
Hàn Phi Diệp miễn cưỡng cười cười: "Tôi... không quấy rầy hai người nữa, tôi còn phải đi thăm họ hàng."
"Phi Diệp, ít nhất để tôi mời anh một bữa cơm đi."
Hàn Phi Diệp đứng lên, cười cười: "Không cần, ít nhất hôm nay đến đây biết cậu không phải không muốn liên lạc với tôi, như thế là đủ rồi."
Lê Sóc thấp giọng nói: "Vĩnh viễn cũng sẽ không."
Hàn Phi Diệp đưa tay về phía anh, Lê Sóc đứng lên, dùng lực ôm y một chút, cảm giác được thân thể gầy gò của y trong vòng tay, khiến anh giật mình nhớ lại quá khứ, trong lòng nhất thời cảm khái ngàn vạn, anh vỗ nhè nhẹ lưng Hàn Phi Diệp: "Phi Diệp, bảo trọng."
"Tiểu Sóc, bảo trọng."
Sau khi Hàn Phi Diệp đi, Lê Sóc tựa vào cửa sổ sát đất, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi Triệu Cẩm Tân từ phòng ngủ đi ra, anh cũng chưa quay đầu lại.
"Lê thúc thúc..." Triệu Cẩm Tân nhỏ giọng kêu.
Lê Sóc bình tĩnh nói: "Cậu về nhà trước đi."
"Tôi đã xin lỗi."
"Tôi biết, cậu đi về trước đi."
Triệu Cẩm Tân đi tới, kéo thân thể Lê Sóc qua, thâm thâm nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh: "Nếu anh tức giận thì mắng tôi đi, làm gì phải đuổi tôi về."
Lê Sóc ngay cả sức để tức giận cũng không có: "Cẩm Tân, tôi không biết phải nói chuyện với cậu như thế nào, cậu để tôi bình tĩnh vài ngày đi."
Triệu Cẩm Tân giữ chặt tay Lê Sóc, đáng thương hề hề nói: "Dù tôi làm sai cũng là vì tôi thích anh mà, chẳng lẽ bắt tôi mắt thấy Hàn Phi Diệp cướp anh đi sao. Chúng ta hai bên đều có tình cảm với nhau, không có chuyện của anh ấy mà."
"Chuyện cậu làm khiến tôi quá thất vọng." Lê Sóc cắn răng nói, "Rất đê tiện, rất thấp kém, cậu nói tôi làm sao tín nhiệm cậu đây." Kỳ thật, khiến anh càng khó chịu chính là câu Triệu Cẩm Tân nói người kia " chơi không nổi", so với bất kỳ ai, sợ rằng anh chính là người hiểu rõ cảm nhận của người tên Philip kia nhất. Bởi vì anh cũng từng sợ bị hắn đùa cợt là " chơi không nổi", nên lúc trước mới lựa chọn thời điểm bản thân chưa lún sâu mà kiên quyết dứt ra. Nếu anh dùng chân tâm của mình để yêu mà lại phải trả giá như thế thì đúng là cực kỳ thống khổ.
"Tôi sẽ không đối với anh như vậy." Triệu Cẩm Tân nói nghe thực hợp tình hợp lý.
"Cậu sẽ không đối với tôi như vậy..." Lê Sóc nghiền ngẫm mấy chữ này, càng ngẫm càng thấy khó tiếp thu, anh biết Triệu Cẩm Tân nói câu trên là đang ám chỉ Hàn Phi Diệp từng buông tay anh, nhưng anh thì lại đang suy nghĩ đến câu mà hắn nói Philip " chơi không nổi".
Triệu Cẩm Tân tiếp tục: "Lại nói, đối với tình địch còn phải ôn-lương-cung-khiêm sao? Anh mỗi lần gặp anh họ tôi chẳng phải đều giương cung bạt kiếm đó thôi."
( * ôn, lương, cung, khiêm: ôn hòa, thiện lương, cung kính, khiêm nhượng - điều Đức Khổng Tử bàn về những đức tính hay của người quân tử.)
"Đó là do nhân phẩm Thiệu Quần rất đê tiện, tôi chỉ là ăn miếng trả miếng..." Lê Sóc đang nói, đột nhiên nhớ tới chuyện chính mình đang lập kế hoạch trả thù anh họ của Triệu Cẩm Tân...
Triệu Cẩm Tân nhướn mi mắt: "Trên bản chất cũng không có gì khác biệt, dẫu sao thì tình địch cũng chính là kẻ địch, lại nói, tôi cũng đâu làm gì anh ta, vừa nãy cũng đã xin lỗi rồi. Anh vốn dĩ cũng không thích anh ta, kết cục hiện tại không phải mọi người đều vui sao."
Lê Sóc nhớ lại chuyện của Thiệu Quần khiến tâm tình có chút loạn, mấy ngày này thật sự là bị choáng váng đầu óc, vậy mà lại quên chuyện quan trọng như thế, nhất thời anh không còn tâm tình giáo dục Triệu Cẩm Tân nên đẩy hắn ra: "Cậu để tôi yên tĩnh một chút đi, chính cậu cũng về nhà từ từ phản tỉnh lại đi."
Triệu Cẩm Tân trầm giọng nói: " Nếu anh yêu cầu tôi khoan dung với tình địch, vậy anh có thể khoan dung với anh họ của tôi không?"
Cả người Lê Sóc chấn động, lời nói của Triệu Cẩm Tân đâm thẳng vào lòng anh, anh chậm rãi quay đầu sang, biểu tình có chút băng lãnh: "Hắn hủy đi sự nghiệp mười năm của tôi, cậu cảm thấy vì sao tôi phải khoan dung?"
"Nếu tôi nói, vì tôi thì sao?"
Cả người Lê Sóc cứng lại.
Triệu Cẩm Tân cứ như vậy nhìn chằm chằm vào anh.
Sau một lúc lâu, Lê Sóc buông xuống mi mắt: "Tôi thật sự mệt chết đi được, cậu trở về đi."
Triệu Cẩm Tân đi tới, cúi đầu hôn hôn tóc Lê Sóc, cầm lấy chìa khóa xoay người đi.
Đến khi nghe được âm thanh đóng cửa, Lê Sóc mới dùng lực vỗ vỗ trán.
Làm sao đây...?
Anh cầm lấy di động gọi điện thoại cho luật sư, hỏi tiến độ việc điều tra.
Luật sư nói sự phòng bị trong lòng pháp nhân đó sắp bị phá vỡ, ông vừa đấm vừa xoa, phỏng chừng người đó sắp không chống đỡ nổi, không lâu nữa sẽ nói ra.
Lê Sóc nghe được tin, tâm tình phức tạp.
Dù rằng hôm nay anh thực sự rất tức giận, nhưng cũng không đến mức vì thế mà ầm ĩ náo loạn lên. Triệu Cẩm Tân nói một câu " vì tôi thì sao" quả thực khiến anh không biết phải làm gì, anh thực sự căm ghét Thiệu Quần, nhưng hai người này dù sao cũng là anh em, nếu anh thật sự đối phó với Thiệu Quần, anh phải đối mặt với Triệu Cẩm Tân như thế nào?
Anh có nên khoan dung không...?
Lê Sóc thất thần vài giây, kinh ngạc hỏi: "Phi Diệp, sao anh lại..."
Sắc mặt Hàn Phi Diệp tái nhợt mà âm trầm, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ và đối địch trừng thẳng về phía Triệu Cẩm Tân.
Lê Sóc nhanh chóng thắt lại dây lưng áo khoác, ngại ngùng nói với Triệu Cẩm Tân: "Cẩm Tân, đi thay quần áo đi."
Triệu Cẩm Tân thản nhiên nói: "Đều là nam, có cái gì phải thay."
Hàn Phi Diệp nhìn về phía Lê Sóc, dường như đang kiềm nén cái gì, giọng nói có chút phát run: "Tiểu Sóc, chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?"
"Tôi..."
"Không được." Triệu Cẩm Tân dựa vào cạnh cửa, "Tôi là bạn trai anh ấy, với quan hệ trước đây giữa hai người, kêu tôi đi chỗ khác rồi nói chuyện thì rất không thích hợp đi."
Hàn Phi Diệp dùng ánh mắt muốn xác thực nhìn về phía Lê Sóc.
Nhìn thấy ánh mắt đó, Lê Sóc có chút không đành lòng mở miệng, nhưng cũng không có cách nào lảng tránh, chỉ có thể gật gật đầu.
Hàn Phi Diệp nhắm hai mắt lại, dường như như mọi âm thanh đột nhiên tĩnh lặng, y vốn đã đơn bạc tái nhợt, lúc này có vẻ càng thêm đáng thương, trong lòng Lê Sóc cũng khó chịu lên.
Triệu Cẩm Tân lạnh lùng nhìn Hàn Phi Diệp, không có phản ứng gì.
Lê Sóc nhẹ giọng nói: "Cẩm Tân, cậu vào phòng đi." Giọng điệu như cũ mang theo mệnh lệnh. Anh không ngốc, Hàn Phi Diệp không hề báo trước mà trực tiếp xuất hiện trước cửa nhà anh như vậy, chuyện này nhất định là có ẩn tình, chỉ sợ chuyện đã xảy ra và chuyện anh nghĩ trước giờ là không giống nhau, mà người có khả năng tạo nên hiểu lầm này, nhất định là Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân nhún nhún vai, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.
"Cẩm Tân!"
"Không cần, chỉ có vài lời muốn nói, cậu ta cũng cần nghe một chút." Hàn Phi Diệp mở mắt, đôi con ngươi bình tĩnh lạ thường, "Tiểu Sóc, cho dù cậu có quen bạn trai mới, cũng không đến mức ngay cả điện thoại của tôi cũng không tiếp chứ."
Lê Sóc khiếp sợ nói: "Anh nói cái gì?!"
Hàn Phi Diệp cười khổ một tiếng: "Quả nhiên, cậu không biết tôi gọi điện thoại cho cậu không được, phải không?"
Lê Sóc có cảm giác trên mặt bị tạt một thùng nước lạnh, đầu ốc đang nóng lên mấy ngày nay đột nhiên tỉnh táo. Anh chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân trên mặt không có biểu hiện gì, giống như chuyện này không có liên quan gì đến hắn.
"Tôi cũng không gọi được điện thoại cho anh." Lê Sóc nói. Hàn Phi Diệp cũng là người thông minh, hai người đối chất một chút, anh đã hiểu ra tất cả.
Giọng nói Hàn Phi Diệp trầm thấp, tiếp tục nói: "Ban đầu, Triệu Cẩm Tân lấy chuyện công ty uy hiếp tôi, nhưng tôi không phải là con nít, không đến mức bị dọa hoảng sợ, tôi nghĩ ứng phó trước với cậu ta một chút. Lúc đó tôi cũng nghĩ trước tiên khoan liên lạc với cậu, giải quyết rắc rối cho xong, sau đó lại đi tìm cậu thương lượng, tôi tin tưởng cậu có thể hiểu."
Lê Sóc nắm chặt nắm đấm: "Anh nói tiếp."
"Sau đó tôi lại liên lạc cho cậu không được, tôi đã gọi điện thoại cho cậu, cũng gửi tin nhắn cho cậu, nhưng đều không nhận được hồi âm, tôi lại nghĩ cậu giận tôi, nên muốn để cho cậu bình tĩnh vài ngày lại nói."
"Tôi cũng vẫn liên lạc với anh, thế nhưng căn bản gọi không được, tôi nghĩ anh..."
"Cậu nghĩ rằng tôi vì công ty, lại một lần nữa buông tay cậu phải không." Hàn Phi Diệp cười khổ một tiếng, "Tôi cũng cho rằng cậu sẽ nghĩ như vậy, tinh thần tôi sa sút vài ngày, tự hỏi nên làm cái gì bây giờ, sau đó, Trình Thịnh tới tìm tôi."
"Vậy chắc anh cũng biết tôi vẫn liên tục liên lạc với anh."
"Đúng, lúc đó tôi mới biết, con đường liên lạc giữa hai chúng ta nhất định là có vấn đề gì đó." Hàn Phi Diệp nhìn về phía Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân khẽ nhếch cằm nhìn y, không có một chút khẩn trương hay hổ thẹn.
"Tôi cũng định dùng điện thoại của người khác gọi cho cậu, nhưng cuối cùng tôi quyết định sẽ tự mình tới tìm cậu, cho nên tôi hỏi Trình Thịnh địa chỉ của cậu." Hàn Phi Diệp hơi mím môi, nhỏ giọng nói: "Tôi đến chậm rồi, phải không?"
Lồng ngực Lê Sóc kịch liệt phập phồng, anh cắn răng nói: "Cẩm Tân, cậu không giải thích một chút sao? Điện thoại của chúng tôi, có phải cậu đã động tay động chân gì hay không?"
Triệu Cẩm Tân thoải mái nói: "Đúng vậy."
"Cậu làm cái gì vậy!" Lê Sóc gầm nhẹ nói, "Sao cậu lại có thể làm ra chuyện thế này!"
"Người này là tình địch của tôi, tôi đối phó tình địch có cái gì sai sao?" Biểu tình của Triệu Cẩm Tân trông thực vô tội.
"Cậu quả thực già mồm át lẽ phải!" Lê Sóc tức giận đến tim đập gia tốc. Anh cùng Hàn Phi Diệp đều nghĩ là đối phương không tiếp điện thoại, chính là không muốn liên lạc với mình, lại không nghĩ tới việc liên lạc với nhau thông qua con đường khác, kết quả liền bị kỹ xảo của Triệu Cẩm Tân lừa gạt.
Hàn Phi Diệp nói giọng khàn khàn: "Tiểu Sóc, tôi vẫn hi vọng cậu có được hạnh phúc, bất kể có ở bên cạnh tôi hay không, thế nhưng người này, tôi không cảm thấy cậu ta thật lòng."
Triệu Cẩm Tân nhướn mi mắt, lạnh giọng nói: "Tôi có thật lòng hay không sao anh biết?"
Hàn Phi Diệp hung hăng trừng hắn: "Cậu đối đãi như thế nào với người ngủ chung giường với mình, so với tôi cậu hiểu rõ hơn mà."
"Đó là do hắn chơi không nổi." Triệu Cẩm Tân đùa cợt cười, "Đã chơi không nổi, tại sao lại đồng ý chơi, đây không phải là hắn tự tìm khổ sao."
"Như thế gọi là không thật lòng!" Hàn Phi Diệp lạnh lùng nói, "Loại người như cậu sẽ đối đãi với Tiểu Sóc như thế nào."
"Tiểu Sóc... gọi thân thiết như vậy sao."
"Đủ rồi!" Lê Sóc cả giận nói, "Triệu Cẩm Tân, cậu nhận lỗi với Phi Diệp đi!"
Triệu Cẩm Tân quay đầu nhìn Lê Sóc, ánh mắt có chút tổn thương.
Lê Sóc cứng rắn nói: "Nhận lỗi!" Kỳ thật anh cũng không chắc Triệu Cẩm Tân sẽ xin lỗi, suy cho cùng hắn không có bất cứ áy náy và chột dạ nào, nhưng anh không thể chịu đựng được người bên gối mình lại đi hãm hại người khác như vậy, ly gián quan hệ bạn bè của mình như vậy, anh thật vất vả mới tín nhiệm lại hắn, nhưng mới qua có chút thời gian, lại bị đánh trở về ban đầu.
Triệu Cẩm Tân ho nhẹ một tiếng, đứng thẳng thân thể, đột nhiên hướng Hàn Phi Diệp thâm thâm khom người cúi nhẹ: "Phi Diệp ca, xin lỗi."
Hành động này khiến hai người đều ngây ngẩn cả người, bởi không ai nghĩ tới Triệu Cẩm Tân thật sự sẽ dứt khoát xin lỗi như vậy.
Triệu Cẩm Tân đứng thẳng lên, vẻ mặt khiến người khác không nhìn ra sơ hở: "Phi Diệp ca, tôi đã sử dụng chút thủ đoạn hèn hạ với anh, bởi vì tôi không thể nhường người mình thích cho kẻ khác, xin lỗi, xin lỗi."
Hàn Phi Diệp bị tức đến mức cả người phát run. Chuyện đã đến mức này y còn có thể nói cái gì? Nhận lời xin lỗi của hắn, không có khả năng, tiếp tục trách cứ hắn, như thế khác nào mình nhỏ mọn.
Lê Sóc nhất thời cũng hiểu được tâm trạng y, đầu anh nhức đến muốn nổ tung, anh mệt mỏi nói: "Cẩm Tân, cậu vào phòng đi, tôi muốn cùng Phi Diệp nói chuyện riêng, ngay bây giờ, lập tức, đi vào."
Triệu Cẩm Tân lúc này rất nghe lời, xoay người liền đi vào phòng ngủ.
Để lại hai người, đứng cách nhau chỉ một bậc cửa... mà gian nan đối diện.
Lê Sóc nhỏ giọng nói: "Phi Diệp, anh vào nhà ngồi đi."
Hàn Phi do dự một chút, bước vào nhà.
Lê Sóc rót hai tách trà, nhẹ nhàng đặt trước mặt Hàn Phi Diệp, trầm ngâm một lát, mới nói: "Phi Diệp, xin lỗi."
Hàn Phi Diệp cười khổ một tiếng: "Tiểu Sóc, tôi chỉ là thực không cam lòng."
"Tôi..."
"Tôi không nghĩ tới cậu sẽ thực sự cùng cậu ấy bên nhau." Hàn Phi Diệp thở dài, "Là tôi quá ngây thơ, suy cho cùng đã qua nhiều năm như vậy mà tôi còn hy vọng xa vời là hai ta có thể trở lại như xưa."
Trong lòng Lê Sóc rối rắm không biết nên làm thế nào cho phải, anh một mặt thì đối với Triệu Cẩm Tân phẫn nộ không thôi, mặt khác lại cảm thấy không biết làm sao. Chung quy những chuyện qua rồi chính là qua rồi, anh có tức giận cũng không thay đổi không được gì, anh xoa xoa huyệt thái dương: "Phi Diệp, tôi thật sự không ngờ Cẩm Tân có thể làm ra chuyện như vậy, tôi quả thực... quả thực không biết nên nói cái gì."
"Cậu không cần vì cậu ta xin lỗi, tóm lại yêu đương cần nói đến duyên phận, chúng ta chính là đã hết duyên." Hàn Phi Diệp lộ ra một nụ cười ảm đạm, "Vốn lần này trở về, định cố gắng một lần cuối cùng nữa...Tiểu Sóc, mặc kệ Triệu Cẩm Tân là người như thế nào, tôi đều hi vọng cậu hạnh phúc, cậu là người tốt như vậy nhất định có thể thuần phục cậu ta."
"... Cám ơn." Lê Sóc buông xuống mi mắt, trong lòng tràn đầy áy náy, chuyện xấu tuy rằng không phải anh làm, nhưng vì anh mà ra, Triệu Cẩm Tân khi thì thành thục siêu việt khi thì càng quấy như trẻ con, người như vậy, anh thật sự có thể "thuần phục" sao?
Hàn Phi Diệp miễn cưỡng cười cười: "Tôi... không quấy rầy hai người nữa, tôi còn phải đi thăm họ hàng."
"Phi Diệp, ít nhất để tôi mời anh một bữa cơm đi."
Hàn Phi Diệp đứng lên, cười cười: "Không cần, ít nhất hôm nay đến đây biết cậu không phải không muốn liên lạc với tôi, như thế là đủ rồi."
Lê Sóc thấp giọng nói: "Vĩnh viễn cũng sẽ không."
Hàn Phi Diệp đưa tay về phía anh, Lê Sóc đứng lên, dùng lực ôm y một chút, cảm giác được thân thể gầy gò của y trong vòng tay, khiến anh giật mình nhớ lại quá khứ, trong lòng nhất thời cảm khái ngàn vạn, anh vỗ nhè nhẹ lưng Hàn Phi Diệp: "Phi Diệp, bảo trọng."
"Tiểu Sóc, bảo trọng."
Sau khi Hàn Phi Diệp đi, Lê Sóc tựa vào cửa sổ sát đất, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi Triệu Cẩm Tân từ phòng ngủ đi ra, anh cũng chưa quay đầu lại.
"Lê thúc thúc..." Triệu Cẩm Tân nhỏ giọng kêu.
Lê Sóc bình tĩnh nói: "Cậu về nhà trước đi."
"Tôi đã xin lỗi."
"Tôi biết, cậu đi về trước đi."
Triệu Cẩm Tân đi tới, kéo thân thể Lê Sóc qua, thâm thâm nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh: "Nếu anh tức giận thì mắng tôi đi, làm gì phải đuổi tôi về."
Lê Sóc ngay cả sức để tức giận cũng không có: "Cẩm Tân, tôi không biết phải nói chuyện với cậu như thế nào, cậu để tôi bình tĩnh vài ngày đi."
Triệu Cẩm Tân giữ chặt tay Lê Sóc, đáng thương hề hề nói: "Dù tôi làm sai cũng là vì tôi thích anh mà, chẳng lẽ bắt tôi mắt thấy Hàn Phi Diệp cướp anh đi sao. Chúng ta hai bên đều có tình cảm với nhau, không có chuyện của anh ấy mà."
"Chuyện cậu làm khiến tôi quá thất vọng." Lê Sóc cắn răng nói, "Rất đê tiện, rất thấp kém, cậu nói tôi làm sao tín nhiệm cậu đây." Kỳ thật, khiến anh càng khó chịu chính là câu Triệu Cẩm Tân nói người kia " chơi không nổi", so với bất kỳ ai, sợ rằng anh chính là người hiểu rõ cảm nhận của người tên Philip kia nhất. Bởi vì anh cũng từng sợ bị hắn đùa cợt là " chơi không nổi", nên lúc trước mới lựa chọn thời điểm bản thân chưa lún sâu mà kiên quyết dứt ra. Nếu anh dùng chân tâm của mình để yêu mà lại phải trả giá như thế thì đúng là cực kỳ thống khổ.
"Tôi sẽ không đối với anh như vậy." Triệu Cẩm Tân nói nghe thực hợp tình hợp lý.
"Cậu sẽ không đối với tôi như vậy..." Lê Sóc nghiền ngẫm mấy chữ này, càng ngẫm càng thấy khó tiếp thu, anh biết Triệu Cẩm Tân nói câu trên là đang ám chỉ Hàn Phi Diệp từng buông tay anh, nhưng anh thì lại đang suy nghĩ đến câu mà hắn nói Philip " chơi không nổi".
Triệu Cẩm Tân tiếp tục: "Lại nói, đối với tình địch còn phải ôn-lương-cung-khiêm sao? Anh mỗi lần gặp anh họ tôi chẳng phải đều giương cung bạt kiếm đó thôi."
( * ôn, lương, cung, khiêm: ôn hòa, thiện lương, cung kính, khiêm nhượng - điều Đức Khổng Tử bàn về những đức tính hay của người quân tử.)
"Đó là do nhân phẩm Thiệu Quần rất đê tiện, tôi chỉ là ăn miếng trả miếng..." Lê Sóc đang nói, đột nhiên nhớ tới chuyện chính mình đang lập kế hoạch trả thù anh họ của Triệu Cẩm Tân...
Triệu Cẩm Tân nhướn mi mắt: "Trên bản chất cũng không có gì khác biệt, dẫu sao thì tình địch cũng chính là kẻ địch, lại nói, tôi cũng đâu làm gì anh ta, vừa nãy cũng đã xin lỗi rồi. Anh vốn dĩ cũng không thích anh ta, kết cục hiện tại không phải mọi người đều vui sao."
Lê Sóc nhớ lại chuyện của Thiệu Quần khiến tâm tình có chút loạn, mấy ngày này thật sự là bị choáng váng đầu óc, vậy mà lại quên chuyện quan trọng như thế, nhất thời anh không còn tâm tình giáo dục Triệu Cẩm Tân nên đẩy hắn ra: "Cậu để tôi yên tĩnh một chút đi, chính cậu cũng về nhà từ từ phản tỉnh lại đi."
Triệu Cẩm Tân trầm giọng nói: " Nếu anh yêu cầu tôi khoan dung với tình địch, vậy anh có thể khoan dung với anh họ của tôi không?"
Cả người Lê Sóc chấn động, lời nói của Triệu Cẩm Tân đâm thẳng vào lòng anh, anh chậm rãi quay đầu sang, biểu tình có chút băng lãnh: "Hắn hủy đi sự nghiệp mười năm của tôi, cậu cảm thấy vì sao tôi phải khoan dung?"
"Nếu tôi nói, vì tôi thì sao?"
Cả người Lê Sóc cứng lại.
Triệu Cẩm Tân cứ như vậy nhìn chằm chằm vào anh.
Sau một lúc lâu, Lê Sóc buông xuống mi mắt: "Tôi thật sự mệt chết đi được, cậu trở về đi."
Triệu Cẩm Tân đi tới, cúi đầu hôn hôn tóc Lê Sóc, cầm lấy chìa khóa xoay người đi.
Đến khi nghe được âm thanh đóng cửa, Lê Sóc mới dùng lực vỗ vỗ trán.
Làm sao đây...?
Anh cầm lấy di động gọi điện thoại cho luật sư, hỏi tiến độ việc điều tra.
Luật sư nói sự phòng bị trong lòng pháp nhân đó sắp bị phá vỡ, ông vừa đấm vừa xoa, phỏng chừng người đó sắp không chống đỡ nổi, không lâu nữa sẽ nói ra.
Lê Sóc nghe được tin, tâm tình phức tạp.
Dù rằng hôm nay anh thực sự rất tức giận, nhưng cũng không đến mức vì thế mà ầm ĩ náo loạn lên. Triệu Cẩm Tân nói một câu " vì tôi thì sao" quả thực khiến anh không biết phải làm gì, anh thực sự căm ghét Thiệu Quần, nhưng hai người này dù sao cũng là anh em, nếu anh thật sự đối phó với Thiệu Quần, anh phải đối mặt với Triệu Cẩm Tân như thế nào?
Anh có nên khoan dung không...?