Chương : 34
New York, 9 giờ 30 phút sáng ngày 23 tháng 6, giải đấu bóng rổ giao hữu sinh viên Mĩ – Trung chính thức bắt đầu, giải đấu áp dụng phương thức bốc thăm chia bảng đấu loại, tất cả có 5 bảng, mỗi bảng có ba đội bóng. Do đây là giải giao hữu, cùng với đó là thực lực hai bên có chút chênh lệch nên giải đấu này không chú trọng nhiều vào vấn đề đội bóng nào vô địch, cái mà họ quan tâm tới là biểu hiện của các cầu thủ trên sân. Kết thúc giải đấu sẽ bầu chọn ra mười cầu thủ tiềm năng, năm cầu thủ chơi tốt nhất và một cầu thủ chơi xuất sắc, nếu lọt vào mắt xanh của quản lý các đội chuyên nghiệp chơi trong NBA thì còn có thể được ký hợp đồng cùng.
Bởi vì số đội của Mĩ gấp đôi số đội của Trung Quốc nên ở mỗi một vòng ban tổ chức sẽ đặc cách cho một đội bóng Trung Quốc đi tiếp vào vòng tiếp theo, nói cách khác sau vòng một, từ mười sáu đội sẽ có mười đội tiến vào vòng trong. Vòng loại thứ hai chấm dứt , sẽ có sáu đội đi tiếp, vòng cuối cùng còn lại bốn đội sẽ tranh giải nhất nhì ba.
Sau khi ban tổ chức tuyên bố khai mạc, trận đấu đầu tiên: đội bóng rổ của Đại học Quốc gia Đài Loan tiếp đội bóng rổ của đại học Washington. Đại học Hồng Kông hôm nay sẽ đấu trận thứ hai, đối thủ là đại học Andrews, ngày mai bọn họ đấu tiếp với đại học Chicago. Nếu đội của bọn họ toàn thắng thì dĩ nhiên sẽ thuận lợi tiến vào vòng trong, còn nếu cả hai trận đều thua thì số phận bị đào thải là không thể tránh khỏi. Vì vấn đề chênh lệch thực lực giữa hai bên nên ban tổ chức đã sắp xếp ở mỗi bảng một đội bóng Mĩ tương đối yếu. Giải đấu tiến hành vòng một xong, phía Mĩ sẽ tổ chức ba ngày giao lưu, để cho các cầu thủ Trung Quốc có dịp đi thăm quan thành phố New York.
Mọi người đều thực khẩn trương, không còn ai ngồi lại ở phòng nghỉ của cầu thủ, Mạnh Hoài Đông dẫn theo đội của mình đến ngồi ở khán đài quan sát trận đấu giữa đại học Washington với đại học Quốc gia Đài Loan. Lục Bất Phá trùm lên đầu một chiệc khăn lông lớn, che khuất phần lớn khuôn mặt mình, đây là thói quen trước mỗi trận đấu của hắn. Xuyên qua khe hở chăm chú quan sát diễn biến trận đấu, việc hồ đồ làm cùng nam nhân tối hôm qua cơ hồ đã bay biến khỏi tâm trí hắn.
Bóng rổ ở Mĩ có thể nói là giống như bóng bàn ở Trung Quốc vậy, một đội bóng rổ ở đại học bình thường cũng rất có thực lực. Trên sân, diễn biến trận đấu hết sức gay cấn, các thành viên của đội đại học Quốc gia Đài Loan chơi cực kỳ ăn ý, không vì đối phương là đội bóng của Mĩ mà luống cuống. Đầu trận, điểm số chênh lệch luôn chỉ là một con số tuy nhiên đến hiệp thứ ba, nhược điểm về thể lực của các cầu thủ Trung Quốc dần bộc lộ, điểm số chênh lệch cũng vì thế dần dần cách biệt. Sau một tiếng bốn mươi phút, trận đấu đầu tiên chấm dứt, đại học Quốc gia Đài Loan thua đại học Washington với tỉ số 88 : 108. Khi tiếng còi hết giờ vang lên, Mạnh Hoài Đông cùng các đội viên rời khỏi khán đài quay trở lại phòng nghỉ của cầu thủ.
Cánh cửa vừa khép lại, Trần Quân Thụy bắt đầu lầm bầm chửi rủa: “Không công bằng mà. Đội bóng của bọn họ nhiều hơn bên mình, thực lực cũng mạnh hơn bên mình. Cái giải này căn bản không phải gọi là giải giao hữu mà phải gọi là giải bắt nạt mới đúng”.
“Quân Thụy” Thương Triệt lên tiếng. Trần Quân Thụy bất mãn hừ mấy tiếng rồi đi đến ngồi xuống băng ghế.
Thiếu niên liền kéo chiếc khăn vẫn đội nãy giờ trên đầu xuống: “Bọn họ bắt nạt chúng ta thì chúng ta bắt nạt lại. Quân Thụy, mày với tao mà liên thủ là thiên hạ vô địch, sợ cái gì”.
Trần Quân Thụy nhìn hắn vài giây rồi đột nhiên nhảy dựng lên bổ nhào vào người hắn: “Bất Phá, mày không thể để bọn họ bắt nạt tao”.
“Andrews, Andrews, thực lực của bọn họ rất mạnh, chúng ta cũng không yếu” Lục Bất Phá bóp cổ Trần Quân Thụy, “Làm cho bọn họ bất ngờ”.
“Bất Phá, thế thì cây gậy trúc nhà mày cần phải kiên trì đến cùng” Trần Quân Thụy cũng không chịu thua kém bóp lại tên kia.
…
Trước TV, Vương Linh Linh, Tây Môn Mộc Nhất ôm cháu trai yêu quý ngồi ở sô pha chăm chú theo dõi trận đấu. Đội đại học Hồng Kông xuất hiện, vừa nhìn thấy thiếu niên gầy như cây trúc, hai người liền cực kỳ kích động. Loại cảm xúc này thực mới mẻ, có cả sự kiêu ngạo hòa lẫn trong đó. Tây Môn Dật Hoa im lặng ngồi trên đùi bà mình, khi bình luận viên giới thiệu đội hình hai đội, thằng bé đột nhiên chỉ vào TV kêu: “Anh, anh”.
Một người đang nằm trên ghế sô pha liền cầm lấy bàn tay nho nhỏ của đứa bé, sửa lại: “Là chú chứ không phải là anh”.
“Cha, chú”.
Đứa nhỏ ngoan ngoãn sửa miệng, Tây Môn Trúc Âm thực vừa lòng.
“Ông à, tôi có chút lo lắng. Bất Phá gầy như thế, ông xem cầu thủ đối phương to con như thế, vạn nhất bọn họ lỡ tay làm nó bị thương thì sao?”.
“Đúng vậy, tôi cũng lo”.
“Nếu không, ngày mai chúng ta đến xem trận đấu đi, còn cổ vũ cho Bất Phá”.
“Được”.
Lúc này, điện thoại trong phòng vang lên, bác Tề tiếp điện thoại, sau khi đầu dây bên kia nói ra thân phận, ông liền che lại ống nghe: “Lão gia, phu nhân, là điện thoại của mẹ Bất Phá”.
“Lục phu nhân? Mau đưa cho ta” Tây Môn lão gia nhanh chóng tiếp máy. Ánh mắt màu lam của ai đó thực trầm.
“Chào bà, Lục phu nhân”.
“Đúng vậy, Bất Phá đang tham gia trận đấu”.
“Bà định đến Mĩ? Thật tốt quá! Chuyến bay bao nhiêu, chúng tôi sẽ đến đón bà và Lục tiên sinh”.
“Được, được. Bà đừng khách khí, cứ đến nhà tôi ở. Sao có thể đến khách sạn được? không nên, không nên, nhất định phải tới nhà chúng tôi”.
“Không không, tôi và Linh Linh nhất định phải đến đón, muộn mấy cũng đi”.
“Được, tạm thời chúng tôi sẽ không nói cho Bất Phá, cho thằng bé bất ngờ”.
Tây Môn lão gia làm động tác như đang viết, bác Tề ngay lập tức cầm giấy bút tới.
“Chuyến bay JQ7511. Được, sáng mai gặp”.
Dùng một điện thoại khác, bác Tề gọi đến sân bay hỏi về thời gian hạ cánh của chuyến bay.
Cúp điện thoại, Tây Môn Mộc Nhất và Vương Linh Linh lo lắng đợi một lúc, chợt nghe bác Tề kích động nói: “Lão gia, phu nhân,chuyến bay của Lục phu nhân và Lục tiên sinh sẽ hạ cánh vào lúc 3 giờ 20 phút rạng sáng mai”.
“Chuẩn bị phòng cho Lục phu nhân và Lục tiên sinh, phòng bếp chuẩn bị chút cháo. A Tề, sáng mai ta cùng phu nhân sẽ đến sân bay đón họ, ông ở nhà chuẩn bị cho tốt việc tiếp đãi”.
“Vâng thưa lão gia”.
“Ba, con sẽ cùng đi”.
Tây Môn lão gia nhìn đứa con của mình, nghĩ nghĩ nói: “Cũng tốt. Đêm nay ngươi ngủ sớm một chút, phải cố mà chăm sóc bản thân cho tốt”.
“Vâng”.
“Chú, chú” Tây Môn Dật Hoa gọi người mà mình nhận thức trong TV, Tây Môn Mộc Nhất cùng Vương Linh Linh vừa thấy trận đấu bắt đầu liền vội vàng ngồi xuống, tâm tình lại cực kỳ kích động. Hiệp thứ nhất, Lục Bất Phá không vào sân, Tây Môn Mộc Nhất nhân dịp đó nói: “Trúc Âm, trong khoảng thời gian cha mẹ của Bất Phá đến Mĩ, ngươi nhớ nói chuyện với họ nhiều vào. Chuyện của ngươi với Nhược Lan đưa trên mấy phương tiện truyền thông rất nhiều, cho dù bọn họ ở Hồng Kông cũng biết được ít nhiều”.
“Ba, con biết việc gì mình cần làm”.
Tây Môn lão gia gật gật đầu, nghĩ đến yêu cầu của Lục phu nhân, ông lại nhịn xuống.
Hiệp thứ nhất, thực lực mà đội đại học Hồng Kông khiến phía bên Mĩ không khỏi chấn động. Vừa vào trận, Thương Triệt liền cho đối phương hai cú chắn bóng, bốn cú rebound [1] hoàn hảo,cổ vũ rất lớn đến tinh thần của đội bóng đến từ Trung Quốc. Trong khi đó, người mà mọi khi vốn cực kỳ trẻ con như Trần Quân Thụy hôm nay cũng biến thành một con người hoàn toàn khác, cả người trở nên dị thường sắc bén, thân thủ cũng vô cùng bén nhạy. Một khi bóng đã vào trong tay hắn thì đối thủ khó mà cướp lại được, thậm chí hắn còn hung dữ nhìn chằm chằm vào đối phương. Cái đầu rõ thấp nhưng một khi đã trừng thì vẫn tạo ra một cảm giác áp bách nhất định đến đối thủ. Sau khi hiệp một chấm dứt, đại học Hồng Kông cư nhiên dẫn trước Andrews 7 điểm.
[1] rebound: tranh bóng bật bảng
“Cứ dựa theo tiết tấu như vừa rồi chơi tiếp, làm cho đối phương bị cuốn theo tiết tấu của chúng ta, không có gì phải lo lắng, bọn họ còn khẩn trương hơn chúng ta nhiều” nhân lúc nghỉ giải lao sau hiệp một, Mạnh Hoài Đông dặn dò mọi người, “Thương Triệt, hiệp thứ hai, bọn họ nhất định sẽ lưu ý đến việc kèm em. Thiện Đường, hiệp hai em sẽ phụ trách các cú rebounds và đoạt bóng, Thương Triệt lưu ý số 9 bên đó. Bất Phá, hiệp hai em ra sân, Tả Thiện, em vào nghỉ”.
“Vâng thưa huấn luyện viên”.
Trợ lý huấn luyện viên phân tích rất nhanh những điểm cần chú ý bên phía đối phương, ông vừa mới nói xong thì tiếng còi hiệp tiếp theo đã vang lên.
“Cố lên!”.
Thương Triệt vươn tay, mọi người ấn lên: “Cố lên!”.
“Thương Triệt cố lên! Bất Phá cố lên! Đại học Hồng Kông cố lên!”.
Trên khán đài, cổ động viên với người dẫn đầu là Hác Giai ra sức hò hét, bao nhiêu từ ngữ tốt đẹp đã sớm được các người đẹp xả ra hết. Lục Bất Phá nhảy nhót tiến vào sân, nhìn về phía Trần Quân Thụy, nháy mắt mấy cái.
“A~~ Thương Triệt đẹp trai quá ah~~” đang ngồi trên khán đài, hai mắt người đẹp mê trai nào đó đã biến thành tim hồng. Thích Quang Tổ khó hiểu hỏi: “Hác Giai, người rất đẹp trai không phải nên là Bất Phá sao?”.
“Hắn như cây gậy trúc thế vậy, sao đẹp trai bằng Thương Triệt được. Ư ư, Thương Triệt sao lại đẹp trai như vậy ~~~”.
Thích Quang Tổ nhức đầu.
…
“Vương ca, anh trai em ra có được không, có thể chống đỡ đến hiệp tiếp theo được không? Anh ấy mặc quần đùi vào, nhìn qua lại càng gầy” bên kia, cũng đến xem trận đấu, Đoạn Vũ lo lắng hỏi.
Vương Chỉ nhân cơ hội ôm lấy cậu: “Yên tâm, gầy cũng có cái chỗ hay của gầy, người khác không đề phòng anh em”.
“Không được, anh em như vậy là không được, ít nhất cũng phải giống như em”.
Vương Chỉ liếm liếm miệng, đột nhiên vẻ mặt meo meo liếc ngang liếc dọc cơ thể của chú dê con chưa nhận thấy mùi nguy hiểm bên cạnh.
Qua một phần ba hiệp đấu, trên khán đài thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kinh hô của khán giả. Cầu thủ số 16 mới được thay vào sân của đại học Hồng Kông kết hợp với đồng đội số 21 có vóc người nhỏ bé tái hiện lại những cú chuyền bóng cùng giữ bóng diệu ảo mà cặp đôi huyền thoại thế kỉ trước của Mĩ từng thể hiện khi tham gia thế vận hội Olympic. Đây chẳng phải là kĩ thuật mà chỉ có cầu thủ của Mĩ mới thể hiện được sao? Vì sao hai cầu thủ châu Á lại có được kĩ năng này. Mà đấu pháp của cầu thủ số 16 kia cũng pha trộn phong cách chơi của Mĩ. Cây gậy trúc dễ dàng vượt qua các cầu thủ to con bên phía đối phương, mặc kệ là ném 3 điểm, slam dunk [2] hay layup [3] đều vô cùng hoàn mỹ.
[2] Dunk/Slam dunk: úp rổ.
[3] Layup: lên rổ (chạy đến gần rổ, nhảy lên và ném bóng bật bảng)
“Bất Phá!”.
Hậu vệ dẫn bóng Trần Quân Thụy đoạt bóng từ trong tay đối phương. Hắn cũng không thèm nhìn xung quanh mà chuyền ngay bóng sang bên phải, một bóng người nhảy vọt tới vượt qua cầu thủ đội bạn tiếp được bóng rồi chạy cực nhanh đến ngoài vạch ba điểm, nhảy lấy đà. Động tác người này quá mau lẹ khiến đối phương không kịp phòng bị.
“drop~~~” cú ném chính xác, toàn trường lại ồ lên. Lúc này điểm số là 42:28. Từ lúc cầu thủ số 16 vào sân, điểm của đội đại học Hồng Kông liên tục tăng. Có như vậy mọi người mới hiểu được, thực ra gậy trúc thiếu niên mới chính là lá bài bí mật của đại học Hồng Kông, khó trách hôm giao lưu hắn lại không xuất hiện, thì ra là để tránh người khác chú ý. Ánh mắt của vài vị huấn luyện viên nhìn Mạnh Hoài Đông ngay lập tức thay đổi, thực đáng thương cho huấn luyện viên nhà chúng ta cứ như vậy bị coi là một nhân vật nham hiểm, thâm tàng bất lộ.
Ngồi trước TV, nam nhân đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi nụ cười cùng tư thế của thiếu niên đang chơi trên sân. Trong TV, bộ dạng của thiếu niên mặc dù đã thay đổi, tuy nhiên ánh mắt của hắn, nụ cười của hắn vẫn quen thuộc như trước đây, không chút biến hóa. Nhìn thiếu niên mặc sức thể hiện năng lực của mình trên sân, nhìn thiếu niên bá vai bá cổ ăn mừng với đồng đội sau khi ghi điểm, nhìn thiếu niên căng thẳng phối hợp với đồng đội, nam nhân cảm thấy thiếu niên là người đẹp nhất trên thế gian này.
“Ba, mẹ. Bất Phá rất yêu quý đồng đội cùng bạn bè trên trường, cũng không thể rời xa cha mẹ hiện tại của cậu ấy. Sau này có lẽ con sẽ thường xuyên chạy qua chạy lại giữa New York và Hồng Kông, Dật Hoa tạm thời nhờ ba mẹ chăm sóc hộ” vừa chăm chú nhìn thiếu niên trong TV, nam nhân vừa nói.
“Trúc Âm, Bất Phá liệu có tha thứ cho ngươi?” Tây Môn Mộc Nhất hỏi.
Nam nhân cười nhẹ: “Mặc kệ cậu ấy có nguyện tha thứ cho con hay không thì cậu ấy vẫn đều là của con” trong đôi mắt màu lam vẫn là sự cố chấp như mọi khi. Tây Môn lão gia hừ một tiếng, Tây Môn phu nhân cuối cùng cũng yên tâm để nở một nụ cười.
Sau một tiếng bốn mươi phút, trấn đấu gay cấn cuối cùng cũng kết thúc. Đại học Hồng Kông đã khiến cho mọi người phải nhìn bằng một ánh mắt khác với ưu thế 112:89 được họ giữ vững đến phút cuối. Cùng với đó, mọi người cũng rất quân tâm đến cầu thủ số 16 – thiếu niên gầy như cây trúc chỉ xuất hiện trong hai hiệp.
Cả người ướt đẫm mồ hôi, Lục Bất Phá thở hổn hển tựa vào người Trần Quân Thụy – kẻ đã chơi suốt cả bốn hiệp, hai người nhìn nhau cười. Bọn họ là bộ đôi chơi tuyệt nhất hôm nay. Đang lúc bị vị đội trưởng anh tuấn tha về phòng nghỉ thì có người gọi.
“Bất Phá, Quân Thuy”.
Hai người vừa nhấc đầu, chỉ thấy loáng tháng ánh sáng đột nhiên sáng ngời, người đẹp Hác Giai cầm theo máy ảnh: “Hôm nay hai người chơi quá tuyệt vời!”. Không biết ai đó khi nhìn thấy tấm ảnh này có ghen đến phun hỏa không nhỉ.
“Hác Giai, nụ cười của em thật tà ác” Lục Bất Phá mở miệng.
“Nào có” yêu nữ che miệng mỉm cười sau đó mới nũng nịu hướng đến người tràn ngập hương vị nam tính nói, “Thương Triệt, hôm nay anh thể hiện cũng rất tuyệt”.
“Cảm. cảm ơn” chịu ảnh hưởng bởi cây gậy trúc bên cạnh, nội tâm của Thương Triệt kì thật thực hỗn loạn.
Giữa trưa, Hác Giai mời tất cả các cầu thủ của đội đến ăn ở một nhà hàng cực kỳ xa hoa ở New York. Sau khi ăn cơm xong, đoàn người trở lại nghe huấn luyện viên dặn dò về những điều cần chú ý ở trận ngày hôm sau. Đến khi xong xuôi mọi việc thì đã là hơn 4 giờ chiều. Hác Giai cùng Lục Bất Phá trở về biệt thự nhà Tây Môn, ngồi trên taxi, Hác Giai quay đầu lại nhìn Thương Triệt – người tiễn họ ra taxi vẫn đứng trước cửa khách sạn, không đi vào.
“Hác Giai, có phải bà đang suy tính xem có nên bổ nhào vào Thương Triệt đúng không?” Lục Bất Phá dĩ nhiên cũng thấy được.
Taxi quẹo sang đường khác, Hác Giai lúc nào mới mang theo lưu luyến không thôi xoay đầu lại. “Chờ giải đấu này kết thúc. Bất Phá, nếu Thương Triệt chết sống cũng không cần tôi, tôi liền mang theo cả đứa nhỏ của anh ấy gả cho ông, tức chết anh ấy”.
“OK, tôi ủng hộ bà”.
Hai người vừa trở lại nhà Tây Môn, Lục Bất Phá liền bị Vương Linh Linh kéo đến ngồi xuống sô pha, bát súp đã chuẩn bị sẵn được bưng tới, bác Tề còn khoa trương tới mức bê cả chậu rửa chân đến, Lục Bất Phá nghiễm nhiên trở thành hoàng thượng nhà Tây Môn.
“Chú, chú” Tây Môn Dật Hoa bổ nhào vào người ông chú trẻ tuổi của mình. Lục Bất Phá yêu thương ôm lấy thằng bé, múc súp cho đứa nhỏ ăn. Nhìn đứa nhỏ này, trong lòng Hác Giai có chút không thoải mái, Bất Phá nhà người ta vẫn còn là trai tân chưa bóc tem a.
Chưa tới 7 giờ, sớm đã ăn cơm chiều, Lục Bất Phá trở về phòng nghỉ ngơi, mà hộ tống hắn về phòng là một vị bệnh nhân nào đó. Tây Môn Mộc Nhất cùng Vương Linh Linh cũng không nói cho Lục Bất Phá biết cha mẹ hắn sắp tới đây bởi vì nữ thần đại nhân muốn làm cho thằng con mình bất ngờ.
Trong phòng ngủ, hai người vốn dĩ là nên ngủ đang ôm lấy nhau, đôi môi của hai người không ngừng dây dưa. Nói chính xác hơn thì gậy trúc thiếu niên đang bị tên bệnh nhân nhà hắn đặt dưới thân, hôn hết sức nhiệt tình.
“Tôi, ngày mai, ưm ư, có trận đấu”.
“Tôi muốn cậu”.
“Của cậu, thương….”.
“Đừng lo”.
Nam nhân vừa hôn vừa vuốt ve thiếu niên mãi cho đến khi sắp nhịn không nổi, anh mới đầy lưu luyến buông thiếu niên ra, để cho thiếu niên nghỉ ngơi cho tốt. Thiếu niên mải mê ngủ mà không biết rằng nam nhân đã cố tình tặng lên cổ hắn vài vết hồng khả nghi.
Bởi vì số đội của Mĩ gấp đôi số đội của Trung Quốc nên ở mỗi một vòng ban tổ chức sẽ đặc cách cho một đội bóng Trung Quốc đi tiếp vào vòng tiếp theo, nói cách khác sau vòng một, từ mười sáu đội sẽ có mười đội tiến vào vòng trong. Vòng loại thứ hai chấm dứt , sẽ có sáu đội đi tiếp, vòng cuối cùng còn lại bốn đội sẽ tranh giải nhất nhì ba.
Sau khi ban tổ chức tuyên bố khai mạc, trận đấu đầu tiên: đội bóng rổ của Đại học Quốc gia Đài Loan tiếp đội bóng rổ của đại học Washington. Đại học Hồng Kông hôm nay sẽ đấu trận thứ hai, đối thủ là đại học Andrews, ngày mai bọn họ đấu tiếp với đại học Chicago. Nếu đội của bọn họ toàn thắng thì dĩ nhiên sẽ thuận lợi tiến vào vòng trong, còn nếu cả hai trận đều thua thì số phận bị đào thải là không thể tránh khỏi. Vì vấn đề chênh lệch thực lực giữa hai bên nên ban tổ chức đã sắp xếp ở mỗi bảng một đội bóng Mĩ tương đối yếu. Giải đấu tiến hành vòng một xong, phía Mĩ sẽ tổ chức ba ngày giao lưu, để cho các cầu thủ Trung Quốc có dịp đi thăm quan thành phố New York.
Mọi người đều thực khẩn trương, không còn ai ngồi lại ở phòng nghỉ của cầu thủ, Mạnh Hoài Đông dẫn theo đội của mình đến ngồi ở khán đài quan sát trận đấu giữa đại học Washington với đại học Quốc gia Đài Loan. Lục Bất Phá trùm lên đầu một chiệc khăn lông lớn, che khuất phần lớn khuôn mặt mình, đây là thói quen trước mỗi trận đấu của hắn. Xuyên qua khe hở chăm chú quan sát diễn biến trận đấu, việc hồ đồ làm cùng nam nhân tối hôm qua cơ hồ đã bay biến khỏi tâm trí hắn.
Bóng rổ ở Mĩ có thể nói là giống như bóng bàn ở Trung Quốc vậy, một đội bóng rổ ở đại học bình thường cũng rất có thực lực. Trên sân, diễn biến trận đấu hết sức gay cấn, các thành viên của đội đại học Quốc gia Đài Loan chơi cực kỳ ăn ý, không vì đối phương là đội bóng của Mĩ mà luống cuống. Đầu trận, điểm số chênh lệch luôn chỉ là một con số tuy nhiên đến hiệp thứ ba, nhược điểm về thể lực của các cầu thủ Trung Quốc dần bộc lộ, điểm số chênh lệch cũng vì thế dần dần cách biệt. Sau một tiếng bốn mươi phút, trận đấu đầu tiên chấm dứt, đại học Quốc gia Đài Loan thua đại học Washington với tỉ số 88 : 108. Khi tiếng còi hết giờ vang lên, Mạnh Hoài Đông cùng các đội viên rời khỏi khán đài quay trở lại phòng nghỉ của cầu thủ.
Cánh cửa vừa khép lại, Trần Quân Thụy bắt đầu lầm bầm chửi rủa: “Không công bằng mà. Đội bóng của bọn họ nhiều hơn bên mình, thực lực cũng mạnh hơn bên mình. Cái giải này căn bản không phải gọi là giải giao hữu mà phải gọi là giải bắt nạt mới đúng”.
“Quân Thụy” Thương Triệt lên tiếng. Trần Quân Thụy bất mãn hừ mấy tiếng rồi đi đến ngồi xuống băng ghế.
Thiếu niên liền kéo chiếc khăn vẫn đội nãy giờ trên đầu xuống: “Bọn họ bắt nạt chúng ta thì chúng ta bắt nạt lại. Quân Thụy, mày với tao mà liên thủ là thiên hạ vô địch, sợ cái gì”.
Trần Quân Thụy nhìn hắn vài giây rồi đột nhiên nhảy dựng lên bổ nhào vào người hắn: “Bất Phá, mày không thể để bọn họ bắt nạt tao”.
“Andrews, Andrews, thực lực của bọn họ rất mạnh, chúng ta cũng không yếu” Lục Bất Phá bóp cổ Trần Quân Thụy, “Làm cho bọn họ bất ngờ”.
“Bất Phá, thế thì cây gậy trúc nhà mày cần phải kiên trì đến cùng” Trần Quân Thụy cũng không chịu thua kém bóp lại tên kia.
…
Trước TV, Vương Linh Linh, Tây Môn Mộc Nhất ôm cháu trai yêu quý ngồi ở sô pha chăm chú theo dõi trận đấu. Đội đại học Hồng Kông xuất hiện, vừa nhìn thấy thiếu niên gầy như cây trúc, hai người liền cực kỳ kích động. Loại cảm xúc này thực mới mẻ, có cả sự kiêu ngạo hòa lẫn trong đó. Tây Môn Dật Hoa im lặng ngồi trên đùi bà mình, khi bình luận viên giới thiệu đội hình hai đội, thằng bé đột nhiên chỉ vào TV kêu: “Anh, anh”.
Một người đang nằm trên ghế sô pha liền cầm lấy bàn tay nho nhỏ của đứa bé, sửa lại: “Là chú chứ không phải là anh”.
“Cha, chú”.
Đứa nhỏ ngoan ngoãn sửa miệng, Tây Môn Trúc Âm thực vừa lòng.
“Ông à, tôi có chút lo lắng. Bất Phá gầy như thế, ông xem cầu thủ đối phương to con như thế, vạn nhất bọn họ lỡ tay làm nó bị thương thì sao?”.
“Đúng vậy, tôi cũng lo”.
“Nếu không, ngày mai chúng ta đến xem trận đấu đi, còn cổ vũ cho Bất Phá”.
“Được”.
Lúc này, điện thoại trong phòng vang lên, bác Tề tiếp điện thoại, sau khi đầu dây bên kia nói ra thân phận, ông liền che lại ống nghe: “Lão gia, phu nhân, là điện thoại của mẹ Bất Phá”.
“Lục phu nhân? Mau đưa cho ta” Tây Môn lão gia nhanh chóng tiếp máy. Ánh mắt màu lam của ai đó thực trầm.
“Chào bà, Lục phu nhân”.
“Đúng vậy, Bất Phá đang tham gia trận đấu”.
“Bà định đến Mĩ? Thật tốt quá! Chuyến bay bao nhiêu, chúng tôi sẽ đến đón bà và Lục tiên sinh”.
“Được, được. Bà đừng khách khí, cứ đến nhà tôi ở. Sao có thể đến khách sạn được? không nên, không nên, nhất định phải tới nhà chúng tôi”.
“Không không, tôi và Linh Linh nhất định phải đến đón, muộn mấy cũng đi”.
“Được, tạm thời chúng tôi sẽ không nói cho Bất Phá, cho thằng bé bất ngờ”.
Tây Môn lão gia làm động tác như đang viết, bác Tề ngay lập tức cầm giấy bút tới.
“Chuyến bay JQ7511. Được, sáng mai gặp”.
Dùng một điện thoại khác, bác Tề gọi đến sân bay hỏi về thời gian hạ cánh của chuyến bay.
Cúp điện thoại, Tây Môn Mộc Nhất và Vương Linh Linh lo lắng đợi một lúc, chợt nghe bác Tề kích động nói: “Lão gia, phu nhân,chuyến bay của Lục phu nhân và Lục tiên sinh sẽ hạ cánh vào lúc 3 giờ 20 phút rạng sáng mai”.
“Chuẩn bị phòng cho Lục phu nhân và Lục tiên sinh, phòng bếp chuẩn bị chút cháo. A Tề, sáng mai ta cùng phu nhân sẽ đến sân bay đón họ, ông ở nhà chuẩn bị cho tốt việc tiếp đãi”.
“Vâng thưa lão gia”.
“Ba, con sẽ cùng đi”.
Tây Môn lão gia nhìn đứa con của mình, nghĩ nghĩ nói: “Cũng tốt. Đêm nay ngươi ngủ sớm một chút, phải cố mà chăm sóc bản thân cho tốt”.
“Vâng”.
“Chú, chú” Tây Môn Dật Hoa gọi người mà mình nhận thức trong TV, Tây Môn Mộc Nhất cùng Vương Linh Linh vừa thấy trận đấu bắt đầu liền vội vàng ngồi xuống, tâm tình lại cực kỳ kích động. Hiệp thứ nhất, Lục Bất Phá không vào sân, Tây Môn Mộc Nhất nhân dịp đó nói: “Trúc Âm, trong khoảng thời gian cha mẹ của Bất Phá đến Mĩ, ngươi nhớ nói chuyện với họ nhiều vào. Chuyện của ngươi với Nhược Lan đưa trên mấy phương tiện truyền thông rất nhiều, cho dù bọn họ ở Hồng Kông cũng biết được ít nhiều”.
“Ba, con biết việc gì mình cần làm”.
Tây Môn lão gia gật gật đầu, nghĩ đến yêu cầu của Lục phu nhân, ông lại nhịn xuống.
Hiệp thứ nhất, thực lực mà đội đại học Hồng Kông khiến phía bên Mĩ không khỏi chấn động. Vừa vào trận, Thương Triệt liền cho đối phương hai cú chắn bóng, bốn cú rebound [1] hoàn hảo,cổ vũ rất lớn đến tinh thần của đội bóng đến từ Trung Quốc. Trong khi đó, người mà mọi khi vốn cực kỳ trẻ con như Trần Quân Thụy hôm nay cũng biến thành một con người hoàn toàn khác, cả người trở nên dị thường sắc bén, thân thủ cũng vô cùng bén nhạy. Một khi bóng đã vào trong tay hắn thì đối thủ khó mà cướp lại được, thậm chí hắn còn hung dữ nhìn chằm chằm vào đối phương. Cái đầu rõ thấp nhưng một khi đã trừng thì vẫn tạo ra một cảm giác áp bách nhất định đến đối thủ. Sau khi hiệp một chấm dứt, đại học Hồng Kông cư nhiên dẫn trước Andrews 7 điểm.
[1] rebound: tranh bóng bật bảng
“Cứ dựa theo tiết tấu như vừa rồi chơi tiếp, làm cho đối phương bị cuốn theo tiết tấu của chúng ta, không có gì phải lo lắng, bọn họ còn khẩn trương hơn chúng ta nhiều” nhân lúc nghỉ giải lao sau hiệp một, Mạnh Hoài Đông dặn dò mọi người, “Thương Triệt, hiệp thứ hai, bọn họ nhất định sẽ lưu ý đến việc kèm em. Thiện Đường, hiệp hai em sẽ phụ trách các cú rebounds và đoạt bóng, Thương Triệt lưu ý số 9 bên đó. Bất Phá, hiệp hai em ra sân, Tả Thiện, em vào nghỉ”.
“Vâng thưa huấn luyện viên”.
Trợ lý huấn luyện viên phân tích rất nhanh những điểm cần chú ý bên phía đối phương, ông vừa mới nói xong thì tiếng còi hiệp tiếp theo đã vang lên.
“Cố lên!”.
Thương Triệt vươn tay, mọi người ấn lên: “Cố lên!”.
“Thương Triệt cố lên! Bất Phá cố lên! Đại học Hồng Kông cố lên!”.
Trên khán đài, cổ động viên với người dẫn đầu là Hác Giai ra sức hò hét, bao nhiêu từ ngữ tốt đẹp đã sớm được các người đẹp xả ra hết. Lục Bất Phá nhảy nhót tiến vào sân, nhìn về phía Trần Quân Thụy, nháy mắt mấy cái.
“A~~ Thương Triệt đẹp trai quá ah~~” đang ngồi trên khán đài, hai mắt người đẹp mê trai nào đó đã biến thành tim hồng. Thích Quang Tổ khó hiểu hỏi: “Hác Giai, người rất đẹp trai không phải nên là Bất Phá sao?”.
“Hắn như cây gậy trúc thế vậy, sao đẹp trai bằng Thương Triệt được. Ư ư, Thương Triệt sao lại đẹp trai như vậy ~~~”.
Thích Quang Tổ nhức đầu.
…
“Vương ca, anh trai em ra có được không, có thể chống đỡ đến hiệp tiếp theo được không? Anh ấy mặc quần đùi vào, nhìn qua lại càng gầy” bên kia, cũng đến xem trận đấu, Đoạn Vũ lo lắng hỏi.
Vương Chỉ nhân cơ hội ôm lấy cậu: “Yên tâm, gầy cũng có cái chỗ hay của gầy, người khác không đề phòng anh em”.
“Không được, anh em như vậy là không được, ít nhất cũng phải giống như em”.
Vương Chỉ liếm liếm miệng, đột nhiên vẻ mặt meo meo liếc ngang liếc dọc cơ thể của chú dê con chưa nhận thấy mùi nguy hiểm bên cạnh.
Qua một phần ba hiệp đấu, trên khán đài thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kinh hô của khán giả. Cầu thủ số 16 mới được thay vào sân của đại học Hồng Kông kết hợp với đồng đội số 21 có vóc người nhỏ bé tái hiện lại những cú chuyền bóng cùng giữ bóng diệu ảo mà cặp đôi huyền thoại thế kỉ trước của Mĩ từng thể hiện khi tham gia thế vận hội Olympic. Đây chẳng phải là kĩ thuật mà chỉ có cầu thủ của Mĩ mới thể hiện được sao? Vì sao hai cầu thủ châu Á lại có được kĩ năng này. Mà đấu pháp của cầu thủ số 16 kia cũng pha trộn phong cách chơi của Mĩ. Cây gậy trúc dễ dàng vượt qua các cầu thủ to con bên phía đối phương, mặc kệ là ném 3 điểm, slam dunk [2] hay layup [3] đều vô cùng hoàn mỹ.
[2] Dunk/Slam dunk: úp rổ.
[3] Layup: lên rổ (chạy đến gần rổ, nhảy lên và ném bóng bật bảng)
“Bất Phá!”.
Hậu vệ dẫn bóng Trần Quân Thụy đoạt bóng từ trong tay đối phương. Hắn cũng không thèm nhìn xung quanh mà chuyền ngay bóng sang bên phải, một bóng người nhảy vọt tới vượt qua cầu thủ đội bạn tiếp được bóng rồi chạy cực nhanh đến ngoài vạch ba điểm, nhảy lấy đà. Động tác người này quá mau lẹ khiến đối phương không kịp phòng bị.
“drop~~~” cú ném chính xác, toàn trường lại ồ lên. Lúc này điểm số là 42:28. Từ lúc cầu thủ số 16 vào sân, điểm của đội đại học Hồng Kông liên tục tăng. Có như vậy mọi người mới hiểu được, thực ra gậy trúc thiếu niên mới chính là lá bài bí mật của đại học Hồng Kông, khó trách hôm giao lưu hắn lại không xuất hiện, thì ra là để tránh người khác chú ý. Ánh mắt của vài vị huấn luyện viên nhìn Mạnh Hoài Đông ngay lập tức thay đổi, thực đáng thương cho huấn luyện viên nhà chúng ta cứ như vậy bị coi là một nhân vật nham hiểm, thâm tàng bất lộ.
Ngồi trước TV, nam nhân đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi nụ cười cùng tư thế của thiếu niên đang chơi trên sân. Trong TV, bộ dạng của thiếu niên mặc dù đã thay đổi, tuy nhiên ánh mắt của hắn, nụ cười của hắn vẫn quen thuộc như trước đây, không chút biến hóa. Nhìn thiếu niên mặc sức thể hiện năng lực của mình trên sân, nhìn thiếu niên bá vai bá cổ ăn mừng với đồng đội sau khi ghi điểm, nhìn thiếu niên căng thẳng phối hợp với đồng đội, nam nhân cảm thấy thiếu niên là người đẹp nhất trên thế gian này.
“Ba, mẹ. Bất Phá rất yêu quý đồng đội cùng bạn bè trên trường, cũng không thể rời xa cha mẹ hiện tại của cậu ấy. Sau này có lẽ con sẽ thường xuyên chạy qua chạy lại giữa New York và Hồng Kông, Dật Hoa tạm thời nhờ ba mẹ chăm sóc hộ” vừa chăm chú nhìn thiếu niên trong TV, nam nhân vừa nói.
“Trúc Âm, Bất Phá liệu có tha thứ cho ngươi?” Tây Môn Mộc Nhất hỏi.
Nam nhân cười nhẹ: “Mặc kệ cậu ấy có nguyện tha thứ cho con hay không thì cậu ấy vẫn đều là của con” trong đôi mắt màu lam vẫn là sự cố chấp như mọi khi. Tây Môn lão gia hừ một tiếng, Tây Môn phu nhân cuối cùng cũng yên tâm để nở một nụ cười.
Sau một tiếng bốn mươi phút, trấn đấu gay cấn cuối cùng cũng kết thúc. Đại học Hồng Kông đã khiến cho mọi người phải nhìn bằng một ánh mắt khác với ưu thế 112:89 được họ giữ vững đến phút cuối. Cùng với đó, mọi người cũng rất quân tâm đến cầu thủ số 16 – thiếu niên gầy như cây trúc chỉ xuất hiện trong hai hiệp.
Cả người ướt đẫm mồ hôi, Lục Bất Phá thở hổn hển tựa vào người Trần Quân Thụy – kẻ đã chơi suốt cả bốn hiệp, hai người nhìn nhau cười. Bọn họ là bộ đôi chơi tuyệt nhất hôm nay. Đang lúc bị vị đội trưởng anh tuấn tha về phòng nghỉ thì có người gọi.
“Bất Phá, Quân Thuy”.
Hai người vừa nhấc đầu, chỉ thấy loáng tháng ánh sáng đột nhiên sáng ngời, người đẹp Hác Giai cầm theo máy ảnh: “Hôm nay hai người chơi quá tuyệt vời!”. Không biết ai đó khi nhìn thấy tấm ảnh này có ghen đến phun hỏa không nhỉ.
“Hác Giai, nụ cười của em thật tà ác” Lục Bất Phá mở miệng.
“Nào có” yêu nữ che miệng mỉm cười sau đó mới nũng nịu hướng đến người tràn ngập hương vị nam tính nói, “Thương Triệt, hôm nay anh thể hiện cũng rất tuyệt”.
“Cảm. cảm ơn” chịu ảnh hưởng bởi cây gậy trúc bên cạnh, nội tâm của Thương Triệt kì thật thực hỗn loạn.
Giữa trưa, Hác Giai mời tất cả các cầu thủ của đội đến ăn ở một nhà hàng cực kỳ xa hoa ở New York. Sau khi ăn cơm xong, đoàn người trở lại nghe huấn luyện viên dặn dò về những điều cần chú ý ở trận ngày hôm sau. Đến khi xong xuôi mọi việc thì đã là hơn 4 giờ chiều. Hác Giai cùng Lục Bất Phá trở về biệt thự nhà Tây Môn, ngồi trên taxi, Hác Giai quay đầu lại nhìn Thương Triệt – người tiễn họ ra taxi vẫn đứng trước cửa khách sạn, không đi vào.
“Hác Giai, có phải bà đang suy tính xem có nên bổ nhào vào Thương Triệt đúng không?” Lục Bất Phá dĩ nhiên cũng thấy được.
Taxi quẹo sang đường khác, Hác Giai lúc nào mới mang theo lưu luyến không thôi xoay đầu lại. “Chờ giải đấu này kết thúc. Bất Phá, nếu Thương Triệt chết sống cũng không cần tôi, tôi liền mang theo cả đứa nhỏ của anh ấy gả cho ông, tức chết anh ấy”.
“OK, tôi ủng hộ bà”.
Hai người vừa trở lại nhà Tây Môn, Lục Bất Phá liền bị Vương Linh Linh kéo đến ngồi xuống sô pha, bát súp đã chuẩn bị sẵn được bưng tới, bác Tề còn khoa trương tới mức bê cả chậu rửa chân đến, Lục Bất Phá nghiễm nhiên trở thành hoàng thượng nhà Tây Môn.
“Chú, chú” Tây Môn Dật Hoa bổ nhào vào người ông chú trẻ tuổi của mình. Lục Bất Phá yêu thương ôm lấy thằng bé, múc súp cho đứa nhỏ ăn. Nhìn đứa nhỏ này, trong lòng Hác Giai có chút không thoải mái, Bất Phá nhà người ta vẫn còn là trai tân chưa bóc tem a.
Chưa tới 7 giờ, sớm đã ăn cơm chiều, Lục Bất Phá trở về phòng nghỉ ngơi, mà hộ tống hắn về phòng là một vị bệnh nhân nào đó. Tây Môn Mộc Nhất cùng Vương Linh Linh cũng không nói cho Lục Bất Phá biết cha mẹ hắn sắp tới đây bởi vì nữ thần đại nhân muốn làm cho thằng con mình bất ngờ.
Trong phòng ngủ, hai người vốn dĩ là nên ngủ đang ôm lấy nhau, đôi môi của hai người không ngừng dây dưa. Nói chính xác hơn thì gậy trúc thiếu niên đang bị tên bệnh nhân nhà hắn đặt dưới thân, hôn hết sức nhiệt tình.
“Tôi, ngày mai, ưm ư, có trận đấu”.
“Tôi muốn cậu”.
“Của cậu, thương….”.
“Đừng lo”.
Nam nhân vừa hôn vừa vuốt ve thiếu niên mãi cho đến khi sắp nhịn không nổi, anh mới đầy lưu luyến buông thiếu niên ra, để cho thiếu niên nghỉ ngơi cho tốt. Thiếu niên mải mê ngủ mà không biết rằng nam nhân đã cố tình tặng lên cổ hắn vài vết hồng khả nghi.