Chương : 29
Chưa tới 9 giờ tối, chiếc xe sang trọng được Tây Môn Trúc Âm cử đi đón người đã dừng trước cửa biệt thự nhà Tây Môn. Những người từ trên xe xuống không ngớt lời tán thưởng tòa biệt thự thanh lịch này đồng thời cũng không quên phát ra lời tán dương tương tự đối với người đứng ở cửa nghênh đón bọn họ.
“Bất Phá, lỗ tai của mày làm sao thế?” Trần Quân Thụy tò mò sờ sờ cái tai của ai đó vẫn còn đang sưng đỏ.
“Không sao cả” che lại lỗ tai của mình, Lục Bất Phá nhìn về phía huấn luyện viên “Huấn luyện viên thực xin lỗi, đã khiến thầy và mọi người phải lo lắng”.
“Sức khỏe đã tốt hơn chưa?”.
“Kỳ thật cũng không có việc gì” hắn thực sự nhớ không ra việc mình bị sốt tối qua “Huấn luyện viên, mọi người vào đi”.
“Bất Phá ~~” có người nũng nịu đi tới ôm lấy cánh tay hắn, lo lắng sờ sờ trán của hắn, lo lắng sờ sờ mặt của hắn “Trận đấu ngày kia anh có ra sân được không?”.
Da gà nổi hết cả lên, Lục Bất Phá nhìn thấy hai chữ “âm mưu” đang hiện lên trên mặt ai đó “Không thành vấn đề!” không dám nhìn sắc mặt của đội trưởng, hắn muốn lủi ra xa tuy nhiên thật đáng tiếc là người nào đó đã mau chóng túm lấy, nhìn hắn với ánh mắt đầy uy hiếp theo kiểu “tránh ra thử coi, chị đây sẽ hôn chú” . Lục Bất Phá lập tức thỏa hiệp, dẫn bạn gái cùng mọi người vào nhà.
Cả đội tiến vào biệt thự, xuyên qua sảnh đi vào phòng khách cực rộng. Trong phòng khách, Tây Môn Mộc Nhất, Vương Linh Linh và Tây Môn Trúc Âm đã đợi sẵn. Khi vừa nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang cười nói với Lục Bất Phá, nụ cười trên khuôn mặt Tây Môn Mộc Nhất và Vương Linh Linh ngưng trệ vài giây, ánh mắt màu lam của ai đó trở nên cực kỳ âm trầm.
Lục Bất Phá mở miệng giới thiệu: “Đây là cha mẹ nuôi mà em mới nhận ở New York”.
“Xin lỗi vì đã làm phiền” mọi người lễ phép nói.
“Cha, mẹ nuôi, đây là Hác Giai, là… khụ… bạn gái của con”.
“Cháu chào bác trai, bác gái” Hác Giai cười hết sức ngọt ngào “Cháu là bạn gái của Bất Phá, lần này anh ấy tới New York trước, cháu cũng không biết là anh ấy mới nhận cha, mẹ nuôi”.
“A… xin chào, cháu thật xinh đẹp” Vương Linh Linh liếc mắt nhìn đứa con vẫn tỉnh bơ của mình, lúng túng nói.
“Bất Phá ~~” Hác Giai nũng nịu ngẩng đầu, nhìn về phía bạn trai của mình “Sao anh lại không nói gì với người ta? Nói trước để em còn biết mà chuẩn bị quà”.
Mồ hôi lạnh của ai đó ứa hết ra “Hác Giai, anh chưa nói việc này với em sao?” ngay sau đó hắn nhanh chóng gỡ tay, tìm cách dời sự chú ý của yêu nữ đi bằng cách dẫn huấn luyện viên đến đứng cạnh mình.
“Cha nuôi, mẹ nuôi, đây là huấn luyện viên Mạnh Hoài Đông”.
“Mấy hôm nay Tiểu Phá vẫn luôn kể ông là một vị huấn luyện viện rất tốt, luôn quan tâm đến nó” Tây Môn Mộc Nhất duỗi tay ra để bắt tay đối phương.
“Bất Phá là một cầu thủ bóng rổ xuất sắc”.
“Cha nuôi, mẹ nuôi đây là bạn thân của con, Thích Quang Tổ”.
“Cháu chào bác trai, bác gái”.
“Rất vui được gặp cháu”.
“Cháu chào hai bác, cháu là Trần Quân Thụy, giống Bất Phá, đều là học sinh năm nhất, có điều cậu ấy ở khoa công nghệ thông tin còn cháu thì ở khoa sinh học. Bọn cháu cũng rất thân nhau”.
Vốn cực kỳ thân thiết với nhau, Trần Quân Thụy không chờ Lục Bất Phá giới thiệu đến mình đã nhảy vào nói, sau đó cậu ta kéo anh trai mình lại: “Đây là anh cháu, Trần Quân Nho”.
“Ngài Tây Môn, đã lâu không gặp” Cùng Thế Hoa hợp tác nhiều lần, Trần Quân Nho giơ tay ra.
“Ha ha, thì ra cậu là anh trai của đồng đội Bất Phá” Tây Môn lão gia bắt tay với vị tổng giám đốc trẻ tuổi.
“Tổng giám đốc Tây Môn đã đỡ hơn chưa?” Trần Quân Nho nói với người ngồi đối diện nãy giờ chưa có động tĩnh gì.
“Cũng đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn” Tây Môn Trúc Âm thản nhiên đáp “Mong anh thứ lỗi vì vết mổ nên tôi không tiện đứng lên”.
“Không sao, không sao” Quen thói cũ, Trần Quân Thụy quàng vai bá cổ Lục Bất Phá “Bất Phá, mày có thêm một ông anh trai, vậy là giống tao rồi. Nhưng mà anh tao là anh “xịn” nha”.
Ánh mắt của Tây Môn Trúc Âm dừng lại ở cánh tay mà Trần Quân Thụy đang khoác lên người Lục Bất Phá. Trần Quân Nho cười cười, tách em trai của mình ra lôi sang đứng bên cạnh.
Lục Bất Phá mồ hôi lạnh ứa ra, lại kéo một người tới: “Đây là đội trưởng đội con, Thương Triệt”.
“Cháu chào hai bác”.
“Chào cháu”.
Trong khi Lục Bất Phá lần lượt giới thiệu các anh em trong đội, Vương Linh Linh chỉa chỉa về phía sô pha: “Đến đây, mọi người không cần khách sáo, ngồi xuống nào”.
Lục Bất Phá làm gương ngồi ngay xuống ghế, nào biết ngay khi ấy một nữ sinh xinh đẹp vô cùng thân thiết chen tới ngồi xuống cạnh hắn, còn ôm lấy cánh tay của hắn, đầu dựa vào bờ vai của hắn, vẻ mặt tràn ngập nét ngọt ngào, đúng kiểu người đang trải qua giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt! Lục Bất Phá khổ tâm đầy mồm, hắn lại thương tổn đội trưởng thiện lương của mình rồi a. Không khí trong phòng khách có chút quỷ dị.
Bác Tề mang trà cùng điểm tâm hoa quả lên, lo lắng nhìn khuôn mặt lặng yên không nói của cậu chủ, sau đó lui ra đứng sang một bên.
Mọi người ngồi bắt đầu hàn huyên với nhau. Tây Môn Mộc Nhất hỏi han huấn luyện viên Mạnh Hoài Đông về trình độ kĩ thuật chơi bóng rổ của Lục Bất Phá, sau đó lại cao hứng nghe đồng đội của hắn kể lại mấy câu chuyện đáng xấu hổ của ai đó. Hác Giai ngoan ngoãn dựa vào người bạn trai, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn nam nhân vẫn ngồi yên không nói, nhìn tới mức khiến áo sơ mi của Lục Bất Phá ướt đẫm mồ hôi.
“Bất Phá, ngày mai mọi người định tập luyện để chuẩn bị cho trận đấu, nếu được, tôi hy vọng em có thể tham gia. Ngày kia là tới trận đấu của chúng ta rồi, đại diện của mấy đội bóng rổ chơi trong NBA đều tới xem, tôi cũng muốn cho em ra sân”.
Hàn huyên một hồi, Mạnh Hoài Đông lên tiếng.
“Huấn luyện viên, em thì không thành vấn đề”.
Tây Môn Mộc Nhất hỏi: “Huấn luyện viên Mạnh, ngày mai mấy giờ mọi người bắt đầu luyện tập? Tôi sẽ cử xe đưa Tiểu Phá đến, thằng bé còn phải uống thuốc Đông y, ở nhà thì thuận tiện hơn”.
“Sáng mai 7 giờ 30 tại “sân vận động New York””.
“Được, 7 giờ 30 phút, sáng mai tôi nhất định sẽ cử người chở Tiểu Phá tới sân vận động đúng giờ”
“Bất Phá, hôm nay bọn tao đã gặp mấy đội của Mĩ, cầu thủ bên mấy đội đó không những rất cao mà còn rất to con. Bất Phá, mày gầy như cây trúc thế này thì ngày mai gắng ăn cho nhiều vào, bằng không lúc ra sân bọn họ lại bắt nạt mày” Trần Quân Thụy lo lắng nói, tuy rằng chiều cao khiêm tốn nhưng hắn cũng không đến nỗi gầy tong teo y hệt cây gậy trúc như thằng bạn.
“Tao sẽ cẩn thận”.
“Bất Phá, ngày mai chúng ta nhất định sẽ cố gắng, mọi người cùng cố lên”.
“Cảm ơn nhá, Quang Tổ”.
Đội trưởng Thương Triệt giống tên nào đó cũng không nói chuyện, Lục Bất Phá cảm thấy cực kỳ áy náy. Nghĩ tới biện pháp mà chị Lily bày cho mấy hôm trước, hắn quyết định trước trận đấu tìm cơ hội ngả bài với đội trưởng.
Kim đồng hồ mau ngả về số 11, Mạnh Hoài Đông nói: “Giờ cũng không còn sớm, sức khỏe của tiểu Phá cũng không có vấn đề, tôi có thể yên tâm được rồi. Chúng tôi cũng phải đi thôi”.
“Huấn luyện viên Mạnh, lần sau nếu có cơ hội tới New York, nhất định phải báo cho tôi biết” Tây Môn Mộc Nhất đứng dậy tiễn bước.
Tây Môn Trúc Âm phá lệ cũng chậm rãi đứng lên: “Cảm ơn huấn luyện viên Mạnh đã chăm sóc Tiểu Phá”.
“Tôi là huấn luyện viên của em ấy, đó là điều tôi phải làm” Mạnh Hoài Đông nhìn thêm vài lần người thực yên lặng cả tối nay, sau đó mới quay sang nói với người cũng không được năng nổ lắm khác: “Bất Phá, cố chăm sóc bản thân đấy”.
“Huấn luyện viên, thực xin lỗi đã làm mọi người phải lo lắng” Lục Bất Phá rất muốn trừng tên đầu sỏ gây ra chuyện này vài cái, nhưng ngại có yêu nữ dính bên nên hắn đành nhịn xuống.
“Bác trai, bác gái, đêm nay cháu ở lại chăm sóc Bất Phá được không ạ?” bạn gái quang minh chính đại đưa ra yêu cầu. Một người nào đó ảm đạm, trái tim đau nhói, một người khác mồ hôi lạnh ứa ra ướt đẫm người, còn một người nữa ánh mắt trở nên âm trầm.
Có thể nói không được sao? Đương nhiên là không được. Người ta là bạn gái “hàng thật giá thật” của Lục Bất Phá. Vương Linh Linh xấu hổ, cười cười: “Đương nhiên là có thể”.
“Hác Giai” Lục Bất Phá rất sợ.
“Bất Phá, anh đã bỏ người ta lại một mình nhiều ngày rồi” yêu nữ nào đó hờn dỗi.
Tiễn bước huấn luyện viên cùng mọi người, Lục Bất Phá mang theo yêu nữ cả tối bám chặt lấy cánh tay của mình quay trở về phòng khách. Tây Môn Mộc Nhất và Vương Linh Linh cũng chưa tính đi nghỉ, hai người còn muốn ngồi nói chuyện với Lục Bất Phá một chút. Tuy nhiên vừa mới trở lại phòng khách, Hác Giai lại ôm lấy tay bạn trai cùng ngồi xuống, lúc này chỉ có hai người trên chiếc sô pha.
Tò mò nhìn về phía nam nhân mặt than, Hác Giai mở miệng: “Mạo muội hỏi một câu, ngài có phải là ngài Tây Môn Trúc Âm không?”.
“Đúng vậy” đôi mắt lam âm trầm, sâu thẳm như không đáy.
Lục Bất Phá mồ hôi lạnh ứa ra ào áo: “Hác Giai, em biết anh ta à?”.
“Cũng không thể nói là biết được, gần đây tin tức về ngài Tây Môn rất nhiều, vì vậy em liếc qua một cái là nhận ra ngay. Tuy nhiên, vừa rồi mọi người đều có mặt nên em không tiện nói”.
Tây Môn Mộc Nhất và Vương Linh Linh cảm thấy khiếp sợ, cô bé này không phải đơn giản.
“Hác Giai” Lục Bất Phá thầm mắng chính mình, hắn quên khuấy mất.
Hác Giai lại vô cùng thân thiết níu lấy anh bạn trai đang khẩn trương của mình, hì hì cười: “Bất Phá, anh sao lại khẩn trương thế? Chẳng lẽ anh nhớ tới mấy lời em nói trước đây? Ai nha, anh đừng lo lắng, em vẫn chưa nói gì mà. Anh cũng bảo đó là chuyện của anh ta với người khác mà, người ngoài như chúng ta không thể tự tiện kết luận. Chỉ là em rất tò mò nha, tại sao anh lại quen với ngài Tây Môn vậy? Chẳng phải anh mới tới New York mấy ngày thôi sao? Mà sao lại cố tình gặp ngài Tây Môn đây thế “.
“Cô Hác Giai hình như có chút bất mãn với tôi” bình tĩnh nam nhân bình tĩnh mở miệng.
Hác Giai lại cười hì hì, càng dán chặt hơn vào bạn trai của mình: “Đúng vậy, tuy nhiên tôi không phải bất mãn với anh mà là tôi không thích anh. Anh có thể làm như thế đối với bạn thân lâu năm của mình thì có lẽ cũng có thể làm thế với bạn trai tôi”.
“Hác Giai” Lục Bất Phá lên tiếng.
Hác Giai quay đầu, đầy tội lỗi nói: “Thực xin lỗi, bác trai bác gái, cháu không có ác ý. Cháu rất vui vì ở New York có người chăm sóc Bất Phá. Bất Phá nhà cháu năm trước gặp tai nạn, nằm trên giường hôn mê suốt một năm rồi mới tỉnh lại, nhà cháu rất lo lắng cho anh ấy. Hiện tại anh ấy lại có thêm một người cha, một người mẹ nữa, cháu nghĩ dì và chú ở nhà hẳn là rất vui. Chỉ là, thực có lỗi, tin tức về ngài Tây Môn Trúc Âm dạo này nhiều quá, do vậy nữ sinh bọn cháu không được thích ngài đây cho lắm”.
“Cô Hác Giai không chút giấu diếm cảm xúc của mình, tôi thực khâm phục” nam nhân bình tĩnh lại lên tiếng “Người khác có thích tôi hay không tôi cũng không quan tâm. Mấy bài báo viết về tôi, chân tướng đằng sau tôi cũng không có nghĩa vụ phải nói với người ngoài”.
“Vậy ngài Tây Môn phải nói điều đó với ai đây?” Hác Giai chọi lại gay gắt “Người liên quan thì đã chết, chẳng lẽ ngài muốn gửi tin đến thiên đường cho anh ta? Tôi cũng không muốn bạn trai tôi sau này phải chịu thương tổn như thế. Ngài tài cán vì một người phụ nữ nhẫn tâm thương tổn người bạn thân quen biết suốt mười tám năm của mình thì cũng có thể tài cán vì một người phụ nữ khác làm thương tổn người em trai mới quen không tới vài ngày lại không hề có chung huyết thống này”.
Tây Môn Mộc Nhất nhẫn nhịn không nói. Tây Môn Trúc Âm đạm mạc nhìn Hác Giai. Vương Linh Linh thực lo lắng nhìn cô, bà không thể nói với Hác Giai việc Bất Phá thực ra là Đoạn Hoa.
“Hác Giai, em đừng nói nữa” người nào đó chỉ mải mong bạn gái của mình nhanh nhanh mà dừng lại nên không hề phát hiện ra sự khác thường.
Hác Giai lại ngọt ngào cười, dựa sát mà nói chính xác hơn là chui hẳn vào lòng bạn trai: “Người ta lo lắng cho anh thôi, anh đẹp trai như thế, lại gầy [thụ] (*) như thế, người ta sợ anh bị bắt nạt. Anh không thích thì em không nói nữa. Em quên khuấy mất là anh cũng không phải dạng vô y vô dựa. Dù sao giải đấu giao hữu này kết thúc thì anh cũng về Hồng Kông, anh ta muốn bắt nạt anh cũng không bắt nạt được”.
(*) trong tiếng trung thụ [受]với gầy [瘦] có âm đọc giống nhau đều là shòu.
“Hác Giai!”.
“Thôi thôi được rồi, dữ thế, em không nói nữa là được chứ gì”.
Hác Giai cuối cùng đành không cam tâm câm miệng, thuận tiện tặng cho nam nhân vẫn đang nhìn mình kia ánh mắt khinh thường.
“Cha nuôi, mẹ nuôi, thực xin lỗi, Hác Giai lại nói lung tung” Lục Bất Phá nhướng mày, có người véo tay hắn.
Tây Môn Mộc Nhất không nói một tiếng, Vương Linh Linh thực xấu hổ: “Không sao, Hác Giai cũng là vì lo lắng cho con”.
“Bác gái thực là người tốt, không giống ai đó luôn thích bắt nạt cháu” Hác Giai ôm sát cánh tay người nào đó, “Bác gái, cháu thực thích bác và bác trai, thật đấy ạ, sau này mong hai bác càng thêm thương yêu Bất Phá”.
“Chúng ta dĩ nhiên là phải thương yêu nó rồi, nó là con của bọn ta mà” Tây Môn lão gia lớn giọng đáp. Bất bình thay cho thằng con mình.
“Bác trai, bác gái, giờ cũng không còn sớm nữa, ngày mai Bất Phá còn phải tham gia buổi luyện tập, chúng cháu đi ngủ trước” véo chỗ còn tí thịt trên cánh tay ai đó, Hác Giai đứng lên, tên bạn trai đáng thương cũng không thể không đứng lên cùng.
Vương Linh Linh nhìn vào mắt con: “A, được, đúng là nên nghỉ ngơi, cháu và Bất Phá…”.
“Cháu với Bất Phá ngủ cùng một phòng là được, bọn cháu đã sớm ở chung rồi”.
“Hác Giai!” người nào đó muốn kháng nghị nhưng chưa kịp làm gì đã bị người ta hung hăng véo về phòng. Trong phòng khách, không khí nháy mắt trở nên nóng hừng hực.
“A, có chuyện này em quên nói” Hác Giai ngượng ngùng ôm tay bạn trai, liếc nhanh về phía đôi mắt âm trầm của nam nhân kia: “Hôm nay mẹ gọi điện thoại cho em, mẹ bảo đã cùng dì trao đổi rồi, ngày 15 tháng 8 năm nay chúng ta đính hôn”.
“Cái gì?!” .
Bạn gái cười duyên.
“Bất Phá, lỗ tai của mày làm sao thế?” Trần Quân Thụy tò mò sờ sờ cái tai của ai đó vẫn còn đang sưng đỏ.
“Không sao cả” che lại lỗ tai của mình, Lục Bất Phá nhìn về phía huấn luyện viên “Huấn luyện viên thực xin lỗi, đã khiến thầy và mọi người phải lo lắng”.
“Sức khỏe đã tốt hơn chưa?”.
“Kỳ thật cũng không có việc gì” hắn thực sự nhớ không ra việc mình bị sốt tối qua “Huấn luyện viên, mọi người vào đi”.
“Bất Phá ~~” có người nũng nịu đi tới ôm lấy cánh tay hắn, lo lắng sờ sờ trán của hắn, lo lắng sờ sờ mặt của hắn “Trận đấu ngày kia anh có ra sân được không?”.
Da gà nổi hết cả lên, Lục Bất Phá nhìn thấy hai chữ “âm mưu” đang hiện lên trên mặt ai đó “Không thành vấn đề!” không dám nhìn sắc mặt của đội trưởng, hắn muốn lủi ra xa tuy nhiên thật đáng tiếc là người nào đó đã mau chóng túm lấy, nhìn hắn với ánh mắt đầy uy hiếp theo kiểu “tránh ra thử coi, chị đây sẽ hôn chú” . Lục Bất Phá lập tức thỏa hiệp, dẫn bạn gái cùng mọi người vào nhà.
Cả đội tiến vào biệt thự, xuyên qua sảnh đi vào phòng khách cực rộng. Trong phòng khách, Tây Môn Mộc Nhất, Vương Linh Linh và Tây Môn Trúc Âm đã đợi sẵn. Khi vừa nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang cười nói với Lục Bất Phá, nụ cười trên khuôn mặt Tây Môn Mộc Nhất và Vương Linh Linh ngưng trệ vài giây, ánh mắt màu lam của ai đó trở nên cực kỳ âm trầm.
Lục Bất Phá mở miệng giới thiệu: “Đây là cha mẹ nuôi mà em mới nhận ở New York”.
“Xin lỗi vì đã làm phiền” mọi người lễ phép nói.
“Cha, mẹ nuôi, đây là Hác Giai, là… khụ… bạn gái của con”.
“Cháu chào bác trai, bác gái” Hác Giai cười hết sức ngọt ngào “Cháu là bạn gái của Bất Phá, lần này anh ấy tới New York trước, cháu cũng không biết là anh ấy mới nhận cha, mẹ nuôi”.
“A… xin chào, cháu thật xinh đẹp” Vương Linh Linh liếc mắt nhìn đứa con vẫn tỉnh bơ của mình, lúng túng nói.
“Bất Phá ~~” Hác Giai nũng nịu ngẩng đầu, nhìn về phía bạn trai của mình “Sao anh lại không nói gì với người ta? Nói trước để em còn biết mà chuẩn bị quà”.
Mồ hôi lạnh của ai đó ứa hết ra “Hác Giai, anh chưa nói việc này với em sao?” ngay sau đó hắn nhanh chóng gỡ tay, tìm cách dời sự chú ý của yêu nữ đi bằng cách dẫn huấn luyện viên đến đứng cạnh mình.
“Cha nuôi, mẹ nuôi, đây là huấn luyện viên Mạnh Hoài Đông”.
“Mấy hôm nay Tiểu Phá vẫn luôn kể ông là một vị huấn luyện viện rất tốt, luôn quan tâm đến nó” Tây Môn Mộc Nhất duỗi tay ra để bắt tay đối phương.
“Bất Phá là một cầu thủ bóng rổ xuất sắc”.
“Cha nuôi, mẹ nuôi đây là bạn thân của con, Thích Quang Tổ”.
“Cháu chào bác trai, bác gái”.
“Rất vui được gặp cháu”.
“Cháu chào hai bác, cháu là Trần Quân Thụy, giống Bất Phá, đều là học sinh năm nhất, có điều cậu ấy ở khoa công nghệ thông tin còn cháu thì ở khoa sinh học. Bọn cháu cũng rất thân nhau”.
Vốn cực kỳ thân thiết với nhau, Trần Quân Thụy không chờ Lục Bất Phá giới thiệu đến mình đã nhảy vào nói, sau đó cậu ta kéo anh trai mình lại: “Đây là anh cháu, Trần Quân Nho”.
“Ngài Tây Môn, đã lâu không gặp” Cùng Thế Hoa hợp tác nhiều lần, Trần Quân Nho giơ tay ra.
“Ha ha, thì ra cậu là anh trai của đồng đội Bất Phá” Tây Môn lão gia bắt tay với vị tổng giám đốc trẻ tuổi.
“Tổng giám đốc Tây Môn đã đỡ hơn chưa?” Trần Quân Nho nói với người ngồi đối diện nãy giờ chưa có động tĩnh gì.
“Cũng đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn” Tây Môn Trúc Âm thản nhiên đáp “Mong anh thứ lỗi vì vết mổ nên tôi không tiện đứng lên”.
“Không sao, không sao” Quen thói cũ, Trần Quân Thụy quàng vai bá cổ Lục Bất Phá “Bất Phá, mày có thêm một ông anh trai, vậy là giống tao rồi. Nhưng mà anh tao là anh “xịn” nha”.
Ánh mắt của Tây Môn Trúc Âm dừng lại ở cánh tay mà Trần Quân Thụy đang khoác lên người Lục Bất Phá. Trần Quân Nho cười cười, tách em trai của mình ra lôi sang đứng bên cạnh.
Lục Bất Phá mồ hôi lạnh ứa ra, lại kéo một người tới: “Đây là đội trưởng đội con, Thương Triệt”.
“Cháu chào hai bác”.
“Chào cháu”.
Trong khi Lục Bất Phá lần lượt giới thiệu các anh em trong đội, Vương Linh Linh chỉa chỉa về phía sô pha: “Đến đây, mọi người không cần khách sáo, ngồi xuống nào”.
Lục Bất Phá làm gương ngồi ngay xuống ghế, nào biết ngay khi ấy một nữ sinh xinh đẹp vô cùng thân thiết chen tới ngồi xuống cạnh hắn, còn ôm lấy cánh tay của hắn, đầu dựa vào bờ vai của hắn, vẻ mặt tràn ngập nét ngọt ngào, đúng kiểu người đang trải qua giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt! Lục Bất Phá khổ tâm đầy mồm, hắn lại thương tổn đội trưởng thiện lương của mình rồi a. Không khí trong phòng khách có chút quỷ dị.
Bác Tề mang trà cùng điểm tâm hoa quả lên, lo lắng nhìn khuôn mặt lặng yên không nói của cậu chủ, sau đó lui ra đứng sang một bên.
Mọi người ngồi bắt đầu hàn huyên với nhau. Tây Môn Mộc Nhất hỏi han huấn luyện viên Mạnh Hoài Đông về trình độ kĩ thuật chơi bóng rổ của Lục Bất Phá, sau đó lại cao hứng nghe đồng đội của hắn kể lại mấy câu chuyện đáng xấu hổ của ai đó. Hác Giai ngoan ngoãn dựa vào người bạn trai, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn nam nhân vẫn ngồi yên không nói, nhìn tới mức khiến áo sơ mi của Lục Bất Phá ướt đẫm mồ hôi.
“Bất Phá, ngày mai mọi người định tập luyện để chuẩn bị cho trận đấu, nếu được, tôi hy vọng em có thể tham gia. Ngày kia là tới trận đấu của chúng ta rồi, đại diện của mấy đội bóng rổ chơi trong NBA đều tới xem, tôi cũng muốn cho em ra sân”.
Hàn huyên một hồi, Mạnh Hoài Đông lên tiếng.
“Huấn luyện viên, em thì không thành vấn đề”.
Tây Môn Mộc Nhất hỏi: “Huấn luyện viên Mạnh, ngày mai mấy giờ mọi người bắt đầu luyện tập? Tôi sẽ cử xe đưa Tiểu Phá đến, thằng bé còn phải uống thuốc Đông y, ở nhà thì thuận tiện hơn”.
“Sáng mai 7 giờ 30 tại “sân vận động New York””.
“Được, 7 giờ 30 phút, sáng mai tôi nhất định sẽ cử người chở Tiểu Phá tới sân vận động đúng giờ”
“Bất Phá, hôm nay bọn tao đã gặp mấy đội của Mĩ, cầu thủ bên mấy đội đó không những rất cao mà còn rất to con. Bất Phá, mày gầy như cây trúc thế này thì ngày mai gắng ăn cho nhiều vào, bằng không lúc ra sân bọn họ lại bắt nạt mày” Trần Quân Thụy lo lắng nói, tuy rằng chiều cao khiêm tốn nhưng hắn cũng không đến nỗi gầy tong teo y hệt cây gậy trúc như thằng bạn.
“Tao sẽ cẩn thận”.
“Bất Phá, ngày mai chúng ta nhất định sẽ cố gắng, mọi người cùng cố lên”.
“Cảm ơn nhá, Quang Tổ”.
Đội trưởng Thương Triệt giống tên nào đó cũng không nói chuyện, Lục Bất Phá cảm thấy cực kỳ áy náy. Nghĩ tới biện pháp mà chị Lily bày cho mấy hôm trước, hắn quyết định trước trận đấu tìm cơ hội ngả bài với đội trưởng.
Kim đồng hồ mau ngả về số 11, Mạnh Hoài Đông nói: “Giờ cũng không còn sớm, sức khỏe của tiểu Phá cũng không có vấn đề, tôi có thể yên tâm được rồi. Chúng tôi cũng phải đi thôi”.
“Huấn luyện viên Mạnh, lần sau nếu có cơ hội tới New York, nhất định phải báo cho tôi biết” Tây Môn Mộc Nhất đứng dậy tiễn bước.
Tây Môn Trúc Âm phá lệ cũng chậm rãi đứng lên: “Cảm ơn huấn luyện viên Mạnh đã chăm sóc Tiểu Phá”.
“Tôi là huấn luyện viên của em ấy, đó là điều tôi phải làm” Mạnh Hoài Đông nhìn thêm vài lần người thực yên lặng cả tối nay, sau đó mới quay sang nói với người cũng không được năng nổ lắm khác: “Bất Phá, cố chăm sóc bản thân đấy”.
“Huấn luyện viên, thực xin lỗi đã làm mọi người phải lo lắng” Lục Bất Phá rất muốn trừng tên đầu sỏ gây ra chuyện này vài cái, nhưng ngại có yêu nữ dính bên nên hắn đành nhịn xuống.
“Bác trai, bác gái, đêm nay cháu ở lại chăm sóc Bất Phá được không ạ?” bạn gái quang minh chính đại đưa ra yêu cầu. Một người nào đó ảm đạm, trái tim đau nhói, một người khác mồ hôi lạnh ứa ra ướt đẫm người, còn một người nữa ánh mắt trở nên âm trầm.
Có thể nói không được sao? Đương nhiên là không được. Người ta là bạn gái “hàng thật giá thật” của Lục Bất Phá. Vương Linh Linh xấu hổ, cười cười: “Đương nhiên là có thể”.
“Hác Giai” Lục Bất Phá rất sợ.
“Bất Phá, anh đã bỏ người ta lại một mình nhiều ngày rồi” yêu nữ nào đó hờn dỗi.
Tiễn bước huấn luyện viên cùng mọi người, Lục Bất Phá mang theo yêu nữ cả tối bám chặt lấy cánh tay của mình quay trở về phòng khách. Tây Môn Mộc Nhất và Vương Linh Linh cũng chưa tính đi nghỉ, hai người còn muốn ngồi nói chuyện với Lục Bất Phá một chút. Tuy nhiên vừa mới trở lại phòng khách, Hác Giai lại ôm lấy tay bạn trai cùng ngồi xuống, lúc này chỉ có hai người trên chiếc sô pha.
Tò mò nhìn về phía nam nhân mặt than, Hác Giai mở miệng: “Mạo muội hỏi một câu, ngài có phải là ngài Tây Môn Trúc Âm không?”.
“Đúng vậy” đôi mắt lam âm trầm, sâu thẳm như không đáy.
Lục Bất Phá mồ hôi lạnh ứa ra ào áo: “Hác Giai, em biết anh ta à?”.
“Cũng không thể nói là biết được, gần đây tin tức về ngài Tây Môn rất nhiều, vì vậy em liếc qua một cái là nhận ra ngay. Tuy nhiên, vừa rồi mọi người đều có mặt nên em không tiện nói”.
Tây Môn Mộc Nhất và Vương Linh Linh cảm thấy khiếp sợ, cô bé này không phải đơn giản.
“Hác Giai” Lục Bất Phá thầm mắng chính mình, hắn quên khuấy mất.
Hác Giai lại vô cùng thân thiết níu lấy anh bạn trai đang khẩn trương của mình, hì hì cười: “Bất Phá, anh sao lại khẩn trương thế? Chẳng lẽ anh nhớ tới mấy lời em nói trước đây? Ai nha, anh đừng lo lắng, em vẫn chưa nói gì mà. Anh cũng bảo đó là chuyện của anh ta với người khác mà, người ngoài như chúng ta không thể tự tiện kết luận. Chỉ là em rất tò mò nha, tại sao anh lại quen với ngài Tây Môn vậy? Chẳng phải anh mới tới New York mấy ngày thôi sao? Mà sao lại cố tình gặp ngài Tây Môn đây thế “.
“Cô Hác Giai hình như có chút bất mãn với tôi” bình tĩnh nam nhân bình tĩnh mở miệng.
Hác Giai lại cười hì hì, càng dán chặt hơn vào bạn trai của mình: “Đúng vậy, tuy nhiên tôi không phải bất mãn với anh mà là tôi không thích anh. Anh có thể làm như thế đối với bạn thân lâu năm của mình thì có lẽ cũng có thể làm thế với bạn trai tôi”.
“Hác Giai” Lục Bất Phá lên tiếng.
Hác Giai quay đầu, đầy tội lỗi nói: “Thực xin lỗi, bác trai bác gái, cháu không có ác ý. Cháu rất vui vì ở New York có người chăm sóc Bất Phá. Bất Phá nhà cháu năm trước gặp tai nạn, nằm trên giường hôn mê suốt một năm rồi mới tỉnh lại, nhà cháu rất lo lắng cho anh ấy. Hiện tại anh ấy lại có thêm một người cha, một người mẹ nữa, cháu nghĩ dì và chú ở nhà hẳn là rất vui. Chỉ là, thực có lỗi, tin tức về ngài Tây Môn Trúc Âm dạo này nhiều quá, do vậy nữ sinh bọn cháu không được thích ngài đây cho lắm”.
“Cô Hác Giai không chút giấu diếm cảm xúc của mình, tôi thực khâm phục” nam nhân bình tĩnh lại lên tiếng “Người khác có thích tôi hay không tôi cũng không quan tâm. Mấy bài báo viết về tôi, chân tướng đằng sau tôi cũng không có nghĩa vụ phải nói với người ngoài”.
“Vậy ngài Tây Môn phải nói điều đó với ai đây?” Hác Giai chọi lại gay gắt “Người liên quan thì đã chết, chẳng lẽ ngài muốn gửi tin đến thiên đường cho anh ta? Tôi cũng không muốn bạn trai tôi sau này phải chịu thương tổn như thế. Ngài tài cán vì một người phụ nữ nhẫn tâm thương tổn người bạn thân quen biết suốt mười tám năm của mình thì cũng có thể tài cán vì một người phụ nữ khác làm thương tổn người em trai mới quen không tới vài ngày lại không hề có chung huyết thống này”.
Tây Môn Mộc Nhất nhẫn nhịn không nói. Tây Môn Trúc Âm đạm mạc nhìn Hác Giai. Vương Linh Linh thực lo lắng nhìn cô, bà không thể nói với Hác Giai việc Bất Phá thực ra là Đoạn Hoa.
“Hác Giai, em đừng nói nữa” người nào đó chỉ mải mong bạn gái của mình nhanh nhanh mà dừng lại nên không hề phát hiện ra sự khác thường.
Hác Giai lại ngọt ngào cười, dựa sát mà nói chính xác hơn là chui hẳn vào lòng bạn trai: “Người ta lo lắng cho anh thôi, anh đẹp trai như thế, lại gầy [thụ] (*) như thế, người ta sợ anh bị bắt nạt. Anh không thích thì em không nói nữa. Em quên khuấy mất là anh cũng không phải dạng vô y vô dựa. Dù sao giải đấu giao hữu này kết thúc thì anh cũng về Hồng Kông, anh ta muốn bắt nạt anh cũng không bắt nạt được”.
(*) trong tiếng trung thụ [受]với gầy [瘦] có âm đọc giống nhau đều là shòu.
“Hác Giai!”.
“Thôi thôi được rồi, dữ thế, em không nói nữa là được chứ gì”.
Hác Giai cuối cùng đành không cam tâm câm miệng, thuận tiện tặng cho nam nhân vẫn đang nhìn mình kia ánh mắt khinh thường.
“Cha nuôi, mẹ nuôi, thực xin lỗi, Hác Giai lại nói lung tung” Lục Bất Phá nhướng mày, có người véo tay hắn.
Tây Môn Mộc Nhất không nói một tiếng, Vương Linh Linh thực xấu hổ: “Không sao, Hác Giai cũng là vì lo lắng cho con”.
“Bác gái thực là người tốt, không giống ai đó luôn thích bắt nạt cháu” Hác Giai ôm sát cánh tay người nào đó, “Bác gái, cháu thực thích bác và bác trai, thật đấy ạ, sau này mong hai bác càng thêm thương yêu Bất Phá”.
“Chúng ta dĩ nhiên là phải thương yêu nó rồi, nó là con của bọn ta mà” Tây Môn lão gia lớn giọng đáp. Bất bình thay cho thằng con mình.
“Bác trai, bác gái, giờ cũng không còn sớm nữa, ngày mai Bất Phá còn phải tham gia buổi luyện tập, chúng cháu đi ngủ trước” véo chỗ còn tí thịt trên cánh tay ai đó, Hác Giai đứng lên, tên bạn trai đáng thương cũng không thể không đứng lên cùng.
Vương Linh Linh nhìn vào mắt con: “A, được, đúng là nên nghỉ ngơi, cháu và Bất Phá…”.
“Cháu với Bất Phá ngủ cùng một phòng là được, bọn cháu đã sớm ở chung rồi”.
“Hác Giai!” người nào đó muốn kháng nghị nhưng chưa kịp làm gì đã bị người ta hung hăng véo về phòng. Trong phòng khách, không khí nháy mắt trở nên nóng hừng hực.
“A, có chuyện này em quên nói” Hác Giai ngượng ngùng ôm tay bạn trai, liếc nhanh về phía đôi mắt âm trầm của nam nhân kia: “Hôm nay mẹ gọi điện thoại cho em, mẹ bảo đã cùng dì trao đổi rồi, ngày 15 tháng 8 năm nay chúng ta đính hôn”.
“Cái gì?!” .
Bạn gái cười duyên.