Chương 165: 165: Chiến Đấu Với Độc Xà
Đi qua màn sương mù dày đặc, hiện ra trước mắt họ là một cái động.Cửa vào rất lớn, đồ sộ.Do màn đêm tối quá, Băng thắp ngọn đuốc lên soi sáng bước vào bên trong.Khắp trong này đều có mật đạo.Không nhìn kĩ sẽ rất dễ khởi động nó.Hai người đi mải nhìn xung quanh, không may đập vào thứ gì đó có vảy, có vẻ rất to lớn.Nguyệt nhi giật mình phát ra tiếng, may là Băng vội vàng bịt miệng lại.Con độc xà màu đen đó vẫn đang ngủ.Tiếng ngáy rất to.Hai người thở phào nhẹ nhõm.Nhưng không ngờ lại dẵm phải cái huyệt đạo bên cạnh.Thấy tiếng động Con rắn đó mở mắt, trở người, ngoi đầu lên cao, thè lưỡi dài.Trông thật khiếp sợ.Nó liên tục lao vào, nhe răng cắn vào nơi hiểm.Nhưng không hiểu sao nó có vẻ sợ lửa, sau đó lại hồi phục lại sức mạnh.Rốt cuộc điểm yếu của độc xà nằm ở đâu?Tập trung suy nghĩ một hồi đến xuất thần, không để ý mọi thứ xung quanh.Nguyệt nhi đã bị con rắn đánh trọng thương.Chỉ cần phần đuôi ngọ nguậy cũng có thể khiến thân thể đập mạnh vào những đá sắc nhọn.Thân thể nhỏ bé của Thiên Băng nhanh nhẹn, lắt léo chui qua các lỗ hổng của độc xà đi đến nơi cao nhất.Không ngừng làm động tác trêu ngươi.Con độc xà phẫn nộ, phi thẳng đến nàng.Băng tránh ra chỗ khác, con rắn bị mắc kẹt đầu ở trong.Nàng dùng lửa để gần mắt nó.Tiếng kêu thảm thiết dãy dụa, các tia ánh sáng bên ngoài chiếu vào da sần sùi.Độc Xà mất hết sức mạnh, các đá sụp xuống.Băng bám lấy Nguyệt nhi, Nguyệt nhi dùng khinh công.Hai người kết hợp đạp lên đá thoát ra ngoài.Cái hang sụp đổ, Độc Xà đã bị chôn vùi trong đống đổ nát.Nguyệt nhi không khỏi khâm phục trí thông minh của nàng:" Sao tỷ biết hay vậy?"Thiên Băng vỗ ngực, tự hào:" Con rắn đó mạnh thật.Nhưng nó lại có điểm yếu là sợ ánh sáng.Mắt nó khi thấy ánh sáng sẽ bị lóa đi.Còn ở trong bóng tối lại rất tinh anh."Nguyệt nhi gật gật đầu rồi reo lên với cảnh trước mặt:" Đẹp quá, người nhìn kìa".Trước mặt họ hiện ra một căn nhà làm bằng gỗ.Đằng trước là trồng các loại thảo dược quý hiếm.Các loài hoa hiếm có.Trong này thì ấm áp, bướm bay, chim lượn.Hoàn toàn trái ngược với cái lạnh lẽo ngoài kia.Không ngờ trên thế gian này lại có nơi đẹp đẽ đến vậy.Chia cắt hai bên là dòng sông chảy qua.Nó trong đến nỗi có thể thấy cá đang bơi, tôm nhảy, cua bò.Nguyệt nhi thư giãn, xoay người chạy vào đống hoa, quên mất mình đang bị thương.Băng lắc đầu cười, không ngờ Nguyệt nhi thân là sát thủ của nàng cũng có lúc thế này.Không khác đứa con nít mấy.Nàng cầm hộp thuốc giúp Nguyệt nhi băng bó lại vết thương.