Chương : 177
Tịch Nhan cơ hồ chờ không kịp nha hoàn kia mang dĩa nho đến, đã tự mình tiến lên, tiếp nhận nho trong tay cô ta, vội vàng ăn ngồm ngoàm, nha hoàn kia nhìn thấy cũng trợn mắt há hốc mồm.
Ngân Châm ra hiệu ý bảo nha hoàn kia đi ra ngoài trước, nhìn thấy Tịch Nhan hưng phấn bừng bừng, nhịn không được mím môi, sau đó mới mỉm cười: "Sườn Vương phi, người ăn từ từ thôi."
Tịch Nhan chỉ lo ăn chùm nho đang cầm trong tay, nàng cảm thấy từ trước tới nay chưa từng có trái nho nào có hương vị ngọt ngào như vậy, làm sao nghe được những lời của Ngân Châm, cho đến khi nàng dùng tốc độ cực nhanh ăn xong cả dĩa mới nhìn về phía Ngân Châm, cười nói: "Nha đầu ngoan, ngươi đi tìm nho này về có phải hay không?"
Ngân Châm thấp giọng nói: "Trong phủ này, ngoại trừ Thất gia, nô tỳ không nghĩ ra còn ai khác có bản lĩnh lớn như vậy, dám lấy mấy thứ này cho sườn Vương phi ăn."
Nghe vậy, Tịch Nhan chỉ thản nhiên bỏ qua chiếc dĩa, liếm liếm môi, khẽ cười nói: "Vậy ngươi đi tìm hắn, bảo hắn cho ta thêm một mâm đi."
"Không còn nữa." Từ cửa truyền đến thanh âm ôn hòa của nam tử, rèm cửa được vén lên, Hoàng Phủ Thanh Vũ đi vào.
Ngân Châm vội cúi đầu lui ra, Tịch Nhan khẽ hừ lạnh một tiếng, xoay người về giường nằm.
"Ngân Châm, đi phòng bếp mang cháo đến đây." Ngân Châm thối lui đến cửa, thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ truyền tới, nàng nhanh chóng lên tiếng, sau đó đóng cửa phòng lại cho hai người.
"Ta muốn ăn nho lúc nãy." Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi xuống bên cạnh Tịch Nhan, nàng đột nhiên vươn tay ra, ôm lấy cổ hắn, thuận thế ngồi vào trong lòng hắn, ánh mắt tà mị câu hồn, "Dù sao cũng đã ăn một dĩa lớn như vậy, giờ ăn thêm một chút thì có sao đâu?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười vuốt nhẹ mi tâm của nàng: "Nho này sinh trưởng ở Tây Vực, bởi vì sinh trưởng trong hoàn cảnh đặc thù nên thân cây có tinh chất bổ dưỡng, nàng ăn lại nhiều cũng không hại gì. Nhưng nho này là cống phẩm của Tây Vực, phải dùng ngựa chạy không ngừng nghỉ đưa đến kinh thành, vốn đã không nhiều, đã vậy trên đường còn bị hư hao, nên chỉ còn lại hai ba chùm, làm sao còn có thêm nữa?"
Nghe vậy, Tịch Nhan chậm rãi buông lỏng cổ hắn ra, đúng lúc Ngân Châm bưng một chén cháo hoa tiến vào, thấy tình hình hai người lúc này, hơi đỏ mặt, mang cháo đưa tới tay Hoàng Phủ Thanh Vũ xong liền rời khỏi phòng.
Hắn vẫn tự tay đưa cháo đến bên môi nàng, Tịch Nhan dừng lại một chút, rốt cuộc không đẩy tay hắn ra giống như trước nữa, mà chậm rãi mở miệng ra, nuốt xuống ngụm cháo một cách khó khăn.
Nhìn miệng hắn bất giác khẽ gợi lên ý cười vừa lòng, khóe miệng Tịch Nhan cũng cong lên: "Tứ gia đăng cơ ngôi vị hoàng đế, có phải ngươi thực không cam lòng hay không?"
"Đây là thiên mệnh, không phải do ta không cam lòng." Hắn thản nhiên nói, lại đưa thêm một ngụm cháo đến bên môi nàng.
Tịch Nhan cười khẽ một tiếng: "Thiên mệnh? Cũng chỉ là xem tranh thua ai thắng mà thôi. Như thế nào, dựa thủ đoạn của ngươi, sao có thể đấu không lại hắn? Ta còn tưởng rằng ngôi vị hoàng đế này nhất định là vật trong lòng bàn tay ngươi."
"Nói như vậy, ta làm cho nàng thất vọng rồi?"
Tịch Nhan vẫn duy trì ý cười như trước, ánh mắt dị thường trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn thẳng ánh mắt hắn, gằn từng chữ: "Chưa bao giờ hi vọng thì làm sao thất vọng?"
Một chén cháo ăn vô cùng khổ sở, qua nửa canh giờ, cũng chỉ mới ăn non nửa chén, Tịch Nhan liền không chịu mở miệng ra nữa, đẩy chén ra trốn vào ổ chăn.
"Còn chưa uống thuốc, không được ngủ." Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa tay vỗ nhè nhẹ vào ổ chăn, cuối cùng cũng thành công làm cho Tịch Nhan lội đầu ra.
"Thân thể ta không còn nóng nữa rồi." Nàng thản nhiên nói.
"Điều trị cho kỹ cũng tốt mà." Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu muốn phân phó nha hoàn bên ngoài mang thuốc tiến vào.
Bỗng dưng bị người nào đó níu giữ cổ tay áo, vừa quay đầu lại, liền có một cánh môi mềm mại tiếp đón, nhẹ nhàng trằn trọc trên môi hắn.
Hắn vội vàng ôm lấy thắt lưng của Tịch Nhan, khiến cho nàng rời khỏi môi mình, ánh mắt trở nên u ám.
"Ôi." Tịch Nhan dường như là bị hắn làm đau, la lên một tiếng. Hắn vội buông lỏng tay ra, Tịch Nhan lại vùng lên, ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng cắn cắn cằm hắn, "Ngươi làm thuốc cho ta không được sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng nắm chiếc cằm của nàng: "Thân thể nàng không tốt, đừng quậy nữa."
Tịch Nhan bỗng dưng cười lạnh một tiếng: "Thân thể ta không tốt, sao lúc trước cũng không thấy ngươi nói lời này?"
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ trở nên thâm trầm: "Nàng xác định chính mình chịu được sao?"
Tịch Nhan chậm rãi vén suối tóc đen tuyền lên, không nhanh không chậm đảo qua trên mặt hắn, nói rõ ràng từng từ bên tai hắn: "Vậy phải xem ngươi có bản lãnh làm cho ta chịu không nổi mới được chứ."
----------------------------------------------
Nàng quả thật là thay đổi hoàn toàn.
Lúc trước nàng hay xấu hổ và không dễ dàng ưng thuận, nhưng giờ phút này lại không thấy đâu nữa, nàng nở rộ ở dưới thân hắn, không chỉ mị nhãn như tơ, mà là mị hoặc đến tận xương tủy.
Hắn trằn trọc hôn lên cánh môi đỏ bừng của nàng, tiến vào thật mạnh.
Nàng **, nàng thở dốc, nàng đón ý nói hùa, cả người mềm mại làm người ta phải mất hồn.
Trong lúc này, cả căn phòng nóng đến cực hạn.
Ngoài phòng, đến canh giờ này, không thấy bóng dáng của bọn nha hoàn hay tụ tập bên dưới mái hiên nữa, chỉ còn lại ánh trăng sáng trên cao hắt những tia sáng trong trẻo xuống khu vườn không người.
Sau một hồi triền mien cực hạn, Tịch Nhan nằm trong khuỷu tay hắn thở dốc, nâng tay lau đầu đầy mồ hôi, gian nan lật người lại.
Hắn lại lập tức chồm người lên, từ phía sau nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của nàng, thấp giọng nói: "Ta không dùng quá sức chứ?"
Tịch Nhan nhắm mắt, nhẹ nhàng cười: "Ta chịu được, không phải sao?"
"Lời này, nói ra còn quá sớm ...... Nhan Nhan......" Hắn một bên gọi tên của nàng, một bên xâm nhập thân thể của nàng lần nữa.
Tịch Nhan nhịn không được thở hổn hển một hơi, nắm chặt mặt gối mềm bên dưới.
Chưa từng thay đổi tư thế như vậy, thân mình nàng trở nên rất mẫn cảm, cơ hồ chỉ cần hắn nhất chạm vào liền nhịn không được run run.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười, lật người sang bên cạnh nàng, đón nhận ánh mắt vẫn còn mê ly của nàng: "Nhan Nhan, còn chịu nổi không?"
Nghe vậy, đôi mắt mê ly của Tịch Nhan dường như lập tức trở nên thanh minh, nhìn hắn, khẽ nâng cằm: "Có gì mà không thể?" Nàng lại lần nữa ôm lấy cổ hắn, đôi mắt long lanh quyến rũ: "Hưng phấn như vậy, ngươi có vẻ...... Thật lâu chưa từng chạm vào nữ nhân? Bao lâu?"
Hắn cũng nhìn thẳng vào mắt nàng, nhưng không trả lời, chỉ bất ngờ đè thân thể của nàng xuống, che kín đôi môi của nàng, tiến vào thật sâu một lần nữa.
Lúc Tịch Nhan khắc chế không được rốt cuộc cũng ngất xỉu ở trong lòng hắn, hắn mới chậm rãi vỗ về khuôn mặt của nàng, thấp giọng nói: "Không lâu, mới bảy tháng mà thôi."