Chương : 14
Phương Diệc Nhiên vào bếp rót nước cho Chu Viêm, thực sự chỉ là nước thôi —— nước lọc, rồi
bưng chén ra, liền thấy Chu Viêm đứng im tại chỗ, Tiểu Bát đang dọa dẫm hắn. Chu Viêm thấy
Phương Diệc Nhiên chẳng khác gì thấy cứu tinh, vội vã tố khổ với y.
“Chó của cậu, đến sô pha cũng không cho tôi ngồi!” Chu Viêm lườm Tiểu Bát, mách lẻo với
Phương Diệc Nhiên. Hắn nghĩ Phương Diệc Nhiên nên treo cái bảng ngoài cửa, trên viết: Nhà có
chó dữ!
Phương Diệc Nhiên đặt nước lên bàn, ngồi xuống sô pha, Tiểu Bát cũng nhảy lên theo, tìm vị trí
quen thuộc của mình, thoải mái gối lên đùi Phương Diệc Nhiên. Lúc này Phương Diệc Nhiên
mới lên tiếng: “Cậu ngồi vào chỗ của nó, nó không hung dữ với cậu mới là lạ. Ngồi đi.” Ngón
tay chỉ chiếc sô pha đơn bên cạnh.
Đáng chết, chó mà cũng có chỗ ngồi sao, Chu Viêm căm giận, đặt mông ngồi xuống sô pha, sau
đó nhìn cốc nước trước mặt, trợn mắt: “Nước lọc?”
“Đã nói với cậu là nhà tôi không có trà mà.” Cả người Phương Diệc Nhiên dựa vào sô pha, tìm
một vị trí thoải mái, nửa dựa vào Tiểu bát, ngón tay thi thoảng vuốt ve lông trên lưng nó.
“Cậu cũng không thể pha cà phê cho tôi sao?” Chu Viêm bất mãn nói, hắn biết Phương Diệc
Nhiên thích uống cà phê, nghe nói còn cực kỳ chú trọng, hắn không tin là trong nhà không có
dụng cụ pha cà phê, lại càng không tin là không có cà phê, càng càng càng không tin là y không
biết pha cà phê, lại còn dùng nước lọc đãi hắn, có lầm không đây?
“Sáng sớm ai lại uống cà phê.” Nói rồi ngáp một cái, buồn ngủ, cả người ngả vào Tiểu Bát. Tiểu
bát bị Phương Diệc Nhiên đè nặng như thế cũng không ý kiến gì, ngoan ngoãn dựa vào sô pha,
mặc cho Phương Diệc Nhiên dùng mình làm gối ôm, chỉ nhìn chằm chằm Chu Viêm như là
phòng cướp.
Chu Viêm vắt tay lên trán, giờ cũng sắp mười giờ rồi, sáng sớm ở đâu nữa, lại nhìn dáng vẻ như
sắp ngủ tiếp của Phương Diệc Nhiên, hít sâu một hơi, nói: “Quà mừng cậu chuyển nhà, để cho
cậu nếm thử tay nghề của tôi thế nào?” Giơ lên tảng thịt bò vừa nãy định dùng hối lộ Tiểu Bát. phongmy.wordpress.com Page 42
Phương Diệc Nhiên lắc đầu.
“Để tôi làm cho cậu.” Chu Viêm đứng dậy, thôi, ai bảo hắn lại đi thích người ta, cứ phải xum
xoe lấy lòng, tuy hắn không biết làm đồ ăn Trung Quốc, nhưng làm đồ ăn Pháp và bánh ngọt thì
tay nghề không tệ.
“Tủ lạnh không có đồ gì, chúng ta ra ngoài ăn đi.” Phương Diệc Nhiên có vài phần tỉnh ngủ.
“Cũng được, tôi đi cất đồ. Tiện thể mua ít nguyên liệu cần thiết về.” Chu Viêm cất thịt bò vào tủ
lạnh, trong miệng còn oán giận: “Biết rõ là phải đón tiếp tôi mà cái gì cũng không có.”
“Vậy tôi mới bảo cậu tới sáng sớm làm gì.” Phương Diệc Nhiên phản bác.
Mở tủ lạnh, sửng sốt, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Thế này gọi là không có gì à?”
Trong tủ lạnh rõ là đầy nguyên liệu nấu ăn, từ rau tươi cho tới đủ loại thịt thà, còn có các loại
pho mát, xúc xích, sữa tươi, nói chung là cái gì cũng có, bất kể là món Trung hay cơm Tây cũng
đủ làm một bàn ê hề, mà y lại nói dối không chớp mắt. Chu Viêm hắn đây hiếm khi có tâm trạng
muốn thể hiện tay nghề, lấy lòng y, mà y thế này là có ý gì?
“Hả?” Vốn Phương Diệc Nhiên đang ngồi ở sô pha nghe Chu Viêm nói, liền đến xem. Lẽ nào tủ
lạnh có cái gì đó không nên có, y nhớ rõ hôm qua sau khi làm sandwich xong, bên trong không
có gì a, y vốn định hôm nay đi mua chút đồ ăn… Phương Diệc Nhiên đi tới, vừa nhìn một cái
cũng ngây người.
Những thứ này ở đâu ra… Y nhớ rõ không hề mua gì a, đặc biệt là có những thứ y không thích
ăn, như là xúc xích, y chưa bao giờ ăn, bởi vì có ám mùi khói, vậy nên tuyệt đối không phải do y
mua về, còn có pho mát đủ nhãn hiệu, nhưng kỳ thực y chỉ ăn đúng một loại pho mát thôi…
Phương Diệc Nhiên lập tức liên hệ tới những việc kỳ quái gần đây, phòng tắm và bếp được dọn
dẹp sạch sẽ, còn có quần áo được giặt phơi… Những chuyện này sợ rằng có liên quan với nhau,
có lẽ là một người hay là thứ gì đó làm? Chỉ là không biết vì sao toàn làm việc nhà giúp y?
Tuy rằng kinh ngạc, bất quá Phương Diệc Nhiên lập tức vỗ trán nói: “Lần trước tôi mua mà quên
mất.” Chuyện kỳ quái xảy ra ở nhà mình, y cũng không định nói cho người khác, không khéo lại
bị tưởng điên. Chẳng lẽ nói với Chu Viêm, những thứ này kỳ thực không phải tôi mua, không
biết ai cho vào tủ lạnh để lấy lòng tôi, không chỉ thế, người ta còn dọn nhà giặt quần áo cho tôi
mà thần không biết quỷ không hay, còn kém một ngày nào đó về nhà thấy trên bàn dọn sẵn cơm
nước thôi. Nghe xong Chu Viêm không cho là y bị tâm thần mới kỳ quái…
Chu Viêm bất đắc dĩ thở dài, chuyện này mà cũng có thể quên? phongmy.wordpress.com Page 43
tay không biết là cầm túi đồ ăn vặt gì, đang tung một miếng vào trong miệng mình, xong cho
Tiểu Bát một miếng, rồi lại bản thân một miếng.
“Không ngờ cậu còn biết bếp núc a.” Thấy Chu Viêm làm xong món ăn sáng, Phương Diệc
Nhiên cười nói.
“Đương nhiên, đợi lát nữa tôi làm bít tết, cho cậu được thưởng thức tài nghệ của đầu bếp Chu.”
Chu Viêm vênh cằm đắc ý.
Phương Diệc Nhiên cười, “Tôi rất chờ mong.”
“Được rồi, cậu đừng ăn bánh nữa, ăn nhẹ một chút rồi còn ăn bữa trưa.” Chu Viêm thấy Phương
Diệc Nhiên vẫn không ngừng ăn bánh bích quy, cau mày nói.
“À, ngon lắm đó, cậu muốn thử không?” Phương Diệc Nhiên đưa một miếng qua.
Chu Viêm im lặng lắc đầu, đưa sữa cho Phương Diệc Nhiên, bỗng nhiên nắm tay y, há miệng
ngậm lấy bánh quy, đầu lưỡi còn không quên liếm lên ngón tay Phương Diệc Nhiên, động tác có
thể nói là cực kỳ ám muội mê hoặc.
Phương Diệc Nhiên cũng không ngờ hắn lại làm thế, sửng sốt một chút, lập tức thản nhiên nhận
lấy cốc sữa từ tay hắn, coi như động tác đen tối kia không xảy ra, cười hỏi: “Vị thế nào?”
Chu Viêm nhai thử một chút, có mùi đậu phộng khá đậm đà, đang định nói là ngon lắm, giơ lên
túi bánh quy trong tay Phương Diệc Nhiên, định xem tên là gì, vừa nhìn, miệng lập tức cứng đờ,
nhổ cũng không thể mà nuốt cũng không xong, cứ nghẹn ở đó.
Trên mặt túi có một hình bàn chân thật to, tiếng nước ngoài viết rõ ràng, thức ăn cho thú cưng…
Bánh quy cho cún…
Sh*t, hắn vừa mới ăn bánh cho chó? Chu Viêm cứng ngắc nhìn Tiểu Bát đang ngồi dưới đất, nó
đang nhai cái bánh cũng được Phương Diệc Nhiên đút cho… Trời ơi, chết mất thôi chết mất thôi,
hắn mà lại đi ăn bánh quy cho chó, mà càng đáng giận là, hắn không chỉ ăn thứ giống con chó
đáng chết kia, mà địa vị còn không bằng nó, chí ít nó còn được Phương Diệc Nhiên chủ động đút
cho, mình thì sao?
Nè nè nè, có lầm hay không… Chu Viêm còn đang oán thán cho địa vị của mình, thì đã thấy
Phương Diệc Nhiên đem bữa sáng hắn làm, chia cho Tiểu Bát ăn… Hắn thực sự có ý muốn đâm
đầu vào tường chết cho xong, đó là bữa sáng tình yêu hắn làm đó, bao nhiêu người muốn ăn mà
hắn còn chưa chắc thèm nể tình kìa! Cứ như thế bị chà đạp rồi!!!
bưng chén ra, liền thấy Chu Viêm đứng im tại chỗ, Tiểu Bát đang dọa dẫm hắn. Chu Viêm thấy
Phương Diệc Nhiên chẳng khác gì thấy cứu tinh, vội vã tố khổ với y.
“Chó của cậu, đến sô pha cũng không cho tôi ngồi!” Chu Viêm lườm Tiểu Bát, mách lẻo với
Phương Diệc Nhiên. Hắn nghĩ Phương Diệc Nhiên nên treo cái bảng ngoài cửa, trên viết: Nhà có
chó dữ!
Phương Diệc Nhiên đặt nước lên bàn, ngồi xuống sô pha, Tiểu Bát cũng nhảy lên theo, tìm vị trí
quen thuộc của mình, thoải mái gối lên đùi Phương Diệc Nhiên. Lúc này Phương Diệc Nhiên
mới lên tiếng: “Cậu ngồi vào chỗ của nó, nó không hung dữ với cậu mới là lạ. Ngồi đi.” Ngón
tay chỉ chiếc sô pha đơn bên cạnh.
Đáng chết, chó mà cũng có chỗ ngồi sao, Chu Viêm căm giận, đặt mông ngồi xuống sô pha, sau
đó nhìn cốc nước trước mặt, trợn mắt: “Nước lọc?”
“Đã nói với cậu là nhà tôi không có trà mà.” Cả người Phương Diệc Nhiên dựa vào sô pha, tìm
một vị trí thoải mái, nửa dựa vào Tiểu bát, ngón tay thi thoảng vuốt ve lông trên lưng nó.
“Cậu cũng không thể pha cà phê cho tôi sao?” Chu Viêm bất mãn nói, hắn biết Phương Diệc
Nhiên thích uống cà phê, nghe nói còn cực kỳ chú trọng, hắn không tin là trong nhà không có
dụng cụ pha cà phê, lại càng không tin là không có cà phê, càng càng càng không tin là y không
biết pha cà phê, lại còn dùng nước lọc đãi hắn, có lầm không đây?
“Sáng sớm ai lại uống cà phê.” Nói rồi ngáp một cái, buồn ngủ, cả người ngả vào Tiểu Bát. Tiểu
bát bị Phương Diệc Nhiên đè nặng như thế cũng không ý kiến gì, ngoan ngoãn dựa vào sô pha,
mặc cho Phương Diệc Nhiên dùng mình làm gối ôm, chỉ nhìn chằm chằm Chu Viêm như là
phòng cướp.
Chu Viêm vắt tay lên trán, giờ cũng sắp mười giờ rồi, sáng sớm ở đâu nữa, lại nhìn dáng vẻ như
sắp ngủ tiếp của Phương Diệc Nhiên, hít sâu một hơi, nói: “Quà mừng cậu chuyển nhà, để cho
cậu nếm thử tay nghề của tôi thế nào?” Giơ lên tảng thịt bò vừa nãy định dùng hối lộ Tiểu Bát. phongmy.wordpress.com Page 42
“Ừ.” Phương Diệc Nhiên lên tiếng đồng ý.
Phương Diệc Nhiên lắc đầu.
“Để tôi làm cho cậu.” Chu Viêm đứng dậy, thôi, ai bảo hắn lại đi thích người ta, cứ phải xum
xoe lấy lòng, tuy hắn không biết làm đồ ăn Trung Quốc, nhưng làm đồ ăn Pháp và bánh ngọt thì
tay nghề không tệ.
“Tủ lạnh không có đồ gì, chúng ta ra ngoài ăn đi.” Phương Diệc Nhiên có vài phần tỉnh ngủ.
“Cũng được, tôi đi cất đồ. Tiện thể mua ít nguyên liệu cần thiết về.” Chu Viêm cất thịt bò vào tủ
lạnh, trong miệng còn oán giận: “Biết rõ là phải đón tiếp tôi mà cái gì cũng không có.”
“Vậy tôi mới bảo cậu tới sáng sớm làm gì.” Phương Diệc Nhiên phản bác.
Mở tủ lạnh, sửng sốt, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Thế này gọi là không có gì à?”
Trong tủ lạnh rõ là đầy nguyên liệu nấu ăn, từ rau tươi cho tới đủ loại thịt thà, còn có các loại
pho mát, xúc xích, sữa tươi, nói chung là cái gì cũng có, bất kể là món Trung hay cơm Tây cũng
đủ làm một bàn ê hề, mà y lại nói dối không chớp mắt. Chu Viêm hắn đây hiếm khi có tâm trạng
muốn thể hiện tay nghề, lấy lòng y, mà y thế này là có ý gì?
“Hả?” Vốn Phương Diệc Nhiên đang ngồi ở sô pha nghe Chu Viêm nói, liền đến xem. Lẽ nào tủ
lạnh có cái gì đó không nên có, y nhớ rõ hôm qua sau khi làm sandwich xong, bên trong không
có gì a, y vốn định hôm nay đi mua chút đồ ăn… Phương Diệc Nhiên đi tới, vừa nhìn một cái
cũng ngây người.
Những thứ này ở đâu ra… Y nhớ rõ không hề mua gì a, đặc biệt là có những thứ y không thích
ăn, như là xúc xích, y chưa bao giờ ăn, bởi vì có ám mùi khói, vậy nên tuyệt đối không phải do y
mua về, còn có pho mát đủ nhãn hiệu, nhưng kỳ thực y chỉ ăn đúng một loại pho mát thôi…
Phương Diệc Nhiên lập tức liên hệ tới những việc kỳ quái gần đây, phòng tắm và bếp được dọn
dẹp sạch sẽ, còn có quần áo được giặt phơi… Những chuyện này sợ rằng có liên quan với nhau,
có lẽ là một người hay là thứ gì đó làm? Chỉ là không biết vì sao toàn làm việc nhà giúp y?
Tuy rằng kinh ngạc, bất quá Phương Diệc Nhiên lập tức vỗ trán nói: “Lần trước tôi mua mà quên
mất.” Chuyện kỳ quái xảy ra ở nhà mình, y cũng không định nói cho người khác, không khéo lại
bị tưởng điên. Chẳng lẽ nói với Chu Viêm, những thứ này kỳ thực không phải tôi mua, không
biết ai cho vào tủ lạnh để lấy lòng tôi, không chỉ thế, người ta còn dọn nhà giặt quần áo cho tôi
mà thần không biết quỷ không hay, còn kém một ngày nào đó về nhà thấy trên bàn dọn sẵn cơm
nước thôi. Nghe xong Chu Viêm không cho là y bị tâm thần mới kỳ quái…
Chu Viêm bất đắc dĩ thở dài, chuyện này mà cũng có thể quên? phongmy.wordpress.com Page 43
“Cậu ra ngoài chờ tôi.” Đẩy người ra khỏi bếp, lấy trứng lên chiên một ít cho y, lại hâm nóng
tay không biết là cầm túi đồ ăn vặt gì, đang tung một miếng vào trong miệng mình, xong cho
Tiểu Bát một miếng, rồi lại bản thân một miếng.
“Không ngờ cậu còn biết bếp núc a.” Thấy Chu Viêm làm xong món ăn sáng, Phương Diệc
Nhiên cười nói.
“Đương nhiên, đợi lát nữa tôi làm bít tết, cho cậu được thưởng thức tài nghệ của đầu bếp Chu.”
Chu Viêm vênh cằm đắc ý.
Phương Diệc Nhiên cười, “Tôi rất chờ mong.”
“Được rồi, cậu đừng ăn bánh nữa, ăn nhẹ một chút rồi còn ăn bữa trưa.” Chu Viêm thấy Phương
Diệc Nhiên vẫn không ngừng ăn bánh bích quy, cau mày nói.
“À, ngon lắm đó, cậu muốn thử không?” Phương Diệc Nhiên đưa một miếng qua.
Chu Viêm im lặng lắc đầu, đưa sữa cho Phương Diệc Nhiên, bỗng nhiên nắm tay y, há miệng
ngậm lấy bánh quy, đầu lưỡi còn không quên liếm lên ngón tay Phương Diệc Nhiên, động tác có
thể nói là cực kỳ ám muội mê hoặc.
Phương Diệc Nhiên cũng không ngờ hắn lại làm thế, sửng sốt một chút, lập tức thản nhiên nhận
lấy cốc sữa từ tay hắn, coi như động tác đen tối kia không xảy ra, cười hỏi: “Vị thế nào?”
Chu Viêm nhai thử một chút, có mùi đậu phộng khá đậm đà, đang định nói là ngon lắm, giơ lên
túi bánh quy trong tay Phương Diệc Nhiên, định xem tên là gì, vừa nhìn, miệng lập tức cứng đờ,
nhổ cũng không thể mà nuốt cũng không xong, cứ nghẹn ở đó.
Trên mặt túi có một hình bàn chân thật to, tiếng nước ngoài viết rõ ràng, thức ăn cho thú cưng…
Bánh quy cho cún…
Sh*t, hắn vừa mới ăn bánh cho chó? Chu Viêm cứng ngắc nhìn Tiểu Bát đang ngồi dưới đất, nó
đang nhai cái bánh cũng được Phương Diệc Nhiên đút cho… Trời ơi, chết mất thôi chết mất thôi,
hắn mà lại đi ăn bánh quy cho chó, mà càng đáng giận là, hắn không chỉ ăn thứ giống con chó
đáng chết kia, mà địa vị còn không bằng nó, chí ít nó còn được Phương Diệc Nhiên chủ động đút
cho, mình thì sao?
Nè nè nè, có lầm hay không… Chu Viêm còn đang oán thán cho địa vị của mình, thì đã thấy
Phương Diệc Nhiên đem bữa sáng hắn làm, chia cho Tiểu Bát ăn… Hắn thực sự có ý muốn đâm
đầu vào tường chết cho xong, đó là bữa sáng tình yêu hắn làm đó, bao nhiêu người muốn ăn mà
hắn còn chưa chắc thèm nể tình kìa! Cứ như thế bị chà đạp rồi!!!
phongmy.wordpress.com Page 44