Chương : 255
Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ rõ ràng đang châm lên hai ngọn lửa, tay dùng thêm một chút lực liền lần tới chiếc quần lót cuối cùng lên người nàng.
Da thịt trắng như tuyết vừa tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, thân thể Tịch Nhan run lên thật mạnh, ánh mắt nhìn hắn cũng nên run rẩy, cắn môi nhìn hắn: "Nhớ rõ ngài đã đáp ứng ta rồi."
Đôi tay hắn mạnh mẽ siết chặt thắt lưng mảnh khảnh của nàng, nở nụ cười lạnh lùng: "Ta không đáp ứng nàng."
Tịch Nhan khiếp sợ nhìn hắn, sau đó không tự chủ được giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay hắn, lấy chăn che thân thể mình lại, nhưng hắn làm sao có thể để cho nàng thực hiện được ý đồ một cách dễ dàng, chỉ một cước đã đá chăn đến góc khuất nhất, kế đến cúi người xuống, giữ chặt cơ thể không ngừng giãy giụa của nảng.
"Tên khốn......" Tịch Nhan không thể thoát khỏi hắn, vừa thẹn vừa giận, nhịn không được cắn môi, lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn bỗng cúi đầu xuống, hung hăng chiếm đoạt môi của nàng.
Tịch Nhan không cho hắn tiếp xúc với môi mình, nàng cố sức tránh trái tránh phải, hắn liền cố định đầu của nàng, chậm rãi thâm nhập vào trong miệng nàng.
Lúc này nàng bỗng trở nên nhu thuận, tự mình mở chiếc miệng nhỏ nhắn ra.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ lộ ra vẻ vừa lòng không chút nào che dấu, dùng cách thức thân mật mà nàng từng rất quen thuộc nhưng đồng thời xa lạ nhất để dây dưa, triền miên cùng nàng.
Đúng lúc này, Tịch Nhan lại đột nhiên cắn một ngụm thật mạnh xuống, đúng lúc cắn trúng lưỡi hắn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ thét lớn một tiếng, hơi dùng sức nắm chặt hàm dưới của nàng, vội vàng rời khỏi môi của nàng, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú.
Tịch Nhan không tỏ vẻ yếu thế chút nào, cũng trợn to mắt nhìn hắn.
Hồi lâu sau, rốt cuộc không thèm nói một câu nào, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi dậy kéo chăn phủ qua trên người nàng, còn mình đứng dậy không nói một lời tiêu sái đi ra ngoài.
Tịch Nhan nhìn bóng dáng hắn rời đi, quấn chăn thật chặt, khắc chế không được khẽ run rẩy.
Nếu hắn thật sự từng là trượng phu của nàng, nếu bọn họ thật sự có một nữ nhi, vì sao nàng lại đi theo Nam Cung Ngự đến Đại Sở? Đồng thời vì sao, ngày ấy gặp lại trên chiến trường, Hoàng Phủ Thanh Thần lại dùng tên bắn về phía nàng?
Nàng vừa lo sợ vừa hoài nghi, còn có chút ủy khuất, hồi lâu sau, kiềm chế không được bật khóc nức nở một tiếng, vùi mình vào trong chăn, một mặt tính toán phải làm như thế nào mới có thể lấy được thuốc cứu Nam Cung Ngự, một mặt mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.
Nàng bị thanh âm mở cửa làm cho bừng tỉnh, vừa mạnh mẽ mở mắt ra liền thấy toàn bộ các cung nữ hầu hạ Hoàng Phủ Thanh Vũ đi vào, nhất thời nàng lại rút người sâu vào trong chăn.
"Nô tỳ chờ hầu hạ Hoàng Thượng thay quần áo." Cung nữ đi đầu nhẹ giọng nói.
Thì ra đã sang canh năm, là thời điểm lâm triều.
Tịch Nhan trốn ở trong chăn, nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ được các cung nữ hầu hạ thay triều phục, dáng vẻ rất hiên ngang, nàng cũng không biết trong lòng mình đang suy nghĩ điều gì, hơi nghiêng thân mình, kéo tấm chăn trước ngực lên, ngưng mắt không nói gì.
"Ta sẽ tìm thuốc cho nàng." Hồi lâu sau, thanh âm của Hoàng Phủ Thanh Vũ mới vang lên trong tẩm điện vắng lặng không tiếng động, "Tuy nhiên ta có một điều kiện, ta muốn nàng ở lại chỗ này nửa năm."
Trong lòng Tịch Nhan hơi chấn động, không biết nên đáp lại như thế nào. Hắn chịu cho nàng thuốc đương nhiên là một chuyện tốt, nhưng nửa năm, Nam Cung Ngự sẽ chịu đựng được nửa năm sao?
Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy nàng vẫn vùi mình trong chăn như cũ, giống như không nghe thấy lời nói của mình, liền vẫy tay cho cung nữ lui ra, còn hắn tiến lên ngồi xuống ở bên giường, thản nhiên nói: "Nàng không cần lo lắng, chỉ cần bảo vệ được tâm mạch của Nam Cung Ngự, một khi có thuốc, hắn lập tức có thể tỉnh lại ngay."
Tịch Nhan nhoài người về phía hắn: "Khi nào có thuốc ngài sẽ cho ta sao? Nếu tìm được thuốc, mà thời hạn nửa năm còn chưa tới thì sao?"
"Ta cũng sẽ cho nàng cầm thuốc chữa khỏi cho Nam Cung Ngự trước." Ánh mắt của hắn vẫn sâu không thấy đáy như trước, ngữ khí vô cùng lãnh đạm.
Tịch Nhan có chút kinh ngạc, vội nói: "Chữa khỏi? Ý của ngài là không chỉ giúp ta tìm Hàn trì tuyết liên cùng Dao trì đậu khấu, còn có thể giúp ta tìm Hỏa liên hoa sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên gật đầu.
Tịch Nhan giật mình, lại nói: "Vậy, ngài không sợ ta lấy được thuốc rồi mà không thực hiện giao ước nửa năm sao?"
Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ gợi lên ý cười vô cùng lãnh đạm, nếu không nhìn kỹ cơ hồ nhìn không ra: "Nhan Nhan, ta sẽ không cho nàng cơ hội này. Cho dù nàng lấy được thuốc, sau đó cùng hắn trốn đi khắp chân trời góc biển, ta cũng sẽ đem bắt nàng trở về, không đến nửa năm, tuyệt đối sẽ không sẽ thả nàng đi!"
Hắn nhanh chóng xoay người rời đi, ngay sau đó, thanh âm dài the thé của thái giám tựa hồ từ một nơi rất xa xôi truyền đến: "Ngự giá khởi hành --"
Tịch Nhan nghe được âm thanh đó liền thất thần.
Đợi đến khi hừng đông lên, nàng lại một lần nữa nghe được thanh âm cửa phòng mở ra, ngay sau đó có tiếng bước chân rất nhẹ chậm rãi đến gần bên cạnh long tháp, Tịch Nhan vừa mở mắt ra đột nhiên thấy được một nữ tử tuổi còn trẻ trong trang phục cung nữ đứng ở bên cạnh đang nhìn chính mình.
Thấy nàng mở mắt ra, Ngân Châm vui mừng gọi một tiếng: "Sườn Vương phi!" Vừa mới gọi ra tiếng, lại đột nhiên ý thức được có chỗ không đúng, vội vàng bịt kín miệng mình, dừng lại một chút lại khó xử nói: "Sườn Vương phi, nô tỳ thật sự là không biết nên xưng hô như thế nào với người, hay là nô tỳ vẫn gọi người là sườn Vương phi nhé!"
Tịch Nhan kinh ngạc nhìn cô ta: "Ngươi là ai?"
Vẻ mặt tươi cười của Ngân Châm nhất thời cứng lại: "Sườn Vương phi người không biết nô tỳ sao? Ta là Ngân Châm! Hoàng Thượng nói người vừa mới vào cung, sợ người không quen nên để cho nô tỳ tới hầu hạ người."
"Ngân Châm?" Tịch Nhan đương nhiên cũng không hề có chút ấn tượng, nhìn cô ta bỗng nhiên lên tiếng, "Ngươi vừa mới gọi ta là gì? Sườn Vương phi? Ta gả cho Hoàng Phủ Thanh Vũ trở thành sườn phi sao?"
Ngân Châm dừng lại một chút mới gật đầu nói, trong ánh mắt mang theo nỗi bi thương: "Đúng vậy. Sườn Vương phi đã quên hết sao? Hoàng Thượng rất đau lòng vì người, tình cảm của hai người rất tốt, sau khi người có thai, Hoàng Thượng sợ người gặp chuyện không may nên vẫn cho người ở tại trong viện của mình. Hoàng Thượng hiểu rõ người nhất, mỗi ngày hai người đều ở cùng một chỗ, còn Vương phi -- cũng chính là Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng hầu như không thèm liếc mắt một cái."
Tịch Nhan lại nghe được những chuyện cũ có liên quan đến bản thân, nhưng một chút ấn tượng nàng cũng không có, chỉ cảm thấy cô ta đang nói về chuyện của một người xa lạ.
Ngân Châm hầu hạ nàng đứng dậy, lấy quần áo mới đến giúp nàng thay ra, trong lúc đó vẫn không ngừng kể lại thời điểm Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn là Vương gia, lúc ấy đã đối xử với nàng rất tốt rất tốt. Cô ta nói nhiều như vậy, theo như những lời của cô ta thì Hoàng Phủ Thanh Vũ cơ hồ không hề có khuyết điểm, hoàn mỹ đến mức Tịch Nhan hoài nghi cô ta là thuyết khách do Hoàng Phủ Thanh Vũ phái tới.
Nhìn vào gương trang điểm, Tịch Nhan mở hộp trang sức trên bàn, thuận tay lấy ra một cây ngọc trâm đưa cho Ngân Châm phía sau: "Mang cái này đi."
Ngân Châm nao nao, tiếp nhận cây trâm, sau khi cài lên tóc cho Tịch Nhan mới nói: "Sườn Vương phi, cây trâm này là Hoàng Thượng tặng cho người vào ngày sinh thần cùa người, sau khi người đi rồi, nô tỳ cũng không thấy cây trâm này nữa. Nô tỳ còn tưởng rằng là do người mang đi, thì ra là Hoàng Thượng mang về đây."
Trong giọng nói của cô ta lộ ra sự chua xót, trong lòng Tịch Nhan lại có cảm giác đau xót đánh úp lại: "Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao ta lại rời khỏi hắn?"
"Nô tỳ không biết." Ngân Châm cúi đôi mắt, "Sau ngày sinh thần đó, Hoàng Thượng vẫn đối xử tốt với Vương phi giống như trước, thậm chí so với trước đó còn tốt hơn. Nhưng mà sườn Vương phi người lại không biết vì sao trở nên lãnh đạm ...... Hoàng Thượng khi đó rất khổ sở, nô tù từng nhiều lần nhìn thấy ngài đứng trước cửa phòng, đứng đó thật lâu cũng không đi vào. Bởi vì khi đó sườn Vương phi mỗi lần nhìn thấy ngài luôn mất hứng...... Sau đó, vào ngày đại hôn của Thập Nhất gia, Hoàng Thượng đi dự tiệc, không biết vì sao người đột nhiên biến mất, còn Hoàng Thượng, có người truyền đến tin tức nói Hoàng Thượng đăng cơ trở thành hoàng đế. Sau nữa, không ai biết tin tức của sườn Vương phi nữa. Sườn Vương phi, đến tột cùng người đã đi nơi nào?"
Ngân Châm cũng từng nghĩ đến, có lẽ sau thời hạn ba năm, Tịch Nhan đã không còn ở trên đời nữa, nhưng cô ta lại không ngờ đến hôm nay vẫn có thể nhìn thấy nàng, trong lòng không khỏi vui mừng, cũng bỏ đề tài này qua một bên không nói gì thê, nữa.
Tịch Nhan kinh ngạc, bị nỗi chua sót không biết từ đâu dâng lên trong lòng làm cho nàng dường như nghẹt thở, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: "Ta đi Đại Sở."
Theo lời nha đầu này nói, Hoàng Phủ Thanh Vũ đối xử với nàng rất tốt, là nàng, nàng đã phụ hắn?
Tịch Nhan căn bản không thể tin được. Đối mặt với những chuyện cũ không hề có trong trí nhớ này, nàng cảm thất rất bất lực.
Hồi lâu sau nàng mới đứng dậy, nói với Ngân Châm: "Ngươi dẫn ta đến Ngự hoa viên dạo một chút đi."
Thời tiết đã cuối hạ đầu thu, nhưng trong Ngự hoa viên nhiều loại hoa vẫn đua nhau khoe sắc thắm. Tịch Nhan trong bộ cung trang màu hồng nhạt chậm rãi đi dạo trong rừng hoa, cơ hồ làm cho tất cả các phi tần, cung nữ trong hậu cung mượn cớ đi dạo trong Ngự hoa viên hoặc núp vào một chỗ kín đáo vụng trộm nhìn vị tuyệt đại giai nhân không biết từ đâu mà đến này.
Tịch Nhan không thể tin được, đối với cảnh đẹp trước mắt vẫn không có tâm tư nhìn ngắm, ngược lại trong đầu luôn lặp đi lặp lại những chuyện giữa nàng và Hoàng Phủ Thanh Vũ mà Ngân Châm đã kể cùng hình ảnh của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Phía trước bỗng dưng xuất hiện một nữ tử trong bộ cung trang màu đỏ chói từ trên xuống dưới đang đi tới, xinh đẹp cao quý, vẻ mặt lộ ra sự lãnh ngạo, có nhiều cung nữ đi theo phía sau, chậm rãi đến gần Tịch Nhan.
Mặc dù Tịch Nhan không biết nàng là ai, nhưng nhìn thấy bộ cung trang cùng tư thế kia cũng đoán được vài phần, bèn lui sang một bên, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cúi người chào: "Tham kiến hoàng hậu nương nương."
Sau khi Lâm Lạc Tuyết nghe nói có nữ tử ngủ một ngày một đêm trong Khâm An điện liền đoán được là nàng, hôm nay cũng muốn đi ra nhìn xem, quả thực không ra ngoài dự đoán của mình. Nhưng trong nháy mắt khi nàng ta nhìn thấy Tịch Nhan, trong lòng lại nổi lên cơn đau nhức không thể kiềm chế nổi, đó là cảm giác chưa bao giờ có khi nàng ta đối mặt với các nữ tử hậu cung.
Bởi vì đó là nàng, đơn giản đó chính là nàng.