Chương : 113
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dạo gần đây đang vào mùa mưa, sắc trời sầm sì, nơi nơi ướt rượt. Con người chốn này hình như cực kỳ không thích che ô, bao giờ cũng mặc áo liền mũ và quần jean, ba chân bốn cẳng chạy dưới mưa.
Hiếm được ngày nghỉ rảnh rang, nhưng Thịnh Vọng chả muốn bước chân ra khỏi cửa. Cậu định bụng ôm anh cậu trải nghiệm cuộc sống Vua tồi – “cao su giờ vào triều”, tiếc rằng bị một cuộc gọi video lôi ra khỏi chăn.
“Cậu đang quấy rối nhân dân đấy biết không, bao giờ nghỉ tôi sẽ về múc cậu ra tòa.” Thịnh Vọng rửa mặt xong bèn ngồi xếp bằng dưới nền nhà phòng khách ngáp ngắn ngáp dài, laptop đặt trên bàn uống nước, màn hình hiển thị cái mặt dí sát vào camera to tổ bố của thằng đần Cao Thiên Dương.
“Em biết lỗi rồi, em quên mất hai tháng nay các anh không ở trong nước mà lệch múi giờ hơn 3 tiếng.” Cao Thiên Dương chắp tay trước màn hình: “Bao giờ về anh thích múc em ra tòa thì cứ việc múc, em đảm bảo sẽ không phái Luật sư Lê ra trận đâu.”
[1] Có vẻ 2 bạn trẻ đang ở Úc.
“Phắn, Ớt bé sẽ không nối giáo cho giặc đâu.”
Cao Thiên Dương cười hề hề, nom đắc ý và thật ngứa đòn.
“Anh Thiêm của em đâu rồi?”
Thịnh Vọng ngồi thấp quá, tầm nhìn bị bàn ăn và quầy bar che khuất, cậu ngoảnh đầu nhìn quanh mà chẳng thấy bóng ai: “Chắc đang rửa mặt.”
Vừa dứt lời, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng xèo xèo trong bếp, bèn bổ sung thêm: “Đang làm nóng nồi.”
Cao Thiên Dương chả thèm động não: “Rửa mặt bằng nồi á?”
“…” Thịnh Vọng tức giận hỏi: “Tối nay cậu nốc rượu đấy à?”
“Hầy anh nói chuẩn thế, em nốc cả đống rượu thật.”
Trong nước đang buổi tối, lại còn đêm hôm khuya khoắt, nhưng Cao Thiên Dương vẫn tỉnh như sáo, mặt mày hồng hào trái ngược hẳn với cậu chủ Thịnh – cậu chủ nhỏ không những hai mắt nhập nhèm, cổ họng khản đặc mà trên đầu còn có cọng tóc rối vểnh lên. Mà cái nhúm lông ấy bất khuất đáo để, chải cỡ nào vẫn vểnh lên.
May mà không phải ra ngoài gặp khách hàng, còn thằng bạn như Cao Thiên Dương không được tính là người, nên cậu chủ nhỏ vuốt mấy lần không được thì thôi kệ bà nó.
“Thôi không xàm nữa nói chuyện nghiêm túc này, năm nay anh với anh Thiêm được nghỉ vào bao giờ?” Cao Thiên Dương hỏi.
“Cậu hỏi nghỉ thường hay nghỉ dài hạn?”
“Thì tất nhiên là càng lâu càng tốt.”
“Để xem nào, năm nay chẳng còn lại mấy tháng nữa.” Thịnh Vọng lật lịch và nói: “Tháng 7 đi, tháng 7 bớt việc hơn, bên anh ấy vừa hay cũng được ngh —-”
Đang nói chuyện, cậu bỗng cảm giác nhúm lông trên đầu bị ai gẩy gẩy, quay đầu nhìn lại, chẳng biết Giang Thiêm đã đứng cạnh từ bao giờ, trong tay cầm hai cốc sữa yến mạch.
“Anh Thiêm.” Cao Thiên Dương gọi.
Giang Thiêm chào hắn và đưa một cốc sữa cho Thịnh Vọng.
“Lạ nha, anh Thịnh uống nóng cơ á?” Cao Thiên Dương nhìn thấy miệng cốc bốc hơi nóng, cười đùa bảo: “Nước đá thân thương đâu rồi?”
“Không cho uống.” Thịnh Vọng nói.
“Quản cả chuyện ấy cơ à?”
Giang Thiêm cầm cốc sữa còn lại, ngồi xuống ghế sô pha sau lưng Thịnh Vọng, gập đôi chân dài biến thành chỗ tựa lưng vừa vặn cho ai đó. Cùi chỏ hắn tì trên đầu gối, bảo với Cao Thiên Dương rằng: “Cậu hỏi em ấy xem đau bụng mấy hôm mới khỏi.”
“Đau bụng?” Cao Thiên Dương lập tức moi ra đủ các bài báo và tin tức mà Ớt bé chuyên dùng để dọa hắn: “Thế phải chú ý vào, nếu bị thường xuyên thì tốt nhất nên đi bệnh viện kiểm tra thêm. Mà sao đau bụng đấy?”
Thịnh Vọng cười gượng, chỉ chỉ ngón cái vào anh cậu sau lưng và nói: “Tại anh ấy.”
Cao Thiên Dương: “Hả?”
“Không biết anh ấy lôi đâu ra một túi bánh đa nem, hôm đó rán thử cả đống nem.”
“Sau đó thì sao?”
Cao Thiên Dương muốn nói “Ngộ độc thức ăn à” lắm, nhưng ngại anh Thiêm đang nhìn chòng chọc nên đành nuốt lời này về. May mà chưa nói, vì ngay sau đó hắn nghe Thịnh Vọng bảo: “Mùi vị ngon hơn trình độ bình thường nên đương nhiên tôi phải nể mặt và khen ngợi tí chứ đúng không.”
“Vì thế?”
“Ăn no quá nên đau bụng.” Giang Thiêm đẩy ngón cái của ai đó về và đưa ra kết luận.
Cậu chủ nhỏ hãy còn sợ hãi sờ sờ cái bụng.
Cao Thiên Dương: “…”
Hắn nhủ bụng đù má rõ ràng mình có bạn gái mà sao vẫn phải ăn cơm chó vậy???
May thay hai người nọ giơ cao đánh khẽ, không nhồi hắn no căng. Thịnh Vọng ngoan hiền uống một hớp sữa, quay về chủ đề lúc trước hắn hỏi: “Hai bọn tôi được nghỉ tháng 7, nếu muộn hơn thì phải đến Giáng Sinh và tết dương.”
“Cậu muốn sang chơi?” Giang Thiêm hỏi.
Cao Thiên Dương đáp: “Ò, em sang tìm hai anh.”
“Nghỉ phép à?”
“Không phải.” Cao Thiên Dương xua xua tay nói: “Đi hưởng tuần trăng mật.”
“Cậu đi hưởng tuần trăng mật thì phải tìm Ớt bé chứ, tìm bọn tôi làm gì?” Thịnh Vọng đầu đầy hỏi chấm.
Giang Thiêm khó hiểu hơn cả: “Cậu sắp kết hôn? Cậu sắp kết hôn sao không nói sớm?”
“Em đang nói thây còn gì? Em cũng có biết trước là em sắp kết hôn đâu mà nói sớm.” Cao Thiên Dương gãi gãi đầu, cười hềnh hệch bảo: “Hôm nay em mới cầu hôn.”
Giang Thiên: “…”
Thằng ngố nào đó khiến người ta phục sát đất luôn, vừa mới cầu hôn mà đã tính đến chuyện đi hưởng tuần trăng mật.
“Cậu cầu hôn như nào thế?” Thịnh Vọng hỏi.
Cao Thiên Dương hớn ha hớn hở kể cho cậu nghe quá trình ngu ngốc và lúng ta lúng túng gây ra cả đống chuyện lộn xộn của hắn, Thịnh Vọng nghe mà oxi hóa lời.
Trước giờ Giang Thiêm khéo ăn khéo nói kinh khủng, vừa mở mồm đã hỏi ngay: “Thế mà Ớt bé cũng đồng ý à?”
Cao Thiên Dương nói: “Chắc tại em khóc lóc thê thảm quá nên cô ấy không nỡ lòng nào.”
Hắn tự ngẫm vài giây, rất biết thân biết phận bổ sung thêm: “Hoặc có thể là muốn mau mau lôi cổ em về cho đỡ mất mặt.”
Thịnh Vọng tưởng tượng hình ảnh ấy mà cười nghiêng ngả suýt ngã lăn ra đất, được Giang Thiêm dùng chân đỡ lấy.
Cậu dừng lại uống tiếp vài hớp sữa: “Bảo sao hôm nay mặt mày cậu hồng hào thế, rồi các cậu tính sao?”
“Bọn em định mùng 1 tháng 9 đi đăng kí kết hôn.”
“Mùng 1 tháng 9?”
“Ngày khai giảng.” Cao Thiên Dương nói.
Thịnh Vọng ngẫm nghĩ ý nghĩa của ngày này mà trong lòng vui mừng – may thay, tế bào lãng mạn của tên ngốc nọ chưa chết hết.
“Ớt bé không muốn làm theo cách truyền thống quá, nên em muốn đăng kí kết hôn xong thì trước hết sẽ tìm thời gian để nghỉ ngơi và thư giãn.” Cao Thiên Dương nói: “Có phải Từ miệng nhỏ đi Canada không nhỉ? Chẳng biết cuối năm có bận gì không, lát nữa em phải hỏi nó mới được.”
Tính cách Từ miệng nhỏ từ khi sinh ra đã trái ngược hoàn toàn với bố cậu, đi theo hướng trầm tĩnh và thích thực vật. Vì thế cậu đã chọn chuyên ngành liên quan đến Kỹ thuật lâm nghiệp, lặng lẽ hòa mình vào thiên nhiên.
Giang Thiêm nói: “Đợt trước bọn tôi mới gặp cậu ấy xong.”
“Nó sao rồi?”
Thịnh Vọng nói: “Hôm đó cậu ấy làm nhiệm vụ bằng trực thăng, sử dụng bộ đàm với cả súng lục nữa, sợ gặp phải gấu. Ngầu đấy cơ mà bị thương, cánh tay bị côn trùng có độc cắn, sưng đến độ bóng lưỡng.”
Cao Thiên Dương: “….Thế em càng phải đi thăm nó mới được.”
“Cậu thôi đi.” Thịnh Vọng dở khóc dở cười bảo: “Đi hưởng tuần trăng mật thì đừng có đả kích anh em độc thân được không?”
“Từ miệng nhỏ bình tĩnh thế kia.” Cao Thiên Dương phản bác: “Chắc chắn nó sẽ không bị đả kích đâu.”
“Có đấy.” Thịnh Vọng nói.
“Sao anh biết?”
“Từng trải rồi.” Giang Thiêm chợt nói.
Cao Thiên Dương: “???”
Thịnh Vọng đau thương nói rằng: “Hai đứa tôi bị cậu ấy đuổi về đấy.”
“…” Cao Thiên Dương ngẫm nghĩ và nói: “Thế đúng là chả bất ngờ tí nào.”
Cao Thiên Dương và Ớt bé đăng kí kết hôn vào mùng 1 tháng 9 năm nay để kỉ niệm ngày này – vào thuở thiếu thời, họ gặp nhau trên sân trường trung học trực thuộc. Tuần trăng mật được sắp xếp vào cuối tháng 12, đương nhiên Thịnh Vọng và Giang Thiêm không đi sớm để làm bóng đèn rồi, chỉ giúp họ lên lịch trình và đặt khách sạn thôi.
Mãi đến hai ngày cuối cùng của kì trăng mật, Thịnh Vọng và Giang Thiêm mới thu dọn hành lý bay đến Venice gặp mặt họ, tiện thể tiễn về nước luôn.
Chỗ ở trong hai ngày hôm ấy đã được Giang Thiêm đặt trước – một căn nhà rất ấm áp rất tình tứ, ông chú chủ nhà – nói tiếng Anh đặc giọng địa phương – cho họ biết cách đi qua cầu để lên đảo và mua thẻ [2] gì thì tiện nhất, còn tặng Cao Thiên Dương và Ớt bé một món quà tân hôn nho nhỏ.
[2] Thẻ ở đây là những tấm thẻ combo vé lên phương tiện công cộng, vé vào địa điểm tham quan, vân vân…Có nhiều loại thẻ.
Đảo không rộng lắm, đi dạo không mất nhiều thời gian. Dòng nước uốn lượn quẩn quanh những ngôi nhà xinh đẹp san sát kết thành dãy, đâu đâu cũng thấy biết bao cây cầu hình vòm bắc từ dãy nhà này sang dãy nhà kia.
Đương lúc hoàng hôn, Ớt bé vào cửa hàng nơi ngã rẽ để chọn túi mang về làm quà cho Cá Chép nhỏ, Cao Thiên Dương đi theo bầu bạn. Cậu chủ Thịnh đút tay túi quần đứng bên cầu đợi, thừa dịp anh cậu không để ý bèn lỉnh tới hàng kem ly thủ công gần đó mua mấy viên, đúng lúc tiền trao cháo múc thì bị Giang Thiêm bắt được.
“Hôm qua ai là người hắt hơi hả?” Giang Thiêm cau mày hỏi.
Cậu chủ nhỏ vừa che chở viên kem vừa đẩy hắn rời khỏi quán, đẩy tới một góc tường kín gió. Cậu xúc một thìa ăn trước, sau đó nghiêng đầu tặng anh cậu một nụ hôn ngòn ngọt và vấn vít hơi lạnh.
“Xong, giờ anh cũng ăn rồi, không còn tư cách gì để nói em nữa nhé.” Thịnh Vọng bình tĩnh buông tay ra, trước khi Giang Thiêm túm được, cậu xoay người trốn vào cửa hàng quà tặng ngay bên cạnh.
Giang Thiêm miết khóe môi hẵng còn vị kem, bước vào theo.
Cửa hàng nho nhỏ, xung quanh treo thảm dệt và sản phẩm dệt may, trên giá đựng đồ là những món xinh xinh làm bằng đồng thau và thủy tinh – bút lông vũ, quả cầu pha lê, vân vân. Cửa sổ kính màu ghép [3] với hoa văn rườm rà đẹp đẽ và màu sắc đậm khiến toàn bộ cửa tiệm mờ tối, kết hợp với mùi hương vấn vít mang đến cảm giác thần bí buộc người ta phải khép nép.
[3] Cửa sổ kính màu ghép:
Một quý bà ngồi sau chiếc bàn gỗ, mái tóc dài xõa tung bện những sợi dây đủ màu sặc sỡ, vai khoác khăn choàng rộng, cúi đầu làm chuyện của mình mà chẳng thèm để ý đến khách khứa ra vào.
Thịnh Vọng gẩy chiếc chuông gió treo cạnh giá đựng đồ, đang định ra ngoài thì Cao Thiên Dương xách mấy cái túi giấy to đùng bước vào. Ớt bé mê mẩn những món đồ xinh xẻo, cô đi quanh cửa tiệm vài vòng, nóng lòng muốn mua bút lông vũ đặt trong hộp quà.
“Em thích à?” Cao Thiên Dương hỏi.
“Ừ, em muốn mua tặng Cá Chép.” Ớt bé nói: “Các cậu thấy sao? Đẹp không?”
Giang Thiêm nghiêm túc đưa ra ý kiến: “Cậu ấy viết cái gì mà cần đến bút lông vũ?”
Ớt bé: “…”
“Cái này thì sao?” Cô chỉ vào một mặt dây chuyền bằng lông vũ và nói: “Nhìn đẹp đấy chứ, có thể làm dây chuyền.”
Cao Thiên Dương thắc mắc: “Đeo lông chim lên người nhìn đẹp lắm à?”
Ớt bé: “…”
Trong ba anh bạn đi dạo cùng – một kẻ với khiếu thẩm mỹ chết hết rồi, hai kẻ noi theo chủ nghĩa thực dụng, bước vào cửa hàng quà tặng mang phong cách này quả là một sai lầm. Trên mặt ba anh bạn viết một dòng chữ sáng ngời “Đồ ngu mới mua mấy thứ này”, Ớt bé trợn mắt, mặc kệ họ, nghe theo gu thẩm mỹ của mình chọn vài món xinh xẻo, tính tiền rồi đi ra.
Dù thế nào, chuyến đi lần này cũng đã thành công tốt đẹp. Buổi tối trở về chỗ ở, họ đặt túi lớn túi nho lên bàn kiểm kê, bấy giờ mới phát hiện mình đã mua rất rất nhiều thứ. Nhưng trong những thứ ấy bao gồm một món đồ lạ mắt.
Ớt bé tinh mắt, xách hai cái móc khóa lên, thắc mắc: “Ơ kìa! Ai mua cái này thế?”
“Không phải em à?”
“Không phải em, em lấy một sợi dây chuyền chứ không lấy cái này.”
Hai cái móc khóa thoạt nhìn đến từ cửa hàng quà tặng đầy “thần bí” nọ, lông chim màu xanh xám và móc khóa bằng đồng thau vàng óng giống hệt nhau, còn trạm trổ hoa văn mang phong cách cổ điển. Đúng là “Thứ đồ kẻ ngốc mới mua” trong mắt mấy anh con trai.
“Có phải bà chủ bỏ nhầm không?” Ớt bé lo lắng hỏi.
Trong lúc cô và Cao Thiên Dương nhìn nhau, giọng nói của Giang Thiêm đột nhiên chen vào, hắn cầm hai cái móc khóa và bảo: “Không nhầm đâu.”
Cao Thiên Dương sửng sốt: “Hể?”
Giang Thiêm đưa mắt nhìn hắn, đút móc khóa vào túi quần dài: “Tôi mua.”
Cao Thiên Dương và Ớt bé đầu toàn dấu hỏi chấm.
Thịnh Vọng quay sang nhìn Giang Thiêm, nhờ vốn hiểu biết không hề tầm thường, cậu nhận ra nét lúng túng giấu dưới lớp vỏ bình tĩnh của anh cậu.
Cậu cầm lòng không đặng phì cười, thế là khoác vai Giang Thiêm hỏi: “Anh à, anh lén lút mua cái này làm gì?”
Vì sao mua cái này?
Vì lúc họ rời khỏi cửa tiệm, Giang Thiêm mải nhắn tin nên tụt lại đằng sau, bỗng nghe thấy bà cụ người nước ngoài đang mải làm việc của mình cất giọng bằng thứ Tiếng Anh sệt giọng địa phương mà rằng: “Cầm lấy thứ này đi.”
Giang Thiêm sửng sốt quay đầu lại nhìn bà.
Trên ngón tay gầy guộc già nua của bà cụ treo hai cái móc khóa chẳng hề hút mắt gì cho cam, lần đầu tiên bà chủ động bắt chuyện với khách. Sợi xích dài mảnh trên kính mắt rủ xuống ngang vạt áo, gọng kính trượt xuống tận cánh mũi, đôi con mắt màu lam nhạt nhìn hắn sau lớp kính, bà nói tiếp: “Cầm lấy thứ này đi, các cậu sẽ yêu nhau mãi mãi dù cho sông cạn đá mòn.”
Ba người nọ đã rời khỏi cửa tiệm, Giang Thiêm nhìn thoáng qua cửa ra vào, trông thấy Thịnh Vọng đứng cách đó không xa quay đầu lại như đang tìm hắn.
Gương mặt hắn dịu dàng, nhận lấy móc khóa trong tay bà cụ và khẽ giọng nói: “Cảm ơn ạ.”
Đương lúc ấy nắng chiều lả lơi buông mình xuống dòng sông uốn lượn nơi thành phố Venice, cửa sổ kính màu ghép mạ viền vàng, lông vũ trên móc khóa thì được mạ thêm ánh sáng rực rỡ.
Năm tháng như lời chúc phúc, dịu êm và dài lâu.
Dạo gần đây đang vào mùa mưa, sắc trời sầm sì, nơi nơi ướt rượt. Con người chốn này hình như cực kỳ không thích che ô, bao giờ cũng mặc áo liền mũ và quần jean, ba chân bốn cẳng chạy dưới mưa.
Hiếm được ngày nghỉ rảnh rang, nhưng Thịnh Vọng chả muốn bước chân ra khỏi cửa. Cậu định bụng ôm anh cậu trải nghiệm cuộc sống Vua tồi – “cao su giờ vào triều”, tiếc rằng bị một cuộc gọi video lôi ra khỏi chăn.
“Cậu đang quấy rối nhân dân đấy biết không, bao giờ nghỉ tôi sẽ về múc cậu ra tòa.” Thịnh Vọng rửa mặt xong bèn ngồi xếp bằng dưới nền nhà phòng khách ngáp ngắn ngáp dài, laptop đặt trên bàn uống nước, màn hình hiển thị cái mặt dí sát vào camera to tổ bố của thằng đần Cao Thiên Dương.
“Em biết lỗi rồi, em quên mất hai tháng nay các anh không ở trong nước mà lệch múi giờ hơn 3 tiếng.” Cao Thiên Dương chắp tay trước màn hình: “Bao giờ về anh thích múc em ra tòa thì cứ việc múc, em đảm bảo sẽ không phái Luật sư Lê ra trận đâu.”
[1] Có vẻ 2 bạn trẻ đang ở Úc.
“Phắn, Ớt bé sẽ không nối giáo cho giặc đâu.”
Cao Thiên Dương cười hề hề, nom đắc ý và thật ngứa đòn.
“Anh Thiêm của em đâu rồi?”
Thịnh Vọng ngồi thấp quá, tầm nhìn bị bàn ăn và quầy bar che khuất, cậu ngoảnh đầu nhìn quanh mà chẳng thấy bóng ai: “Chắc đang rửa mặt.”
Vừa dứt lời, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng xèo xèo trong bếp, bèn bổ sung thêm: “Đang làm nóng nồi.”
Cao Thiên Dương chả thèm động não: “Rửa mặt bằng nồi á?”
“…” Thịnh Vọng tức giận hỏi: “Tối nay cậu nốc rượu đấy à?”
“Hầy anh nói chuẩn thế, em nốc cả đống rượu thật.”
Trong nước đang buổi tối, lại còn đêm hôm khuya khoắt, nhưng Cao Thiên Dương vẫn tỉnh như sáo, mặt mày hồng hào trái ngược hẳn với cậu chủ Thịnh – cậu chủ nhỏ không những hai mắt nhập nhèm, cổ họng khản đặc mà trên đầu còn có cọng tóc rối vểnh lên. Mà cái nhúm lông ấy bất khuất đáo để, chải cỡ nào vẫn vểnh lên.
May mà không phải ra ngoài gặp khách hàng, còn thằng bạn như Cao Thiên Dương không được tính là người, nên cậu chủ nhỏ vuốt mấy lần không được thì thôi kệ bà nó.
“Thôi không xàm nữa nói chuyện nghiêm túc này, năm nay anh với anh Thiêm được nghỉ vào bao giờ?” Cao Thiên Dương hỏi.
“Cậu hỏi nghỉ thường hay nghỉ dài hạn?”
“Thì tất nhiên là càng lâu càng tốt.”
“Để xem nào, năm nay chẳng còn lại mấy tháng nữa.” Thịnh Vọng lật lịch và nói: “Tháng 7 đi, tháng 7 bớt việc hơn, bên anh ấy vừa hay cũng được ngh —-”
Đang nói chuyện, cậu bỗng cảm giác nhúm lông trên đầu bị ai gẩy gẩy, quay đầu nhìn lại, chẳng biết Giang Thiêm đã đứng cạnh từ bao giờ, trong tay cầm hai cốc sữa yến mạch.
“Anh Thiêm.” Cao Thiên Dương gọi.
Giang Thiêm chào hắn và đưa một cốc sữa cho Thịnh Vọng.
“Lạ nha, anh Thịnh uống nóng cơ á?” Cao Thiên Dương nhìn thấy miệng cốc bốc hơi nóng, cười đùa bảo: “Nước đá thân thương đâu rồi?”
“Không cho uống.” Thịnh Vọng nói.
“Quản cả chuyện ấy cơ à?”
Giang Thiêm cầm cốc sữa còn lại, ngồi xuống ghế sô pha sau lưng Thịnh Vọng, gập đôi chân dài biến thành chỗ tựa lưng vừa vặn cho ai đó. Cùi chỏ hắn tì trên đầu gối, bảo với Cao Thiên Dương rằng: “Cậu hỏi em ấy xem đau bụng mấy hôm mới khỏi.”
“Đau bụng?” Cao Thiên Dương lập tức moi ra đủ các bài báo và tin tức mà Ớt bé chuyên dùng để dọa hắn: “Thế phải chú ý vào, nếu bị thường xuyên thì tốt nhất nên đi bệnh viện kiểm tra thêm. Mà sao đau bụng đấy?”
Thịnh Vọng cười gượng, chỉ chỉ ngón cái vào anh cậu sau lưng và nói: “Tại anh ấy.”
Cao Thiên Dương: “Hả?”
“Không biết anh ấy lôi đâu ra một túi bánh đa nem, hôm đó rán thử cả đống nem.”
“Sau đó thì sao?”
Cao Thiên Dương muốn nói “Ngộ độc thức ăn à” lắm, nhưng ngại anh Thiêm đang nhìn chòng chọc nên đành nuốt lời này về. May mà chưa nói, vì ngay sau đó hắn nghe Thịnh Vọng bảo: “Mùi vị ngon hơn trình độ bình thường nên đương nhiên tôi phải nể mặt và khen ngợi tí chứ đúng không.”
“Vì thế?”
“Ăn no quá nên đau bụng.” Giang Thiêm đẩy ngón cái của ai đó về và đưa ra kết luận.
Cậu chủ nhỏ hãy còn sợ hãi sờ sờ cái bụng.
Cao Thiên Dương: “…”
Hắn nhủ bụng đù má rõ ràng mình có bạn gái mà sao vẫn phải ăn cơm chó vậy???
May thay hai người nọ giơ cao đánh khẽ, không nhồi hắn no căng. Thịnh Vọng ngoan hiền uống một hớp sữa, quay về chủ đề lúc trước hắn hỏi: “Hai bọn tôi được nghỉ tháng 7, nếu muộn hơn thì phải đến Giáng Sinh và tết dương.”
“Cậu muốn sang chơi?” Giang Thiêm hỏi.
Cao Thiên Dương đáp: “Ò, em sang tìm hai anh.”
“Nghỉ phép à?”
“Không phải.” Cao Thiên Dương xua xua tay nói: “Đi hưởng tuần trăng mật.”
“Cậu đi hưởng tuần trăng mật thì phải tìm Ớt bé chứ, tìm bọn tôi làm gì?” Thịnh Vọng đầu đầy hỏi chấm.
Giang Thiêm khó hiểu hơn cả: “Cậu sắp kết hôn? Cậu sắp kết hôn sao không nói sớm?”
“Em đang nói thây còn gì? Em cũng có biết trước là em sắp kết hôn đâu mà nói sớm.” Cao Thiên Dương gãi gãi đầu, cười hềnh hệch bảo: “Hôm nay em mới cầu hôn.”
Giang Thiên: “…”
Thằng ngố nào đó khiến người ta phục sát đất luôn, vừa mới cầu hôn mà đã tính đến chuyện đi hưởng tuần trăng mật.
“Cậu cầu hôn như nào thế?” Thịnh Vọng hỏi.
Cao Thiên Dương hớn ha hớn hở kể cho cậu nghe quá trình ngu ngốc và lúng ta lúng túng gây ra cả đống chuyện lộn xộn của hắn, Thịnh Vọng nghe mà oxi hóa lời.
Trước giờ Giang Thiêm khéo ăn khéo nói kinh khủng, vừa mở mồm đã hỏi ngay: “Thế mà Ớt bé cũng đồng ý à?”
Cao Thiên Dương nói: “Chắc tại em khóc lóc thê thảm quá nên cô ấy không nỡ lòng nào.”
Hắn tự ngẫm vài giây, rất biết thân biết phận bổ sung thêm: “Hoặc có thể là muốn mau mau lôi cổ em về cho đỡ mất mặt.”
Thịnh Vọng tưởng tượng hình ảnh ấy mà cười nghiêng ngả suýt ngã lăn ra đất, được Giang Thiêm dùng chân đỡ lấy.
Cậu dừng lại uống tiếp vài hớp sữa: “Bảo sao hôm nay mặt mày cậu hồng hào thế, rồi các cậu tính sao?”
“Bọn em định mùng 1 tháng 9 đi đăng kí kết hôn.”
“Mùng 1 tháng 9?”
“Ngày khai giảng.” Cao Thiên Dương nói.
Thịnh Vọng ngẫm nghĩ ý nghĩa của ngày này mà trong lòng vui mừng – may thay, tế bào lãng mạn của tên ngốc nọ chưa chết hết.
“Ớt bé không muốn làm theo cách truyền thống quá, nên em muốn đăng kí kết hôn xong thì trước hết sẽ tìm thời gian để nghỉ ngơi và thư giãn.” Cao Thiên Dương nói: “Có phải Từ miệng nhỏ đi Canada không nhỉ? Chẳng biết cuối năm có bận gì không, lát nữa em phải hỏi nó mới được.”
Tính cách Từ miệng nhỏ từ khi sinh ra đã trái ngược hoàn toàn với bố cậu, đi theo hướng trầm tĩnh và thích thực vật. Vì thế cậu đã chọn chuyên ngành liên quan đến Kỹ thuật lâm nghiệp, lặng lẽ hòa mình vào thiên nhiên.
Giang Thiêm nói: “Đợt trước bọn tôi mới gặp cậu ấy xong.”
“Nó sao rồi?”
Thịnh Vọng nói: “Hôm đó cậu ấy làm nhiệm vụ bằng trực thăng, sử dụng bộ đàm với cả súng lục nữa, sợ gặp phải gấu. Ngầu đấy cơ mà bị thương, cánh tay bị côn trùng có độc cắn, sưng đến độ bóng lưỡng.”
Cao Thiên Dương: “….Thế em càng phải đi thăm nó mới được.”
“Cậu thôi đi.” Thịnh Vọng dở khóc dở cười bảo: “Đi hưởng tuần trăng mật thì đừng có đả kích anh em độc thân được không?”
“Từ miệng nhỏ bình tĩnh thế kia.” Cao Thiên Dương phản bác: “Chắc chắn nó sẽ không bị đả kích đâu.”
“Có đấy.” Thịnh Vọng nói.
“Sao anh biết?”
“Từng trải rồi.” Giang Thiêm chợt nói.
Cao Thiên Dương: “???”
Thịnh Vọng đau thương nói rằng: “Hai đứa tôi bị cậu ấy đuổi về đấy.”
“…” Cao Thiên Dương ngẫm nghĩ và nói: “Thế đúng là chả bất ngờ tí nào.”
Cao Thiên Dương và Ớt bé đăng kí kết hôn vào mùng 1 tháng 9 năm nay để kỉ niệm ngày này – vào thuở thiếu thời, họ gặp nhau trên sân trường trung học trực thuộc. Tuần trăng mật được sắp xếp vào cuối tháng 12, đương nhiên Thịnh Vọng và Giang Thiêm không đi sớm để làm bóng đèn rồi, chỉ giúp họ lên lịch trình và đặt khách sạn thôi.
Mãi đến hai ngày cuối cùng của kì trăng mật, Thịnh Vọng và Giang Thiêm mới thu dọn hành lý bay đến Venice gặp mặt họ, tiện thể tiễn về nước luôn.
Chỗ ở trong hai ngày hôm ấy đã được Giang Thiêm đặt trước – một căn nhà rất ấm áp rất tình tứ, ông chú chủ nhà – nói tiếng Anh đặc giọng địa phương – cho họ biết cách đi qua cầu để lên đảo và mua thẻ [2] gì thì tiện nhất, còn tặng Cao Thiên Dương và Ớt bé một món quà tân hôn nho nhỏ.
[2] Thẻ ở đây là những tấm thẻ combo vé lên phương tiện công cộng, vé vào địa điểm tham quan, vân vân…Có nhiều loại thẻ.
Đảo không rộng lắm, đi dạo không mất nhiều thời gian. Dòng nước uốn lượn quẩn quanh những ngôi nhà xinh đẹp san sát kết thành dãy, đâu đâu cũng thấy biết bao cây cầu hình vòm bắc từ dãy nhà này sang dãy nhà kia.
Đương lúc hoàng hôn, Ớt bé vào cửa hàng nơi ngã rẽ để chọn túi mang về làm quà cho Cá Chép nhỏ, Cao Thiên Dương đi theo bầu bạn. Cậu chủ Thịnh đút tay túi quần đứng bên cầu đợi, thừa dịp anh cậu không để ý bèn lỉnh tới hàng kem ly thủ công gần đó mua mấy viên, đúng lúc tiền trao cháo múc thì bị Giang Thiêm bắt được.
“Hôm qua ai là người hắt hơi hả?” Giang Thiêm cau mày hỏi.
Cậu chủ nhỏ vừa che chở viên kem vừa đẩy hắn rời khỏi quán, đẩy tới một góc tường kín gió. Cậu xúc một thìa ăn trước, sau đó nghiêng đầu tặng anh cậu một nụ hôn ngòn ngọt và vấn vít hơi lạnh.
“Xong, giờ anh cũng ăn rồi, không còn tư cách gì để nói em nữa nhé.” Thịnh Vọng bình tĩnh buông tay ra, trước khi Giang Thiêm túm được, cậu xoay người trốn vào cửa hàng quà tặng ngay bên cạnh.
Giang Thiêm miết khóe môi hẵng còn vị kem, bước vào theo.
Cửa hàng nho nhỏ, xung quanh treo thảm dệt và sản phẩm dệt may, trên giá đựng đồ là những món xinh xinh làm bằng đồng thau và thủy tinh – bút lông vũ, quả cầu pha lê, vân vân. Cửa sổ kính màu ghép [3] với hoa văn rườm rà đẹp đẽ và màu sắc đậm khiến toàn bộ cửa tiệm mờ tối, kết hợp với mùi hương vấn vít mang đến cảm giác thần bí buộc người ta phải khép nép.
[3] Cửa sổ kính màu ghép:
Một quý bà ngồi sau chiếc bàn gỗ, mái tóc dài xõa tung bện những sợi dây đủ màu sặc sỡ, vai khoác khăn choàng rộng, cúi đầu làm chuyện của mình mà chẳng thèm để ý đến khách khứa ra vào.
Thịnh Vọng gẩy chiếc chuông gió treo cạnh giá đựng đồ, đang định ra ngoài thì Cao Thiên Dương xách mấy cái túi giấy to đùng bước vào. Ớt bé mê mẩn những món đồ xinh xẻo, cô đi quanh cửa tiệm vài vòng, nóng lòng muốn mua bút lông vũ đặt trong hộp quà.
“Em thích à?” Cao Thiên Dương hỏi.
“Ừ, em muốn mua tặng Cá Chép.” Ớt bé nói: “Các cậu thấy sao? Đẹp không?”
Giang Thiêm nghiêm túc đưa ra ý kiến: “Cậu ấy viết cái gì mà cần đến bút lông vũ?”
Ớt bé: “…”
“Cái này thì sao?” Cô chỉ vào một mặt dây chuyền bằng lông vũ và nói: “Nhìn đẹp đấy chứ, có thể làm dây chuyền.”
Cao Thiên Dương thắc mắc: “Đeo lông chim lên người nhìn đẹp lắm à?”
Ớt bé: “…”
Trong ba anh bạn đi dạo cùng – một kẻ với khiếu thẩm mỹ chết hết rồi, hai kẻ noi theo chủ nghĩa thực dụng, bước vào cửa hàng quà tặng mang phong cách này quả là một sai lầm. Trên mặt ba anh bạn viết một dòng chữ sáng ngời “Đồ ngu mới mua mấy thứ này”, Ớt bé trợn mắt, mặc kệ họ, nghe theo gu thẩm mỹ của mình chọn vài món xinh xẻo, tính tiền rồi đi ra.
Dù thế nào, chuyến đi lần này cũng đã thành công tốt đẹp. Buổi tối trở về chỗ ở, họ đặt túi lớn túi nho lên bàn kiểm kê, bấy giờ mới phát hiện mình đã mua rất rất nhiều thứ. Nhưng trong những thứ ấy bao gồm một món đồ lạ mắt.
Ớt bé tinh mắt, xách hai cái móc khóa lên, thắc mắc: “Ơ kìa! Ai mua cái này thế?”
“Không phải em à?”
“Không phải em, em lấy một sợi dây chuyền chứ không lấy cái này.”
Hai cái móc khóa thoạt nhìn đến từ cửa hàng quà tặng đầy “thần bí” nọ, lông chim màu xanh xám và móc khóa bằng đồng thau vàng óng giống hệt nhau, còn trạm trổ hoa văn mang phong cách cổ điển. Đúng là “Thứ đồ kẻ ngốc mới mua” trong mắt mấy anh con trai.
“Có phải bà chủ bỏ nhầm không?” Ớt bé lo lắng hỏi.
Trong lúc cô và Cao Thiên Dương nhìn nhau, giọng nói của Giang Thiêm đột nhiên chen vào, hắn cầm hai cái móc khóa và bảo: “Không nhầm đâu.”
Cao Thiên Dương sửng sốt: “Hể?”
Giang Thiêm đưa mắt nhìn hắn, đút móc khóa vào túi quần dài: “Tôi mua.”
Cao Thiên Dương và Ớt bé đầu toàn dấu hỏi chấm.
Thịnh Vọng quay sang nhìn Giang Thiêm, nhờ vốn hiểu biết không hề tầm thường, cậu nhận ra nét lúng túng giấu dưới lớp vỏ bình tĩnh của anh cậu.
Cậu cầm lòng không đặng phì cười, thế là khoác vai Giang Thiêm hỏi: “Anh à, anh lén lút mua cái này làm gì?”
Vì sao mua cái này?
Vì lúc họ rời khỏi cửa tiệm, Giang Thiêm mải nhắn tin nên tụt lại đằng sau, bỗng nghe thấy bà cụ người nước ngoài đang mải làm việc của mình cất giọng bằng thứ Tiếng Anh sệt giọng địa phương mà rằng: “Cầm lấy thứ này đi.”
Giang Thiêm sửng sốt quay đầu lại nhìn bà.
Trên ngón tay gầy guộc già nua của bà cụ treo hai cái móc khóa chẳng hề hút mắt gì cho cam, lần đầu tiên bà chủ động bắt chuyện với khách. Sợi xích dài mảnh trên kính mắt rủ xuống ngang vạt áo, gọng kính trượt xuống tận cánh mũi, đôi con mắt màu lam nhạt nhìn hắn sau lớp kính, bà nói tiếp: “Cầm lấy thứ này đi, các cậu sẽ yêu nhau mãi mãi dù cho sông cạn đá mòn.”
Ba người nọ đã rời khỏi cửa tiệm, Giang Thiêm nhìn thoáng qua cửa ra vào, trông thấy Thịnh Vọng đứng cách đó không xa quay đầu lại như đang tìm hắn.
Gương mặt hắn dịu dàng, nhận lấy móc khóa trong tay bà cụ và khẽ giọng nói: “Cảm ơn ạ.”
Đương lúc ấy nắng chiều lả lơi buông mình xuống dòng sông uốn lượn nơi thành phố Venice, cửa sổ kính màu ghép mạ viền vàng, lông vũ trên móc khóa thì được mạ thêm ánh sáng rực rỡ.
Năm tháng như lời chúc phúc, dịu êm và dài lâu.