Chương 3: Trong đám đông kia, anh là Beta lấp lánh nhất...
Hợp đồng gia sư dạy học của Dư Nguyệt kết thúc sau một tháng trôi qua, không những nhận được thông báo trở thành gia sư chính thức mà anh còn nhận được mức lương rất cao.
Lục Từ trả anh rất nhiều tiền, Dư Nguyệt chỉ cần ngồi trò chuyện, đọc sách với cậu chủ nhỏ, anh không cần phải dạy cậu gì hết mà vẫn được trả 500 tệ một giờ. Tính như vậy thì tiền lương một tháng của Dư Nguyệt có tới tận sáu chữ số, nhiều người còn không kiếm được số tiền như thế này trong một năm nữa là!
Thực ra, trước kia tiền tiêu vặt của Dư Nguyệt trong một tháng là hơn tận sáu con số nhưng những đồng tiền đó là những đồng tiền từ một bàn tay dơ bẩn. Nhưng mà, những đồng tiền mà anh tự kiếm được này đều là tiền sạch hết.
Bởi vì mức lương hàng tháng tận 100.000 nhân dân tệ mà Dư Nguyệt cũng trở nên hòa nhã hơn với Lục Diên Khánh.
Thái độ của Lục Diên Khánh cũng thay đổi rõ ràng hơn, cậu rất hợp tác với anh trong giờ học. Cậu bé thật sự rất thông minh, tốc độ tiếp thu kiến thức khiến anh rất kinh ngạc, cậu có thể thuộc cả một bài thơ mà Dư Nguyệt chỉ mới đọc qua có một lần, vững vàng ghi nhớ hết tất cả công thức Dư Nguyệt chỉ mới dạy một lần.
Dư Nguyệt nghi ngờ Lục Diên Khánh không lẽ chính là 'cậu bé thiên tài' trong truyền thuyết sao – chỉ là cậu bé thiên tài này hình như có chút khiếm khuyết về kỹ năng sống mà hay hỏi những câu khiến người khác câm nín.
Cậu hỏi Dư Nguyệt: "Thầy ơi, sao thầy lại không dùng điện thoại mẫu mới nhất ạ? Thầy không thích mẫu đó sao?"
Dư Nguyệt: "..."
Lục Diên Khánh: "Thầy ơi, sao thầy lại ở ký túc xá, thầy không mua nhà ở riêng ạ? Do thầy không thích ở một mình ạ?"
Dư Nguyệt: "..."
Cậu lại hỏi Dư Nguyệt: "Thầy ơi, tại sao thầy luôn phải tự mình giặt quần áo vậy, thầy không thuê người giúp việc sao? Do thầy không thích ạ?"
Dư Nguyệt: "..."
Ai đó hãy nói cho anh biết, anh phải trả lời nhóc này như thế nào đi?
Dư Nguyệt bị chọc tới khó chịu, hỏi ngược lại cậu:
"Thầy đang muốn hỏi em, tại sao em đã mười lăm tuổi rồi còn chưa phân hóa vậy? Là do em không thích sao?"
Lục Diên Khánh: "..."
Lục Diên Khánh mất hứng luôn.
Núi cao còn có núi cao hơn, muốn cà khịa anh? Dư Nguyệt từ trước tới giờ chưa ngán bất cứ ai. Thằng nhóc này định làm Versailles trước mặt thầy Dư của nó, còn non lắm!
Dư Nguyệt đắc ý liếc mắt nhìn Lục Diên Khánh đang cúi đầu trong im lặng, đang định dạy cậu thế nào tôn sư trọng đạo, chợt nhìn thấy mắt của đứa nhỏ này... hình như có chút đỏ?
Không, không thể nào.
Dư Nguyệt lập tức hoảng sợ.
Anh cẩn thận nghiêng người muốn nhìn rõ mặt cậu hơn, nhưng Lục Diên Khánh vội vàng quay đầu đi, môi mím chặt, đầu ngón tay run rẩy. Lục Diên Khánh càng cố chịu đựng thì hốc mắt cậu càng đỏ, dần dần, một tầng nước mỏng từ khóe mắt cậu tràn ra, chỉ cần cậu động mi một chút, những giọt nước mắt đó sẽ biến thành chuỗi ngọc trai chảy xuống hai bên má.
- --------Không xong rồi, thảm rồi.
Dư Nguyệt đó giờ đã quen nhẫn tâm vô tình, dù gặp phải đả kích lớn như thế nào, anh cũng chỉ gào lên vài tiếng. Ai mà ngờ hôm nay lại đụng phải tiểu tổ tông người làm bằng nước mắt, anh chỉ mới trêu chọc cậu vài câu, cậu đã rơi nước mắt.
"Bé Lục, bé Lục..." Dư Nguyệt dỗ dành cậu: "Thầy đùa với em thôi mà."
Lục Diên Khánh không thèm để ý anh, vẫn xoay đầu đi như cũ. Từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy cái má phúng phính đang tức giận của cậu.
Thấy cậu không để ý đến mình, Dư Nguyệt vội vàng vòng qua bên kia, kéo ống tay áo của cậu:
"Bé Lục, em đừng giận anh nữa, anh sai rồi, anh không nên lấy chuyện này ra chọc em."
Lục Diên Khánh lại quay đầu sang chỗ khác, rút ống tay áo ra khỏi tay Dư Nguyệt, nhỏ giọng nói:
"Em biết anh nghĩ cái gì. Anh cũng giống như bọn người đó, ở sau lưng chê cười em là đồ quái dị? Các bạn cùng lớp của em đã phân hóa lúc họ mười hai mười ba tuổi, nhưng em thì khác, đến mười lăm tuổi rồi vẫn chưa phân hóa. Lúc em đi học, các bạn ấy đều xa lánh em. Em trở về nhà, mẹ em chỉ biết thở dài rồi đưa em đi khám, mỗi lần em đến bệnh viện đều phải tiêm chất xúc tác, bị tiêm rất đau, sau khi tiêm xong cánh tay em bị bầm tím một mảng nhưng lượng hormone vẫn không có tăng. Bác sĩ nói nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, có khả năng cả đời này em sẽ không thể phân hóa."
Giọng nói của cậu trầm xuống, những giọt nước mắt ngưng tụ trên mi, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cậu vốn sinh ra vô cùng xinh đẹp, mi đẫm nước mắt như cánh hoa đẫm sương. Dư Nguyệt không đành lòng nhìn người đẹp khóc, vội vàng nói:
"Em bao nhiêu tuổi? Em chỉ mới mười lăm tuổi, cả đời này nghĩa là sao? Hơn nữa phân hóa cũng không phải chuyện ghê gớm gì."
Sợ Lục Diên Khánh sẽ không tin những gì anh nói, Dư Nguyệt lấy bản thân mình làm ví dụ:
"Lấy anh làm ví dụ, anh đã phân hóa thành Beta lúc mười hai tuổi, 90% dân số thế giới đều là Beta. Không có pheromone, không có kì mẫn cảm, không có tuyến thể, cuộc sống của anh anh muốn sống như thế nào đều tùy anh. Anh có thể ngửi thấy mùi pheromone, nhưng đối với Beta mà nói, pheromone không khác gì nước hoa. Mùi thơm dễ chịu nhưng sẽ không có cảm giác xao động hay cảm thấy ngứa ngáy. Anh đọc tiểu thuyết hay xem phim, tất cả đều nói Alpha và Omega gặp nhau là nhất kiến chung tình, hương pheromone tỏa ra từ tuyến thể, đánh dấu cả đời gì đó, mấy thứ tình yêu tào lao này, anh chả biết nó có ý nghĩa gì."
Dư Nguyệt khoanh tay: "Em cho rằng, sau khi phân hóa có 90% khả năng em sẽ thành Beta bình thường như anh, Alpha với Omega yêu hận tình thù ngoài kia không hề liên quan tới em, những chuyện bát quái ngoài kia không cần em phải xen vào... Chẳng lẽ nếu như em không kịp phân hóa thì thế giới sẽ bị tiêu tan?"
"..."
Lục Diên Khánh nín khóc, vẻ mặt kì quái "...Thì ra anh cũng biết an ủi người khác sao."
Thấy cậu ngừng khóc, Dư Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Lục Diên Khánh nói tiếp nửa câu còn đang dở: "Nhưng trong lòng em, anh chưa bao giờ là một Beta bình thường, cho dù thế giới này tất cả mọi người đều phân hóa thành Beta, thì đối với em, anh là Beta lấp lánh nhất trong đám đông kia."
Lúc Lục Diên Khánh nói, đôi mắt cậu nhìn thẳng vào Dư Nguyệt. Giọng nói cậu vô cùng kiên định, như thể cho dù cậu có cả dãy ngân hà trong tay thì chúng cũng không tỏa sáng bằng người trước mặt.
Lúc ấy, trong lòng Dư Nguyệt dâng lên một cảm giác khó tả. Anh nghiêm túc nhìn Lục Diên Khánh, có lúc anh cho rằng cậu thật trẻ con, đồng thời lại thấy cậu nghiêm túc thật đáng yêu.
Anh còn nhớ rất rõ sau khi biết anh phân hóa thành Beta, mặc dù cha mẹ và người trong nhà không có biểu hiện gì khác thường nhưng anh biết rõ là bọn họ đang thất vọng. Cha mẹ anh là hôn nhân giữa A và O, anh từng nghe cha mình nói chuyện với đối tác trong bữa tiệc:
"Ông Dư cả đời này chưa bao giờ là người đứng sau bất cứ ai. Ông không bao giờ dám nghĩ rằng con trai mình chỉ là một Beta bình thường. Nếu anh là Alpha, anh sẽ có thể kế thừa sự nghiệp của ông. Nếu anh là Omega, cũng có thể liên hôn. Nhưng trớ trêu thay anh lại là Beta..."
"Cuối cùng cũng chỉ là một Beta" – đó là những gì mà mọi người nói về anh.
Nhưng bây giờ, lại có một cậu bé nói với – "Cho dù anh là một Beta, anh vẫn là Beta lấp lánh nhất trong đám đông."
Nghĩ tới đây, mũi của Dư Nguyệt đau xót, trái tim anh như được làm dịu lại.
Anh bất ngờ dang tay ôm lấy vai Lục Diên Khánh, ôm cậu vào lòng, dùng sức vò tóc cậu.
"Diên Khánh, anh sẽ nhớ lời này của em."
Dư Nguyệt tựa cằm lên vai thiếu niên, nhỏ giọng hứa hẹn:
"Anh sẽ cố gắng trở thành Beta tỏa sáng nhất trong mắt em."
Nhưng Dư Nguyệt không biết, cậu bé trong vòng tay anh không hề bị cảm động trước câu nói vừa rồi của anh.
Lục Diên Khánh dựa vào vòng tay của Beta lớn hơn mình, trong mắt cậu chỉ còn sự chán nản bởi vì trò chơi sắp kết thúc rồi.
...
Kể từ cuộc trò chuyện đầy chân thành hôm đó, mối quan hệ giữa Dư Nguyệt và Lục Diên Khánh cũng được cải thiện tốt hơn, bọn họ không còn là tình cảm thầy trò nữa mà là tình cảm anh em thắm thiết.
"Thầy Dư, thầy học trường đại học nào vậy?"
Trong lúc giải lao, Lục Diên Khánh đóng sách lại, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Dư Nguyệt đang ngồi bên cạnh.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, cơn gió mùa hè oi bức thổi qua khe cửa làm chiếc áo sơ mi mong manh trên người cậu tung bay, nhìn cậu như một chiếc buồm căng gió, thân hình mảnh khảnh của cậu là cột buồm, một vẻ đẹp mong manh không thể tả.
Dư Nguyệt nhìn cậu như bị mê hoặc, trong đầu hiện lên suy nghĩ: Lục gia giàu có như vậy, tại sao lại không có một cái áo sơ mi nào vừa vặn hơn vậy? Tại sao lại để Lục Diên Khánh mặc áo sơ mi to hơn người này? Giống như... giống như phong cách của 'bạn trai quốc dân'.
"Thầy Dư?... Anh ơi? Anh à?" Lục Diên Khánh thấy anh thất thần, cậu đưa tay khều nhẹ.
Dư Nguyệt tỉnh lại sau cơn mộng, xoa xoa mũi theo bản năng, vội vàng thu lại ánh mắt, anh không dám nhìn cậu học trò bên cạnh mình.
"A, vừa nãy em mới hỏi cái gì?... À, anh học trường nào đúng không? Anh học Đại học Thủ đô khoa Tài chính, hết kì nghỉ này anh sẽ là sinh viên năm hai."
"Học đại học có cảm giác thế nào?"
Trên mặt Lục Diên Khánh viết đầy chữ tò mò nhưng lập tức liền biến thành vẻ mặt u buồn:
"... Quên đi, em còn chưa học hết cấp hai nữa, cho dù anh có nói với em, em cũng không tưởng tượng ra được."
Dư Nguyệt sửng sốt: "Em còn chưa học hết cấp hai? Tại sao?"
Lục Diên Khánh lắc đầu: "Em lớn lên ở nước ngoài, trước giờ bên cạnh em chỉ có quản gia, ba mẹ không có ở bên cạnh, em có màu da khác với các bạn trong lớp nên các bạn đều không muốn chơi với em. Hơn nữa đến em đến bây giờ vẫn chưa phân hóa, cho nên..."
Cậu không nói tiếp, nhưng những chuyện tiếp diễn sau đó Dư Nguyệt cũng có thể đoán ra.
Có lẽ Lục Từ đã chủ động cho cậu nghỉ học ở trường, thuê một gia sư dạy học cho cậu rồi đưa cậu trở về Trung Quốc.
Phải thay đổi môi trường sống, đứa trẻ này hẳn là rất cô đơn.
Lục Diên Khánh cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa mép sách, góc giấy đáng thương vốn đang phẳng nhanh chóng bị cậu xoa thành một vòng cung.
Dư Nguyệt chưa bao giờ nghĩ anh là người dễ mềm lòng nhưng sau khi tiếp xúc với Lục Diên Khánh, anh luôn là người xuống nước trước.
Dư Nguyệt không chút nghĩ ngợi buộc miệng thốt ra:
"Nếu như em muốn xem trường đại học, anh có thể dẫn em đi!"
Lục Diên Khánh mới đầu là sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết:
"Thật không ạ, anh có thể đưa em đến đó sao? Nhưng mẹ em nói xã hội bên ngoài rất loạn, nếu em bị giới truyền thông phát hiện thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bà."
"Diên Khánh, chuyện này cứ giao cho anh!" Dư Nguyệt là người miền Bắc nên lúc gọi tên Lục Diên Khánh, anh sẽ ghép hai chữ Diên Khánh lại thành một âm, âm 儿 phía sau nghe rất rõ ràng và trong trẻo, thanh thúy dễ nghe.
Lục Diên Khánh rất thích nghe anh kêu tên cậu như vậy.
// Vì thầy Dư là người miền Bắc nên phát âm tên của bạn Lục sẽ là 青儿 đọc pinyin là "Qing'er" nghĩa là Thanh nhi nhưng bởi vì mình không tìm được từ nào thuần Việt cho từ Thanh nhi nên mình để là Diên Khánh nghe có vẻ quen thuộc hơn.//
Kế hoạch tác chiến của Dư Nguyệt cực kỳ đơn giản, nếu Lục Từ không cho phép Lục Diên Khánh ra ngoài, vậy thì đừng đi cửa chính – trực tiếp leo cửa sổ ra!
Biệt thự của Lục Gia nằm trong khu biệt thự Tây Sơn, không gian rất tốt, cỏ cây xanh mơn mởn. Cửa sổ ở phòng thay đồ không có thanh chắn ngăn như phòng của Lục Diên Khánh, tình cờ ở đó có một cái cây cổ thụ to vô cùng tốt tươi, Dư Nguyệt đã để ý tới cái cây lớn đó.
Dư Nguyệt nói với dì bảo mẫu rằng hôm nay sẽ cho Lục Diên Khánh làm một bài kiểm ra quan trọng để kiểm tra tiến độ học tập của cậu trong thời gian qua. Mong dì đừng làm phiền họ trong giờ kiểm tra, không cần mang nước và đồ ăn lên cho họ.
Sau khi đuổi được dì bảo mẫu và mấy người vệ sĩ đi, Dư Nguyệt bắt đầu kế hoạch trốn nhà của mình.
Anh sợ Lục Diên Khánh không dám trèo cây nên tự mình đi ra làm gương trước, đầu tiên anh leo lên khung cửa sổ, sau đó duỗi một chân ra móc lên cành cây, tìm được trọng tâm anh nhẹ nhàng nhảy qua một cái! ----- càng cây khẽ lay động, phát ra tiếng lá sột soạt, trong chớp nhoáng, Dư Nguyệt đã vững vàng đứng trên cây.
Nhìn anh thật linh hoạt, ánh nắng chiếu xuống từ những kẽ hở trên tán lá, tinh nghịch đậu trên người anh. Mái tóc hơi xoăn tự nhiên của anh lướt nhẹ trong gió, anh cười cực kỳ vui vẻ, như thể không có bất kỳ chướng ngại nào trên thế giới có thể cản được anh.
Trong một khoảnh khắc lúc anh bị ánh nắng chiếu vào người, Lục Diên Khánh thấy anh cực kỳ lóa mắt.
"Còn đứng đó làm gì?" Dư Nguyệt đưa tay về phía cậu, không chút để ý nói: "Sợ thì nói, nhắm mắt lại rồi nhảy qua đi, anh trai nhất định sẽ bắt được cậu."
Lục Diên Khánh sẽ sợ sao?
Dĩ nhiên là không.
Cậu nhắm mắt lại, hướng về phía Beta đang vươn cánh tay nhảy ra ngoài, trong nửa giây đó thân thể cậu ở giữa không trung như không có trọng lượng, sau đó cậu liền rơi vào một cái ôm ấm áp.
Càng cây run run, không một ai biết ở trong tán lá ấy, có hai thiếu niên đang chật vật ôm nhau.
Đầu Dư Nguyệt bị đập mạnh vào thân cây, anh một tay xoa gáy, một tay ôm cậu bé trong lòng, giọng nói đứt quãng:
"ĐM, sao em liều vậy, anh bảo em nhắm mắt nhảy, em lập tức nghe lời mà nhắm mắt nhảy qua sao?"
Lục Diên Khánh cười: "Bởi vì em tin rằng anh nhất định sẽ bắt được em."
Nhìn gương mặt xinh đẹp của thiếu niên ở khoảng cách gần như vậy, trái tim của Dư Nguyệt hẫng đi một nhịp. Anh hơi hoảng loạn mà đẩy cậu ra, hành động cực kỳ thô bạo, không chút thương hoa tiếc ngọc.
"Được, được rồi, không nên lãng phí thời gian."
Anh dời mắt nhìn về phía xa, nhưng vành tai ửng hồng đã tố cáo nội tâm của anh.
"Chúng ta chỉ có ba tiếng, đi thôi, anh dẫn em ra ngoài chơi!"
Lục Từ trả anh rất nhiều tiền, Dư Nguyệt chỉ cần ngồi trò chuyện, đọc sách với cậu chủ nhỏ, anh không cần phải dạy cậu gì hết mà vẫn được trả 500 tệ một giờ. Tính như vậy thì tiền lương một tháng của Dư Nguyệt có tới tận sáu chữ số, nhiều người còn không kiếm được số tiền như thế này trong một năm nữa là!
Thực ra, trước kia tiền tiêu vặt của Dư Nguyệt trong một tháng là hơn tận sáu con số nhưng những đồng tiền đó là những đồng tiền từ một bàn tay dơ bẩn. Nhưng mà, những đồng tiền mà anh tự kiếm được này đều là tiền sạch hết.
Bởi vì mức lương hàng tháng tận 100.000 nhân dân tệ mà Dư Nguyệt cũng trở nên hòa nhã hơn với Lục Diên Khánh.
Thái độ của Lục Diên Khánh cũng thay đổi rõ ràng hơn, cậu rất hợp tác với anh trong giờ học. Cậu bé thật sự rất thông minh, tốc độ tiếp thu kiến thức khiến anh rất kinh ngạc, cậu có thể thuộc cả một bài thơ mà Dư Nguyệt chỉ mới đọc qua có một lần, vững vàng ghi nhớ hết tất cả công thức Dư Nguyệt chỉ mới dạy một lần.
Dư Nguyệt nghi ngờ Lục Diên Khánh không lẽ chính là 'cậu bé thiên tài' trong truyền thuyết sao – chỉ là cậu bé thiên tài này hình như có chút khiếm khuyết về kỹ năng sống mà hay hỏi những câu khiến người khác câm nín.
Cậu hỏi Dư Nguyệt: "Thầy ơi, sao thầy lại không dùng điện thoại mẫu mới nhất ạ? Thầy không thích mẫu đó sao?"
Dư Nguyệt: "..."
Lục Diên Khánh: "Thầy ơi, sao thầy lại ở ký túc xá, thầy không mua nhà ở riêng ạ? Do thầy không thích ở một mình ạ?"
Dư Nguyệt: "..."
Cậu lại hỏi Dư Nguyệt: "Thầy ơi, tại sao thầy luôn phải tự mình giặt quần áo vậy, thầy không thuê người giúp việc sao? Do thầy không thích ạ?"
Dư Nguyệt: "..."
Ai đó hãy nói cho anh biết, anh phải trả lời nhóc này như thế nào đi?
Dư Nguyệt bị chọc tới khó chịu, hỏi ngược lại cậu:
"Thầy đang muốn hỏi em, tại sao em đã mười lăm tuổi rồi còn chưa phân hóa vậy? Là do em không thích sao?"
Lục Diên Khánh: "..."
Lục Diên Khánh mất hứng luôn.
Núi cao còn có núi cao hơn, muốn cà khịa anh? Dư Nguyệt từ trước tới giờ chưa ngán bất cứ ai. Thằng nhóc này định làm Versailles trước mặt thầy Dư của nó, còn non lắm!
Dư Nguyệt đắc ý liếc mắt nhìn Lục Diên Khánh đang cúi đầu trong im lặng, đang định dạy cậu thế nào tôn sư trọng đạo, chợt nhìn thấy mắt của đứa nhỏ này... hình như có chút đỏ?
Không, không thể nào.
Dư Nguyệt lập tức hoảng sợ.
Anh cẩn thận nghiêng người muốn nhìn rõ mặt cậu hơn, nhưng Lục Diên Khánh vội vàng quay đầu đi, môi mím chặt, đầu ngón tay run rẩy. Lục Diên Khánh càng cố chịu đựng thì hốc mắt cậu càng đỏ, dần dần, một tầng nước mỏng từ khóe mắt cậu tràn ra, chỉ cần cậu động mi một chút, những giọt nước mắt đó sẽ biến thành chuỗi ngọc trai chảy xuống hai bên má.
- --------Không xong rồi, thảm rồi.
Dư Nguyệt đó giờ đã quen nhẫn tâm vô tình, dù gặp phải đả kích lớn như thế nào, anh cũng chỉ gào lên vài tiếng. Ai mà ngờ hôm nay lại đụng phải tiểu tổ tông người làm bằng nước mắt, anh chỉ mới trêu chọc cậu vài câu, cậu đã rơi nước mắt.
"Bé Lục, bé Lục..." Dư Nguyệt dỗ dành cậu: "Thầy đùa với em thôi mà."
Lục Diên Khánh không thèm để ý anh, vẫn xoay đầu đi như cũ. Từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy cái má phúng phính đang tức giận của cậu.
Thấy cậu không để ý đến mình, Dư Nguyệt vội vàng vòng qua bên kia, kéo ống tay áo của cậu:
"Bé Lục, em đừng giận anh nữa, anh sai rồi, anh không nên lấy chuyện này ra chọc em."
Lục Diên Khánh lại quay đầu sang chỗ khác, rút ống tay áo ra khỏi tay Dư Nguyệt, nhỏ giọng nói:
"Em biết anh nghĩ cái gì. Anh cũng giống như bọn người đó, ở sau lưng chê cười em là đồ quái dị? Các bạn cùng lớp của em đã phân hóa lúc họ mười hai mười ba tuổi, nhưng em thì khác, đến mười lăm tuổi rồi vẫn chưa phân hóa. Lúc em đi học, các bạn ấy đều xa lánh em. Em trở về nhà, mẹ em chỉ biết thở dài rồi đưa em đi khám, mỗi lần em đến bệnh viện đều phải tiêm chất xúc tác, bị tiêm rất đau, sau khi tiêm xong cánh tay em bị bầm tím một mảng nhưng lượng hormone vẫn không có tăng. Bác sĩ nói nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, có khả năng cả đời này em sẽ không thể phân hóa."
Giọng nói của cậu trầm xuống, những giọt nước mắt ngưng tụ trên mi, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cậu vốn sinh ra vô cùng xinh đẹp, mi đẫm nước mắt như cánh hoa đẫm sương. Dư Nguyệt không đành lòng nhìn người đẹp khóc, vội vàng nói:
"Em bao nhiêu tuổi? Em chỉ mới mười lăm tuổi, cả đời này nghĩa là sao? Hơn nữa phân hóa cũng không phải chuyện ghê gớm gì."
Sợ Lục Diên Khánh sẽ không tin những gì anh nói, Dư Nguyệt lấy bản thân mình làm ví dụ:
"Lấy anh làm ví dụ, anh đã phân hóa thành Beta lúc mười hai tuổi, 90% dân số thế giới đều là Beta. Không có pheromone, không có kì mẫn cảm, không có tuyến thể, cuộc sống của anh anh muốn sống như thế nào đều tùy anh. Anh có thể ngửi thấy mùi pheromone, nhưng đối với Beta mà nói, pheromone không khác gì nước hoa. Mùi thơm dễ chịu nhưng sẽ không có cảm giác xao động hay cảm thấy ngứa ngáy. Anh đọc tiểu thuyết hay xem phim, tất cả đều nói Alpha và Omega gặp nhau là nhất kiến chung tình, hương pheromone tỏa ra từ tuyến thể, đánh dấu cả đời gì đó, mấy thứ tình yêu tào lao này, anh chả biết nó có ý nghĩa gì."
Dư Nguyệt khoanh tay: "Em cho rằng, sau khi phân hóa có 90% khả năng em sẽ thành Beta bình thường như anh, Alpha với Omega yêu hận tình thù ngoài kia không hề liên quan tới em, những chuyện bát quái ngoài kia không cần em phải xen vào... Chẳng lẽ nếu như em không kịp phân hóa thì thế giới sẽ bị tiêu tan?"
"..."
Lục Diên Khánh nín khóc, vẻ mặt kì quái "...Thì ra anh cũng biết an ủi người khác sao."
Thấy cậu ngừng khóc, Dư Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Lục Diên Khánh nói tiếp nửa câu còn đang dở: "Nhưng trong lòng em, anh chưa bao giờ là một Beta bình thường, cho dù thế giới này tất cả mọi người đều phân hóa thành Beta, thì đối với em, anh là Beta lấp lánh nhất trong đám đông kia."
Lúc Lục Diên Khánh nói, đôi mắt cậu nhìn thẳng vào Dư Nguyệt. Giọng nói cậu vô cùng kiên định, như thể cho dù cậu có cả dãy ngân hà trong tay thì chúng cũng không tỏa sáng bằng người trước mặt.
Lúc ấy, trong lòng Dư Nguyệt dâng lên một cảm giác khó tả. Anh nghiêm túc nhìn Lục Diên Khánh, có lúc anh cho rằng cậu thật trẻ con, đồng thời lại thấy cậu nghiêm túc thật đáng yêu.
Anh còn nhớ rất rõ sau khi biết anh phân hóa thành Beta, mặc dù cha mẹ và người trong nhà không có biểu hiện gì khác thường nhưng anh biết rõ là bọn họ đang thất vọng. Cha mẹ anh là hôn nhân giữa A và O, anh từng nghe cha mình nói chuyện với đối tác trong bữa tiệc:
"Ông Dư cả đời này chưa bao giờ là người đứng sau bất cứ ai. Ông không bao giờ dám nghĩ rằng con trai mình chỉ là một Beta bình thường. Nếu anh là Alpha, anh sẽ có thể kế thừa sự nghiệp của ông. Nếu anh là Omega, cũng có thể liên hôn. Nhưng trớ trêu thay anh lại là Beta..."
"Cuối cùng cũng chỉ là một Beta" – đó là những gì mà mọi người nói về anh.
Nhưng bây giờ, lại có một cậu bé nói với – "Cho dù anh là một Beta, anh vẫn là Beta lấp lánh nhất trong đám đông."
Nghĩ tới đây, mũi của Dư Nguyệt đau xót, trái tim anh như được làm dịu lại.
Anh bất ngờ dang tay ôm lấy vai Lục Diên Khánh, ôm cậu vào lòng, dùng sức vò tóc cậu.
"Diên Khánh, anh sẽ nhớ lời này của em."
Dư Nguyệt tựa cằm lên vai thiếu niên, nhỏ giọng hứa hẹn:
"Anh sẽ cố gắng trở thành Beta tỏa sáng nhất trong mắt em."
Nhưng Dư Nguyệt không biết, cậu bé trong vòng tay anh không hề bị cảm động trước câu nói vừa rồi của anh.
Lục Diên Khánh dựa vào vòng tay của Beta lớn hơn mình, trong mắt cậu chỉ còn sự chán nản bởi vì trò chơi sắp kết thúc rồi.
...
Kể từ cuộc trò chuyện đầy chân thành hôm đó, mối quan hệ giữa Dư Nguyệt và Lục Diên Khánh cũng được cải thiện tốt hơn, bọn họ không còn là tình cảm thầy trò nữa mà là tình cảm anh em thắm thiết.
"Thầy Dư, thầy học trường đại học nào vậy?"
Trong lúc giải lao, Lục Diên Khánh đóng sách lại, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Dư Nguyệt đang ngồi bên cạnh.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, cơn gió mùa hè oi bức thổi qua khe cửa làm chiếc áo sơ mi mong manh trên người cậu tung bay, nhìn cậu như một chiếc buồm căng gió, thân hình mảnh khảnh của cậu là cột buồm, một vẻ đẹp mong manh không thể tả.
Dư Nguyệt nhìn cậu như bị mê hoặc, trong đầu hiện lên suy nghĩ: Lục gia giàu có như vậy, tại sao lại không có một cái áo sơ mi nào vừa vặn hơn vậy? Tại sao lại để Lục Diên Khánh mặc áo sơ mi to hơn người này? Giống như... giống như phong cách của 'bạn trai quốc dân'.
"Thầy Dư?... Anh ơi? Anh à?" Lục Diên Khánh thấy anh thất thần, cậu đưa tay khều nhẹ.
Dư Nguyệt tỉnh lại sau cơn mộng, xoa xoa mũi theo bản năng, vội vàng thu lại ánh mắt, anh không dám nhìn cậu học trò bên cạnh mình.
"A, vừa nãy em mới hỏi cái gì?... À, anh học trường nào đúng không? Anh học Đại học Thủ đô khoa Tài chính, hết kì nghỉ này anh sẽ là sinh viên năm hai."
"Học đại học có cảm giác thế nào?"
Trên mặt Lục Diên Khánh viết đầy chữ tò mò nhưng lập tức liền biến thành vẻ mặt u buồn:
"... Quên đi, em còn chưa học hết cấp hai nữa, cho dù anh có nói với em, em cũng không tưởng tượng ra được."
Dư Nguyệt sửng sốt: "Em còn chưa học hết cấp hai? Tại sao?"
Lục Diên Khánh lắc đầu: "Em lớn lên ở nước ngoài, trước giờ bên cạnh em chỉ có quản gia, ba mẹ không có ở bên cạnh, em có màu da khác với các bạn trong lớp nên các bạn đều không muốn chơi với em. Hơn nữa đến em đến bây giờ vẫn chưa phân hóa, cho nên..."
Cậu không nói tiếp, nhưng những chuyện tiếp diễn sau đó Dư Nguyệt cũng có thể đoán ra.
Có lẽ Lục Từ đã chủ động cho cậu nghỉ học ở trường, thuê một gia sư dạy học cho cậu rồi đưa cậu trở về Trung Quốc.
Phải thay đổi môi trường sống, đứa trẻ này hẳn là rất cô đơn.
Lục Diên Khánh cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa mép sách, góc giấy đáng thương vốn đang phẳng nhanh chóng bị cậu xoa thành một vòng cung.
Dư Nguyệt chưa bao giờ nghĩ anh là người dễ mềm lòng nhưng sau khi tiếp xúc với Lục Diên Khánh, anh luôn là người xuống nước trước.
Dư Nguyệt không chút nghĩ ngợi buộc miệng thốt ra:
"Nếu như em muốn xem trường đại học, anh có thể dẫn em đi!"
Lục Diên Khánh mới đầu là sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết:
"Thật không ạ, anh có thể đưa em đến đó sao? Nhưng mẹ em nói xã hội bên ngoài rất loạn, nếu em bị giới truyền thông phát hiện thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bà."
"Diên Khánh, chuyện này cứ giao cho anh!" Dư Nguyệt là người miền Bắc nên lúc gọi tên Lục Diên Khánh, anh sẽ ghép hai chữ Diên Khánh lại thành một âm, âm 儿 phía sau nghe rất rõ ràng và trong trẻo, thanh thúy dễ nghe.
Lục Diên Khánh rất thích nghe anh kêu tên cậu như vậy.
// Vì thầy Dư là người miền Bắc nên phát âm tên của bạn Lục sẽ là 青儿 đọc pinyin là "Qing'er" nghĩa là Thanh nhi nhưng bởi vì mình không tìm được từ nào thuần Việt cho từ Thanh nhi nên mình để là Diên Khánh nghe có vẻ quen thuộc hơn.//
Kế hoạch tác chiến của Dư Nguyệt cực kỳ đơn giản, nếu Lục Từ không cho phép Lục Diên Khánh ra ngoài, vậy thì đừng đi cửa chính – trực tiếp leo cửa sổ ra!
Biệt thự của Lục Gia nằm trong khu biệt thự Tây Sơn, không gian rất tốt, cỏ cây xanh mơn mởn. Cửa sổ ở phòng thay đồ không có thanh chắn ngăn như phòng của Lục Diên Khánh, tình cờ ở đó có một cái cây cổ thụ to vô cùng tốt tươi, Dư Nguyệt đã để ý tới cái cây lớn đó.
Dư Nguyệt nói với dì bảo mẫu rằng hôm nay sẽ cho Lục Diên Khánh làm một bài kiểm ra quan trọng để kiểm tra tiến độ học tập của cậu trong thời gian qua. Mong dì đừng làm phiền họ trong giờ kiểm tra, không cần mang nước và đồ ăn lên cho họ.
Sau khi đuổi được dì bảo mẫu và mấy người vệ sĩ đi, Dư Nguyệt bắt đầu kế hoạch trốn nhà của mình.
Anh sợ Lục Diên Khánh không dám trèo cây nên tự mình đi ra làm gương trước, đầu tiên anh leo lên khung cửa sổ, sau đó duỗi một chân ra móc lên cành cây, tìm được trọng tâm anh nhẹ nhàng nhảy qua một cái! ----- càng cây khẽ lay động, phát ra tiếng lá sột soạt, trong chớp nhoáng, Dư Nguyệt đã vững vàng đứng trên cây.
Nhìn anh thật linh hoạt, ánh nắng chiếu xuống từ những kẽ hở trên tán lá, tinh nghịch đậu trên người anh. Mái tóc hơi xoăn tự nhiên của anh lướt nhẹ trong gió, anh cười cực kỳ vui vẻ, như thể không có bất kỳ chướng ngại nào trên thế giới có thể cản được anh.
Trong một khoảnh khắc lúc anh bị ánh nắng chiếu vào người, Lục Diên Khánh thấy anh cực kỳ lóa mắt.
"Còn đứng đó làm gì?" Dư Nguyệt đưa tay về phía cậu, không chút để ý nói: "Sợ thì nói, nhắm mắt lại rồi nhảy qua đi, anh trai nhất định sẽ bắt được cậu."
Lục Diên Khánh sẽ sợ sao?
Dĩ nhiên là không.
Cậu nhắm mắt lại, hướng về phía Beta đang vươn cánh tay nhảy ra ngoài, trong nửa giây đó thân thể cậu ở giữa không trung như không có trọng lượng, sau đó cậu liền rơi vào một cái ôm ấm áp.
Càng cây run run, không một ai biết ở trong tán lá ấy, có hai thiếu niên đang chật vật ôm nhau.
Đầu Dư Nguyệt bị đập mạnh vào thân cây, anh một tay xoa gáy, một tay ôm cậu bé trong lòng, giọng nói đứt quãng:
"ĐM, sao em liều vậy, anh bảo em nhắm mắt nhảy, em lập tức nghe lời mà nhắm mắt nhảy qua sao?"
Lục Diên Khánh cười: "Bởi vì em tin rằng anh nhất định sẽ bắt được em."
Nhìn gương mặt xinh đẹp của thiếu niên ở khoảng cách gần như vậy, trái tim của Dư Nguyệt hẫng đi một nhịp. Anh hơi hoảng loạn mà đẩy cậu ra, hành động cực kỳ thô bạo, không chút thương hoa tiếc ngọc.
"Được, được rồi, không nên lãng phí thời gian."
Anh dời mắt nhìn về phía xa, nhưng vành tai ửng hồng đã tố cáo nội tâm của anh.
"Chúng ta chỉ có ba tiếng, đi thôi, anh dẫn em ra ngoài chơi!"