Chương : 12
Chúng tôi rời khỏi mặt nước và du hành nhanh chóng, phía trên đầu của bề mặt hành tinh Ophir. Chỉ trong vài phút, chúng tôi đã đến gần một số tòa nhà. Chúng tôi bay lượn trên không, những gì tôi thấy hầu như làm tôi muốn ngất đi: nhiều con người đang bay!
Một số bay theo chiều dọc, số khác bay theo chiều ngang, họ đang lơ lửng trên không với hai tay dang rộng ra. Tất cả họ nhắm mắt và khuôn mặt tỏa ra vẻ đáng yêu, hỷ lạc và tập trung. Họ bay lượn theo một vòng tròn rộng mênh mông như chim đại bàng vậy!.
Ami bật nút đồng hồ điện từ và tập trung vào một trong số họ.
« Chúng ta hãy xem trình độ tiến hóa của họ bao nhiêu nhé! »
Một người đàn ông nhìn trong suốt như pha lê. Ánh sáng từ lồng ngực ông ta là một cảnh tượng diệu kỳ, ánh sáng kéo dài vượt qua giới hạn thân thể anh ta và tạo thành một hình cầu ánh sáng bao quanh và kéo dài rất xa thân thể của anh ta.
« Họ đang thể nghiệm năng lực tối cao của vũ trụ, năng lực của tình thương» Ami giải thích cho tôi.
« Làm sao họ bay được như thế? » Tôi hỏi với vẻ thật mê ly.
« Tình thương đã thăng hoa họ… »
« Ô »
« Nó giống như chúng ta đã bay ở bãi biển vậy. Nhưng họ là quán quân trong lãnh vực này… »
« Chắc họ phải có chỉ số tình thương thật phi thường. »
« Những người này có chỉ số 1000 đơn vị, nhưng khi họ tập trung họ có thể đạt đến 2000 đơn vị. Đây là những bài học tâm linh mà họ đang thực tập. Khi họ hoàn thành xong bài thực tập, họ trở về trình độ bình thường (1000). »
« Chắc đây là thế giới tiên tiến nhất trong toàn cõi vũ trụ. » tôi la lên.
Ami cười tôi. « Cậu sai rồi!. Nền văn minh kiểu này thật phổ biến và bình thường. Có những hành tinh mà người dân cư ngụ nơi đó có chỉ số tình thương 1500 đơn vị. Và vẫn còn những nơi khác người ta có chỉ số 2000, 3000, 4000,v..v…Nhưng hiện giờ tôi và cậu không thể đi đến các thế giới khác có trình độ tiến hóa cao hơn. Các chúng sinh cư ngụ trên các thế giới đó có chỉ số tình thương trên 10,000 đơn vị, họ là chúng sinh mặt trời. Họ là tình thương vô cùng tinh khiết… »
« Chúng sinh mặt trời hả? »
“Dĩ nhiên. Cư dân của mặt trời…”
“Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra điều đó…”
“Rất là tự nhiên. Không ai có thể nhìn thấy cao hơn bậc thang phía trên nơi anh ta đang đứng.”
“Và họ không bị cháy sao?”
Ami cười. “Không, họ không có bị cháy. Thân thể của họ là cấu hình bởi năng lượng phát sáng, không phải là thể chất. Chúng ta hãy đi xem nhóm người đằng kia.”
Từ đằng xa, có khoảng 50 người đang ngồi thành một vòng tròn trên đồng cỏ. Thoạt nhìn, họ trông thật sáng, giống như những người đang bay. Ngồi xếp bằng, lưng thẳng, họ đang thiền hay cầu nguyện gì đó.
“Họ đang làm gì thế?”
“Họ đang gửi gì đó giống như thông điệp thần giao cách cảm đến cho các thế giới kém tiến hóa trong dãy ngân hà. Nhưng có những thông điệp không chỉ dùng đầu óc để có thể nhận được. Bạn cũng phải dùng đến trung tâm hiểu biết trong tâm.”
“Cậu đã kể cho tôi điều đó rồi. Thông điệp đó nói gì vậy?”
“Hãy cố gắng tập trung nơi tâm. Hãy thư vãn đầu óc và có lẻ cậu sẽ nhận được. Chúng ta đang rất gần với nguồn phát sáng…Không, không giống như vậy. Thư vãn cơ thể cậu, nhắm mắt lại và ở trạng thái tập trung.”
Tôi đã làm theo hướng dẫn của Ami. Lúc đầu, tôi chẳng cảm thấy gì cả, trừ cái cảm xúc đặc biệt mà tôi cảm giác được khi tôi đến nơi đây. Nhưng sau đó, một số cảm tính, ý kiến xâm lấn trong tôi.
“Những gì không đứng vững được bởi Tình Thương.
Sẽ bị hủy diệt
Bị quên lãng theo thời gian
Bị không thừa nhận…”
Một sự sáng tỏ bên trong đến với tôi. Sau đó, trí óc tôi gửi ra thông điệp cho những cảm tính đó. Cái gì đó rất lạ kỳ và tuyệt diệu.
“Và tất cả những gì mà sống trong tình thương là bền vững
Tình hữu nghị hay tình vợ chồng
Tình gia đình hay trong đoàn thể
Chính phủ hay quốc gia
Linh hồn cá nhân hay nhân loại
Phải thịnh vượng và đơm hoa kết trái
Và sẽ không biết đến sự hủy hoại…
Tôi có thể hầu như thấy được “chúng sinh” người mà nói ra điều đó. Theo tôi dường như đó không phải là những người đó đang nói chuyện với tôi; theo tôi, đó là Thượng Đế đang nói chuyện với tôi.
“Đó là hiệp ước của tôi
Đó là lời hứa và Luật của tôi.”
“Cậu bắt được thông tin không, Jim?” Ami hỏi tôi.
Tôi mở mắt ra. Ô, vâng…tất cả thông tin đó có nghĩa là gì vậy?”
“Những thông điệp đó đến từ Người tâm phúc, từ Thượng Đế. Những người bạn mà cậu thấy ở đây nhận các thông điệp đó và truyền lại cho các thế giới kém tiến hóa, giống như thế giới của cậu vậy. Nơi đó, những người khác thâu nhận chúng. Những thông điệp đó có thể được dùng để tạo ra một thế giới mới.”
“Một thế giới mới…làm tôi nhớ lại những gì xảy ra trên trái đất, tôi không nghĩ là dễ dàng để đạt điều đó nhanh chóng đâu!, Ami”
“Cậu nói đúng, nhưng đừng cho nó là khó khăn, Jim ạ! Thời gian đang thay đổi rất nhanh. Các điều kiện đang phát sinh để tạo ra một bước tiến hóa nhảy vọt trên hành tinh của cậu.”
“Cậu đang nói về gì vậy, Ami? tôi hỏi với sự chú tâm.
“Tôi đang nói về một điều mà có thể chấm dứt hàng ngàn năm đau khổ và dã man, về điều mà có thể làm cho thế giới của cậu bước vào thời đại mới nơi tình thương ngự trị một cách rõ ràng…”
“Vậy có sự diệu kỳ gì đó thật khẳng định phải không, Ami?”
“Đúng rồi, bởi vì hành tinh của cậu đang bắt đầu nhận một năng lực địa chất và vũ trụ rất là vi tế, chấn động lực ngày càng nâng lên nhiều hơn, năng lượng phát sáng đó mang lại nhiều lợi ích cho sự phát triển của tình thương trong mọi vạn vật chúng sinh. Điều này đã bắt đầu cách nay một thời gian rồi và tạo sự thay đổi lớn lao cho hàng triệu người. Còn thêm một chút nữa và láng giềng các cậu sẽ phải chuẩn bị để tạo một bước nhảy vọt tiến hóa và có thể sống như người nơi đây trên hành tinh Ophir. Nhưng hiện giờ thì không thể.”
“Tại sao không thể vậy, Ami?”
“Vì tôi đã nói với cậu rồi, hành tinh của cậu vận còn tiếp tục bị dẫn dắt theo những quan niệm lỗi thời mà chúng thì không phù hợp với thời đại mới. Điều này khiến cho con người đau khổ. Nó giống như mình mang giày quá chật vậy. Nhưng con người vốn sinh ra là để hạnh phúc, Jim ạ. Họ sinh ra không phải để lãnh nhận đau khổ. Cho nên theo bản năng hay ý thức họ phải đi tìm một thế giới tốt đẹp hơn. Cậu có để ý, gần đây trên trái đất mọi người đang nói về tình thương.”
“Đúng rồi, Ami. Đó là sự thật. Nói về tình thương rất nhiều thậm chí không thực hành gì nhiều… »
« Nhưng mỗi ngày càng nhiều người cố gắng thăng hoa trình độ của mình và sống nhiều tình thương hơn. Thế giới của cậu đang thay đổi nhanh chóng, sự thay đổi vẫn đang tiếp tục mỗi ngày. Vì thế, giống như một con khủng long to lớn vậy, nó không chịu nổi chấn động lực nâng cao và biến mất, những con quỷ dữ bên trong một số người sẽ bị đối nghịch lại với sự ngự trị của tình thương, chúng sẽ nhanh chóng biến mất khỏi tâm con người. »
« Thật vậy sao? nhanh chóng hả? »
« Hãy có niềm tin và hy vọng, Jim ạ. Gần đây, vũ trụ đang chung sức thích sống theo tình thương »
Với một tốc độ nhanh cực kỳ, chúng tôi rời khỏi nơi đó, nơi mà được thấm nhuần bởi tình thương tâm linh tuyệt diệu như thế.
« Chúng ta đã ở trên con tàu vũ trụ này bao nhiêu tiếng rồi, Ami? »
« Khoảng 6 tiếng. »
« Thật lạ làm sao! Tôi cảm thấy mình đã ở đây lâu hơn nhiều đó chứ. Dường như là một thời gian thật dài từ lúc tôi bước lên còn tàu vũ trụ trên bãi biển. »
« Tôi đã nói với cậu rồi thời gian được kéeeeeeo…dài…Chúng ta hãy đi xem phim nhé. Cậu hãy nhìn bên dưới kìa. »
Chúng tôi đã đến một vùng về đêm của hành tinh Ophir, nhưng mọi thứ được chiếu sáng rõ ràng bằng nguồn ánh sáng nhân tạo trên khắp đồng cỏ và các tòa nhà.
Tôi đã quan sát thứ gì đó giống như rạp hát ngoài trời với nhiều khán giả. Màn hình giống như một cái dĩa pha lê trong suốt. Chúng ta có thể xem trình diễn với các hình ảnh màu, hình thể và hình dáng theo nhịp của âm nhạc êm dịu.
Trước màn hình có một cái ghế đặc biệt, những người khác đứng bên ngoài những chỗ còn lại. Có một người phụ nữ ngồi gần đó, với cái gì đội trên đầu giống nón bảo hộ vậy. Cô ấy nhắm mắt lại, tập trung rất sâu.
« Tất cả đó là gì vậy, Ami? »
« Bất cứ gì cô ta tưởng tượng ra sẽ hiện lên màn hình… ‘Rạp chiếu phim’ đó không cần máy quay phim hay máy chiếu. »
« Nhưng nó thật là tuyệt diệu làm sao! » Tôi la lên.
« Kỹ thuật, » Ami nói « một kỹ thuật đơn giản »
Người phụ nữ chấm dứt màn trình bày của mình và một người đàn ông khác đứng vào vị trí của cô ấy trong khi khán giả vỗ tay. Một điệu nhạc khác bắt đầu được trình diễn. Trên màn hình một số chú chim điển hình bay theo nhịp điệu của nhạc trên những hòn đá quý khổng lồ và trong suốt như pha lê. Màn trình diễn thật tuyệt làm sao! giống như phim hoạt hình vậy.
Chúng tôi âm thầm thưởng thức những màn trình diễn diệu kỳ một lúc khá lâu.
Màn tiếp theo là một cậu bé trình diễn câu chuyện tình yêu giữa anh ta và một cô gái từ một thế giới khác. Điều đó xảy ra ở các hành tinh xa lạ khác nhau. Những hình ảnh không chính xác bằng các màn trình diễn trước, đôi lúc mờ và biến mất hoàn toàn. Tôi hỏi nguyên nhân xảy ra vậy.
« Cậu ấy là một đứa trẻ. Chưa có năng lực tập trung của người lớn, nhưng ở độ tuổi cậu ấy, làm như vậy là giỏi lắm rồi! »
« m nhạc họ cũng tưởng tượng được sao? »
« Không phải tưởng tượng được hình ảnh và âm nhạc cùng lúc, không thể trên thế giới này. Nhưng có những thế giới khác người ta có thể đạt các thành tựu đó. Tuy nhiên, nơi đây trên phòng hòa nhạc của Ophir nơi các nghệ thuật gia đơn giản chỉ tưởng tượng ra các hình ảnh âm nhạc và khán giả thì lắng nghe…Cậu có muốn đi thăm viếng công viên giải trí không? »
« Dĩ nhiên rồi! »
Chúng tôi đến một thế giới kỳ lạ với nhiều hình thức giải trí: tàu lượn khổng lồ, nơi người ta có thể bay lên và lượn vòng trong không trung, vừa bay vừa cười tít con mắt ; các mô phỏng của những nơi thần tiên và các sinh vật kỳ quái.
« Người nào càng tiến hóa nhiều hơn, người đó càng giống như đứa trẻ, » Ami giải thích cho tôi. « Ở những thế giới này, chúng ta càng có nhiều nơi giống như vầy. Một linh hồn tiến bộ là linh hồn của một đứa trẻ. Chúng ta cần chơi, tưởng tượng, sáng tạo…Bởi vì chúng ta có khuynh hướng cố gắng noi gương Thượng Đế.
« Thượng Đế cũng chơi đùa nữa hả, Ami? »
« Thượng Đế chơi đùa là nhiều nhất, Jim ạ. Trong một chuyến du lịch khác, tôi sẽ cho cậu thấy có bao nhiêu ngân hà di chuyển trong vũ trụ. Đó là một màn nhảy tuyệt đẹp…Không có trò chơi, tưởng tượng hay sáng tạo nào vĩ đại hơn vũ trụ, mà Đấng sáng tạo ra vũ trụ là Tình Thương… »
« Chúng ta đang nói về Thượng Đế, Ami ạ, không phải tình thương. »
« Tình Thương là Thượng Đế…theo ngôn ngữ của chúng tôi, chúng tôi có một từ đơn giản đề cập đến Đấng Sáng Tạo, Đấng Thiêng Liêng, Thượng Đế. Từ đó là « Tình Thương »…và chúng tôi viết bằng chữ hoa. Người trái đất một ngày nào đó cũng sẽ làm giống vậy. »
« Tôi ngày càng nhận thức ra rằng Tình Thương là quan trọng như thế nào. »
« Và cậu cũng không biết nhiều lắm…Chúng ta hãy đi nào! ». Chúng ta chấm dứt chuyến viếng thăm Ophir, thế giới này sống như người trái đất có thể bắt đầu sống như thế vào ngày mai nếu các bạn có ý định muốn trưởng thành như loài người, như nhân loại đúng nghĩa. Chúng tôi sẽ dạy các cậu phần còn lại. »
« Bây giờ chúng ta đi đâu vậy? »
« Đến một thế giới mà cả cậu và tôi đều chưa đạt tới. Chúng ta chỉ có thể đi thăm viếng sơ bộ với ý niệm cao thượng, giống như nơi đây vậy. Không ai nơi đó có ít hơn 2000 đơn vị tình thương. Chúng ta sẽ mất vài phút để định vị đến nơi đó. Tôi sẽ tận dụng thời gian đó để kể cho cậu thêm một số điều. »
Ami điều chỉnh bộ điều khiển. Tàu vũ trụ rung động nhẹ nhàng. Các ngôi sao xuất hiện và kéo dài phía bên kia cửa sổ xuất hiện màn sương mù trắng chỉ cho chúng tôi biết rằng chúng tôi đang hướng tới một thế giới rất xa.
Một số bay theo chiều dọc, số khác bay theo chiều ngang, họ đang lơ lửng trên không với hai tay dang rộng ra. Tất cả họ nhắm mắt và khuôn mặt tỏa ra vẻ đáng yêu, hỷ lạc và tập trung. Họ bay lượn theo một vòng tròn rộng mênh mông như chim đại bàng vậy!.
Ami bật nút đồng hồ điện từ và tập trung vào một trong số họ.
« Chúng ta hãy xem trình độ tiến hóa của họ bao nhiêu nhé! »
Một người đàn ông nhìn trong suốt như pha lê. Ánh sáng từ lồng ngực ông ta là một cảnh tượng diệu kỳ, ánh sáng kéo dài vượt qua giới hạn thân thể anh ta và tạo thành một hình cầu ánh sáng bao quanh và kéo dài rất xa thân thể của anh ta.
« Họ đang thể nghiệm năng lực tối cao của vũ trụ, năng lực của tình thương» Ami giải thích cho tôi.
« Làm sao họ bay được như thế? » Tôi hỏi với vẻ thật mê ly.
« Tình thương đã thăng hoa họ… »
« Ô »
« Nó giống như chúng ta đã bay ở bãi biển vậy. Nhưng họ là quán quân trong lãnh vực này… »
« Chắc họ phải có chỉ số tình thương thật phi thường. »
« Những người này có chỉ số 1000 đơn vị, nhưng khi họ tập trung họ có thể đạt đến 2000 đơn vị. Đây là những bài học tâm linh mà họ đang thực tập. Khi họ hoàn thành xong bài thực tập, họ trở về trình độ bình thường (1000). »
« Chắc đây là thế giới tiên tiến nhất trong toàn cõi vũ trụ. » tôi la lên.
Ami cười tôi. « Cậu sai rồi!. Nền văn minh kiểu này thật phổ biến và bình thường. Có những hành tinh mà người dân cư ngụ nơi đó có chỉ số tình thương 1500 đơn vị. Và vẫn còn những nơi khác người ta có chỉ số 2000, 3000, 4000,v..v…Nhưng hiện giờ tôi và cậu không thể đi đến các thế giới khác có trình độ tiến hóa cao hơn. Các chúng sinh cư ngụ trên các thế giới đó có chỉ số tình thương trên 10,000 đơn vị, họ là chúng sinh mặt trời. Họ là tình thương vô cùng tinh khiết… »
« Chúng sinh mặt trời hả? »
“Dĩ nhiên. Cư dân của mặt trời…”
“Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra điều đó…”
“Rất là tự nhiên. Không ai có thể nhìn thấy cao hơn bậc thang phía trên nơi anh ta đang đứng.”
“Và họ không bị cháy sao?”
Ami cười. “Không, họ không có bị cháy. Thân thể của họ là cấu hình bởi năng lượng phát sáng, không phải là thể chất. Chúng ta hãy đi xem nhóm người đằng kia.”
Từ đằng xa, có khoảng 50 người đang ngồi thành một vòng tròn trên đồng cỏ. Thoạt nhìn, họ trông thật sáng, giống như những người đang bay. Ngồi xếp bằng, lưng thẳng, họ đang thiền hay cầu nguyện gì đó.
“Họ đang làm gì thế?”
“Họ đang gửi gì đó giống như thông điệp thần giao cách cảm đến cho các thế giới kém tiến hóa trong dãy ngân hà. Nhưng có những thông điệp không chỉ dùng đầu óc để có thể nhận được. Bạn cũng phải dùng đến trung tâm hiểu biết trong tâm.”
“Cậu đã kể cho tôi điều đó rồi. Thông điệp đó nói gì vậy?”
“Hãy cố gắng tập trung nơi tâm. Hãy thư vãn đầu óc và có lẻ cậu sẽ nhận được. Chúng ta đang rất gần với nguồn phát sáng…Không, không giống như vậy. Thư vãn cơ thể cậu, nhắm mắt lại và ở trạng thái tập trung.”
Tôi đã làm theo hướng dẫn của Ami. Lúc đầu, tôi chẳng cảm thấy gì cả, trừ cái cảm xúc đặc biệt mà tôi cảm giác được khi tôi đến nơi đây. Nhưng sau đó, một số cảm tính, ý kiến xâm lấn trong tôi.
“Những gì không đứng vững được bởi Tình Thương.
Sẽ bị hủy diệt
Bị quên lãng theo thời gian
Bị không thừa nhận…”
Một sự sáng tỏ bên trong đến với tôi. Sau đó, trí óc tôi gửi ra thông điệp cho những cảm tính đó. Cái gì đó rất lạ kỳ và tuyệt diệu.
“Và tất cả những gì mà sống trong tình thương là bền vững
Tình hữu nghị hay tình vợ chồng
Tình gia đình hay trong đoàn thể
Chính phủ hay quốc gia
Linh hồn cá nhân hay nhân loại
Phải thịnh vượng và đơm hoa kết trái
Và sẽ không biết đến sự hủy hoại…
Tôi có thể hầu như thấy được “chúng sinh” người mà nói ra điều đó. Theo tôi dường như đó không phải là những người đó đang nói chuyện với tôi; theo tôi, đó là Thượng Đế đang nói chuyện với tôi.
“Đó là hiệp ước của tôi
Đó là lời hứa và Luật của tôi.”
“Cậu bắt được thông tin không, Jim?” Ami hỏi tôi.
Tôi mở mắt ra. Ô, vâng…tất cả thông tin đó có nghĩa là gì vậy?”
“Những thông điệp đó đến từ Người tâm phúc, từ Thượng Đế. Những người bạn mà cậu thấy ở đây nhận các thông điệp đó và truyền lại cho các thế giới kém tiến hóa, giống như thế giới của cậu vậy. Nơi đó, những người khác thâu nhận chúng. Những thông điệp đó có thể được dùng để tạo ra một thế giới mới.”
“Một thế giới mới…làm tôi nhớ lại những gì xảy ra trên trái đất, tôi không nghĩ là dễ dàng để đạt điều đó nhanh chóng đâu!, Ami”
“Cậu nói đúng, nhưng đừng cho nó là khó khăn, Jim ạ! Thời gian đang thay đổi rất nhanh. Các điều kiện đang phát sinh để tạo ra một bước tiến hóa nhảy vọt trên hành tinh của cậu.”
“Cậu đang nói về gì vậy, Ami? tôi hỏi với sự chú tâm.
“Tôi đang nói về một điều mà có thể chấm dứt hàng ngàn năm đau khổ và dã man, về điều mà có thể làm cho thế giới của cậu bước vào thời đại mới nơi tình thương ngự trị một cách rõ ràng…”
“Vậy có sự diệu kỳ gì đó thật khẳng định phải không, Ami?”
“Đúng rồi, bởi vì hành tinh của cậu đang bắt đầu nhận một năng lực địa chất và vũ trụ rất là vi tế, chấn động lực ngày càng nâng lên nhiều hơn, năng lượng phát sáng đó mang lại nhiều lợi ích cho sự phát triển của tình thương trong mọi vạn vật chúng sinh. Điều này đã bắt đầu cách nay một thời gian rồi và tạo sự thay đổi lớn lao cho hàng triệu người. Còn thêm một chút nữa và láng giềng các cậu sẽ phải chuẩn bị để tạo một bước nhảy vọt tiến hóa và có thể sống như người nơi đây trên hành tinh Ophir. Nhưng hiện giờ thì không thể.”
“Tại sao không thể vậy, Ami?”
“Vì tôi đã nói với cậu rồi, hành tinh của cậu vận còn tiếp tục bị dẫn dắt theo những quan niệm lỗi thời mà chúng thì không phù hợp với thời đại mới. Điều này khiến cho con người đau khổ. Nó giống như mình mang giày quá chật vậy. Nhưng con người vốn sinh ra là để hạnh phúc, Jim ạ. Họ sinh ra không phải để lãnh nhận đau khổ. Cho nên theo bản năng hay ý thức họ phải đi tìm một thế giới tốt đẹp hơn. Cậu có để ý, gần đây trên trái đất mọi người đang nói về tình thương.”
“Đúng rồi, Ami. Đó là sự thật. Nói về tình thương rất nhiều thậm chí không thực hành gì nhiều… »
« Nhưng mỗi ngày càng nhiều người cố gắng thăng hoa trình độ của mình và sống nhiều tình thương hơn. Thế giới của cậu đang thay đổi nhanh chóng, sự thay đổi vẫn đang tiếp tục mỗi ngày. Vì thế, giống như một con khủng long to lớn vậy, nó không chịu nổi chấn động lực nâng cao và biến mất, những con quỷ dữ bên trong một số người sẽ bị đối nghịch lại với sự ngự trị của tình thương, chúng sẽ nhanh chóng biến mất khỏi tâm con người. »
« Thật vậy sao? nhanh chóng hả? »
« Hãy có niềm tin và hy vọng, Jim ạ. Gần đây, vũ trụ đang chung sức thích sống theo tình thương »
Với một tốc độ nhanh cực kỳ, chúng tôi rời khỏi nơi đó, nơi mà được thấm nhuần bởi tình thương tâm linh tuyệt diệu như thế.
« Chúng ta đã ở trên con tàu vũ trụ này bao nhiêu tiếng rồi, Ami? »
« Khoảng 6 tiếng. »
« Thật lạ làm sao! Tôi cảm thấy mình đã ở đây lâu hơn nhiều đó chứ. Dường như là một thời gian thật dài từ lúc tôi bước lên còn tàu vũ trụ trên bãi biển. »
« Tôi đã nói với cậu rồi thời gian được kéeeeeeo…dài…Chúng ta hãy đi xem phim nhé. Cậu hãy nhìn bên dưới kìa. »
Chúng tôi đã đến một vùng về đêm của hành tinh Ophir, nhưng mọi thứ được chiếu sáng rõ ràng bằng nguồn ánh sáng nhân tạo trên khắp đồng cỏ và các tòa nhà.
Tôi đã quan sát thứ gì đó giống như rạp hát ngoài trời với nhiều khán giả. Màn hình giống như một cái dĩa pha lê trong suốt. Chúng ta có thể xem trình diễn với các hình ảnh màu, hình thể và hình dáng theo nhịp của âm nhạc êm dịu.
Trước màn hình có một cái ghế đặc biệt, những người khác đứng bên ngoài những chỗ còn lại. Có một người phụ nữ ngồi gần đó, với cái gì đội trên đầu giống nón bảo hộ vậy. Cô ấy nhắm mắt lại, tập trung rất sâu.
« Tất cả đó là gì vậy, Ami? »
« Bất cứ gì cô ta tưởng tượng ra sẽ hiện lên màn hình… ‘Rạp chiếu phim’ đó không cần máy quay phim hay máy chiếu. »
« Nhưng nó thật là tuyệt diệu làm sao! » Tôi la lên.
« Kỹ thuật, » Ami nói « một kỹ thuật đơn giản »
Người phụ nữ chấm dứt màn trình bày của mình và một người đàn ông khác đứng vào vị trí của cô ấy trong khi khán giả vỗ tay. Một điệu nhạc khác bắt đầu được trình diễn. Trên màn hình một số chú chim điển hình bay theo nhịp điệu của nhạc trên những hòn đá quý khổng lồ và trong suốt như pha lê. Màn trình diễn thật tuyệt làm sao! giống như phim hoạt hình vậy.
Chúng tôi âm thầm thưởng thức những màn trình diễn diệu kỳ một lúc khá lâu.
Màn tiếp theo là một cậu bé trình diễn câu chuyện tình yêu giữa anh ta và một cô gái từ một thế giới khác. Điều đó xảy ra ở các hành tinh xa lạ khác nhau. Những hình ảnh không chính xác bằng các màn trình diễn trước, đôi lúc mờ và biến mất hoàn toàn. Tôi hỏi nguyên nhân xảy ra vậy.
« Cậu ấy là một đứa trẻ. Chưa có năng lực tập trung của người lớn, nhưng ở độ tuổi cậu ấy, làm như vậy là giỏi lắm rồi! »
« m nhạc họ cũng tưởng tượng được sao? »
« Không phải tưởng tượng được hình ảnh và âm nhạc cùng lúc, không thể trên thế giới này. Nhưng có những thế giới khác người ta có thể đạt các thành tựu đó. Tuy nhiên, nơi đây trên phòng hòa nhạc của Ophir nơi các nghệ thuật gia đơn giản chỉ tưởng tượng ra các hình ảnh âm nhạc và khán giả thì lắng nghe…Cậu có muốn đi thăm viếng công viên giải trí không? »
« Dĩ nhiên rồi! »
Chúng tôi đến một thế giới kỳ lạ với nhiều hình thức giải trí: tàu lượn khổng lồ, nơi người ta có thể bay lên và lượn vòng trong không trung, vừa bay vừa cười tít con mắt ; các mô phỏng của những nơi thần tiên và các sinh vật kỳ quái.
« Người nào càng tiến hóa nhiều hơn, người đó càng giống như đứa trẻ, » Ami giải thích cho tôi. « Ở những thế giới này, chúng ta càng có nhiều nơi giống như vầy. Một linh hồn tiến bộ là linh hồn của một đứa trẻ. Chúng ta cần chơi, tưởng tượng, sáng tạo…Bởi vì chúng ta có khuynh hướng cố gắng noi gương Thượng Đế.
« Thượng Đế cũng chơi đùa nữa hả, Ami? »
« Thượng Đế chơi đùa là nhiều nhất, Jim ạ. Trong một chuyến du lịch khác, tôi sẽ cho cậu thấy có bao nhiêu ngân hà di chuyển trong vũ trụ. Đó là một màn nhảy tuyệt đẹp…Không có trò chơi, tưởng tượng hay sáng tạo nào vĩ đại hơn vũ trụ, mà Đấng sáng tạo ra vũ trụ là Tình Thương… »
« Chúng ta đang nói về Thượng Đế, Ami ạ, không phải tình thương. »
« Tình Thương là Thượng Đế…theo ngôn ngữ của chúng tôi, chúng tôi có một từ đơn giản đề cập đến Đấng Sáng Tạo, Đấng Thiêng Liêng, Thượng Đế. Từ đó là « Tình Thương »…và chúng tôi viết bằng chữ hoa. Người trái đất một ngày nào đó cũng sẽ làm giống vậy. »
« Tôi ngày càng nhận thức ra rằng Tình Thương là quan trọng như thế nào. »
« Và cậu cũng không biết nhiều lắm…Chúng ta hãy đi nào! ». Chúng ta chấm dứt chuyến viếng thăm Ophir, thế giới này sống như người trái đất có thể bắt đầu sống như thế vào ngày mai nếu các bạn có ý định muốn trưởng thành như loài người, như nhân loại đúng nghĩa. Chúng tôi sẽ dạy các cậu phần còn lại. »
« Bây giờ chúng ta đi đâu vậy? »
« Đến một thế giới mà cả cậu và tôi đều chưa đạt tới. Chúng ta chỉ có thể đi thăm viếng sơ bộ với ý niệm cao thượng, giống như nơi đây vậy. Không ai nơi đó có ít hơn 2000 đơn vị tình thương. Chúng ta sẽ mất vài phút để định vị đến nơi đó. Tôi sẽ tận dụng thời gian đó để kể cho cậu thêm một số điều. »
Ami điều chỉnh bộ điều khiển. Tàu vũ trụ rung động nhẹ nhàng. Các ngôi sao xuất hiện và kéo dài phía bên kia cửa sổ xuất hiện màn sương mù trắng chỉ cho chúng tôi biết rằng chúng tôi đang hướng tới một thế giới rất xa.