Chương 37
Ngày thứ hai, đêm đến, Nam thành đèn đuốc sáng trưng, từ trên Nam Sơn nhìn xuống, toàn bộ thành phố uốn lượn như một con rắn, một chiếc Land Rover màu đen đậu dưới chân núi, người ở trong xe lẳng lặng ngồi ở ghế lái, khói nhẹ lượn lờ bay lên từ đầu ngón tay hẹp dài của nàng. Mấy năm qua, nàng lại khôi phục thói quen này, trong lúc nuốt mây nhả khói, bất tri bất giác, một điếu thuốc đã tàn. Nàng nhìn lên ngôi biệt thự trên đỉnh Nam Sơn, nơi thuộc về Bách Thanh Quân. Ánh đèn vạn nhà đều sáng, mà tựa hồ nàng chỉ nhìn thấy ánh sáng từ nhà của người ấy.
Lặng yên, nàng liếc nhìn một cái, gảy tàn thuốc bắn ra xa, đóng cửa sổ xe lại, lúc khởi động động cơ lại va phải thứ gì đó, một chiếc chìa khóa rơi xuống. Nàng cúi người nhặt lên, chiếc chìa khóa lạnh như băng lại làm lòng bàn tay nàng như phát bỏng, như khắc sâu trong lòng bàn tay.
Trong lòng Tịch Cẩn Chi đầy phiền não, như thời tiết tháng mười lại vẫn oi bức phát phiền. Lần này nàng trở về Nam Thành, trừ lần đó ở sân bay tình cờ gặp Bách Thanh Quân, đã mấy ngày trôi qua lại cũng không thấy cô. Chắc chẳn người ta cố ý trốn tránh nàng rồi. Tịch Cẩn Chi thầm nghĩ, không biết nên mừng hay giận. Mừng là nếu người nọ thật sự trốn tránh nàng, vậy là rốt cuộc vẫn để ý. Giận là vì người đó thật sự có thể nhẫn nại, mỗi lần nhắn tin người ta đều không thèm trả lời lấy một lần. Tịch Cẩn Chi sờ sờ miệng vết thương, trong ánh mắt lóe lên một mạt hận ý khó tiêu.
Chiếc Land Rover màu đen biến mất trong bóng đêm, trong lòng Tịch Cẩn Chi bị đè nén, lái xe về một nơi vẫn quen thuộc từng ngày từng đêm. Đó là nơi riêng tư bí mật từng thuộc về nàng và Bách Thanh Quân. Ở trong một góc quảng trường ngay trung tâm thành phố, quẹo vào một ngõ nhỏ là một căn nhà có phong cách cổ xưa. Tịch Cẩn Chi tìm một nơi đỗ xe, khoảnh khắc chiếc chìa khóa cắm vào ổ, tay nàng khẽ run rẩy. Cửa không đổi khóa, nàng đẩy cửa ra, đồ đạc trưng bày theo thứ tự mà nàng quen thuộc. Dù có nheo mắt, nàng cũng có thể tinh tường nhận ra cách sắp xếp của mỗi đồ vật, chỉ là bụi bặm xông vào mũi làm cho cả gian phòng thoạt nhìn đặc biệt mục nát. Nàng trầm mê hít vào thứ hơi thở hư thối ấy, giống như tình yêu của nàng và Bách Thanh Quân, đã vỡ nát lại vẫn luyến tiếc buông tay. Cũng tựa như Bách Thanh Quân đã vỡ nát trong trái tim nàng, hoàn toàn thành mảnh vụn, nếu muốn vứt bỏ thì đành phải rút ra từng mảnh một.
Trong phòng treo một bức họa Thổ Nhĩ Kỳ, trên đèn trùm phủ từng tầng bụi, một chiếc giá gỗ chia làm hai bộ phận, phía trên bày sách, phía dưới đặt một thanh kiếm. Nhiều năm trôi qua, cái gì nàng cũng gặp qua, lại không ngờ Bách Thanh Quân lại là một nữ nhân thích đao kiếm. Nàng lục lọi, lại cũng không tìm ra con dao năm đó Bách Thanh Quân tự tay dùng để đâm nàng. Đao pháp của người đó rất thành thục, nhưng lại không tổn thương đến bộ phận quan trọng, phải chăng ở khoảnh khắc cuối cùng, chị ấy vẫn có một tia lưu luyến không nỡ với nàng?
Cảnh còn người mất chính là những từ ngữ thê lương nhất trong cuộc sống.
Nàng lẳng lặng nhìn mọi thứ được bày biện trước mắt, trong tay nắm chuôi đao, đốt ngón tay hơi trắng bệch, nhớ tới khoảnh khắc ôn tồn ngày trước. Những năm qua, hương hoa mộc lan trên người chị ấy như thời thời khắc khắc bao lấy tấm thân nàng. Phần lớn thời điểm hai người vẫn luôn nghi kỵ nhau. Sự ôn nhu dịu dàng của Bách Thanh Quân trở thành trân bảo, khuôn mặt của cô, đôi mắt, vẻ mặt, mỗi một thứ đều đánh thẳng vào trái tim nàng, làm cho nàng không biết phải làm sao, khiến nàng mê loạn. Nàng biết tình huống như vậy không ổn, nhưng đã không quản được, cũng không còn kịp rồi. Chị ấy lộng lẫy đến thế, đẹp đến câu hồn đoạt phách, đẹp đến mức dù có một ngày cầm dao đâm nàng, nàng cũng không thể không ngày ngày tự nhắc nhở mình, nên hận người ấy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân làm kinh động Tịch Cẩn Chi đang chìm trong hồi ức, nàng kinh ngạc nắm chặt cây loan đao của Nga trong tay, vừa quay đầu lại, thì ra là chị ấy. Nàng thế nhưng lại đứng trong căn phòng này, phía sau là Bách Thanh Quân đang bình tĩnh bước vào.
Trong ký ức, ánh mắt từng ôn nhu như nước, đôi mắt đuôi mày thanh tú mềm mại từng phiếm ưu phiền nhàn nhạt, còn cả vẻ mặt lạnh lùng hàn khí như sương, hờ hững vô tình, đó là Bách Thanh Quân trong ký ức nàng.
Hai người đều không ngờ sẽ gặp lại ở tình cảnh như vậy, ai cũng không nghĩ sẽ đột ngột đến thế. Tịch Cẩn Chi tưởng hẳn lên ước hẹn ở một nơi rượu hồng rót đầy ly, âm nhạc động lòng người mới phải. Mà Bách Thanh Quân, lại chưa từng chuẩn bị sẵn sàng để gặp lại. Trong lòng hai người đối với cuộc hội ngộ bất ngờ này vừa kinh ngạc lại ẩn ẩn vui sướng.
Cứ như thế, cách một tấm thảm mơ hồ đầy bụi, bốn mắt nhìn nhau. Bach Thanh Quân bất giác thấy tay chân lạnh lẽo, mà Tịch Cẩn Chi, trong tay đang nắm thanh loan đao Nga của cô thưởng thức. Lần ngoài ý muốn gặp ở sân bay, vì quá xúc động nên nàng không có cơ hội cẩn thận nhìn cô thật kỹ.
Bốn năm rồi, chị ấy gầy đi nhiều lắm, xem ra khối thịt béo Bách thị Quốc Tế kia chị ấy gánh cũng vất vả. Một chiếc áo gió màu đen khoác trên người cô, như thể chỉ một trận gió thổi qua cũng sẽ đẩy cô ngã. Da thịt cô nhợt nhạt, một tay năm góc áo, một tay lưng chừng trước người. Đèn treo rọi xuống ánh sáng vàng, Tịch Cẩn Chi nhìn khuôn mặt xương xương kia, trái tim như thắt lại. Ánh sáng trong mắt người kia như chiếc gai đâm vào mắt nàng, trong lòng hô lên, thế nhưng miệng lại cũng bật thốt: "Thanh Quân."
Bách Thanh Quân nhìn nàng một cái, đưa tay ra lấy lại thanh đao trong tay Tịch Cẩn Chi, rồi xoay người, cũng không quay đầu lại mà đi rồi.
Mặt Tịch Cẩn Chi như nóng lên đau rát. Dù sao cũng là tổng tài của Bách Thị Quốc Tế, vậy mà nay thật sự có thể làm như sinh tử gặp lại coi như không quen biết, nhắn tin không thèm nhắn lại, bốn mắt chạm nhau, hai người ở riêng với nhau cũng coi như người lạ. Bách Thanh Quân, chị cũng thật tàn nhẫn. Nàng đột nhiên tiến lên, giữ chặt cổ tay cô.
Thật lâu sau, hai người cứ thế giằng co, ngoài sự im lặng ra cũng không còn thanh âm gì. Không biết bao lâu mới nghe được một tiếng thở dài sâu kín, Tịch Cẩn Chi lôi kéo tay cô, ngửi được mùi hương đặc trưng thuộc về người nọ, một tiếng thở dài kia làm lòng nàng nhộn nhạo. Nàng đưa tay lên trên kéo, mái tóc đèn dài của Bách Thanh Quân liền xõa tung buông xuống, vài sợi còn dán lên má Tịch Cẩn Chi.
Nàng nghiêng đầu vén tóc cho cô. Đôi con ngươi đen nhánh lấp lánh, giờ phút này nhu tình như nước, như mộng như ảo làm Tịch Cẩn Chi không khống chế được. Nàng lấy tay ôm lấy vòng eo cô, cúi đầu hôn lên. Ân oán tình cừu bốn năm qua tựa hồ đều bao phủ dưới nụ hôn như thủy triều này.
Đôi môi cô lành lạnh, mang theo hương bạc hà. Hốc mắt Tịch Cẩn Chi ẩm ướt, ôn nhu dịu dàng ôm cô, ngón cái của nàng dọc theo viền môi lướt lên trên. Lúc này thù mới hận cũ trong quá khứ đã sớm bị bỏ quên, chỉ thấy đau lòng người đó: "Tại sao chị lại tiều tụy thế này?"
Nhất thời, trong lòng Bách Thanh Quân như có dòng chất lỏng ấm áp chảy qua, chỉ trong một cái chớp mắt đó, trở nên đặc biệt mềm mại. Mặc kệ lừa mình dối người thế nào, mặc kệ có tự kiềm chế bản thân đến đâu, một khi nàng xuất hiện, tòa thành mà cô đã tự xây dựng trong lòng đều sụp đổ trong gang tấc, chỉ vì tham luyến một lát nhu tình này. Giây lát ấm áp qua đi, lại có ai ngờ được nỗi tương tư mà cô không thể nói ra lời đâu.
Ân oán của hai nhà Bách – Tịch dù nói ba ngày ba đêm cũng không xong, từ trên xuống dưới Bách gia đều muốn tính lên đầu Tịch Cẩn Chi cái chết của Bách Ninh. Cô đã từng ở trước mặt trên dưới hơn mười người Bách gia mà nói đã báo thù, từ nay ở Tịch gia không còn tồn tại Tịch Cẩn Chi nữa. Khi nói những lời này, ngay chính trong lòng cô cũng chưa từng nghĩ, đêm đó rốt cục Tịch Cẩn Chi thế nào? Chỉ có nàng mới rõ.
Sau đó, đúng như Bách gia đoán trước, Tịch Cẩn Chi giống như đột nhiên mất tích, không có tin tức gì bốn năm trời. Tịch Công Quyền lùi về, Gia Hòa tập đoàn do Tịch Hành Chi quản lý. Tịch Hành Chi tính tình ôn hòa, bốn năm rồi, hai nhà ít nhất ở mặt ngoài cũng không có quá nhiều tranh chấp, lại không ngờ, bốn năm sau người đó trở về nước, không chút dấu hiệu.
Bách Thanh Quân nhẹ nhàng đẩy Tịch Cẩn Chi ra, nàng biến sắc, lại khôi phục thành bộ dáng dĩ vãng nên có. Nàng xé mở lớp ni lông bọc trên sô pha, cứ thế ngồi lên, hộp thuốc lá màu lam đậm trong tay nàng xoay vòng: "Bách tổng hôm nay tính tình tốt vậy, có thời gian nhàn hạ thoải mái đến nơi này."
"Không phải cô cũng thế sao." Bách Thanh Quân trả lời một cách mỉa mai.
"Phải, tâm ý của tôi với chị cũng vẫn chưa thay đổi, cho dù qua bốn năm tôi cũng chưa bao giờ ngừng thương nhớ chị, đặc biệt dáng vẻ chị ở dưới thân tôi uyển chuyển hầu hạ." Nàng nói đến câu cuối cùng cười đến đặc biệt tà mị, như đang nói tới một người nào đó không hề quan trọng. Đánh rắn giập đầu, sao nàng có thể không biết đạo lý này. Nàng chờ Bách Thanh Quân nổi trận lôi đình, nàng chờ cô trợn mắt giận giữ, nàng chờ cô cắn chặt môi, bất cứ phương thức nào đều tốt hơn sự thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng nàng chờ lâu lắm, chờ đến khi thấy hơi nước mông lung trong mắt người nọ trước khi xoay lưng rời đi. Như nàng mong muốn, nàng đánh trúng vết thương trí mệnh của Bách Thanh Quân, nhưng đây rõ ràng là con dao hai lưỡi, ai đâm ai bị thương càng sâu, cũng chỉ có hai người mới rõ nhất.
Bách Thanh Quân đôi mắt đong đầy sương mù rời khỏi căn nhà đó, nàng ngồi ở sô pha một lúc lâu mới vụt bật dậy đuổi tới cửa, nhưng đã sớm không còn thấy bóng dáng người nọ. Nàng không biết nên giận mình hay giận nữ nhân kia, đóng sầm cửa lại thật mạnh, sau đó rên lên một tiếng đau đớn. Tự làm bậy không thể sống, không biết câu nói đó có phải áp dụng trong trường hợp này của Tịch Cẩn Chi hay không, móng tay trên ngón cái đau đến sắp rớt, máu dọc theo mép cửa chảy xuống. Chút ôn tồn ban nãy nay chỉ còn lại căn phòng trống vắng lạnh lẽo. Nàng chán nản dọc theo cánh cửa ngồi xuống, sàn nhà lạnh như băng, giống một con thuyền cô độc trên biển rộng.
Nàng cố phớt lờ cơn đau trên ngón tay, đều nói tay đứt ruột xót, nàng hận Bách Thanh Quân, hận sự hờ hững của cô, hận cô lạnh nhạt vô tình. Năm đó nàng đương nhiên không tin Bách Thanh Quân có thể thật sự ra tay làm tổn thương nàng cho nên mới để cô thực hiện được, là do nàng quên, nữ nhân yêu đao kiếm đó thì có gì mà không dám làm. Chỉ là vừa rồi khi mở miệng làm tổn thương cô, nét ảm đạm trong mắt cô lúc rời đi vẫn khiến Tịch Cẩn Chi nghĩ đến không khỏi phiền muộn. Giận gữ, tay phải đấm xuống sàn, cơn đau đớn thấu tim truyền đến từ ngón tay cái. Nàng nắm tay trái, cắn sắp nát môi dưới, lấy điện thoại ra, như thế này sao còn lái xe được, đành phải gọi người tới đón.
Hết chương 37
Lặng yên, nàng liếc nhìn một cái, gảy tàn thuốc bắn ra xa, đóng cửa sổ xe lại, lúc khởi động động cơ lại va phải thứ gì đó, một chiếc chìa khóa rơi xuống. Nàng cúi người nhặt lên, chiếc chìa khóa lạnh như băng lại làm lòng bàn tay nàng như phát bỏng, như khắc sâu trong lòng bàn tay.
Trong lòng Tịch Cẩn Chi đầy phiền não, như thời tiết tháng mười lại vẫn oi bức phát phiền. Lần này nàng trở về Nam Thành, trừ lần đó ở sân bay tình cờ gặp Bách Thanh Quân, đã mấy ngày trôi qua lại cũng không thấy cô. Chắc chẳn người ta cố ý trốn tránh nàng rồi. Tịch Cẩn Chi thầm nghĩ, không biết nên mừng hay giận. Mừng là nếu người nọ thật sự trốn tránh nàng, vậy là rốt cuộc vẫn để ý. Giận là vì người đó thật sự có thể nhẫn nại, mỗi lần nhắn tin người ta đều không thèm trả lời lấy một lần. Tịch Cẩn Chi sờ sờ miệng vết thương, trong ánh mắt lóe lên một mạt hận ý khó tiêu.
Chiếc Land Rover màu đen biến mất trong bóng đêm, trong lòng Tịch Cẩn Chi bị đè nén, lái xe về một nơi vẫn quen thuộc từng ngày từng đêm. Đó là nơi riêng tư bí mật từng thuộc về nàng và Bách Thanh Quân. Ở trong một góc quảng trường ngay trung tâm thành phố, quẹo vào một ngõ nhỏ là một căn nhà có phong cách cổ xưa. Tịch Cẩn Chi tìm một nơi đỗ xe, khoảnh khắc chiếc chìa khóa cắm vào ổ, tay nàng khẽ run rẩy. Cửa không đổi khóa, nàng đẩy cửa ra, đồ đạc trưng bày theo thứ tự mà nàng quen thuộc. Dù có nheo mắt, nàng cũng có thể tinh tường nhận ra cách sắp xếp của mỗi đồ vật, chỉ là bụi bặm xông vào mũi làm cho cả gian phòng thoạt nhìn đặc biệt mục nát. Nàng trầm mê hít vào thứ hơi thở hư thối ấy, giống như tình yêu của nàng và Bách Thanh Quân, đã vỡ nát lại vẫn luyến tiếc buông tay. Cũng tựa như Bách Thanh Quân đã vỡ nát trong trái tim nàng, hoàn toàn thành mảnh vụn, nếu muốn vứt bỏ thì đành phải rút ra từng mảnh một.
Trong phòng treo một bức họa Thổ Nhĩ Kỳ, trên đèn trùm phủ từng tầng bụi, một chiếc giá gỗ chia làm hai bộ phận, phía trên bày sách, phía dưới đặt một thanh kiếm. Nhiều năm trôi qua, cái gì nàng cũng gặp qua, lại không ngờ Bách Thanh Quân lại là một nữ nhân thích đao kiếm. Nàng lục lọi, lại cũng không tìm ra con dao năm đó Bách Thanh Quân tự tay dùng để đâm nàng. Đao pháp của người đó rất thành thục, nhưng lại không tổn thương đến bộ phận quan trọng, phải chăng ở khoảnh khắc cuối cùng, chị ấy vẫn có một tia lưu luyến không nỡ với nàng?
Cảnh còn người mất chính là những từ ngữ thê lương nhất trong cuộc sống.
Nàng lẳng lặng nhìn mọi thứ được bày biện trước mắt, trong tay nắm chuôi đao, đốt ngón tay hơi trắng bệch, nhớ tới khoảnh khắc ôn tồn ngày trước. Những năm qua, hương hoa mộc lan trên người chị ấy như thời thời khắc khắc bao lấy tấm thân nàng. Phần lớn thời điểm hai người vẫn luôn nghi kỵ nhau. Sự ôn nhu dịu dàng của Bách Thanh Quân trở thành trân bảo, khuôn mặt của cô, đôi mắt, vẻ mặt, mỗi một thứ đều đánh thẳng vào trái tim nàng, làm cho nàng không biết phải làm sao, khiến nàng mê loạn. Nàng biết tình huống như vậy không ổn, nhưng đã không quản được, cũng không còn kịp rồi. Chị ấy lộng lẫy đến thế, đẹp đến câu hồn đoạt phách, đẹp đến mức dù có một ngày cầm dao đâm nàng, nàng cũng không thể không ngày ngày tự nhắc nhở mình, nên hận người ấy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân làm kinh động Tịch Cẩn Chi đang chìm trong hồi ức, nàng kinh ngạc nắm chặt cây loan đao của Nga trong tay, vừa quay đầu lại, thì ra là chị ấy. Nàng thế nhưng lại đứng trong căn phòng này, phía sau là Bách Thanh Quân đang bình tĩnh bước vào.
Trong ký ức, ánh mắt từng ôn nhu như nước, đôi mắt đuôi mày thanh tú mềm mại từng phiếm ưu phiền nhàn nhạt, còn cả vẻ mặt lạnh lùng hàn khí như sương, hờ hững vô tình, đó là Bách Thanh Quân trong ký ức nàng.
Hai người đều không ngờ sẽ gặp lại ở tình cảnh như vậy, ai cũng không nghĩ sẽ đột ngột đến thế. Tịch Cẩn Chi tưởng hẳn lên ước hẹn ở một nơi rượu hồng rót đầy ly, âm nhạc động lòng người mới phải. Mà Bách Thanh Quân, lại chưa từng chuẩn bị sẵn sàng để gặp lại. Trong lòng hai người đối với cuộc hội ngộ bất ngờ này vừa kinh ngạc lại ẩn ẩn vui sướng.
Cứ như thế, cách một tấm thảm mơ hồ đầy bụi, bốn mắt nhìn nhau. Bach Thanh Quân bất giác thấy tay chân lạnh lẽo, mà Tịch Cẩn Chi, trong tay đang nắm thanh loan đao Nga của cô thưởng thức. Lần ngoài ý muốn gặp ở sân bay, vì quá xúc động nên nàng không có cơ hội cẩn thận nhìn cô thật kỹ.
Bốn năm rồi, chị ấy gầy đi nhiều lắm, xem ra khối thịt béo Bách thị Quốc Tế kia chị ấy gánh cũng vất vả. Một chiếc áo gió màu đen khoác trên người cô, như thể chỉ một trận gió thổi qua cũng sẽ đẩy cô ngã. Da thịt cô nhợt nhạt, một tay năm góc áo, một tay lưng chừng trước người. Đèn treo rọi xuống ánh sáng vàng, Tịch Cẩn Chi nhìn khuôn mặt xương xương kia, trái tim như thắt lại. Ánh sáng trong mắt người kia như chiếc gai đâm vào mắt nàng, trong lòng hô lên, thế nhưng miệng lại cũng bật thốt: "Thanh Quân."
Bách Thanh Quân nhìn nàng một cái, đưa tay ra lấy lại thanh đao trong tay Tịch Cẩn Chi, rồi xoay người, cũng không quay đầu lại mà đi rồi.
Mặt Tịch Cẩn Chi như nóng lên đau rát. Dù sao cũng là tổng tài của Bách Thị Quốc Tế, vậy mà nay thật sự có thể làm như sinh tử gặp lại coi như không quen biết, nhắn tin không thèm nhắn lại, bốn mắt chạm nhau, hai người ở riêng với nhau cũng coi như người lạ. Bách Thanh Quân, chị cũng thật tàn nhẫn. Nàng đột nhiên tiến lên, giữ chặt cổ tay cô.
Thật lâu sau, hai người cứ thế giằng co, ngoài sự im lặng ra cũng không còn thanh âm gì. Không biết bao lâu mới nghe được một tiếng thở dài sâu kín, Tịch Cẩn Chi lôi kéo tay cô, ngửi được mùi hương đặc trưng thuộc về người nọ, một tiếng thở dài kia làm lòng nàng nhộn nhạo. Nàng đưa tay lên trên kéo, mái tóc đèn dài của Bách Thanh Quân liền xõa tung buông xuống, vài sợi còn dán lên má Tịch Cẩn Chi.
Nàng nghiêng đầu vén tóc cho cô. Đôi con ngươi đen nhánh lấp lánh, giờ phút này nhu tình như nước, như mộng như ảo làm Tịch Cẩn Chi không khống chế được. Nàng lấy tay ôm lấy vòng eo cô, cúi đầu hôn lên. Ân oán tình cừu bốn năm qua tựa hồ đều bao phủ dưới nụ hôn như thủy triều này.
Đôi môi cô lành lạnh, mang theo hương bạc hà. Hốc mắt Tịch Cẩn Chi ẩm ướt, ôn nhu dịu dàng ôm cô, ngón cái của nàng dọc theo viền môi lướt lên trên. Lúc này thù mới hận cũ trong quá khứ đã sớm bị bỏ quên, chỉ thấy đau lòng người đó: "Tại sao chị lại tiều tụy thế này?"
Nhất thời, trong lòng Bách Thanh Quân như có dòng chất lỏng ấm áp chảy qua, chỉ trong một cái chớp mắt đó, trở nên đặc biệt mềm mại. Mặc kệ lừa mình dối người thế nào, mặc kệ có tự kiềm chế bản thân đến đâu, một khi nàng xuất hiện, tòa thành mà cô đã tự xây dựng trong lòng đều sụp đổ trong gang tấc, chỉ vì tham luyến một lát nhu tình này. Giây lát ấm áp qua đi, lại có ai ngờ được nỗi tương tư mà cô không thể nói ra lời đâu.
Ân oán của hai nhà Bách – Tịch dù nói ba ngày ba đêm cũng không xong, từ trên xuống dưới Bách gia đều muốn tính lên đầu Tịch Cẩn Chi cái chết của Bách Ninh. Cô đã từng ở trước mặt trên dưới hơn mười người Bách gia mà nói đã báo thù, từ nay ở Tịch gia không còn tồn tại Tịch Cẩn Chi nữa. Khi nói những lời này, ngay chính trong lòng cô cũng chưa từng nghĩ, đêm đó rốt cục Tịch Cẩn Chi thế nào? Chỉ có nàng mới rõ.
Sau đó, đúng như Bách gia đoán trước, Tịch Cẩn Chi giống như đột nhiên mất tích, không có tin tức gì bốn năm trời. Tịch Công Quyền lùi về, Gia Hòa tập đoàn do Tịch Hành Chi quản lý. Tịch Hành Chi tính tình ôn hòa, bốn năm rồi, hai nhà ít nhất ở mặt ngoài cũng không có quá nhiều tranh chấp, lại không ngờ, bốn năm sau người đó trở về nước, không chút dấu hiệu.
Bách Thanh Quân nhẹ nhàng đẩy Tịch Cẩn Chi ra, nàng biến sắc, lại khôi phục thành bộ dáng dĩ vãng nên có. Nàng xé mở lớp ni lông bọc trên sô pha, cứ thế ngồi lên, hộp thuốc lá màu lam đậm trong tay nàng xoay vòng: "Bách tổng hôm nay tính tình tốt vậy, có thời gian nhàn hạ thoải mái đến nơi này."
"Không phải cô cũng thế sao." Bách Thanh Quân trả lời một cách mỉa mai.
"Phải, tâm ý của tôi với chị cũng vẫn chưa thay đổi, cho dù qua bốn năm tôi cũng chưa bao giờ ngừng thương nhớ chị, đặc biệt dáng vẻ chị ở dưới thân tôi uyển chuyển hầu hạ." Nàng nói đến câu cuối cùng cười đến đặc biệt tà mị, như đang nói tới một người nào đó không hề quan trọng. Đánh rắn giập đầu, sao nàng có thể không biết đạo lý này. Nàng chờ Bách Thanh Quân nổi trận lôi đình, nàng chờ cô trợn mắt giận giữ, nàng chờ cô cắn chặt môi, bất cứ phương thức nào đều tốt hơn sự thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng nàng chờ lâu lắm, chờ đến khi thấy hơi nước mông lung trong mắt người nọ trước khi xoay lưng rời đi. Như nàng mong muốn, nàng đánh trúng vết thương trí mệnh của Bách Thanh Quân, nhưng đây rõ ràng là con dao hai lưỡi, ai đâm ai bị thương càng sâu, cũng chỉ có hai người mới rõ nhất.
Bách Thanh Quân đôi mắt đong đầy sương mù rời khỏi căn nhà đó, nàng ngồi ở sô pha một lúc lâu mới vụt bật dậy đuổi tới cửa, nhưng đã sớm không còn thấy bóng dáng người nọ. Nàng không biết nên giận mình hay giận nữ nhân kia, đóng sầm cửa lại thật mạnh, sau đó rên lên một tiếng đau đớn. Tự làm bậy không thể sống, không biết câu nói đó có phải áp dụng trong trường hợp này của Tịch Cẩn Chi hay không, móng tay trên ngón cái đau đến sắp rớt, máu dọc theo mép cửa chảy xuống. Chút ôn tồn ban nãy nay chỉ còn lại căn phòng trống vắng lạnh lẽo. Nàng chán nản dọc theo cánh cửa ngồi xuống, sàn nhà lạnh như băng, giống một con thuyền cô độc trên biển rộng.
Nàng cố phớt lờ cơn đau trên ngón tay, đều nói tay đứt ruột xót, nàng hận Bách Thanh Quân, hận sự hờ hững của cô, hận cô lạnh nhạt vô tình. Năm đó nàng đương nhiên không tin Bách Thanh Quân có thể thật sự ra tay làm tổn thương nàng cho nên mới để cô thực hiện được, là do nàng quên, nữ nhân yêu đao kiếm đó thì có gì mà không dám làm. Chỉ là vừa rồi khi mở miệng làm tổn thương cô, nét ảm đạm trong mắt cô lúc rời đi vẫn khiến Tịch Cẩn Chi nghĩ đến không khỏi phiền muộn. Giận gữ, tay phải đấm xuống sàn, cơn đau đớn thấu tim truyền đến từ ngón tay cái. Nàng nắm tay trái, cắn sắp nát môi dưới, lấy điện thoại ra, như thế này sao còn lái xe được, đành phải gọi người tới đón.
Hết chương 37