Chương : 4
“ ưm.. ? “ Ta từ từ mở mắt, trước mắt là trần nhà trắng. Đảo mắt xung quanh, đều là màu trắng. Tay ta lại đang được gắn tiêm chuyền nước. Có thể suy ra ta là đang ở trong bệnh viện.
Đang khi ta mơ màng thì cửa phòng mở, một bác sĩ và hai y tá bước vô. Trên tay cầm hồ sơ bệnh án
“ Cô gái, cháu tên gì? “
“ Cháu tên Bạch Thiên Băng “
“ Hôm qua cháu được chuyển từ Trung Quốc sang đây! “
“ Ch-chuyển từ Trung Quốc qua??? “
Là buôn lậu sao? Rốt cuộc là kẻ nào? Kẻ nào dám bán ta? Ta thề cho hắn tan xương nát thịt! Cơ mà ta đang ở trong bệnh viện, vậy có khi nào hắn bán ta vô đây để lấy lục phủ ngũ tạng không? Chết rồi chết rồi! Vậy là ta sắp chết rồi sao? Huhu. Trời ơi, sao ông nỡ lòng nào cứu ta từ quỷ môn quan trở về rồi giờ lại tống ta vào địa ngục vậy Hả???
“ Cháu gái, đừng nghĩ lung tung. Đây là Nhật Bản. Người đưa cháu qua đây là người tốt “
“ Dạ? “
“ Ta bây giờ sẽ là bác sĩ theo dõi bệnh án cho con! “
“ Ông biết tiếng Trung hả? “
“ Phải. Ta gốc là người Trung Hoa mà! “ _ ông cười, trông thật hiền từ
“ Ai là người đã đưa cháu qua đây? “
“ Là một cậu thanh niên “
“ Cháu nghỉ ngơi đi. Đừng hoạt động nhiều. Không tốt cho vết thương! Nó rất nặng! “
“ Vâng. Cháu hiểu “
“ Ừm “ _ nói xong liền xoay người rời đi
Ai là người đã đưa mình tới đây? Có khi nào là...? Nhưng tại sao đã muốn giúp mình rồi lại không chịu lộ diện! Hm.. Có âm mưu!
Ta khẽ gật đầu, tay vân vê cằm, đăm chiêu suy nghĩ.. A! Điện thoại! Hỏi hắn là biết ngay mà! Ta thật thông minh. Giờ mới nghĩ ra!
- Đến: Nam Thần
' Ây cái tên chết tiệt kia. Ta bị bắt cóc tới hẳn bệnh viện Nhật luôn rồi này! '
“ Ting “
Tên này nhắn nhanh ghê. Hình như hắn rất rảnh rồi ngồi cầm điện thoại chờ tin nhắn của ta thì phải!
- Từ: Nam Thần
' Tên bắt cóc nào có tâm thế? Để hẳn điện thoại lại cho cô gọi cảnh sát tới luôn! '
- Đến: Nam Thần
' Anh xàm quá. Khai mau. Anh đưa tôi qua đây đúng không? '
- Từ: Nam Thần
' Hm.. Đoán đi! '
- Đến: Nam Thần
' *icon đầu bốc hỏa* '
- Từ: Nam Thần
' Thôi nào. Nhìn cô bây giờ chả khác nào bánh bao bốc hỏa cả '
“ ... “
Hắn ta.. Sao lại biết ta hiện tại đang trông rất giống bánh bao? Hắn là đang khinh thường ta...
“ Tìng tìng tinh tính.. Tìng tìng tính ting ting tình.... “
Là.. Là hắn gọi
“ A.. Alo “ . Ta bắt máy, có chút hấp tấp
>
“ ... “
Ta đứng hình. Giọng nói này.. thật ấm áp. Nghe như gió thoảng cành đào. Nhẹ nhàng khiến lòng người xao động..
Ta hiểu. Ta đương nhiên hiểu hắn muốn nói gì. Hắn nói, sẽ luôn ở đằng sau quan tâm ta. Ta không nhất thiết phải biết hắn hay hắn nhất thiết phải ở bên cạnh ta. Cuộc sống của ta từ khi trở về đã luôn có sự góp mặt của hắn. Hắn không muốn xuất hiện cũng không sao! Ta đã biết hắn không có chán ghét ta. Hắn vẫn quan tâm ta! Ta vui mừng. Ta hạnh phúc. Nói ta tin người cũng được. Là hắn đã cứu ta một mạng. Người xưa có câu: Có ơn phải trả. Ta cho dù sau này bị hắn lợi dụng thì ta đây cũng không có quyền trốn nợ!
> Hắn hấp tấp hỏi, cắt ngang suy nghĩ của ta
“ Không sao. Tôi hiểu mà! “
> Hắn cúp máy
Ta nhìn điện thoại. Bên tai vẫn còn lưu lại giọng nói của hắn. Nghe thật êm tai!
Thật chán! Ta mở tivi lên coi. Cầm cái remove chuyển kênh tứ tung. Rốt cuộc dừng lại trước một kênh. Sở dĩ ta dừng lại là vì bất chợt thấy một bóng dáng quen thuộc trên màn ảnh..
Là Hàn Thiên! Hắn được lên tivi sao? À quên, chả có gì lạ. Hắn đường đường là một thiếu gia nhà họ Hàn nổi tiếng vang danh mà! Bên cạnh hắn kia, còn có cả cô “ cựu bản thân “ của cô nữa. Họ đang cùng nhau trả lời phóng vấn
>
>
>
Máy quay được quay về phía Liễu Thanh Thanh. Nhìn cô ta đang cúi đầu đỏ mặt mắc cỡ kìa, thực chất là đang mong chờ từ miệng tên nam nhân kia hai chữ: người yêu, tri kỉ. Ba chữ: vợ tương lai, vị hôn thê, vợ sắp cưới,.. Muốn chết đi được! Thật ngứa mắt! Nói là làm. Ta lập tức đưa tay lên gãi mắt!
Đợi một lúc vẫn không thấy tên Hàn Thiên kia trả lời. Cô ta thấy mình bị quê mới bất đắc dĩ lên tiếng:
>
> . Nhìn họ có vẻ bất ngờ quá nhể
> . Cô ta cười nhẹ. Hắn ta chen ngang
> . Nói rồi hắn quay qua cười với cô ta. Ả liền đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu
Tim ta đột nhiên đau đớn. Biết rằng hắn chính là người khiến ta đau. Nhưng tại sao vẫn còn dây dưa với hắn, không muốn buông. Không! Tình cảm của ta đã chết ngay khi bị hắn chính tay cầm dao đâm vào! Hay do ta không phục, nên mới có cảm giác này!
Bực bội! Không muốn nhìn thấy mặt đám người đó nữa! Cút hết đi!
Đang khi ta mơ màng thì cửa phòng mở, một bác sĩ và hai y tá bước vô. Trên tay cầm hồ sơ bệnh án
“ Cô gái, cháu tên gì? “
“ Cháu tên Bạch Thiên Băng “
“ Hôm qua cháu được chuyển từ Trung Quốc sang đây! “
“ Ch-chuyển từ Trung Quốc qua??? “
Là buôn lậu sao? Rốt cuộc là kẻ nào? Kẻ nào dám bán ta? Ta thề cho hắn tan xương nát thịt! Cơ mà ta đang ở trong bệnh viện, vậy có khi nào hắn bán ta vô đây để lấy lục phủ ngũ tạng không? Chết rồi chết rồi! Vậy là ta sắp chết rồi sao? Huhu. Trời ơi, sao ông nỡ lòng nào cứu ta từ quỷ môn quan trở về rồi giờ lại tống ta vào địa ngục vậy Hả???
“ Cháu gái, đừng nghĩ lung tung. Đây là Nhật Bản. Người đưa cháu qua đây là người tốt “
“ Dạ? “
“ Ta bây giờ sẽ là bác sĩ theo dõi bệnh án cho con! “
“ Ông biết tiếng Trung hả? “
“ Phải. Ta gốc là người Trung Hoa mà! “ _ ông cười, trông thật hiền từ
“ Ai là người đã đưa cháu qua đây? “
“ Là một cậu thanh niên “
“ Cháu nghỉ ngơi đi. Đừng hoạt động nhiều. Không tốt cho vết thương! Nó rất nặng! “
“ Vâng. Cháu hiểu “
“ Ừm “ _ nói xong liền xoay người rời đi
Ai là người đã đưa mình tới đây? Có khi nào là...? Nhưng tại sao đã muốn giúp mình rồi lại không chịu lộ diện! Hm.. Có âm mưu!
Ta khẽ gật đầu, tay vân vê cằm, đăm chiêu suy nghĩ.. A! Điện thoại! Hỏi hắn là biết ngay mà! Ta thật thông minh. Giờ mới nghĩ ra!
- Đến: Nam Thần
' Ây cái tên chết tiệt kia. Ta bị bắt cóc tới hẳn bệnh viện Nhật luôn rồi này! '
“ Ting “
Tên này nhắn nhanh ghê. Hình như hắn rất rảnh rồi ngồi cầm điện thoại chờ tin nhắn của ta thì phải!
- Từ: Nam Thần
' Tên bắt cóc nào có tâm thế? Để hẳn điện thoại lại cho cô gọi cảnh sát tới luôn! '
- Đến: Nam Thần
' Anh xàm quá. Khai mau. Anh đưa tôi qua đây đúng không? '
- Từ: Nam Thần
' Hm.. Đoán đi! '
- Đến: Nam Thần
' *icon đầu bốc hỏa* '
- Từ: Nam Thần
' Thôi nào. Nhìn cô bây giờ chả khác nào bánh bao bốc hỏa cả '
“ ... “
Hắn ta.. Sao lại biết ta hiện tại đang trông rất giống bánh bao? Hắn là đang khinh thường ta...
“ Tìng tìng tinh tính.. Tìng tìng tính ting ting tình.... “
Là.. Là hắn gọi
“ A.. Alo “ . Ta bắt máy, có chút hấp tấp
>
“ ... “
Ta đứng hình. Giọng nói này.. thật ấm áp. Nghe như gió thoảng cành đào. Nhẹ nhàng khiến lòng người xao động..
Ta hiểu. Ta đương nhiên hiểu hắn muốn nói gì. Hắn nói, sẽ luôn ở đằng sau quan tâm ta. Ta không nhất thiết phải biết hắn hay hắn nhất thiết phải ở bên cạnh ta. Cuộc sống của ta từ khi trở về đã luôn có sự góp mặt của hắn. Hắn không muốn xuất hiện cũng không sao! Ta đã biết hắn không có chán ghét ta. Hắn vẫn quan tâm ta! Ta vui mừng. Ta hạnh phúc. Nói ta tin người cũng được. Là hắn đã cứu ta một mạng. Người xưa có câu: Có ơn phải trả. Ta cho dù sau này bị hắn lợi dụng thì ta đây cũng không có quyền trốn nợ!
> Hắn hấp tấp hỏi, cắt ngang suy nghĩ của ta
“ Không sao. Tôi hiểu mà! “
> Hắn cúp máy
Ta nhìn điện thoại. Bên tai vẫn còn lưu lại giọng nói của hắn. Nghe thật êm tai!
Thật chán! Ta mở tivi lên coi. Cầm cái remove chuyển kênh tứ tung. Rốt cuộc dừng lại trước một kênh. Sở dĩ ta dừng lại là vì bất chợt thấy một bóng dáng quen thuộc trên màn ảnh..
Là Hàn Thiên! Hắn được lên tivi sao? À quên, chả có gì lạ. Hắn đường đường là một thiếu gia nhà họ Hàn nổi tiếng vang danh mà! Bên cạnh hắn kia, còn có cả cô “ cựu bản thân “ của cô nữa. Họ đang cùng nhau trả lời phóng vấn
>
>
>
Máy quay được quay về phía Liễu Thanh Thanh. Nhìn cô ta đang cúi đầu đỏ mặt mắc cỡ kìa, thực chất là đang mong chờ từ miệng tên nam nhân kia hai chữ: người yêu, tri kỉ. Ba chữ: vợ tương lai, vị hôn thê, vợ sắp cưới,.. Muốn chết đi được! Thật ngứa mắt! Nói là làm. Ta lập tức đưa tay lên gãi mắt!
Đợi một lúc vẫn không thấy tên Hàn Thiên kia trả lời. Cô ta thấy mình bị quê mới bất đắc dĩ lên tiếng:
>
> . Nhìn họ có vẻ bất ngờ quá nhể
> . Cô ta cười nhẹ. Hắn ta chen ngang
> . Nói rồi hắn quay qua cười với cô ta. Ả liền đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu
Tim ta đột nhiên đau đớn. Biết rằng hắn chính là người khiến ta đau. Nhưng tại sao vẫn còn dây dưa với hắn, không muốn buông. Không! Tình cảm của ta đã chết ngay khi bị hắn chính tay cầm dao đâm vào! Hay do ta không phục, nên mới có cảm giác này!
Bực bội! Không muốn nhìn thấy mặt đám người đó nữa! Cút hết đi!