Chương 3: Cô gái, nàng đã thành công khiến Trẫm chú ý
Đây là lần đầu tiên Vũ Văn Lan phát hiện có người biết được bí mật của hắn.
Hắn giương mắt nhìn về phía cô gái mờ nhạt đang ngồi trong góc kia.
Rốt cuộc nàng ấy là ai?
Không lâu sau, các phi tần lập tức phát hiện dường như ánh mắt của hoàng đế cứ luôn nhìn về một hướng.
Bọn họ men theo ánh mắt nhìn sang, thấy đó là một bàn tiệc gần cửa điện, ở đó có hai cô gái đang ngồi, một người ăn mặc mộc mạc hệt như cung nữ, một một người lại ăn vận trang điểm lộng lẫy không thua kém gì đám người Chu quý phi và Ninh phi.
Mọi người bắt đầu âm thầm suy đoán.
Nhẫn Đông cũng nhỏ giọng nói với Yến Xu: “Chủ tử ơi, em thấy hình như bệ hạ cứ nhìn về hướng ngài hay sao ấy?”
Yến Xu hoàn toàn không để trong lòng, chỉ thuận miệng nói: “Chắc không phải đâu, nhiều khi là nhìn Trương tài nhân đó chứ, nàng ta nổi bật quá còn gì!”
Nói xong, nàng lập tức nếm thử món cá chua Tây Hồ vừa bưng lên, chu choa, thịt cá non mềm chua ngọt, hơn nữa còn thấm vào chút mùi cua thơm phức, quả nhiên không phải tầm thường.
Giọng nói của hai người truyền vào tai Trương tài nhân đang ngồi kế bên, khiến cho trong lòng nàng ta càng thêm khẳng định suy đoán của chính mình.
Từ khi Thái Hậu bước vào, hoàng đế cứ luôn cố ý vô tình nhìn về nơi này, nàng ta cảm thấy ắt hẳn là cách ăn diện của mình hôm nay đã có hiệu quả.
Loại gấm lụa ngàn lượng vàng một thước, cùng với cây trâm đá quý vạn lượng vàng một cây này quả nhiên giống như cây bút vẽ thêm mắt cho rồng.
Có điều khoảng cách vẫn có hơi xa, nàng ta phải nghĩ biện pháp khiến hoàng đế nhớ kỹ mình mới được, tuyệt đối không thể để lỡ cơ hội tốt như thế này.
Vì thế, Trương tài nhân sai cung nữ Xuân Nga bên người mang một cây đàn tỳ bà tới, nàng ta ôm lấy nó đi đến trong điện, mở miệng nói: “Vì để cảnh đẹp ngày lành hôm nay càng có giá trị, thần thiếp nguyện hiến một khúc ca cho bệ hạ và Thái Hậu, mong hai vị phúc trạch an khang.”
Không cần phải nói, cây tỳ bà kia của Trương tài nhân còn được khảm xà cừ và đá quý, kết hợp với cách ăn diện hôm nay của nàng ta, quả thật là đẹp càng thêm đẹp.
Đám người Chu quý phi, Ninh phi, Lệ tần đều ghen ghét đến mức hai mắt bốc lửa, trong lòng vang lên đủ loại nguyền rủa.
Vũ Văn Lan thất thần nói: “Cho phép.”
Cung nhân vội mang ghế tròn tới, Trương tài nhân ôm đàn ngồi xuống, cong ngón tay gảy đàn, dùng ngón giọng lanh lảnh cất tiếng ca.
“Một gốc trúc tía thẳng tắp, ta đưa chàng làm một chiếc tiêu…”
Không nghe không biết, thì ra Trương tài nhân vừa đàn vừa hát một bài nhạc Giang Nam, giai điệu uyển chuyển, ca từ mềm mại yểu điệu, hơn nữa còn dùng cách hát nói của Tô Châu, thực sự khiến người ta lau mắt mà nhìn.
Một khúc ca chấm dứt, mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Thái Hậu còn cố ý hỏi: “Ngươi là người Giang Nam à?”
Tổng quản Tư Lễ Giám Hồ An đứng bên cạnh vội giới thiệu: “Khởi bẩm Thái Hậu, cha của Trương tài nhân là người giám sát hàng dệt may ở Kinh Phủ, cả nhà bọn họ đều là người kinh thành chính gốc đấy ạ.”
Trương tài nhân cũng cười nói: “Thần thiếp nghe nói Thái Hậu thích đàn từ (1) của Tô Châu, cho nên cố ý học một hai bài, hát không tốt lắm, khiến ngài chê cười rồi.”
Thái Hậu gật đầu: “Có tâm lắm.”
Bà ta vừa nói vừa nhìn trộm sang hoàng đế, lại thấy hắn chỉ thong dong nâng chén trà lên nhấp một ngụm, sắc mặt không hề có chút gợn sóng.
Bỗng nhiên, Ninh phi quay sang bắt chuyện với Lệ tần: “Khúc ca này đúng là rất dễ nghe, có điều ca từ có hơi khó hiểu. Đúng rồi, quê quán của Lệ tần là ở Giang Nam mà, mau giải thích cho mọi người về ý nghĩa của khúc ca ban nãy đi.”
Lệ tần lại lộ ra vẻ khó xử, nhìn trái nhìn phải xong mới nói: “Chuyện này… Với tình hình tối nay, chỉ sợ không tiện nói ra cho lắm.”
Nàng ta vừa nói như thế, mọi người ở đây không khỏi bị gợi lên lòng tò mò ——
Chậc, cái gì mà không tiện nói ra? Rốt cuộc bài hát của Trương tài nhân có ý nghĩa gì?
Ninh phi cười rộ lên: “Có gì mà khó nói? Chẳng lẽ là ca từ mang ý đại nghịch bất đạo sao?”
Sắc mặt của Trương tài nhân lập tức thay đổi, nàng ta vội lắc đầu nói: “Thần thiếp không dám.”
Lệ tần lại che miệng cười duyên: “Không phải như thế, Ninh phi nương nương nói đùa rồi. Bài hát này thực chất chỉ là những lời tục tằng của chốn nông thôn về tình yêu thôi, chẳng hạn như ‘Một gốc trúc tía thẳng tắp, ta đưa chàng làm một chiếc tiêu, ống tiêu chạm vào miệng chàng, miệng chàng chạm vào ống tiêu, cá chép nhỏ vẫy đuôi, tựa như gò má hồng của muội, bé ngoan của ta…”
“Ôi chao!”
Lệ tần còn chưa nói xong đã bị Ninh phi cắt ngang, nàng ta che lỗ tai lại, oán trách bảo: “Lệ tần, ngươi thật là, những lời lẽ như thế sao có thể nói ra trong tình huống như thế này cơ chứ? Làm bẩn lỗ tai của bệ hạ và Thái Hậu thì phải làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, Lệ tần vội vàng đứng dậy, vẻ mặt kinh hoảng hành lễ với hai vị ngồi ở ghế trên: “Xin bệ hạ và Thái Hậu thứ tội, thần thiếp không biết đúng mực…”
Chậc, tính ra nàng ta cũng chỉ là người kể lại, cho dù có muốn trách tội cũng không thể trách nàng ta, bởi vậy Thái Hậu và hoàng đế cũng chưa nói cái gì, nhưng mọi người đều đồng loạt chĩa ánh mắt về phía Trương tài nhân.
Chỉ có Yến Xu bưng chén canh cá vừa được mang lên, vừa uống vừa âm thầm lắc đầu ——
Có câu ‘cây cao đón gió lớn’, con người làm việc phải biết lượng sức mình, thích thể hiện làm gì, giờ thấy hậu quả chưa?
Giống như nàng đây nè, thành thật tới ăn cơm không phải là tốt rồi sao!
Chu choa, món canh cá này chua chua cay cay, đúng là ngon quá xá.
Mà Trương tài nhân cách đó không xa lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sự đắc ý ban nãy đã tan thành mây khói, nàng ta đâm lao thì phải theo lao, chỉ đành cuống quít quỳ xuống đất giải thích: “Xin bệ hạ và Thái Hậu thứ tội, thần thiếp cũng chỉ học theo người của Giáo Phường Tư mà thôi. Thần thiếp không phải người Giang Nam, lúc trước vì muốn hát cho tốt nên mới cố gắng học âm điệu này, hoàn toàn không biết ca khúc này có ý nghĩa gì…”
Ninh phi và Lệ tần không nói chuyện nữa, thờ ơ lạnh nhạt vây xem giống những người xung quanh.
Qua một lát, nữ quan Trúc Thư của Thái Hậu mới đứng ra giảng hòa: “Những điệu hát dân gian đa phần đều là như thế, Trương tài nhân cũng chỉ vô ý mà thôi.”
Dứt câu, Thái Hậu cũng nâng tay: “Thôi thôi, ngày lễ lớn, mọi người trở về chỗ ngồi hết đi.”
Trương tài nhân bẩm vâng, lúc này nàng ta mới dám đứng dậy, ôm tỳ bà ảo não đi xuống.
Lệ tần cũng về chỗ ngồi, nhân lúc không ai để ý nhìn sang Ninh phi một cái, sự ăn ý trong ánh mắt không cần nói ra cũng biết.
Các cung nhân phục vụ lại dâng món mới lên, đám người Ninh phi và Chu quý phi tiếp tục cạnh tranh tìm cơ hội nói chuyện với Thái Hậu, mà từ đầu đến cuối, trên mặt của Vũ Văn Lan hoàn toàn không lộ ra chút cảm xúc buồn vui nào.
Thái Hậu vừa xã giao với mọi người vừa hướng ánh mắt về phía góc điện xa xa, trong lòng không khỏi suy tư, chẳng lẽ hoàng đế coi trọng cô gái vẫn luôn cắm mặt ăn uống kia?
Nếu thật là như thế… Ánh mắt của bệ hạ cũng quá là độc đáo.
~~
Theo từng mâm thức ăn nóng lạnh đan xen như điểm tâm và canh được lần lượt dâng lên, ngay lúc Yến Xu sắp ăn no, tiệc tiễn đưa năm cũ cũng đã đi đến hồi kết.
Thái Hậu rời đi, mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ cung tiễn.
Vũ Văn Lan cũng đứng lên, nhân lúc đưa Thái Hậu ra cửa điện và bước lên kiệu, hắn thử thăm dò tiếng lòng của nha đầu kia.
Chỉ nghe nàng ợ một tiếng, âm thầm chép chép miệng:【 Món ăn đêm nay món nào cũng ngon cả, nếu cay hơn chút nữa là tuyệt vời ông mặt trời luôn. Để tính coi, hôm nay là tiệc tiễn đưa năm cũ mùng tám tháng chạp, bữa tiệc tiếp theo là khi nào nhỉ? Lễ cúng ông Táo? Má ơi còn phải đợi thêm tận nửa tháng… 】
Vũ Văn Lan: “???”
Sao toàn là ăn uống thế này?
Kế đó, hắn lại nghe thấy nàng thở dài trong lòng:【 Thôi, tới đâu hay tới đó vậy, không được thỏa mãn về tình dục thì có lộc ăn cũng không tồi. 】
Vũ Văn Lan: “???”
Câu đó là sao?
“Thỏa mãn về tình dục” là cái gì?
Tiếng lòng của cô gái này, sao lại… kỳ lạ như vậy?
Vũ Văn Lan suýt nữa đã dừng bước.
Nhưng mà nếu làm thế, chỉ sợ sẽ rút dây động rừng.
Hắn nhịn rồi lại nhịn, vờ như không có việc gì bước ra khỏi cửa điện, rời đi.
~~
Tổng quản ngự tiền Phú Hải có thể cảm giác được, đêm nay bệ hạ có gì đó khang khác.
Sau khi ra khỏi điện Nhu Nghi, tuy bệ hạ vẫn đến Ngự Thư Phòng xem tấu chương như bình thường, nhưng ông ấy chờ mãi vẫn không thấy ngài hạ bút phê duyệt, hình như là đang mất tập trung.
Phú Hải đang âm thầm suy nghĩ, lại đột nhiên nghe quân vương hỏi: “Đêm nay, người ngồi ở cuối cùng là ai?”
Ít nhiều gì cũng đã theo hầu bệ hạ nhiều năm, Phú Hải vội đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, vị mới hiến ca ban nãy trong buổi tiệc là Trương tài nhân, thiên kim của Trương Thông – người giám sát hàng dệt may ở Kinh Phủ ạ.”
Nói xong, thấy quân vương không có phản ứng gì, ông ấy lại vội vàng bổ sung: “Còn người ngồi ở bên cạnh Trương tài nhân là Lý mỹ nhân của điện Vĩnh Ninh.”
Vừa dứt câu, quân vương cuối cùng cũng chịu mở miệng vàng: “Đến từ đâu?”
Phú Hải biết chính mình đã đoán đúng rồi, vội trả lời: “Tiểu nhân nhớ rõ Lý mỹ nhân xuất thân từ phủ Thanh Châu huyện An Đức, vào cung từ đợt tuyển tú ba năm trước.”
Thanh Châu…
Vũ Văn Lan thầm nghĩ, nơi đó cách kinh thành vài trăm dặm, sao nàng ấy lại biết được chuyện của mình?
Phú Hải tấm tắc trong lòng:【 Chà chà, xem ra vị Lý mỹ nhân này sắp được thăng chức đây, nào có ai ngờ được, người đầu tiên lọt vào mắt thánh của bệ hạ trong hậu cung này lại là một vị mỹ nhân nho nhỏ cơ chứ? 】
Bị tiếng lòng này quấy nhiễu, Vũ Văn Lan hoàn hồn lại, phất tay nói: “Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Phú Hải khom người lui về phía sau, âm thầm đắn đo:【 Tình huống sao thế này? Nếu coi trọng nàng, sao lại không gọi người tới để thị tẩm? Trời đã không còn sớm, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng đó bệ hạ của ta ơi! 】
Mới nghĩ đến đây, Phú Hải đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu lạnh toát, ông ấy giật mình, không biết vì sao mình lại chọc vào vảy ngược của vua, chỉ đành nhanh chân lui ra ngoài.
Bên tai rốt cuộc cũng thanh tĩnh, Vũ Văn Lan mệt mỏi xoa xoa giữa trán, hắn nghĩ nghĩ, lại cất giọng gọi: “Người đâu.”
Lần này, người tiến vào là một cẩm y vệ mặc trang phục phi ngư.
“Đi một chuyến đến huyện An Đức ở Thanh Châu, tra xét về việc tuyển tú năm xưa.”
Cẩm y vệ bẩm vâng, lập tức lên đường làm việc.
Vũ Văn Lan lại cầm lấy tấu chương trên bàn lên, nhưng lúc này hắn vẫn chưa thể tập trung hoàn toàn.
Trong đầu cứ luôn nhớ về cô gái trong bữa yến tiệc ban nãy.
—— Trên đường hồi kinh ba năm trước đây, hắn gặp phải sấm sét, vô ý ngất đi, sau khi tỉnh tuy có được thuật đọc tâm, nhưng lại dần dần mất đi công năng mà một người đàn ông nên có…
Mấy năm nay hắn vẫn luôn âm thầm phái người đi hỏi thăm, tìm thầy trị bệnh khắp nơi nhưng không hề có hiệu quả.
Đây là tối kỵ, nhất là khi hắn còn là bậc đế vương. Hắn vẫn luôn cẩn thận che giấu bí mật này, thậm chí ngay cả thái giám tâm phúc cũng không biết.
Cho nên, vì sao cô gái kia lại biết được?
Rốt cuộc nàng ấy là ai?
Rốt cuộc sai lầm ở chỗ nào?
Trong lòng rối như tơ vò, hắn buông tấu chương xuống, gọi tới một tiểu thái giám mặc áo viên lĩnh.
“Theo dõi điện Vĩnh Ninh, Trẫm muốn biết mọi chuyện xảy ra ở đó, bất kể lớn nhỏ.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Vị hoàng đế nào đó: Cô gái, nàng đã thành công khiến Trẫm chú ý.
Vị tác giả nào đó: Con trai à, mở màn như thế LOW không chịu được.
Vị hoàng đế nào đó: Cô gái, cô đã biết quá nhiều.
Vị tác giả nào đó:???
Chú thích:
1. Đàn từ: một hình thức văn nghệ dân gian, lưu hành ở các tỉnh miền nam Trung Quốc.
Hắn giương mắt nhìn về phía cô gái mờ nhạt đang ngồi trong góc kia.
Rốt cuộc nàng ấy là ai?
Không lâu sau, các phi tần lập tức phát hiện dường như ánh mắt của hoàng đế cứ luôn nhìn về một hướng.
Bọn họ men theo ánh mắt nhìn sang, thấy đó là một bàn tiệc gần cửa điện, ở đó có hai cô gái đang ngồi, một người ăn mặc mộc mạc hệt như cung nữ, một một người lại ăn vận trang điểm lộng lẫy không thua kém gì đám người Chu quý phi và Ninh phi.
Mọi người bắt đầu âm thầm suy đoán.
Nhẫn Đông cũng nhỏ giọng nói với Yến Xu: “Chủ tử ơi, em thấy hình như bệ hạ cứ nhìn về hướng ngài hay sao ấy?”
Yến Xu hoàn toàn không để trong lòng, chỉ thuận miệng nói: “Chắc không phải đâu, nhiều khi là nhìn Trương tài nhân đó chứ, nàng ta nổi bật quá còn gì!”
Nói xong, nàng lập tức nếm thử món cá chua Tây Hồ vừa bưng lên, chu choa, thịt cá non mềm chua ngọt, hơn nữa còn thấm vào chút mùi cua thơm phức, quả nhiên không phải tầm thường.
Giọng nói của hai người truyền vào tai Trương tài nhân đang ngồi kế bên, khiến cho trong lòng nàng ta càng thêm khẳng định suy đoán của chính mình.
Từ khi Thái Hậu bước vào, hoàng đế cứ luôn cố ý vô tình nhìn về nơi này, nàng ta cảm thấy ắt hẳn là cách ăn diện của mình hôm nay đã có hiệu quả.
Loại gấm lụa ngàn lượng vàng một thước, cùng với cây trâm đá quý vạn lượng vàng một cây này quả nhiên giống như cây bút vẽ thêm mắt cho rồng.
Có điều khoảng cách vẫn có hơi xa, nàng ta phải nghĩ biện pháp khiến hoàng đế nhớ kỹ mình mới được, tuyệt đối không thể để lỡ cơ hội tốt như thế này.
Vì thế, Trương tài nhân sai cung nữ Xuân Nga bên người mang một cây đàn tỳ bà tới, nàng ta ôm lấy nó đi đến trong điện, mở miệng nói: “Vì để cảnh đẹp ngày lành hôm nay càng có giá trị, thần thiếp nguyện hiến một khúc ca cho bệ hạ và Thái Hậu, mong hai vị phúc trạch an khang.”
Không cần phải nói, cây tỳ bà kia của Trương tài nhân còn được khảm xà cừ và đá quý, kết hợp với cách ăn diện hôm nay của nàng ta, quả thật là đẹp càng thêm đẹp.
Đám người Chu quý phi, Ninh phi, Lệ tần đều ghen ghét đến mức hai mắt bốc lửa, trong lòng vang lên đủ loại nguyền rủa.
Vũ Văn Lan thất thần nói: “Cho phép.”
Cung nhân vội mang ghế tròn tới, Trương tài nhân ôm đàn ngồi xuống, cong ngón tay gảy đàn, dùng ngón giọng lanh lảnh cất tiếng ca.
“Một gốc trúc tía thẳng tắp, ta đưa chàng làm một chiếc tiêu…”
Không nghe không biết, thì ra Trương tài nhân vừa đàn vừa hát một bài nhạc Giang Nam, giai điệu uyển chuyển, ca từ mềm mại yểu điệu, hơn nữa còn dùng cách hát nói của Tô Châu, thực sự khiến người ta lau mắt mà nhìn.
Một khúc ca chấm dứt, mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Thái Hậu còn cố ý hỏi: “Ngươi là người Giang Nam à?”
Tổng quản Tư Lễ Giám Hồ An đứng bên cạnh vội giới thiệu: “Khởi bẩm Thái Hậu, cha của Trương tài nhân là người giám sát hàng dệt may ở Kinh Phủ, cả nhà bọn họ đều là người kinh thành chính gốc đấy ạ.”
Trương tài nhân cũng cười nói: “Thần thiếp nghe nói Thái Hậu thích đàn từ (1) của Tô Châu, cho nên cố ý học một hai bài, hát không tốt lắm, khiến ngài chê cười rồi.”
Thái Hậu gật đầu: “Có tâm lắm.”
Bà ta vừa nói vừa nhìn trộm sang hoàng đế, lại thấy hắn chỉ thong dong nâng chén trà lên nhấp một ngụm, sắc mặt không hề có chút gợn sóng.
Bỗng nhiên, Ninh phi quay sang bắt chuyện với Lệ tần: “Khúc ca này đúng là rất dễ nghe, có điều ca từ có hơi khó hiểu. Đúng rồi, quê quán của Lệ tần là ở Giang Nam mà, mau giải thích cho mọi người về ý nghĩa của khúc ca ban nãy đi.”
Lệ tần lại lộ ra vẻ khó xử, nhìn trái nhìn phải xong mới nói: “Chuyện này… Với tình hình tối nay, chỉ sợ không tiện nói ra cho lắm.”
Nàng ta vừa nói như thế, mọi người ở đây không khỏi bị gợi lên lòng tò mò ——
Chậc, cái gì mà không tiện nói ra? Rốt cuộc bài hát của Trương tài nhân có ý nghĩa gì?
Ninh phi cười rộ lên: “Có gì mà khó nói? Chẳng lẽ là ca từ mang ý đại nghịch bất đạo sao?”
Sắc mặt của Trương tài nhân lập tức thay đổi, nàng ta vội lắc đầu nói: “Thần thiếp không dám.”
Lệ tần lại che miệng cười duyên: “Không phải như thế, Ninh phi nương nương nói đùa rồi. Bài hát này thực chất chỉ là những lời tục tằng của chốn nông thôn về tình yêu thôi, chẳng hạn như ‘Một gốc trúc tía thẳng tắp, ta đưa chàng làm một chiếc tiêu, ống tiêu chạm vào miệng chàng, miệng chàng chạm vào ống tiêu, cá chép nhỏ vẫy đuôi, tựa như gò má hồng của muội, bé ngoan của ta…”
“Ôi chao!”
Lệ tần còn chưa nói xong đã bị Ninh phi cắt ngang, nàng ta che lỗ tai lại, oán trách bảo: “Lệ tần, ngươi thật là, những lời lẽ như thế sao có thể nói ra trong tình huống như thế này cơ chứ? Làm bẩn lỗ tai của bệ hạ và Thái Hậu thì phải làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, Lệ tần vội vàng đứng dậy, vẻ mặt kinh hoảng hành lễ với hai vị ngồi ở ghế trên: “Xin bệ hạ và Thái Hậu thứ tội, thần thiếp không biết đúng mực…”
Chậc, tính ra nàng ta cũng chỉ là người kể lại, cho dù có muốn trách tội cũng không thể trách nàng ta, bởi vậy Thái Hậu và hoàng đế cũng chưa nói cái gì, nhưng mọi người đều đồng loạt chĩa ánh mắt về phía Trương tài nhân.
Chỉ có Yến Xu bưng chén canh cá vừa được mang lên, vừa uống vừa âm thầm lắc đầu ——
Có câu ‘cây cao đón gió lớn’, con người làm việc phải biết lượng sức mình, thích thể hiện làm gì, giờ thấy hậu quả chưa?
Giống như nàng đây nè, thành thật tới ăn cơm không phải là tốt rồi sao!
Chu choa, món canh cá này chua chua cay cay, đúng là ngon quá xá.
Mà Trương tài nhân cách đó không xa lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sự đắc ý ban nãy đã tan thành mây khói, nàng ta đâm lao thì phải theo lao, chỉ đành cuống quít quỳ xuống đất giải thích: “Xin bệ hạ và Thái Hậu thứ tội, thần thiếp cũng chỉ học theo người của Giáo Phường Tư mà thôi. Thần thiếp không phải người Giang Nam, lúc trước vì muốn hát cho tốt nên mới cố gắng học âm điệu này, hoàn toàn không biết ca khúc này có ý nghĩa gì…”
Ninh phi và Lệ tần không nói chuyện nữa, thờ ơ lạnh nhạt vây xem giống những người xung quanh.
Qua một lát, nữ quan Trúc Thư của Thái Hậu mới đứng ra giảng hòa: “Những điệu hát dân gian đa phần đều là như thế, Trương tài nhân cũng chỉ vô ý mà thôi.”
Dứt câu, Thái Hậu cũng nâng tay: “Thôi thôi, ngày lễ lớn, mọi người trở về chỗ ngồi hết đi.”
Trương tài nhân bẩm vâng, lúc này nàng ta mới dám đứng dậy, ôm tỳ bà ảo não đi xuống.
Lệ tần cũng về chỗ ngồi, nhân lúc không ai để ý nhìn sang Ninh phi một cái, sự ăn ý trong ánh mắt không cần nói ra cũng biết.
Các cung nhân phục vụ lại dâng món mới lên, đám người Ninh phi và Chu quý phi tiếp tục cạnh tranh tìm cơ hội nói chuyện với Thái Hậu, mà từ đầu đến cuối, trên mặt của Vũ Văn Lan hoàn toàn không lộ ra chút cảm xúc buồn vui nào.
Thái Hậu vừa xã giao với mọi người vừa hướng ánh mắt về phía góc điện xa xa, trong lòng không khỏi suy tư, chẳng lẽ hoàng đế coi trọng cô gái vẫn luôn cắm mặt ăn uống kia?
Nếu thật là như thế… Ánh mắt của bệ hạ cũng quá là độc đáo.
~~
Theo từng mâm thức ăn nóng lạnh đan xen như điểm tâm và canh được lần lượt dâng lên, ngay lúc Yến Xu sắp ăn no, tiệc tiễn đưa năm cũ cũng đã đi đến hồi kết.
Thái Hậu rời đi, mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ cung tiễn.
Vũ Văn Lan cũng đứng lên, nhân lúc đưa Thái Hậu ra cửa điện và bước lên kiệu, hắn thử thăm dò tiếng lòng của nha đầu kia.
Chỉ nghe nàng ợ một tiếng, âm thầm chép chép miệng:【 Món ăn đêm nay món nào cũng ngon cả, nếu cay hơn chút nữa là tuyệt vời ông mặt trời luôn. Để tính coi, hôm nay là tiệc tiễn đưa năm cũ mùng tám tháng chạp, bữa tiệc tiếp theo là khi nào nhỉ? Lễ cúng ông Táo? Má ơi còn phải đợi thêm tận nửa tháng… 】
Vũ Văn Lan: “???”
Sao toàn là ăn uống thế này?
Kế đó, hắn lại nghe thấy nàng thở dài trong lòng:【 Thôi, tới đâu hay tới đó vậy, không được thỏa mãn về tình dục thì có lộc ăn cũng không tồi. 】
Vũ Văn Lan: “???”
Câu đó là sao?
“Thỏa mãn về tình dục” là cái gì?
Tiếng lòng của cô gái này, sao lại… kỳ lạ như vậy?
Vũ Văn Lan suýt nữa đã dừng bước.
Nhưng mà nếu làm thế, chỉ sợ sẽ rút dây động rừng.
Hắn nhịn rồi lại nhịn, vờ như không có việc gì bước ra khỏi cửa điện, rời đi.
~~
Tổng quản ngự tiền Phú Hải có thể cảm giác được, đêm nay bệ hạ có gì đó khang khác.
Sau khi ra khỏi điện Nhu Nghi, tuy bệ hạ vẫn đến Ngự Thư Phòng xem tấu chương như bình thường, nhưng ông ấy chờ mãi vẫn không thấy ngài hạ bút phê duyệt, hình như là đang mất tập trung.
Phú Hải đang âm thầm suy nghĩ, lại đột nhiên nghe quân vương hỏi: “Đêm nay, người ngồi ở cuối cùng là ai?”
Ít nhiều gì cũng đã theo hầu bệ hạ nhiều năm, Phú Hải vội đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, vị mới hiến ca ban nãy trong buổi tiệc là Trương tài nhân, thiên kim của Trương Thông – người giám sát hàng dệt may ở Kinh Phủ ạ.”
Nói xong, thấy quân vương không có phản ứng gì, ông ấy lại vội vàng bổ sung: “Còn người ngồi ở bên cạnh Trương tài nhân là Lý mỹ nhân của điện Vĩnh Ninh.”
Vừa dứt câu, quân vương cuối cùng cũng chịu mở miệng vàng: “Đến từ đâu?”
Phú Hải biết chính mình đã đoán đúng rồi, vội trả lời: “Tiểu nhân nhớ rõ Lý mỹ nhân xuất thân từ phủ Thanh Châu huyện An Đức, vào cung từ đợt tuyển tú ba năm trước.”
Thanh Châu…
Vũ Văn Lan thầm nghĩ, nơi đó cách kinh thành vài trăm dặm, sao nàng ấy lại biết được chuyện của mình?
Phú Hải tấm tắc trong lòng:【 Chà chà, xem ra vị Lý mỹ nhân này sắp được thăng chức đây, nào có ai ngờ được, người đầu tiên lọt vào mắt thánh của bệ hạ trong hậu cung này lại là một vị mỹ nhân nho nhỏ cơ chứ? 】
Bị tiếng lòng này quấy nhiễu, Vũ Văn Lan hoàn hồn lại, phất tay nói: “Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Phú Hải khom người lui về phía sau, âm thầm đắn đo:【 Tình huống sao thế này? Nếu coi trọng nàng, sao lại không gọi người tới để thị tẩm? Trời đã không còn sớm, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng đó bệ hạ của ta ơi! 】
Mới nghĩ đến đây, Phú Hải đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu lạnh toát, ông ấy giật mình, không biết vì sao mình lại chọc vào vảy ngược của vua, chỉ đành nhanh chân lui ra ngoài.
Bên tai rốt cuộc cũng thanh tĩnh, Vũ Văn Lan mệt mỏi xoa xoa giữa trán, hắn nghĩ nghĩ, lại cất giọng gọi: “Người đâu.”
Lần này, người tiến vào là một cẩm y vệ mặc trang phục phi ngư.
“Đi một chuyến đến huyện An Đức ở Thanh Châu, tra xét về việc tuyển tú năm xưa.”
Cẩm y vệ bẩm vâng, lập tức lên đường làm việc.
Vũ Văn Lan lại cầm lấy tấu chương trên bàn lên, nhưng lúc này hắn vẫn chưa thể tập trung hoàn toàn.
Trong đầu cứ luôn nhớ về cô gái trong bữa yến tiệc ban nãy.
—— Trên đường hồi kinh ba năm trước đây, hắn gặp phải sấm sét, vô ý ngất đi, sau khi tỉnh tuy có được thuật đọc tâm, nhưng lại dần dần mất đi công năng mà một người đàn ông nên có…
Mấy năm nay hắn vẫn luôn âm thầm phái người đi hỏi thăm, tìm thầy trị bệnh khắp nơi nhưng không hề có hiệu quả.
Đây là tối kỵ, nhất là khi hắn còn là bậc đế vương. Hắn vẫn luôn cẩn thận che giấu bí mật này, thậm chí ngay cả thái giám tâm phúc cũng không biết.
Cho nên, vì sao cô gái kia lại biết được?
Rốt cuộc nàng ấy là ai?
Rốt cuộc sai lầm ở chỗ nào?
Trong lòng rối như tơ vò, hắn buông tấu chương xuống, gọi tới một tiểu thái giám mặc áo viên lĩnh.
“Theo dõi điện Vĩnh Ninh, Trẫm muốn biết mọi chuyện xảy ra ở đó, bất kể lớn nhỏ.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Vị hoàng đế nào đó: Cô gái, nàng đã thành công khiến Trẫm chú ý.
Vị tác giả nào đó: Con trai à, mở màn như thế LOW không chịu được.
Vị hoàng đế nào đó: Cô gái, cô đã biết quá nhiều.
Vị tác giả nào đó:???
Chú thích:
1. Đàn từ: một hình thức văn nghệ dân gian, lưu hành ở các tỉnh miền nam Trung Quốc.