Chương 5: Không ai ngờ được rằng, Lục Diên Khánh lại....
xxCẢNH BÁOxx Chương này bị lậm QT nặng, đọc dễ bị sượng. Sẽ cố gắng beta.
Chương 5: Không ai ngờ được rằng, Lục Diên Khánh lại...
"A..."
Dư Nguyệt tỉnh lại từ dư chấn của cơn hỗn loạn. Đầu óc anh tê dại như vừa bị ném vào máy giặt rồi bị xoay cả trăm vòng. Anh khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân bị ném vào một nhà kho bẩn thỉu chưa từng thấy, hai tay bị trói sau lưng, miếng giẻ nhét trong miệng có mùi chua chua khiến anh buồn nôn vô cùng. Mắt kính của anh cũng bị ném ở gần đó, cũng may đó không phải kính cận, cho dù không có kính, anh vẫn có thể nhìn rõ tình cảnh hiện tại.
Lục Diên Khánh ở bên cạnh anh cũng bị trói chặt, hai mắt cậu khép hờ, nửa tỉnh nửa mê, đang chống chọi với cơn choáng váng.
... Chuyện gì đã xảy ra với hai người vậy?
Phải rồi! Dư Nguyệt nhớ lại, sau khi bọn họ ra khỏi trường thì bị đám người hung dữ trên chiếc xe tải bắt cóc!!!
Đối phương người đông thế mạnh, lại dùng thuốc mê liều lượng cao, Dư Nguyệt và Lục Diên Khánh đều không thể phản kháng, đều bị bọn người đó bắt đi!
Đây hình như là một nhà kho đã bỏ hoang từ lâu, vật liệu xây dựng chất thành đống trong góc, bụi bám đầy khắp nơi, ánh sáng duy nhất là từ cái giếng trời trên đầu anh, nhưng cửa giếng lại cách quá xa, hai người không thể nào trốn thoát.
Điện thoại di động cũng bị lấy đi, hoàn toàn bị cô lập với bên ngoài, điều duy nhất anh có thể chắc chắn đây là vụ bắt có tống tiền nên tạm thời tính mạng của cả hai sẽ không gặp nguy hiểm.
Hai tay Dư Nguyệt bị trói sau lưng, hai chân cũng bị trói lại, anh chật vật lăn về phía Lục Diên Khánh.
Bởi vì không thể nói nên anh chỉ đành thử dùng đầu mình chạm nhẹ vào ngực Lục Diên Khánh, nhờ sự kiên trì của anh, Lục Diên Khánh cuối cùng cũng tỉnh lại!
Vốn tưởng Lục Diên Khánh có thể sẽ khóc lên vì sợ hãi, không ngờ cậu nhóc này vậy mà lại bình tĩnh hơn cả Dư Nguyệt. Cậu không giãy giụa, không la hét, chỉ tập trung quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi biết là mình bị bắt cóc, Lục Diên Khánh cau mày, dù sao cậu cũng chỉ mới mười lăm tuổi, trước giờ đều lớn lên trong sự bảo bọc, bình thường dù cho có tỏ vẻ trưởng thành như thế nào thì lúc này đây sự yếu ớt của một đứa trẻ sẽ lộ ra.
Dư Nguyệt nhìn gương mặt tái nhợt của cậu, muốn an ủi nhưng lại không biết làm sao.
Dư Nguyệt thầm nghĩ, những kẻ bắt cóc này là ai? Tại sao lại muốn bắt cóc bọn họ? Mục đích là Lục Diên Khánh, hay là... anh?
Trong lúc Dư Nguyệt trong suy nghĩ, cánh cửa nhà kho'kẽo kẹt' mở ra.
Ngoài cửa, một cười đàn ông lạ mặt hai tay đút túi quần loạng choạng bước vào. Thấy cả hai người đã tỉnh lại, người đàn ông sờ sờ cằm, lợi trên hở ra, lộ hai chiếc răng vàng.
"Ha ha, cậu chủ tỉnh rồi." Răng Vàng nháy mắt với đàn em đứng phía sau, liền có người đi tới lôi miếng giẻ rách trong miệng họ ra.
Lục Diên Khánh cong người nôn khan, Dư Nguyệt dịch lên phía trước đỡ lấy cậu.
"Xin hỏi đại ca là nhân vật phương nào?" Dư Nguyệt bình tĩnh, cố ý giả ngu: "Không phải là muốn bán nội tạng của chúng tôi chứ?"
"Bán lẻ lợi hơn bán sỉ!" Răng Vàng chế nhạo: "Anh em tụi tao gần đây hơi thiếu thốn. Có tin đồn, Lục Từ kiếm được mấy tỷ một năm nhờ thành lập công ty, sản xuất album, đóng mấy vai diễn khách mời trong phim! Mà cô ấy chỉ có duy nhất một đứa trai đang nằm trong tay bọn tao, nếu cô ấy không muốn đứa con trai quý giá này mất đi đôi tai với mấy ngón tay thì bảo cổ cho bọn tao vay một trăm triệu tệ để tiêu xài một chút cũng không sao đi?"
Dư Nguyệt nghe đã hiểu, mục tiêu của bọn người này từ đầu đến cuối chỉ có Lục Diên Khánh. Nhưng Lục Diên Khánh chưa bao giờ rời khỏi biệt thự của Lục gia nên bọn bắt cóc này không có cơ hội để hành động. Cố tình hôm nay hai người lại trốn đi chơi, kết quả lọt vào tầm mắt của bọn chúng...
Nghĩ tới đây, Dư Nguyệt đột nhiên cảm thấy hối hận, do anh một hai đòi mang Lục Diên Khánh ra ngoài chơi mới hại cả hai bị bắt cóc!
Lục Diên Khánh ở phía sau lưng anh, nghe thấy bọn họ đang bước về phía mình, cơ thể cậu trở nên căng thẳng. Hai tay Dư Nguyệt vòng ra sau lưng, nắm tay vạt áo cậu, ý bảo cậu không được xúc động.
Răng Vàng ánh mắt âm trầm, tò mò dò xét hai người:
"Cậu chủ Lục, chúng ta không nên lãng phí thời gian, chỉ cần cậu ngoan ngoãn phối hợp, chúng tôi sẽ không làm hại cậu."
Dư Nguyệt chú ý tới ánh mắt của hắn, anh nhận ra một kẽ hở - đúng là Răng Vàng đã bắt cóc họ nhưng hắn không biết một trong hai thiếu niên đang ngồi đây ai mới chính là cậu chủ Lục gia ! Có thể thấy Lục Từ bảo mật tất cả thông tin về Lục Diên Khánh, cô chưa bao giờ tiết lộ tên và diện mạo của đứa con trai này trước mặt công chúng. Những lời Răng Vàng vừa nói, là vì hắn đang tìm kiếm đáp án!
Dư Nguyệt nhanh chóng động não, cao giọng nói: "Các vị đại ca, tiền của người có tiền không lấy không được, tôi có thể hiểu nỗi lòng của các anh!! Chỉ cần các anh không làm hại tôi, tôi xin hứa sẽ không báo cảnh sát sau khi được giải thoát!"
Lục Diên Khánh nhanh chóng hiểu ra anh đang có ý gì – để bảo vệ cậu, Dư Nguyệt đang giả làm con trai của Lục Từ !
Dư Nguyệt có vóc dáng tương đương cậu, tuổi cũng xấp xỉ, nếu anh ấy khẳng định mình là con trai của Lục Từ, những kẻ này sẽ không nghi ngờ.
Chỉ là hình như Răng Vàng không dễ bị lừa như vậy.
Hắn nhìn cả trước lẫn sau gương mặt của hai người, hỏi:
"Mày là con trai của Lục Từ? Vậy còn thằng kia là ai?"
Lục Diên Khánh lập tức hét lên:
"Không phải! Tôi mới là con trai của Lục Từ! Anh ấy chỉ là bạn tôi!"
"Được rồi, mày câm miệng!" Không đợi Răng Vàng lên tiếng, Dư Nguyệt quay đầu sang Lục Diên Khánh mắng: "Mày giả vờ trung thành với tao làm gì? Mẹ tao cho mày tiền để mày chơi với tao, không phải để mày làm chó cho tao, mày ra mặt làm anh hùng mẹ gì vào lúc này hả?!"
Dư Nguyệt chặn miệng Lục Diên Khánh lại, anh quay đầu nhìn lại Răng Vàng, khéo léo giải thích: "Đại ca, thằng nhóc này chỉ là một người bạn mà mẹ tôi tìm cho tôi chơi cùng thôi. Nhà nó nghèo, cha nó mất sớm, mẹ của nó không thể tự chăm sóc bản thân. Nó còn có một người em trai bị thiểu năng trí tuệ nghiêm trọng. Bởi vì thiếu thốn mà nó đến làm việc cho nhà tôi. Thằng nhóc này đầu óc chậm chạp, nó nghĩ rằng bởi vì nó đã nhận tiền của mẹ tôi nên nó phải bán mạng vì tôi, cũng không biết nó đọc mấy cuốn tiểu thuyết không não kia ở đâu, còn muốn giả lại cậu chủ Lục gia, nó gầy nhom như vậy, y như suy dinh dưỡng, đúng không? Làm sao nó có thể là một thiếu gia được!"
Răng Vàng đánh giá Lục Diên Khánh vài lần, nhưng tiếc là đèn trong nhà kho không đủ sáng, quần áo của Lục Diên Khánh cũng bị bẩn đi vì lăn trên đất, đầu tóc bù xù nên không thể nhìn thấy phong thái tao nhã ẩn dưới lớp bụi được? Ngoài ra, cậu thật sự rất gầy, cái bóng nhỏ xíu chiếu trên mặt đất, tất cả đều phù hợp với 'kinh nghiệm' mà Dư Nguyệt vừa giải thích cho hắn nghe.
Răng Vàng nhìn đàn em một cái, tức thời có một người bước lên bịt miệng Lục Diên Khánh lại, túm tóc kéo cậu sang một bên.
Lục Diên Khánh không ngừng chống cự, cậu khóc nức nở mở to mắt nhìn Dư Nguyệt, nhưng Dư Nguyệt chỉ cho cậu một cái gật đầu thật khẽ rồi quay người lại, để lại cho cậu một tấm lưng thẳng tắp.
Đầu óc Lục Diên Khánh trống rỗng, cậu không hiểu tại sao Dư Nguyệt lại phải giúp cậu che giấu thân phận, tại sao Dư Nguyệt lại bảo vệ cậu?
Bởi vì anh ấy là thầy của mình?
Bởi vì anh ấy là anh trai của mình?
Hay là do lời nói 'thích anh' bông đùa, đầy giả dối kia?
...
Dư Nguyệt bị đám người đó dẫn đi, Lục Diên Khánh không biết Dư Nguyệt sẽ đối mặt với những gì.
Lục Diên Khánh bị nhốt trong nhà kho, thân thể bị trói cùng đống vật liệu xây dựng đã cũ, cậu muốn tự mình thoát ra nhưng chẳng có kết quả gì ngoài việc tạo thêm mấy vết trầy xước.
Bọn chúng trói cậu chặt đến mức cậu nghĩ rằng chỉ còn cách tự bẻ gãy tay mình để thoát ra, nếu không cậu sẽ cứ mãi ở chỗ này.
Không biết đã qua bao lâu – có thể là mười phút, cũng có thể đã một hai tiếng trôi qua – Dư Nguyệt cuối cùng đã bị bọn chúng đưa về lại.
Mặt trời đã lặn, chỉ còn ánh trăng từ giếng trời chiếu xuống giúp cậu miễn cưỡng thấy được bộ dạng hiện tại của Dư Nguyệt.
Trông Dư Nguyệt rất chật vật, trên người anh có vài vết thương, mặt bị đánh sưng vù, hai mắt thâm tím ứ máu. Tệ nhất là quần áo trên người Dư Nguyệt đã bị xé rách cực kỳ thô bạo.
Tay chân anh vẫn bị trói nhưng bọ chúng không bịt miệng anh lại nữa.
Răng Vàng bảo đàn em ném Dư Nguyệt vào một góc khác trong phòng, cách Lục Diên Khánh bảy tám mét. Lục Diên Khánh tuyệt vọng mở to hai mắt nhìn anh, cậu muốn nói chuyện nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh rên rỉ.
Dư Nguyệt nở nụ cười như đáp lại Lục Diên Khánh nhưng anh vừa nhoẻn miệng cười thì vết thương trên khóe miệng bị toét ra nên nụ cười ấy biến thành một nụ cười đau đớn.
Sau khi đàn em ném anh xuống xong thì đi tới báo cáo với Răng Vàng, chỉ còn lại hai người trong nhà kho.
Dư Nguyệt ho mạnh một lúc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Được rồi." Dư Nguyệt phát ra âm thanh khàn khàn: "Đừng khóc, nhìn cậu khóc anh không chịu được."
Lục Diên Khánh không nói được lời nào, chỉ có thể ngây người ra nhìn anh.
Dư Nguyệt nói tiếp:
"Răng Vàng đưa điện thoại cho anh, bảo anh gọi cho mẹ cậu. Mẹ nó, anh làm gì có số điện thoại của cô ấy, chỉ có thể gọi trợ lý Vương. Cũng may trợ lý Vương rất nhanh nhạy, anh ta không nói nhiều lời, luôn miệng gọi anh là cậu chủ, còn nói mẹ cậu ở nước ngoài đang về gấp, có điều kiện gì cứ nói, chỉ cần hắn không động đến chúng ta là được."
Dư Nguyệt: "Anh nói với đám Răng Vàng, chỉ cần giữ lại một mình anh thôi là được, thả cậu đi nhưng bọn họ không đồng ý, chậc."
"Ôi, ánh mắt đó của cậu nghĩa là gì, không được khóc!" Dư Nguyệt hung dữ nói: "Cậu nhìn chằm chằm quần áo của anh làm gì?"
Dư Nguyệt cuối đầu nhìn phần áo đã bị rách trước ngực, cười nói: "Anh nói cậu đừng có mà suy nghĩ bậy bạ, đúng là Răng Vàng đã có ý định không đứng đắn nhưng hắn ta phát hiện ra anh là Beta, nên không thèm làm gì anh nữa... Ha ha xem ra phân hóa thành Beta cũng có cái lợi, ít nhất là an toàn."
Anh nhìn về phía Lục Diên Khánh, khuyên nhủ cậu: "Đã hiểu tại sao anh không cho cậu đi chưa? Anh đây làm gì cũng có lí do của nó! Em đẹp trai như vậy, nếu bị bắt nạt thì phải làm sao?"
Dư Nguyệt vốn muốn khuấy động không khí nhưng không biết vì sao anh càng nói, Lục Diên Khánh càng khóc nhiều hơn.
Những giọt nước mắt to như hạt châu tuôn ra từ đôi mắt sâu thẳm kia, lăn dài trên má, cuối cùng từ cằm rơi xuống vạt áo. Cậu khóc rất khẽ, cố gắng kìm nén cái cảm giác tội lỗi và đau đớn... Cậu đã quá quen đùa giỡn lòng người bằng những lời nói dối trá, nhưng giờ đây, nhìn người đang ở trước mặt, cậu nhận ra bản thân mình thật đáng khinh.
Dư Nguyệt không biết lí do vì sao cậu khóc, tưởng rằng đứa nhỏ này khóc vì quá sợ hãi, muốn lau đi nước mắt trên mặt cậu.
Dư Nguyệt dỗ dành cậu: "Em khóc nhìn rất xấu đó, đừng khóc nữa, tiết kiệm sức lực." Dư Nguyệt nói tiếp: "Này, nhắm mắt lại đi, anh trai cho cậu xem chút ảo thuật."
Ảo thuật?
Lục Diên Khánh cứ như bị anh mê hoặc, nghe lời nhắm mắt lại.
Nhưng lúc cậu vừa nhắm mắt lại, đột nhiên trong nhà kho yên tĩnh lại vang lên tiếng xương cốt trật khớp.
Lục Diên Khánh vô cùng sợ, cậu lập tức mở mắt ra, phát hiện cách tay của Dư Nguyệt đã bị anh tự bẻ gãy – đây là cái giá mà anh phải trả, cánh tay trái của anh bị trật khớp.
"Mẹ nó.... Tại sao lại đau như vậy?..." Dư Nguyệt hít sâu, lông tơ dựng đứng hết cả lên: " Mẹ nó xem người ta làm thì nhẹ nhàng, mà tự mình làm thì đau chết đi được!"
Từ lúc Dư Nguyệt còn rất nhỏ, gia đình anh đã đặc biệt thuê một giáo viên dạy anh cách tự vệ, ngoài việc dạy anh các kĩ năng đấm đá đơn giản, còn dạy anh nếu bị bắt cóc thì phải tự cứu mình như thế nào. Anh đã được hướng dẫn cách thoát hiểm khi hai tay bị trói sau lưng – cần tìm cách cho một bên vai thoát ra, kìm nén cơn đau, vòng tay ra trước người, dùng răng cởi trói.
Dư Nguyệt nghiêm túc học, nhưng anh không nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội được sử dụng chiêu này trong đời, lại còn con mẹ nó cực kì đau!!
Anh đau đến tê dại nhưng vẫn tranh thủ thời gian dùng răng cắn chặt sợi dây thừng trên tay, cởi trói ở chân rồi nắm chặt cánh tay bị trật khớp, loạng choạng đi về phía Lục Diên Khánh.
Lục Diên Khánh ngơ ngác nhìn anh, cậu không hiểu, trên đời này tại sao lại có người ngu ngốc như vậy, tại sao Dư Nguyệt phải làm đến mức này vì cậu?
Bởi vì bị trật khớp vai, trên trán Dư Nguyệt đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng anh vẫn còn tâm trạng đùa giỡn.
"Diên Khánh, cậu mở mắt nhanh như vậy làm gì, thuật trốn thoát của anh đã bị cậu nhìn thấy hết rồi."
Miếng vải trong miệng Lục Diên Khánh được lấy ra, âm thanh cậu run rẩy vì khóc quá nhiều: "Anh, anh... Anh còn cười được nữa sao!"
Dư Nguyệt dùng một tay cởi trói cho cậu, cười nói: "Tín ngưỡng của anh trong cuộc sống này chính là nếu còn có thể cười thì sẽ không bao giờ khóc. Tin hay không thì kệ cậu, cha mất sớm, mẹ không thể chăm sóc bản thân, còn có một người em trai bị thiểu năng trầm trọng mà nếu như cậu ấy không còn nữa thì anh vẫn sẽ không rơi một giọt nước mắt."
"..." Lục Diên Khánh trầm mặc "Lúc nãy là anh nói với Răng Vàng hoàn cảnh gia đình anh sao? Em còn tưởng là anh bịa ra."
"Đương nhiên đều là thật, không thể nào thật hơn." Dư Nguyệt chắc nịch "Ai lại khi không lại đi nguyền rủa ba mẹ mình chứ?"
Dư Nguyệt cuối cùng cũng cởi trói xong cho Lục Diên Khánh, vì máu bị ứ trong một thời gian dài nên lúc Lục Diên Khánh đứng dậy cậu cảm thấy tay chân giống như không phải là của mình, may mắn là tri giác của cậu nhanh chóng trở lại bình thường.
Cậu hỏi anh: "Anh ơi, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Dư Nguyệt: "Còn có thể làm gì bây giờ?" Beta chỉ vào cái giếng trời trên đầu: "Trong hôm nay đây là lần thứ ba cửa giếng được mở, chúng ta sẽ leo lên đó."
"Chúng ta có thể leo lên cao như vậy sao?"
"Hôm nay anh dẫn cậu đi leo cửa sổ hai lần rồi, có lần nào thất bại không?"
Cửa giếng cao như vậy một người không thể leo lên nhưng nếu hai người cùng hợp sức thì không phải là không được.
Dư Nguyệt lấy thân mình làm giá đỡ, ra hiệu cho Lục Diên Khánh trèo lên vai mình. Sau khi Lục Diên Khánh trèo lên cửa giếng, cậu sẽ kéo Dư Nguyệt nhảy lên.
Kế hoạch tưởng chừng là hoàn hảo, nhưng thực tế thì lại không như ý muốn.
Bọn họ chưa kịp trèo lên cửa giếng, thì đám bắt cóc lại đi vào kiểm tra, bắt được hai người!
"Muốn chạy sao? Làm gì có chuyện dễ như vậy!" Răng Vàng ra lệnh, mấy tên đàn em lập tức vây quanh hai người họ, nhìn chằm chằm vào hai thiếu niên.
Răng Vàng là Alpha, mặc dù mấy tên đàn em của hắn tuy đều là Beta nhưng lại có gương mặt cực kì hung tợn. Trong mắt chúng, Dư Nguyệt và Lục Diên Khánh giống như hai con thỏ nhỏ, tiện tay một cái là có thể bóp chết.
Nhưng bọn chúng quên rằng, con thỏ nóng nảy sẽ cắn người.
Dư Nguyệt và Lục Diên Khánh tựa lưng vào nhau, nhìn bọn bắt cóc đang tới gần mình.
Dư Nguyệt khá tự tin ở mảng đánh nhau nhưng tiếc là hiện tại anh đang bị thương một tay, chỉ còn một tay xài được, đánh nhau không được thoải mái; điều khiến anh ngạc nhiên chính là, Lục Diên Khánh có cả kỹ năng đánh nhau, cậu đối với những tên bắt cóc không có chút nhẹ tay nào, mỗi chiêu tung ra đều vô cùng tàn nhẫn.
Bọn bắt cóc bởi vì khinh địch mà bị hai người họ đánh tới tấp, thấy đàn em quá của mình vô dụng, Răng Vàng thấp giọng chửi một câu thô tục, cầm lấy ống sắt bên cạnh chỉ vào hai người đang chạy lại đây.
Hắn là Alpha, toàn thân cơ bắp, ống sắt nặng hơn mười cân bị hắn giơ lên cao, nếu như rơi vào tay hắn, nhất định sẽ mất một mạng.
Không suy nghĩ nhiều, Dư Nguyệt xông lên đứng trước mặt Lục Diên Khánh.
Nhưng lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra – lúc anh muốn tiến lên bảo vệ Lục Diên Khánh, Lục Diên Khánh lại tiến lên thêm một bước kéo Dư Nguyệt về phía cậu, nhân lúc đó thay đổi vị trí của hai người, Dư Nguyệt được cậu bảo vệ trong vòng tay!
Bởi vì như vậy, lưng của Lục Diên Khánh hoàn toàn lộ ra trước mặt kẻ thù –
"Không cần!!!..."
Dư Nguyệt hét lên muốn ngăn cậu lại, nhưng đã quá muộn – thế giới cứ như đang ở trong một bộ phim tua chậm, ống sắt rỉ sét rơi xuống người cậu càng lúc càng gần, đập mạnh vào Lục Diên Khánh!!
Ống sắt và lưng va vào nhau tạo ra tiếng vang kì dị.
Âm thanh không lớn, có thể nói là không thành tiếng nhưng lúc nó rơi vào tai Dư Nguyệt, lỗ tai anh như bị ù đi.
...Ngay trước mắt anh, gậy sắt đập vào lưng Lục Diên Khánh.
...Ngay trước mắt anh, là bọn bắt có đang cười vô cùng man rợ.
...Ngay trước mắt anh, Lục Diên Khánh dần mất ý thức, cơ thể cậu mềm nhũn.
...Ngay trước mắt anh.
Dư Nguyệt đứng đờ đẫn một con rối, đầu óc trống rỗng. Hai chân Lục Diên Khánh không còn chống đỡ được sức nặng từ cơ thể cậu, hai tay cậu nắm chặt quần áo Beta.
Dư Nguyệt theo bản năng ôm cậu lại, anh ngửi thấy mùi hương kì lạ trên người Lục Diên Khánh.
Đây là... mùi gì?
Giống như là một cơn gió từ ngọn núi xa, từ một khu rừng tươi mát, vừa ngửi qua thì có chút đắng nhưng trong vị đắng ấy lại mang theo chút ngọt ngào.
...đây là... mùi thơm của trà xanh.
Hương trà thơm mát từ trong ngực Dư Nguyệt lan tỏa ra khắp nơi.
Mùi hương ngày càng nồng đậm, mạnh mẽ ném mọi người vào một đồi trà.
Dư Nguyệt kinh ngạc nhìn thiếu niên bất tỉnh trong lòng –
- -----Không ai ngờ rằng Lục Diên Khánh sẽ phân hóa vào lúc này.
Chương 5: Không ai ngờ được rằng, Lục Diên Khánh lại...
"A..."
Dư Nguyệt tỉnh lại từ dư chấn của cơn hỗn loạn. Đầu óc anh tê dại như vừa bị ném vào máy giặt rồi bị xoay cả trăm vòng. Anh khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân bị ném vào một nhà kho bẩn thỉu chưa từng thấy, hai tay bị trói sau lưng, miếng giẻ nhét trong miệng có mùi chua chua khiến anh buồn nôn vô cùng. Mắt kính của anh cũng bị ném ở gần đó, cũng may đó không phải kính cận, cho dù không có kính, anh vẫn có thể nhìn rõ tình cảnh hiện tại.
Lục Diên Khánh ở bên cạnh anh cũng bị trói chặt, hai mắt cậu khép hờ, nửa tỉnh nửa mê, đang chống chọi với cơn choáng váng.
... Chuyện gì đã xảy ra với hai người vậy?
Phải rồi! Dư Nguyệt nhớ lại, sau khi bọn họ ra khỏi trường thì bị đám người hung dữ trên chiếc xe tải bắt cóc!!!
Đối phương người đông thế mạnh, lại dùng thuốc mê liều lượng cao, Dư Nguyệt và Lục Diên Khánh đều không thể phản kháng, đều bị bọn người đó bắt đi!
Đây hình như là một nhà kho đã bỏ hoang từ lâu, vật liệu xây dựng chất thành đống trong góc, bụi bám đầy khắp nơi, ánh sáng duy nhất là từ cái giếng trời trên đầu anh, nhưng cửa giếng lại cách quá xa, hai người không thể nào trốn thoát.
Điện thoại di động cũng bị lấy đi, hoàn toàn bị cô lập với bên ngoài, điều duy nhất anh có thể chắc chắn đây là vụ bắt có tống tiền nên tạm thời tính mạng của cả hai sẽ không gặp nguy hiểm.
Hai tay Dư Nguyệt bị trói sau lưng, hai chân cũng bị trói lại, anh chật vật lăn về phía Lục Diên Khánh.
Bởi vì không thể nói nên anh chỉ đành thử dùng đầu mình chạm nhẹ vào ngực Lục Diên Khánh, nhờ sự kiên trì của anh, Lục Diên Khánh cuối cùng cũng tỉnh lại!
Vốn tưởng Lục Diên Khánh có thể sẽ khóc lên vì sợ hãi, không ngờ cậu nhóc này vậy mà lại bình tĩnh hơn cả Dư Nguyệt. Cậu không giãy giụa, không la hét, chỉ tập trung quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi biết là mình bị bắt cóc, Lục Diên Khánh cau mày, dù sao cậu cũng chỉ mới mười lăm tuổi, trước giờ đều lớn lên trong sự bảo bọc, bình thường dù cho có tỏ vẻ trưởng thành như thế nào thì lúc này đây sự yếu ớt của một đứa trẻ sẽ lộ ra.
Dư Nguyệt nhìn gương mặt tái nhợt của cậu, muốn an ủi nhưng lại không biết làm sao.
Dư Nguyệt thầm nghĩ, những kẻ bắt cóc này là ai? Tại sao lại muốn bắt cóc bọn họ? Mục đích là Lục Diên Khánh, hay là... anh?
Trong lúc Dư Nguyệt trong suy nghĩ, cánh cửa nhà kho'kẽo kẹt' mở ra.
Ngoài cửa, một cười đàn ông lạ mặt hai tay đút túi quần loạng choạng bước vào. Thấy cả hai người đã tỉnh lại, người đàn ông sờ sờ cằm, lợi trên hở ra, lộ hai chiếc răng vàng.
"Ha ha, cậu chủ tỉnh rồi." Răng Vàng nháy mắt với đàn em đứng phía sau, liền có người đi tới lôi miếng giẻ rách trong miệng họ ra.
Lục Diên Khánh cong người nôn khan, Dư Nguyệt dịch lên phía trước đỡ lấy cậu.
"Xin hỏi đại ca là nhân vật phương nào?" Dư Nguyệt bình tĩnh, cố ý giả ngu: "Không phải là muốn bán nội tạng của chúng tôi chứ?"
"Bán lẻ lợi hơn bán sỉ!" Răng Vàng chế nhạo: "Anh em tụi tao gần đây hơi thiếu thốn. Có tin đồn, Lục Từ kiếm được mấy tỷ một năm nhờ thành lập công ty, sản xuất album, đóng mấy vai diễn khách mời trong phim! Mà cô ấy chỉ có duy nhất một đứa trai đang nằm trong tay bọn tao, nếu cô ấy không muốn đứa con trai quý giá này mất đi đôi tai với mấy ngón tay thì bảo cổ cho bọn tao vay một trăm triệu tệ để tiêu xài một chút cũng không sao đi?"
Dư Nguyệt nghe đã hiểu, mục tiêu của bọn người này từ đầu đến cuối chỉ có Lục Diên Khánh. Nhưng Lục Diên Khánh chưa bao giờ rời khỏi biệt thự của Lục gia nên bọn bắt cóc này không có cơ hội để hành động. Cố tình hôm nay hai người lại trốn đi chơi, kết quả lọt vào tầm mắt của bọn chúng...
Nghĩ tới đây, Dư Nguyệt đột nhiên cảm thấy hối hận, do anh một hai đòi mang Lục Diên Khánh ra ngoài chơi mới hại cả hai bị bắt cóc!
Lục Diên Khánh ở phía sau lưng anh, nghe thấy bọn họ đang bước về phía mình, cơ thể cậu trở nên căng thẳng. Hai tay Dư Nguyệt vòng ra sau lưng, nắm tay vạt áo cậu, ý bảo cậu không được xúc động.
Răng Vàng ánh mắt âm trầm, tò mò dò xét hai người:
"Cậu chủ Lục, chúng ta không nên lãng phí thời gian, chỉ cần cậu ngoan ngoãn phối hợp, chúng tôi sẽ không làm hại cậu."
Dư Nguyệt chú ý tới ánh mắt của hắn, anh nhận ra một kẽ hở - đúng là Răng Vàng đã bắt cóc họ nhưng hắn không biết một trong hai thiếu niên đang ngồi đây ai mới chính là cậu chủ Lục gia ! Có thể thấy Lục Từ bảo mật tất cả thông tin về Lục Diên Khánh, cô chưa bao giờ tiết lộ tên và diện mạo của đứa con trai này trước mặt công chúng. Những lời Răng Vàng vừa nói, là vì hắn đang tìm kiếm đáp án!
Dư Nguyệt nhanh chóng động não, cao giọng nói: "Các vị đại ca, tiền của người có tiền không lấy không được, tôi có thể hiểu nỗi lòng của các anh!! Chỉ cần các anh không làm hại tôi, tôi xin hứa sẽ không báo cảnh sát sau khi được giải thoát!"
Lục Diên Khánh nhanh chóng hiểu ra anh đang có ý gì – để bảo vệ cậu, Dư Nguyệt đang giả làm con trai của Lục Từ !
Dư Nguyệt có vóc dáng tương đương cậu, tuổi cũng xấp xỉ, nếu anh ấy khẳng định mình là con trai của Lục Từ, những kẻ này sẽ không nghi ngờ.
Chỉ là hình như Răng Vàng không dễ bị lừa như vậy.
Hắn nhìn cả trước lẫn sau gương mặt của hai người, hỏi:
"Mày là con trai của Lục Từ? Vậy còn thằng kia là ai?"
Lục Diên Khánh lập tức hét lên:
"Không phải! Tôi mới là con trai của Lục Từ! Anh ấy chỉ là bạn tôi!"
"Được rồi, mày câm miệng!" Không đợi Răng Vàng lên tiếng, Dư Nguyệt quay đầu sang Lục Diên Khánh mắng: "Mày giả vờ trung thành với tao làm gì? Mẹ tao cho mày tiền để mày chơi với tao, không phải để mày làm chó cho tao, mày ra mặt làm anh hùng mẹ gì vào lúc này hả?!"
Dư Nguyệt chặn miệng Lục Diên Khánh lại, anh quay đầu nhìn lại Răng Vàng, khéo léo giải thích: "Đại ca, thằng nhóc này chỉ là một người bạn mà mẹ tôi tìm cho tôi chơi cùng thôi. Nhà nó nghèo, cha nó mất sớm, mẹ của nó không thể tự chăm sóc bản thân. Nó còn có một người em trai bị thiểu năng trí tuệ nghiêm trọng. Bởi vì thiếu thốn mà nó đến làm việc cho nhà tôi. Thằng nhóc này đầu óc chậm chạp, nó nghĩ rằng bởi vì nó đã nhận tiền của mẹ tôi nên nó phải bán mạng vì tôi, cũng không biết nó đọc mấy cuốn tiểu thuyết không não kia ở đâu, còn muốn giả lại cậu chủ Lục gia, nó gầy nhom như vậy, y như suy dinh dưỡng, đúng không? Làm sao nó có thể là một thiếu gia được!"
Răng Vàng đánh giá Lục Diên Khánh vài lần, nhưng tiếc là đèn trong nhà kho không đủ sáng, quần áo của Lục Diên Khánh cũng bị bẩn đi vì lăn trên đất, đầu tóc bù xù nên không thể nhìn thấy phong thái tao nhã ẩn dưới lớp bụi được? Ngoài ra, cậu thật sự rất gầy, cái bóng nhỏ xíu chiếu trên mặt đất, tất cả đều phù hợp với 'kinh nghiệm' mà Dư Nguyệt vừa giải thích cho hắn nghe.
Răng Vàng nhìn đàn em một cái, tức thời có một người bước lên bịt miệng Lục Diên Khánh lại, túm tóc kéo cậu sang một bên.
Lục Diên Khánh không ngừng chống cự, cậu khóc nức nở mở to mắt nhìn Dư Nguyệt, nhưng Dư Nguyệt chỉ cho cậu một cái gật đầu thật khẽ rồi quay người lại, để lại cho cậu một tấm lưng thẳng tắp.
Đầu óc Lục Diên Khánh trống rỗng, cậu không hiểu tại sao Dư Nguyệt lại phải giúp cậu che giấu thân phận, tại sao Dư Nguyệt lại bảo vệ cậu?
Bởi vì anh ấy là thầy của mình?
Bởi vì anh ấy là anh trai của mình?
Hay là do lời nói 'thích anh' bông đùa, đầy giả dối kia?
...
Dư Nguyệt bị đám người đó dẫn đi, Lục Diên Khánh không biết Dư Nguyệt sẽ đối mặt với những gì.
Lục Diên Khánh bị nhốt trong nhà kho, thân thể bị trói cùng đống vật liệu xây dựng đã cũ, cậu muốn tự mình thoát ra nhưng chẳng có kết quả gì ngoài việc tạo thêm mấy vết trầy xước.
Bọn chúng trói cậu chặt đến mức cậu nghĩ rằng chỉ còn cách tự bẻ gãy tay mình để thoát ra, nếu không cậu sẽ cứ mãi ở chỗ này.
Không biết đã qua bao lâu – có thể là mười phút, cũng có thể đã một hai tiếng trôi qua – Dư Nguyệt cuối cùng đã bị bọn chúng đưa về lại.
Mặt trời đã lặn, chỉ còn ánh trăng từ giếng trời chiếu xuống giúp cậu miễn cưỡng thấy được bộ dạng hiện tại của Dư Nguyệt.
Trông Dư Nguyệt rất chật vật, trên người anh có vài vết thương, mặt bị đánh sưng vù, hai mắt thâm tím ứ máu. Tệ nhất là quần áo trên người Dư Nguyệt đã bị xé rách cực kỳ thô bạo.
Tay chân anh vẫn bị trói nhưng bọ chúng không bịt miệng anh lại nữa.
Răng Vàng bảo đàn em ném Dư Nguyệt vào một góc khác trong phòng, cách Lục Diên Khánh bảy tám mét. Lục Diên Khánh tuyệt vọng mở to hai mắt nhìn anh, cậu muốn nói chuyện nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh rên rỉ.
Dư Nguyệt nở nụ cười như đáp lại Lục Diên Khánh nhưng anh vừa nhoẻn miệng cười thì vết thương trên khóe miệng bị toét ra nên nụ cười ấy biến thành một nụ cười đau đớn.
Sau khi đàn em ném anh xuống xong thì đi tới báo cáo với Răng Vàng, chỉ còn lại hai người trong nhà kho.
Dư Nguyệt ho mạnh một lúc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Được rồi." Dư Nguyệt phát ra âm thanh khàn khàn: "Đừng khóc, nhìn cậu khóc anh không chịu được."
Lục Diên Khánh không nói được lời nào, chỉ có thể ngây người ra nhìn anh.
Dư Nguyệt nói tiếp:
"Răng Vàng đưa điện thoại cho anh, bảo anh gọi cho mẹ cậu. Mẹ nó, anh làm gì có số điện thoại của cô ấy, chỉ có thể gọi trợ lý Vương. Cũng may trợ lý Vương rất nhanh nhạy, anh ta không nói nhiều lời, luôn miệng gọi anh là cậu chủ, còn nói mẹ cậu ở nước ngoài đang về gấp, có điều kiện gì cứ nói, chỉ cần hắn không động đến chúng ta là được."
Dư Nguyệt: "Anh nói với đám Răng Vàng, chỉ cần giữ lại một mình anh thôi là được, thả cậu đi nhưng bọn họ không đồng ý, chậc."
"Ôi, ánh mắt đó của cậu nghĩa là gì, không được khóc!" Dư Nguyệt hung dữ nói: "Cậu nhìn chằm chằm quần áo của anh làm gì?"
Dư Nguyệt cuối đầu nhìn phần áo đã bị rách trước ngực, cười nói: "Anh nói cậu đừng có mà suy nghĩ bậy bạ, đúng là Răng Vàng đã có ý định không đứng đắn nhưng hắn ta phát hiện ra anh là Beta, nên không thèm làm gì anh nữa... Ha ha xem ra phân hóa thành Beta cũng có cái lợi, ít nhất là an toàn."
Anh nhìn về phía Lục Diên Khánh, khuyên nhủ cậu: "Đã hiểu tại sao anh không cho cậu đi chưa? Anh đây làm gì cũng có lí do của nó! Em đẹp trai như vậy, nếu bị bắt nạt thì phải làm sao?"
Dư Nguyệt vốn muốn khuấy động không khí nhưng không biết vì sao anh càng nói, Lục Diên Khánh càng khóc nhiều hơn.
Những giọt nước mắt to như hạt châu tuôn ra từ đôi mắt sâu thẳm kia, lăn dài trên má, cuối cùng từ cằm rơi xuống vạt áo. Cậu khóc rất khẽ, cố gắng kìm nén cái cảm giác tội lỗi và đau đớn... Cậu đã quá quen đùa giỡn lòng người bằng những lời nói dối trá, nhưng giờ đây, nhìn người đang ở trước mặt, cậu nhận ra bản thân mình thật đáng khinh.
Dư Nguyệt không biết lí do vì sao cậu khóc, tưởng rằng đứa nhỏ này khóc vì quá sợ hãi, muốn lau đi nước mắt trên mặt cậu.
Dư Nguyệt dỗ dành cậu: "Em khóc nhìn rất xấu đó, đừng khóc nữa, tiết kiệm sức lực." Dư Nguyệt nói tiếp: "Này, nhắm mắt lại đi, anh trai cho cậu xem chút ảo thuật."
Ảo thuật?
Lục Diên Khánh cứ như bị anh mê hoặc, nghe lời nhắm mắt lại.
Nhưng lúc cậu vừa nhắm mắt lại, đột nhiên trong nhà kho yên tĩnh lại vang lên tiếng xương cốt trật khớp.
Lục Diên Khánh vô cùng sợ, cậu lập tức mở mắt ra, phát hiện cách tay của Dư Nguyệt đã bị anh tự bẻ gãy – đây là cái giá mà anh phải trả, cánh tay trái của anh bị trật khớp.
"Mẹ nó.... Tại sao lại đau như vậy?..." Dư Nguyệt hít sâu, lông tơ dựng đứng hết cả lên: " Mẹ nó xem người ta làm thì nhẹ nhàng, mà tự mình làm thì đau chết đi được!"
Từ lúc Dư Nguyệt còn rất nhỏ, gia đình anh đã đặc biệt thuê một giáo viên dạy anh cách tự vệ, ngoài việc dạy anh các kĩ năng đấm đá đơn giản, còn dạy anh nếu bị bắt cóc thì phải tự cứu mình như thế nào. Anh đã được hướng dẫn cách thoát hiểm khi hai tay bị trói sau lưng – cần tìm cách cho một bên vai thoát ra, kìm nén cơn đau, vòng tay ra trước người, dùng răng cởi trói.
Dư Nguyệt nghiêm túc học, nhưng anh không nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội được sử dụng chiêu này trong đời, lại còn con mẹ nó cực kì đau!!
Anh đau đến tê dại nhưng vẫn tranh thủ thời gian dùng răng cắn chặt sợi dây thừng trên tay, cởi trói ở chân rồi nắm chặt cánh tay bị trật khớp, loạng choạng đi về phía Lục Diên Khánh.
Lục Diên Khánh ngơ ngác nhìn anh, cậu không hiểu, trên đời này tại sao lại có người ngu ngốc như vậy, tại sao Dư Nguyệt phải làm đến mức này vì cậu?
Bởi vì bị trật khớp vai, trên trán Dư Nguyệt đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng anh vẫn còn tâm trạng đùa giỡn.
"Diên Khánh, cậu mở mắt nhanh như vậy làm gì, thuật trốn thoát của anh đã bị cậu nhìn thấy hết rồi."
Miếng vải trong miệng Lục Diên Khánh được lấy ra, âm thanh cậu run rẩy vì khóc quá nhiều: "Anh, anh... Anh còn cười được nữa sao!"
Dư Nguyệt dùng một tay cởi trói cho cậu, cười nói: "Tín ngưỡng của anh trong cuộc sống này chính là nếu còn có thể cười thì sẽ không bao giờ khóc. Tin hay không thì kệ cậu, cha mất sớm, mẹ không thể chăm sóc bản thân, còn có một người em trai bị thiểu năng trầm trọng mà nếu như cậu ấy không còn nữa thì anh vẫn sẽ không rơi một giọt nước mắt."
"..." Lục Diên Khánh trầm mặc "Lúc nãy là anh nói với Răng Vàng hoàn cảnh gia đình anh sao? Em còn tưởng là anh bịa ra."
"Đương nhiên đều là thật, không thể nào thật hơn." Dư Nguyệt chắc nịch "Ai lại khi không lại đi nguyền rủa ba mẹ mình chứ?"
Dư Nguyệt cuối cùng cũng cởi trói xong cho Lục Diên Khánh, vì máu bị ứ trong một thời gian dài nên lúc Lục Diên Khánh đứng dậy cậu cảm thấy tay chân giống như không phải là của mình, may mắn là tri giác của cậu nhanh chóng trở lại bình thường.
Cậu hỏi anh: "Anh ơi, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Dư Nguyệt: "Còn có thể làm gì bây giờ?" Beta chỉ vào cái giếng trời trên đầu: "Trong hôm nay đây là lần thứ ba cửa giếng được mở, chúng ta sẽ leo lên đó."
"Chúng ta có thể leo lên cao như vậy sao?"
"Hôm nay anh dẫn cậu đi leo cửa sổ hai lần rồi, có lần nào thất bại không?"
Cửa giếng cao như vậy một người không thể leo lên nhưng nếu hai người cùng hợp sức thì không phải là không được.
Dư Nguyệt lấy thân mình làm giá đỡ, ra hiệu cho Lục Diên Khánh trèo lên vai mình. Sau khi Lục Diên Khánh trèo lên cửa giếng, cậu sẽ kéo Dư Nguyệt nhảy lên.
Kế hoạch tưởng chừng là hoàn hảo, nhưng thực tế thì lại không như ý muốn.
Bọn họ chưa kịp trèo lên cửa giếng, thì đám bắt cóc lại đi vào kiểm tra, bắt được hai người!
"Muốn chạy sao? Làm gì có chuyện dễ như vậy!" Răng Vàng ra lệnh, mấy tên đàn em lập tức vây quanh hai người họ, nhìn chằm chằm vào hai thiếu niên.
Răng Vàng là Alpha, mặc dù mấy tên đàn em của hắn tuy đều là Beta nhưng lại có gương mặt cực kì hung tợn. Trong mắt chúng, Dư Nguyệt và Lục Diên Khánh giống như hai con thỏ nhỏ, tiện tay một cái là có thể bóp chết.
Nhưng bọn chúng quên rằng, con thỏ nóng nảy sẽ cắn người.
Dư Nguyệt và Lục Diên Khánh tựa lưng vào nhau, nhìn bọn bắt cóc đang tới gần mình.
Dư Nguyệt khá tự tin ở mảng đánh nhau nhưng tiếc là hiện tại anh đang bị thương một tay, chỉ còn một tay xài được, đánh nhau không được thoải mái; điều khiến anh ngạc nhiên chính là, Lục Diên Khánh có cả kỹ năng đánh nhau, cậu đối với những tên bắt cóc không có chút nhẹ tay nào, mỗi chiêu tung ra đều vô cùng tàn nhẫn.
Bọn bắt cóc bởi vì khinh địch mà bị hai người họ đánh tới tấp, thấy đàn em quá của mình vô dụng, Răng Vàng thấp giọng chửi một câu thô tục, cầm lấy ống sắt bên cạnh chỉ vào hai người đang chạy lại đây.
Hắn là Alpha, toàn thân cơ bắp, ống sắt nặng hơn mười cân bị hắn giơ lên cao, nếu như rơi vào tay hắn, nhất định sẽ mất một mạng.
Không suy nghĩ nhiều, Dư Nguyệt xông lên đứng trước mặt Lục Diên Khánh.
Nhưng lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra – lúc anh muốn tiến lên bảo vệ Lục Diên Khánh, Lục Diên Khánh lại tiến lên thêm một bước kéo Dư Nguyệt về phía cậu, nhân lúc đó thay đổi vị trí của hai người, Dư Nguyệt được cậu bảo vệ trong vòng tay!
Bởi vì như vậy, lưng của Lục Diên Khánh hoàn toàn lộ ra trước mặt kẻ thù –
"Không cần!!!..."
Dư Nguyệt hét lên muốn ngăn cậu lại, nhưng đã quá muộn – thế giới cứ như đang ở trong một bộ phim tua chậm, ống sắt rỉ sét rơi xuống người cậu càng lúc càng gần, đập mạnh vào Lục Diên Khánh!!
Ống sắt và lưng va vào nhau tạo ra tiếng vang kì dị.
Âm thanh không lớn, có thể nói là không thành tiếng nhưng lúc nó rơi vào tai Dư Nguyệt, lỗ tai anh như bị ù đi.
...Ngay trước mắt anh, gậy sắt đập vào lưng Lục Diên Khánh.
...Ngay trước mắt anh, là bọn bắt có đang cười vô cùng man rợ.
...Ngay trước mắt anh, Lục Diên Khánh dần mất ý thức, cơ thể cậu mềm nhũn.
...Ngay trước mắt anh.
Dư Nguyệt đứng đờ đẫn một con rối, đầu óc trống rỗng. Hai chân Lục Diên Khánh không còn chống đỡ được sức nặng từ cơ thể cậu, hai tay cậu nắm chặt quần áo Beta.
Dư Nguyệt theo bản năng ôm cậu lại, anh ngửi thấy mùi hương kì lạ trên người Lục Diên Khánh.
Đây là... mùi gì?
Giống như là một cơn gió từ ngọn núi xa, từ một khu rừng tươi mát, vừa ngửi qua thì có chút đắng nhưng trong vị đắng ấy lại mang theo chút ngọt ngào.
...đây là... mùi thơm của trà xanh.
Hương trà thơm mát từ trong ngực Dư Nguyệt lan tỏa ra khắp nơi.
Mùi hương ngày càng nồng đậm, mạnh mẽ ném mọi người vào một đồi trà.
Dư Nguyệt kinh ngạc nhìn thiếu niên bất tỉnh trong lòng –
- -----Không ai ngờ rằng Lục Diên Khánh sẽ phân hóa vào lúc này.