Chương 15: Tích - Thẻ sinh viên...
Bạn muốn hỏi tại sao thẻ sinh viên của Lục Yếm Thanh lại nằm trong cặp của Dư Nguyệt?
- -----Vô nghĩa, tất nhiên là do Lục Yếm Thanh bỏ vào!
Một người là nghiên cứu sinh, một người đang học năm nhất, lại không cùng chuyên ngành nên không thể nào gặp nhau trong lớp được. Ngoài ra, Dư Nguyệt sống ở ngoài trường càng khiến cho Lục Yếm Thanh 'trùng hợp gặp được anh' khó hơn.
Đương nhiên là, nếu Lục Yếm Thanh nhắn tin Dư Nguyệt thì sẽ có hẹn anh đi chơi. Nhưng chiêu này cũ rích, Dư Nguyệt sẽ dễ dàng nhận ra dã tâm của cậu.
Một Alpha thông minh phải giống như một tách trà xanh đặc, không tranh không giành, phải thật dịu dàng, đợi cho hương trà xanh từ từ lan tỏa, người ta sẽ không cưỡng lại được mà đi đến nếm thử!
Xem như không có gì, đây chính là cảnh giới cao nhất của trà xanh!
Lục Yếm Thanh bỏ thẻ sinh viên của mình vào trong cặp Dư Nguyệt, tự dùng chính mình làm mồi nhử, chờ Dư Nguyệt 'chủ động' tới tìm cậu.
Alpha mưu mô đã đăng một trạng thái.
Điểm mấu chốt là – trong vòng bạn bè chỉ để Dư Nguyệt mới thấy.
Thanh trong màu xanh:
[Tôi vừa bị mất thẻ sinh viên... Tôi không thể vào thư viện, cũng không thể đến căn tin ăn.]
Kèm theo đó là biểu tượng chú chó đau khổ.
Ngay lập tức, Lục Yếm Thanh nhận được một lượt like từ Dư Nguyệt.
Mọi chuyện đều diễn ra theo kế hoạch của Lục Yếm Thanh, Dư Nguyệt nhất định sẽ nhanh chóng liên lạc với cậu, cho cậu biết thẻ sinh viên của cậu đang ở trong cặp Dư Nguyệt.
Tất nhiên hai người sẽ gặp nhau sau đó, Lục Yếm Thanh sẽ mời anh bữa tối.
Thường xuyên qua lại như vậy, chắc chắn mối quan hệ của hai người sẽ ngày càng thân thiết hơn.
Nhưng Lục Yếm Thanh đợi mãi đợi mãi, đến tận khi giờ nghỉ trưa đã hết, Dư Nguyệt vẫn chưa liên lạc với cậu.
... Không lẽ Dư Nguyệt vẫn chưa thấy thẻ sinh viên?
Lục Yếm Thanh tự nhủ phải kiên nhẫn, có thể là một cái bẫy được đào sẵn, cậu tuyệt đối không được rút dây động rừng.
Nếu bây giờ hỏi Dư Nguyệt có nhặt được thẻ sinh viên của cậu không, chẳng phải sẽ bị lộ sao?
...
Tan học, Lục Yếm Thanh vùi đầu dọn dẹp cặp sách. Bởi vì không nhận được tin gì từ Dư Nguyệt nên tâm trạng của hiện giờ không được tốt. Mặt cậu xụ xuống, toát ra vẻ người sống chớ lại gần, pheromone hương trà xanh dần trở nên lạnh lẽo.
Lúc cậu xách cặp chuẩn bị rời đi thì bị một bạn nam trong lớp ngăn lại.
"Lục Yếm Thanh, ngoài cửa có người tìm cậu!"
Lục Yếm Thanh hỏi: "Ai?"
Bạn nam nhún vai: "Không biết, anh ấy* nói là anh ấy nhặt được thẻ sinh viên của cậu..."
Còn chưa nói xong, Lục Yếm Thanh như biến thành chú chó lớn đã đợi chủ nhân trăm năm, xông ra ngoài một cái vèo.
Bạn nam cùng lớp: "Cậu ấy sao vậy, vội đi vệ sinh à?"
Bạn cùng lớp cùng ký túc xá với bạn nam: "Đừng nói nhảm, Alpha cần đi vệ sinh sao? Tôi thà tin là tiếng kêu của Alpha khiến hoa nở còn hơn tin việc Alpha cần đi vệ sinh!"
Chúng ta sẽ nói về việc tiếng kêu của Alpha có làm hoa nở không vào lần sau, Lục Yếm Thanh sải bước lớn về phía cửa lớp học, rõ ràng là đang rất nôn nóng nhưng lại đột nhiên dừng lại, giả vờ bình tĩnh đi từng bước ra cửa.
Cậu là nhân vật nổi tiếng trong khoa, hành lang vốn đang ồn ào đông đúc nhưng khi cậu vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cậu.
Lục Yếm Thanh không rảnh để ý tới đám người xung quanh –mắt cậu cậu chậm rãi quét sơ qua đám đông trong hành lang nhưng không thấy bóng dáng người lẽ ra phải có ở đây đâu cả.
Lục Yếm Thanh: "?"
Cậu luống cuống một lúc, đang định tìm lại thì bất ngờ nghe thấy một giọng nữ vang lên bên cạnh.
"Đàn em Lục!" Giọng nữ trong trẻo vang lên.
"Đây là thẻ sinh viên của cậu à?"
Lục Yếm Thanh theo âm thanh nhìn qua, thấy bên cạnh mình có một nữ Omega, gương mặt tròn tròn, mái tóc dài nhìn rất quen.
Nữ Omega đưa thẻ sinh viên cho cậu: "Đây, thẻ sinh viên của em! Nhân tiện, chị là Vương Tiêu Tiêu, sinh viên năm hai. Chúng ta gặp nhau lúc em đi báo danh đấy, em còn nhớ chị không? Đừng khách sáo, nếu em muốn cảm ơn chị thì mình đi uống trà sữa đi, nhớ là 100% đường, ít đá nhiều sữa! Topping là bobo và pudding!
Lục Yếm Thanh: "..."
Cậu nhìn thẻ sinh viên của mình rồi nhìn cô.
Giọng cậu lạnh như ngọc: "Dư Nguyệt đâu?"
Cậu hỏi, đôi mi dài che đi vẻ mất mát trong mắt: "Anh ấy không đến đưa thẻ sinh viên nhặt được sao?"
Vương Tiêu Tiêu sửng sốt: Kỳ lạ, cô không có nói Dư Nguyệt nhặt được, sao Lục Yếm Thanh lại biết?
Nhưng thắc mắc này chỉ ở trong đầu cô được vài giây.
Vương Tiêu Tiêu nhún vai: "Buổi tối anh ấy có lớp, không có thời gian đến đây. Chị vừa hay gặp được anh ấy ở căn tin, anh ấy liền nhờ chị chạy vặt. Dù sao cũng là học cùng khoa, chị biết lớp sinh viên năm nhất ở đâu..."
Lý do lập luận đầy đủ.
Nhưng Lục Yếm Thanh vẫn không ngăn được tâm trạng đang chạm đáy của mình.
Vương Tiêu Tiêu chịu chạy việc vặt để đưa thẻ sinh viên không chỉ vì một ly trà sữa! Dù sao thì Lục Yếm Thanh vẫn là tân sinh viên được chú ý nhất, tuy là Alpha nhưng cậu ấy còn xinh đẹp hơn cả Omega. Tiếc là tính cách lạnh lùng, mọi người thầm gọi cậu là Bông Hoa Cao Lãnh...
Cuối cùng Vương Tiêu Tiêu đã có dịp tiếp xúc với đàn em siêu cấp đẹp trai rồi nên tất nhiên muốn nói chuyện nhiều hơn.
Cô hấp tấp tìm kiếm chủ đề: "Nhân tiện, chị nhìn thấy ngày sinh nhật trên thẻ của em. Chị cứ nghĩ em đã thành niên rồi, hóa ra tuần sau mới đến sinh nhật mười tám của em. Chúc sinh nhật em trước nhé!"
Đáng tiếc, chủ đề cô mở đầu vẫn không thể tháo gỡ được tình hình, Lục Yếm Thanh dời mắt, nói cảm ơn.
Lục Yếm Thanh cầm thẻ sinh viên trên tay, cạnh cứng đâm vào lòng bàn tay. Chiếc thẻ lạnh băng không có một chút hơi ấm nào của Dư Nguyệt như cậu mong đợi.
Cậu hỏi: "Đàn chị, chị và anh trai tôi thân nhau lắm à?"
Tuyệt, chỉ với một câu vô cùng đơn giản, Lục Yếm Thanh đã thành công đặt mình và Dư Nguyệt ở cùng một chỗ, mà 'đàn chị' chính là người ngoài trong mối quan hệ này.
Là Omega, Vương Tiêu Tiêu vô cùng nhạy cảm với pheromone của Alpha. Cô phát hiện hương pheromone trên người Alpha trẻ trước mặt có chút lạ, rõ ràng là hương trà xanh khoan khoái nhưng lại có một vị gay gắt không thể giải thích.
Lưng Vương Tiêu Tiêu cứng lại, vội vàng trả lời: "Không, chị không quen!"
Cô nói nhanh: "Chị chỉ gặp anh ấy có mấy lần, lần này là tình cờ gặp thôi."
Cô không nén được sự tò mò trong lòng: "Nhưng, sao em lại gọi Dư Nguyệt là anh trai?"
Lục Yếm Thanh trả lời một câu mơ hồ: "Tôi và anh ấy đã quen nhau rất lâu."
Khi nhắc đến 'anh', giọng điệu của cậu rất nhẹ nhàng, như thể mọi gai nhọn trong lòng cậu đều đã bị vứt bỏ. Đồng thời, câu trả lời của cậu cũng mang ý khoe khoang – chị có thấy tôi và Dư Nguyệt thân không, người khác chỉ có thể gọi anh ấy là đàn anh, chỉ có tôi mới được gọi anh ấy là anh trai!
Vương Tiêu Tiêu: "..."
Vương Tiêu Tiêu cảm thấy hôm nay cô hình như đã lãng phí thêm một cặp kính áp tròng đắt tiền rồi.
...
Lúc Lục Yếm Thanh bước ra khỏi tòa dạy học, chiếc xe buýt đưa đón của trường vừa lúc đi tới chỗ cậu.
Khuôn viên chính của Đại học Thủ đô rất rộng, để tạo điều kiện cho sinh viên đi lại, nhà trường đã đặc biệt bố trí xe đưa đón trong trường.
Lục Yếm Thanh ra hiệu cho xe buýt dừng trạm, lấy thẻ sinh viên quét vào máy một cái.
"Tích – thẻ sinh viên!"
Một giọng nữ trong trẻo từ máy soát thẻ vang lên thông báo.
Tài xế hỏi: "Bạn học, cậu đi đâu?"
Lục Yếm Thanh nhét thẻ sinh viên vào túi: "Tới tòa dạy học của khoa Tài chính."
Ai nói trà xanh không thể chủ động? Nếu cứ chờ thế này, cho dù lá trà đã khô thì cậu cũng không thể đợi được Dư Nguyệt sẽ đến ngâm cậu!
...
Lớp giảng dạy nền tảng cho nghiên cứu sinh của khoa Tài chính tổ chức một lần hai lần, nhưng hai lớp này lại diễn ra vào những ngày mà mọi người ghét nhất – một lớp lúc tám giờ sáng Thứ Hai và một lớp lúc bảy giờ tối Thứ Sáu.
Nói cho tôi biết đi, nhà trường hận họ lắm đúng không?
Vị giáo sư già kia tiết nào cũng điểm danh, bởi vì điểm danh chiếm 20% điểm tổng kết cuối khóa nên không ai dám bỏ lớp.
Rút kinh nghiệm việc đi trễ lần trước, Dư Nguyệt hôm nay tới lớp sớm, ngồi bên cửa sổ.
Anh rất nổi tiếng, nên vừa ngồi xuống, các sinh viên xung quanh đã chủ động chào hỏi anh. Học viện Kinh tế rất đa dạng, chia thành khoa Kinh tế, khoa Thương mại Quốc tế và khoa Tài chính.
"Thứ sáu vui vẻ, nhưng vẫn phải đến lớp..."
Có người phàn nàn: "Có tý thời gian không được sao, biết đâu tôi có thể gặp mẹ của con mình trong thư viện!"
"Muốn tìm bạn tình thì phải học anh Nguyệt!"
Bàn cùng bàn của hắn nháy mắt: "Dư Nguyệt, dạy chúng tôi một chút, nghe nói số bạn gái của cậu lên tới ba con số, sao cậu làm được vậy?"
Vẻ mặt Dư nguyệt vô cảm: "Sao tôi làm được? Nằm mơ giống mấy cậu là được."
Dù có giải thích bao nhiêu lần thì những tin đồn về anh trong trường vẫn càng ngày càng nhiều. Mọi người đều đùa gọi anh là Cổ Vương, không biết anh có gì đặc biệt, chỉ là một Beta nhưng lại được rất nhiều nữ Alpha và Omega xem trọng.
Dư Nguyệt thật sự vô tội, do thời khóa biểu chưa đủ dày hay do tiền kiếm chưa đủ nhiều, tại sao anh phải lãng phí thời gian của mình vào những trò chơi ái tình nhàm chán?
Hai nam sinh viên liên tục quấy rầy anh, chợt phát hiện lớp hình như đã im lặng từ lúc nào, ánh mắt của mọi người trong lớp như bị nam châm hút đều quay nhìn phía cửa lớp.
Dư Nguyệt tưởng là giáo sư đã đến nên nhanh chóng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nhưng bóng người xuất hiện ở cửa lại khiến cho trái tim anh không tự chủ được mà đập nhanh vài giây.
- ---- Tại sao Lục Yếm Thanh lại ở đây?
Thiếu niên cao lớn như cây tùng, đứng thẳng người trước cửa lớp. Rõ ràng cậu đang mặc áo hoodie và quần jean vô cùng đơn giản nhưng nó giống như được thiết kế riêng cho cậu, tôn lên thân hình rắn chắc của cậu. Sự xuất hiện của cậu như một ánh trắng sáng lọt vào không gian buồn tẻ tối đen, lấy đi tất cả trái tim của những người ở đây.
Đeo chiếc ba lô trên vai, đôi mắt thờ ơ của cậu lướt nhìn mọi người trong lớp, nhanh chóng định vị được Dư Nguyệt đang ngồi ở dãy ghế cuối lớp.
Sau đó, cậu bước từng bước tới gần Dư Nguyệt.
Dư Nguyệt: "..."
Ánh mắt của mọi người đi theo từng bước chân của cậu, dời mắt sang Dư Nguyệt.
Cậu dừng lại bên cạnh Dư Nguyệt, cụp mắt xuống, nhếch môi cười:
"Anh."
Dư Nguyệt bị tiếng 'anh' này làm cho hoàn hồn, nuốt nước bọt, vội vàng hỏi: "Em, sao em lại tới đây?"
"Từ lâu em đã nghe nói những khóa học nền tảng của khoa Tài chính rất hữu ích nên em muốn tới học."
Lục Yếm Thanh cong mắt: "Em không ngờ là em sẽ tình cờ gặp được anh ở đây. Thật là trùng hợp."
- ---- cục cứt!
Dư Nguyệt chắc chắn, cho dù là vì "vô tình" hay "trùng hợp" thì tên khốn khiếp Lục Yếm Thanh này nhất định đến đây là vì anh!
__________________________________________
* Tiếng Trung chữ "anh ấy" và "cô ấy" có phát âm giống nhau, đều đọc là Tā nhưng cách viết thì khác nhau. Nên bạn công mới nghe nhầm, tưởng là "anh ấy"
- -----Vô nghĩa, tất nhiên là do Lục Yếm Thanh bỏ vào!
Một người là nghiên cứu sinh, một người đang học năm nhất, lại không cùng chuyên ngành nên không thể nào gặp nhau trong lớp được. Ngoài ra, Dư Nguyệt sống ở ngoài trường càng khiến cho Lục Yếm Thanh 'trùng hợp gặp được anh' khó hơn.
Đương nhiên là, nếu Lục Yếm Thanh nhắn tin Dư Nguyệt thì sẽ có hẹn anh đi chơi. Nhưng chiêu này cũ rích, Dư Nguyệt sẽ dễ dàng nhận ra dã tâm của cậu.
Một Alpha thông minh phải giống như một tách trà xanh đặc, không tranh không giành, phải thật dịu dàng, đợi cho hương trà xanh từ từ lan tỏa, người ta sẽ không cưỡng lại được mà đi đến nếm thử!
Xem như không có gì, đây chính là cảnh giới cao nhất của trà xanh!
Lục Yếm Thanh bỏ thẻ sinh viên của mình vào trong cặp Dư Nguyệt, tự dùng chính mình làm mồi nhử, chờ Dư Nguyệt 'chủ động' tới tìm cậu.
Alpha mưu mô đã đăng một trạng thái.
Điểm mấu chốt là – trong vòng bạn bè chỉ để Dư Nguyệt mới thấy.
Thanh trong màu xanh:
[Tôi vừa bị mất thẻ sinh viên... Tôi không thể vào thư viện, cũng không thể đến căn tin ăn.]
Kèm theo đó là biểu tượng chú chó đau khổ.
Ngay lập tức, Lục Yếm Thanh nhận được một lượt like từ Dư Nguyệt.
Mọi chuyện đều diễn ra theo kế hoạch của Lục Yếm Thanh, Dư Nguyệt nhất định sẽ nhanh chóng liên lạc với cậu, cho cậu biết thẻ sinh viên của cậu đang ở trong cặp Dư Nguyệt.
Tất nhiên hai người sẽ gặp nhau sau đó, Lục Yếm Thanh sẽ mời anh bữa tối.
Thường xuyên qua lại như vậy, chắc chắn mối quan hệ của hai người sẽ ngày càng thân thiết hơn.
Nhưng Lục Yếm Thanh đợi mãi đợi mãi, đến tận khi giờ nghỉ trưa đã hết, Dư Nguyệt vẫn chưa liên lạc với cậu.
... Không lẽ Dư Nguyệt vẫn chưa thấy thẻ sinh viên?
Lục Yếm Thanh tự nhủ phải kiên nhẫn, có thể là một cái bẫy được đào sẵn, cậu tuyệt đối không được rút dây động rừng.
Nếu bây giờ hỏi Dư Nguyệt có nhặt được thẻ sinh viên của cậu không, chẳng phải sẽ bị lộ sao?
...
Tan học, Lục Yếm Thanh vùi đầu dọn dẹp cặp sách. Bởi vì không nhận được tin gì từ Dư Nguyệt nên tâm trạng của hiện giờ không được tốt. Mặt cậu xụ xuống, toát ra vẻ người sống chớ lại gần, pheromone hương trà xanh dần trở nên lạnh lẽo.
Lúc cậu xách cặp chuẩn bị rời đi thì bị một bạn nam trong lớp ngăn lại.
"Lục Yếm Thanh, ngoài cửa có người tìm cậu!"
Lục Yếm Thanh hỏi: "Ai?"
Bạn nam nhún vai: "Không biết, anh ấy* nói là anh ấy nhặt được thẻ sinh viên của cậu..."
Còn chưa nói xong, Lục Yếm Thanh như biến thành chú chó lớn đã đợi chủ nhân trăm năm, xông ra ngoài một cái vèo.
Bạn nam cùng lớp: "Cậu ấy sao vậy, vội đi vệ sinh à?"
Bạn cùng lớp cùng ký túc xá với bạn nam: "Đừng nói nhảm, Alpha cần đi vệ sinh sao? Tôi thà tin là tiếng kêu của Alpha khiến hoa nở còn hơn tin việc Alpha cần đi vệ sinh!"
Chúng ta sẽ nói về việc tiếng kêu của Alpha có làm hoa nở không vào lần sau, Lục Yếm Thanh sải bước lớn về phía cửa lớp học, rõ ràng là đang rất nôn nóng nhưng lại đột nhiên dừng lại, giả vờ bình tĩnh đi từng bước ra cửa.
Cậu là nhân vật nổi tiếng trong khoa, hành lang vốn đang ồn ào đông đúc nhưng khi cậu vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cậu.
Lục Yếm Thanh không rảnh để ý tới đám người xung quanh –mắt cậu cậu chậm rãi quét sơ qua đám đông trong hành lang nhưng không thấy bóng dáng người lẽ ra phải có ở đây đâu cả.
Lục Yếm Thanh: "?"
Cậu luống cuống một lúc, đang định tìm lại thì bất ngờ nghe thấy một giọng nữ vang lên bên cạnh.
"Đàn em Lục!" Giọng nữ trong trẻo vang lên.
"Đây là thẻ sinh viên của cậu à?"
Lục Yếm Thanh theo âm thanh nhìn qua, thấy bên cạnh mình có một nữ Omega, gương mặt tròn tròn, mái tóc dài nhìn rất quen.
Nữ Omega đưa thẻ sinh viên cho cậu: "Đây, thẻ sinh viên của em! Nhân tiện, chị là Vương Tiêu Tiêu, sinh viên năm hai. Chúng ta gặp nhau lúc em đi báo danh đấy, em còn nhớ chị không? Đừng khách sáo, nếu em muốn cảm ơn chị thì mình đi uống trà sữa đi, nhớ là 100% đường, ít đá nhiều sữa! Topping là bobo và pudding!
Lục Yếm Thanh: "..."
Cậu nhìn thẻ sinh viên của mình rồi nhìn cô.
Giọng cậu lạnh như ngọc: "Dư Nguyệt đâu?"
Cậu hỏi, đôi mi dài che đi vẻ mất mát trong mắt: "Anh ấy không đến đưa thẻ sinh viên nhặt được sao?"
Vương Tiêu Tiêu sửng sốt: Kỳ lạ, cô không có nói Dư Nguyệt nhặt được, sao Lục Yếm Thanh lại biết?
Nhưng thắc mắc này chỉ ở trong đầu cô được vài giây.
Vương Tiêu Tiêu nhún vai: "Buổi tối anh ấy có lớp, không có thời gian đến đây. Chị vừa hay gặp được anh ấy ở căn tin, anh ấy liền nhờ chị chạy vặt. Dù sao cũng là học cùng khoa, chị biết lớp sinh viên năm nhất ở đâu..."
Lý do lập luận đầy đủ.
Nhưng Lục Yếm Thanh vẫn không ngăn được tâm trạng đang chạm đáy của mình.
Vương Tiêu Tiêu chịu chạy việc vặt để đưa thẻ sinh viên không chỉ vì một ly trà sữa! Dù sao thì Lục Yếm Thanh vẫn là tân sinh viên được chú ý nhất, tuy là Alpha nhưng cậu ấy còn xinh đẹp hơn cả Omega. Tiếc là tính cách lạnh lùng, mọi người thầm gọi cậu là Bông Hoa Cao Lãnh...
Cuối cùng Vương Tiêu Tiêu đã có dịp tiếp xúc với đàn em siêu cấp đẹp trai rồi nên tất nhiên muốn nói chuyện nhiều hơn.
Cô hấp tấp tìm kiếm chủ đề: "Nhân tiện, chị nhìn thấy ngày sinh nhật trên thẻ của em. Chị cứ nghĩ em đã thành niên rồi, hóa ra tuần sau mới đến sinh nhật mười tám của em. Chúc sinh nhật em trước nhé!"
Đáng tiếc, chủ đề cô mở đầu vẫn không thể tháo gỡ được tình hình, Lục Yếm Thanh dời mắt, nói cảm ơn.
Lục Yếm Thanh cầm thẻ sinh viên trên tay, cạnh cứng đâm vào lòng bàn tay. Chiếc thẻ lạnh băng không có một chút hơi ấm nào của Dư Nguyệt như cậu mong đợi.
Cậu hỏi: "Đàn chị, chị và anh trai tôi thân nhau lắm à?"
Tuyệt, chỉ với một câu vô cùng đơn giản, Lục Yếm Thanh đã thành công đặt mình và Dư Nguyệt ở cùng một chỗ, mà 'đàn chị' chính là người ngoài trong mối quan hệ này.
Là Omega, Vương Tiêu Tiêu vô cùng nhạy cảm với pheromone của Alpha. Cô phát hiện hương pheromone trên người Alpha trẻ trước mặt có chút lạ, rõ ràng là hương trà xanh khoan khoái nhưng lại có một vị gay gắt không thể giải thích.
Lưng Vương Tiêu Tiêu cứng lại, vội vàng trả lời: "Không, chị không quen!"
Cô nói nhanh: "Chị chỉ gặp anh ấy có mấy lần, lần này là tình cờ gặp thôi."
Cô không nén được sự tò mò trong lòng: "Nhưng, sao em lại gọi Dư Nguyệt là anh trai?"
Lục Yếm Thanh trả lời một câu mơ hồ: "Tôi và anh ấy đã quen nhau rất lâu."
Khi nhắc đến 'anh', giọng điệu của cậu rất nhẹ nhàng, như thể mọi gai nhọn trong lòng cậu đều đã bị vứt bỏ. Đồng thời, câu trả lời của cậu cũng mang ý khoe khoang – chị có thấy tôi và Dư Nguyệt thân không, người khác chỉ có thể gọi anh ấy là đàn anh, chỉ có tôi mới được gọi anh ấy là anh trai!
Vương Tiêu Tiêu: "..."
Vương Tiêu Tiêu cảm thấy hôm nay cô hình như đã lãng phí thêm một cặp kính áp tròng đắt tiền rồi.
...
Lúc Lục Yếm Thanh bước ra khỏi tòa dạy học, chiếc xe buýt đưa đón của trường vừa lúc đi tới chỗ cậu.
Khuôn viên chính của Đại học Thủ đô rất rộng, để tạo điều kiện cho sinh viên đi lại, nhà trường đã đặc biệt bố trí xe đưa đón trong trường.
Lục Yếm Thanh ra hiệu cho xe buýt dừng trạm, lấy thẻ sinh viên quét vào máy một cái.
"Tích – thẻ sinh viên!"
Một giọng nữ trong trẻo từ máy soát thẻ vang lên thông báo.
Tài xế hỏi: "Bạn học, cậu đi đâu?"
Lục Yếm Thanh nhét thẻ sinh viên vào túi: "Tới tòa dạy học của khoa Tài chính."
Ai nói trà xanh không thể chủ động? Nếu cứ chờ thế này, cho dù lá trà đã khô thì cậu cũng không thể đợi được Dư Nguyệt sẽ đến ngâm cậu!
...
Lớp giảng dạy nền tảng cho nghiên cứu sinh của khoa Tài chính tổ chức một lần hai lần, nhưng hai lớp này lại diễn ra vào những ngày mà mọi người ghét nhất – một lớp lúc tám giờ sáng Thứ Hai và một lớp lúc bảy giờ tối Thứ Sáu.
Nói cho tôi biết đi, nhà trường hận họ lắm đúng không?
Vị giáo sư già kia tiết nào cũng điểm danh, bởi vì điểm danh chiếm 20% điểm tổng kết cuối khóa nên không ai dám bỏ lớp.
Rút kinh nghiệm việc đi trễ lần trước, Dư Nguyệt hôm nay tới lớp sớm, ngồi bên cửa sổ.
Anh rất nổi tiếng, nên vừa ngồi xuống, các sinh viên xung quanh đã chủ động chào hỏi anh. Học viện Kinh tế rất đa dạng, chia thành khoa Kinh tế, khoa Thương mại Quốc tế và khoa Tài chính.
"Thứ sáu vui vẻ, nhưng vẫn phải đến lớp..."
Có người phàn nàn: "Có tý thời gian không được sao, biết đâu tôi có thể gặp mẹ của con mình trong thư viện!"
"Muốn tìm bạn tình thì phải học anh Nguyệt!"
Bàn cùng bàn của hắn nháy mắt: "Dư Nguyệt, dạy chúng tôi một chút, nghe nói số bạn gái của cậu lên tới ba con số, sao cậu làm được vậy?"
Vẻ mặt Dư nguyệt vô cảm: "Sao tôi làm được? Nằm mơ giống mấy cậu là được."
Dù có giải thích bao nhiêu lần thì những tin đồn về anh trong trường vẫn càng ngày càng nhiều. Mọi người đều đùa gọi anh là Cổ Vương, không biết anh có gì đặc biệt, chỉ là một Beta nhưng lại được rất nhiều nữ Alpha và Omega xem trọng.
Dư Nguyệt thật sự vô tội, do thời khóa biểu chưa đủ dày hay do tiền kiếm chưa đủ nhiều, tại sao anh phải lãng phí thời gian của mình vào những trò chơi ái tình nhàm chán?
Hai nam sinh viên liên tục quấy rầy anh, chợt phát hiện lớp hình như đã im lặng từ lúc nào, ánh mắt của mọi người trong lớp như bị nam châm hút đều quay nhìn phía cửa lớp.
Dư Nguyệt tưởng là giáo sư đã đến nên nhanh chóng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nhưng bóng người xuất hiện ở cửa lại khiến cho trái tim anh không tự chủ được mà đập nhanh vài giây.
- ---- Tại sao Lục Yếm Thanh lại ở đây?
Thiếu niên cao lớn như cây tùng, đứng thẳng người trước cửa lớp. Rõ ràng cậu đang mặc áo hoodie và quần jean vô cùng đơn giản nhưng nó giống như được thiết kế riêng cho cậu, tôn lên thân hình rắn chắc của cậu. Sự xuất hiện của cậu như một ánh trắng sáng lọt vào không gian buồn tẻ tối đen, lấy đi tất cả trái tim của những người ở đây.
Đeo chiếc ba lô trên vai, đôi mắt thờ ơ của cậu lướt nhìn mọi người trong lớp, nhanh chóng định vị được Dư Nguyệt đang ngồi ở dãy ghế cuối lớp.
Sau đó, cậu bước từng bước tới gần Dư Nguyệt.
Dư Nguyệt: "..."
Ánh mắt của mọi người đi theo từng bước chân của cậu, dời mắt sang Dư Nguyệt.
Cậu dừng lại bên cạnh Dư Nguyệt, cụp mắt xuống, nhếch môi cười:
"Anh."
Dư Nguyệt bị tiếng 'anh' này làm cho hoàn hồn, nuốt nước bọt, vội vàng hỏi: "Em, sao em lại tới đây?"
"Từ lâu em đã nghe nói những khóa học nền tảng của khoa Tài chính rất hữu ích nên em muốn tới học."
Lục Yếm Thanh cong mắt: "Em không ngờ là em sẽ tình cờ gặp được anh ở đây. Thật là trùng hợp."
- ---- cục cứt!
Dư Nguyệt chắc chắn, cho dù là vì "vô tình" hay "trùng hợp" thì tên khốn khiếp Lục Yếm Thanh này nhất định đến đây là vì anh!
__________________________________________
* Tiếng Trung chữ "anh ấy" và "cô ấy" có phát âm giống nhau, đều đọc là Tā nhưng cách viết thì khác nhau. Nên bạn công mới nghe nhầm, tưởng là "anh ấy"