Chương : 16
? (3)
Vết thương nhiễm trùng kèm theo sốt cao, Quả Tri nằm trên giường, nhíu mày, nhắm chặt hai mắt, nắm chặt tấm chăn.
Cậu đang gặp cơn ác mộng, cậu đang gặp rất nhiều cơn ác mộng. Trong mộng, cậu bị tất cả mọi người cười nhạo, bị tất cả mọi người chỉ trích, bị kêu biến thái, bị kêu đồng tính luyến ái chết tiệt. Trong tay mọi người đều cầm một cái cây đánh cậu. Quả Tri khóc, than đau, cầu xin mọi người đừng đánh nữa nhưng không có ai quan tâm. Không có ai quan tâm cảm giác của cậu. Trong mắt bọn họ chỉ có chán ghét, bọn họ chỉ hy vọng cậu biến mất. Quả Tri bất kể chạy đến chỗ nào cũng không thoát khỏi. Cậu có thể chạy trốn đến nơi khác sao? Đây là thế giới của bọn họ, mà thế giới của bọn họ không tha cho mình.
Ông trời, tại sao phải cho mình khác biệt như vậy? Chính là vì hung hăng hành hạ mình sao? Chính là vì làm cho mình chán ghét mình sao?
Quả Tri từ trong ác mộng thức tỉnh, vừa động đậy đã kèm theo đau đớn. Cậu nhìn chằm chằm trần nhà. Cậu biết mình đã thức giấc, nhưng cơn ác mộng vĩnh viễn cũng sẽ không kết thúc.
Sự cô đơn do mình khác biệt với người khác, giống như bị cả thế giới vứt bỏ. Tại sao người khác không rơi vào hoàn cảnh như thế này? Tại sao chỉ có mình bị như vậy? Chẳng lẽ không ai giống như mình sao?
Chu Tuệ lo lắng cầm thuốc giảm đau và thuốc hạ sốt đi tới: "Quả Tri, con đừng hù dọa mẹ, khỏe hơn chưa?"
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con, con khỏe hơn rất nhiều." Quả Tri mang theo nụ cười, đó là nụ cười của cậu.
"Dĩ nhiên mẹ phải lo lắng cho con, ba con đánh con cũng quá mạnh tay." Chu Tuệ không nhịn được oán giận, ngay sau đó nhìn Quả Tri: "Nhưng mẹ cũng hiểu ba con. Quả Tri, con là đứa con duy nhất của ba mẹ, ba mẹ không thể nhìn con phạm sai lầm."
"Con biết!"
"Quên chuyện này đi, con còn nhỏ, không hiểu mình đang nói gì. Chờ con lớn lên sẽ hiểu ba con tại sao phải tức giận như vậy."
"Dạ!~ con sẽ quên mất không còn một mống!" Quả Tri nghiêm túc cam kết với Chu Tuệ.
Quả Vân cũng rất lo lắng, nhưng chẳng qua là chỉ đứng ở ngoài cửa nhìn, không chịu đi vào. Ông cho rằng đây là trừng phạt dành cho Quả Tri. Ông hy vọng Quả Tri biết được sai lầm của mình.
Quả Tri nằm trên giường một tuần lễ rốt cục có thể đi học lại. Cậu trở lại như bình thường, chẳng qua là ẩn núp vết thương của mình, chẳng qua là ẩn núp mình. Cậu đem khác biệt của mình chôn giấu trong đáy lòng, ở một nơi sâu nhất, không hề đụng chạm tới nữa.
Bây giờ, Quả Tri nhìn mình trong gương, lệ rơi đầy mặt cậu. Thì ra là có những thứ sẽ không bao giờ quên được, có những thứ sẽ không bao giờ xóa đi được. Cậu cởi áo ra, lộ ra từng cái vết sẹo xấu xí trên người.
Cho nên mình lại mắc phải sai lầm sao? Mình thích Thời Tây sao? Mình cuối cùng vẫn còn thích nam sinh sao? Vết sẹo trên thân thể cậu lại bắt đầu mơ hồ đau. Thời Tây sẽ phản ứng giống như ba mẹ mình sao? Thời Tây cũng sẽ ghét mình sao?
Nhiều vấn đề như vậy siết chặt Quả Tri. Mẹ ơi, tại sao bây giờ con trưởng thành rồi vẫn không hiểu?
Không nên tới đích, sớm biết như thế thì không nên tới.
Thì không nên cởi cái nón của Thời Tây ra, thì không nên biết Thời Tây, thì không nên đối xử tốt với với hắn. Nhưng mình có thể làm được sao? Hắn là Thời Tây.
Tay run rẩy chạm vào từng vết sẹo trên người. Sai lầm rồi, lại sai lầm rồi. Hứa với ba thật nhiều, hứa với mẹ thật nhiều, kết quả lại sai lầm rồi. Có lẽ mình đã sớm nhận ra được, chẳng qua là không dám nghĩ tới, không dám thừa nhận, cho nên mắc thêm lỗi lầm nữa.
Đây là thân xác của nam sinh, cũng giống một dạng với Thời Tây. Đây là một lý do đơn giản, cũng là trở ngại lớn nhất.
Cậu đột nhiên từ trong gương thấy được Thời Tây. Hắn đứng ở cửa, bất động thanh sắc nhìn cậu. Bây giờ hắn không có đội nón. Khuôn mặt dễ nhìn của hắn và vết sẹo xấu xí đích của cậu bị phản chiếu trong gương. Quả Tri cầm áo của mình che đậy vết thương, lắc đầu: "Không nên nhìn, không nên nhìn tớ."
Quả Tri chỉ muốn chạy, cậu không muốn nhìn Thời Tây. Cậu đã từng nhìn qua biểu cảm của ba mẹ mình lúc đó, nếu như loại biểu cảm này xuất hiện trên mặt của Thời Tây, cậu phải làm sao?
Thời Tây không lên tiếng, đến gần, Quả Tri từng bước lui về phía sau, nói tiếp, tiếp tục khóc, cậu không biết thì ra là nước mắt có thể dễ dàng rơi như thế: "Thật xin lỗi, tớ không nên đánh cậu. Thật xin lỗi, tớ không nên thích cậu. Tớ không biết, tớ không thể. Thật xin lỗi, Thời Tây, tớ là một tên đồng tính luyến ái. Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi."
Cho đến khi cậu không cách nào lui về sau nữa, bóng dáng của Thời Tây từ mơ hồ đến rõ ràng. Hắn đứng ở trước mắt Quả Tri, bắt được càm của Quả Tri, chăm chú nhìn vào cậu, lạnh lùng cắt đứt lời xin lỗi không ngừng của Quả Tri: "Câm miệng!"
Quả Tri không hề lên tiếng nữa. Đôi mắt của Thời Tây là một cái hố sâu, té xuống đó chỉ có một kết quả, đó chính là chết đi. Giọng nói của hắn mang một nhịp điệu tuyệt vời, nghe thấy được liền có thể sống lại: "Quả Tri, không nên vì mình thích ai đó mà nói xin lỗi!"
"Bất kể là tớ thích cậu?"
"Bất kể là cậu thích tôi!!!"
"Nhưng, không phải như thế, cậu sẽ không hiểu. Những vết sẹo này là muốn cho tớ quên việc mình thích nam sinh, nhưng tớ lại..." Quả Tri nghẹn ngào không cách nào tiếp tục nói.
Thời Tây một tay kéo áo của Quả Tri lên, một tay khác lại nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo của Quả Tri, lướt qua từ điểm đầu đến điêm cuối của vết sẹo. Giọng nói của hắn trở nên dịu dàng: "Những vệt sẹo này sẽ không khiến cho cậu quên đi, mà chỉ làm cho cậu thêm nhớ mà thôi."
"Bây giờ cậu, Thời Tây, cậu, cậu sẽ giống như những người khác chán ghét tớ sao?" Quả Tri đột nhiên ngồi xổm xuống, hai tay ôm mặt, nước mắt từ đầu ngón tay của cậu chảy xuống.
"Sẽ không."
"Đừng gạt tớ. Ba nói tớ rất mất thể diện, tớ là một tên biến thái, cho nên cậu cũng ghét tớ phải không?"
"Không có!"
"Tớ không tin, cậu chẳng qua là an ủi tớ."
"Tôi không cần thiết an ủi cậu."
"Cậu có thể chứng minh không? Nhìn tớ mà mỉm cười?"
"Chuyện đó là không thể nào!" Thời Tây cũng ngồi xổm xuống.
"Vậy cậu chính là ghét tớ, có đúng hay không?" Quả Tri dùng sức ôm chặt kín mặt của mình, lại không kìm nén được nước mắt của mình.
Thời Tây mở hai tay của Quả Tri ra, gương mặt Quả Tri hiện ra. Đột nhiên như vậy, Thời Tây nhích lại gần Quả Tri, mang theo hơi thở của hắn, môi của hắn đặt lên môi của Quả Tri, nhẹ nhàng nhưng để lại dấu ấn khó phai. Ở một nơi nhiệt độ nóng bức như vậy, nhiệt độ của Thời Tây lại làm cho người khác dễ chịu. Quả Tri trợn to cặp mắt của mình, nước mắt ngưng, trái tim của cậu, cứ như vậy mà ấm áp, rất ấm áp.
Thời Tây đứng lên, hắn nhìn Quả Tri: "Như vậy có thể chứng minh được không?"
Quả Tri kinh ngạc, không nói một lời.
Tình yêu này cũng có mặt tốt sao? Có, bây giờ có!
Vết thương nhiễm trùng kèm theo sốt cao, Quả Tri nằm trên giường, nhíu mày, nhắm chặt hai mắt, nắm chặt tấm chăn.
Cậu đang gặp cơn ác mộng, cậu đang gặp rất nhiều cơn ác mộng. Trong mộng, cậu bị tất cả mọi người cười nhạo, bị tất cả mọi người chỉ trích, bị kêu biến thái, bị kêu đồng tính luyến ái chết tiệt. Trong tay mọi người đều cầm một cái cây đánh cậu. Quả Tri khóc, than đau, cầu xin mọi người đừng đánh nữa nhưng không có ai quan tâm. Không có ai quan tâm cảm giác của cậu. Trong mắt bọn họ chỉ có chán ghét, bọn họ chỉ hy vọng cậu biến mất. Quả Tri bất kể chạy đến chỗ nào cũng không thoát khỏi. Cậu có thể chạy trốn đến nơi khác sao? Đây là thế giới của bọn họ, mà thế giới của bọn họ không tha cho mình.
Ông trời, tại sao phải cho mình khác biệt như vậy? Chính là vì hung hăng hành hạ mình sao? Chính là vì làm cho mình chán ghét mình sao?
Quả Tri từ trong ác mộng thức tỉnh, vừa động đậy đã kèm theo đau đớn. Cậu nhìn chằm chằm trần nhà. Cậu biết mình đã thức giấc, nhưng cơn ác mộng vĩnh viễn cũng sẽ không kết thúc.
Sự cô đơn do mình khác biệt với người khác, giống như bị cả thế giới vứt bỏ. Tại sao người khác không rơi vào hoàn cảnh như thế này? Tại sao chỉ có mình bị như vậy? Chẳng lẽ không ai giống như mình sao?
Chu Tuệ lo lắng cầm thuốc giảm đau và thuốc hạ sốt đi tới: "Quả Tri, con đừng hù dọa mẹ, khỏe hơn chưa?"
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con, con khỏe hơn rất nhiều." Quả Tri mang theo nụ cười, đó là nụ cười của cậu.
"Dĩ nhiên mẹ phải lo lắng cho con, ba con đánh con cũng quá mạnh tay." Chu Tuệ không nhịn được oán giận, ngay sau đó nhìn Quả Tri: "Nhưng mẹ cũng hiểu ba con. Quả Tri, con là đứa con duy nhất của ba mẹ, ba mẹ không thể nhìn con phạm sai lầm."
"Con biết!"
"Quên chuyện này đi, con còn nhỏ, không hiểu mình đang nói gì. Chờ con lớn lên sẽ hiểu ba con tại sao phải tức giận như vậy."
"Dạ!~ con sẽ quên mất không còn một mống!" Quả Tri nghiêm túc cam kết với Chu Tuệ.
Quả Vân cũng rất lo lắng, nhưng chẳng qua là chỉ đứng ở ngoài cửa nhìn, không chịu đi vào. Ông cho rằng đây là trừng phạt dành cho Quả Tri. Ông hy vọng Quả Tri biết được sai lầm của mình.
Quả Tri nằm trên giường một tuần lễ rốt cục có thể đi học lại. Cậu trở lại như bình thường, chẳng qua là ẩn núp vết thương của mình, chẳng qua là ẩn núp mình. Cậu đem khác biệt của mình chôn giấu trong đáy lòng, ở một nơi sâu nhất, không hề đụng chạm tới nữa.
Bây giờ, Quả Tri nhìn mình trong gương, lệ rơi đầy mặt cậu. Thì ra là có những thứ sẽ không bao giờ quên được, có những thứ sẽ không bao giờ xóa đi được. Cậu cởi áo ra, lộ ra từng cái vết sẹo xấu xí trên người.
Cho nên mình lại mắc phải sai lầm sao? Mình thích Thời Tây sao? Mình cuối cùng vẫn còn thích nam sinh sao? Vết sẹo trên thân thể cậu lại bắt đầu mơ hồ đau. Thời Tây sẽ phản ứng giống như ba mẹ mình sao? Thời Tây cũng sẽ ghét mình sao?
Nhiều vấn đề như vậy siết chặt Quả Tri. Mẹ ơi, tại sao bây giờ con trưởng thành rồi vẫn không hiểu?
Không nên tới đích, sớm biết như thế thì không nên tới.
Thì không nên cởi cái nón của Thời Tây ra, thì không nên biết Thời Tây, thì không nên đối xử tốt với với hắn. Nhưng mình có thể làm được sao? Hắn là Thời Tây.
Tay run rẩy chạm vào từng vết sẹo trên người. Sai lầm rồi, lại sai lầm rồi. Hứa với ba thật nhiều, hứa với mẹ thật nhiều, kết quả lại sai lầm rồi. Có lẽ mình đã sớm nhận ra được, chẳng qua là không dám nghĩ tới, không dám thừa nhận, cho nên mắc thêm lỗi lầm nữa.
Đây là thân xác của nam sinh, cũng giống một dạng với Thời Tây. Đây là một lý do đơn giản, cũng là trở ngại lớn nhất.
Cậu đột nhiên từ trong gương thấy được Thời Tây. Hắn đứng ở cửa, bất động thanh sắc nhìn cậu. Bây giờ hắn không có đội nón. Khuôn mặt dễ nhìn của hắn và vết sẹo xấu xí đích của cậu bị phản chiếu trong gương. Quả Tri cầm áo của mình che đậy vết thương, lắc đầu: "Không nên nhìn, không nên nhìn tớ."
Quả Tri chỉ muốn chạy, cậu không muốn nhìn Thời Tây. Cậu đã từng nhìn qua biểu cảm của ba mẹ mình lúc đó, nếu như loại biểu cảm này xuất hiện trên mặt của Thời Tây, cậu phải làm sao?
Thời Tây không lên tiếng, đến gần, Quả Tri từng bước lui về phía sau, nói tiếp, tiếp tục khóc, cậu không biết thì ra là nước mắt có thể dễ dàng rơi như thế: "Thật xin lỗi, tớ không nên đánh cậu. Thật xin lỗi, tớ không nên thích cậu. Tớ không biết, tớ không thể. Thật xin lỗi, Thời Tây, tớ là một tên đồng tính luyến ái. Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi."
Cho đến khi cậu không cách nào lui về sau nữa, bóng dáng của Thời Tây từ mơ hồ đến rõ ràng. Hắn đứng ở trước mắt Quả Tri, bắt được càm của Quả Tri, chăm chú nhìn vào cậu, lạnh lùng cắt đứt lời xin lỗi không ngừng của Quả Tri: "Câm miệng!"
Quả Tri không hề lên tiếng nữa. Đôi mắt của Thời Tây là một cái hố sâu, té xuống đó chỉ có một kết quả, đó chính là chết đi. Giọng nói của hắn mang một nhịp điệu tuyệt vời, nghe thấy được liền có thể sống lại: "Quả Tri, không nên vì mình thích ai đó mà nói xin lỗi!"
"Bất kể là tớ thích cậu?"
"Bất kể là cậu thích tôi!!!"
"Nhưng, không phải như thế, cậu sẽ không hiểu. Những vết sẹo này là muốn cho tớ quên việc mình thích nam sinh, nhưng tớ lại..." Quả Tri nghẹn ngào không cách nào tiếp tục nói.
Thời Tây một tay kéo áo của Quả Tri lên, một tay khác lại nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo của Quả Tri, lướt qua từ điểm đầu đến điêm cuối của vết sẹo. Giọng nói của hắn trở nên dịu dàng: "Những vệt sẹo này sẽ không khiến cho cậu quên đi, mà chỉ làm cho cậu thêm nhớ mà thôi."
"Bây giờ cậu, Thời Tây, cậu, cậu sẽ giống như những người khác chán ghét tớ sao?" Quả Tri đột nhiên ngồi xổm xuống, hai tay ôm mặt, nước mắt từ đầu ngón tay của cậu chảy xuống.
"Sẽ không."
"Đừng gạt tớ. Ba nói tớ rất mất thể diện, tớ là một tên biến thái, cho nên cậu cũng ghét tớ phải không?"
"Không có!"
"Tớ không tin, cậu chẳng qua là an ủi tớ."
"Tôi không cần thiết an ủi cậu."
"Cậu có thể chứng minh không? Nhìn tớ mà mỉm cười?"
"Chuyện đó là không thể nào!" Thời Tây cũng ngồi xổm xuống.
"Vậy cậu chính là ghét tớ, có đúng hay không?" Quả Tri dùng sức ôm chặt kín mặt của mình, lại không kìm nén được nước mắt của mình.
Thời Tây mở hai tay của Quả Tri ra, gương mặt Quả Tri hiện ra. Đột nhiên như vậy, Thời Tây nhích lại gần Quả Tri, mang theo hơi thở của hắn, môi của hắn đặt lên môi của Quả Tri, nhẹ nhàng nhưng để lại dấu ấn khó phai. Ở một nơi nhiệt độ nóng bức như vậy, nhiệt độ của Thời Tây lại làm cho người khác dễ chịu. Quả Tri trợn to cặp mắt của mình, nước mắt ngưng, trái tim của cậu, cứ như vậy mà ấm áp, rất ấm áp.
Thời Tây đứng lên, hắn nhìn Quả Tri: "Như vậy có thể chứng minh được không?"
Quả Tri kinh ngạc, không nói một lời.
Tình yêu này cũng có mặt tốt sao? Có, bây giờ có!