Chương : 1
Một buổi sáng tinh mơ, mặt trời lấp ló sau những bụi cây phía đông. Những tia nắng vàng nhẹ nhàng xuyên qua các kẽ lá, khẽ đánh thức vạn vận khỏi giấc ngủ say. Cây lá rì rào thức dậy chào bình minh. Những giọt sương long lanh phản chiếu ánh mặt trời, như hạt ngọc sánh lấp lánh. Những giò phong lan sau một đêm tắm sương như tươi tắn hơn, căng tràn nhựa sống. Trong vườn, những cành cây khẽ đu đưa nhẹ nhàng, như lời chào buổi sớm. Mấy chú chim chuyền cành, hót véo von khúc ca bình minh. Những giai điệu rộn rang, réo rắt ấy như truyền cho con người nguồn cảm hứng khởi dồi dào của ngày mới. Dưới sân, chú chó nhỏ chạy quanh, nô đùa một mình. Thỉnh thoảng, vang động tiếng rao của những người bán hàng rong. Tiếng rao của họ vang động khắp không gian. Những tiếng rao này là đặc trưng riêng chỉ có ở buổi sớm nơi thành thị. Trên vỉa hè, các ông, các bà, các cô chú mặc quần áo thể thao đang đi bộ tập thể dục trông thật khỏe khoắn. Những ngọn gió nhảy nhót trên ban công rồi lùa vào cửa sổ, tấm màn xanh nhẹ phất phơ trong gió mở ra hình ảnh đẹp trong căn phòng nhỏ. Trên chiếc giường trắng tinh, một cô gái khá xinh xắn với khuôn mặt trái xoan, mái tóc dài xõa ngang vai trong chiếc áo ngủ kitty dễ thương đang say giấc ngủ bình yên. Có lẽ có một giấc mơ đẹp nên trên môi nở nụ cười thật đẹp và khuôn mặt sáng lên niềm vui. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên đã cắt ngang hình ảnh yên bình: " Love in your eyes...Sitting silent by my side...Going on Holding hand...Walking through the nights..."
Cô gái trên giường cũng nhập nhèm tỉnh dậy, đưa tay lên tủ đầu giương mò lấy điện thoại đưa lên tai trả lời với giọng nói còn ngái ngủ:
- Alo. Tôi là Quỳnh.
- Con bé kia. Mấy giờ rồi sao không đón chị hả? - Tiếng nói quát lên bực bội bên đầu dây vang lên lập tức làm Quỳnh tỉnh giấc, vội vàng nhìn đồng hồ và đáp:
- Ak trễ rồi sao. Chị đợi em chút. Em đến liền.
Vừa nói vừa vội vã đứng dậy chọn quần áo và chạy nhanh vào phòng tắm.
Ở phòng bếp, mẹ Quỳnh vừa nấu xong bữa sáng thì Quỳnh chạy vội ra. Thấy vậy, bà lên tiếng bảo:
- Quỳnh ăn sáng nè con.
- Mẹ ăn đi mẹ. Sáng nay chị Hạnh về con phải đi đón chị ấy. Trễ rồi mẹ. - Quỳnh vừa đeo bông tai vừa đáp lại.
Nghe vậy, mẹ Quỳnh vui vẻ nói:
- Đúng rồi ha. Sáng nay con bé Hạnh về. Con mau đi đón nó đi. Mai bảo nó ghé nhà mình ăn cơm nha.
Quỳnh cầm túi xách nhanh chóng đi ra cửa nhưng cũng không quên trả lời:
- Dạ mẹ.
- Con đi cẩn thận đó - mẹ Quỳnh nói với theo.
Tại sân bay, trong phòng chờ, người đến người đi vội vã, tiếng trò chuyện rôm rả. Quỳnh bước vào đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, khi thấy gì đó thì khuôn mặt trở nên vui vẻ, miệng nở nụ cười rực rỡ chạy vào tới chỗ một cô gái xinh đẹp, ôm chầm lấy:
- Chị. Chị về rồi. Em nhớ chị lắm - Quỳnh hạnh phúc nghẹn ngào nói.
Cô gái được ôm cũng ôm chầm lấy Quỳnh, ôn tồn đáp lại:
- Chị cũng nhớ em lắm, em gái của chị.
- Chị...Chị... - Nước mắt hạnh phúc rơi trên má Quỳnh, luôn miệng gọi chị.
- Chị ở đây - Cô gái đó cũng kiên nhẫn an ủi đáp lại từng tiếng gọi của Quỳnh.
Không khí trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh đến kì lạ. Mọi người đều cảm động và vui vẻ cho sự đoàn tụ của hai cô gái với nước mắt tràn mi.
Khi cảm xúc của hai cô gái bình tĩnh hơn, một giọng nói trầm ấm vang lên:
- Hạnh. Đừng khóc nữa. Cũng nên giới thiệu cho anh đây là ai đi chứ.
Nghe tiếng nói, hai cô gái như tỉnh dậy trong cảm xúc của mình, mới từ từ buông vòng ôm của mình nhưng vẫn nắm chặt tay nhau. Lúc này, Quỳnh mới để ý tới chàng trai nãy giờ vẫn đứng bên cạnh chị mình. Tuy không cao lớn, vạm vỡ nhưng đậm chất thư sinh, lịch sự. Khuôn mặt đẹp trai với đôi mắt sâu thăm thẳm ẩn chứa nhiều suy tư đang nở một nụ cười thân thiện với cô. Anh lần nữa lên tiếng nói với Quỳnh:
- Chào em. Anh là bạn của Hạnh. Anh tên Hào - Giọng nói trầm ấm thấm sâu vào lòng Quỳnh đọng lại chút gì trong lòng Quỳnh mà cô chẳng hề hay biết.
Đó là lần đầu tiên Quỳnh gặp Hào.
Cô gái trên giường cũng nhập nhèm tỉnh dậy, đưa tay lên tủ đầu giương mò lấy điện thoại đưa lên tai trả lời với giọng nói còn ngái ngủ:
- Alo. Tôi là Quỳnh.
- Con bé kia. Mấy giờ rồi sao không đón chị hả? - Tiếng nói quát lên bực bội bên đầu dây vang lên lập tức làm Quỳnh tỉnh giấc, vội vàng nhìn đồng hồ và đáp:
- Ak trễ rồi sao. Chị đợi em chút. Em đến liền.
Vừa nói vừa vội vã đứng dậy chọn quần áo và chạy nhanh vào phòng tắm.
Ở phòng bếp, mẹ Quỳnh vừa nấu xong bữa sáng thì Quỳnh chạy vội ra. Thấy vậy, bà lên tiếng bảo:
- Quỳnh ăn sáng nè con.
- Mẹ ăn đi mẹ. Sáng nay chị Hạnh về con phải đi đón chị ấy. Trễ rồi mẹ. - Quỳnh vừa đeo bông tai vừa đáp lại.
Nghe vậy, mẹ Quỳnh vui vẻ nói:
- Đúng rồi ha. Sáng nay con bé Hạnh về. Con mau đi đón nó đi. Mai bảo nó ghé nhà mình ăn cơm nha.
Quỳnh cầm túi xách nhanh chóng đi ra cửa nhưng cũng không quên trả lời:
- Dạ mẹ.
- Con đi cẩn thận đó - mẹ Quỳnh nói với theo.
Tại sân bay, trong phòng chờ, người đến người đi vội vã, tiếng trò chuyện rôm rả. Quỳnh bước vào đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, khi thấy gì đó thì khuôn mặt trở nên vui vẻ, miệng nở nụ cười rực rỡ chạy vào tới chỗ một cô gái xinh đẹp, ôm chầm lấy:
- Chị. Chị về rồi. Em nhớ chị lắm - Quỳnh hạnh phúc nghẹn ngào nói.
Cô gái được ôm cũng ôm chầm lấy Quỳnh, ôn tồn đáp lại:
- Chị cũng nhớ em lắm, em gái của chị.
- Chị...Chị... - Nước mắt hạnh phúc rơi trên má Quỳnh, luôn miệng gọi chị.
- Chị ở đây - Cô gái đó cũng kiên nhẫn an ủi đáp lại từng tiếng gọi của Quỳnh.
Không khí trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh đến kì lạ. Mọi người đều cảm động và vui vẻ cho sự đoàn tụ của hai cô gái với nước mắt tràn mi.
Khi cảm xúc của hai cô gái bình tĩnh hơn, một giọng nói trầm ấm vang lên:
- Hạnh. Đừng khóc nữa. Cũng nên giới thiệu cho anh đây là ai đi chứ.
Nghe tiếng nói, hai cô gái như tỉnh dậy trong cảm xúc của mình, mới từ từ buông vòng ôm của mình nhưng vẫn nắm chặt tay nhau. Lúc này, Quỳnh mới để ý tới chàng trai nãy giờ vẫn đứng bên cạnh chị mình. Tuy không cao lớn, vạm vỡ nhưng đậm chất thư sinh, lịch sự. Khuôn mặt đẹp trai với đôi mắt sâu thăm thẳm ẩn chứa nhiều suy tư đang nở một nụ cười thân thiện với cô. Anh lần nữa lên tiếng nói với Quỳnh:
- Chào em. Anh là bạn của Hạnh. Anh tên Hào - Giọng nói trầm ấm thấm sâu vào lòng Quỳnh đọng lại chút gì trong lòng Quỳnh mà cô chẳng hề hay biết.
Đó là lần đầu tiên Quỳnh gặp Hào.