Chương : 233
Lặng lẽ tiến lên, lúc nhìn rõ quyển sách kia, trong lòng Thập Nhất bất ngờ chấn động.
Đó đúng là bản y thư mà Nam Cung Ngự đã sao chép từ chỗ của Hoàng Phủ Thanh Vũ!
Thập Nhất chậm rãi nhặt quyển sách kia lên, nắm chặt tay.
Y thư quý giá thế này mà lại đặt ngay đầu giường của nữ tử, vậy thì không cần phải nói cũng biết, thân phận nữ nhân này trong lòng Nam Cung Ngự hoàn toàn đặc biệt!
Thập Nhất có vẻ hơi run khi vươn tay ra, chậm rãi vén màn che lên.
Khuôn mặt nữ tử đang gối đầu lên chiếc gối mềm mại kia, lại quen thuộc như vậy!
Thập Nhất không khỏi được muốn gọi nàng dậy, nhưng đến nửa đường, bỗng dừng lại.
Khác nhau, nhất định là có điểm khác nhau. Tịch Nhan trước mắt, tuy vẫn là dung mạo đó, nhưng khí chất, dường như lại hoàn toàn khác biệt.
Hắn vẫn đang chần chừ, ngay lúc đó, bất thình lình Tịch Nhan cảm thấy không khỏe nên tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt ra, bỗng dưng thấy nam tử xa lạ đứng ngay bên giường, trong lòng nhất thời hoảng hốt, bật người dậy, lấy ánh mắt đề phòng nhìn hắn: "Ai đó?"
"Thất tẩu!" Thập Nhất chỉ nghĩ rằng do nàng mới tỉnh dậy, nên nhất thời không nhận ra mình, bèn gọi nàng một tiếng, "Là đệ đây".
"Ngươi?" Tịch Nhan đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, giống như nàng nhìn ra hắn sẽ không làm mình bị thương, nhưng lại nở nụ cười có chút hoang mang: "Ta cũng không biết ngươi là ai?"
Thập Nhất hơi kinh hãi, nhướng mày về phía nàng: "Thất tẩu, người..."
Tịch Nhan chỉ cảm thấy buồn cười: "Ngươi gọi ta là gì, Thất tẩu sao?"
Thập Nhất liền thoáng hiểu được điều gì đó, sắc mặt chợt tái nhợt như giấy trắng: "Tẩu không biết đệ sao?"
Lời này và cả sắc mặt hắn nữa, Tịch Nhan cũng cảm nhận được sự kỳ quái: "Ta nên biết ngươi sao?".
Thập Nhất nhất thời hóa đá tại chỗ.
Tịch Nhan nhìn hắn, bỗng nhiên thấy mình hẳn nên hỏi hắn vài điều, nhưng nàng vừa đứng lên, đột nhiên nghe thấy tiếng của Thủy Lam từ gian ngoài truyền vào: "Quận chúa, người tỉnh rồi ạ? Người cần thứ gì ạ?"
Sắc mặt Thập Nhất hơi đổi, nhìn nàng thật sâu một cái, vọt đến phía sau bình phong bên giường núp vào.
Tịch Nhan cũng không biết mình nghĩ gì, mà lại không có ý định đuổi hắn đi, chỉ hướng ra ngoài cửa nói: "Không có việc gì, ta chỉ dậy uống nước thôi".
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Nam Cung Ngự đi vào. Nhưng lại thấy hắn bước lên cười yếu ớt, ôm Tịch Nhan vào lòng: "Muốn uống nước, thì bảo các cô ấy đổi cho ấm nước nóng, nước lạnh thế này mà vẫn muốn uống sao?"
Ý cười bên khóe môi Tịch Nhan hơi cứng ngắc: "Sao huynh vào đây được?".
"Ừm" Nam Cung Ngự ngồi xuống bên giường, cười nói: "Hôm nay đến giáo trường duyệt binh, rồi cùng các tướng quân tụ họp, nên không sớm trở về gặp nàng. Không phải nàng vội vàng đứng dậy là mong ngóng ta đi vào thăm nàng một chút à?"
"Chỉ toàn nói bừa.". Trong lòng, Tịch Nhan muốn bảo vệ người đang nấp sau bình phong kia, tâm trạng có chút không yên, đến bên cạnh hắn ngồi xuống, "Vậy sao huynh còn không nhanh về nghỉ ngơi đi?".
Nam Cung Ngự chậm rãi quay mặt qua, nhịn không được đến sát người nàng.
Tịch Nhanh vội vàng quay đầu tránh xa, nói: "Người toàn mùi rượu, đừng làm bẩn giường của ta, huynh còn không mau đi?"
"Nhan Nhan nhẫn tâm!" Nam Cung Ngự nhẹ nhàng bẹo mặt nàng, nhưng vẫn cười đứng dậy, "Ta đi rồi, thì nàng ngủ sớm một chút".
Tịch Nhan gật đầu, nhìn hắn rời đi, cửa phòng lại khép chặt lần nữa, rồi nàng nhìn về phía sau bình phong, lại phát hiện bình phong trống rỗng, thân hình nam tử khi nãy sao không thấy đâu nữa?
Trong lòng Tịch Nhan không biết vì sao trống rỗng, lại dạo quanh phòng một vòng, vẫn không thấy thân hình hắn, đành bỏ cuộc.
Chỉ là trong lòng nàng không khỏi sinh nghi hoặc. Người nọ lại nói nàng chắc chắn biết hắn, còn gọi nàng là "Tẩu"!
Tịch Nhan ngồi trên giường hồi lâu, chung quy cũng không thể giải thích tại sao, đành nằm xuống với tâm trạng không yên.
---------------------------------------------
Thập Nhất cũng không biết mình rời khỏi phòng của Tịch Nhan với tâm tình gì, chỉ là nghe thấy nàng và Nam Cung Ngự vô cùng thân thiết, hắn liền bất giác nghĩ đến thất ca của mình, đúng là ngốc quá mà, không hỏi vì sao Tịch Nhan lại không nhận ra hắn, lại không nói tiếng nào mà rời khỏi.
Nhưng mà, khi hắn đang lặng lẽ đi qua hành lang gấp khúc của cung điện, lại bỗng dưng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười khẽ: "Ta còn tưởng là ai, thì ra là Thập Nhất Vương gia"
Nam Cung Ngự đứng phía sau hắn, lại có hơn ba cây đại trụ, giống như đang vây quanh hắn.
Thập Nhất không ngạc nhiên cũng chẳng hoảng loạn. Ngay giây phút theo Nam Cung Ngự đi vào một gian phòng, hắn biết là sẽ không thể gạt được vị "Chiến thần" Dự thân vương này. Vì vậy hắn cũng chỉ xoay người, thản nhiên nói: "Dự thân vương, lâu quá rồi".
"Khó được Thập Nhất Vương gia đại giá quang lâm, sao không ở lại uống chung rượu rồi hẵng đi?" Nam Cung Ngự đạm mạc cười.
Thập Nhất cười lạnh một tiếng:"Không cần. Rượu của Dự Thân vương, tại hạ nghĩ là không uống nổi. Nếu uống, không chừng sáng mai tỉnh dậy, lại chẳng nhớ rõ được gì."
Nam Cung Ngự hơi khép mắt, cười nhẹ một tiếng: "Thập Nhất vương gia là người thông minh, cũng là người lương thiện, nếu không thì lúc trước Nhan Nhan cũng sẽ không nhờ vả người giúp nàng. Cho đến bây giờ, ta vẫn như trước tin Thập Nhất vương gia là người thông minh".
Ánh mắt Thập Nhất nhịn không được mà trầm xuống, hồi lâu sau, không nói gì thêm nữa, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi xoay người rời khỏi.
Nam Cung Ngự vẫn đứng từ xa, chậm rãi khoanh tay, nhìn hắn rời đi, không tiếng động mà vẫy tay ra lệnh cho ám dạ lui về ẩn nấp.
Thập Nhất nhảy ra bức tường của hoàng cung, chỉ cảm thấy tâm trạng rối bời, cũng không biết phía trước là đường gì, nên bước từng bước về phía trước.
Đột nhiên trong lúc đó, có người vỗ nhẹ vào vai hắn, Thập Nhất hoảng sợ quay đầu lại, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, thế là bị người kia bước tới bịt chặt miệng, chỉ còn lại đôi mắt vẫn hiện lên sự khiếp sợ, không hề chớp mắt mà nhìn người trước mặt.
Đôi mắt đen kịt của Hoàng Phủ Thanh Vũ trong đêm tối, khiến người ta mơ hồ có cảm giác mình đã phạm lỗi lầm lớn, nhưng nếu cẩn thận nhìn lại, thì rõ ràng là dáng vẻ trầm tĩnh như nước.
"Thất ca..." Tay hắn buông ra, Thập Nhất mới cúi đầu gọi một tiếng, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy trong lòng một cảm giác chua xót dâng lên tận ánh mắt, "Sao huynh có thể đến? Huynh làm sao mà đến được?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi dời tầm mắt, nhìn về phía tòa cung điện xa lạ kia, bỗng nhiên chậm rãi gợi một nụ cười lên khóe miệng: "Đệ cứ xem như ta điên rồi đi".