Chương 26: Đại Ca Lâm Mời Anh Uống Trà
"Con gái của đại ca Lâm vốn là muốn kết hôn với cậu cả nhà họ Lý, nhưng lại bị cậu hai Lý gia ngắm bắn, muốn 'gạo nấu thành cơm' trong tình huống người ta không đồng ý, nào biết cô Lâm trời sinh tính tình cương liệt, mạnh mẽ, nên đã chết khi chống lại sự cưỡng bách của cậu hai nhà họ Lý."Đinh Tâm Nguyệt mặc kệ biểu tình phẫn nộ của Lý Mân Vũ hiện giờ, cô từ trên giường xuống dưới, tránh đi Lý Mân Vũ, tự mình nói, "Nếu cậu hai Lý nghĩ giết tôi diệt khẩu là xong, thì xin thưa, mười phần sai, tôi tin là, chỉ cần tôi đã chết, ngày mai, à, không đúng, chỉ trong chốc lát thôi, là đại ca Lâm sẽ đến tìm cậu hai Lý đi uống trà!"Kỷ Hạo Du đứng đối diện với Đinh Tâm Nguyệt, cười một cách si ngốc.Một Đinh Tâm Nguyệt như vậy, anh thích lắm, tràn đầy tự tin.Thấy Kỷ Hạo Du cười với mình, Đinh Tâm Nguyệt cười khẽ với anh một chút, chỉ là biểu tình trên mặt, chứ không dám phát ra âm thanh."Làm sao mà cô biết được?""Việc tôi làm sao mà biết được, cậu hai Lý không cần quan tâm, bây giờ, tôi muốn gặp cha tôi, độ kiên nhẫn của tôi cũng là hữu hạn."Thấy Đinh Hữu Lan đầy người là vết thương, nước mắt của Đinh Tâm Nguyệt không nhịn được chảy xuống, chạy tiến lên, tinh tế xem xét, gọi, "Cha?"Nghe thấy giọng của Đinh Tâm Nguyệt, Đinh Hữu Lan nâng mí mắt lên, trên gương mặt che kín nếp nhăn kia là vẻ vui sướng. Có lẽ, chính ông ta đều chưa từng nghĩ tới, Đinh Tâm Nguyệt còn sẽ đến cứu mình."Tâm Nguyệt?""Cha, không có việc gì, con đón cha về!" Đinh Tâm Nguyệt nâng Đinh Hữu Lan dậy, chuẩn bị rời đi, lại bị Lý Mân Vũ ngăn cản lại."Anh còn muốn làm gì?" Ánh mắt Đinh Tâm Nguyệt lạnh như băng.Nhìn ánh mắt của Đinh Tâm Nguyệt, Lý Mân Vũ đột nhiên cười, "Thú vị, Đinh Tâm Nguyệt, xem ra duyên phận giữa tôi và cô đủ sâu!"Từ lâu đài cổ ra tới, Ngải Mạn Thu đang chờ ở nơi đó, thấy Đinh Tâm Nguyệt và Đinh Hữu Lan ra tới, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, nhưng ngay sau lại chuyển thành vẻ vui sướng, chạy qua đi, giữ chặt tay của Đinh Tâm Nguyệt, "Tâm Nguyệt, cậu không sao chứ? Lý Mân Vũ không làm gì quá đáng với cậu chứ?"Đinh Tâm Nguyệt lắc đầu, "Tớ không sao, trên người cha tớ có rất nhiều vết thương, tớ muốn đưa ông ấy về chữa trị.". Truyện Tiên HiệpTrở lại nhà họ Đinh, Đinh Tâm Nguyệt nâng Đinh Hữu Lan nằm lên giường, lau chùi cho ông một lần, mời bác sĩ, nói chỉ là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi nghỉ ngơi là được rồi.Cô và Ngải Mạn Thu dọn dẹp nhà ở một chút, nhìn qua thì khá hơn nhiều."Mạn Thu, cảm ơn cậu a!""Tâm Nguyệt, hôm nay...... Hai người đi vào xong, đã xảy ra chuyện gì?"Đinh Tâm Nguyệt khẽ cười một tiếng, "Không có gì, đều trôi qua rồi."Tối đến, chờ đến khi Đinh Hữu Lan ngủ rồi, Đinh Tâm Nguyệt mới trở về phòng của mình, Kỷ Hạo Du đã sớm chờ cô ở nơi đó.Mắt thấy cô tiến vào, anh trực tiếp ôm cô vào lòng, cảm thụ hô hấp của cô."Hạo Du, hôm nay, cảm ơn anh!" Đinh Tâm Nguyệt cảm tạ tự đáy lòng. Hôm nay, nếu không phải Kỷ Hạo Du nói cho cô bí mật của Lý Mân Vũ, có lẽ cô không chỉ không cứu được cha, mà ngay cả chính mình, cũng sẽ rơi vào đi.Cằm đặt trên đầu của Đinh Tâm Nguyệt, anh híp mắt, đáp, "Đồ ngốc, bất cứ lúc nào, em đều không cần cảm ơn anh, bảo hộ em là chức trách của anh."Đinh Tâm Nguyệt quay người lại, nhìn Kỷ Hạo Du, trong mắt có chút nghi hoặc, "Làm sao mà anh biết được bí mật của Lý Mân Vũ?"Xem bộ dáng của anh ta, hẳn là không ai biết chuyện này.Kỷ Hạo Du kéo Đinh Tâm Nguyệt qua, để cô ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, "Một lần kia, anh đến thành phố Phù Lan thăm em, trùng hợp nhìn thấy con gái của đại ca Lâm bị người của Lý Mân Vũ mang đi. Anh đã từng may mắn được gặp qua cô ấy một mặt, cho nên cứ thế đi theo sau.""Anh thấy Lý Mân Vũ giở trò với cô Lâm, định đi ra hỗ trợ, nhưng rồi lại bị người của gã ta đánh hôn mê. Chờ đến khi anh tỉnh lại, thì cô Lâm đã......"Kỷ Hạo Du nói, nội tâm có chút tự trách, nếu lúc trước anh có thể cứu cô ấy, thì có lẽ sẽ không có bi kịch như hôm nay."Vậy anh có biết là ai đánh ngất mình không?"Kỷ Hạo Du lắc đầu, thế nhưng trong ánh mắt anh cũng dần hiện ra vẻ nghi hoặc, "Sau khi tỉnh lại thì anh đã ở nhà rồi, anh từng hỏi quản gia trong nhà, quản gia cũng không nói rõ ra được là có việc gì. Anh nghĩ là chuyện này, hẳn là có người cố ý giấu giếm."Editor: Nguyệt Trường Ly