Chương : 20
Lục Bất Phá đang bị người theo dõi, nói chính xác ra thì hắn đang bị dính chặt lấy. Một cái kẹo dính dùng lực dính vạn năng của mình bám chặt phía sau hắn. Hắn rẽ phải, kẹo dính rẽ phải, hắn rẽ trái, kẹo dính rẽ trái. Hắn ừm… thì cũng chỉ có thể ừm ở phòng vệ sinh riêng trong phòng bệnh của kẹo dính, nếu hắn đi toilet công cộng thì kẹo dính sẽ dán chặt vào cửa buồng vệ sinh đợi hắn, tuyệt đối không sợ hương khí nơi đây làm cho mình nghẹt thở.
“Anh đừng có lẵng nhẵng theo tôi nữa!” Trừng mắt rống giận với người đang ngồi trên giường, nam y tá muốn giết người a… mà ngày mai đồng đội cùng huấn luyện viên cũng tới rồi.
“Cơ thể của cậu bị làm sao?” bệnh nhân lặp lại câu hỏi cũ.
Cắn cắn môi, nam y tá vẫn không đáp, một lát sau hắn uy hiếp nói: “Ngày mai, đồng đội của tôi tới đây. Anh. Không. Được. Phép. Bám. Theo. Tôi!”. Hồi hắn còn là Đoạn Hoa, người này cũng không dính hắn tới mức này, trong lòng nam y tá nói không ra nổi đây là tư vị gì.
“Cơ thể của cậu bị làm sao?” trong mắt của bệnh nhân chỉ có nam y tá, anh lại tiếp tục hỏi.
Nghiến răng một hồi, lần này nam y tá không có thỏa hiệp giống như dĩ vãng: “Không có liên quan gì đến anh”.
Ánh mắt màu lam nhạt trở nên trầm xuống, bệnh nhân đột nhiên xoay người một cái đem nam y tá đứng bên cạnh đè xuống giường. Mặt nam y tá đỏ bừng lên sau đó nhanh chóng chuyển sang trắng bệch, rồi lại đỏ, rồi lại trắng, nói tóm lại mặt hắn giờ chẳng khác nào một miếng thịt ba chỉ.
“Buông ra!” nam y tá phản công, tuy nhiên do mấy ngày gần đây phải hoạt động nặng nhọc nên thể lực cũng chẳng dư dả mấy, chống đỡ cũng hết nổi. Còn bệnh nhân thì không rõ khí lực từ đâu tuôn trào mà đem nam y tá ép chặt được xuống giường.
“Cơ thể của cậu bị làm sao?”
“Hừ “ nam y tá cũng học tập chiến thuật bất hợp tác phi vũ trang, bắt chước bệnh nhân im lặng là vàng. Đánh chết hắn cũng không nói. Tuy rằng hắn thường bị đối phương bắt nạt nhưng nếu lúc hắn đã không muốn nói thì sẽ tuyệt đối không ai cạy nổi mồm được.
Bệnh nhân cắn môi, đầu hơi cúi xuống, thanh âm trở nên chậm rãi: “Tôi muốn biết”
Lửa giận trong mắt nam y tá loáng cái giảm đi phân nửa, môi động động: “Tôi không muốn nói”.
“Tôi muốn biết đến không nỡ ngủ, ăn cũng không thấy ngon, cơ thể của cậu bị làm sao? Tại sao cậu lại phải uống thuốc đông y? nghiêm trọng lắm sao? Nghiêm trọng đến mức nào?”
Nam y tá vẫn còn nửa cơn giận bất quá ngực lại không khỏi nhói đau, mạnh miệng đáp: “Tôi là y tá của anh chứ đâu phải anh là y tá của tôi. Chờ anh hết bệnh thì tôi với anh cũng chẳng còn quan hệ gì nữa. Vì thế tôi cũng không cần phải báo cáo tường tận như vậy, chúng ta cũng đâu phải bạn bè”. Nói xong, nam y tá cảm thấy cánh tay của mình bị bệnh nhân siết chặt lại.
“Anh buông tay! Đau quá!” mặt của mr.gậy trúc mau chóng biến từ thịt ba chỉ trở lại thịt nạc nguyên chất.
Bệnh nhân lập tức buông tay: “Thực xin lỗi”. Nói xong liền kéo tay áo của nam y tá lên xem xét tình hình, quả nhiên nơi đó tím xanh.
“Anh đứng lên” hai tay đã được tự do, gậy trúc nam y tá liền đẩy bệnh nhân ra, rõ ràng gầy chỉ có da bọc xương mà sao khỏe như vậy? bệnh nhân lùi lại một chút nhưng cũng không rời đi. Nam y tá xoa xoa cánh tay buông thõng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Anh đứng lên đi. Tôi chỉ là y tá của anh, anh đừng làm phiền tôi như thế, cứ như này chỉ làm mọi việc thêm phức tạp thôi” nam y tá tận lực không đụng đến thân thể bệnh nhân, mấy cái đó làm cả người hắn cảm thấy không thoải mái, hắn giờ là một thằng nhóc tên tiểu Phá chứ không phải là Đoạn Hoa.
Lúc này, ngoài dự đoán của nam y tá, bệnh nhân cư nhiên thối lui. Sửng sốt mất một giây, nam y tá ngay lập tức vọt từ trên giường bệnh xuống chạy tới vị trí an toàn bên ngoài.
“Anh nên nghỉ trưa, đến giờ uống thuốc buổi chiều tôi đến” dặn dò xong, nam y tá cong đuôi chạy vọt ra khỏi phòng bệnh. Bệnh nhân không đuổi theo nam y tá mà lại đứng trong phòng, lôi di động từ túi quần bệnh phục ra. Nếu không vì di động kêu thì anh cũng không dễ dàng buông tha như vậy.
“Là tôi… điều tra ra rồi?”.
“Không, không cần đưa đến bệnh viện, tôi đi tới chỗ anh.”
Cúp điện thoại, bệnh nhân đổi bệnh phục, dặn dò vệ sĩ đứng ở ngoài cửa che dấu giúp mình rồi dẫn theo hai vệ sĩ trốn đi bằng đường thang bộ. Bên ngoài bệnh viện vẫn có rất nhiều phóng viên, bệnh nhân và hai vệ sĩ đi thẳng xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm.
…
Nam y tá của chúng ta giờ ở đâu? Hắn không ở phòng ngủ của mình cũng không ở trong phòng của chị Serena mà là ở phòng nghỉ của viện trưởng White.
“Vì sao còn chưa tiến hành làm sinh thiết phổi cho Tây Môn?” mặt của nam y tá đầy vẻ nghi ngờ.
Bác sĩ White nâng cái kính của mình lên, tha thứ cho sự bất kính của nam y tá vì dám nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của mình, ông giải thích: “Cậu Tây Môn bị suy dinh dưỡng đồng thời có chút triệu chứng của bệnh thiếu máu, nếu giờ tiến hành làm sinh thiết luôn thì chỉ e sau này sẽ gây ra những biến chứng xấu. Theo phim chụp ngày hôm qua cho thấy vệt đen trong phổi cậu Tây Môn cũng không mở rộng thêm, điều này đối với chúng ta đã là tin rất tốt rồi. Còn về kiểm tra sinh thiết thì phải chờ các thông số về tình trạng thân thể của cậu ấy khôi phục lại trong phạm vi cơ bản thì mới có thể tiến hành, vì vậy hiện tại công việc điều trị chủ yếu là cải thiện sức đề kháng với tăng cường dinh dưỡng cho cậu Tây Môn”.
Nam y tá vẻ mặt đầy khó tin: “Anh ta bị suy dinh dưỡng? Còn bị thiếu máu?”. Tên khốn kia ăn một chút thôi cũng đã gấp hai lần suất ăn của hắn, hắn còn chưa bị thiếu máu thế mà tên kia đã bị? Hắn không tin, đánh chết hắn cũng không tin là tổng giám đốc tập đoàn Thế Hoa – ngài Tây Môn bị suy dinh dưỡng!.
Bác sĩ White thở dài: “Lấy thân phận của cậu Tây Môn thì tuyệt đối không thể có chuyện bị suy dinh dưỡng với thiếu máu được. Tuy nhiên căn cứ vào kết quả kiểm tra thì quả thật cậu Tây Môn bị thiếu dinh dưỡng cộng thêm thiếu máu. Sau khi vào nằm viện, cậu Tây Môn từng có dấu hiệu tuyệt thực, tôi hoài nghi một khoảng thời gian dài trước lúc nhập viện, cậu ấy cũng không ăn uống đầy đủ thậm chí còn thiếu ngủ trầm trọng. Tôi cảm thấy khi đó Tây Môn thiếu gia…”.
Bác sĩ White lo lắng một chút cuối cùng vẫn quyết định nói cho nam y tá hung hãn biết: “Tôi cảm thấy cậu Tây Môn có khuynh hướng tự sát. Tuy rằng tôi không rõ nguyên nhân là gì”.
Tự sát?! Nam y tá ngây ngẩn cả nguời. Đầu óc trống rỗng, một lúc lâu sau đó cũng chưa khôi phục lại được bình thường. Tự sát? Vì sao cậu ta lại muốn tự sát? Chẳng lẽ do nhóm bạn tốt, Vương Chỉ với Đoạn Vũ gây sức ép quá? Nam y tá ngay lập tức bác bỏ, hắn quen biết tên khốn đó mười tám năm rồi, mặc kệ có khó khăn đến mức nào, tên khốn ấy cũng không có ý nghĩ vứt bỏ bản thân, vậy cậu ta vì sao lại định tự sát?
Thấy khuôn nam y tá mặt cắt không còn giọt máu, bị dọa không nhẹ, bác sĩ White lập tức an ủi: “Tuy nhiên đó cũng chỉ là giả thuyết mà thôi. Có thể là tôi đã nhầm. Hơn nữa bây giờ cậu Tây Môn cực kì phối hợp điều trị, tất cả những điều này chỉ có thể nói là nhờ công lao của y tá tiểu Phá thôi. Hy vọng cậu có thể phối hợp tốt với công tác của tôi, chăm sóc tốt cho cậu Tây Môn”.
“Thật sự 80% là ung thư phổi sao?” nam y tá run giọng hỏi.
Đối với sự thương tâm của hắn, bác sĩ White có chút ngạc nhiên, ông nâng kính đáp: “Trong phổi xuất hiện vệt đen đối với thân thể mà nói đã là một việc cực kì nguy hiểm. Ngoài ra cậu Tây Môn còn có tiền sử hút thuốc rất nhiều, cậu ấy mỗi ngày hút chừng ba bao như vậy gây ra một áp lực cực kì lớn đối với phổi. Hơn nữa những người hút thuốc có tỉ lệ ung thư phổi cao hơn nhiều so với những người không hút. Đương nhiên viêm phổi cũng có thể tạo nên khoảng tối trong phổi, cậu Tây Môn có triệu chứng ho khan, ho ra đờm có lẫn tơ máu. Tuy nhiên thông qua việc điều trị mấy hôm nay thì khả năng bị viêm phổi cũng đã bị loại trừ”.
“Nói vậy thực là ung thư?” nam y tá không phát hiện ra bản thân đã sắp khóc.
Bác sĩ White lau đi mồ hôi lại nâng kính nói tiếp: “Tuy là nói như vậy nhưng trước khi tiến hành làm sinh thiết thì hết thảy vẫn đều có thể hi vọng”.
“Cảm ơn ngài, viện trưởng” nam y tá đờ đẫn rời khỏi văn phòng viện trưởng. Bác sĩ White ngồi xuống, thở dài.
Tay chân như nhũn cả ra, nam y tá cứ đi cứ đi mãi đến khi ngẩng đầu mới phát hiện ra bản thân đã đứng trước cửa phòng bệnh nhân. Nghĩ đi vào nhưng đột nhiên hắn lại không biết nên đối mặt với người kia như thế nào. Bởi vậy không hề phát hiện ra trước cửa đã thiếu mất hai vệ sĩ, nam y tá xoay người rời đi, hắn cần suy nghĩ một chút, suy nghĩ lại mọi việc.
…
Lục Bất Phá. Nam. 18 tuổi, sinh ngày 14 tháng 2 năm XXXX tại Hồng Kong, Trung Quốc. Cân nặng 154 pound (tầm 70 kg), chiều cao 187 cm. Cha: Lục Duy Thành, tổng giám đốc kiêm chủ tịch Duy Tín Entertainment. Mẹ: Lục Đường Phương Phương, bà chủ gia đình kiêm tiểu thuyết gia đam mỹ. Ngày 11 tháng 4 năm XX06, Lục Bất Phá bí mật lái xe thể thao Mercedes-Benz của cha mình đi cuối cùng xảy ra tai nạn xe hơi ngiêm trọng trên đường cao tốc Hồng Kong. Sau khi nghe bác sĩ chuẩn đoán là chết não, Lục Đường Phương Phương đã đại náo bệnh viện XX, dùng giày cao gót tạp cho vị bác sĩ kia một phát khiến người này chấn động não. Kết quả bệnh viện phải chuẩn đoán lại là Lục Bất Phá bị rơi vào trạng thái sống thực vật.
Một năm sau, tức ngày 21 tháng 5 năm XX07, lúc 9 giờ 22 phút sáng, người bị rơi vào hôn mê sâu kì tích tỉnh lại, tại bệnh viện XX lại nổi lên một hồi sóng gió. Ngày thứ hai, người lúc trước cứ khăng khăng là Lục Bất Phá bị chết não – bác sĩ họ Vương bị Lục Đường Phương Phương dùng giày cao gót đạp cho gãy chân. Ở bệnh viện điều dưỡng một năm, Lục Bất Phá vào ngày 1 tháng 5 năm XX08 xuất viện, đến tháng 9 cùng năm đỗ đại học Hồng Kong vào khoa công nghệ thông tin, tháng 10 gia nhập đội bóng rổ trở thành cầu thủ chủ lực. Ngày 15 tháng 6 năm XX09, một mình lên máy bay HX1800 từ Hồng Kong sang New York .
Mẹ: Lục Đường Phương Phương – ảnh chụp 1.
Cha: Lục Duy Thành – ảnh chụp 2.
Bạn gái: Hác Giai, tài nữ khoa tiếng Trung đại học Hồng Kong, hoa khôi giảng đường – ảnh chụp 3.
Bạn tốt: Thích Quang Tổ, cùng lớp với Lục Bất Phá – ảnh chụp 4.
Đồng đội trong đội bóng rổ: tỉnh lược trăm chữ – ảnh chụp 5, 6, 7…
Lục Bất Phá hiện tại đang ở nhà của em trai Đoạn Hoa – Đoạn Vũ, cùng Vương Chỉ và Đoạn Vũ ở chung. Trước đây không có dấu hiệu nào thể hiện bọn họ quen biết nhau. Thư kí của tổng giám đốc Thế Hoa – Lily cũng xuất hiện tại nhà của Đoạn Vũ, hơn nữa thái độ với người này cực kì thân mật – mời xem ảnh chụp a, b, c, d…
Ngồi ở xe hơi trên đường trở lại, Tây Môn Trúc Âm lại mở tập tư liệu về “tiểu Phá” mà anh ủy thác cho thám tử điều tra xem xét lần nữa, nói thực ra, những điều muốn biết anh đã biết, những điều không muốn biết anh cũng đã biết.
Trên tập tài liệu, Lục Bất Phá thức tỉnh ngày … 21 tháng 5 bị Tây Môn Trúc Âm khoanh một tròn đỏ to đùng.
Cân nặng – 70 kg, bị Tây Môn Trúc Âm vẽ thêm một tròn đỏ to không kém.
Bạn gái Lục Bất Phá – hoa khôi giảng đường, bị Tây Môn Trúc Âm khoanh cho ba tròn đỏ siêu bự.
Bạn tốt cùng lớp của Lục Bất Phá – một tên lực lưỡng mặt mũi ngờ nghệch bị Tây Môn Trúc Âm vẽ cho hai đường tròn siêu bự.
Đồng đội của Lục Bất Phá – bá vai bá cổ với hắn, cười đùa với hắn, đứng sát rạt vào cạnh hắn – tất cả đội viên đội bóng rổ bị anh khoanh cho hai đường tròn siêu bự.
Ảnh chụp Lục Bất Phá và Đoạn Vũ ra khỏi nhà hết sức thân thiết, cùng với Vương Chỉ kề vai sát cánh đầy thân mật, còn cả cùng với Lily lau nước mắt bị Tây Môn Trúc Âm vẽ cho mười khoanh tròn đỏ cỡ đại bự.
Tây Môn Trúc Âm gắt gao cắn cắn môi, ánh mắt màu lam nhạt trở nên thâm trầm, anh lấy di động ra gọi điện thoại cho viện trưởng White, đối phương lập tức nói cho anh biết việc của nam y tá đến tìm hiểu bệnh trạng của anh hôm nay, còn cả việc nam y tá cực kì lo lắng.
“Tuần này sắp xếp việc kiểm tra luôn đi, cơ thể của tôi tôi tự biết, không có vấn đề”.
Cúp điện thoại với bác sĩ White, Tây Môn Trúc Âm lại gọi một cuộc điện thoại khác.
“Từ bây giờ tôi muốn biết hết mọi hành tung của Lục Bất Phá, bao gồm cả hồi cậu ta còn ở Hồng Kong. Và cả tư liệu về bạn gái cậu ta tôi cũng muốn tường tận”.
“Anh đừng có lẵng nhẵng theo tôi nữa!” Trừng mắt rống giận với người đang ngồi trên giường, nam y tá muốn giết người a… mà ngày mai đồng đội cùng huấn luyện viên cũng tới rồi.
“Cơ thể của cậu bị làm sao?” bệnh nhân lặp lại câu hỏi cũ.
Cắn cắn môi, nam y tá vẫn không đáp, một lát sau hắn uy hiếp nói: “Ngày mai, đồng đội của tôi tới đây. Anh. Không. Được. Phép. Bám. Theo. Tôi!”. Hồi hắn còn là Đoạn Hoa, người này cũng không dính hắn tới mức này, trong lòng nam y tá nói không ra nổi đây là tư vị gì.
“Cơ thể của cậu bị làm sao?” trong mắt của bệnh nhân chỉ có nam y tá, anh lại tiếp tục hỏi.
Nghiến răng một hồi, lần này nam y tá không có thỏa hiệp giống như dĩ vãng: “Không có liên quan gì đến anh”.
Ánh mắt màu lam nhạt trở nên trầm xuống, bệnh nhân đột nhiên xoay người một cái đem nam y tá đứng bên cạnh đè xuống giường. Mặt nam y tá đỏ bừng lên sau đó nhanh chóng chuyển sang trắng bệch, rồi lại đỏ, rồi lại trắng, nói tóm lại mặt hắn giờ chẳng khác nào một miếng thịt ba chỉ.
“Buông ra!” nam y tá phản công, tuy nhiên do mấy ngày gần đây phải hoạt động nặng nhọc nên thể lực cũng chẳng dư dả mấy, chống đỡ cũng hết nổi. Còn bệnh nhân thì không rõ khí lực từ đâu tuôn trào mà đem nam y tá ép chặt được xuống giường.
“Cơ thể của cậu bị làm sao?”
“Hừ “ nam y tá cũng học tập chiến thuật bất hợp tác phi vũ trang, bắt chước bệnh nhân im lặng là vàng. Đánh chết hắn cũng không nói. Tuy rằng hắn thường bị đối phương bắt nạt nhưng nếu lúc hắn đã không muốn nói thì sẽ tuyệt đối không ai cạy nổi mồm được.
Bệnh nhân cắn môi, đầu hơi cúi xuống, thanh âm trở nên chậm rãi: “Tôi muốn biết”
Lửa giận trong mắt nam y tá loáng cái giảm đi phân nửa, môi động động: “Tôi không muốn nói”.
“Tôi muốn biết đến không nỡ ngủ, ăn cũng không thấy ngon, cơ thể của cậu bị làm sao? Tại sao cậu lại phải uống thuốc đông y? nghiêm trọng lắm sao? Nghiêm trọng đến mức nào?”
Nam y tá vẫn còn nửa cơn giận bất quá ngực lại không khỏi nhói đau, mạnh miệng đáp: “Tôi là y tá của anh chứ đâu phải anh là y tá của tôi. Chờ anh hết bệnh thì tôi với anh cũng chẳng còn quan hệ gì nữa. Vì thế tôi cũng không cần phải báo cáo tường tận như vậy, chúng ta cũng đâu phải bạn bè”. Nói xong, nam y tá cảm thấy cánh tay của mình bị bệnh nhân siết chặt lại.
“Anh buông tay! Đau quá!” mặt của mr.gậy trúc mau chóng biến từ thịt ba chỉ trở lại thịt nạc nguyên chất.
Bệnh nhân lập tức buông tay: “Thực xin lỗi”. Nói xong liền kéo tay áo của nam y tá lên xem xét tình hình, quả nhiên nơi đó tím xanh.
“Anh đứng lên” hai tay đã được tự do, gậy trúc nam y tá liền đẩy bệnh nhân ra, rõ ràng gầy chỉ có da bọc xương mà sao khỏe như vậy? bệnh nhân lùi lại một chút nhưng cũng không rời đi. Nam y tá xoa xoa cánh tay buông thõng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Anh đứng lên đi. Tôi chỉ là y tá của anh, anh đừng làm phiền tôi như thế, cứ như này chỉ làm mọi việc thêm phức tạp thôi” nam y tá tận lực không đụng đến thân thể bệnh nhân, mấy cái đó làm cả người hắn cảm thấy không thoải mái, hắn giờ là một thằng nhóc tên tiểu Phá chứ không phải là Đoạn Hoa.
Lúc này, ngoài dự đoán của nam y tá, bệnh nhân cư nhiên thối lui. Sửng sốt mất một giây, nam y tá ngay lập tức vọt từ trên giường bệnh xuống chạy tới vị trí an toàn bên ngoài.
“Anh nên nghỉ trưa, đến giờ uống thuốc buổi chiều tôi đến” dặn dò xong, nam y tá cong đuôi chạy vọt ra khỏi phòng bệnh. Bệnh nhân không đuổi theo nam y tá mà lại đứng trong phòng, lôi di động từ túi quần bệnh phục ra. Nếu không vì di động kêu thì anh cũng không dễ dàng buông tha như vậy.
“Là tôi… điều tra ra rồi?”.
“Không, không cần đưa đến bệnh viện, tôi đi tới chỗ anh.”
Cúp điện thoại, bệnh nhân đổi bệnh phục, dặn dò vệ sĩ đứng ở ngoài cửa che dấu giúp mình rồi dẫn theo hai vệ sĩ trốn đi bằng đường thang bộ. Bên ngoài bệnh viện vẫn có rất nhiều phóng viên, bệnh nhân và hai vệ sĩ đi thẳng xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm.
…
Nam y tá của chúng ta giờ ở đâu? Hắn không ở phòng ngủ của mình cũng không ở trong phòng của chị Serena mà là ở phòng nghỉ của viện trưởng White.
“Vì sao còn chưa tiến hành làm sinh thiết phổi cho Tây Môn?” mặt của nam y tá đầy vẻ nghi ngờ.
Bác sĩ White nâng cái kính của mình lên, tha thứ cho sự bất kính của nam y tá vì dám nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của mình, ông giải thích: “Cậu Tây Môn bị suy dinh dưỡng đồng thời có chút triệu chứng của bệnh thiếu máu, nếu giờ tiến hành làm sinh thiết luôn thì chỉ e sau này sẽ gây ra những biến chứng xấu. Theo phim chụp ngày hôm qua cho thấy vệt đen trong phổi cậu Tây Môn cũng không mở rộng thêm, điều này đối với chúng ta đã là tin rất tốt rồi. Còn về kiểm tra sinh thiết thì phải chờ các thông số về tình trạng thân thể của cậu ấy khôi phục lại trong phạm vi cơ bản thì mới có thể tiến hành, vì vậy hiện tại công việc điều trị chủ yếu là cải thiện sức đề kháng với tăng cường dinh dưỡng cho cậu Tây Môn”.
Nam y tá vẻ mặt đầy khó tin: “Anh ta bị suy dinh dưỡng? Còn bị thiếu máu?”. Tên khốn kia ăn một chút thôi cũng đã gấp hai lần suất ăn của hắn, hắn còn chưa bị thiếu máu thế mà tên kia đã bị? Hắn không tin, đánh chết hắn cũng không tin là tổng giám đốc tập đoàn Thế Hoa – ngài Tây Môn bị suy dinh dưỡng!.
Bác sĩ White thở dài: “Lấy thân phận của cậu Tây Môn thì tuyệt đối không thể có chuyện bị suy dinh dưỡng với thiếu máu được. Tuy nhiên căn cứ vào kết quả kiểm tra thì quả thật cậu Tây Môn bị thiếu dinh dưỡng cộng thêm thiếu máu. Sau khi vào nằm viện, cậu Tây Môn từng có dấu hiệu tuyệt thực, tôi hoài nghi một khoảng thời gian dài trước lúc nhập viện, cậu ấy cũng không ăn uống đầy đủ thậm chí còn thiếu ngủ trầm trọng. Tôi cảm thấy khi đó Tây Môn thiếu gia…”.
Bác sĩ White lo lắng một chút cuối cùng vẫn quyết định nói cho nam y tá hung hãn biết: “Tôi cảm thấy cậu Tây Môn có khuynh hướng tự sát. Tuy rằng tôi không rõ nguyên nhân là gì”.
Tự sát?! Nam y tá ngây ngẩn cả nguời. Đầu óc trống rỗng, một lúc lâu sau đó cũng chưa khôi phục lại được bình thường. Tự sát? Vì sao cậu ta lại muốn tự sát? Chẳng lẽ do nhóm bạn tốt, Vương Chỉ với Đoạn Vũ gây sức ép quá? Nam y tá ngay lập tức bác bỏ, hắn quen biết tên khốn đó mười tám năm rồi, mặc kệ có khó khăn đến mức nào, tên khốn ấy cũng không có ý nghĩ vứt bỏ bản thân, vậy cậu ta vì sao lại định tự sát?
Thấy khuôn nam y tá mặt cắt không còn giọt máu, bị dọa không nhẹ, bác sĩ White lập tức an ủi: “Tuy nhiên đó cũng chỉ là giả thuyết mà thôi. Có thể là tôi đã nhầm. Hơn nữa bây giờ cậu Tây Môn cực kì phối hợp điều trị, tất cả những điều này chỉ có thể nói là nhờ công lao của y tá tiểu Phá thôi. Hy vọng cậu có thể phối hợp tốt với công tác của tôi, chăm sóc tốt cho cậu Tây Môn”.
“Thật sự 80% là ung thư phổi sao?” nam y tá run giọng hỏi.
Đối với sự thương tâm của hắn, bác sĩ White có chút ngạc nhiên, ông nâng kính đáp: “Trong phổi xuất hiện vệt đen đối với thân thể mà nói đã là một việc cực kì nguy hiểm. Ngoài ra cậu Tây Môn còn có tiền sử hút thuốc rất nhiều, cậu ấy mỗi ngày hút chừng ba bao như vậy gây ra một áp lực cực kì lớn đối với phổi. Hơn nữa những người hút thuốc có tỉ lệ ung thư phổi cao hơn nhiều so với những người không hút. Đương nhiên viêm phổi cũng có thể tạo nên khoảng tối trong phổi, cậu Tây Môn có triệu chứng ho khan, ho ra đờm có lẫn tơ máu. Tuy nhiên thông qua việc điều trị mấy hôm nay thì khả năng bị viêm phổi cũng đã bị loại trừ”.
“Nói vậy thực là ung thư?” nam y tá không phát hiện ra bản thân đã sắp khóc.
Bác sĩ White lau đi mồ hôi lại nâng kính nói tiếp: “Tuy là nói như vậy nhưng trước khi tiến hành làm sinh thiết thì hết thảy vẫn đều có thể hi vọng”.
“Cảm ơn ngài, viện trưởng” nam y tá đờ đẫn rời khỏi văn phòng viện trưởng. Bác sĩ White ngồi xuống, thở dài.
Tay chân như nhũn cả ra, nam y tá cứ đi cứ đi mãi đến khi ngẩng đầu mới phát hiện ra bản thân đã đứng trước cửa phòng bệnh nhân. Nghĩ đi vào nhưng đột nhiên hắn lại không biết nên đối mặt với người kia như thế nào. Bởi vậy không hề phát hiện ra trước cửa đã thiếu mất hai vệ sĩ, nam y tá xoay người rời đi, hắn cần suy nghĩ một chút, suy nghĩ lại mọi việc.
…
Lục Bất Phá. Nam. 18 tuổi, sinh ngày 14 tháng 2 năm XXXX tại Hồng Kong, Trung Quốc. Cân nặng 154 pound (tầm 70 kg), chiều cao 187 cm. Cha: Lục Duy Thành, tổng giám đốc kiêm chủ tịch Duy Tín Entertainment. Mẹ: Lục Đường Phương Phương, bà chủ gia đình kiêm tiểu thuyết gia đam mỹ. Ngày 11 tháng 4 năm XX06, Lục Bất Phá bí mật lái xe thể thao Mercedes-Benz của cha mình đi cuối cùng xảy ra tai nạn xe hơi ngiêm trọng trên đường cao tốc Hồng Kong. Sau khi nghe bác sĩ chuẩn đoán là chết não, Lục Đường Phương Phương đã đại náo bệnh viện XX, dùng giày cao gót tạp cho vị bác sĩ kia một phát khiến người này chấn động não. Kết quả bệnh viện phải chuẩn đoán lại là Lục Bất Phá bị rơi vào trạng thái sống thực vật.
Một năm sau, tức ngày 21 tháng 5 năm XX07, lúc 9 giờ 22 phút sáng, người bị rơi vào hôn mê sâu kì tích tỉnh lại, tại bệnh viện XX lại nổi lên một hồi sóng gió. Ngày thứ hai, người lúc trước cứ khăng khăng là Lục Bất Phá bị chết não – bác sĩ họ Vương bị Lục Đường Phương Phương dùng giày cao gót đạp cho gãy chân. Ở bệnh viện điều dưỡng một năm, Lục Bất Phá vào ngày 1 tháng 5 năm XX08 xuất viện, đến tháng 9 cùng năm đỗ đại học Hồng Kong vào khoa công nghệ thông tin, tháng 10 gia nhập đội bóng rổ trở thành cầu thủ chủ lực. Ngày 15 tháng 6 năm XX09, một mình lên máy bay HX1800 từ Hồng Kong sang New York .
Mẹ: Lục Đường Phương Phương – ảnh chụp 1.
Cha: Lục Duy Thành – ảnh chụp 2.
Bạn gái: Hác Giai, tài nữ khoa tiếng Trung đại học Hồng Kong, hoa khôi giảng đường – ảnh chụp 3.
Bạn tốt: Thích Quang Tổ, cùng lớp với Lục Bất Phá – ảnh chụp 4.
Đồng đội trong đội bóng rổ: tỉnh lược trăm chữ – ảnh chụp 5, 6, 7…
Lục Bất Phá hiện tại đang ở nhà của em trai Đoạn Hoa – Đoạn Vũ, cùng Vương Chỉ và Đoạn Vũ ở chung. Trước đây không có dấu hiệu nào thể hiện bọn họ quen biết nhau. Thư kí của tổng giám đốc Thế Hoa – Lily cũng xuất hiện tại nhà của Đoạn Vũ, hơn nữa thái độ với người này cực kì thân mật – mời xem ảnh chụp a, b, c, d…
Ngồi ở xe hơi trên đường trở lại, Tây Môn Trúc Âm lại mở tập tư liệu về “tiểu Phá” mà anh ủy thác cho thám tử điều tra xem xét lần nữa, nói thực ra, những điều muốn biết anh đã biết, những điều không muốn biết anh cũng đã biết.
Trên tập tài liệu, Lục Bất Phá thức tỉnh ngày … 21 tháng 5 bị Tây Môn Trúc Âm khoanh một tròn đỏ to đùng.
Cân nặng – 70 kg, bị Tây Môn Trúc Âm vẽ thêm một tròn đỏ to không kém.
Bạn gái Lục Bất Phá – hoa khôi giảng đường, bị Tây Môn Trúc Âm khoanh cho ba tròn đỏ siêu bự.
Bạn tốt cùng lớp của Lục Bất Phá – một tên lực lưỡng mặt mũi ngờ nghệch bị Tây Môn Trúc Âm vẽ cho hai đường tròn siêu bự.
Đồng đội của Lục Bất Phá – bá vai bá cổ với hắn, cười đùa với hắn, đứng sát rạt vào cạnh hắn – tất cả đội viên đội bóng rổ bị anh khoanh cho hai đường tròn siêu bự.
Ảnh chụp Lục Bất Phá và Đoạn Vũ ra khỏi nhà hết sức thân thiết, cùng với Vương Chỉ kề vai sát cánh đầy thân mật, còn cả cùng với Lily lau nước mắt bị Tây Môn Trúc Âm vẽ cho mười khoanh tròn đỏ cỡ đại bự.
Tây Môn Trúc Âm gắt gao cắn cắn môi, ánh mắt màu lam nhạt trở nên thâm trầm, anh lấy di động ra gọi điện thoại cho viện trưởng White, đối phương lập tức nói cho anh biết việc của nam y tá đến tìm hiểu bệnh trạng của anh hôm nay, còn cả việc nam y tá cực kì lo lắng.
“Tuần này sắp xếp việc kiểm tra luôn đi, cơ thể của tôi tôi tự biết, không có vấn đề”.
Cúp điện thoại với bác sĩ White, Tây Môn Trúc Âm lại gọi một cuộc điện thoại khác.
“Từ bây giờ tôi muốn biết hết mọi hành tung của Lục Bất Phá, bao gồm cả hồi cậu ta còn ở Hồng Kong. Và cả tư liệu về bạn gái cậu ta tôi cũng muốn tường tận”.