Chương : 2
Sắc trời còn rất sớm, cách lúc bắt đầu cung yến còn có ba canh giờ. Thiển Như Nguyệt và người hầu được an bài tới một tòa Thiên điện để nghỉ ngơi.
Khi Thiển Ly Du cùng Thanh Nguyệt hai chủ tớ bước vào cửa điện, thì Thiển Như Nguyệt đã muốn gỡ bỏ mũ phượng khăn quàng, thay một bộ cung trang nhẹ nhàng. Không có những vật trói buộc ấy, “Diệu quốc minh châu” thiếu đi vài phần đoan trang, thêm vài phần xinh đẹp động lòng người. Chỉ tiếc giờ phút này vẻ mặt nàng âm trầm, lớn tiếng răn dạy thị nữ đứng bên, tính tình ngang ngược kiêu ngạo hiển lộ không sót chút nào.
Thiển Ly Du dừng chân một chút, nhìn thiếu nữ tươi đẹp như hoa đào kia, bên môi gợi lên mỉm cười. Thiển Như Nguyệt cho dù xinh đẹp, nhưng còn tuổi nhỏ, vẫn có chút tâm tình hài tử. Bộ dáng nổi giận đùng đùng lúc này, đơn giản là vì hôm nay ở trên đại điện nhìn thấy đế quân Lam Vũ, đối phương lại không coi trọng mỹ mạo của nàng, lạnh nhạt với nàng, lúc này mới tìm thị nữ vô tội tới trút giận mà thôi. Đường đường “Diệu quốc minh châu”, ở Diệu quốc đi đến đâu đều được tôn thờ, chưa bao giờ phải chịu loại ủy khuất này.
Thiển Ly Du không để ý tới nàng, đi thẳng vào trong điện, tìm ghế dựa cứ thế ngồi xuống.
Thiển Như Nguyệt mắng đủ rồi liền khoát tay làm cho thị nữ kia lui sang một bên, bưng lên chén trà trên bàn nhấp một ngụm nhỏ. Đôi mắt đẹp đảo qua, liếc nhìn thấy Thiển Ly Du thản nhiên ngồi cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Thiển Ly Du, nhìn thấy bản cung vì sao không hành lễ? Chẳng lẽ mẫu phi mất sớm của ngươi ngay cả những lễ nghi cơ bản này cũng chưa từng dạy cho ngươi sao?”
Thiển Như Nguyệt là Trưởng công chúa của hoàng hậu, thân phận tôn quý, từ nhỏ ở trong cung đã quen ngang ngược. Mà mẫu phi Thiển Ly Du lại xuất thân thấp kém chỉ là thiên kim tiểu thư của một thương nhân, lại ở năm y gần mười tuổi liền chết bệnh, cho nên y mặc dù mang danh Thất hoàng tử, nhưng cũng không có chút địa vị.
Cứ nghĩ tới thứ “Hoàng đệ” thân phận ti tiện này nhưng lại cùng chính mình tiến đến Lam Vũ cùng đế quân Lam Vũ danh vang thiên hạ đám hỏi, cũng có thể giống nàng trở thành hậu phi của đế quân Lam Vũ, Thiển Như Nguyệt ngay từ đầu liền cực kỳ không muốn. Thế nhưng đây lại là đại sự trong triều, quốc quân Diệu quốc cùng quần thần đã quyết như thế, cho dù Thiển Như Nguyệt dù không muốn, thì nàng cũng không được phép khoa tay múa chân với việc này. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Thiển Ly Du quang minh chính đại cùng ngồi cùng ăn với nàng, Thiển Như Nguyệt càng thêm giận không thể át.
Thiển Ly Du không trả lời, trong lòng đã có chút tức giận – cuộc đời này từ năm mười bốn tuổi, y vì sinh tồn trong hậu cung Diệu quốc mà sắm vai Thất hoàng tử yếu đuối vô năng, không gì đặc biệt, người khác xa lánh thế nào y không lo, nhưng y không muốn nghe bất luận kẻ nào bất kính với mẫu phi đã chết đi của y, dù sao đó là nữ nhân cho y sinh mạng mới, cũng là người quan trọng nhất trong số vài người ít ỏi mà y quan tâm trên thế giới này.
Thiển Ly Du tiếp nhận chén trà mà Thanh Nguyệt dâng lên, nhấp một ngụm nhỏ, thu lại lãnh ý hiện lên trong đáy mắt. Nhưng nghĩ tới, chỉ bằng tính tình ngang ngược kiêu ngạo của Thiển Như Nguyệt, không cần y phải động thủ, hậu cung ăn tươi nuốt sống của đế quốc Lam Vũ không sớm thì muộn cũng có thể khiến nàng thi cốt vô tồn, cần gì phải tức giận vì chuyện không cần thiết đâu? Còn không bằng nương thân phận công chúa tới hòa thân, hảo hảo lợi dụng nàng một lần…….
Thiển Ly Du nghĩ như thế, trên mặt hiện ra một nụ cười thản nhiên: “Cho dù là Diệu quốc minh châu nhưng ở trong hậu cung mỹ nhân như mây của đế quân Lam Vũ thì cũng không tính là gì, ta khuyên Hoàng tỷ chớ nên biểu hiện tính tình công chúa ở đây. Tại trong hoàng cung Lam Vũ này, vẫn nên thận trọng lời nói việc làm thì hơn.”
“Câm miệng! Luân được đến phiên ngươi giáo huấn bản cung?!” Thiển Như Nguyệt nghe vậy kinh sợ, trong cơn giận rồi lại hơn vài phần chột dạ cùng sầu lo. Nàng biết Thiển Ly Du cũng không nói sai.
Từ ngày biết chính mình sẽ gả cho đương kim đế quân Lam Vũ giàu có và nổi danh làm phi tử, Thiển Như Nguyệt đã tưởng tượng ra vô số hình ảnh về lần đầu tiên nàng cùng hắn gặp nhau – nàng đội mũ phượng đeo khăn quàng vai và vị phu quân tương lai của nàng sẽ vươn tay kéo ra châu liêm che trước mặt nàng, ôm lấy nàng đi lên ngai vàng đứng trên vạn người kia – nhưng hôm nay, giấc mộng của nàng lại lặng yên mà vỡ vụn. Đừng nói là một chút ôn nhu, nam nhân nghiêng người dựa trên đế tòa kia căn bản ngay cả con mắt cũng chưa từng liếc qua nàng lấy một lần. Như vậy bảo nàng làm sao chịu đựng được?
“Hoàng tỷ cần gì phải tức giận với ta? Tại hoàng cung Lam Vũ, cho dù ngươi là Diệu quốc minh châu danh vang thiên hạ, thì cũng lẻ loi một mình, để mặc cho người của đế quốc Lam Vũ chà xát vê nặn mà thôi, bên trong hậu cung có bao nhiêu sài lang hổ báo đang chờ ngươi lại càng không thể biết.” Thiển Ly Du vừa lòng nhìn thấy sắc mặt Thiển Như Nguyệt biến đổi, y nói tiếp, “Chẳng bằng ngươi ta hai người tỷ đệ một lòng, phù trợ lẫn nhau, nói không chừng còn có chuyển cơ (cơ hội xoay chuyển).”
“Hừ ~ bất quá là một kẻ có tướng mạo thường thường, không gì đặc biệt, ngươi có tư cách gì cùng bản cung đàm luận ‘tương trợ lẫn nhau’?” Thiển như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, “Chỉ bằng khuôn mặt này của ngươi, muốn dành được yêu thích của đế quân quả thực là người si nói mộng. Nhiều lắm cũng chỉ có thể coi như một cái luyến sủng mà thôi!”
Nghe đến hai chữ “luyến sủng”, đôi mắt mang cười của Thiển Ly Du xẹt qua một tia mông lung, nhưng không có ai phát hiện. Ngược lại Thanh Nguyệt vẻ mặt tức giận, đang muốn mở miệng lại bị Thiển Ly Du ngăn cản.
“Như thế nào, bản cung nói sai sao? Thân là nam tử lại hầu hạ dưới khố nam nhân khác, không phải luyến sủng thì là cái gì?” Thiển Như Nguyệt cao ngạo nâng đầu, vẻ mặt chứa đầy xem thường cùng khinh miệt nhìn về phía Thiển Ly Du.
“Hoàng tỷ nếu đã biết thân là nam nhân hầu hạ dưới khố nam nhân khác là luyến sủng, ta sao lại không biết những điều này? Huống chi ta không có dung mạo như hoàng tỷ, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta lại không biết tự lượng sức mình đi tranh đoạt đế quân Lam Vũ kia sao?”
Thiển Như Nguyệt nghe vậy, sắc mặt hơi nguôi đi, nhưng vẫn âm trầm như trước: “Ngươi muốn làm như thế nào?”
Thiển Ly Du cong môi cười, đứng dậy đem Thanh Nguyệt kéo ra phía sau, đi gần lại phía Thiển Như Nguyệt vài bước: “Lần này tới Lam Vũ, hoàng tỷ không chỉ là xuất giá, mà trên lưng còn mang trách nhiệm vì Diệu quốc khẩn cầu đế quân Lam Vũ che chở, ta nói có đúng không?”
Thiển Như Nguyệt gật gật đầu. Thiển Ly Du nói tiếp: “Phụ hoàng để cho ta cùng đi, đơn giản là vì muốn nhiều người thôi. Hoàng tỷ chính là Diệu quốc minh châu, ngươi mới là người mà Diệu quốc đặt cược nhiều nhất. Nhưng trong hậu cung Lam Vũ nguy hiểm trùng trùng, muốn đạt được ưu ái của đế quân khó như lên trời. Ngươi ta chính là tỷ đệ cùng cha, giữa ngươi ta sao có thể có khoảng cách?”
“Thiển Ly Du, có chuyện gì nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.” Thiển Như Nguyệt nghe được đến đây, trong lòng cảm thấy ở trong cung Diệu quốc vị Thất hoàng đệ giống như người tàng hình này tựa hồ đều không phải đơn giản như vậy, không khỏi đi vài bước về phía trước, bày ra tư thái thể hiện vài phần tín nhiệm.
Ý cười bên môi Thiển Ly Du càng sâu, trong đôi mắt hắc diệu thạch sóng gió lưu chuyển, chiếu vào trong mắt đối phương lại thêm vài tia gợn sóng không thể phát hiện, mà Thiển Như Nguyệt kia bất tri bất giác đã tiến gần thêm vài bước, đi tới trước mặt Thiển Ly Du.
“Hoàng tỷ tuy đẹp, bất quá lại sống từ nhỏ trong thâm cung, xung quanh đều là công chúa tần phi bà vú thị nữ, sợ rằng không hiểu rõ được tâm tư của nam nhân. Mỹ mạo có thể bắt lấy ánh mắt nam nhân, nhưng chỉ là tạm thời, không thể dài lâu. Chỉ có hiểu được suy nghĩ trong lòng nam nhân, mới có thể nắm chặt lấy trái tim của nam nhân, từ nay về sau độc sủng hậu cung…”
Thiển Ly Du thấp giọng nói xong, mỉm cười ngoắc để Thiển Như Nguyệt đưa lỗ tai lại đây. Thiển Như Nguyệt ngơ ngác nhìn y, cuối cùng chậm rãi nghiêng mặt tiến đến gần Thiển Ly Du.
Trong điện những thị nữ người hầu đi theo Thiển Như Nguyệt mà đến cùng hai mặt nhìn nhau, không biết vị Thất hoàng tử từ trước đến nay bình thường không gì đặc biệt này vì sao có thể thuyết phục được Trưởng công chúa kiêu ngạo ngang ngược. Chỉ có Thanh Nguyệt đứng một bên là trong lòng hiểu được vài phần, trên mặt lộ ra mỉm cười – nhiếp hồn thuật của chủ tử, càng ngày càng như hỏa thuần thanh (đạt đến trình độ cao) a…
Khi Thiển Ly Du cùng Thanh Nguyệt hai chủ tớ bước vào cửa điện, thì Thiển Như Nguyệt đã muốn gỡ bỏ mũ phượng khăn quàng, thay một bộ cung trang nhẹ nhàng. Không có những vật trói buộc ấy, “Diệu quốc minh châu” thiếu đi vài phần đoan trang, thêm vài phần xinh đẹp động lòng người. Chỉ tiếc giờ phút này vẻ mặt nàng âm trầm, lớn tiếng răn dạy thị nữ đứng bên, tính tình ngang ngược kiêu ngạo hiển lộ không sót chút nào.
Thiển Ly Du dừng chân một chút, nhìn thiếu nữ tươi đẹp như hoa đào kia, bên môi gợi lên mỉm cười. Thiển Như Nguyệt cho dù xinh đẹp, nhưng còn tuổi nhỏ, vẫn có chút tâm tình hài tử. Bộ dáng nổi giận đùng đùng lúc này, đơn giản là vì hôm nay ở trên đại điện nhìn thấy đế quân Lam Vũ, đối phương lại không coi trọng mỹ mạo của nàng, lạnh nhạt với nàng, lúc này mới tìm thị nữ vô tội tới trút giận mà thôi. Đường đường “Diệu quốc minh châu”, ở Diệu quốc đi đến đâu đều được tôn thờ, chưa bao giờ phải chịu loại ủy khuất này.
Thiển Ly Du không để ý tới nàng, đi thẳng vào trong điện, tìm ghế dựa cứ thế ngồi xuống.
Thiển Như Nguyệt mắng đủ rồi liền khoát tay làm cho thị nữ kia lui sang một bên, bưng lên chén trà trên bàn nhấp một ngụm nhỏ. Đôi mắt đẹp đảo qua, liếc nhìn thấy Thiển Ly Du thản nhiên ngồi cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Thiển Ly Du, nhìn thấy bản cung vì sao không hành lễ? Chẳng lẽ mẫu phi mất sớm của ngươi ngay cả những lễ nghi cơ bản này cũng chưa từng dạy cho ngươi sao?”
Thiển Như Nguyệt là Trưởng công chúa của hoàng hậu, thân phận tôn quý, từ nhỏ ở trong cung đã quen ngang ngược. Mà mẫu phi Thiển Ly Du lại xuất thân thấp kém chỉ là thiên kim tiểu thư của một thương nhân, lại ở năm y gần mười tuổi liền chết bệnh, cho nên y mặc dù mang danh Thất hoàng tử, nhưng cũng không có chút địa vị.
Cứ nghĩ tới thứ “Hoàng đệ” thân phận ti tiện này nhưng lại cùng chính mình tiến đến Lam Vũ cùng đế quân Lam Vũ danh vang thiên hạ đám hỏi, cũng có thể giống nàng trở thành hậu phi của đế quân Lam Vũ, Thiển Như Nguyệt ngay từ đầu liền cực kỳ không muốn. Thế nhưng đây lại là đại sự trong triều, quốc quân Diệu quốc cùng quần thần đã quyết như thế, cho dù Thiển Như Nguyệt dù không muốn, thì nàng cũng không được phép khoa tay múa chân với việc này. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Thiển Ly Du quang minh chính đại cùng ngồi cùng ăn với nàng, Thiển Như Nguyệt càng thêm giận không thể át.
Thiển Ly Du không trả lời, trong lòng đã có chút tức giận – cuộc đời này từ năm mười bốn tuổi, y vì sinh tồn trong hậu cung Diệu quốc mà sắm vai Thất hoàng tử yếu đuối vô năng, không gì đặc biệt, người khác xa lánh thế nào y không lo, nhưng y không muốn nghe bất luận kẻ nào bất kính với mẫu phi đã chết đi của y, dù sao đó là nữ nhân cho y sinh mạng mới, cũng là người quan trọng nhất trong số vài người ít ỏi mà y quan tâm trên thế giới này.
Thiển Ly Du tiếp nhận chén trà mà Thanh Nguyệt dâng lên, nhấp một ngụm nhỏ, thu lại lãnh ý hiện lên trong đáy mắt. Nhưng nghĩ tới, chỉ bằng tính tình ngang ngược kiêu ngạo của Thiển Như Nguyệt, không cần y phải động thủ, hậu cung ăn tươi nuốt sống của đế quốc Lam Vũ không sớm thì muộn cũng có thể khiến nàng thi cốt vô tồn, cần gì phải tức giận vì chuyện không cần thiết đâu? Còn không bằng nương thân phận công chúa tới hòa thân, hảo hảo lợi dụng nàng một lần…….
Thiển Ly Du nghĩ như thế, trên mặt hiện ra một nụ cười thản nhiên: “Cho dù là Diệu quốc minh châu nhưng ở trong hậu cung mỹ nhân như mây của đế quân Lam Vũ thì cũng không tính là gì, ta khuyên Hoàng tỷ chớ nên biểu hiện tính tình công chúa ở đây. Tại trong hoàng cung Lam Vũ này, vẫn nên thận trọng lời nói việc làm thì hơn.”
“Câm miệng! Luân được đến phiên ngươi giáo huấn bản cung?!” Thiển Như Nguyệt nghe vậy kinh sợ, trong cơn giận rồi lại hơn vài phần chột dạ cùng sầu lo. Nàng biết Thiển Ly Du cũng không nói sai.
Từ ngày biết chính mình sẽ gả cho đương kim đế quân Lam Vũ giàu có và nổi danh làm phi tử, Thiển Như Nguyệt đã tưởng tượng ra vô số hình ảnh về lần đầu tiên nàng cùng hắn gặp nhau – nàng đội mũ phượng đeo khăn quàng vai và vị phu quân tương lai của nàng sẽ vươn tay kéo ra châu liêm che trước mặt nàng, ôm lấy nàng đi lên ngai vàng đứng trên vạn người kia – nhưng hôm nay, giấc mộng của nàng lại lặng yên mà vỡ vụn. Đừng nói là một chút ôn nhu, nam nhân nghiêng người dựa trên đế tòa kia căn bản ngay cả con mắt cũng chưa từng liếc qua nàng lấy một lần. Như vậy bảo nàng làm sao chịu đựng được?
“Hoàng tỷ cần gì phải tức giận với ta? Tại hoàng cung Lam Vũ, cho dù ngươi là Diệu quốc minh châu danh vang thiên hạ, thì cũng lẻ loi một mình, để mặc cho người của đế quốc Lam Vũ chà xát vê nặn mà thôi, bên trong hậu cung có bao nhiêu sài lang hổ báo đang chờ ngươi lại càng không thể biết.” Thiển Ly Du vừa lòng nhìn thấy sắc mặt Thiển Như Nguyệt biến đổi, y nói tiếp, “Chẳng bằng ngươi ta hai người tỷ đệ một lòng, phù trợ lẫn nhau, nói không chừng còn có chuyển cơ (cơ hội xoay chuyển).”
“Hừ ~ bất quá là một kẻ có tướng mạo thường thường, không gì đặc biệt, ngươi có tư cách gì cùng bản cung đàm luận ‘tương trợ lẫn nhau’?” Thiển như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, “Chỉ bằng khuôn mặt này của ngươi, muốn dành được yêu thích của đế quân quả thực là người si nói mộng. Nhiều lắm cũng chỉ có thể coi như một cái luyến sủng mà thôi!”
Nghe đến hai chữ “luyến sủng”, đôi mắt mang cười của Thiển Ly Du xẹt qua một tia mông lung, nhưng không có ai phát hiện. Ngược lại Thanh Nguyệt vẻ mặt tức giận, đang muốn mở miệng lại bị Thiển Ly Du ngăn cản.
“Như thế nào, bản cung nói sai sao? Thân là nam tử lại hầu hạ dưới khố nam nhân khác, không phải luyến sủng thì là cái gì?” Thiển Như Nguyệt cao ngạo nâng đầu, vẻ mặt chứa đầy xem thường cùng khinh miệt nhìn về phía Thiển Ly Du.
“Hoàng tỷ nếu đã biết thân là nam nhân hầu hạ dưới khố nam nhân khác là luyến sủng, ta sao lại không biết những điều này? Huống chi ta không có dung mạo như hoàng tỷ, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta lại không biết tự lượng sức mình đi tranh đoạt đế quân Lam Vũ kia sao?”
Thiển Như Nguyệt nghe vậy, sắc mặt hơi nguôi đi, nhưng vẫn âm trầm như trước: “Ngươi muốn làm như thế nào?”
Thiển Ly Du cong môi cười, đứng dậy đem Thanh Nguyệt kéo ra phía sau, đi gần lại phía Thiển Như Nguyệt vài bước: “Lần này tới Lam Vũ, hoàng tỷ không chỉ là xuất giá, mà trên lưng còn mang trách nhiệm vì Diệu quốc khẩn cầu đế quân Lam Vũ che chở, ta nói có đúng không?”
Thiển Như Nguyệt gật gật đầu. Thiển Ly Du nói tiếp: “Phụ hoàng để cho ta cùng đi, đơn giản là vì muốn nhiều người thôi. Hoàng tỷ chính là Diệu quốc minh châu, ngươi mới là người mà Diệu quốc đặt cược nhiều nhất. Nhưng trong hậu cung Lam Vũ nguy hiểm trùng trùng, muốn đạt được ưu ái của đế quân khó như lên trời. Ngươi ta chính là tỷ đệ cùng cha, giữa ngươi ta sao có thể có khoảng cách?”
“Thiển Ly Du, có chuyện gì nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.” Thiển Như Nguyệt nghe được đến đây, trong lòng cảm thấy ở trong cung Diệu quốc vị Thất hoàng đệ giống như người tàng hình này tựa hồ đều không phải đơn giản như vậy, không khỏi đi vài bước về phía trước, bày ra tư thái thể hiện vài phần tín nhiệm.
Ý cười bên môi Thiển Ly Du càng sâu, trong đôi mắt hắc diệu thạch sóng gió lưu chuyển, chiếu vào trong mắt đối phương lại thêm vài tia gợn sóng không thể phát hiện, mà Thiển Như Nguyệt kia bất tri bất giác đã tiến gần thêm vài bước, đi tới trước mặt Thiển Ly Du.
“Hoàng tỷ tuy đẹp, bất quá lại sống từ nhỏ trong thâm cung, xung quanh đều là công chúa tần phi bà vú thị nữ, sợ rằng không hiểu rõ được tâm tư của nam nhân. Mỹ mạo có thể bắt lấy ánh mắt nam nhân, nhưng chỉ là tạm thời, không thể dài lâu. Chỉ có hiểu được suy nghĩ trong lòng nam nhân, mới có thể nắm chặt lấy trái tim của nam nhân, từ nay về sau độc sủng hậu cung…”
Thiển Ly Du thấp giọng nói xong, mỉm cười ngoắc để Thiển Như Nguyệt đưa lỗ tai lại đây. Thiển Như Nguyệt ngơ ngác nhìn y, cuối cùng chậm rãi nghiêng mặt tiến đến gần Thiển Ly Du.
Trong điện những thị nữ người hầu đi theo Thiển Như Nguyệt mà đến cùng hai mặt nhìn nhau, không biết vị Thất hoàng tử từ trước đến nay bình thường không gì đặc biệt này vì sao có thể thuyết phục được Trưởng công chúa kiêu ngạo ngang ngược. Chỉ có Thanh Nguyệt đứng một bên là trong lòng hiểu được vài phần, trên mặt lộ ra mỉm cười – nhiếp hồn thuật của chủ tử, càng ngày càng như hỏa thuần thanh (đạt đến trình độ cao) a…