Chương : 41
Chương 41. Tổng kết cuối năm
Lúc phải chia tay nhau, Quả Tri không dám nói lời từ biệt, chỉ đưa cho Thời Tây một phong thư chứa rất nhiều tấm ảnh, sau đó liền chạy đi. Cậu chạy vào thế giới của Thời Tây, cũng chạy ra khỏi thế giới của hắn. Chỉ có tốc độ như vậy mới có thể hóa giải tâm trạng mong đợi và luyến tiếc trong lòng cậu. Về đến nhà, sau khi thận trọng đóng cửa lại, cậu mới phát hiện mình vẫn còn mặc cái áo khoác của Thời Tây. Cậu không khỏi có chút bận tâm, trở về phòng, ngã xuống giường, gửi cho Thời Tây một tin nhắn.
【 Thời Tây, cậu không thể chết vì bị lạnh cứng. 】
Tin nhắn của cậu không được ai trả lời. Thời Tây cũng không phải là người thích trả lời tin nhắn. Điện thoại di động của hắn không dùng để liên lạc, mà giống như một vật trang trí, đặt bên cạnh máy laptop chỉ để đè mấy tờ giấy lại.
Quả Tri nằm ở trên giường, hai tay bỏ vào hai cái túi của cái áo khoác, mới phát hiện bên trong có một tờ giấy. Cậu cầm tờ giấy kia, nhìn chăm chú vào trần nhà do dự. Đây là đồ đạc của Thời Tây, nếu như mình đọc nó, như thế có xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của hắn không? Cậu luôn là người biết rõ đạo lý, cậu biết rằng không nên xâm phạm tài sản của người khác. Nhưng mà, Thời Tây không phải là người khác, mà là người cậu yêu. Cậu lại gửi thêm một tin nhắn cho Thời Tây.
【 Trong áo khoác của cậu có một tờ giấy, tớ có thể đọc không? Nếu như cậu không trả lời lại, tớ coi như cậu đồng ý. 】
Quả Tri nhìn chằm chằm màn hình, đợi năm phút. Bình thường vào thời gian này, cậu chắc chắn đã đi ngủ từ lâu rồi. Nhưng mà hôm nay, cậu lại không có chút buồn ngủ nào. Sau khi xác định Thời Tây không có trả lời, cậu lấy tờ giấy kia. Là tờ giấy có chút quen thuộc, trên đó viết `Gửi Thời Tây...´
Thì ra là tờ giấy này. Lúc ấy, Quả Tri viết cho Thời Tây một lá thư. Thì ra là hắn lúc nào cũng mang theo bên cạnh.
Quả Tri thận trọng mở tờ giấy ra, trên giấy có hình nhân vật hoạt họa mà cậu đã vẽ, còn có những lời văn sến sẩm, ngốc nghếch. Quả Tri không khỏi đấm giường, oán giận mình: "Mình rốt cuộc đã viết cái quái quỷ gì đây!!" Cậu đột nhiên nhìn câu cuối cùng trong lá thư.
( Ai nha, không nghĩ ra được, làm sao bây giờ, bảo bối! ) Dòng chữ cuối cùng kia bị Quả Tri cố tình làm mờ đi, lại bị Thời Tây khoanh tròn, bên cạnh cộng thêm một câu: Nếu như cậu có thể mặt dày viết ra như thế, cậu còn sợ tôi thấy sao?
Quả Tri kéo chăn lên đắp qua khỏi đầu, khúc khích cười lên. Có người nói, những người đang yêu chẳng khác nào bị bệnh thần kinh, quả nhiên là như vậy.
Đừng quá cưng chìu tớ, tớ sẽ thất thường, lúc nào cũng gọi cậu như vậy, tuyệt đối là như vậy.
Quả Tri ôm cái ý niệm này, đem lá thư đặt ở trên ngực, cứ như thế mà ngủ thiếp đi.
Mấy ngày sau đó chính là giao thừa. Nhà của Quả Tri trở nên náo nhiệt lên. Những đứa trẻ con chạy giỡn khắp phòng, những người đàn ông đứng ở ban công hút thuốc lá nói chuyện phiếm, còn phụ nữ thì quây quần ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn. Thỉnh thoảng từ phòng bếp sẽ truyền tới tiếng cười rộn ràng. Đường tỷ Quả Nhược ôm một bịch lớn khoai tây chiên ở trước ngực, vừa ăn xem ti vi. Sau khi chào hỏi khách xong, Quả Tri ngồi ở bên cạnh Quả Nhược: "Đường tỷ!" Quả Tri phát ra thanh âm than thở, Quả Nhược liếc cậu một cái: "Chuyện gì?"
"Hôm nay chị cũng biết chải đầu!"
Quả Nhược cầm một miếng khoai tây chiên trong bịch lên, ném tới Quả Tri. Quả Tri nhặt miếng khoai tây chiên rơi trên quần áo của mình, bỏ vào trong miệng: "Đường tỷ, chị hành động như vậy là không thể được. Lần trước em có lòng tốt, tranh thủ để cho Thời Tây đem chị viết thành kỹ nữ. Nhưng mà lại bị Thời Tây cự tuyệt, thật đáng tiếc, bỏ lỡ cơ hội được làm kỹ nữ. Chắc là do hành động này của chị."
"Đúng vậy, chị thật sự là cả trong mơ cũng muốn làm kỹ nữ." Quả Nhược nói với ý châm chọc. Quả Tri tưởng thật, an ủi Quả Nhược: "Không quan trọng, biểu tỷ, còn có rất nhiều cơ hội thực hiện mơ ước."
Quả Nhược lần nữa ném miếng khoai tây chiên tới Quả Tri, không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, hỏi: "Thời Tây viết tiểu thuyết?"
"Đúng vậy! Bây giờ chẳng qua là tùy tiện viết thôi, sau này hắn sẽ viết một bộ tiểu thuyết hay nhất, sau này hắn sẽ trở thành một nhà văn nổi tiếng." Trong giọng của Quả Tri không che giấu được kiêu ngạo.
"Bây giờ em đang khoe bạn trai của mình sao?"
"Hắn đáng giá để em khoe. Cho dù sau này, lúc giới thiệu hắn với ba mẹ của em, em cũng sẽ kiêu ngạo nói, ba mẹ à, đây là bạn trai của con."
"Sau đó ba em liền đánh em một bữa." Quả Nhược chẳng qua là nói giỡn, cô không biết chuyện trước kia của Quả Tri. Đây là bí mật của gia đình Quả Tri. Sắc mặt Quả Tri thay đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục. Cậu nhẹ nhàng cong khóe miệng lên: "Nếu như ngay cả bản thân em cũng không cảm thấy kiêu ngạo, người đó có thể thay em kiêu ngạo?"
"Em không sợ?"
"Em, em thật ra thì sợ chết đi được.
Quả Nhược bỏ một miếng khoai tây chiên vào trong miệng: "Không quan tâm, chị sẽ vừa ăn khoai tây chiên vừa ngồi bên cạnh xem hết bộ phim này."
"Chị không muốn giúp em sao?!"
"Đây là chuyện người khác có thể nhúng tay sao?"
"Nhưng mà nói không chừng có chị ở đây bên cạnh sẽ giúp em cố gắng lên. Em sẽ có nhiều dũng khí hơn."
"Mục tiêu của chị là tích trữ chất béo, không có sức lực làm chuyện như vậy."
Chu Tuệ bưng một mâm lớn dưa hấu lên: "Nào nào, ăn dưa hấu thôi." Mọi người liền lại bàn ngồi. Những đứa trẻ con nóng lòng, trực tiếp lấy tay cầm một miếng dưa hấu lên, bỏ vào trong miệng. Quả Vân lấy rượu ra, chào hỏi khách. Quả Tri chụp hình miếng dưa hấu trước mặt mình lại, len lén gửi cho Thời Tây. Luôn có rất nhiều chuyện dù là nhỏ nhặt, cậu đều muốn cùng hắn chia sẻ.
"Dòng họ chúng ta nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có Quả Tri là có tiền đồ nhất. Vừa nghe lời, vừa chuyên cần." Ba của Quả Nhược uống một hớp rượu, khích lệ Quả Tri.
Quả Vân lắc đầu: "Không có tốt như thế đâu. Quả Nhược cũng không thua kém gì."
"Quả Nhược sao? Nó cả ngày lẫn đêm đều rất lười. Tiếp tục như vậy nữa, tôi lo lắng sau này sẽ không có ai dám lấy nó đâu."
Những người khác cười ầm lên, Quả Tri chỉ lo ăn. Cậu không muốn nghĩ nhiều. Một ngày nào đó cậu sẽ khiến cho ba mẹ thất vọng, khiến cho tất cả mọi người thất vọng, cậu cưỡng bách mình không thèm nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh sau này nữa. Quả Tri ăn xong liền rời bàn. Những người khác còn náo nhiệt trò chuyện. Quả Tri đứng ở ban công, lấy điện thoại di động ra.
Cậu nằm trên lan can, bấm số điện thoại của Thời Tây. Đầu kia mới vừa nhận máy, Quả Tri liền hỏi: "Cậu làm gì mà không trả lời tin nhắn của tớ?"
"Sự thông minh của tôi không cho phép tôi làm chuyện đó."
"Tin nhắn của tớ cũng đâu phải là cái gì ngu ngốc đâu. Gửi nhiều như vậy, ít nhất cũng phải trả lời một cái đi!" Quả Tri trề môi, bàn chân nhẹ nhàng đá lan can một cái.
Thời Tây không lên tiếng, Quả Tri nói tiếp: "Đừng nghĩ một câu nói có thể đánh lừa tớ. Ngày cuối cùng của năm nay cậu lại đả kích tớ. Cậu góp một phần vô cùng không tốt cho tổng kết cuối năm của tớ."
"Quả Tri, tôi không trả lời cậu, không có nghĩa là cậu không quan trọng, biết chưa?"
Lời này đột nhiên xuất hiện, không có được sự cho phép của Quả Tri đã xông vào thân thể của Quả Tri: "Tớ biết rồi!"
"Cậu nói cậu không dễ bị đánh lừa sao? Vậy mà chỉ một câu nói đầu tiên đã có thể đánh lừa cậu."
"Cậu! Cậu! Cậu không phải là một người đứng đắn!" Năm nay thật muốn khuyên nhủ Quả Tri nên tăng cường công lực mắng chửi người khác. Quả Tri áp điện thoại di động dán thật chặt lên má trái. Cậu xoay người, nhìn vào phòng khách, nhìn cây roi ở trong góc tường. Ngón tay lạnh như băng của cậu đưa vào trong quần áo, chạm tới vết thương.
"Thời Tây, năm mới vui vẻ."
"Cậu cũng vậy!"
Khi có một người yêu, cho dù phải chịu nhiều thống khổ, cho dù phải trả giá đắt, tất cả đều là những điều có ý nghĩa.
Năm nay cũng muốn kết thúc nhanh chóng. Năm nay gặp được Thời Tây, cho nên năm nay, tổng kết cuối năm chỉ có hai chữ: tốt đẹp.
Lúc phải chia tay nhau, Quả Tri không dám nói lời từ biệt, chỉ đưa cho Thời Tây một phong thư chứa rất nhiều tấm ảnh, sau đó liền chạy đi. Cậu chạy vào thế giới của Thời Tây, cũng chạy ra khỏi thế giới của hắn. Chỉ có tốc độ như vậy mới có thể hóa giải tâm trạng mong đợi và luyến tiếc trong lòng cậu. Về đến nhà, sau khi thận trọng đóng cửa lại, cậu mới phát hiện mình vẫn còn mặc cái áo khoác của Thời Tây. Cậu không khỏi có chút bận tâm, trở về phòng, ngã xuống giường, gửi cho Thời Tây một tin nhắn.
【 Thời Tây, cậu không thể chết vì bị lạnh cứng. 】
Tin nhắn của cậu không được ai trả lời. Thời Tây cũng không phải là người thích trả lời tin nhắn. Điện thoại di động của hắn không dùng để liên lạc, mà giống như một vật trang trí, đặt bên cạnh máy laptop chỉ để đè mấy tờ giấy lại.
Quả Tri nằm ở trên giường, hai tay bỏ vào hai cái túi của cái áo khoác, mới phát hiện bên trong có một tờ giấy. Cậu cầm tờ giấy kia, nhìn chăm chú vào trần nhà do dự. Đây là đồ đạc của Thời Tây, nếu như mình đọc nó, như thế có xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của hắn không? Cậu luôn là người biết rõ đạo lý, cậu biết rằng không nên xâm phạm tài sản của người khác. Nhưng mà, Thời Tây không phải là người khác, mà là người cậu yêu. Cậu lại gửi thêm một tin nhắn cho Thời Tây.
【 Trong áo khoác của cậu có một tờ giấy, tớ có thể đọc không? Nếu như cậu không trả lời lại, tớ coi như cậu đồng ý. 】
Quả Tri nhìn chằm chằm màn hình, đợi năm phút. Bình thường vào thời gian này, cậu chắc chắn đã đi ngủ từ lâu rồi. Nhưng mà hôm nay, cậu lại không có chút buồn ngủ nào. Sau khi xác định Thời Tây không có trả lời, cậu lấy tờ giấy kia. Là tờ giấy có chút quen thuộc, trên đó viết `Gửi Thời Tây...´
Thì ra là tờ giấy này. Lúc ấy, Quả Tri viết cho Thời Tây một lá thư. Thì ra là hắn lúc nào cũng mang theo bên cạnh.
Quả Tri thận trọng mở tờ giấy ra, trên giấy có hình nhân vật hoạt họa mà cậu đã vẽ, còn có những lời văn sến sẩm, ngốc nghếch. Quả Tri không khỏi đấm giường, oán giận mình: "Mình rốt cuộc đã viết cái quái quỷ gì đây!!" Cậu đột nhiên nhìn câu cuối cùng trong lá thư.
( Ai nha, không nghĩ ra được, làm sao bây giờ, bảo bối! ) Dòng chữ cuối cùng kia bị Quả Tri cố tình làm mờ đi, lại bị Thời Tây khoanh tròn, bên cạnh cộng thêm một câu: Nếu như cậu có thể mặt dày viết ra như thế, cậu còn sợ tôi thấy sao?
Quả Tri kéo chăn lên đắp qua khỏi đầu, khúc khích cười lên. Có người nói, những người đang yêu chẳng khác nào bị bệnh thần kinh, quả nhiên là như vậy.
Đừng quá cưng chìu tớ, tớ sẽ thất thường, lúc nào cũng gọi cậu như vậy, tuyệt đối là như vậy.
Quả Tri ôm cái ý niệm này, đem lá thư đặt ở trên ngực, cứ như thế mà ngủ thiếp đi.
Mấy ngày sau đó chính là giao thừa. Nhà của Quả Tri trở nên náo nhiệt lên. Những đứa trẻ con chạy giỡn khắp phòng, những người đàn ông đứng ở ban công hút thuốc lá nói chuyện phiếm, còn phụ nữ thì quây quần ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn. Thỉnh thoảng từ phòng bếp sẽ truyền tới tiếng cười rộn ràng. Đường tỷ Quả Nhược ôm một bịch lớn khoai tây chiên ở trước ngực, vừa ăn xem ti vi. Sau khi chào hỏi khách xong, Quả Tri ngồi ở bên cạnh Quả Nhược: "Đường tỷ!" Quả Tri phát ra thanh âm than thở, Quả Nhược liếc cậu một cái: "Chuyện gì?"
"Hôm nay chị cũng biết chải đầu!"
Quả Nhược cầm một miếng khoai tây chiên trong bịch lên, ném tới Quả Tri. Quả Tri nhặt miếng khoai tây chiên rơi trên quần áo của mình, bỏ vào trong miệng: "Đường tỷ, chị hành động như vậy là không thể được. Lần trước em có lòng tốt, tranh thủ để cho Thời Tây đem chị viết thành kỹ nữ. Nhưng mà lại bị Thời Tây cự tuyệt, thật đáng tiếc, bỏ lỡ cơ hội được làm kỹ nữ. Chắc là do hành động này của chị."
"Đúng vậy, chị thật sự là cả trong mơ cũng muốn làm kỹ nữ." Quả Nhược nói với ý châm chọc. Quả Tri tưởng thật, an ủi Quả Nhược: "Không quan trọng, biểu tỷ, còn có rất nhiều cơ hội thực hiện mơ ước."
Quả Nhược lần nữa ném miếng khoai tây chiên tới Quả Tri, không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, hỏi: "Thời Tây viết tiểu thuyết?"
"Đúng vậy! Bây giờ chẳng qua là tùy tiện viết thôi, sau này hắn sẽ viết một bộ tiểu thuyết hay nhất, sau này hắn sẽ trở thành một nhà văn nổi tiếng." Trong giọng của Quả Tri không che giấu được kiêu ngạo.
"Bây giờ em đang khoe bạn trai của mình sao?"
"Hắn đáng giá để em khoe. Cho dù sau này, lúc giới thiệu hắn với ba mẹ của em, em cũng sẽ kiêu ngạo nói, ba mẹ à, đây là bạn trai của con."
"Sau đó ba em liền đánh em một bữa." Quả Nhược chẳng qua là nói giỡn, cô không biết chuyện trước kia của Quả Tri. Đây là bí mật của gia đình Quả Tri. Sắc mặt Quả Tri thay đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục. Cậu nhẹ nhàng cong khóe miệng lên: "Nếu như ngay cả bản thân em cũng không cảm thấy kiêu ngạo, người đó có thể thay em kiêu ngạo?"
"Em không sợ?"
"Em, em thật ra thì sợ chết đi được.
Quả Nhược bỏ một miếng khoai tây chiên vào trong miệng: "Không quan tâm, chị sẽ vừa ăn khoai tây chiên vừa ngồi bên cạnh xem hết bộ phim này."
"Chị không muốn giúp em sao?!"
"Đây là chuyện người khác có thể nhúng tay sao?"
"Nhưng mà nói không chừng có chị ở đây bên cạnh sẽ giúp em cố gắng lên. Em sẽ có nhiều dũng khí hơn."
"Mục tiêu của chị là tích trữ chất béo, không có sức lực làm chuyện như vậy."
Chu Tuệ bưng một mâm lớn dưa hấu lên: "Nào nào, ăn dưa hấu thôi." Mọi người liền lại bàn ngồi. Những đứa trẻ con nóng lòng, trực tiếp lấy tay cầm một miếng dưa hấu lên, bỏ vào trong miệng. Quả Vân lấy rượu ra, chào hỏi khách. Quả Tri chụp hình miếng dưa hấu trước mặt mình lại, len lén gửi cho Thời Tây. Luôn có rất nhiều chuyện dù là nhỏ nhặt, cậu đều muốn cùng hắn chia sẻ.
"Dòng họ chúng ta nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có Quả Tri là có tiền đồ nhất. Vừa nghe lời, vừa chuyên cần." Ba của Quả Nhược uống một hớp rượu, khích lệ Quả Tri.
Quả Vân lắc đầu: "Không có tốt như thế đâu. Quả Nhược cũng không thua kém gì."
"Quả Nhược sao? Nó cả ngày lẫn đêm đều rất lười. Tiếp tục như vậy nữa, tôi lo lắng sau này sẽ không có ai dám lấy nó đâu."
Những người khác cười ầm lên, Quả Tri chỉ lo ăn. Cậu không muốn nghĩ nhiều. Một ngày nào đó cậu sẽ khiến cho ba mẹ thất vọng, khiến cho tất cả mọi người thất vọng, cậu cưỡng bách mình không thèm nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh sau này nữa. Quả Tri ăn xong liền rời bàn. Những người khác còn náo nhiệt trò chuyện. Quả Tri đứng ở ban công, lấy điện thoại di động ra.
Cậu nằm trên lan can, bấm số điện thoại của Thời Tây. Đầu kia mới vừa nhận máy, Quả Tri liền hỏi: "Cậu làm gì mà không trả lời tin nhắn của tớ?"
"Sự thông minh của tôi không cho phép tôi làm chuyện đó."
"Tin nhắn của tớ cũng đâu phải là cái gì ngu ngốc đâu. Gửi nhiều như vậy, ít nhất cũng phải trả lời một cái đi!" Quả Tri trề môi, bàn chân nhẹ nhàng đá lan can một cái.
Thời Tây không lên tiếng, Quả Tri nói tiếp: "Đừng nghĩ một câu nói có thể đánh lừa tớ. Ngày cuối cùng của năm nay cậu lại đả kích tớ. Cậu góp một phần vô cùng không tốt cho tổng kết cuối năm của tớ."
"Quả Tri, tôi không trả lời cậu, không có nghĩa là cậu không quan trọng, biết chưa?"
Lời này đột nhiên xuất hiện, không có được sự cho phép của Quả Tri đã xông vào thân thể của Quả Tri: "Tớ biết rồi!"
"Cậu nói cậu không dễ bị đánh lừa sao? Vậy mà chỉ một câu nói đầu tiên đã có thể đánh lừa cậu."
"Cậu! Cậu! Cậu không phải là một người đứng đắn!" Năm nay thật muốn khuyên nhủ Quả Tri nên tăng cường công lực mắng chửi người khác. Quả Tri áp điện thoại di động dán thật chặt lên má trái. Cậu xoay người, nhìn vào phòng khách, nhìn cây roi ở trong góc tường. Ngón tay lạnh như băng của cậu đưa vào trong quần áo, chạm tới vết thương.
"Thời Tây, năm mới vui vẻ."
"Cậu cũng vậy!"
Khi có một người yêu, cho dù phải chịu nhiều thống khổ, cho dù phải trả giá đắt, tất cả đều là những điều có ý nghĩa.
Năm nay cũng muốn kết thúc nhanh chóng. Năm nay gặp được Thời Tây, cho nên năm nay, tổng kết cuối năm chỉ có hai chữ: tốt đẹp.