Chương : 5
Làm xong giải phẫu, trở lại văn phòng hoàn thành hồ sơ bệnh án, tinh thần Trầm Hàn Sanh mới buông lỏng, nhưng cuối cùng cũng không thể che dấu được sắc mệt trên khuôn mặt, nghỉ ngơi một chút, nhìn đồng hồ, rồi thay trang phục.
Vừa mới đến cổng bệnh viện, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt, Trầm Hàn Sanh không khỏi ngạc nhiên. Trịnh Duyệt Nhan đứng trên quảng trường của bệnh viện, trên vai đeo chiếc túi Prada mới nhất năm nay, hai tay đặt trong túi, không chớp mắt nhìn Trầm Hàn Sanh. Nàng hôm nay không mặc gợi cảm hoa lệ như mọi lần, áo len ôm sát người kết hợp cùng chiếc quần đơn giản lại thanh lịch, nhưng vẫn phác nên tất cả dáng người duyên dáng của nàng.
Đáng tiếc Trầm Hàn Sanh lại không hề có ý thường thức: “Sao em lại tới đây?”
Trịnh Duyệt Nhan hơi hơi híp mắt, ngửa đầu nhìn nhìn tòa nhà bệnh viện, trả lời câu hỏi: “Ồ, hôm nay còn khá sớm.”
Trầm Hàn Sanh mím đôi môi mỏng thành một đường, nhíu mi không lên tiếng.
- Tối hôm qua cả một đêm liên tục làm mấy ca phẫu thuật, hôm nay lại không nghỉ ngơi, mệt chết phải không?
- Em tại sao...
Trịnh Duyệt Nhan đánh gãy lời nàng: “Nếu em muốn biết, thì sẽ biết ngay.” Nói xong hơi hơi gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”
Trầm Hàn Sanh trong đầu nhanh chóng hiện lên cái tên Trương Nam, sắc mặt lại càng tệ: “Đi đâu?”
- Chị muốn đi đâu?
- Hiện giờ tôi chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.
- Được, em đưa chị về nhà.
Trầm Hàn Sanh vô cùng buồn bực: “Tôi không cần em đưa, tôi đi tàu điện ngầm.”
- Em biết, hai ngày trước chị đều nói như vậy. – Trịnh Duyệt Nhan chớp mi, sau đó lộ ra một nụ cười quyến rũ: “Cho nên em đã gọi người đem xe đi rồi.”
- Trịnh tiểu thư!
- Bác sĩ Trầm? – Trịnh Duyệt Nhan làm ra một bộ dáng thật sự đang lắng nghe.
Trầm Hàn Sanh không thể nói gì, lướt qua nàng nổi giận đùng đùng đi về phía trước, đi chưa được mấy bước, quay đầu, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh: “Đi thôi, tôi mời em ăn cơm, chúng ta cần nói chuyện một chút.”
- Vui còn không hết. – Trịnh Duyệt Nhan khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nhẹ nhàng bước chân hướng nàng đi tới.
Nhà hàng cơm Tây này cảnh vật tao nhã thoải mái, lại thực yên tĩnh. Ngọn nến ấm áp, rạng rỡ loang loáng ánh bạc của dao nĩa, chiếu sáng cả cốc rượu đỏ au, đem không khí trở mông lung tuyệt đẹp.
Trịnh Duyệt Nhan đối đồ ăn nơi này khẩu vị thực vừa lòng, nhưng món cá nướng trước mặt Trầm Hàn Sanh không hề nhúc nhích, Trịnh Duyệt Nhan cũng không nói gì nàng, chậm rãi ăn món của mình.
Thật lâu sau, nàng buông dao nĩa trong tay: “Hương vị thật tốt.”
- Em thích là tốt rồi. – Trầm Hàn Sanh thản nhiên nói.
Trịnh Duyệt Nhan cầm lấy khăn ăn trắng noãn tao nhã lau lau khóe môi, sau đó uống một ngụm sữa mật cà chua lạnh: “Sao lại mang em đến nơi này dùng cơm?”
- Biết em sẽ thích.
- Bữa ăn này đâu có tiện nghi như thế.
Trầm Hàn Sanh ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái: “Em không cần thay tôi lo lắng, tôi sẽ trả tiền cơm trước khi rời khỏi.”
- Đương nhiên, em chưa bao giờ cho rằng bác sĩ của Thánh Hòa không có tiền. – Trịnh Duyệt Nhan nở nụ cười: “Nhưng hôm nay chị đãi em, em ít nhất cũng biết được một chút, trong lòng chị, em chính là loại đại tiểu thư chỉ biết ăn uống ở những nơi cao cấp.”
Trầm Hàn Sanh lắc đầu: “Tôi không biết em là người thế nào, dẫn em đến đây là do lịch sự thôi.”
Trịnh Duyệt Nhan chậm rãi dựa vào ghế ngồi, nhẹ nhàng thở hắt: “Chị nói chuyện thật sự không có một chút kỹ xảo, thực dễ dàng làm người ta khó chịu. Hay cũng có thể do tính cách chị rất thẳng thắng, chắc là một chút từ ngữ thuận miệng lấy lòng chị cũng chẳng buồn nói.”
Trầm Hàn Sanh không nói tiếp nàng: “Tốt lắm, cơm ăn xong rồi, chúng ta vào chủ đề chính đi. Trịnh tiểu thư, chúng ta cũng không phải rất thân thiết đâu nhỉ? Vậy mà em mấy ngày nay ở bệnh viện đợi tôi đã hai lần là tại sao?”
- Vậy nói gì thì nói em vẫn là bệnh nhân của chị, chị gặp em ở Ái Muội lại không hề thích em, thế là tại sao?
Trầm Hàn Sanh há miệng thở dốc: “Tôi không hề không thích em.”
Trịnh Duyệt Nhan đang muốn nói gì đó, nàng lại bổ sung nói: “Tôi đúng là bác sĩ của em, nhưng em đã khỏi hẳn và xuất viện, với tôi chẳng còn quan hệ gì cả, gặp nhau ở quán bar chỉ là trùng hợp. Chúng ta cứ như gặp như trên tàu điện ngầm mỗi ngày, mỗi ngày tôi gặp cả chục gương mặt, chỉ vậy mà thôi. Giữa chúng ta cũng chưa nói cái gì mà thích với không thích, tôi đối với em cũng không có không thích, cũng không có thích, Trịnh tiểu thư, em suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Trịnh Duyệt Nhan sắc mặt trầm xuống, ngón tay trắng mảnh mai không kìm hãm được nắm chặt cái chén.
- Cứ như vậy đi, lần trước em mời tôi ăn cơm, hôm nay tôi mời lại em, từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì hết. Em không cần lại đến chỗ tôi làm việc đợi tôi tan ca, không cần hỏi đồng nghiệp của tôi thời gian nghỉ ngơi của tôi, loại cảm giác này thực... Rất quái dị. – Trầm Hàn Sanh nhẹ gật đầu, suy nghĩ tìm từ thích hợp, sau đó còn nhìn chăm chú vào nàng: “Thật sự.”
Trịnh Duyệt Nhan nhìn cặp mắt đen sáng ngời kia của nàng, tự nhiên toát ra ánh mắt u buồn xinh đẹp, hít một hơi thật sâu, áp chế lửa giận trong lòng, từ từ hỏi: “Trầm Hàn Sanh, chị rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngốc?”
- Sao... Sao cơ? – Trầm Hàn Sanh nhíu mày, như không nghe rõ nàng nói gì.
- Chị chẳng lẽ nhìn không ra, em làm như vậy, chỉ là vì muốn theo đuổi chị sao? – Trịnh Duyệt Nhan khẽ nhếch khóe môi, thanh âm cực kỳ ôn nhu ngọt ngào, nhưng trong mắt không hề có ý cười: “Bằng không, một nữ nhân đối một nữ nhân như vậy, còn có thể là gì?”
Sắc mặt tái nhợt của Trầm Hàn Sanh dần dần nổi lên một tia đỏ ửng, run sợ một lúc sau mới phun ra hai chữ: “Vô lý!”
Trịnh Duyệt Nhan lắc đầu: “Giời, phản ứng của chị làm em thất vọng quá, em nghi ngờ không biết có phải chúng ta thật là sống cùng thời đại không...”
Trầm Hàn Sanh đứng lên, cơ hồ có chút thô bạo ngắt lời nàng: “Tôi không thích nữ nhân!”
- Không, chị sẽ thích. – Trịnh Duyệt Nhan bình tĩnh nhìn nàng, sau đó lấy khẩu khí khẳng định nói: “Sau khi quen biết em.”
Chiếc xe BMW X5 mới nhất đang đậu trong gara, màu đen của sườn xe ánh lên sáng lạng, ánh mắt Tào Vân Tuấn nhìn nó ngập tràn vẻ thỏa mãn.
Nhưng là Diệp Tòng Y thần sắc không tốt như thế, mặt cười ngậm sương, nghiêng đầu nhìn chồng bên cạnh, thanh âm đã mất đi ôn hòa: “Anh làm sao có thể nhận chiếc xe trăm vạn của dượng?!”
- Đây là dượng thương chúng ta thôi, dượng thấy chúng ta hai người dùng một xe, không thuận tiện, vừa vặn Duyệt Nhan cũng muốn xe, dượng nghĩ là thuận cho chúng ta khỏi mua luôn. – Tào Vân Tuấn tiến lên ôm lấy cô, cười nói.
- Em đã nói rồi, em đi làm không cần xe cũng được. Huống chi nếu anh muốn mua một chiếc nữa, chúng ta cũng có thể tự mình mua. – Diệp Tòng Y tức giận gạt tay hắn ra.
- Chúng ta mua? – Tào Vân Tuấn thở dài, buông tay nói: “Tòng Y, em suy nghĩ xem chúng ta ở cái thành phố thế nào, muốn mua nhà mua xe, chắc phải tiêu hết tiền tiết kiệm của chính mình lẫn cha mẹ hai bên luôn. Tuy rằng thu nhập của chúng ta không ít, nhưng chi tiêu cũng không thấp, Tuyết nhi cũng đến tuổi đi nhà trẻ, về sau chúng ta cho con bé một nền giáo dục tốt nhất, cái này cũng phải mang tiền bạc ra. Em nói đúng, chúng ta mua xe là không thành vấn đề, nhưng là anh đối với xe yêu cầu rất cao, năm mươi vạn trở xuống anh sẽ không xem xét, em nói xem chúng ta hiện tại mua kiểu gì?”
Diệp Tòng Y bị hắn làm tức giận đến nực cười: “Không có tiền mà yêu cầu cao, bên trong rỗng tuếch, đừng mua! Nhận của người khác thứ quý giá như vậy anh yên tâm thoải mái sao?”
Cô rất ít nói nặng như vậy, Tào Vân Tuấn thần sắc biến đổi, lại khôi phục tươi cười, lấy lại tinh thần kiên nhẫn nói: “Tòng Y, dượng đâu phải người ngoài, là dượng của em, huống chi chúng ta cảm thấy này xe quý, nhưng đối với dượng mà nói, chỉ là tí tiền thôi.”
- Cũng là tiền của dượng. – Diệp Tòng Y nghiêm nghị nói.
- Được rồi, anh không lời nào để nói. – Tào Vân Tuấn thở dài, bất đắc dĩ nói: “Dượng cũng là thương em, cho nên mới khẳng khái hào phóng như thế, xe này trên danh nghĩa là của em, em nếu không nhận, em đi nói với dượng nhé.”
Diệp Tòng Y nhìn hắn một cái, sâu xa nói: “Nhưng đây là mẫu mã anh thích nhất, không phải sao?”
Tào Vân Tuấn còn chưa kịp nói gì, Diệp Tòng Y đã quay đầu đi, hắn nhìn cô bóng dáng ôn nhu mảnh mai, lòng vui sướng đã giảm đi phân nửa.
Khi trời về đêm, thành phố phồn hoa này nhà nhà đều sáng rực ánh đèn.
Khi Tào Vân Tuấn từ phòng tắm đi ra, Diệp Tòng Y nghiêng thân mình nằm trên giường, gần như đã ngủ, Tào Vân Tuấn đem khăn mặt ném qua một bên, nằm xuống kế bên cô, thân mình Diệp Tòng Y lui lại, tạo ra một khoảng cách với hắn.
- Vợ à. – Tào Vân Tuấn nhẹ nhàng kêu.
Diệp Tòng Y nhắm mắt lại không chút phản ứng.
- Vợ yêu, anh sai rồi. – Tào Vân Tuấn thân mình hướng nàng ôm lấy, tiếp tục nói: “Ngày mai anh tự mang xe về trả được không?”
Cảm giác thân thể cô lại muốn lui đi, Tào Vân Tuấn vội vàng ôm cổ cô: “Đừng tránh né anh nữa mà, tiếp nữa là rớt xuống giường đó. Vợ à, anh đáp ứng em, sau này anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền, cho em và Tuyết nhi cuộc sống tốt nhất, bằng chính khả năng của mình, đổi xe tốt, đổi nhà lớn hơn nữa, được không?”
Diệp Tòng Y mắt vẫn nhắm kín, khẩu khí đã dịu đi: “Vân Tuấn, căn hộ của chúng ta đã đủ lớn, lại ở trong thành phố, cuộc sống đã rất bình ổn, em cũng rất thỏa mãn.”
- Nhưng anh cảm thấy còn chưa đủ. – Tào Vân Tuấn ôm cô, một bên tham lam hít lấy mùi hương đặc trưng trên người cô, một bên thì thào nói: “Còn chưa đủ...”
- Vân Tuấn, dục vọng của con người là không có giới hạn, cho dù tương lai anh có được những thứ anh muốn, anh vẫn càng muốn nhiều hơn nữa. Tuy nhiên, anh càng đoạt được khoái hoạt, so với hiện tại không nhiều như vậy, nhưng cảm giác hạnh phúc của anh, nhất định sẽ không mạnh mẽ như hiện tại. – Diệp Tòng Y nhẹ giọng khuyên hắn, thân thể lại hơi né tránh.
- Tòng Y, anh thề, tất cả những gì anh làm, đều là vì em và Tuyết Nhi, anh muốn đem điều tốt nhất đến cho em và con bé. – Tào Vân Tuấn dùng bàn tay lớn đem thân thể của cô quay sang hướng mặt mình, mê luyến nhìn khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của cô: “Tòng Y, anh yêu em, thật sự rất yêu em, từ lâu lắm rồi, em biết mà.”
Hắn đặt tay lên mặt Diệp Tòng Y, hô hấp cũng dần dần nặng lên, bỗng nhiên xoay người một cái, thân thể cường tráng bao lấy thân thể phía dưới của cô.
- Vân Tuấn, đêm nay không... – Diệp Tòng Y chống hai tay đẩy hắn, nhưng không có chút lo lắng.
- Không, em luôn nói với anh không, Tòng Y, em không muốn sao? – Tào Vân Tuấn một bên lung tung hôn mặt cô, một bên thở hổn hển nói: “Hay là... Anh không thể cho em vừa lòng?”
- Không... Không phải... – Diệp Tòng Y răng cắn chặt môi dưới.
- Đương nhiên không phải. – Tào Vân Tuấn cười nhẹ, thanh âm hơi khàn khàn: “Chính là vợ của anh, từ hồi kết hôn đến bây giờ, một chút tiến bộ cũng không có, ở trên giường vĩnh viễn đều rụt rè ngượng ngùng như vậy... Nhưng mà, có khi anh thích em như vậy, có khi lại...”
Nói tới đây dừng lại, nuốt nuốt nước miếng, hôn sâu lên môi cô.
Sau một lúc lâu, trong phòng lại yên tĩnh trở lại.
Tào Vân Tuấn nằm trên giường, mệt mỏi mà thỏa mãn, rất nhanh liền nặng nề đi vào giấc ngủ, Diệp Tòng Y ánh mắt vô thần vẫn mở, xốc lên chăn, cầm lấy quần áo che lấy thân thể xích lõa của mình, nghĩ nghĩ, lại cầm lấy di động, chậm rãi đi vào phòng tắm, khóa trái cửa lại.
Nước trong bồn tắm độ ấm thích hợp, Diệp Tòng Y nằm vào, lập tức được một loại ấm áp thoải mái vây quanh. Cô có chút mỏi mệt nhắm mắt lại, cô cũng không hiểu, mỗi lần rõ ràng thân thể của chính mình cũng có thích thú, nhưng tâm lại luôn không hề tự do, nhất là mỗi lần làm chuyện thân mật, cái cảm giác hư không này lại càng mạnh liệt, thậm chí... Thậm chí có chút cảm giác tội lỗi.
Mấy năm qua, loại cảm giác này hình như càng ngày càng rõ ràng.
Tại sao lại như vậy? Diệp Tòng Y trong lòng hỏi chính mình, nhưng cô cũng không thể cho mình đáp án, có lẽ như lời Hà Na nói, nên ra ngoài hít thở không khí, bằng không nên đi đến hỏi thăm bác sĩ tâm lý.
Diệp Tòng Y tự giễu cười cười, một lúc lâu, tay từ trong nước vươn ra, lấy di động bên cạnh, lấy lại bình tĩnh, nhấn số điện thoại của Hà Na.
- A lô, Tòng Y. – Hà Na hiển nhiên còn chưa ngủ, thanh âm nghe lại có chút hưng phấn.
Diệp Tòng Y nhẹ giọng nói: “Hà Na, ngày mai buổi tối mang chị ra ngoài lang thang đi, tiện gặp bạn trai mới của em luôn.”
Trên xe điện ngầm, người đứng người ngồi, tất cả đều thần sắc hờ hững, ai cũng không chú ý đến ai, giống như tất cả đều không có quan hệ tới mình.
Trầm Hàn Sanh dựa vào tay vịn xem như không thấy người đang đứng Trịnh Duyệt Nhan, sau cuộc nói chuyện không thoải mái ở nhà hàng cơm Tây, các nàng đều trầm mặc, nhưng Trịnh Duyệt Nhan vẫn đi theo nàng, đi theo nàng trên đường, đi theo nàng vào tàu điện ngầm, đi theo nàng lên xe. Nàng không biết Duyệt Nhan rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng nàng không muốn lại phí lời.
Rất nhanh đã đến một trạm, tàu dừng lại ngay, Trịnh Duyệt Nhan đứng thẳng không vững, thân mình hướng ngã về phía trước, Trầm Hàn Sanh nhanh tay lẹ mắt, không kịp nghĩ nhiều, ôm lấy nàng.
Trịnh Duyệt Nhan đứng thẳng lại, thở ra một tiếng, Trầm Hàn Sanh buông tay ra, lạnh lùng nhìn nàng, rốt cục nhịn không được nói: “Người sẽ bị nghiêng ngả khi đến trạm, ổn định một chút.”
- Rất quan tâm đến em nhỉ. – Trịnh Duyệt Nhan sửa lại mái tóc hơi rối của mình, cười cực kỳ quyến rũ: “Thì ra chị cũng là kiểu ngoài lạnh trong nóng thôi.” Trầm Hàn Sanh bắt đầu hối hận vì lắm miệng nói câu này, nghiêng đi mặt, nhìn phía ngoài cửa sổ.
Từ bệnh viện đến nhà Trầm Hàn Sanh chỉ có bốn trạm, xuống xe rồi đi hơn mười bước, Trầm Hàn Sanh khóe mắt nhìn về phía sau xem, trong đám người, bóng dáng Trịnh Duyệt Nhan vẫn bắt mắt như vậy.
Nàng không thể tưởng tượng, nín khí ra khỏi tàu điện, Trịnh Duyệt Nhan không nhanh không chậm theo sau nàng, Trầm Hàn Sanh đi một đoạn đường ngắn, đột nhiên dừng lại, xoay người nói: “Trịnh tiểu thư, xin hỏi em thấy đủ chưa?”
Trịnh Duyệt Nhan chỉ chỉ ánh đèn rực rỡ của một căn hộ xinh đẹp: “Em biết nhà chị.”
Trầm Hàn Sanh mặt lạnh lùng: “Em điều tra tôi?”
- Em chỉ đối với chị cảm thấy hứng thú thôi.
Trầm Hàn Sanh nén giận nói: “Nhưng tôi đối với em không có hứng thú, em có biết đang quấy rầy cuộc sống của tôi không!”
- Em đã nói, không có gì tuyệt đối, hứng thú có thể chậm rãi bồi dưỡng. Chị cần gì phải tức giận, em đối với chị lại đâu có ác ý. – Trịnh Duyệt Nhan khẩu khí vẫn nhẹ nhàng đều đều, ánh mắt nàng hướng nhìn loạt căn hộ kia, trên mặt bỗng nhiên nở nụ cười ngây thơ vô hại của một cô gái: “Cũng tới dưới lầu nhà chị rồi, không mời em lên uống nước sao?”
Trầm Hàn Sanh cảm thấy mình tức giận không chỗ phát tiết, nàng sửng sốt một lát, đi đến gần Trịnh Duyệt Nhan, chỉ vào hướng căn hộ mình: “Đây là nhà của tôi, chắc đối với em mà nói, nhà chỉ là biệt thự hay một căn phòng, tại thành phố này hoặc thậm chí là cả nước, nơi nơi đều có nhà của em. Nhưng đối với tôi mà nói, nhà ý nghĩa không phải như vậy, nó là một không gian riêng tư, không phải người nào cũng có thể mang về.” Nói tới đây, nàng ngừng một chút, sau đó từng chữ nói: “Chỉ có đi vào tim tôi, thì mới vào được nhà tôi. Em hiểu không? Tôi mặc kệ em muốn làm gì, tôi đã đem mọi thứ nói rõ ràng, em thích đi chỗ nào thì đi, dù sao tôi phải về nhà.”
Nói xong, nàng xoay người, sải bước về đi về phía trước đi. Trịnh Duyệt Nhan nhìn bóng dáng gầy yếu của nàng, ý cười dần dần ngưng đọng trên mặt, hồi lâu, Duyệt Nhan hơi hơi cười lạnh: “Rất khó vào sao? Em không nghĩ vậy.”
Vừa mới dứt lời, một chiếc xe hơi từ xa xa đến, dừng lại bên cạnh nàng, một nam nhân thân mặc áo âu phục đen, mở cửa xe ra, cung kính nói: “Trịnh tiểu thư, mời cô lên xe.”
Vừa mới đến cổng bệnh viện, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt, Trầm Hàn Sanh không khỏi ngạc nhiên. Trịnh Duyệt Nhan đứng trên quảng trường của bệnh viện, trên vai đeo chiếc túi Prada mới nhất năm nay, hai tay đặt trong túi, không chớp mắt nhìn Trầm Hàn Sanh. Nàng hôm nay không mặc gợi cảm hoa lệ như mọi lần, áo len ôm sát người kết hợp cùng chiếc quần đơn giản lại thanh lịch, nhưng vẫn phác nên tất cả dáng người duyên dáng của nàng.
Đáng tiếc Trầm Hàn Sanh lại không hề có ý thường thức: “Sao em lại tới đây?”
Trịnh Duyệt Nhan hơi hơi híp mắt, ngửa đầu nhìn nhìn tòa nhà bệnh viện, trả lời câu hỏi: “Ồ, hôm nay còn khá sớm.”
Trầm Hàn Sanh mím đôi môi mỏng thành một đường, nhíu mi không lên tiếng.
- Tối hôm qua cả một đêm liên tục làm mấy ca phẫu thuật, hôm nay lại không nghỉ ngơi, mệt chết phải không?
- Em tại sao...
Trịnh Duyệt Nhan đánh gãy lời nàng: “Nếu em muốn biết, thì sẽ biết ngay.” Nói xong hơi hơi gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”
Trầm Hàn Sanh trong đầu nhanh chóng hiện lên cái tên Trương Nam, sắc mặt lại càng tệ: “Đi đâu?”
- Chị muốn đi đâu?
- Hiện giờ tôi chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.
- Được, em đưa chị về nhà.
Trầm Hàn Sanh vô cùng buồn bực: “Tôi không cần em đưa, tôi đi tàu điện ngầm.”
- Em biết, hai ngày trước chị đều nói như vậy. – Trịnh Duyệt Nhan chớp mi, sau đó lộ ra một nụ cười quyến rũ: “Cho nên em đã gọi người đem xe đi rồi.”
- Trịnh tiểu thư!
- Bác sĩ Trầm? – Trịnh Duyệt Nhan làm ra một bộ dáng thật sự đang lắng nghe.
Trầm Hàn Sanh không thể nói gì, lướt qua nàng nổi giận đùng đùng đi về phía trước, đi chưa được mấy bước, quay đầu, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh: “Đi thôi, tôi mời em ăn cơm, chúng ta cần nói chuyện một chút.”
- Vui còn không hết. – Trịnh Duyệt Nhan khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nhẹ nhàng bước chân hướng nàng đi tới.
Nhà hàng cơm Tây này cảnh vật tao nhã thoải mái, lại thực yên tĩnh. Ngọn nến ấm áp, rạng rỡ loang loáng ánh bạc của dao nĩa, chiếu sáng cả cốc rượu đỏ au, đem không khí trở mông lung tuyệt đẹp.
Trịnh Duyệt Nhan đối đồ ăn nơi này khẩu vị thực vừa lòng, nhưng món cá nướng trước mặt Trầm Hàn Sanh không hề nhúc nhích, Trịnh Duyệt Nhan cũng không nói gì nàng, chậm rãi ăn món của mình.
Thật lâu sau, nàng buông dao nĩa trong tay: “Hương vị thật tốt.”
- Em thích là tốt rồi. – Trầm Hàn Sanh thản nhiên nói.
Trịnh Duyệt Nhan cầm lấy khăn ăn trắng noãn tao nhã lau lau khóe môi, sau đó uống một ngụm sữa mật cà chua lạnh: “Sao lại mang em đến nơi này dùng cơm?”
- Biết em sẽ thích.
- Bữa ăn này đâu có tiện nghi như thế.
Trầm Hàn Sanh ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái: “Em không cần thay tôi lo lắng, tôi sẽ trả tiền cơm trước khi rời khỏi.”
- Đương nhiên, em chưa bao giờ cho rằng bác sĩ của Thánh Hòa không có tiền. – Trịnh Duyệt Nhan nở nụ cười: “Nhưng hôm nay chị đãi em, em ít nhất cũng biết được một chút, trong lòng chị, em chính là loại đại tiểu thư chỉ biết ăn uống ở những nơi cao cấp.”
Trầm Hàn Sanh lắc đầu: “Tôi không biết em là người thế nào, dẫn em đến đây là do lịch sự thôi.”
Trịnh Duyệt Nhan chậm rãi dựa vào ghế ngồi, nhẹ nhàng thở hắt: “Chị nói chuyện thật sự không có một chút kỹ xảo, thực dễ dàng làm người ta khó chịu. Hay cũng có thể do tính cách chị rất thẳng thắng, chắc là một chút từ ngữ thuận miệng lấy lòng chị cũng chẳng buồn nói.”
Trầm Hàn Sanh không nói tiếp nàng: “Tốt lắm, cơm ăn xong rồi, chúng ta vào chủ đề chính đi. Trịnh tiểu thư, chúng ta cũng không phải rất thân thiết đâu nhỉ? Vậy mà em mấy ngày nay ở bệnh viện đợi tôi đã hai lần là tại sao?”
- Vậy nói gì thì nói em vẫn là bệnh nhân của chị, chị gặp em ở Ái Muội lại không hề thích em, thế là tại sao?
Trầm Hàn Sanh há miệng thở dốc: “Tôi không hề không thích em.”
Trịnh Duyệt Nhan đang muốn nói gì đó, nàng lại bổ sung nói: “Tôi đúng là bác sĩ của em, nhưng em đã khỏi hẳn và xuất viện, với tôi chẳng còn quan hệ gì cả, gặp nhau ở quán bar chỉ là trùng hợp. Chúng ta cứ như gặp như trên tàu điện ngầm mỗi ngày, mỗi ngày tôi gặp cả chục gương mặt, chỉ vậy mà thôi. Giữa chúng ta cũng chưa nói cái gì mà thích với không thích, tôi đối với em cũng không có không thích, cũng không có thích, Trịnh tiểu thư, em suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Trịnh Duyệt Nhan sắc mặt trầm xuống, ngón tay trắng mảnh mai không kìm hãm được nắm chặt cái chén.
- Cứ như vậy đi, lần trước em mời tôi ăn cơm, hôm nay tôi mời lại em, từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì hết. Em không cần lại đến chỗ tôi làm việc đợi tôi tan ca, không cần hỏi đồng nghiệp của tôi thời gian nghỉ ngơi của tôi, loại cảm giác này thực... Rất quái dị. – Trầm Hàn Sanh nhẹ gật đầu, suy nghĩ tìm từ thích hợp, sau đó còn nhìn chăm chú vào nàng: “Thật sự.”
Trịnh Duyệt Nhan nhìn cặp mắt đen sáng ngời kia của nàng, tự nhiên toát ra ánh mắt u buồn xinh đẹp, hít một hơi thật sâu, áp chế lửa giận trong lòng, từ từ hỏi: “Trầm Hàn Sanh, chị rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngốc?”
- Sao... Sao cơ? – Trầm Hàn Sanh nhíu mày, như không nghe rõ nàng nói gì.
- Chị chẳng lẽ nhìn không ra, em làm như vậy, chỉ là vì muốn theo đuổi chị sao? – Trịnh Duyệt Nhan khẽ nhếch khóe môi, thanh âm cực kỳ ôn nhu ngọt ngào, nhưng trong mắt không hề có ý cười: “Bằng không, một nữ nhân đối một nữ nhân như vậy, còn có thể là gì?”
Sắc mặt tái nhợt của Trầm Hàn Sanh dần dần nổi lên một tia đỏ ửng, run sợ một lúc sau mới phun ra hai chữ: “Vô lý!”
Trịnh Duyệt Nhan lắc đầu: “Giời, phản ứng của chị làm em thất vọng quá, em nghi ngờ không biết có phải chúng ta thật là sống cùng thời đại không...”
Trầm Hàn Sanh đứng lên, cơ hồ có chút thô bạo ngắt lời nàng: “Tôi không thích nữ nhân!”
- Không, chị sẽ thích. – Trịnh Duyệt Nhan bình tĩnh nhìn nàng, sau đó lấy khẩu khí khẳng định nói: “Sau khi quen biết em.”
Chiếc xe BMW X5 mới nhất đang đậu trong gara, màu đen của sườn xe ánh lên sáng lạng, ánh mắt Tào Vân Tuấn nhìn nó ngập tràn vẻ thỏa mãn.
Nhưng là Diệp Tòng Y thần sắc không tốt như thế, mặt cười ngậm sương, nghiêng đầu nhìn chồng bên cạnh, thanh âm đã mất đi ôn hòa: “Anh làm sao có thể nhận chiếc xe trăm vạn của dượng?!”
- Đây là dượng thương chúng ta thôi, dượng thấy chúng ta hai người dùng một xe, không thuận tiện, vừa vặn Duyệt Nhan cũng muốn xe, dượng nghĩ là thuận cho chúng ta khỏi mua luôn. – Tào Vân Tuấn tiến lên ôm lấy cô, cười nói.
- Em đã nói rồi, em đi làm không cần xe cũng được. Huống chi nếu anh muốn mua một chiếc nữa, chúng ta cũng có thể tự mình mua. – Diệp Tòng Y tức giận gạt tay hắn ra.
- Chúng ta mua? – Tào Vân Tuấn thở dài, buông tay nói: “Tòng Y, em suy nghĩ xem chúng ta ở cái thành phố thế nào, muốn mua nhà mua xe, chắc phải tiêu hết tiền tiết kiệm của chính mình lẫn cha mẹ hai bên luôn. Tuy rằng thu nhập của chúng ta không ít, nhưng chi tiêu cũng không thấp, Tuyết nhi cũng đến tuổi đi nhà trẻ, về sau chúng ta cho con bé một nền giáo dục tốt nhất, cái này cũng phải mang tiền bạc ra. Em nói đúng, chúng ta mua xe là không thành vấn đề, nhưng là anh đối với xe yêu cầu rất cao, năm mươi vạn trở xuống anh sẽ không xem xét, em nói xem chúng ta hiện tại mua kiểu gì?”
Diệp Tòng Y bị hắn làm tức giận đến nực cười: “Không có tiền mà yêu cầu cao, bên trong rỗng tuếch, đừng mua! Nhận của người khác thứ quý giá như vậy anh yên tâm thoải mái sao?”
Cô rất ít nói nặng như vậy, Tào Vân Tuấn thần sắc biến đổi, lại khôi phục tươi cười, lấy lại tinh thần kiên nhẫn nói: “Tòng Y, dượng đâu phải người ngoài, là dượng của em, huống chi chúng ta cảm thấy này xe quý, nhưng đối với dượng mà nói, chỉ là tí tiền thôi.”
- Cũng là tiền của dượng. – Diệp Tòng Y nghiêm nghị nói.
- Được rồi, anh không lời nào để nói. – Tào Vân Tuấn thở dài, bất đắc dĩ nói: “Dượng cũng là thương em, cho nên mới khẳng khái hào phóng như thế, xe này trên danh nghĩa là của em, em nếu không nhận, em đi nói với dượng nhé.”
Diệp Tòng Y nhìn hắn một cái, sâu xa nói: “Nhưng đây là mẫu mã anh thích nhất, không phải sao?”
Tào Vân Tuấn còn chưa kịp nói gì, Diệp Tòng Y đã quay đầu đi, hắn nhìn cô bóng dáng ôn nhu mảnh mai, lòng vui sướng đã giảm đi phân nửa.
Khi trời về đêm, thành phố phồn hoa này nhà nhà đều sáng rực ánh đèn.
Khi Tào Vân Tuấn từ phòng tắm đi ra, Diệp Tòng Y nghiêng thân mình nằm trên giường, gần như đã ngủ, Tào Vân Tuấn đem khăn mặt ném qua một bên, nằm xuống kế bên cô, thân mình Diệp Tòng Y lui lại, tạo ra một khoảng cách với hắn.
- Vợ à. – Tào Vân Tuấn nhẹ nhàng kêu.
Diệp Tòng Y nhắm mắt lại không chút phản ứng.
- Vợ yêu, anh sai rồi. – Tào Vân Tuấn thân mình hướng nàng ôm lấy, tiếp tục nói: “Ngày mai anh tự mang xe về trả được không?”
Cảm giác thân thể cô lại muốn lui đi, Tào Vân Tuấn vội vàng ôm cổ cô: “Đừng tránh né anh nữa mà, tiếp nữa là rớt xuống giường đó. Vợ à, anh đáp ứng em, sau này anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền, cho em và Tuyết nhi cuộc sống tốt nhất, bằng chính khả năng của mình, đổi xe tốt, đổi nhà lớn hơn nữa, được không?”
Diệp Tòng Y mắt vẫn nhắm kín, khẩu khí đã dịu đi: “Vân Tuấn, căn hộ của chúng ta đã đủ lớn, lại ở trong thành phố, cuộc sống đã rất bình ổn, em cũng rất thỏa mãn.”
- Nhưng anh cảm thấy còn chưa đủ. – Tào Vân Tuấn ôm cô, một bên tham lam hít lấy mùi hương đặc trưng trên người cô, một bên thì thào nói: “Còn chưa đủ...”
- Vân Tuấn, dục vọng của con người là không có giới hạn, cho dù tương lai anh có được những thứ anh muốn, anh vẫn càng muốn nhiều hơn nữa. Tuy nhiên, anh càng đoạt được khoái hoạt, so với hiện tại không nhiều như vậy, nhưng cảm giác hạnh phúc của anh, nhất định sẽ không mạnh mẽ như hiện tại. – Diệp Tòng Y nhẹ giọng khuyên hắn, thân thể lại hơi né tránh.
- Tòng Y, anh thề, tất cả những gì anh làm, đều là vì em và Tuyết Nhi, anh muốn đem điều tốt nhất đến cho em và con bé. – Tào Vân Tuấn dùng bàn tay lớn đem thân thể của cô quay sang hướng mặt mình, mê luyến nhìn khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của cô: “Tòng Y, anh yêu em, thật sự rất yêu em, từ lâu lắm rồi, em biết mà.”
Hắn đặt tay lên mặt Diệp Tòng Y, hô hấp cũng dần dần nặng lên, bỗng nhiên xoay người một cái, thân thể cường tráng bao lấy thân thể phía dưới của cô.
- Vân Tuấn, đêm nay không... – Diệp Tòng Y chống hai tay đẩy hắn, nhưng không có chút lo lắng.
- Không, em luôn nói với anh không, Tòng Y, em không muốn sao? – Tào Vân Tuấn một bên lung tung hôn mặt cô, một bên thở hổn hển nói: “Hay là... Anh không thể cho em vừa lòng?”
- Không... Không phải... – Diệp Tòng Y răng cắn chặt môi dưới.
- Đương nhiên không phải. – Tào Vân Tuấn cười nhẹ, thanh âm hơi khàn khàn: “Chính là vợ của anh, từ hồi kết hôn đến bây giờ, một chút tiến bộ cũng không có, ở trên giường vĩnh viễn đều rụt rè ngượng ngùng như vậy... Nhưng mà, có khi anh thích em như vậy, có khi lại...”
Nói tới đây dừng lại, nuốt nuốt nước miếng, hôn sâu lên môi cô.
Sau một lúc lâu, trong phòng lại yên tĩnh trở lại.
Tào Vân Tuấn nằm trên giường, mệt mỏi mà thỏa mãn, rất nhanh liền nặng nề đi vào giấc ngủ, Diệp Tòng Y ánh mắt vô thần vẫn mở, xốc lên chăn, cầm lấy quần áo che lấy thân thể xích lõa của mình, nghĩ nghĩ, lại cầm lấy di động, chậm rãi đi vào phòng tắm, khóa trái cửa lại.
Nước trong bồn tắm độ ấm thích hợp, Diệp Tòng Y nằm vào, lập tức được một loại ấm áp thoải mái vây quanh. Cô có chút mỏi mệt nhắm mắt lại, cô cũng không hiểu, mỗi lần rõ ràng thân thể của chính mình cũng có thích thú, nhưng tâm lại luôn không hề tự do, nhất là mỗi lần làm chuyện thân mật, cái cảm giác hư không này lại càng mạnh liệt, thậm chí... Thậm chí có chút cảm giác tội lỗi.
Mấy năm qua, loại cảm giác này hình như càng ngày càng rõ ràng.
Tại sao lại như vậy? Diệp Tòng Y trong lòng hỏi chính mình, nhưng cô cũng không thể cho mình đáp án, có lẽ như lời Hà Na nói, nên ra ngoài hít thở không khí, bằng không nên đi đến hỏi thăm bác sĩ tâm lý.
Diệp Tòng Y tự giễu cười cười, một lúc lâu, tay từ trong nước vươn ra, lấy di động bên cạnh, lấy lại bình tĩnh, nhấn số điện thoại của Hà Na.
- A lô, Tòng Y. – Hà Na hiển nhiên còn chưa ngủ, thanh âm nghe lại có chút hưng phấn.
Diệp Tòng Y nhẹ giọng nói: “Hà Na, ngày mai buổi tối mang chị ra ngoài lang thang đi, tiện gặp bạn trai mới của em luôn.”
Trên xe điện ngầm, người đứng người ngồi, tất cả đều thần sắc hờ hững, ai cũng không chú ý đến ai, giống như tất cả đều không có quan hệ tới mình.
Trầm Hàn Sanh dựa vào tay vịn xem như không thấy người đang đứng Trịnh Duyệt Nhan, sau cuộc nói chuyện không thoải mái ở nhà hàng cơm Tây, các nàng đều trầm mặc, nhưng Trịnh Duyệt Nhan vẫn đi theo nàng, đi theo nàng trên đường, đi theo nàng vào tàu điện ngầm, đi theo nàng lên xe. Nàng không biết Duyệt Nhan rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng nàng không muốn lại phí lời.
Rất nhanh đã đến một trạm, tàu dừng lại ngay, Trịnh Duyệt Nhan đứng thẳng không vững, thân mình hướng ngã về phía trước, Trầm Hàn Sanh nhanh tay lẹ mắt, không kịp nghĩ nhiều, ôm lấy nàng.
Trịnh Duyệt Nhan đứng thẳng lại, thở ra một tiếng, Trầm Hàn Sanh buông tay ra, lạnh lùng nhìn nàng, rốt cục nhịn không được nói: “Người sẽ bị nghiêng ngả khi đến trạm, ổn định một chút.”
- Rất quan tâm đến em nhỉ. – Trịnh Duyệt Nhan sửa lại mái tóc hơi rối của mình, cười cực kỳ quyến rũ: “Thì ra chị cũng là kiểu ngoài lạnh trong nóng thôi.” Trầm Hàn Sanh bắt đầu hối hận vì lắm miệng nói câu này, nghiêng đi mặt, nhìn phía ngoài cửa sổ.
Từ bệnh viện đến nhà Trầm Hàn Sanh chỉ có bốn trạm, xuống xe rồi đi hơn mười bước, Trầm Hàn Sanh khóe mắt nhìn về phía sau xem, trong đám người, bóng dáng Trịnh Duyệt Nhan vẫn bắt mắt như vậy.
Nàng không thể tưởng tượng, nín khí ra khỏi tàu điện, Trịnh Duyệt Nhan không nhanh không chậm theo sau nàng, Trầm Hàn Sanh đi một đoạn đường ngắn, đột nhiên dừng lại, xoay người nói: “Trịnh tiểu thư, xin hỏi em thấy đủ chưa?”
Trịnh Duyệt Nhan chỉ chỉ ánh đèn rực rỡ của một căn hộ xinh đẹp: “Em biết nhà chị.”
Trầm Hàn Sanh mặt lạnh lùng: “Em điều tra tôi?”
- Em chỉ đối với chị cảm thấy hứng thú thôi.
Trầm Hàn Sanh nén giận nói: “Nhưng tôi đối với em không có hứng thú, em có biết đang quấy rầy cuộc sống của tôi không!”
- Em đã nói, không có gì tuyệt đối, hứng thú có thể chậm rãi bồi dưỡng. Chị cần gì phải tức giận, em đối với chị lại đâu có ác ý. – Trịnh Duyệt Nhan khẩu khí vẫn nhẹ nhàng đều đều, ánh mắt nàng hướng nhìn loạt căn hộ kia, trên mặt bỗng nhiên nở nụ cười ngây thơ vô hại của một cô gái: “Cũng tới dưới lầu nhà chị rồi, không mời em lên uống nước sao?”
Trầm Hàn Sanh cảm thấy mình tức giận không chỗ phát tiết, nàng sửng sốt một lát, đi đến gần Trịnh Duyệt Nhan, chỉ vào hướng căn hộ mình: “Đây là nhà của tôi, chắc đối với em mà nói, nhà chỉ là biệt thự hay một căn phòng, tại thành phố này hoặc thậm chí là cả nước, nơi nơi đều có nhà của em. Nhưng đối với tôi mà nói, nhà ý nghĩa không phải như vậy, nó là một không gian riêng tư, không phải người nào cũng có thể mang về.” Nói tới đây, nàng ngừng một chút, sau đó từng chữ nói: “Chỉ có đi vào tim tôi, thì mới vào được nhà tôi. Em hiểu không? Tôi mặc kệ em muốn làm gì, tôi đã đem mọi thứ nói rõ ràng, em thích đi chỗ nào thì đi, dù sao tôi phải về nhà.”
Nói xong, nàng xoay người, sải bước về đi về phía trước đi. Trịnh Duyệt Nhan nhìn bóng dáng gầy yếu của nàng, ý cười dần dần ngưng đọng trên mặt, hồi lâu, Duyệt Nhan hơi hơi cười lạnh: “Rất khó vào sao? Em không nghĩ vậy.”
Vừa mới dứt lời, một chiếc xe hơi từ xa xa đến, dừng lại bên cạnh nàng, một nam nhân thân mặc áo âu phục đen, mở cửa xe ra, cung kính nói: “Trịnh tiểu thư, mời cô lên xe.”