Chương : 17
Lúc này đây lại là Thu Thiên lão sư trả lời câu hỏi của hắn:
- Cơ Động, ngươi quan sát rất cẩn thận. Chẳng qua, cái này gọi là tham thì thâm, vấn đề này của ngươi, chính là bài giảng buổi học sắp tới của chúng ta. Nội dung bài giảng thứ hai sẽ là biểu tượng của các hệ và tác dụng của Âm Dương Miện, đến lúc đó ngươi sẽ minh bạch.
Cơ Động gật gật đầu, nói:
- Thắc mắc cuối cùng của ta chính là, hai vị lão sư tuy rằng phân chia làm Bính Hỏa Hệ cùng với Đinh Hỏa Hệ, nhưng vừa rồi ta phát hiện, trong lúc các ngươi phóng thích ra Dương Miện cùng với Âm Miện của bản thân, cũng có một chỗ giống nhau, đó chính là Âm Dương Miện hay là Ma lực của hai người, trên bề mặt cũng có xuất hiện một tầng kim quang nhàn nhạt, đó là cái gì?
Nghe xong thắc mắc này của Cơ Động, Hạ Thiên cùng Thu Thiên đồng thời biến sắc. Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được ánh mắt kinh ngạc của người kia. Hạ Thiên trầm giọng nói:
- Chuyện này bây giờ ngươi chưa cần biết vội, nếu sau này người có thể trở thành một tên Âm Dương Ma Sư chân chính, hơn nữa thi đậu vào các học viện cao cấp, đạo tạo chuyên sâu hơn, các lão sư ở đó sẽ giải thích thắc mắc này cho người.
Cơ Động bình thường đều quan sát rất tinh tế, bằng vào khả năng quan sát mạnh hơn người bình thường, hắn phát hiện, khi mình nhắc tới tầng kim quang bao phủ kia, sắc mặt của Hạ Thiên và Thu Thiên đều có chút mất tự nhiên, trong ánh mắt tựa hồ có chút hưng phấn, cũng có chút sợ hãi nhàn nhạt. Chuyện này đến tột cùng là sao đây? Trong lòng hắn thật sự rất ngạc nhiên, một khi bọn họ đã không muốn nói, đợi đến tối sẽ về hỏi lại viện trưởng Dương Bỉnh Thiên cũng được vậy.
Hạ Thiên nói:
- Tốt lắm, hôm nay dạy các ngươi đến đây thôi, thời gian còn lại các ngươi tự do thảo luận, nếu có vấn đề gì không rõ, các ngươi lúc nào cũng có thể đứng dậy mà đặt câu hỏi. Cơ Động, người theo ta ra đây một chút.
Nói xong, hắn lập tức hướng về phía bên ngoài phòng học mà đi ra, Thu Thiên lão sư ở lại phụ trách việc trả lời thắc mắc của đám đệ tử khác.
Cơ Động theo sao Hạ Thiên ra khỏi phòng học, sau khi ra khỏi phòng, Hạ Thiên đã mang theo hắn trực tiếp đi lên lầu, cũng không có nói lời nào, cũng không có quay lại nhìn xem hắn có đi theo hay không. Trong lòng Cơ Động khẽ thắc mắc, buổi sáng lúc hắn phạt mình chạy bộ, tựa hồ ấn tượng của vị Hạ Thiên lão sư này đối với mình, Tạp Nhĩ và Tất Tô cũng không kém lắm. Hiện tại sao giống như là hắn đang ẩn chứa vài phần oán khí vậy, chẳng lẽ có quan hệ gì tới mình hay sao?
Hạ Thiên mang theo Cơ Động đi lên lầu hai của tòa nhà Bính Hỏa Hệ, đi vào một phòng học cũng không lớn lắm, rộng chỉ khoảng hơn ba mươi thước vuông mà thôi. Trong phòng học không có cái bàn nào, chỉ đặt trên mặt đất mười cái bồ đoàn. Trên cửa phòng còn khắc một cái Phượng Hoàng đồ án, biểu tượng của Bính Hỏa Hệ.
Hạ Thiên chỉ vào một cái bồ đoàn ngay chính giữa, nói:
- Khoanh chân ngồi xuống.
Cơ Động làm theo lời Hạ Thiên, Hạ Thiên thì ngồi xuống đối diện Cơ Động, mở to con mắt như chuông đồng, phát ra hào quang lóe mắt nhìn chằm chằm Cơ Động. Nếu là một đứa trẻ mười tuổi nào khác, khẳng định sẽ bị hắn nhìn đến mức tâm ý hoảng loạn. Nhưng Cơ Động đối mặt với viện trưởng Dương Bỉnh Thiên cũng không có lùi lại nửa bước. Hạ Thiên tuy rằng tướng mạo uy mãnh, nhưng cũng không có được khí phách đoạt tâm trí như Dương Bỉnh Thiên.
Hạ Thiên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Khó trách buổi sáng lúc phạt ngươi chạy bộ, thể lực ngươi lại yếu như vậy, nguyên lại là đặc cách đi cửa sao mà nhập học. Thật không biết viện trưởng nghĩ như thế nào, nhìn thấy được tài năng gì trên người ngươi, lại còn toàn lực tiến hành bồi dưỡng cho ngươi nữa.
Đi cửa sau? Nghe ba chữ này dùng cho chính mình, Cơ Động cũng có chút cảm giác khó chịu. Nhưng trên thực tế, hắn quả thật là được cho đi cửa sau mới tiến vào Ly Hỏa Học Viện. Không thể phản bác lại Hạ Thiên, hắn chỉ có thể kiên nhẫn im lặng, trên thần sắc cũng không biểu hiện gì bất mãn.
- Do có lời phân phối của viện trưởng, ta cho ngươi một cơ hội vậy. Chẳng qua, ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, nếu sau một năm mà ngươi không có biểu hiện được thành tích gì nhất định, ta vẫn không chút di dự ném ngươi ra khỏi Bính Hỏa Hệ. Cho dù là viện trưởng cũng không thể ngăn cản đâu.
Cơ Động vẫn không có mở miệng, mọi lời đảm bảo hay giải thích gì cũng không thật sự có ý nghĩa, chỉ có thực lực cùng với thành tích mới có thể là minh chứng tốt nhất.
Hạ Thiên thấy Cơ Động cũng không có hé răng, thần sắc vẫn duy trì bộ dáng bình tĩnh cũng không khỏi có chút kỳ quái. Hạ Thiên đưa tay vào túi, từ trong đó lấy ra hai thứ có hình dáng khác nhau. Đưa tay ra phía trước, hai thứ đặc biệt kia đã hiện ra trước mắt Cơ Động. Nhìn cẩn thận một chút, Cơ Động phát hiện, đó là hai viên bảo thạch có hình dạng đặc biệt. Một viên là màu trắng, một viên là màu đen. Hình dáng không ngờ lại giống như đúc hai cái Âm Dương Miện mà Hạ Thiên và Thu Thiên khi nãy phóng xuất ra, chỉ có điều nhỏ hơn rất nhiều lần mà thôi. Cả hai cái chỉ nhỏ khoảng một đồng kim tệ, trên khỏa bảo thạch màu trắng phóng thích ra hồng quang nhàn nhạt, trên khỏa bảo thạch màu đen lại phóng thích ra lam quang nhàn nhạt. Đây thật sự là hai phiên bản thu nhỏ của Bính Hỏa Hệ, Đinh Hỏa Hệ Âm Dương Miện. Duy nhất bất đồng chính là phía bên ngoài vầng hào quang mà hai khối bảo thạch phát ra cũng không có tầng quang mang màu vàng kim, mà là có màu xam xám. Chỉ vẻn vẹn một điểm khác nhau này thôi đã làm cho hơi thở mà nó phát ra có sự khác biệt so với Âm Dương Miện do hai vị lão sư phóng xuất ra.
- Hạ Thiên lão sư, đây là cái gì?
Cơ Động tò mò hỏi.
Hạ Thiên nhìn về hai quả bảo thạch kia, thần sắc biểu lộ vài phần khát vọng, càng nhiều lại là trịnh trọng:
- Ngươi không cần biết chúng nó là cái gì. Ngươi chỉ cần hiểu được là nói có thể trợ giúp cho người dễ dàng có thể mở ra cánh cửa tu luyện thành Âm Dương Ma Sư là được rồi. Đây chỉ là bảo vật riêng của viện trưởng cấp cho ngươi, không có liên quan gì đến Học viện cả. Thật không rõ viện trưởng vì cái gì lại coi trọng ngươi đến như vậy, nhà ngươi đến tột cùng là cho viện trưởng chỗ tốt nào? Không ngờ rằng hắn lại cho ngươi cả một cặp Tinh Miện như thế này. Cho dù là một cái Tinh Miện có phẩm chất thấp nhất thôi, trị giá đã hơn một ngàn kim tệ rồi, có thể thấy chứ không thể cầu. Cho một người phế tài Âm Dương Cân Bằng như ngươi sử dụng, thật sự là lãng phí bảo vật tiên phẩm a!
Nghe xong lời nói của Hạ Thiên, trong lòng Cơ Động không khỏi thầm khen, Dương Bỉnh Thiên quả thật là người biết tuân thủ lời hứa. Đã hết lòng trợ giúp mình tu luyện thành Âm Dương Ma Sư, không ngờ lại còn xuất ra những vật trân quý như vậy. Xem ra chính mình cũng nên trổ ra tài nghệ thật sự, điều chế cho hắn vài ly rượu cực phẩm mới không làm uổng phí sự trợ giúp của hắn.
Chẳng qua, nghe được giọng nói khinh thường từ nãy đến giờ của Hạ Thiên, ngạo khí của Cơ Động cũng bị kích phát lên, âm thanh lạnh lùng nói:
- Hạ Thiên lão sư, một khi thứ này đã là của viện trưởng cho ta, có thật sự lãnh phía hay không tựa hồ cũng không có liên quan gì đến ngài đâu? Còn nữa, ta cũng không có theo như nhà ngươi nói, cái gì mà người nhà đến hối lộ viện trưởng, bản thân ta vốn là một cô nhi. Cho nên vì sao Viện trưởng lại xem trọng ta như vậy, tự ngài có thể đến hỏi ông ta đi. Ngài là lão sư, ta kính trọng ngài, nhưng ngài làm vậy đã đả kích tâm hồn yếu ớt của một đệ tử như ta, đây là tấm gương tốt của một lão sư hay sao?
- Ngươi…
Ánh mắt Hạ Thiên quái dị nhìn Cơ Động đang ngẩng đầu, ưỡn ngực chất vấn lại mình, đột nhiên có cảm giác buồn cười. Hắn trong Ly Hỏa Học Viện từ trước đến giờ đều được đám đệ tử xưng tụng là hung thần ác sát. Ít nhất có hơn một phần ba đệ tử đã từng bị hắn trừng phạt. Cho dù là những đệ tử cấp trên đã ngưng tụ được Âm Dương Miện khi nhìn thấy hắn đều nơm nớp lo sợ. Nhưng hiện tại tên tiểu tử mới hơn mười tuổi một chút này, buổi sáng vừa mới bị mình phạt chạy, bây giờ không ngờ lại có thể ngồi trước mặt mình, bình tĩnh mà chỉ trích mình không đúng. Nhưng quả thật là có chút ý tứ a!