Chương 17: Những Alpha mà anh biết, không ai...
Khoảng thời gian sau đó, Lục Yếm Thanh luôn tìm cớ để được tham gia khóa học nền tảng ở khoa Tài chính. Vì có ngoại hình anh tuấn, trong lớp lại chăm chỉ nghe giảng nên cho dù giáo viên có phát hiện cậu không phải sinh viên của khoa thì họ cũng nhắm mắt làm ngơ, giữ cậu lại.
Nhưng Lục Yếm Thanh chỉ có thể học ở lớp phổ thông, không thể học ở lớp chuyên.
Dư Nguyệt miệng nói thật tiếc nhưng trong lòng anh lại: Woohoo! Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi Brother Brown Candy!
Chiều Thứ Sáu hàng tuần, Dư Nguyệt thường đến văn phòng giáo sư họp nhóm.
Điểm thi đại học của Dư Nguyệt rất cao, nằm trong top 3% điểm cao nhất nước, đảm bảo anh được tuyển thẳng vào trường.
Toán học là cơ sở của ngành Tài chính, tám người trong số mười nghiên cứu sinh ở khoa Tài chính là sinh viên khoa Toán, ngay cả giáo sư hiện tại của Dư Nguyệt cũng là môn chuyên gia toán học.
Dư Nguyệt rất biết cách lấy lòng người khác, đầu óc thông minh, miệng lưỡi ngọt ngào, hồi còn là sinh viên năm nhất, anh thường giúp đỡ giáo sư rất nhiều, từ lúc lên nghiên cứu sinh, anh trở thành sinh viên được các giáo sư yêu quý nhất.
Lúc Dư Nguyệt đến văn phòng, các bạn học của anh đều đã đến đủ nhưng giáo sư vẫn chưa đến, mọi người tụ tập lại với nhau thành tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm.
Dư Nguyệt vểnh tai nghe lén.
Anh nghe thấy hai chị gái đang học tiến sĩ thì thầm với nhau: "Cậu có nghe nói ở khoa Nghệ thuật có sinh viên năm nhất cực kỳ đẹp trai không? Cậu ấy tên là Lục... Lục Yếm Thanh, phải, chính là tên này! Cậu ấy cao một mét tám đó. Vô cùng giống người nổi tiếng, dáng người đẹp, da trắng nhưng tính cách có hơi khó gần, nhiều người xin Wechat của cậu ấy lắm nhưng đều bị từ chối."
Dư Nguyệt thầm nghĩ: Lục Yếm Thanh "trông giống người nổi tiếng", em ấy là con của người nổi tiếng đó, đi trên đường đều bị trinh sát đến tiếp cận, không chừng mấy năm nữa em ấy sẽ trở thành một ngôi sao lớn.
Một đàn chị khác nói: "Đương nhiên là có. Khoa Nghệ thuật bọn họ mỗi năm tuyển chưa đến ba mươi tân sinh viên, nếu có chuyện gì thì ai cũng biết. Nghe nói gia đình cậu ấy rất giàu, nghe bạn học của cậu ấy kể ban đầu nghĩ rằng cậu ấy đi cửa sau để vào trường nhưng tháng đầu học cậu ấy đã đứng trong bài kiểm tra năng lực.
Là trường đại học top đầu cả nước, Đại học Thủ đô cực kỳ nghiêm khắc trong giáo dục, hồi tháng hai, sinh viên năm nhất có một bài kiểm tra, kết quả được tính vào tổng điểm học kỳ khiến vô số sinh viên đều than vãn.
Dư Nguyệt chưa từng quan tâm đến kết quả học tập của Lục Yếm Thanh, lúc nghe thấy chuyện đó, anh thoáng ngạc nhiên vài giây rồi trở nên vô cùng tự hào. Đúng là em trai của mình, khoa Nghệ thuật tuy ít sinh viên nhưng cạnh tranh rất khốc liệt, đứng đầu trong kỳ kiểm tra năng lực không phải chuyện dễ. Hơn nữa, dạo gần đây Lục Yếm Thanh luôn tham gia các khóa học chuyên ngành của khoa Tài chính, bận rộn như vậy mà vẫn có thể sắp xếp được thời gian biểu hợp lý, em ấy thật sự là một thiên tài!
Dư Nguyệt vì tự hào mà vô thức đứng lên.
Vừa di chuyển một chút, anh đã bị chị gái bên cạnh chú ý.
Đàn chị cũng là Beta, quan hệ với Dư Nguyệt rất tốt. Cô chào anh: "Tiểu Nguyệt, cậu đến lúc nào vậy? Sao không có động tĩnh gì?"
Dư Nguyệt ngoan ngoãn trả lời: "Không phải vì em không muốn quấy rầy các tiền bối đang tán gẫu sao?"
Đàn chị nói: "Nói đến chuyện này, cậu chính là người có nhiều tin đồn nhất -----"
Cô nhướng mày thấp giọng hỏi: " – nghe nói cậu và Lục Yếm Thanh rất thân, dạo này cậu ấy đều tới học ké lớp bên khoa Tài chính, hơn nữa lúc nào cũng ngồi chung với cậu."
"..."
Dư Nguyệt không ngờ đàn chị lại nghe được tin đồn nhanh như vậy.
Anh vội vàng giải thích: "Em ấy có vẻ khá hứng thú với khoa chúng ta, chắc là muốn lấy thêm bằng. Em chỉ tình cờ gặp được em ấy. Về chuyện ngồi cùng nhau... em ấy kém em ba tuổi. Nên gọi em là anh trai. Tất nhiên là em phải chăm sóc anh em tốt của mình rồi."
Đàn chị không tin.
Biệt danh Cổ Vương của Dư Nguyệt nổi tiếng khắp trường, rất nhiều cô gái vướng vào scandal với anh, nhưng trước giờ anh luôn tâm tĩnh giữa ngàn hoa, chưa bao giờ để hoa nào chạm vào mình.
Mặc dù từ trước đến giờ anh chưa dụ dỗ con trai – haizz, nhưng với ngoại hình và khí chất của Lục Yếm Thanh, việc Dư Nguyệt thay đổi 'khẩu vị' cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng vấn đề này dù sao cũng là chuyện riêng tư của anh, đàn chị cũng không hỏi tiếp mà chuyển chủ đề.
Cô hỏi: "Đúng rồi, chị nghe nói công ty mà cậu và Lăng Chi cùng phát triển sẽ tiếp tục mở rộng thị trường đúng không?"
Tuy người ngoài không biết chuyện Dư Nguyệt bỏ tiền giúp Lăng Chi khởi nghiệp nhưng hầu hết người trong khoa Tài chính đều biết chuyện này.
Đa số sinh viên học Tài chính đều xuất thân từ những gia đình khá giả nhưng không mấy ai có thể trong chớp mắt kiếm được bảy con số như Dư Nguyệt. Quan trọng nhất là Dư Nguyệt luôn ăn mặc vô cùng đơn giản, quần áo anh mặc đều bán ở mấy gian hàng giảm giá trước trường, toàn đi xe đạp, nghỉ đông với nghỉ hè cũng không về nhà, không ai ngờ được anh có nhiều tiền như vậy.
Chẳng lẽ anh che giấu thân phận phú nhị đại của mình?
Nhưng cho dù anh là phú nhị đại đi chăng nữa, thì không có ai điên đến mức đầu tư nhiều tiền như vậy vào một công ty mới khởi nghiệp.
Cuối cùng Dư Nguyệt đã chứng minh cho mọi người thấy, hôm nay sau hai năm, số tiền mà anh đầu tư đã kiếm được số lợi nhuận khiến người ta ghen tỵ.
Dư Nguyệt khiêm tốn nói: "Tất cả đều là nhờ đàn chị Lăng Chi và những kỹ thuật viên làm việc ngày đêm... Còn em, em chỉ chịu trách nhiệm tiền bạc, không tính. Có thể phát triển nhanh như vậy, thật sự thì em cũng không giúp được gì nhiều."
Hehehe, để cho anh được tự sướng một chút nào.
Lúc này, trong góc phòng vang lên một tiếng cười nham hiểm, âm thanh nhờn dính nghe cực kỳ khó chịu.
Dư Nguyệt nghe mà nổi da gà khắp người, xoa xoa cánh tay, nhìn về hướng phát ra tiếng cười – một Alpha có mái tóc bóng dầu, gương mặt hồng hào, trên người hắn toàn là logo của những nhãn hiệu xa xỉ, hắn ngồi ở một góc bàn, hai tay khoanh trước ngực, thái độ ngạo mạn, nheo mắt nhìn mọi người.
Hắn ta tên là Đặng Sóc, là người mà Dư Nguyệt ghét nhất, và Dư Nguyệt cũng có lí do để tin rằng Đặng Sóc cũng ghét anh.
Đặng Sóc là nghiên cứu sinh năm ba, thuộc khoa Toán, điểm thi đại học cao đến mức lập kỷ lục của khoa, lúc nào có mấy giáo sư đến tranh giành. Trước khi Dư Nguyệt xuất hiện, hắn là ngôi sao của cả khoa – đáng tiếc, trời sinh ra Dư, tại sao lại sinh ra Đặng?
Vì lí do này mà Đặng Sóc thường xuyên nhắm vào Dư Nguyệt. Dư Nguyệt không muốn gây rắc rối, luôn né tránh hắn bất cứ khi nào có thể, nhưng càng tránh Đặng Sóc lại càng thấy anh dễ bắt nạt.
Đặng Sóc tức giận nói: "Khá khen cho đàn em Dư có tầm nhìn tốt. Lại nói, đàn em Dư đúng là may mắn, đầu tư mấy hạng mục, thu được không ít lợi nhuận. Không biết đàn em Dư có thẻ chia sẻ bí quyết, truyền cho tụi anh một chút kinh nghiệm được không nhỉ?"
Đặng Sóc miệng nói khen ngợi nhưng trong lòng thì ngược lại. Hắn nghi ngờ Dư Nguyệt có được nguồn thông tin mật hoặc là do có người chỉ dẫn anh. Nếu không thì tại sao Dư Nguyệt lại đầu tư một mà kiếm được một? Cái loại may mắn chết tiệt gì đây?
Dư Nguyệt nghe ra hắn đang cố ý chèn ép mình, nhưng từ trước đến nay Dư Nguyệt luôn giữ cho mình một tâm thái bình tĩnh, không coi trọng kiểu khiêu khích này.
"Tôi không có bí quyết gì..."
Dư Nguyệt khiêm tốn nói: "Anh cũng biết tôi là Beta, là một Beta, tôi có một chút ưu thế riêng – ổn định."
"Ổn định?"
"Đúng vậy, theo quan sát của tôi, chiến lược của các nhà đầu tư Alpha quá cực đoan, luôn muốn lấy nhỏ thắng lớn khiến họ rất dễ lạc lối; Trong khi đó, các nhà đầu tư Omega lại quá thận trọng, chỉ nghĩ đến việc bảo toàn vốn mà thường bỏ lỡ nhiều cơ hội. Tôi là Beta, tôi tận dụng tối đa cả hai trường phái, khiến nó ổn định."
Đặng Sóc cẩn thận suy nghĩ một lúc, cảm thấy anh nói rất có lý nhưng hắn muốn bắt lỗi anh: "Dư Nguyệt, sao lời cậu nói nghe có chút phân biệt giới tính vậy? Nếu người khác nghe được, họ sẽ nói cậu phân biệt giới tính đấy."
Dư Nguyệt cảm thấy lời hắn nói thật hài hước. Phân biệt giới tính sao, ai phân biệt ai, xưa nay đều là Alpha cấp cao phân biệt đối xử với Beta, từ khi nào một Beta như anh lại phân biệt đối xử Alpha vậy?. Truyện Huyền Huyễn
Dư Nguyệt cười một lúc lâu, mới bất đắc dĩ dừng lại, đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt, sau đó trở nên trịnh trọng, lạnh lùng nói: "Đàn anh, nếu không chỉ là vấn đề giới tính thì sao? Có phải là vấn đề IQ không?"
"..."
"Đàn anh Đặng, tại sao anh cứ muốn đào sâu vấn đề lên? Có cần tôi phải nói cho anh biết, đúng, tôi tài năng đầu tư; đúng, tôi có thể nắm bắt chính xác mọi cơ hội; đúng, tôi giỏi hơn anh, thông minh hơn anh, có tầm nhìn hơn anh và tôi giỏi dùng tiền để kiếm tiền hơn anh, đúng không?
"Cậu, cậu, cậu, cậu..."
Đặng Sóc sôi máu, gương mặt đỏ như màu gan heo.
Thấy hai người sắp cãi nhau, các bạn học bên cạnh cũng không đứng xem trò vui nữa, vội vàng hòa giải. Một người rót nước cho Đặng Sóc, một người giúp Đặng Sóc hạ hỏa, người ngoài không biết còn tưởng Đặng Sóc là ông lão bảy mươi.
Dư Nguyệt đứng sang một bên, lạnh lùng nhìn Đặng Sóc diễn trò.
- Thật kinh tởm.
Đời Dư Nguyệt ghét nhất là nam Alpha, anh nghi ngờ lúc Chúa tạo ra loài người, ông đã thêm cho nam Alpha sự tự đại, ngu xuẩn, kiêu căng, thiếu đồng cảm,...
- ---- Tất cả những nam Alpha mà anh quen biết từ lúc nhỏ, không có ai tốt cả.
Nhưng Lục Yếm Thanh chỉ có thể học ở lớp phổ thông, không thể học ở lớp chuyên.
Dư Nguyệt miệng nói thật tiếc nhưng trong lòng anh lại: Woohoo! Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi Brother Brown Candy!
Chiều Thứ Sáu hàng tuần, Dư Nguyệt thường đến văn phòng giáo sư họp nhóm.
Điểm thi đại học của Dư Nguyệt rất cao, nằm trong top 3% điểm cao nhất nước, đảm bảo anh được tuyển thẳng vào trường.
Toán học là cơ sở của ngành Tài chính, tám người trong số mười nghiên cứu sinh ở khoa Tài chính là sinh viên khoa Toán, ngay cả giáo sư hiện tại của Dư Nguyệt cũng là môn chuyên gia toán học.
Dư Nguyệt rất biết cách lấy lòng người khác, đầu óc thông minh, miệng lưỡi ngọt ngào, hồi còn là sinh viên năm nhất, anh thường giúp đỡ giáo sư rất nhiều, từ lúc lên nghiên cứu sinh, anh trở thành sinh viên được các giáo sư yêu quý nhất.
Lúc Dư Nguyệt đến văn phòng, các bạn học của anh đều đã đến đủ nhưng giáo sư vẫn chưa đến, mọi người tụ tập lại với nhau thành tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm.
Dư Nguyệt vểnh tai nghe lén.
Anh nghe thấy hai chị gái đang học tiến sĩ thì thầm với nhau: "Cậu có nghe nói ở khoa Nghệ thuật có sinh viên năm nhất cực kỳ đẹp trai không? Cậu ấy tên là Lục... Lục Yếm Thanh, phải, chính là tên này! Cậu ấy cao một mét tám đó. Vô cùng giống người nổi tiếng, dáng người đẹp, da trắng nhưng tính cách có hơi khó gần, nhiều người xin Wechat của cậu ấy lắm nhưng đều bị từ chối."
Dư Nguyệt thầm nghĩ: Lục Yếm Thanh "trông giống người nổi tiếng", em ấy là con của người nổi tiếng đó, đi trên đường đều bị trinh sát đến tiếp cận, không chừng mấy năm nữa em ấy sẽ trở thành một ngôi sao lớn.
Một đàn chị khác nói: "Đương nhiên là có. Khoa Nghệ thuật bọn họ mỗi năm tuyển chưa đến ba mươi tân sinh viên, nếu có chuyện gì thì ai cũng biết. Nghe nói gia đình cậu ấy rất giàu, nghe bạn học của cậu ấy kể ban đầu nghĩ rằng cậu ấy đi cửa sau để vào trường nhưng tháng đầu học cậu ấy đã đứng trong bài kiểm tra năng lực.
Là trường đại học top đầu cả nước, Đại học Thủ đô cực kỳ nghiêm khắc trong giáo dục, hồi tháng hai, sinh viên năm nhất có một bài kiểm tra, kết quả được tính vào tổng điểm học kỳ khiến vô số sinh viên đều than vãn.
Dư Nguyệt chưa từng quan tâm đến kết quả học tập của Lục Yếm Thanh, lúc nghe thấy chuyện đó, anh thoáng ngạc nhiên vài giây rồi trở nên vô cùng tự hào. Đúng là em trai của mình, khoa Nghệ thuật tuy ít sinh viên nhưng cạnh tranh rất khốc liệt, đứng đầu trong kỳ kiểm tra năng lực không phải chuyện dễ. Hơn nữa, dạo gần đây Lục Yếm Thanh luôn tham gia các khóa học chuyên ngành của khoa Tài chính, bận rộn như vậy mà vẫn có thể sắp xếp được thời gian biểu hợp lý, em ấy thật sự là một thiên tài!
Dư Nguyệt vì tự hào mà vô thức đứng lên.
Vừa di chuyển một chút, anh đã bị chị gái bên cạnh chú ý.
Đàn chị cũng là Beta, quan hệ với Dư Nguyệt rất tốt. Cô chào anh: "Tiểu Nguyệt, cậu đến lúc nào vậy? Sao không có động tĩnh gì?"
Dư Nguyệt ngoan ngoãn trả lời: "Không phải vì em không muốn quấy rầy các tiền bối đang tán gẫu sao?"
Đàn chị nói: "Nói đến chuyện này, cậu chính là người có nhiều tin đồn nhất -----"
Cô nhướng mày thấp giọng hỏi: " – nghe nói cậu và Lục Yếm Thanh rất thân, dạo này cậu ấy đều tới học ké lớp bên khoa Tài chính, hơn nữa lúc nào cũng ngồi chung với cậu."
"..."
Dư Nguyệt không ngờ đàn chị lại nghe được tin đồn nhanh như vậy.
Anh vội vàng giải thích: "Em ấy có vẻ khá hứng thú với khoa chúng ta, chắc là muốn lấy thêm bằng. Em chỉ tình cờ gặp được em ấy. Về chuyện ngồi cùng nhau... em ấy kém em ba tuổi. Nên gọi em là anh trai. Tất nhiên là em phải chăm sóc anh em tốt của mình rồi."
Đàn chị không tin.
Biệt danh Cổ Vương của Dư Nguyệt nổi tiếng khắp trường, rất nhiều cô gái vướng vào scandal với anh, nhưng trước giờ anh luôn tâm tĩnh giữa ngàn hoa, chưa bao giờ để hoa nào chạm vào mình.
Mặc dù từ trước đến giờ anh chưa dụ dỗ con trai – haizz, nhưng với ngoại hình và khí chất của Lục Yếm Thanh, việc Dư Nguyệt thay đổi 'khẩu vị' cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng vấn đề này dù sao cũng là chuyện riêng tư của anh, đàn chị cũng không hỏi tiếp mà chuyển chủ đề.
Cô hỏi: "Đúng rồi, chị nghe nói công ty mà cậu và Lăng Chi cùng phát triển sẽ tiếp tục mở rộng thị trường đúng không?"
Tuy người ngoài không biết chuyện Dư Nguyệt bỏ tiền giúp Lăng Chi khởi nghiệp nhưng hầu hết người trong khoa Tài chính đều biết chuyện này.
Đa số sinh viên học Tài chính đều xuất thân từ những gia đình khá giả nhưng không mấy ai có thể trong chớp mắt kiếm được bảy con số như Dư Nguyệt. Quan trọng nhất là Dư Nguyệt luôn ăn mặc vô cùng đơn giản, quần áo anh mặc đều bán ở mấy gian hàng giảm giá trước trường, toàn đi xe đạp, nghỉ đông với nghỉ hè cũng không về nhà, không ai ngờ được anh có nhiều tiền như vậy.
Chẳng lẽ anh che giấu thân phận phú nhị đại của mình?
Nhưng cho dù anh là phú nhị đại đi chăng nữa, thì không có ai điên đến mức đầu tư nhiều tiền như vậy vào một công ty mới khởi nghiệp.
Cuối cùng Dư Nguyệt đã chứng minh cho mọi người thấy, hôm nay sau hai năm, số tiền mà anh đầu tư đã kiếm được số lợi nhuận khiến người ta ghen tỵ.
Dư Nguyệt khiêm tốn nói: "Tất cả đều là nhờ đàn chị Lăng Chi và những kỹ thuật viên làm việc ngày đêm... Còn em, em chỉ chịu trách nhiệm tiền bạc, không tính. Có thể phát triển nhanh như vậy, thật sự thì em cũng không giúp được gì nhiều."
Hehehe, để cho anh được tự sướng một chút nào.
Lúc này, trong góc phòng vang lên một tiếng cười nham hiểm, âm thanh nhờn dính nghe cực kỳ khó chịu.
Dư Nguyệt nghe mà nổi da gà khắp người, xoa xoa cánh tay, nhìn về hướng phát ra tiếng cười – một Alpha có mái tóc bóng dầu, gương mặt hồng hào, trên người hắn toàn là logo của những nhãn hiệu xa xỉ, hắn ngồi ở một góc bàn, hai tay khoanh trước ngực, thái độ ngạo mạn, nheo mắt nhìn mọi người.
Hắn ta tên là Đặng Sóc, là người mà Dư Nguyệt ghét nhất, và Dư Nguyệt cũng có lí do để tin rằng Đặng Sóc cũng ghét anh.
Đặng Sóc là nghiên cứu sinh năm ba, thuộc khoa Toán, điểm thi đại học cao đến mức lập kỷ lục của khoa, lúc nào có mấy giáo sư đến tranh giành. Trước khi Dư Nguyệt xuất hiện, hắn là ngôi sao của cả khoa – đáng tiếc, trời sinh ra Dư, tại sao lại sinh ra Đặng?
Vì lí do này mà Đặng Sóc thường xuyên nhắm vào Dư Nguyệt. Dư Nguyệt không muốn gây rắc rối, luôn né tránh hắn bất cứ khi nào có thể, nhưng càng tránh Đặng Sóc lại càng thấy anh dễ bắt nạt.
Đặng Sóc tức giận nói: "Khá khen cho đàn em Dư có tầm nhìn tốt. Lại nói, đàn em Dư đúng là may mắn, đầu tư mấy hạng mục, thu được không ít lợi nhuận. Không biết đàn em Dư có thẻ chia sẻ bí quyết, truyền cho tụi anh một chút kinh nghiệm được không nhỉ?"
Đặng Sóc miệng nói khen ngợi nhưng trong lòng thì ngược lại. Hắn nghi ngờ Dư Nguyệt có được nguồn thông tin mật hoặc là do có người chỉ dẫn anh. Nếu không thì tại sao Dư Nguyệt lại đầu tư một mà kiếm được một? Cái loại may mắn chết tiệt gì đây?
Dư Nguyệt nghe ra hắn đang cố ý chèn ép mình, nhưng từ trước đến nay Dư Nguyệt luôn giữ cho mình một tâm thái bình tĩnh, không coi trọng kiểu khiêu khích này.
"Tôi không có bí quyết gì..."
Dư Nguyệt khiêm tốn nói: "Anh cũng biết tôi là Beta, là một Beta, tôi có một chút ưu thế riêng – ổn định."
"Ổn định?"
"Đúng vậy, theo quan sát của tôi, chiến lược của các nhà đầu tư Alpha quá cực đoan, luôn muốn lấy nhỏ thắng lớn khiến họ rất dễ lạc lối; Trong khi đó, các nhà đầu tư Omega lại quá thận trọng, chỉ nghĩ đến việc bảo toàn vốn mà thường bỏ lỡ nhiều cơ hội. Tôi là Beta, tôi tận dụng tối đa cả hai trường phái, khiến nó ổn định."
Đặng Sóc cẩn thận suy nghĩ một lúc, cảm thấy anh nói rất có lý nhưng hắn muốn bắt lỗi anh: "Dư Nguyệt, sao lời cậu nói nghe có chút phân biệt giới tính vậy? Nếu người khác nghe được, họ sẽ nói cậu phân biệt giới tính đấy."
Dư Nguyệt cảm thấy lời hắn nói thật hài hước. Phân biệt giới tính sao, ai phân biệt ai, xưa nay đều là Alpha cấp cao phân biệt đối xử với Beta, từ khi nào một Beta như anh lại phân biệt đối xử Alpha vậy?. Truyện Huyền Huyễn
Dư Nguyệt cười một lúc lâu, mới bất đắc dĩ dừng lại, đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt, sau đó trở nên trịnh trọng, lạnh lùng nói: "Đàn anh, nếu không chỉ là vấn đề giới tính thì sao? Có phải là vấn đề IQ không?"
"..."
"Đàn anh Đặng, tại sao anh cứ muốn đào sâu vấn đề lên? Có cần tôi phải nói cho anh biết, đúng, tôi tài năng đầu tư; đúng, tôi có thể nắm bắt chính xác mọi cơ hội; đúng, tôi giỏi hơn anh, thông minh hơn anh, có tầm nhìn hơn anh và tôi giỏi dùng tiền để kiếm tiền hơn anh, đúng không?
"Cậu, cậu, cậu, cậu..."
Đặng Sóc sôi máu, gương mặt đỏ như màu gan heo.
Thấy hai người sắp cãi nhau, các bạn học bên cạnh cũng không đứng xem trò vui nữa, vội vàng hòa giải. Một người rót nước cho Đặng Sóc, một người giúp Đặng Sóc hạ hỏa, người ngoài không biết còn tưởng Đặng Sóc là ông lão bảy mươi.
Dư Nguyệt đứng sang một bên, lạnh lùng nhìn Đặng Sóc diễn trò.
- Thật kinh tởm.
Đời Dư Nguyệt ghét nhất là nam Alpha, anh nghi ngờ lúc Chúa tạo ra loài người, ông đã thêm cho nam Alpha sự tự đại, ngu xuẩn, kiêu căng, thiếu đồng cảm,...
- ---- Tất cả những nam Alpha mà anh quen biết từ lúc nhỏ, không có ai tốt cả.