Chương : 162
Chạng vạng tối, trongg một căn phòng ở Bắc viện, hương thơm lượn lờ, tình ý quấn quanh.
Quần áo nằm rải rác, rèm giườngbuông xuống, cùng với tiếng rên khe khẽ của nữ nhân.
Hoàng Phủ Thanh Thần chăm chú nhìn Đạm Tuyết đã bị mồ hôi thấm ướt mép tóc cùng thanh âm nghe như sức cùng lực kiệt, đưa tay mơn trớn đôi mắt của nàng, thong thả mà cẩn thận hôn nàng.
Trong ấn tượng của hắn, nàng chưa bao giờ mềm mại như vậy, phóng túng như vậy trong lòng mình.
Lần đầu tiên là ngoài ý muốn, thần trí nàng không tỉnh táo; Lần thứ hai là đêm động phòng hoa chúc, bất luận hắn cố ý lấy lòng như thế nào chăng nữa, nàng đều thờ ơ, lãnh tâm lãnh tình, ngay cả thân thể cũng lạnh lẽo; Lần thứ ba, lần thứ tư...... Về sau mỗi một lần, đều giống như đêm động phòng đó.
Ngay cả hắn cũng cảm thấy mình đang bị coi thường. Đường đường là Cửu hoàng tử lỗi lạc phong lưu, muốn nữ tử loại nào mà không có, lại cố tình si mê một nữ tử không hề đáp lại tâm ý của hắn, ngay cả thân thể của nàng cũng không hề đáp lại hắn.
Nhưng hắn không ngờ lại có một buổi chiều như hôm nay, hắn bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ đều đáng giá -- thậm chí ngay cả khi nàng vứt bỏ đứa con chưa ra đời của nàng và hắn, hắn cảm thấy không sao cả .
"Bây giờ là giờ nào rồi?" Khi hắn rời khỏi đôi môi nàng, giọng nói nhàn nhạt của nàng phả vào bên tai hắn, không mang theo một chút cảm xúc như trước, nhưng khi hắn nghe thấy được, trong lòng lại tràn đầy vui mừng cùng nhu tình, lại ấn thêm một nụ hôn lên môi nàng, mới nói: "Giờ Dậu ."
"Ừ." Nàng lên tiếng, kéo bàn tay đang đặt trên mắt mình xuống, nhắm hai mắt, thì thào lặp lại, "Giờ Dậu."
Hoàng Phủ Thanh Thần vốn đang chăm chú ngắm nhìn nàng, nhưng khi nghe xong lời nàng vừa lặp lại, trong đầu đột nhiên hiện lên một chuyện trọng yếu, thật vất vả lắm hắn mới dời tầm mắt đi nơi khác, nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt, suy nghĩ trong chốc lát, bật dậy rời khỏi giường.
Hắn nhanh chóng mặc lại quần áo, Đạm Tuyết vẫn nằm không nhúc nhích, nghe được thanh âm mới mở mắt ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng không mang theo chút tình cảm nhìn hắn.
Hoàng Phủ Thanh Thần đang mặc áo ngoài, ánh mắt mạnh đảo qua vẻ mặt đạm mạc nàng, một ý niệm đột nhiên hiện lên trong đầu, chỉ một thoáng, sắc mặt trở nên âm trầm, trừng mắt nhìn nàng một lát, cho đến khi nàng nhắm mắt lại một lần nữa, xoay người ngủ, hắn mới đột nhiên xoay người, ra khỏi phòng.
Nhưng vừa ra khỏi cửa phòng, hắn bỗng nhiên cảm thấy hai chân giống như đang đem hai khối đá to.
Nếu nàng thật sự có mục đích, nếu thật sự chỉ vì giữ hắn lại, hắn làm sao chấp nhận được đây?
Không muốn tiếp tục nghĩ nhiều nữa, hắn hung hăng lắc lắc đầu, đi nhanh về phía viện của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Vừa mới đi vào cửa, Thôi Thiện Duyên từ bên trong đi ra nhìn thấy hắn, vội tiến lên hành lễ: "Cửu gia."
"Thất gia trở về chưa?" Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng hỏi.
"Vẫn chưa." Thôi Thiện Duyên trả lời, "Cửu gia có việc gấp sao?"
Hoàng Phủ Thanh Thần lắc đầu, lại nói: "Lúc nãy ta đuổi ngự y đi rồi? Có ngự y nào khác tới không?"
Thôi Thiện Duyên lắc đầu: "Không có."
Lúc này Hoàng Phủ Thanh Thần mới khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nghĩ đến Đạm Tuyết, khóe miệng nhịn không được gợi lên ý cười. Vừa muốn xoay người đi, lại nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến từ tiền viện, một lúc sau Hoàng Phủ Thanh Vũ phong trần mệt mỏi xuất hiện trong tầm mắt hắn.
"Thất ca." Hoàng Phủ Thanh Thần tiến lên hai bước, đứng trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Đây là lần đầu tiên từ đêm giao thừa, hai huynh bọn họ mới chạm mặt riêng với nhau, cũng là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn, Hoàng Phủ Thanh Thần mới lại gọi hắn là "Thất ca".
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được khẽ nhướng mày, đánh giá Hoàng Phủ Thanh Thần từ trên cuống dưới, cuối cùng cũng không nói gì thêm, đánh một đấm thật mạnh vào ngực hắn.
Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng lùi về sau hai bước, nhưng nhịn không được "Xích" bật cười ra tiếng, sau đó nghiêm túc nói: "Thất ca, cám ơn huynh."
"Tin tức của đệ thật nhanh nhạy." Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt dừng lại một lúc ở dấu răng rõ rànf trên cổ hắn, khẽ gợi lên ý cười.
Hoàng Phủ Thanh Thần lúc này mới nhớ tới một chuyện: "Đệ vốn cũng không biết nàng ở trong này." Hắn nhỏ giọng nói, "Đệ nghe nói hôm nay Hoàng tổ mẫu triệu kiến Thái y viện ra lệnh thay đổi ngự y chẩn trị cho Lâm Lạc Tuyết...... Thất ca, việc này chỉ sợ giấu giếm không được nữa rồi, huynh nên sớm nói cho nàng biết đi. Nếu chẳng may bị người bên ngoài nói, không biết nàng sẽ như thế nào nữa."
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng trầm xuống: "Ta biết rồi. Đệ đi đi."
Hoàng Phủ Thanh Vũ trở về viện của mình, rửa mặt, thay đổi quần áo, đúng lúc có người trong viện của Lâm Lạc Tuyết đến bẩm báo về thương thế của nàng ta, bảo là có chuyển biến tốt. Hắn chăm chú lắng nghe, sau đó dặn dò đôi câu rồi cho người đó lui, kế đến đứng dậy đi đến Hi Vi viên.
Trong phòng Tịch Nhan đèn đuốc sáng trưng, nhưng trong viện, ngoài cửa phòng không gặp được bóng dáng của một nha hoàn.
Trong lòng hắn tràn ngập nghi hoặc, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Tịch Nhan đang ngồi ở bên cạnh bàn, hiếm hoi lắm mới nhìn thấy trong tay nàng đang cầm kim chỉ, không biết đang may vá cái gì.
Vừa ngẩng đầu lên thấy hắn, Tịch Nhan vội đứng dậy cười: "Chàng đã trở về rồi, xem ta khâu cái gì nè?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhướng mày tiến lên, nhìn nhìn miếng vải trong tay nàng, rốt cuộc nhịn không được bật cười thành tiếng: "Ta thật sự thực nhìn không ra đây là cái gì."
Tịch Nhan trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái: "Quần áo đó, ta may quần áo cho đứa bé của chúng ta. Ngân Châm nói tay nghề của ta không tệ, chàng lại nói nhìn không ra cái gì!" Dứt lời, nàng oán hận đem miếng vải kia quăng vào người hắn.
Nét cười trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ chợt lóe lên, bắt lấy cái mà nàng gọi là quần áo bỏ sang một bên, vươn tay ra kéo nàng ôm vào lòng: "Nàng vốn không phải là người thích làm những việc này, cần gì phải miễn cưỡng bản thân, để cho hạ nhân làm là được rồi, tự mình làm chẳng phải là vất vả lại hao tổn tinh thần sao?"
Hắn ngồi xuống, Tịch Nhan liền thuận thế ngồi trên đùi hắn, nâng tay lấy một miếng bành đưa vào trong miệng hắn, lại giúp hắn uống một ngụm trà, sau đó đứng dậy, nhưng đột nhiên bị một trận choáng váng đầu, một lần nữa ngã vào trong lòng hắn.
"Nhan Nhan?" Hoàng Phủ Thanh Vũ vội ôm lấy nàng, để cho nàng dựa vào trong lòng mình, đưa tay xem xét mạch tượng của nàng.
Tịch Nhan chôn mặt vào gáy hắn, thấp giọng nói: "Hôm nay ta cảm thấy không thoải mái, nhưng chàng lại chưa chịu trở về."
"Ừ." Bắt mạch xong, hắn làm ra vẻ nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng hôn hôn cái trán của nàng, "Không có việc gì. Chắc là hôm nay nàng may vá nên mới hao tổn tinh thần, đêm nay đi nghỉ ngơi sớm. Đã dùng bữa tối chưa?"
Vẫn chôn mặt sau gáy hắn, đôi mắt Tịch Nhan vốn đã mất đi sự linh hoạt, chỉ còn lại sự ảm đạm không chút ánh sáng. Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười hiếm hoi: "Không có việc gì sao? Cho dù trong bụng không có đứa bé, cũng coi như là không có việc gì sao?"