Chương 14: Phong bì
Sau lễ cưới cả người cô đau nhức, tối đó cô và hắn ngủ lại luôn ở khách sạn. Phòng cô và hắn ở đã được trang trí theo phong cách Châu Âu mang đến không gian tinh tế, thanh lịch.
" Chồng ơi, chồng " cô thấy hắn đang ngồi làm việc nên muốn chọc một chút
" Cô có bình thường không vậy"
" À, tôi bình thường mà, sếp đang làm gì vậy" nói rồi cô hơi ngó sang nhìn
" Chút công việc thôi"
" Sếp chăm chỉ thật đó, đêm tân hôn mà vẫn làm việc"
" không làm việc chả lẽ làm cô "
Cô nhìn hắn, hắn nhìn lại cô. Hai người nhìn nhau cười một cách ngại ngùng.
Một lúc sau
" Mà sếp này, anh đoán xem chúng ta được bao nhiêu tiền mừng"
"Phải đếm mới biết được chứ sao cô lại hỏi tôi"
" Đúng vậy, phải đếm mới biết được nên là "
" Nên là " hắn đưa mắt lên nhìn cô với vẻ nghi hoặc
" Anh có thể gọi cho nhân viên khách sạn mang tiền mừng lên được không, tôi muốn tự tay đếm"
".. "
Một lát sau bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên
" Anh Lăng, chị Lăng chúng tôi mang đồ tới rồi ạ "
Cô nghe thấy thì định chạy ra, bỗng nhiên hắn cản lại
" Để tôi lấy cho, hộp to như vậy liệu cô có bê được không "
" Vâng "
Cuối cùng vẫn là bốn nhân viên nam bê vào, hắn đứng một bên nhìn.
" Hộp hơi nặng một chút" chờ mấy nhân viên đi mặt hắn không cảm xúc nói với cô.
Cô đang mải lấy phong bì từ bên trong ra nên không để ý lắm. Hắn nhìn cô một lúc rồi quay lại làm tiếp công việc của mình.
Xé được hơn nửa phong bì mà hai tay cô đã mỏi nhừ, vỏ phong bì cũng vương vãi khắp phòng.
" Cuối cùng cũng thấy" cô thầm nghĩ. Đây là phong bì mà người kia đã để vào.
" Chỉ có một tuần, hành động đi " trong phong bì có một tờ giấy, đây là dòng chữ trên tờ giấy kèm theo đó còn có một địa chỉ.
...
" Cô xé kiểu gì mà vứt lung tung hết lên vậy"
" Lát tôi sẽ dọn mà " cô nhanh tay xé hết số phong bì còn lại. Còn tờ giấy kia cũng bị cô lén tiêu hủy, không còn lại dấu vết.
Cuối cùng hắn vẫn dọn cùng cô. Sau đó hai người đi ngủ. Lúc đầu hai người mỗi người một góc nhưng không hiểu sao khi thức dậy cả người cô dính lên người hắn.
Cô nhìn hắn vẫn nằm nghiêm chỉnh còn chính mình thì lại như con khỉ bấu lên người hắn vậy. Cô bèn thức dậy rồi đi vệ sinh cá nhân, một lúc sau hắn cũng thức dậy. Hai người chuẩn bị thu dọn một chút sau đó đi ăn sáng
" Chồng ơi anh có muốn ăn thêm món gì không để em gọi" cô vừa gọi món xong thì lại muốn chọc hắn một chút. Chị nhân viên nghe vậy thì quay sang nhìn hắn.
" Ừm, không cần nữa đâu"hắn hơi mất tự nhiên đáp lại ánh mắt của chị nhân viên sau đó quay qua liếc cô.
" Từ nay không được gọi như vậy" Hắn vừa ăn vừa nói nhỏ với cô
" Sếp, anh thấy ngại ngùng sao, dù gì mình cũng là vợ chồng rồi mà"cô cũng nói nhỏ đáp lại
" Nói tóm lại là không được gọi như vậy trước mặt người ngoài"
" Vậy trước người trong nhà thì được gọi hả "
" Cô, tùy cô đấy "
Ăn xong hai người đi lấy xe rồi trở về nhà. Đây là một ngôi nhà nằm trên một bãi đất lớn cách biệt với đường phố, xung quanh cũng có mấy ngôi nhà. Ở đây không cách xa công ty mấy, nếu đi ô tô cũng chỉ mất 15 phút. Ngôi nhà này là quà cưới mà ông tặng cho cô và hắn, đồ của cô không có nhiều nên lúc dọn vào không khó khăn mấy. Còn hắn thì không phải nói, đồ hắn xếp đầy hai xe ô tô cũng không chứa hết, nào là quần áo đồng hồ, giày dép. Nhân viên chuyển đồ phải làm mất ba ngày mới xong.
" Đấy là yêu bản thân " hắn nói. Cô thật sự không nói lại hắn.
Cô và hắn đương nhiên không có ngủ chung, hai người mỗi người một phòng, phòng cô đơn giản bảo nhiêu thì phòng hắn lồng lộn bấy nhiêu.
Chuyển nhà xong thì hai người tiếp tục quay trở lại công việc. Hôm nay cô vẫn đi làm nhưng thay vì ngồi trên xe buýt thì cô ngồi trong xe của hắn.
" Tôi lên làm việc đây, tạm biệt" nói rồi cô mở cửa xe bước xuống rồi đi lên phòng làm việc
Lúc đi cô đi vào thang máy mọi người ai cũng vui vẻ chào cô.
" Đặc ân của Lăng Phu nhân có khác" cô nghĩ
Tại phòng làm việc
" Nè, trưởng bộ phận đi làm chưa vậy " cô hỏi cô nhân viên bên cạnh.
" Còn phải nói sao, từ sau lễ cưới của cô và Lăng Tổng là ông ấy mất hút luôn, đến sợi tóc cũng không thấy "
" Nghiêm trọng vậy sao"
" Đúng vậy, mà tôi nói cô nghe. Hôm mà trưởng bộ phận gọi cô vào phòng, cô biết mọi người đồn gì về cô không "
" Nói về tôi và Lăng Tổng sao "
" Đúng là nói như vậy nhưng mọi người nói cô là được Lăng Tổng bao nuôi đó "
" Thật hả "
" Nhưng thật không ngờ cuối cùng hai người lại lấy nhau " cô nghe cô nhân viên nói vậy thì cười.
" Mà tôi nghĩ chắc là Trưởng bộ phận đau lòng lắm, nghe đâu là thích Lăng Tổng gần chục năm rồi"
" Nè nè không làm việc đi mà thì thầm với nhau cái gì đó" hai người nghe vậy thì quay ra nhìn về phía cửa, cả phòng cũng quay lại nhìn.
" Chồng ơi, chồng " cô thấy hắn đang ngồi làm việc nên muốn chọc một chút
" Cô có bình thường không vậy"
" À, tôi bình thường mà, sếp đang làm gì vậy" nói rồi cô hơi ngó sang nhìn
" Chút công việc thôi"
" Sếp chăm chỉ thật đó, đêm tân hôn mà vẫn làm việc"
" không làm việc chả lẽ làm cô "
Cô nhìn hắn, hắn nhìn lại cô. Hai người nhìn nhau cười một cách ngại ngùng.
Một lúc sau
" Mà sếp này, anh đoán xem chúng ta được bao nhiêu tiền mừng"
"Phải đếm mới biết được chứ sao cô lại hỏi tôi"
" Đúng vậy, phải đếm mới biết được nên là "
" Nên là " hắn đưa mắt lên nhìn cô với vẻ nghi hoặc
" Anh có thể gọi cho nhân viên khách sạn mang tiền mừng lên được không, tôi muốn tự tay đếm"
".. "
Một lát sau bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên
" Anh Lăng, chị Lăng chúng tôi mang đồ tới rồi ạ "
Cô nghe thấy thì định chạy ra, bỗng nhiên hắn cản lại
" Để tôi lấy cho, hộp to như vậy liệu cô có bê được không "
" Vâng "
Cuối cùng vẫn là bốn nhân viên nam bê vào, hắn đứng một bên nhìn.
" Hộp hơi nặng một chút" chờ mấy nhân viên đi mặt hắn không cảm xúc nói với cô.
Cô đang mải lấy phong bì từ bên trong ra nên không để ý lắm. Hắn nhìn cô một lúc rồi quay lại làm tiếp công việc của mình.
Xé được hơn nửa phong bì mà hai tay cô đã mỏi nhừ, vỏ phong bì cũng vương vãi khắp phòng.
" Cuối cùng cũng thấy" cô thầm nghĩ. Đây là phong bì mà người kia đã để vào.
" Chỉ có một tuần, hành động đi " trong phong bì có một tờ giấy, đây là dòng chữ trên tờ giấy kèm theo đó còn có một địa chỉ.
...
" Cô xé kiểu gì mà vứt lung tung hết lên vậy"
" Lát tôi sẽ dọn mà " cô nhanh tay xé hết số phong bì còn lại. Còn tờ giấy kia cũng bị cô lén tiêu hủy, không còn lại dấu vết.
Cuối cùng hắn vẫn dọn cùng cô. Sau đó hai người đi ngủ. Lúc đầu hai người mỗi người một góc nhưng không hiểu sao khi thức dậy cả người cô dính lên người hắn.
Cô nhìn hắn vẫn nằm nghiêm chỉnh còn chính mình thì lại như con khỉ bấu lên người hắn vậy. Cô bèn thức dậy rồi đi vệ sinh cá nhân, một lúc sau hắn cũng thức dậy. Hai người chuẩn bị thu dọn một chút sau đó đi ăn sáng
" Chồng ơi anh có muốn ăn thêm món gì không để em gọi" cô vừa gọi món xong thì lại muốn chọc hắn một chút. Chị nhân viên nghe vậy thì quay sang nhìn hắn.
" Ừm, không cần nữa đâu"hắn hơi mất tự nhiên đáp lại ánh mắt của chị nhân viên sau đó quay qua liếc cô.
" Từ nay không được gọi như vậy" Hắn vừa ăn vừa nói nhỏ với cô
" Sếp, anh thấy ngại ngùng sao, dù gì mình cũng là vợ chồng rồi mà"cô cũng nói nhỏ đáp lại
" Nói tóm lại là không được gọi như vậy trước mặt người ngoài"
" Vậy trước người trong nhà thì được gọi hả "
" Cô, tùy cô đấy "
Ăn xong hai người đi lấy xe rồi trở về nhà. Đây là một ngôi nhà nằm trên một bãi đất lớn cách biệt với đường phố, xung quanh cũng có mấy ngôi nhà. Ở đây không cách xa công ty mấy, nếu đi ô tô cũng chỉ mất 15 phút. Ngôi nhà này là quà cưới mà ông tặng cho cô và hắn, đồ của cô không có nhiều nên lúc dọn vào không khó khăn mấy. Còn hắn thì không phải nói, đồ hắn xếp đầy hai xe ô tô cũng không chứa hết, nào là quần áo đồng hồ, giày dép. Nhân viên chuyển đồ phải làm mất ba ngày mới xong.
" Đấy là yêu bản thân " hắn nói. Cô thật sự không nói lại hắn.
Cô và hắn đương nhiên không có ngủ chung, hai người mỗi người một phòng, phòng cô đơn giản bảo nhiêu thì phòng hắn lồng lộn bấy nhiêu.
Chuyển nhà xong thì hai người tiếp tục quay trở lại công việc. Hôm nay cô vẫn đi làm nhưng thay vì ngồi trên xe buýt thì cô ngồi trong xe của hắn.
" Tôi lên làm việc đây, tạm biệt" nói rồi cô mở cửa xe bước xuống rồi đi lên phòng làm việc
Lúc đi cô đi vào thang máy mọi người ai cũng vui vẻ chào cô.
" Đặc ân của Lăng Phu nhân có khác" cô nghĩ
Tại phòng làm việc
" Nè, trưởng bộ phận đi làm chưa vậy " cô hỏi cô nhân viên bên cạnh.
" Còn phải nói sao, từ sau lễ cưới của cô và Lăng Tổng là ông ấy mất hút luôn, đến sợi tóc cũng không thấy "
" Nghiêm trọng vậy sao"
" Đúng vậy, mà tôi nói cô nghe. Hôm mà trưởng bộ phận gọi cô vào phòng, cô biết mọi người đồn gì về cô không "
" Nói về tôi và Lăng Tổng sao "
" Đúng là nói như vậy nhưng mọi người nói cô là được Lăng Tổng bao nuôi đó "
" Thật hả "
" Nhưng thật không ngờ cuối cùng hai người lại lấy nhau " cô nghe cô nhân viên nói vậy thì cười.
" Mà tôi nghĩ chắc là Trưởng bộ phận đau lòng lắm, nghe đâu là thích Lăng Tổng gần chục năm rồi"
" Nè nè không làm việc đi mà thì thầm với nhau cái gì đó" hai người nghe vậy thì quay ra nhìn về phía cửa, cả phòng cũng quay lại nhìn.