Chương : 251
Tịch Nhan bị lôi kéo vào trong một thanh lâu gọi là Bách Hoa Lâu, đến lúc này nàng vẫn còn không hiểu được đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi nàng vừa vào cửa, tất cả các cô nương trong sảnh đều chạy vội đến, ngọt ngào phía trước đưa đẩy phía sau gọi nàng là Hoa công tử, nàng càng thêm mờ mịt.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ nàng ngồi xuống một gian phòng, bên cạnh là các cô nương ân cần tiếp đón, rốt cuộc Tịch Nhan cũng từ trong sự khiếp sợ cùng mê man phục hồi tinh thần lại, nàng nhíu mày nhìn về phía nữ tử bên cạnh, nghiền ngẫm nói: "Nàng tên là gì, sao lại biết ta?"
Lời vừa nói ra, tất cả các cô nương đều cầm khăn lụa trong tay ném về phía nàng: "Sao Hoa công tử lại không có lương tâm như vậy, lúc trước còn cùng ta chàng chàng thiếp thiếp, ngắm hoa dưới ánh trăng, lời ngon tiếng ngọt bên tai, nay lại quên tỷ muội chúng tôi không còn một mảnh!"
Trong lòng Tịch Nhan không phải không có nghi hoặc. Các cô nương này đều cư xử với nàng với thái độ quen biết đã lâu, nếu là ngẫu nhiên nhận sai cũng thì không có vấn đề gì, có lẽ trên thế gian này có nam tử có bộ dạng giống nàng như đúc? Nhưng nếu ngay cả họ cũng giống nhau thì sao? Chuyện này không khỏi quá mức quỷ dị.
Tịch Nhan nở nụ cười: "Làm sao làm sao, ta làm sao mà quên được các vị tỷ tỷ chứ? Chỉ sợ các vị tỷ tỷ nói ta vô ơn bạc nghĩa nên quên tiểu sinh rồi!"
Bên cạnh nàng, một nữ tử lập tức nhân cơ hội ngã vào trong lòng nàng, uốn giọng nói: "Hoa công tử làm sao lại nói vậy, sống ở trên trên đời này, có thể tìm thấy mấy người tuấn mỹ giống công tử như vậy đâu? Ta dù cho có quên mất tổ tông, cũng không thể quên được Hoa công tử nha!"
"Sao?" Tịch Nhan sờ sờ cằm mình, nhìn nàng, "Vậy nàng nói xem, ta tên gọi là gì?"
Nàng kia cười duyên nói: "Hoa công tử muốn thử thiếp sao? Tên của công tử không phải là Quân Bảo sao?"
Hoa Quân Bảo!
Tịch Nhan rõ ràng không uống nước, nhưng lại cảm thấy mình đột nhiên bị sặc, cúi người ho khan.
Làm sao có thể tên là Hoa Quân Bảo? Hoa Quân Bảo đã tới thanh lâu này sao? Nhưng vì sao nữ tử này lại nhận nàng thành ra hắn? Tuy nói hai người là biểu huynh muội, nhưng mà hắn cùng với nàng cũng không có nửa điểm giống nhau? Hay là mình bị người nào đó theo dõi, cố ý làm chuyện xấu với mình?
Tịch Nhan không khỏi trở nên cảnh giác, nhưng vẫn giả vờ cười cợt cùng các cô nương này, bỗng nhiên nàng đứng dậy nói: "Tại hạ hôm nay còn có việc, thật sự là không thể ở lại cùng các vị tỷ tỷ, ngày khác ta sẽ đến thăm các vị tỷ tỷ?"
Lời vừa nói ra, các nữ tử này lại ồn ào, không cho nàng đi.
Trong lúc Tịch Nhan đang sốt ruột, cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra, người này chính là tú bà chủa thanh lâu này, bà ta làm động tác yêu cầu mọi người giữ yên lặng, rồi đè thấp thanh âm nói: "Các vị cô nương, các ngươi ầm ỹ cái gì, đã quên Cửu gia còn đang nghỉ ngơi ở phòng cách vách sao? Tính tình của Cửu gia các ngươi cũng không phải không biết, cẩn thận kẻo ngài nổi giận, đến lúc đó các ngươi đều không gánh nổi!"
Nói xong, bà ta lại nhìn về phía Tịch Nhan, cười làm lành nói: "Hoa công tử, không phải ta không tôn trọng Hoa công tử, vị Cửu gia kia thật sự là người chúng ta không thể trêu vào, ta cả gan thỉnh Hoa công tử chuyển sang phòng khác nhé?"
Trong lòng Tịch Nhan có chút chấn động. Kinh thành này là nơi dưới chân thiên tử, có thể dùng từ "Gia" này để xưng hô, thân phận người kia nhất định là không đơn giản. Vì thế nàng khẽ nhếch môi gợi lên ý cười, trên mặt mang theo vẻ khinh thường: "Cửu gia? Ta thật sự muốn nhìn một chút, vị Cửu gia ấy lớn lối như thế nào!"
Dứt lời, nàng liền đi ra ngoài, bọn nữ tử phía sau lại hô to một tiếng, vội giữ chặt nàng lại, phân tích thiệt hơn cho nàng:
"Hoa công tử, tính tình của Cửu gia không tốt, cậu đừng đi tìm ngài ấy."
"Đúng vậy, chúng ta không thể trêu vào Cửu gia, Hoa công tử, chúng ta đến phòng khác đi?"
Tịch Nhan chậm rãi giơ tay lên, quay đầu nhìn về phía mọi người, khẽ gợi lên ý cười, chỉ một thoáng như có thể hút lấy hồn phách của người khác.
Tất cả các nữ tử nhất thời đều ngây người, Tịch Nhan lúc này mới khẽ cười một tiếng nói: "Trên thế gian này không có ai mà ta không thể trêu vào đâu!"
Tịch Nhan bước nhanh ra khỏi phòng, cũng không để ý đến điều gì khác, lập tức đi tới gian phòng sát vách, đưa tay vỗ vỗ cửa phòng.
Trong phòng bên cạnh vang lên tiếng hít vào thật sâu của một đám nữ tử, khóe miệng Tịch Nhan vẫn chậm rãi gợi lên ý cười như trước, khi không có nghe tiếng đáp lại, nàng lại càng dùng sức vỗ vỗ cửa phòng.
Lần này, rốt cuộc vang lên tiếng mở cửa.
Trong phút chốc, Tịch Nhan liền đối diện với một đôi mắt đỏ sẫm như máu, dù cho lá gan của nàng có lớn đến đâu cũng nhịn không được có chút khiếp sợ. Nhưng vì khỏang cách của hai người quá gần nên nàng không nhìn rõ dung mạo của hắn, bất đắc dĩ phải thối lui hai bước, tướng mạo nam tử kia rốt cuộc cũng xuất hiện đầy đủ, rõ ràng ở trong mắt nàng.
Khuôn mặt Tịch Nhan nhất thời cứng lại, trong nháy mắt, nàng cảm thấy máu trên người mình giống như chảy ngược lại --
Là hắn! Chính là hắn! Nam nhân dùng tên bắn về phía mình là hắn!
Nàng kỳ thật không sợ chết, nhưng giờ này khắc này nhìn thấy nam nhân này, lại nhịn không được theo bản năng cảm thấy rất sợ hãi, loại cảm giác này giống như cảm giác tiến gần đến cái chết lại một lần nữa đánh úp lại, Tịch Nhan nhịn không được nhấc chân muốn chạy trốn.
Đêm qua Hoàng Phủ Thanh Thần say rượu, giờ đang ngủ say, lại bị người ta quấy rầy, đang lúc trong cơn giận dữ lại nhìn thấy bên ngoài là một tiểu tử tuấn tú, bộ dáng trông thật quen mắt, nhịn không được nao nao, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy hắn chạy muốn đi, trong đầu Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ, vội vươn tay ra kéo cổ tay Tịch Nhan lại, trầm giọng nói: "Là ngươi sao?"
Tịch Nhan nhất thời cảm thấy cả người mềm nhũn, miễn cưỡng tự trấn định lại, nhướng mày cười: "A, vị công tử này biết tại hạ sao?"
Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn nàng, trong lòng vừa hận, vừa giận, vừa nghi hoặc, rốt cuộc ngay cả mình cũng không rõ bản thân đang suy nghĩ cái gì, chỉ nắm chặt cổ tay của nàng tay, mạnh mẽ kéo nàng vào trong phòng mình, đóng cửa phòng lại.
Dù sao đây cũng là người thiếu chút nữa là hại chết mình, Tịch Nhan chỉ một thoáng chấn động mạnh: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi muốn làm gì?" Hoàng Phủ Thanh Thần tức giận rống lên một tiếng, "Hoa Tịch Nhan, ngươi tới nơi này làm gì?"
Tịch Nhan lại mê man, nhưng nàng cảm thấy lần này hắn dường như cũng không có ý muốn giết mình, rốt cuộc nhịn không được khẽ đè lại ngực, trấn định nói: "Ngươi làm sao có thể biết ta được?"
Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ cảm thấy buồn cười: "Ta làm sao có thể biết ngươi được? Ngươi hỏi ta làm sao có thể biết ngươi được? Hoa Tịch Nhan, ngươi còn muốn giả thần giả quỷ tới khi nào?"
Tịch Nhan nghe mà không hiểu hắn nói gì, nhìn thấy bộ dáng vừa tựa tiếu phi tiếu vừa phẫn nộ của hắn, nàng hơi quay đầu tránh ánh mắt của hắn, trong lòng lại âm thầm tính toán, rồi mới thấp giọng nói: "Ngươi, có thể mang ta đi gặp Hoàng Phủ Thanh Vũ hay không?"
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Hoàng Phủ Thanh Thần cơ hồ trở nên vặn vẹo.